TruyenHHH.com

Quyen 10 Edit Xuyen Nhanh Nam Than Bung Chay Len Mac Linh

Edit: Assy
Beta: SA
=============

Bác sĩ trẻ hùng hổ rời đi, nói là muốn đi tiêm vaccine phòng dại cho chó, còn nói Thương Khí cũng nên mang Sơ Tranh đi tiêm đi, dù sao cũng là mèo nhặt ở bên ngoài.

Sơ Tranh: "..."

Sao vừa rồi cô không cào hắn thêm mấy đường nữa nhỉ!

Tay Thương Khí mơn trớn sau lưng Sơ Tranh, nói khẽ: "Đói bụng không? Ta làm cho mi ăn."

Thương Khí mang Sơ Tranh xuống tầng nấu cơm.

Tiểu Tứ còn trong phòng khách, vừa thấy Thương Khí đi xuống, hắn bèn rất khẩn trương tiến lên hai bước.

Thương Khí phất tay để Tiểu Tứ lui ra ngoài.

"Tiên sinh..."

Mặt Thương Khí trầm lại: "Ra ngoài."

Tiểu Tứ lập tức cúi thấp đầu rời đi.

Thương Khí đi tới phòng bếp chuẩn bị nấu cơm, hành vi nhìn không ra bất kỳ dị thường nào, Sơ Tranh cũng bận bắt lấy đuôi mình tự chơi, thất thần chờ Thương Khí cho ăn.

Sơ Tranh muốn tìm cơ hội xem Thương Khí rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ sau đó Thương Khí vô cùng cẩn thận, Sơ Tranh căn bản không có cơ hội.

Cái thân thể nhỏ bé này của cô, càng không thể dùng để trực tiếp ấn người xuống đánh.

Mấy ngày kế tiếp Thương Khí đều không ra khỏi cửa, mỗi ngày không đọc sách thì luyện đàn ở căn phòng Sơ Tranh từng vào lúc trước.

Sơ Tranh cũng coi như đã thăm dò rõ ràng Thương Khí làm nghề gì —— nghệ sĩ dương cầm thiên tài.

Khi Thương Khí luyện đàn luôn đắm chìm trong đó, thậm chí đôi khi sẽ quên cả thời gian.

Mỗi lần Sơ Tranh đều là đói gần chết mới đi vào lay lay gọi Thương Khí.

Thương Khí cũng đã thăm dò biết rõ tính tình Sơ Tranh hơn, một người một mèo, từ lạ lẫm lúc ban đầu, cho tới bây giờ đã dần dần nảy sinh ăn ý.

Nhưng Thương Khí thấy cũng rất kỳ lạ, từ khi dẫn về mà hắn chưa từng nghe thấy mèo kêu một tiếng.

Đôi khi Thương Khí cũng sẽ trêu chọc cô, muốn nghe thử cô kêu thế nào, sau đó —— Sơ Tranh luôn mặc xác hắn.

-

【 Nhiệm vụ ẩn: Mời thu hoạch được một tấm thẻ người tốt Thương Khí, ngăn cản Thương Khí hắc hóa. 】

Sơ Tranh bị Vương Bát đản làm bừng tỉnh, kể từ sau khi làm mèo, cô cũng không khống chế nổi bản năng ngày thì chỉ muốn ngủ, đến đêm thì chỉ muốn vật vờ nữa.

Giờ Vương Bát đản mới giao nhiệm vụ... Vậy là thẻ người tốt sắp xảy ra chuyện à!

Sơ Tranh nhanh chóng nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, lúc này hẳn là khoảng 3-4 giờ chiều, Sơ Tranh nhìn thấy có chiếc xe ngừng lại bên dưới.

Khi Thương Khí ra ngoài thì mới có thể đậu xe ở chỗ này.

Sơ Tranh lập tức đứng dậy, rũ rũ lông, vọt ra khỏi cửa phòng.

Cũng vừa lúc Thương Khí ra khỏi thư phòng, hắn vẫn mặc chiếc áo len mỏng rộng rãi, sơ vin một góc trong quần, trông tùy ý mà vẫn đẹp trai lai láng.

Meo! Muốn cào!

Thương Khí đóng cửa thư phòng lại: "Ngày Rằm, ta muốn đi ra ngoài, mi ngoan ngoãn ở nhà nhé."

"..." Ta không muốn cái tên này, cảm ơn!

Sơ Tranh chạy tới, đạp lên chiếc bàn bày hoa tươi bên cạnh, trực tiếp nhảy vào ngực Thương Khí, móng vuốt nhỏ ôm cứng lấy cánh tay hắn.

"Sao vậy?" Thương Khí không rõ Sơ Tranh có ý gì.

Thương Khí rất ít khi đi ra ngoài, nhưng hắn cũng không phải chưa từng ra ngoài, mỗi lần nhóc con này đều chỉ lạnh lùng nhìn, cũng không có hành động gì khác.

Sơ Tranh: Mang ta cùng đi!

Thương Khí chắc chắn không cách nào hiểu được ý của Sơ Tranh, hắn vuốt đám lông mềm trên gáy cô, không nhanh không chậm nói: "Buổi tối ta sẽ về, đồ ăn đã làm cho mi rồi, lát nữa Tiểu Tứ sẽ hâm nóng cho mi ăn."

Sơ Tranh tiếp tục ôm cứng không buông.

Thương Khí tách mấy lần cũng không được, Sơ Tranh ngược lại xòe móng vuốt, lỗ tai dựng thẳng lên, hơi hung dữ nhìn hắn.

Thương Khí: "..."

Giao lưu với mèo thật khó khăn.

Thương Khí mang Sơ Tranh xuống tầng, lão đại của đám vệ sĩ đã chờ ở cửa trước: "Tiên sinh, có thể xuất phát rồi."

"Ừ." Thương Khí đáp một tiếng, lại cúi đầu nhìn bé con đang ôm cổ tay mình, cũng không tức giận, tính tình tốt dỗ dành: "Ta ra ngoài có việc, mi ở nhà chờ ta được không?"

Sơ Tranh: Sau đó ta đi nhặt xác cho mi chắc? Ta hoài nghi mi đang làm khó ta.

Cái này quá cmn khảo nghiệm nhóc mèo nhỏ yếu đáng thương bất lực như ta rồi!

Thương Khí cũng thấy hơi bất đắc dĩ, không biết phải làm thế nào mới có thể dỗ Sơ Tranh buông mình ra, ngay lúc hắn đang sầu muộn, móng vuốt ôm cổ tay hắn chợt buông lỏng.

Sau đó trong ngực không còn mèo  nữa, Sơ Tranh đã vọt ra ngoài cửa.

"Ngày Rằm..." Thương Khí theo bản năng đuổi theo: "Ngăn nó lại."

Vệ sĩ phản ứng rất nhanh, nhưng đáng tiếc thân thể Sơ Tranh vừa nhỏ xinh lại linh hoạt, mau chóng vọt qua bọn họ, nhảy lên chỗ ngồi đằng sau lái xe.

Khi Thương Khí đuổi ra đến nơi, Sơ Tranh đã yên vị ngồi trên ghế sau, bộ dáng rất nhu thuận —— đương nhiên nếu như không nhìn vào ánh mắt hung dữ của cô.

Thương Khí đi đến một bên cửa xe, cúi người: "Mi muốn đi cùng ta?"

Sơ Tranh cao lãnh gật đầu.

Thương Khí sửng sốt, trầm mặc mất một lát, cuối cùng lên xe: "Đi thôi."

Nhóm vệ sĩ nhìn nhau, cũng không dám nhiều lời, nhanh chóng lên xe.

Nhóm vệ sĩ của Thương Khí có tất cả 6 người, bình thường đều là hai người một tổ, hôm nay đi theo chính là lão Đại và Tiểu Nhị.

Sơ Tranh vừa lên xe, liền rất yên tâm bắt đầu tự nghịch đuôi mình, thuận tiện tiêu hóa tư liệu Vương Bát đản nhét tới.

-

Thương Khí, nghệ sĩ dương cầm thiên tài, 16 tuổi đã thành danh.

Nhưng Thương Khí rất ít ra ngoài, trừ trường hợp công khai, bình thường hầu như đều rất khó gặp hắn.

Nhưng cái này cũng không trở ngại làm mọi người thích hắn, như một số người đã từng nói, nếu Thương Khí muốn gia nhập giới giải trí, thì đám tiểu thịt tươi kia làm gì còn đất diễn nữa.

Nhưng mà Thương Khí còn có một thân phận, là con trai trưởng của Thương gia ở thành phố B.

Cũng không có tiết mục tiểu tam thượng vị, con riêng tranh đoạt gia sản gì cả, gia phong Thương gia nghiêm cẩn, con cháu đều giữ mình trong sạch, cha mẹ Thương Khí cũng đều rất khoẻ mạnh.

Nhưng...

Khi mẹ Thương mang thai Thương Khí thì bắt đầu xảy ra đủ loại chuyện ngoài ý muốn, có mấy lần còn suýt chút nữa mất mạng, Thương gia đã mời một vị đạo trưởng rất có danh vọng đến xem, nói cái thai mẹ Thương đang mang chính là một tai họa, đề nghị vứt bỏ hắn.

Mẹ Thương làm sao chịu, vì thế kế tiếp đó, mẹ Thương cứ luôn đi dạo quanh Quỷ Môn quan, Thương gia phải đề phòng nghiêm ngặt lắm mới có thể sinh được Thương Khí.

Thương Khí sinh ra lại rất khỏe mạnh, nhưng mẹ Thương thì suýt nữa đã không thể rời khỏi bàn phẫu thuật.

Cha Thương suýt chút nữa không nhịn được mà bóp chết Thương Khí ngay tại chỗ.

Thương Khí sinh ra, Thương gia bắt đầu xuất hiện đủ các loại tai hoạ.

Người bên cạnh từng người từng người xảy ra chuyện, trên phương diện làm ăn cũng bắt đầu có dao động.

Nghĩ đến việc Thương Khí bị người ta cho  là tai họa, cha Thương lại lần nữa mời đạo trưởng về, cầu xin ông ta nghĩ cách.

Niệm tình đứa bé hẵng còn nhỏ, đạo trưởng làm phép, cuối cùng vẽ một tấm phù để Thương Khí đeo bên người.

Sau đó mọi chuyện quả nhiên tốt lên, người bên cạnh cũng không xảy ra chuyện gì, sinh ý làm ăn cũng dần dần ổn định lại.

Mà khi Thương Khí tròn 5 tuổi, tấm phù hắn đeo tự nhiên bốc cháy.

Sau đó lại giống như lúc trước, vận rủi giáng lâm tới Thương gia.

Cha Thương không thể trơ mắt nhìn đứa bé này khiến toàn bộ Thương gia nhà tan cửa nát, nhưng đứa bé cũng đã 5 tuổi, hắn cũng không thể thật sự ra tay làm chuyện gì độc ác, thế là ông ta mua một ngọn núi, xây một tòa trang viên cho Thương Khí.

Từ đây Thương Khí cũng chỉ có thể sống ở toà nhà trống trải lạnh lẽo, mà người nhà họ Thương tự tay xây dựng nên cho hắn.

Mười mấy năm tiếp theo, Thương Khí không bước vào Thương gia nữa, mà mặc dù Thương gia không quá thuận lợi, nhưng cũng không xảy ra vấn đề gì lớn.

Cho đến khi, Thương Khí ở một buổi hoạt động từ thiện gặp được Thương Thiện Dư, em gái cùng cha cùng mẹ với hắn.

Vừa so sánh cái tên là đã biết người nhà họ Thương chán ghét hắn bao nhiêu, cũng căm hận sự tồn tại của hắn thế nào.

Thương Khí không hiểu nhiều về Thương Thiện Dư, nhưng cô gái nhỏ kia lại hiểu về hắn không ít, vừa mở mồm đã gọi hắn là đồ tai họa, đồ sao chổi, chán ghét tràn đầy khóe mắt, thậm chí chỉ hận không thể để bóp chết hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com