TruyenHHH.com

Quyen 2 Dung Kiem Ban Trai Trong Thung Rac

Lời cũ: Đây chỉ là do bản thân mình tự viết lại theo cách hiểu của bản thân, sẽ không thể giống 100% bản gốc, mình là Starnight411, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ/khẽ cười/.

__________________________

Trong lúc đang quét dọn biệt thự, Lâu Ảnh phát hiện một cái hòm có vẻ nghiêm chỉnh nhưng... bên trong lại chứa những đồ vật khó có thể miêu tả.

Đồ vật bên trong phân loại rất chỉnh tề, mỗi một dạng đều có sách hướng dẫn bên dưới, thoạt nhìn đều là phải tinh tế nghiên cứu qua công dụng mới có thể sử dụng tới.

Lâu Ảnh đi một vòng trở về, gửi một tin nhắn cho Trì Tiểu Trì đang ở phòng làm việc cùng Lucas thương lượng về việc sắp xếp công việc sau này: "Phát hiện đồ vật cá nhân mà em giấu để tự thưởng thức."

Trì Tiểu Trì: "Ồ đã hiểu."

Trì Tiểu Trì: "Phát hiện ở nơi nào?"

Lâu Ảnh: "Nói như vậy, vẫn còn những thứ khác."

Trì Tiểu Trì: " Thật sự không có. Em dùng gậy mát xa của em thề đó."

Lâu Ảnh: "Anh tìm thấy một cái rương không có gậy mát xa."

Trì Tiểu Trì: "..."

Trì Tiểu Trì: "Lỡ lời rồi."

....Nhìn qua có vẻ là đang tự giận dỗi.

Lâu Ảnh tắt điện thoại di động, chuẩn bị tiếp tục quét dọn.

Tuy rằng hai người ở khoảng cách xa vẫn có thể trực tiếp nói chuyện với nhau, nhưng Lâu Ảnh vẫn là lựa chọn phương thức giao lưu có vài phần cổ xưa tại thời đại này.

Lâu Ảnh cầm lấy máy hút bụi đẩy một cái lại kéo một cái, sau đó liền chạy về phía chiếc hộp giấy kia, nghiêm túc đọc sách hướng dẫn, sau khi kiểm tra tương đối ổn, anh liền chọn vài cái dụng cụ có cấp độ tương đối ôn hòa dành cho người nhập môn, bỏ vào bên trong tủ đầu giường bên trong phòng ngủ của họ.

Lâu Ảnh từ trước đến giờ vẫn chú ý sự riêng tư, phát hiện một hòm này cũng chỉ là do bất ngờ.

Đêm đó, ánh đèn trong biệt thự tối sầm một hồi lâu, mãi đến tận khi Trì Tiểu Trì bàn giao ra vị trí cụ thể của hòm đạo cụ nhỏ tiếp theo, ánh đèn mới hòa thuận vui vẻ sáng lên vào lúc nửa đêm.

Lâu Ảnh ôm lấy Trì Tiểu Trì đang cuộn tròn trong ngực anh, cho cậu một cái vò eo vò bụng, tiện thể vạch trần tâm tư nhỏ của Trì Tiểu Trì: "Hôm nay em gửi tin nhắn qua, là cố ý muốn chơi cái này, đúng không?"

Trì Tiểu Trì thích ý đem mặt cọ vào khuỷu tay Lâu Ảnh, đuôi mắt vẫn còn chút hồng hồng ẩm ướt chưa rút đi, bởi vậy mặt vô tội thoạt nhìn cũng rất là ám muội: "Em thấy Lâu ca rõ ràng rất yêu thích."

Sau khi nói xong, cậu phát hiện Lâu Ảnh đỏ mặt.

Khi đã quá yêu thích đối phương, nghe đến mỗi một câu nói yêu thích, cũng đều có cảm giác như là lần đầu được nghe.

Lúc Trì Tiểu Trì cho rằng Lâu Ảnh không làm gì được cậu, đang cúi đầu cười trộm, Lâu Ảnh cầm lấy chiếc điện thoại kiểu cũ đã được sửa chữa ở đầu giường, nhập vào một hàng chữ.

Vài giây sau, trong tủ đầu giường của Trì Tiểu Trì truyền đến âm thanh ong ong nhỏ bé.

Trì Tiểu Trì đem điện thoại di động lấy ra, phát hiện là Lâu Ảnh nhắn lại một câu: "Là rất yêu thích."

Chiếc điện thoại di động trong tủ đầu giường này của Trì Tiểu Trì, chính là món quà sinh nhật mừng cậu mười lăm tuổi mà Lâu Ảnh vốn định đưa cho cậu.

Gần đây, Lâu Ảnh tự mình cầm điện thoại di động kiểu cũ, trả lời lại những tin nhắn mà những năm tháng ấy anh vẫn chưa gửi đến.

Khen cậu học tập tốt, khen cậu biết tự uống sữa thật ngoan, nói cậu tương lai sẽ là một diễn viên phi thường ưu tú.....

Thời gian mười mấy năm không có người trả lời tin nhắn, hiện tại chỉ cần tình cờ trả lời một cái, Trì Tiểu Trì đều có thể cảm thấy ngọt ngào đến nửa ngày.

Hòm thư điện thoại trống rỗng từng chút được lấp kín, tiếc nuối cũng theo đó từng chút được đền bù, cảm giác thật sự quá tốt.

Tuy rằng vẫn để lại bệnh tâm lý, cậu vẫn là không chịu được việc tiếp xúc tứ chi với người khác, nhưng Trì Tiểu Trì lại không còn mất ngủ. Mỗi đêm an ổn ôm gối, mộng đẹp liên tục.

Lâu Ảnh để điện thoại di động xuống, nằm cạnh Trì Tiểu Trì, cho phép cậu nằm nhoài trên người mình như koala.

Anh nhẹ giọng nói: " Đi hẹn hò?"

Trì Tiểu Trì đem mặt gối lên trên vai Lâu Ảnh, lấy cằm cọ cọ trên vai anh: "Ừm."

Lâu Ảnh nói ra một địa điểm.

Trì Tiểu Trì đang nằm trong lòng anh nghe vậy, sắc mặt hơi hơi đổi một chút, ngẩng mặt nhìn anh.

Lâu Ảnh nâng eo cậu đỡ lên, ôm cậu hướng lên trên một chút, hôn một cái lên nốt ruồi nhỏ trên đuôi lông mày của cậu, kiên quyết nói: "Nên bổ sung, đều phải bổ sung."

Địa điểm ước hẹn của bọn họ, là nhà hàng kiểu Tây trên tháp truyền hình.

....Nơi Lâu Ảnh từng thất hẹn.

Lúc vừa nhận được lịch đặt hẹn chỗ, giám đốc nhà hàng còn tưởng rằng là cùng tên cùng họ.

Trì Tiểu Trì vốn là người tiện tay cũng có thể làm vòng giải trí nháo ra một trận náo loạn, hiện nay lại bởi vì một tuyên ngôn bộc lộ tới kinh thiên hãi địa kia mà bị đuổi đến nơi đầu sóng ngọn gió, làm sao còn dám đến nơi công cộng như này để ăn cơm?

Mà chờ đến khi giám đốc phòng ăn nhìn thấy Lâu Ảnh cùng Trì Tiểu Trì tay trong tay đến điểm hẹn đúng giờ, hắn phục rồi.

Đây là một người ngoan cường a.

Lâu Ảnh đem thực đơn giao cho Trì Tiểu Trì, hai tay đan nhau tựa cằm lên, nghiêm túc nhìn cậu chọn những món ăn cùng rượu đỏ giống nhau như đúc với lần trước, ánh mắt đầy vẻ chăm chú.

Lâu Ảnh không để cho Trì Tiểu Trì biết, buổi tối ngày hôm đó, anh cũng chờ ở bên ngoài chín tiếng, từ sáu giờ chiều đến hừng đông ba giờ sáng.

Anh không nỡ để Trì Tiểu Trì biết đến tất cả mọi chuyện đã phát sinh vào đêm đó, bởi vậy vào lúc truyền ký ức, đã bỏ qua một đoạn này.

Giống như là anh mới vừa đến điểm hẹn, liền bị Chủ thần cũ bắt trở lại.

Ngay cả việc bị tái cấu trúc dữ liệu đầy đau khổ, đều thành một đoạn quá khứ ngắn bị Lâu Ảnh tỉ mỉ tóm tắt.

Sau khi Trì Tiểu Trì chọn xong đồ ăn, Lâu Ảnh gọi người phục vụ chuẩn bị đi ra ngoài lại, thấp giọng thì thầm vài câu.

Trì Tiểu Trì không có tận lực nghe, sau khi nhìn vị phục vụ lộ ra biểu tình kinh ngạc đáp một tiếng "Được" rồi vội vã rời đi, lúc này cậu mới hỏi: "Ca, có chuyện gì a?"

Lâu Ảnh cười đáp: "Bí mật."

Được rồi, bí mật thì bí mật.

Trì Tiểu Trì cũng cảm nhận được, Lâu Ảnh chọn nơi này hẹn hò, mục đích khẳng định không đơn thuần.

Lúc trước anh ấy có mua nhẫn, chuẩn bị mang tới nơi này, cùng mình gặp mặt....

Nghĩ tới đây, hai má Trì Tiểu Trì hơi nóng lên.

Lâu Ảnh trên đường đi ra ngoài mười phút, cậu cũng không thể nào để ý.

Nhà hàng này nhờ sự tinh xảo đắt giá mà nổi tiếng, món ăn đều dùng những bộ đồ ăn đắt tiền trang trí, một bàn ăn tinh xảo mà mỹ vị, mà Trì Tiểu Trì vẫn luôn đợi kinh hỉ kia, bởi vậy cũng không nếm ra được mùi vị đặc biệt đáng nói nào.

Mà một bữa ăn này, Lâu Ảnh đều không có biểu tình gì đặc biệt, chỉ là giúp cậu cắt thịt bò, đem món khai vị cậu yêu thích, trứng cá muối cùng khăn ăn đặt trước mặt cậu, như mọi ngày.

Đội nhạc, hoa tươi, âm nhạc, nội dung khuôn sáo như một vở kịch cẩu huyết_ một cái cũng không có, làm Trì Tiểu Trì khá là thất vọng.

Mãi đến sau khi món hoa quả được bưng lên, Trì Tiểu Trì cũng không đợi được cái kinh hỉ mà cậu muốn.

Món hoa quả là một bát măng cụt.

Măng cụt trắng như tuyết nằm bên trong bát sứ, lớp vỏ bên ngoài đều được xử lí sạch sẽ, thịt quả trắng nõn lộ ra vẻ ngọt ngào.

Trì Tiểu Trì vốn là thích ăn măng cụt, nhưng cậu cảm thấy trong nhà hàng Tây như này lại đưa lên món tráng miệng là măng cụt thay vì điểm tâm ngọt thì có hơi chút quái dị.

Cậu nghĩ, bên trong măng cụt có phải là giấu nhẫn hay cái gì?

Cậu đeo cái bao tay mỏng vào, đem toàn bộ măng cụt tách ra, cũng không tìm được cái gì.

Cái gì mà kim loại chế thành nhẫn, cái gì mà ngọc bạch thạch nhẫn kim cương, đều không có trong bát.

Trì Tiểu Trì có chút không cam lòng, thậm chí vận dụng một chút lực lượng của Chủ thần.

Sự thật chứng minh, đây chính là một bát măng cụt bình thường.

....Măng cụt?

Đầu quả tim của Trì Tiểu Trì hơi động, nhớ lại buổi trưa một ngày xa xôi nào đó, cậu nằm ở trên giường, đối với hệ thống của mình nói, ai có thể lột cho tôi ăn mười lăm trái măng cụt tôi liền gả cho hắn.(cho ai không nhớ, chi tiết này nằm ở thế giới "Thủ tiêu sếp tổng" ở quyển 1)

Mà hiện tại, trước mặt cậu liền bày ra mười lăm trái măng cụt no đủ hoàn chỉnh, trái nào cũng óng ánh, từng trái đều như một phần ôn nhu trong tim.

Lâu Ảnh ngồi đối diện cậu, hai tay đặt ở trên đầu gối, tư thế cung kính, như là học sinh xuất sắc trước mặt giáo viên, mà trong ánh mắt chính là ôn nhu cùng kiên định vĩnh hằng không thay đổi: "Anh thích xem em nói chuyện của chúng ta trước mặt rất nhiều người. Mà chỉ có chuyện này, anh nghĩ... Chỉ có thể nói tại thời điểm chỉ có hai người chúng ta."

Trì Tiểu Trì đem hết toàn lực mà ừ một tiếng.

Lâu Ảnh nghiêm túc hỏi Trì Tiểu Trì: "Em nguyện ý làm Lâu phu nhân không?"

Trì Tiểu Trì cười: "Em có thể lựa chọn đáp án à?"

Lâu Ảnh ho nhẹ một tiếng: "Nguyện ý_ Không muốn _ Tạm lưu kiểm tra."

Anh từ trước đến giờ đều là âm thanh thận trọng, âm cuối thậm chí còn có chút cao lên.

"Tại sao anh lại sốt sắng như vậy a?" Trì Tiểu Trì âm thanh có chút run hỏi anh.

Lâu Ảnh nói: "Em chọn cái nào?''

Trì Tiểu Trì nói: "Em cái nào cũng không chọn."

Cậu đem bàn tay cho vào trong túi, lấy ra một cái nhẫn đã chuẩn bị từ lâu, nắm lấy tay Lâu Ảnh, nhanh chóng đeo nhẫn vào ngón tay anh.

Trì Tiểu Trì nhẹ giọng nói: "....Đáp án của em: 'Là anh là tốt rồi'."

Đã từng, thế giới không có anh, em nơi nào cũng không đi.

Hiện tại, chỉ cần là anh ở bên cạnh em, nơi đó chính là thế giới của em.

_______________

Theo lời tác giả thì tới đây là kết thúc toàn văn, nhưng mình thấy trên web vẫn còn rất nhiều phiên ngoại a @.@

Có chút không hiểu chuyện gì, cơ mà mình thấy cũng hay nên vẫn sẽ tiếp tục edit lại.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com