TruyenHHH.com

Quyen 10 Edit Xuyen Nhanh Nam Than Bung Chay Len Mac Linh

Edit: Chước Chước
Beta: SA
==================

“Trước tiên bé nói cho cho tôi biết, chỗ tiền này ở đâu ra?”

Thương Khí chỉ chỉ vào tiền mặt trải rộng trên bàn.

— — Từ tôi.

“Bé lấy từ đâu.”

— — Dù sao cũng không phải cướp. Có được không?
". . ."

Bộ dạng kia của Sơ Tranh chắc chắn là không có ý định giải thích, dù sao con mèo nhỏ này đã rất kì lạ, bây giờ còn có nhiều tiền mặt như vậy....

Hắn hẳn là nên cảnh giác.

Nhưng Thương Khí chỉ im lặng một lát, cuối cùng vẫn đồng ý cho Sơ Tranh dùng thẻ ngân hàng của hắn, còn nói cả mật mã cho cô.

Sơ Tranh để cho hắn một đống tiền không thể nào dùng bừa được.

Ai biết sau khi tin nhắn trả tiền hiện ra, Sơ Tranh nhìn thấy số dư còn lại mà sửng sốt, nhưng dù sao cô cũng đã nhìn thấy nhiều tiền hơn nhiều, cái này vẫn chưa tính là gì.

Chỉ là Thương Khí yên tâm về cô như vậy khiến cho tâm tình cô rất tốt.

Sơ Tranh vui sướng mua mua mua liên tục trên mạng, rất nhanh đã phá sản xong 10 vạn tệ.

Mấy người vĩnh viễn cũng không biết người mua là thứ gì đâu .jpg

-

Qua mấy ngày có người ship đồ tới, vệ sĩ nhận hàng mà cũng ngẩn người, bọn họ không mua đồ mà…

Thương Khí? Tiên sinh mua?

Tiên sinh vậy mà cũng mua hàng online à… Bọn vệ sĩ chỉ cảm thấy có chút mới lạ, nhưng cũng không dám mở ra xem là cái gì, nhanh chóng đưa lên trên tầng cho Thương Khí.

“Đơn hàng?”

Thương Khí vừa nghe thấy thì cũng hoang mang y hệt vệ sĩ, trong đầu chợt lóe lên, hắn đại khái đã đoán được là ai mua rồi.

“Đặt xuống đi.”

Sơ Tranh thấy đồ tới cũng không có ý định nhìn, trực tiếp đưa cho Thương Khí.

Thương Khí: ". . ."

Bị một con mèo tặng đồ… Ừ thì...

Thương Khí tò mò mở hộp ra, bên trong hộp là một món đồ trang trí nội thất, được tạo hình rất đẹp, giống như được mạ vàng.

Thương Khí lấy đồ ra, chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn hỏi: “Bé cố ý mua tặng cho tôi sao?”

Sơ Tranh: “....”

Anh cảm thấy thế thì là thế đi, ta không thèm nói đâu.

Sơ Tranh không nói lời nào, Thương Khí coi như cô đã ngầm thừa nhận, đưa tay mò xuống đầu cô, ngay trước khi Sơ Tranh kịp nổi giận thì lập tức dời tay đi.

“Cảm ơn.”

Sơ Tranh: ". . ." Anh dám sờ đầu cái nữa xem! Cắn chết anh luôn!

Thương Khí bỏ đồ trang trí trong phòng của hắn đi thay bằng cái Sơ Tranh mua.

So với đồ vật của Thương Khí, đồ trang trí này rõ ràng không cùng một phong cách với căn phòng.

Thương Khí khoanh tay đứng ở xa nhìn lại, cảm thán nói: “Đôi lúc tôi cảm thấy trong thân thể bé như có linh hồn con người vậy.” 

Quá thông minh, thông minh đến mức không giống mèo.

Sơ Tranh: ". . ." Đúng vậy đó!

Thương Khí chỉ cảm thán một câu, cũng không có điều tra tới cùng chuyện này.

-

Một bên khác, Hạ Cẩn và Thương Vu Thành đều đang nằm viện, tất nhiên không rảnh tới bên này kiếm chuyện.

Trừ khi Thương Khí có công việc mới rời đi, không thì ngày bình thường đều ở trong trang viên, một người một mèo sinh hoạt cùng nhau cực kỳ hài lòng.

Sơ Tranh nhớ tới một sự kiện, đẩy điện thoại sang cạnh Thương Khí, sau đó mở ra đánh chữ.

— — Anh không thích ở đây?

Thương Khí nhìn dòng chữ, lãnh đạm “Ừ” một tiếng.

Tòa trang viên này như là chiếc lồng giam người nhà họ Thương tạo ra rồi nhốt hắn ở bên trong.

Lồng giam dù xinh đẹp đến thế nào thì vẫn là lồng giam, hắn không thích ở trong chiếc lồng này.

— — Vậy chúng ta chuyển nhà đi!

“Chuyển nhà?” Thương Khí sửng sốt.

Trước kia hắn đã từng muốn chuyển nhà, nhưng Thương Vu Thành cứ luôn ngăn cản hắn, chỉ vào mũi hắn mà mắng hắn đừng rước thêm phiền phức cho Thương gia.

Về sau có lẽ là quen rồi, hắn cũng lười cân nhắc lại về chuyện này.

Dù sao hắn cũng luôn cô độc một mình, ở chỗ nào cũng chẳng khác nhau.

Nếu ở nơi này có thể khiến những người Thương gia kia yên tâm hơn một chút, vậy hắn ở đây cũng không có gì không thể.

“Chuyển nhà à…”

Thương Khí thì thầm một tiếng, để sách trong tay xuống, ôm Sơ Tranh vào trong ngực: “Bé không thích nơi này sao?”
Ở chỗ nào đối với Sơ Tranh mà nói cũng không có ảnh hưởng gì, nhưng cô còn phải làm nhiệm vụ, ở chỗ này không tiện, cô đi làm Nữ Vương không khí chắc?

— — Tôi cảm thấy anh không thích, cho nên chúng ta có thể chuyển nhà.

Tôi cảm thấy anh không thích… Thương Khí nhìn thấy câu nói này, trong lòng lại không khỏi rung động.

Thứ hắn yêu thích, ý kiến của hắn đã bao giờ được coi trọng?

Nhưng mà nơi này…

Thương Khí nghĩ lại khoảng thời gian gần đây hắn vẫn luôn không mất khống chế, trong lòng không khỏi rung động.

“Được.” Thương Khí lấy đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mũi Sơ Tranh, còn khẽ cọ một chút: “Chúng ta chuyển nhà.”
Thương Khí đã sớm mua nhà ở trong thành phố, không phải là biệt thự gì cả, là ở một khu chung cư có hoàn cảnh an ninh rất tốt.

Bởi vì lúc trước còn không ở, nên ở bên phòng kia cũng không có đồ vật gì cho mèo cả.

Thương Khí để người ta thu dọn sắp xếp đầy đủ đồ đạc ở bên kia xong mới mang theo mèo vào ở.

Thương Khí cất kỹ đồ Sơ Tranh mua đi, ánh mắt vừa nhìn sang Sơ Tranh đã lập tức lên tiếng: “Không được cào sofa.”

Sơ Tranh hậm hực thu móng vuốt lại, cao lãnh quay đầu đi ra ngoài.

Kính coong — —

Có người nhấn chuông cửa, Thương Khí ở trong không khí chỉ chỉ vào Sơ Tranh một cái, đi ra mở cửa.

“Hế lô.”

Mặt Đỗ Bái ló ra từ sau bó hoa.

Thương Khí bình tĩnh nhìn người tới: “Sao cậu lại tới đây?”

“Nghe nói cậu chuyển nhà, tôi tới chúc mừng nhà mới chứ sao.” Đỗ Bái gạt tay Thương Khí, tự thay giày vào: “Tôi còn tự hỏi sao tự nhiên cậu lại chuyển nhà? Trước đây không phải luôn không chuyển sao? Cái trang viên kia quạnh quẽ tới đáng sợ, chẳng thấy hơi người gì cứ như nhà ma, cậu ở đó mà không bị ép điên cũng là kỳ tích rồi.”

Thương Khí: ". . ."

Thương Khí đóng cửa lại.

“Cậu muốn ở đây bao lâu?”

Đỗ Bái khiếp sợ: “Không phải chứ, tôi vừa mới tới mà cậu đã muốn đuổi tôi à?”

“Cậu biết…”

“Được được được, tôi hiểu, nhưng tôi cũng đã tới rồi, dù sao cũng phải mời tôi ăn một bữa cơm rồi mới đi chứ?”

". . ."

Thương Khí không nói gì.

Đỗ Bái biết là Thương Khí đồng ý, vui mừng khấp khởi hỏi: “Hoa để ở đâu đây?”

Thương Khí chỉ tay về một vị trí, Đỗ Bái để xuống xong liền nằm dài trên ghế sofa.

Đỗ Bái nằm xong lại ngoảnh đầu tìm mèo: “Lại nói, con mèo béo nhà cậu đâu rồi?” Hắn thấy rõ ràng có đồ dùng cho mèo mà.

“Mèo béo?”

“Ngày Rằm á.” Đỗ Bái khua tay: “Không phải bởi vì cậu thấy nó béo nên mới đặt tên này sao?”

Thương Khí nhíu mày: “Không phải.”
Đỗ Bái cũng không để ý: “Ha, tôi còn tưởng cậu vì thấy nó béo nên mới lấy tên này đấy. Thế Ngày Rằm đâu rồi?”

Thương Khí nhìn căn phòng, Đỗ Bái đang mừng khấp khởi định đi tìm mèo.

“Cậu không sợ nó cào à?”
Đỗ Bái dừng chân lại, sờ sờ mu bàn tay mình, một lát sau lại quay về ghế ngồi.

“Mèo nhà cậu dữ quá, phải dạy nó đi chứ.”

“Nó không dữ với tôi.”

". . ."

Thương Khí sai vệ sĩ mua một chút đồ ăn lên, hắn vén tay áo đi vào phòng bếp nấu cơm, Đỗ Bái thì mở rượu vang mình vừa mang tới.

“Đúng rồi, gần đây cậu có vẻ rất yên ổn.” Đỗ Bái cầm rượu vang, ở bên cạnh nhìn Thương Khí thái thịt: “Không có chuyện gì chứ?”

“Ừ, rất ổn.”

Tầm mắt Đỗ Bái đảo quanh trên người hắn hai vòng: “Không phải cậu có chuyện gì mới đấy chứ?”
Mặc dù Đỗ Bái cảm thấy Thương Khí không mất khống chế là một chuyện tốt, nhưng có đôi khi đối với một số người đặc thù thì, sự bình tĩnh quá mức lại chỉ khiến người ta cảm thấy bất an.

Đỗ Bái đột nhiên nghiêm túc: “Thương Khí, cậu mà có vấn đề gì cũng đều phải nói với tôi.”

Thương Khí cúi thấp mặt xuống, tốc độ thái thịt không giảm, theo thanh âm thái xắt lách cách, hắn mới không mặn không nhạt đáp: “Tôi không sao.”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com