Quyen 1 Dung Kiem Ban Trai Trong Thung Rac
Vì Yến Kim Hoa nói, Xích Vân Tử bắt đầu đặc biệt để ý sư đồ hai người của núi Hồi Thủ.
Ông quan sát một chút, quả thật nhìn thấu không ít đồ vật khiến người giật mình.
Không biết Văn Ngọc Kinh lấy đâu ra hứng thú đi xuống núi mua chút nguyên liệu thêu thùa để thắt bùa hộ mệnh, may túi gấm, làm cho mình một cái, cho Đoạn Thư Tuyệt một cái, sư đồ hai người một người buộc vào cán ô, một người đeo lơ lửng bên hông, một đỏ một xanh, rêu rao khắp nơi.
...Xích Vân Tử nhìn thấy mà đau đầu.
Khi Xích Vân Tử và Văn Ngọc Kinh nói chuyện phiếm, ông giả vờ vô ý hỏi: "Từ khi nào mà sư đệ lại ưa thích những thứ đồ vật dân gian này? Hứng thú cũng không ít."
Văn Ngọc Kinh cười nói: "Trong lúc rảnh rỗi bện cho đồ đệ chơi một chút thôi."
Xích Vân Tử: "..."
Sau khi bí mật quan sát một lúc, Xích Vân Tử ngơ ngác phát hiện cử chỉ mập mờ của hai người này không chỉ có một hai.
Cùng tiến cùng lui, tạm thời không đề cập đến chuyện ngủ cùng phòng, một lần nọ Xích Vân Tử mượn cớ đến xem tiểu sư đệ dạy dỗ đệ tử như thế nào, leo lên núi Hồi Thủ.
Đoạn Thư Tuyệt ở trước mặt Văn Ngọc Kinh diễn kiếm, kiếm pháp kỳ diệu, như cá gặp nước, như gió đắc thế, nhưng múa xong một bộ kiếm pháp Tĩnh Hư, Văn Ngọc Kinh lại không quá hài lòng, tự nhiên đứng dậy, còn đeo vào một đôi găng tay mỏng, nắm chặt tay đang cầm Kiếm Trung Thạch của Đoạn Thư Tuyệt, cùng Đoạn Thư Tuyệt múa kiếm pháp, cũng ở bên tai nhẹ giọng chỉ điểm nên đi kiếm thế nào, cùng với khắc phục những sơ hở.
Tuy rằng động tác này cũng có thể miễn cưỡng giải thích là sư đồ tình thâm, nhưng ống tay áo của hai người theo gió núi vù vù mà hòa vào cùng nhau, cảnh tượng bạch y và lam y tách ra rồi quấn quýt thật sự khiến tâm tình của Xích Vân Tử cảm thấy vô cùng phức tạp.
Còn có một lần, ông mang theo một chút tâm tư, đêm khuya đến thăm núi Hồi Thủ, nhìn thấy Đoạn Thư Tuyệt tay phải cầm một cuốn sách, tay trái khẽ vuốt ve một cục tuyết trắng trên đầu gối.
Tiểu sư đệ của mình thì lại thoải mái cắn chóp đuôi, ngủ say sưa.
Không biết là vì tính tình hai người này quá mức tự nhiên hay thật sự có tầng quan hệ khó nói kia, Xích Vân Tử vừa hoài nghi có phải mình suy nghĩ bậy bạ vừa thật sự lo lắng cho sư đệ, cũng sâu sắc không biết đặt câu hỏi như thế nào mà cảm thấy vô cùng khổ não.
Trong khi đó Yến Kim Hoa sau khi quay về Ngư Quang Đàm, lấy ra rất nhiều vảy rắn vỏ rắn lột, chứng minh mình nói không sai.
Xích Vân Tử kiểm tra một lúc, phát hiện những thứ tàn lưu này quả thật là bóc ra từ trên người Giao Long chưa trưởng thành, mà trước khi Giao Long trưởng thành thì cũng khó phân biệt thiện ác.
Thế nhưng cho dù đối phương có ác ý cũng không thể vì vậy mà phán tội Đoạn Thư Tuyệt.
Xích Vân Tử muốn gọi riêng Đoạn Thư Tuyệt đến, tỉ mỉ hỏi cặn kẽ, nhắc nhở Đoạn Thư Tuyệt một chút về việc chú ý giữ khoảng cách quan hệ với sư phụ, không ngờ sự đệ của ông lần nào cũng không thức thời mà cứ đi sát theo Đoạn Thư Tuyệt, khi Đoạn Thư Tuyệt trả lời câu hỏi của mình thì sẽ hơi nghiêng người sang, dùng tay chống huyệt thái dương, từ bên cạnh nhìn chăm chú Đoạn Thư Tuyệt, vẻ mặt vừa tự phụ vừa dịu dàng.
Tình cảnh này Xích Vân Tử chỉ hận chính mình là người dư thừa thì làm sao còn có thể hỏi ra chuyện?
Hắn bất đắc dĩ gọi mấy vị sư đệ đến, muốn xin ý kiến.
Sau khi trò chuyện với nhau nửa canh giờ, Nhậm Thính Phong đến núi Hồi Thủ, vừa thấy Văn Ngọc Kinh liền mở miệng nhân tiện nói: "Lục sư đệ, đệ và đồ nhi sống chung rất tốt, đệ có ý cùng hắn kết làm đạo lữ chăng?"
Lúc đó Đoạn Thư Tuyệt đang đạp nước luyện kiếm trên mặt hồ, không nghe thấy hai người đối thoại.
Văn Ngọc Kinh sững sờ, chợt khẽ cười thành tiếng: "Tam sư huynh, chớ để Thư Tuyệt nghe thấy lời này, hắn sẽ thẹn đấy."
Nhậm Thính Phong không để ý đến Văn Ngọc Kinh, tiếp tục hỏi: "Vậy đệ và hắn là có tình cảm hay không?"
Văn Ngọc Kinh cúi đầu tiếp tục đọc sách, đáp: "Tình sư đồ, không còn gì khác."
Nhậm Thính Phong đáp lại một chữ "Tốt", cuốn ống tay áo đi xuống núi, cứ như vậy đi giảng giải với Xích Vân Tử để sư huynh an tâm.
Xích Vân Tử nghe vậy vô cùng giận dữ, thiếu chút nữa đã nâng kiếm chém Nhậm Thính Phong.
Ông cả giận nói: "Đệ hỏi như vậy thì làm sao hỏi ra chuyện?"
Nhậm Thính Phong nhún vai: "Sư huynh, Văn sư đệ không nói thì huynh bảo là đệ ấy che giấu, Văn sư đệ nói không có thì huynh không chịu tin tưởng, thứ cho đệ nói thẳng, huynh đến cùng muốn nghe thấy điều gì?"
Xích Vân Tử cũng đã nhận thức từ sớm việc mình đa nghi như vậy cũng không phải cách tốt nhất để giải quyết vấn đề.
Nhưng cho dù làm rõ thì có ích lợi gì?
Miệng đời đồn đãi như đao, ông có thể dùng võ lực để bảo vệ sư đệ nhưng lại không thể phòng ngự được những lưỡi đao vô hình này.
Thế sự như vậy e rằng cuối cùng sẽ gặp phải chuyện gì đó.
Ở trong phái Tĩnh Hư, giữa các nữ đệ tử bắt đầu lan truyền một bản vẽ, bản vẽ kể về một vị tiên nhân và đồ đệ quân tử của mình, một người bạch y như tuyết, một người lam y như sóng, hai người ở trong thanh sơn làm chuyện cẩu thả, hình ảnh khá là mịt mờ hương diễm, chính là Yến Kim Hoa dùng hết thảy trí tưởng tượng, bỏ ra nhiều tiền mời họa sĩ vô danh đễ vẽ nên.
Trong những việc làm bẩn thỉu như vậy hiếm khi thấy hắn thể hiện tốt đến thế.
Xích Vân Tử cũng nhận được một bản, lật hai trang liền giận tím mặt, hạ lệnh đốt sạch bản vẽ, tra rõ khởi nguồn từ đâu, đám nữ đệ tử lo sợ tái mét mặt mày, chỉ nói khi lén xuống núi tiện tay mua ở quầy sách, chẳng hề biết vật ấy lan truyền rộng đến thế nào.
Xích Vân Tử nghe vậy, thiếu chút nữa hộc máu ngất xỉu tại chỗ.
Yến Kim Hoa nếm chút ngon ngọt, càng thêm làm càn.
Hắn đến từ hiện đại, quá hiểu rõ cách tấn công bằng dư luận như thế nào.
Mấy ngày sau, Tô Vân dẫn theo vài đệ tử trẻ xuống núi, đi hàng một con quỷ treo cổ đang lẩn trốn quấy phá trong một gia đình ở thành thị cách phái Tĩnh Hư không xa.
Vào đến thành, Tô Vân dẫn theo chúng đệ tử đang muốn tìm một nơi dừng chân liền thấy một lão già tóc bạc da mồi, rất có phong độ của người trí thức đang cầm gậy trúc gõ nhẹ xuống đất, hai mắt đăm đăm, không tránh không né, đi đến trước mặt mấy người.
....Hình như là một người mù.
Tất nhiên Tô Vân khom người né tránh, nhưng khi gặp thoáng qua ông lão mù, ông lão liền nhạy bén xoay đầu lại, mũi hít vài lần, nhất thời biến sắc, ngón tay run rẩy nhắm thẳng vào mấy người rồi hô to: "Chẳng lành! Chẳng lành!"
Tiếng hô của ông lão sắc bén chói tai, tức thì hấp dẫn không ít tầm mắt.
Tô Vân kinh ngạc, nhìn khắp xung quanh cũng không thấy có gì bất thường: "Lão tiên sinh, ngài..."
Ông lão mù như gặp phải rắn rết, lảo đảo mà bước vội, ngay cả câu giải thích cũng không nói cho Tô Vân.
Chúng đệ tử đều không rõ, dồn dập nhìn về phía Tô Vân.
Tô Vân ngưng mi chăm chú nhìn bóng lưng ông lão, cũng không biết cái gọi là "Chẳng lành" là có nghĩa gì, suy nghĩ trong chốc lát cũng không hiểu được, bèn thu lại tâm tư, nói chuyện với chúng đệ tử: "Đi thôi, chớ suy nghĩ lung tung, trời sắp mưa rồi, mau chóng tìm nơi dừng chân mới quan trọng."
Hắn nói lời này không sai, bầu trời mây đen giăng kín, chốc lát nữa e rằng sẽ đổ mưa.
Ông lão "mù" rẽ vào mấy con ngõ, xác nhận phía sau không có ai đi theo thì mới ôm lấy thanh gậy trúc vào lòng, nhẹ nhàng chạy nhanh đến một chỗ bên cạnh ngõ nhỏ.
Trong ngõ lộ ra đầu của Yến Kim Hoa.
Hắn nhìn khắp xung quanh một chút rồi hỏi: "Đã làm xong việc chưa?"
Ông lão nhếch môi, nở nụ cười tham lam, đôi mắt liếc tới túi tiền màu đỏ thêu chỉ vàng của Yến Kim Hoa: "Đã xong."
"Không nói dư thừa chứ?"
''Không không, chẳng phải là va vào đám tiên gia đó rồi nói hai câu Chẳng Lành sao? Như vậy mà còn có thể nhớ lầm à?"
Yến Kim Hoa thở phào một hơi, hai ngón tay mở ra túi tiền, định trả thù lao thì ai ngờ đối phương đã sớm mang ý đồ xấu, đoạt lấy túi tiền của hắn, nhanh chân bỏ chạy.
Yến Kim Hoa bất ngờ: "Đứng lại!!"
Đối phương làm sao chịu nghe hắn, chạy trốn chẳng khác nào lão thỏ rừng, rất có tư thế tuổi già nhưng chí chưa già.
Yến Kim Hoa không dám dùng pháp thuật, thứ nhất hắn học nghệ không tinh, dễ dàng gây chú ý cho người khác, thứ hai vị Ôn tứ sư huynh kia của hắn vẫn còn ở trong thành, nếu như không cẩn thận dẫn vị kia đến đây thì coi như tiêu đời.
Yến Kim Hoa mắng một trận nhưng cũng không thể làm được gì.
Người này là một tên sa cơ lỡ vận ở trong thành, từ nhỏ thi đỗ tú tài, bỗng chốc trở nên lừng lẫy, sau đó lại ham mê cờ bạc, thua tán gia bại sản, không thể làm gì khác hơn là mở một quán nhỏ bên lề đường, dựa vào việc giúp người viết thư viết chữ mà mưu sinh, bữa đói bữa no, thỉnh thoảng sẽ thay người làm chút việc bẩn thỉu.
Từ trước đến nay cũng luôn vô sỉ, nhưng Yến Kim Hoa lại không thể nào tưởng tượng được lại vô sỉ đến thế này.
Yến Kim Hoa bị như vậy, tâm tình khó chịu, mãi đến lúc sau nghĩ đến kế hoạch thì mới thư giãn một chút.
Không ngờ hắn còn chưa kịp đắc ý thì đã nghe âm thanh máy móc của hệ thống vang lên: "Ký chủ, tôi phải nhắc nhở ngài, hiện tại những thứ mà ngài tích trữ không còn nhiều lắm, ngoại trừ lôi phù chỉ còn dư lại một viên Phong châu, hai viên Tránh thủy đan, còn có vài con vật nhỏ tích góp ở thế giới trước. Ngài cần phải tiết kiệm."
Yến Kim Hoa bị người mình đâm chọt, tức giận nói: "Mắc mớ gì đến ngươi? Ta có an bài của mình!"
Hệ thống không nói gì nữa.
Mà một khi nhắc nhở, Yến Kim Hoa mới kinh ngạc phát hiện tình cảnh quẫn bách của mình, khi lấy ra lôi phù, hắn đau lòng đến run lập cập.
Thôi, không bỏ con tép sao bắt được con tôm!
Hắn bước nhanh chạy ra ngoài thành.
Mây đen kéo đến ngùn ngụt, tụ thành hình dáng thú hoang thật dọa người.
Ở chân trời vang lên tiếng sấm thứ ba, Yến Kim Hoa run tay một chút, thiêu đốt lôi phù kẹp giữa hai ngón tay.
Xa xa nhìn lại đỉnh núi, một gốc cây năm trăm tuổi đột nhiên bị sấm sét giáng xuống chém ngang, lửa hừng hực bốc cháy, như kẻ điên quay cuồng, động tĩnh rất lớn, thậm chí chấn động cả không gia của Trì Tiểu Trì và Văn Ngọc Kinh.
Vị trí của hai người luôn gió mát thoải mái dễ chịu, trời sáng trưng, chẳng hề biết bên ngoài có biến động gì.
Văn Ngọc Kinh gấp sách lại: "Chuyện gì vậy?"
Trì Tiểu Trì cũng khá kinh ngạc: "Sư phụ chờ một chút, đồ nhi ra ngoài nhìn xem."
Cũng may nhờ cậu đi ra nhìn xem một chút thì cây cối khắp núi rừng này mới có thể bảo tồn.
Chuyện này nhấc lên phong ba không nhỏ.
Dù sao ở thời cổ đại, chuyện "Bị sét đánh" cũng thường liên quan đến thiên ý, khó tránh khỏi khiến người suy nghĩ nhiều.Sau khi đoàn người của Tô Vân trở về thì Tô Vân theo thông lệ đi tìm sư phụ Xích Vân Tử bẩm báo vào mọi việc trong chuyến đi này, hắn có chút chú ý đến chuyện gặp phải ông lão mù kia, bèn trôi chảy nhắc đến, ai ngờ Xích Vân Tử nghe vậy thì liền biến sắc, hỏi hắn rất nhiều chi tiết nhỏ, thậm chí còn hỏi hắn trước khi rời khỏi núi Tĩnh Hư có từng gặp ai hay không.
Tuy là Tô Vân không rõ nhưng vẫn trả lời thành thật: "Bẩm sư phụ, trong núi Tĩnh Hư khi đệ tử không có chỗ nào để đi thì sẽ đến núi Hồi Thủ tìm Đoàn sư đệ giao lưu chút tâm đắc về luyện khí."
Sắc mặt của Xích Vân Tử càng lúc càng đặc sắc.
Đợi đầu óc mơ hồ đi ra khỏi đại điện, từ đệ tử quét rác Tô Vân mới biết núi Hồi Thủ bị lôi vân tập kích, hắn mới cảm thấy không ổn, lập tức đi tìm đám sư đệ sư muội cùng hắn xuống núi hàng yêu, bảo bọn họ không được xem tin đồn lan truyền là thật, không được nói huyên thuyên khắp nơi.
Mà lời đồn đãi mới lại tiếp tục được lan truyền, nội dung chủ yếu là Đoạn Thư Tuyệt là điềm xấu, lòng lang dạ thú, thiên ý hạ xuống lôi vân đánh vào núi Hồi Thủ, nhìn có vẻ là ngẫu nhiên nhưng thật sự là báo trước nguy cơ.
Văn Ngọc Kinh không nói gì, mang theo Trì Tiểu Trì trốn ở núi Hồi Thủ, trải qua ngày tháng bình lặng của mình.
061 không biết là lần thứ mấy hỏi Trì Tiểu Trì: "Thật sự không muốn để Văn Ngọc Kinh đứng ra thay cậu giải thích một chút sao?"
Trì Tiểu Trì lật bản vẽ mà mấy ngày trước bị Xích Vân Tử yêu cầu đốt sạch, vẻ mặt bình thản: "Họ Yến xem ra cũng khôn khéo đấy."
"Hả?"
"Không đi giải thích thì người ta sẽ nói Đoạn Thư Tuyệt chính là điềm xấu." Trì Tiểu Trì nói tiếp, "Một khi giải thích thì người ta sẽ nói tôi và Văn Ngọc Kinh đều là người dẫn đến điềm xấu."
Nói xong, cậu lấy ngón tay khẽ gõ lên bản vẽ.
Trong bản vẽ, hai bóng người quấn quýt trong lều vải, hình ảnh thật kiều diễm.
061 đã hiểu, ôn hòa ừ một tiếng, không nói nữa.
Trì Tiểu Trì nhướng mày: "Thầy Lục, thầy không hỏi nữa sao?"
200 điểm trị giá hối hận mà bây giờ vẫn còn đứng im bất động, nhưng 061 không quan tâm tiến độ cũng không quan tâm Trì Tiểu Trì dự định dùng cách gì, so với trước kia luôn đặc biệt quan tâm thì lần thật quá khác biệt khiến Trì Tiểu Trì cũng phải để ý.
061: "Không cần hỏi, tôi tin tưởng cậu. Dù không có tôi thì cậu vẫn có thể xử lý Yến Kim Hoa đến phục sát đất."
Trì Tiểu Trì nói: "Sẽ không có chuyện không có anh. Lần này không cần anh ra tay, anh cũng không cần làm gì cả, chỉ cần không khiến hệ thống của Yến Kim Hoa chú ý, bảo vệ thật tốt thầy Lục của tôi là coi như đã lập công lớn rồi, đã rõ chưa?"
061 nở nụ cười: "Đã rõ."
Lại qua bốn tháng, tuyết lớn đầy trời, lời đồn đãi dần dần lắng xuống, Trì Tiểu Trì một lần nữa xuống núi, theo lẽ thường sẽ cùng đi với Văn Ngọc Kinh.
Nhưng lần này số người đi theo rất đông, không chỉ có Nhậm Thính Phong, Xích Vân Tử điều động hết thảy đệ tử còn ở trong núi đi theo.
Bởi vậy có thể thấy được nhiệm vụ lần này hung hiểm cỡ nào.
Trên núi Không Tâm có một ác Giao hiện thế, dùng thịt người làm thức ăn, bách tính ở thị trấn bên cạnh dồn dập bỏ nhà cửa, rời xa nơi chôn rau cắt rốn, hoảng sợ không chịu nổi một ngày, đành phải bỏ vốn thỉnh đạo nhân đến đây hàng Giao.
Theo nguyên văn "Giao Nhân Tiên Quân", ở núi Không Tâm chém giết ác Giao là một cơ duyên lớn của Đoạn Thư Tuyệt.
Trong sách, Đoạn Thư Tuyệt và các sư huynh lên núi, lần đầu tiên Thạch Trung Kiếm ra khỏi vỏ trước mặt mọi người, hào quang rực rỡ, khiến mọi người cảm thán.
Mà ở trong sách, Diệp Ký Minh cũng đến núi Không Tâm.
Hắn và ác Giao này có oán hận chất chứa, trước đó ác Giao và Diệp Ký Minh tranh địa bàn, mặc dù Diệp Ký Minh giữ được núi của mình nhưng vài tiểu yêu hầu hạ hắn lại bị nuốt chửng.
Từ đó hai Giao kết mối thù, Diệp Ký Minh vẫn luôn canh cánh trong lòng, thời gian qua đi nhiều năm nhưng khi vừa nghe thấy ác Long hiện thế thì hắn liền đuổi đến.
Không khéo, Diệp Ký Minh cùng những đạo nhân khác đánh nhau trong núi, bị nhìn ra chân thân, đương nhiên bị ngộ nhận là ác Giao ăn thịt người, một cái nồi oan ức vô duyên vô cớ chụp xuống.
Đoạn Thư Tuyệt vốn định giải thích thay hắn, ai ngờ Diệp Ký Minh không chỉ không nhận lòng tốt của cậu mà còn tương kế tựu kế, cố ý khiêu khích khiến đám đạo nhân nổi cơn giận dữ.
Đoạn Thư Tuyệt biết đây không phải là bản tính của Diệp Ký Minh, đoán trúng ý đồ của hắn, liền chủ động thay mọi người xuất chiến, hai người đấu với nhau, đấu đến Mê Điệp Cốc, thất lạc cùng đám đạo nhân.
Hai người Đoạn Diệp sau khi trải qua "ác đấu", giả vờ lưỡng bại câu thương, dụ ra ác Giao đang đứng chờ trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi đến thu gặt chiến công, lại bị hai kẻ giả bị thương hợp lại đánh bại.
Diệp Ký Minh đến đây là vì mục đích giết chết ác Giao từng hại chết các tiểu yêu nhà hắn, tâm nguyện đã xong, liền phất tay áo rời đi, trước khi đi, còn xoay đầu lại, trong tay cầm quạt tre tinh xảo, chỉ về phía Đoạn Thư Tuyệt, cười một cách tà mị: "Tiên Quân, trận này chưa xong, tạm thời gửi lại. Lần sau tương phùng, ngươi nhất định phải cho Bản Quân tận hứng đấy."
...Cảnh này có thể nói là vô cùng đẹp.
Trong "Giao Nhân Tiên Quân", ác Giao bị Đoạn Thư Tuyệt chém, mà trong lúc vô tình Đoạn Thư Tuyệt chém nứt Giao đan, không chỉ có được thanh danh mà còn có duyên nhận được tu vi trăm năm.
Được lợi ích như vậy, cho nên Đoạn Thư Tuyệt cũng không động đến thân ác Giao, tùy ý các sư huynh chia sẻ, dùng để tu luyện, tạm thời không đề cập đến.
Thế nhưng sau khi trùng sinh, tình tiết bị cưỡng ép cải biến không ít.
Diệp Ký Minh từ nhỏ đã được Yến Kim Hoa mang về Ngư Quang Đàm, căn bản chưa kịp kết thù hận với ác Giao, đương nhiên không có chuyện trả thù.
Nhưng Diệp Ký Minh biết chút ít nội dung nguyên văn, biết mình nên ở đây chen vào một gậy, nhưng hắn cũng biết trong tình tiết này bên cạnh Đoạn Thư Tuyệt có quá nhiều đệ tử phái Tĩnh Hư đi theo.
Theo lời giải thích của hắn chính là Bản Quân hà tất phải tham dự vào trò hài lần này, khiến mình càng thêm khó chịu.
Nhưng nói tới nói lui thì vẫn phải làm.
Đã lâu chưa gặp Đoạn Thư Tuyệt, hắn thật sự rất nhớ, vì vậy bèn hóa thành rắn, theo mọi người lên núi chỉ để ngắm nhìn người kia nhiều hơn một chút.
Hắn uốn éo bò trên một thân cây, nhìn "Đoạn Thư Tuyệt" từ xa xa trong đám người, thè ra chiếc lưỡi đỏ tươi, vừa tức giận nghiền ngẫm vừa nghĩ: Tên họ Trì khốn nạn kia, tại sao lại nuôi người của Bản Quân gầy đến vậy?
Sau khi vào núi, Yến Kim Hoa liền rất vâng lời, vô cùng quy củ.
Tô Vân nhớ đến dáng dấp không đứng đắn trước kia của hắn, sợ hắn gây sự, không nhịn được mà nhắc nhở một câu: "Nhị sư huynh, sau khi tiến vào Mê Điệp Cốc tuyệt đối đừng đi loạn. Nơi đây sương khói mù mịt, địa hình kỳ lạ, đừng tách đi riêng lẻ."
Yến Kim Hoa gật đầu liên tục, trong lòng cười thầm.
Đi riêng lẻ?
Chỉ e rằng hắn mới là người hiểu rõ nhất về núi Không Tâm trong tất cả mọi người ở đây.
Địa hình của núi Không Tâm là một tòa tháp, có một cái hang hình xoắn ốc, chính là nơi phải trải qua khi lên núi, tên gọi Mê Điệp Cốc. Trải qua nơi này, cho dù là tiên nhân hay người phàm đều phải dựa vào hai chân mà đi, mà địa hình nơi này quỷ dị, sương mù rất dày, gió to cũng thổi không tán sương mù, chỉ có càng thổi càng dày.
Mà Mê Điệp Cốc chính là chỗ cư trú của ác Giao.
Trong "Giao Nhân Tiên Quân" có viết tường tận cách phá giải trận pháp nơi này bằng cách nào, chỉ cần dựa theo trận pháp thiên môn bảo kiếm thượng cổ, dựa theo bản vẽ, xem mèo vẽ hổ là có thể phá giải sanh môn, đến chỗ ẩn thân của ác Giao.
Trước khi tới Yến Kim Hoa đã chuẩn bị chu toàn, lật khắp cổ tịch về trận pháp, thật sự tìm được trận pháp này, hắn đem bản vẽ trận pháp vẽ vào tay áo, làm thành một phần sao chép hoàn chỉnh.
Lần này hắn nhất định phải một mũi tên trúng ba con nhạn, hết thảy cầm về những thứ đã đánh mất của trước kia!
Trong nháy mắt bước vào Mê Điệp Cốc, hắn nắm lấy viên Phong châu mà hắn vô cùng quý trọng trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng thúc giục, ngay lập tức gió bão gào thét, lạnh lẽo âm trầm đến tận xương, khiến các vị đệ tử tu vi thấp kém liền run cầm cập.
Không chờ Yến Kim Hoa giả vờ ra vẻ, Trì Tiểu Trì đã nói: "Mọi người cẩn thận, nơi này là trận pháp bảo kiếm."
Yến Kim Hoa: "..." Fuck your mother.
Này chẳng khác gì một tên học sinh ngốc nghếch bỏ ra cả đêm sao chép bài, hùng dũng oai vệ lao tới phòng thi, cuối cùng bị thầy chủ nhiệm tịch thu tài liệu sao chép, chỉ cho phép mang bút tiến vào phòng thi.
Văn Ngọc Kinh nhìn bốn phía một chút: "Không sai, nơi đây có trận pháp, quẻ tượng khó lường, khi đi vào trong đó nếu đạp sai một bước thì sẽ cùng người bên cạnh đến nơi khác nhau. Trong chốc lát chúng ta sẽ thất lạc nhau, nếu tìm không thấy người khác thì chớ kinh hoảng, điều mà ác Giao muốn chính là làm mọi người hoảng loạn, như vậy nó có thể thừa dịp lẻn vào. Chúng ta cần một vài đệ tử ở bên ngoài trấn thủ, ai muốn xung phong thì thừa dịp mới vào trận, còn chưa đi xa, mau chóng ra ngoài trấn thủ đi."
Lời này nói rất thỏa đáng, cho những người có năng lực không đủ hoặc hèn yếu có lý do lùi bước.
Nghe vậy, Yến Kim Hoa liền mỉm cười.
Người khác mặc kệ, chỉ cần Văn Ngọc Kinh không đi ra ngoài là được.
Văn Ngọc Kinh là Tiểu sư thúc, đương nhiên sẽ không đi ra ngoài.
An bài xong các đệ tử "Ở bên ngoài trấn thủ", mười mấy người liền nhập trận.
Chưa đến nửa khắc, tất cả mọi người đều bị tản đi, ngay cả Yến Kim Hoa cũng không biết bị di tản đến nơi nào.
Cũng may Trì Tiểu Trì và Văn Ngọc Kinh vẫn còn ở bên nhau.
Nơi này cây cỏ ngang dọc, khó thấy mắt trận, cỏ khô bụi cây khắp xung quanh, cổ thụ đất đá đều có thể là một phần mắt trận, có thể nói một bước một trận, một bước một hầm.
Nếu đạp sai, không đạp chính xác mắt trận, như vậy người đi bên cạnh sẽ lập tức bị tách rời.
Văn Ngọc Kinh ở phía trước, Trì Tiểu Trì ở phía sau.
Lại như lần đầu tiên hai người lên núi, Trì Tiểu Trì đạp lên từng bước chân mà Văn Ngọc Kinh lưu lại, bước sát theo sau, từng bước an tâm.
Khi ở bên Văn Ngọc Kinh, Trì Tiểu Trì thường có ảo giác chẳng khác nào thời niên thiếu cùng người nọ về nhà, đèn đường kéo dài chiếc bóng của hai người, mà bản thân mình luôn không nhàn rỗi, cứ thích đuổi theo giẫm lên cái bóng của người kia.
Người kia sẽ không tức giận, cùng lắm thì bị cậu quấy rối bước chân, khi đụng vào người anh thì anh sẽ vác cậu lên, quét một vòng, trách cứ bảo cậu tính trẻ con.
Trì Tiểu Trì cũng mặt dày, vừa bị anh vác lên thì liền đậu chặt trên eo anh, sống chết không chịu tuột xuống.
Cuối cùng người kia đành bó tay, đành như một ông anh chân chính, cõng cậu về nhà.
Mà Trì Tiểu Trì nằm nhoài trên lưng anh sẽ trở nên yên tĩnh, nghiêm túc quan sát cái bóng của mình và Lâu Ảnh.
Cho đến hôm nay Trì Tiểu Trì vẫn nhớ như in hình ảnh hai chiếc bóng hòa vào nhau, giống như một chén sữa tươi nóng đổ vào tách trà đen, vừa ngọt vừa nóng, khiến người ta đã qua nhiều năm vẫn không nỡ quên đi vị ngọt ngào ấy.
Khi cậu xuất thần, sư đồ hai người đã đến nơi sâu nhất trận pháp.Đường đi ở nơi này cũng không thông nhau, nhưng sương mù ẩm ướt thì lại là chung, cho dù đi tới nơi nào cũng đều tràn ngập một mùi kỳ lạ, như mùi mục nát của lá cây, hít vào phổi như bị sặc nước, có cảm giác nóng cháy khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.
Từ khi vào hang, Trì Tiểu Trì luôn cảm thấy trên người có chút nặng nề, bước chân chìm xuống, lồng ngực như có lửa bập bùng càng lúc càng gấp gáp.
Cậu cho rằng là do sương mù gây nên.
Nhưng trước khi vào núi rõ ràng cậu đã uống đan dược khắc chế sương mù rồi mà.
Đi đến bây giờ cảm giác khó chịu đã căn bản không có cách nào làm ngơ được nữa.
Trì Tiểu Trì càng đi càng cảm thấy hoa mắt nóng người, trước khi tình trạng nặng hơn, cậu quyết đoán kéo lấy vạt áo của Văn Ngọc Kinh ở phía trước: "Sư phụ..."
Ai ngờ cảm giác kỳ lạ lan tràn với tốc độ nhanh hơn cậu tưởng tượng, mới kéo lấy vạt áo của Văn Ngọc Kinh mà cậu đã cảm thấy xương cốt như mềm nhũn, ngã nhào về phía trước.
...Nếu cậu té ngã như vậy, đụng phải mắt trận thì cậu tất nhiên sẽ bị hút vào trong đó, muốn quay lại cũng rất khó.
May là có một đôi tay mạnh mẽ đúng lúc ôm chặt lấy cậu.
Khi cậu rốt cục có thể tập trung ánh mắt thì liền phát hiện Văn Ngọc Kinh đứng trên một mắt trận, đem mình ôm đứng lên bàn chân của hắn.
Văn Ngọc Kinh cao hơn Đoạn Thư Tuyệt nửa cái đầu, khi cúi đầu hàng lông mi như lông vũ cũng nhẹ nhàng buông xuống, che đậy nửa con mắt nhưng vẫn không che giấu được sự dịu dàng và lo lắng trong đó: "Không sao chứ?"
061 cũng hỏi cậu: "Không sao chứ? Cậu thấy thế nào?"
Trì Tiểu Trì hỏi 061: "Tôi bị sao vậy?"
Tốc độ nói chuyện của 061 có hơi gấp gáp hơn bình thường, hiển nhiên cũng vô cùng lo lắng: "Nhiệt độ đột nhiên tăng cao. Không rõ nguyên nhân. Với lại..."
Trì Tiểu Trì không kịp suy nghĩ vì sao 061 lại đột nhiên dừng lại, ngón tay phải nhẹ nhàng chuyển động, vô cùng sốt ruột muốn viết chữ.
Trì Tiểu Trì thả lỏng bàn tay phải nắm lấy vạt áo của sư phụ ra, nhẹ nhàng nắm chặt vạt áo của mình.
Trong ký ức của Đoạn Thư Tuyệt vẫn chưa từng quên cảm giác mất khống chế đối với thân thể như thế này, lòng như lửa đốt, vội vàng viết lên tay áo: "Chớ đụng vào sư phụ, chúng ta bị trúng vảy Giao nhân rồi!"
Vảy Giao nhân?
Trì Tiểu Trì nhớ rõ cậu từng đọc ghi chép trong một bộ điển tịch, vảy Giao nhân khi đốt có mùi lạ, người khác ngửi thì không sao nhưng một khi đi vào thân thể Giao nhân thì chính là thứ kích tình tốt nhất!
Nhưng cậu cũng không thể nhận biết mùi vị của vảy Giao nhân, dù sao thì cậu cũng sẽ không rảnh rỗi lột ra một mảnh vảy rồi đốt nó để kích tình chính mình.
Về phần ai có vảy Giao nhân...
Nhìn về phía không gian tràn ngập sương mù, Trì Tiểu Trì hơi cắn chặt răng.
Nước cờ thứ ba của Yến Kim Hoa hóa ra là như vậy? Muốn hãm hại mình và Văn Ngọc Kinh thông gian?
Không thể không nói là quả thật vừa hèn vừa cũ rích.
Yến Kim Hoa hiện tại cách cậu chỉ một bờ vai, cùng song hành với cậu.
Hắn tiêu hao toàn bộ năng lượng chiếm được ở ba thế giới trước để đổi lấy năng lực theo dõi trong một canh giờ, bởi vậy bây giờ hắn chẳng khác nào một âm hồn đang theo sát Đoạn Thư Tuyệt, có thể quan sát nhất cử nhất động của cậu nhưng cậu lại không thể nhìn thấy hắn.
Hắn nhìn sắc mặt ửng đỏ của Đoạn Thư Tuyệt, cười hì hì nâng tay lên bên tai: "Hệ thống, gửi video hình ảnh 'hệ thống xâm lấn' công kích ta đến Chủ hệ thống của mấy người đi. Ngay hiện tại, lập tức."
Hệ thống nói: "Rõ, đã gửi đi."
Yến Kim Hoa nhịn không được mà xác nhận một lần nữa: "Bao lâu thì sẽ nhận được hồi âm?"
Hệ thống đáp: "Xin ký chủ yên tâm, hệ thống của chúng tôi luôn rất coi trọng quyền lợi an toàn của công nhân, phê duyệt báo cáo chỉ mất vài phút."
Trong lúc đó Trì Tiểu Trì không ngừng thở hổn hển, cảm thấy dở khóc dở cười.
Trước đây cậu từng thể nghiệm cảm giác tương tự.
Trong thế giới của Quý Tác Sơn, một Omega đến kỳ không chỉ khiến cậu suýt nữa thất thố mà còn làm cho cậu và 061 sinh ra một ít tiếp xúc không quá vui vẻ.
Cơ bụng dưới dần dần căng thẳng, cậu lấy tay dùng lực kiềm chế, muốn đè lại nhưng ngọn lửa kia lại như gặp thế gió, càng thiêu càng cháy, hai chân bất an đạp lên chân Văn Ngọc Kinh, muốn rời khỏi Văn Ngọc Kinh khi toàn thân đang vô cùng khó chịu, rồi lại nhớ đến hậu quả đạp sai mắt trận, trong lúc nhất thời vô cùng dày vò, khóe mắt cũng thấm ra chút nước.
Văn Ngọc Kinh thấy tình hình của cậu thật sự không thích hợp, lập tức đưa tay chặn lại sau gáy, muốn điều trị kinh mạch cho cậu: "Nín hơi."
Một tiếng ra lệnh lãnh đạm như gãi lên vành tai cậu, thiêu đốt kích thích vành tai mềm ngứa, khiến cả người của cậu vì vậy mà run lên.
Giọng của 061 cũng vang lên bên tai: "Tiểu Trì, cậu..."
Cùng lúc đó hệ thống của Yến Kim Hoa vui vẻ báo: "Ký chủ, Chủ hệ thống bên kia đã đưa ra hồi âm."
Hai giọng nói trầm thấp mới vừa nhiễu loạn tâm trí của Trì Tiểu Trì lại ngay lập tức biến mất, Trì Tiểu Trì cảm thấy trong lòng trống không, suýt nữa ngã xuống đất, cũng may lý trí của cậu vẫn còn nên hai chân còn đứng vững.
...Người mới đặt cậu lên bàn chân trong nháy mắt đã biến mất không còn tăm hơi.
Giày, ngoại bào, ô xanh, tiêu ngọc vẫn còn, nhưng người này lại như nhập vào trong nước, tiêu tan như một giấc mộng.
Nhiệt độ của ngoại bào trong lòng cậu vẫn còn, Trì Tiểu Trì ôm chặt bạch y, mờ mịch nhìn xung quanh: "Sư phụ?!"
Chẳng lẽ cậu vừa nãy đạp nhầm mắt trận?
Lẻ loi đứng trong sương mù, Trì Tiểu Trì nhìn quay bốn phía, một bóng quỷ cũng không thấy, nhất thời phát lạnh cả người, nhưng vẫn bị nhiệt độ sốt cao hành hạ đến choáng váng đầu óc.
Cậu quyết đoán cho mình một cái bạt tai, đợi tinh thần tỉnh táo trở lại mới hỏi: "Thầy Lục, tình huống thế nào rồi?"
Không người trả lời.
"...Thầy Lục?"
Trái tim của Trì Tiểu Trì rơi xuống, bất chợt cất cao giọng: "061?"
Vẫn không có ai trả lời.
—Trong đầu cậu hoàn toàn tĩnh lặng, yên tĩnh như thể thanh âm kia chưa từng tồn tại.
Trong bầu không khí yên lặng như tờ, có một tiếng động càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng.
Đó là tiếng động vật máu lạnh bò trên mặt đất.
Trì Tiểu Trì trở tay rút Kiếm Trung Thạch, lại bởi vì tay run chân run mà nhấc kiếm không nổi, mũi kiếm trực tiếp đâm vào bùn đất trước mặt thì mới miễn cưỡng ổn định thân hình.
Cậu cắn chặt hàm răng, rầu rĩ rên một tiếng, không muốn lãng phí thời gian và hơi sức để kêu cứu, muốn mở ra kho hàng nhưng lại nhận ra màn hình trước mặt cũng đã biến mất.
Trị giá hảo cảm, trị giá hối hận, kho hàng, tất cả đều không tồn tại.
Văn Ngọc Kinh biến mất, 061...cũng biến mất?
Cậu chống kiếm, run rẩy mà đứng, nỗ lực làm rõ logic này.
Mà âm thanh sột soạt bên tai càng lúc càng gần.
Yến Kim Hoa đứng kế bên rốt cục không giấu được vẻ mặt đắc ý.
Đây mới là kế hoạch của hắn.
Theo như kế hoạch, hắn đã thuận lợi giải quyết họ Văn, tên Giao nhân này bị trúng vảy Giao nhân, thân mềm yếu ớt, tất nhiên sẽ chôn thây trong miệng ác Giao, chính mình chỉ cần ngồi xem hổ đấu, chờ Đoạn Thư Tuyệt chết rồi thì mình sẽ nhảy ra giả vờ tập kích, tranh thủ giết chết ác Giao, nếu thật sự không được thì kéo thân thể Đoạn Thư Tuyệt đi, luyện ra Giao đan cũng không thiệt thòi.
Cho dù Đoạn Thư Tuyệt không chết, chính mình lúc trước làm ra mấy chuyện đủ để người khác tin tưởng Đoạn Thư Tuyệt là người có ác ý. Nhắm chừng hệ thống kia không về được, Văn Ngọc Kinh mai danh ẩn tích, thật sự để lại cho Đoạn Thư Tuyệt cái danh thí sư trên lưng.
Một mũi tên bắn trúng ba con nhạn, hắn cảm thấy chính mình thật là một nhân tài.
Đang lúc hắn vẽ nên tiền cảnh tốt đẹp, trong lòng khó nén vui sướng thì trận pháp đang giam giữ Đoạn Thư Tuyệt bỗng xuất hiện chấn động bé nhỏ.
Một bóng người nhanh nhẹn nhảy đến mắt trận cách sau lưng Đoạn Thư Tuyệt khoảng chừng nửa mét.
Trường kiếm hắc kim vẽ ra một luồng kiếm khí cuồng ngạo, càn quét phạm vi mấy chục thước, khiến cho thân hình ác Giao đang muốn săn mồi ở cách đó không xa bị ngăn cản.
Yến Kim Hoa trố mắt ngoác mồm: "CMN?!"
Diệp Ký Minh đến, đừng nói là Yến Kim Hoa sớm có mưu đồ, ngay cả Trì Tiểu Trì cũng không lường trước được.
Trì Tiểu Trì nỗ lực đứng lên: "Ngươi...tại sao...?"
Diệp Ký Minh gấp gáp bay tới, vẫn còn thở hổn hển, hắn còn phải phân tâm để ý khắp bốn phía, thật sự không rảnh để giải thích, liền đem thứ đang sáng lên trong lòng bàn tay phải cho Trì Tiểu Trì xem.
Khi mới nhìn thấy, Trì Tiểu Trì cũng không rõ đó là cái gì.
Trong lòng bàn tay của Diệp Ký Minh có một chữ vàng rồng bay phượng múa, đó là chữ "Đến" rất rõ ràng.
Chỉ có Diệp Ký Minh biết chữ này đại biểu điều gì.
Quay lại thời điểm nửa nén hương trước, khi Văn Ngọc Kinh tự dưng biến mất.
Diệp Ký Minh không tiến vào Mê Điệp Cốc. Hắn hóa ra hình người, leo lên một cây nhỏ hái vài trái dâu, vừa ném vào miệng vừa chờ Đoạn Thư Tuyệt đi ra khỏi cốc, chính mình từ xa nhìn cậu ấy một chút là đủ rồi.
Hắn mới vừa ăn ít trái dâu, chưa đã thèm, đang muốn hái tiếp thì đột nhiên lòng bàn tay đau nhói.
Cảm giác đau đớn kia có chút mạnh, Diệp Ký Minh hít sâu một hơi, rút tay về, kiểm tra tình huống của lòng bàn tay.
Vừa nhìn một cái, thần kinh của hắn liền co rút mạnh.
Khi ở Thời Vũ Sơn, Văn Ngọc Kinh vô duyên vô cớ đánh vào một chữ "Đến" trong lòng bàn tay của hắn.
Hắn từng hao hết tâm lực để xóa đi chữ Đến này, nhưng không biết Văn Ngọc Kinh dùng phương pháp quái quỷ gì, dù hắn nghiên cứu hết thảy thuật pháp đạo môn thì cũng không biết cách nào để xóa đi ấn ký.
Chữ "Đến" kia đã có chút phai màu, nhưng giờ khắc này lại vô cùng lóa mắt, phía sau chữ "Đến" còn hiện thêm ba dấu chấm than.
"Đến!!!"
Đường đi ở nơi này cũng không thông nhau, nhưng sương mù ẩm ướt thì lại là chung, cho dù đi tới nơi nào cũng đều tràn ngập một mùi kỳ lạ, như mùi mục nát của lá cây, hít vào phổi như bị sặc nước, có cảm giác nóng cháy khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.
Ông quan sát một chút, quả thật nhìn thấu không ít đồ vật khiến người giật mình.
Không biết Văn Ngọc Kinh lấy đâu ra hứng thú đi xuống núi mua chút nguyên liệu thêu thùa để thắt bùa hộ mệnh, may túi gấm, làm cho mình một cái, cho Đoạn Thư Tuyệt một cái, sư đồ hai người một người buộc vào cán ô, một người đeo lơ lửng bên hông, một đỏ một xanh, rêu rao khắp nơi.
...Xích Vân Tử nhìn thấy mà đau đầu.
Khi Xích Vân Tử và Văn Ngọc Kinh nói chuyện phiếm, ông giả vờ vô ý hỏi: "Từ khi nào mà sư đệ lại ưa thích những thứ đồ vật dân gian này? Hứng thú cũng không ít."
Văn Ngọc Kinh cười nói: "Trong lúc rảnh rỗi bện cho đồ đệ chơi một chút thôi."
Xích Vân Tử: "..."
Sau khi bí mật quan sát một lúc, Xích Vân Tử ngơ ngác phát hiện cử chỉ mập mờ của hai người này không chỉ có một hai.
Cùng tiến cùng lui, tạm thời không đề cập đến chuyện ngủ cùng phòng, một lần nọ Xích Vân Tử mượn cớ đến xem tiểu sư đệ dạy dỗ đệ tử như thế nào, leo lên núi Hồi Thủ.
Đoạn Thư Tuyệt ở trước mặt Văn Ngọc Kinh diễn kiếm, kiếm pháp kỳ diệu, như cá gặp nước, như gió đắc thế, nhưng múa xong một bộ kiếm pháp Tĩnh Hư, Văn Ngọc Kinh lại không quá hài lòng, tự nhiên đứng dậy, còn đeo vào một đôi găng tay mỏng, nắm chặt tay đang cầm Kiếm Trung Thạch của Đoạn Thư Tuyệt, cùng Đoạn Thư Tuyệt múa kiếm pháp, cũng ở bên tai nhẹ giọng chỉ điểm nên đi kiếm thế nào, cùng với khắc phục những sơ hở.
Tuy rằng động tác này cũng có thể miễn cưỡng giải thích là sư đồ tình thâm, nhưng ống tay áo của hai người theo gió núi vù vù mà hòa vào cùng nhau, cảnh tượng bạch y và lam y tách ra rồi quấn quýt thật sự khiến tâm tình của Xích Vân Tử cảm thấy vô cùng phức tạp.
Còn có một lần, ông mang theo một chút tâm tư, đêm khuya đến thăm núi Hồi Thủ, nhìn thấy Đoạn Thư Tuyệt tay phải cầm một cuốn sách, tay trái khẽ vuốt ve một cục tuyết trắng trên đầu gối.
Tiểu sư đệ của mình thì lại thoải mái cắn chóp đuôi, ngủ say sưa.
Không biết là vì tính tình hai người này quá mức tự nhiên hay thật sự có tầng quan hệ khó nói kia, Xích Vân Tử vừa hoài nghi có phải mình suy nghĩ bậy bạ vừa thật sự lo lắng cho sư đệ, cũng sâu sắc không biết đặt câu hỏi như thế nào mà cảm thấy vô cùng khổ não.
Trong khi đó Yến Kim Hoa sau khi quay về Ngư Quang Đàm, lấy ra rất nhiều vảy rắn vỏ rắn lột, chứng minh mình nói không sai.
Xích Vân Tử kiểm tra một lúc, phát hiện những thứ tàn lưu này quả thật là bóc ra từ trên người Giao Long chưa trưởng thành, mà trước khi Giao Long trưởng thành thì cũng khó phân biệt thiện ác.
Thế nhưng cho dù đối phương có ác ý cũng không thể vì vậy mà phán tội Đoạn Thư Tuyệt.
Xích Vân Tử muốn gọi riêng Đoạn Thư Tuyệt đến, tỉ mỉ hỏi cặn kẽ, nhắc nhở Đoạn Thư Tuyệt một chút về việc chú ý giữ khoảng cách quan hệ với sư phụ, không ngờ sự đệ của ông lần nào cũng không thức thời mà cứ đi sát theo Đoạn Thư Tuyệt, khi Đoạn Thư Tuyệt trả lời câu hỏi của mình thì sẽ hơi nghiêng người sang, dùng tay chống huyệt thái dương, từ bên cạnh nhìn chăm chú Đoạn Thư Tuyệt, vẻ mặt vừa tự phụ vừa dịu dàng.
Tình cảnh này Xích Vân Tử chỉ hận chính mình là người dư thừa thì làm sao còn có thể hỏi ra chuyện?
Hắn bất đắc dĩ gọi mấy vị sư đệ đến, muốn xin ý kiến.
Sau khi trò chuyện với nhau nửa canh giờ, Nhậm Thính Phong đến núi Hồi Thủ, vừa thấy Văn Ngọc Kinh liền mở miệng nhân tiện nói: "Lục sư đệ, đệ và đồ nhi sống chung rất tốt, đệ có ý cùng hắn kết làm đạo lữ chăng?"
Lúc đó Đoạn Thư Tuyệt đang đạp nước luyện kiếm trên mặt hồ, không nghe thấy hai người đối thoại.
Văn Ngọc Kinh sững sờ, chợt khẽ cười thành tiếng: "Tam sư huynh, chớ để Thư Tuyệt nghe thấy lời này, hắn sẽ thẹn đấy."
Nhậm Thính Phong không để ý đến Văn Ngọc Kinh, tiếp tục hỏi: "Vậy đệ và hắn là có tình cảm hay không?"
Văn Ngọc Kinh cúi đầu tiếp tục đọc sách, đáp: "Tình sư đồ, không còn gì khác."
Nhậm Thính Phong đáp lại một chữ "Tốt", cuốn ống tay áo đi xuống núi, cứ như vậy đi giảng giải với Xích Vân Tử để sư huynh an tâm.
Xích Vân Tử nghe vậy vô cùng giận dữ, thiếu chút nữa đã nâng kiếm chém Nhậm Thính Phong.
Ông cả giận nói: "Đệ hỏi như vậy thì làm sao hỏi ra chuyện?"
Nhậm Thính Phong nhún vai: "Sư huynh, Văn sư đệ không nói thì huynh bảo là đệ ấy che giấu, Văn sư đệ nói không có thì huynh không chịu tin tưởng, thứ cho đệ nói thẳng, huynh đến cùng muốn nghe thấy điều gì?"
Xích Vân Tử cũng đã nhận thức từ sớm việc mình đa nghi như vậy cũng không phải cách tốt nhất để giải quyết vấn đề.
Nhưng cho dù làm rõ thì có ích lợi gì?
Miệng đời đồn đãi như đao, ông có thể dùng võ lực để bảo vệ sư đệ nhưng lại không thể phòng ngự được những lưỡi đao vô hình này.
Thế sự như vậy e rằng cuối cùng sẽ gặp phải chuyện gì đó.
Ở trong phái Tĩnh Hư, giữa các nữ đệ tử bắt đầu lan truyền một bản vẽ, bản vẽ kể về một vị tiên nhân và đồ đệ quân tử của mình, một người bạch y như tuyết, một người lam y như sóng, hai người ở trong thanh sơn làm chuyện cẩu thả, hình ảnh khá là mịt mờ hương diễm, chính là Yến Kim Hoa dùng hết thảy trí tưởng tượng, bỏ ra nhiều tiền mời họa sĩ vô danh đễ vẽ nên.
Trong những việc làm bẩn thỉu như vậy hiếm khi thấy hắn thể hiện tốt đến thế.
Xích Vân Tử cũng nhận được một bản, lật hai trang liền giận tím mặt, hạ lệnh đốt sạch bản vẽ, tra rõ khởi nguồn từ đâu, đám nữ đệ tử lo sợ tái mét mặt mày, chỉ nói khi lén xuống núi tiện tay mua ở quầy sách, chẳng hề biết vật ấy lan truyền rộng đến thế nào.
Xích Vân Tử nghe vậy, thiếu chút nữa hộc máu ngất xỉu tại chỗ.
Yến Kim Hoa nếm chút ngon ngọt, càng thêm làm càn.
Hắn đến từ hiện đại, quá hiểu rõ cách tấn công bằng dư luận như thế nào.
Mấy ngày sau, Tô Vân dẫn theo vài đệ tử trẻ xuống núi, đi hàng một con quỷ treo cổ đang lẩn trốn quấy phá trong một gia đình ở thành thị cách phái Tĩnh Hư không xa.
Vào đến thành, Tô Vân dẫn theo chúng đệ tử đang muốn tìm một nơi dừng chân liền thấy một lão già tóc bạc da mồi, rất có phong độ của người trí thức đang cầm gậy trúc gõ nhẹ xuống đất, hai mắt đăm đăm, không tránh không né, đi đến trước mặt mấy người.
....Hình như là một người mù.
Tất nhiên Tô Vân khom người né tránh, nhưng khi gặp thoáng qua ông lão mù, ông lão liền nhạy bén xoay đầu lại, mũi hít vài lần, nhất thời biến sắc, ngón tay run rẩy nhắm thẳng vào mấy người rồi hô to: "Chẳng lành! Chẳng lành!"
Tiếng hô của ông lão sắc bén chói tai, tức thì hấp dẫn không ít tầm mắt.
Tô Vân kinh ngạc, nhìn khắp xung quanh cũng không thấy có gì bất thường: "Lão tiên sinh, ngài..."
Ông lão mù như gặp phải rắn rết, lảo đảo mà bước vội, ngay cả câu giải thích cũng không nói cho Tô Vân.
Chúng đệ tử đều không rõ, dồn dập nhìn về phía Tô Vân.
Tô Vân ngưng mi chăm chú nhìn bóng lưng ông lão, cũng không biết cái gọi là "Chẳng lành" là có nghĩa gì, suy nghĩ trong chốc lát cũng không hiểu được, bèn thu lại tâm tư, nói chuyện với chúng đệ tử: "Đi thôi, chớ suy nghĩ lung tung, trời sắp mưa rồi, mau chóng tìm nơi dừng chân mới quan trọng."
Hắn nói lời này không sai, bầu trời mây đen giăng kín, chốc lát nữa e rằng sẽ đổ mưa.
Ông lão "mù" rẽ vào mấy con ngõ, xác nhận phía sau không có ai đi theo thì mới ôm lấy thanh gậy trúc vào lòng, nhẹ nhàng chạy nhanh đến một chỗ bên cạnh ngõ nhỏ.
Trong ngõ lộ ra đầu của Yến Kim Hoa.
Hắn nhìn khắp xung quanh một chút rồi hỏi: "Đã làm xong việc chưa?"
Ông lão nhếch môi, nở nụ cười tham lam, đôi mắt liếc tới túi tiền màu đỏ thêu chỉ vàng của Yến Kim Hoa: "Đã xong."
"Không nói dư thừa chứ?"
''Không không, chẳng phải là va vào đám tiên gia đó rồi nói hai câu Chẳng Lành sao? Như vậy mà còn có thể nhớ lầm à?"
Yến Kim Hoa thở phào một hơi, hai ngón tay mở ra túi tiền, định trả thù lao thì ai ngờ đối phương đã sớm mang ý đồ xấu, đoạt lấy túi tiền của hắn, nhanh chân bỏ chạy.
Yến Kim Hoa bất ngờ: "Đứng lại!!"
Đối phương làm sao chịu nghe hắn, chạy trốn chẳng khác nào lão thỏ rừng, rất có tư thế tuổi già nhưng chí chưa già.
Yến Kim Hoa không dám dùng pháp thuật, thứ nhất hắn học nghệ không tinh, dễ dàng gây chú ý cho người khác, thứ hai vị Ôn tứ sư huynh kia của hắn vẫn còn ở trong thành, nếu như không cẩn thận dẫn vị kia đến đây thì coi như tiêu đời.
Yến Kim Hoa mắng một trận nhưng cũng không thể làm được gì.
Người này là một tên sa cơ lỡ vận ở trong thành, từ nhỏ thi đỗ tú tài, bỗng chốc trở nên lừng lẫy, sau đó lại ham mê cờ bạc, thua tán gia bại sản, không thể làm gì khác hơn là mở một quán nhỏ bên lề đường, dựa vào việc giúp người viết thư viết chữ mà mưu sinh, bữa đói bữa no, thỉnh thoảng sẽ thay người làm chút việc bẩn thỉu.
Từ trước đến nay cũng luôn vô sỉ, nhưng Yến Kim Hoa lại không thể nào tưởng tượng được lại vô sỉ đến thế này.
Yến Kim Hoa bị như vậy, tâm tình khó chịu, mãi đến lúc sau nghĩ đến kế hoạch thì mới thư giãn một chút.
Không ngờ hắn còn chưa kịp đắc ý thì đã nghe âm thanh máy móc của hệ thống vang lên: "Ký chủ, tôi phải nhắc nhở ngài, hiện tại những thứ mà ngài tích trữ không còn nhiều lắm, ngoại trừ lôi phù chỉ còn dư lại một viên Phong châu, hai viên Tránh thủy đan, còn có vài con vật nhỏ tích góp ở thế giới trước. Ngài cần phải tiết kiệm."
Yến Kim Hoa bị người mình đâm chọt, tức giận nói: "Mắc mớ gì đến ngươi? Ta có an bài của mình!"
Hệ thống không nói gì nữa.
Mà một khi nhắc nhở, Yến Kim Hoa mới kinh ngạc phát hiện tình cảnh quẫn bách của mình, khi lấy ra lôi phù, hắn đau lòng đến run lập cập.
Thôi, không bỏ con tép sao bắt được con tôm!
Hắn bước nhanh chạy ra ngoài thành.
Mây đen kéo đến ngùn ngụt, tụ thành hình dáng thú hoang thật dọa người.
Ở chân trời vang lên tiếng sấm thứ ba, Yến Kim Hoa run tay một chút, thiêu đốt lôi phù kẹp giữa hai ngón tay.
Xa xa nhìn lại đỉnh núi, một gốc cây năm trăm tuổi đột nhiên bị sấm sét giáng xuống chém ngang, lửa hừng hực bốc cháy, như kẻ điên quay cuồng, động tĩnh rất lớn, thậm chí chấn động cả không gia của Trì Tiểu Trì và Văn Ngọc Kinh.
Vị trí của hai người luôn gió mát thoải mái dễ chịu, trời sáng trưng, chẳng hề biết bên ngoài có biến động gì.
Văn Ngọc Kinh gấp sách lại: "Chuyện gì vậy?"
Trì Tiểu Trì cũng khá kinh ngạc: "Sư phụ chờ một chút, đồ nhi ra ngoài nhìn xem."
Cũng may nhờ cậu đi ra nhìn xem một chút thì cây cối khắp núi rừng này mới có thể bảo tồn.
Chuyện này nhấc lên phong ba không nhỏ.
Dù sao ở thời cổ đại, chuyện "Bị sét đánh" cũng thường liên quan đến thiên ý, khó tránh khỏi khiến người suy nghĩ nhiều.Sau khi đoàn người của Tô Vân trở về thì Tô Vân theo thông lệ đi tìm sư phụ Xích Vân Tử bẩm báo vào mọi việc trong chuyến đi này, hắn có chút chú ý đến chuyện gặp phải ông lão mù kia, bèn trôi chảy nhắc đến, ai ngờ Xích Vân Tử nghe vậy thì liền biến sắc, hỏi hắn rất nhiều chi tiết nhỏ, thậm chí còn hỏi hắn trước khi rời khỏi núi Tĩnh Hư có từng gặp ai hay không.
Tuy là Tô Vân không rõ nhưng vẫn trả lời thành thật: "Bẩm sư phụ, trong núi Tĩnh Hư khi đệ tử không có chỗ nào để đi thì sẽ đến núi Hồi Thủ tìm Đoàn sư đệ giao lưu chút tâm đắc về luyện khí."
Sắc mặt của Xích Vân Tử càng lúc càng đặc sắc.
Đợi đầu óc mơ hồ đi ra khỏi đại điện, từ đệ tử quét rác Tô Vân mới biết núi Hồi Thủ bị lôi vân tập kích, hắn mới cảm thấy không ổn, lập tức đi tìm đám sư đệ sư muội cùng hắn xuống núi hàng yêu, bảo bọn họ không được xem tin đồn lan truyền là thật, không được nói huyên thuyên khắp nơi.
Mà lời đồn đãi mới lại tiếp tục được lan truyền, nội dung chủ yếu là Đoạn Thư Tuyệt là điềm xấu, lòng lang dạ thú, thiên ý hạ xuống lôi vân đánh vào núi Hồi Thủ, nhìn có vẻ là ngẫu nhiên nhưng thật sự là báo trước nguy cơ.
Văn Ngọc Kinh không nói gì, mang theo Trì Tiểu Trì trốn ở núi Hồi Thủ, trải qua ngày tháng bình lặng của mình.
061 không biết là lần thứ mấy hỏi Trì Tiểu Trì: "Thật sự không muốn để Văn Ngọc Kinh đứng ra thay cậu giải thích một chút sao?"
Trì Tiểu Trì lật bản vẽ mà mấy ngày trước bị Xích Vân Tử yêu cầu đốt sạch, vẻ mặt bình thản: "Họ Yến xem ra cũng khôn khéo đấy."
"Hả?"
"Không đi giải thích thì người ta sẽ nói Đoạn Thư Tuyệt chính là điềm xấu." Trì Tiểu Trì nói tiếp, "Một khi giải thích thì người ta sẽ nói tôi và Văn Ngọc Kinh đều là người dẫn đến điềm xấu."
Nói xong, cậu lấy ngón tay khẽ gõ lên bản vẽ.
Trong bản vẽ, hai bóng người quấn quýt trong lều vải, hình ảnh thật kiều diễm.
061 đã hiểu, ôn hòa ừ một tiếng, không nói nữa.
Trì Tiểu Trì nhướng mày: "Thầy Lục, thầy không hỏi nữa sao?"
200 điểm trị giá hối hận mà bây giờ vẫn còn đứng im bất động, nhưng 061 không quan tâm tiến độ cũng không quan tâm Trì Tiểu Trì dự định dùng cách gì, so với trước kia luôn đặc biệt quan tâm thì lần thật quá khác biệt khiến Trì Tiểu Trì cũng phải để ý.
061: "Không cần hỏi, tôi tin tưởng cậu. Dù không có tôi thì cậu vẫn có thể xử lý Yến Kim Hoa đến phục sát đất."
Trì Tiểu Trì nói: "Sẽ không có chuyện không có anh. Lần này không cần anh ra tay, anh cũng không cần làm gì cả, chỉ cần không khiến hệ thống của Yến Kim Hoa chú ý, bảo vệ thật tốt thầy Lục của tôi là coi như đã lập công lớn rồi, đã rõ chưa?"
061 nở nụ cười: "Đã rõ."
Lại qua bốn tháng, tuyết lớn đầy trời, lời đồn đãi dần dần lắng xuống, Trì Tiểu Trì một lần nữa xuống núi, theo lẽ thường sẽ cùng đi với Văn Ngọc Kinh.
Nhưng lần này số người đi theo rất đông, không chỉ có Nhậm Thính Phong, Xích Vân Tử điều động hết thảy đệ tử còn ở trong núi đi theo.
Bởi vậy có thể thấy được nhiệm vụ lần này hung hiểm cỡ nào.
Trên núi Không Tâm có một ác Giao hiện thế, dùng thịt người làm thức ăn, bách tính ở thị trấn bên cạnh dồn dập bỏ nhà cửa, rời xa nơi chôn rau cắt rốn, hoảng sợ không chịu nổi một ngày, đành phải bỏ vốn thỉnh đạo nhân đến đây hàng Giao.
Theo nguyên văn "Giao Nhân Tiên Quân", ở núi Không Tâm chém giết ác Giao là một cơ duyên lớn của Đoạn Thư Tuyệt.
Trong sách, Đoạn Thư Tuyệt và các sư huynh lên núi, lần đầu tiên Thạch Trung Kiếm ra khỏi vỏ trước mặt mọi người, hào quang rực rỡ, khiến mọi người cảm thán.
Mà ở trong sách, Diệp Ký Minh cũng đến núi Không Tâm.
Hắn và ác Giao này có oán hận chất chứa, trước đó ác Giao và Diệp Ký Minh tranh địa bàn, mặc dù Diệp Ký Minh giữ được núi của mình nhưng vài tiểu yêu hầu hạ hắn lại bị nuốt chửng.
Từ đó hai Giao kết mối thù, Diệp Ký Minh vẫn luôn canh cánh trong lòng, thời gian qua đi nhiều năm nhưng khi vừa nghe thấy ác Long hiện thế thì hắn liền đuổi đến.
Không khéo, Diệp Ký Minh cùng những đạo nhân khác đánh nhau trong núi, bị nhìn ra chân thân, đương nhiên bị ngộ nhận là ác Giao ăn thịt người, một cái nồi oan ức vô duyên vô cớ chụp xuống.
Đoạn Thư Tuyệt vốn định giải thích thay hắn, ai ngờ Diệp Ký Minh không chỉ không nhận lòng tốt của cậu mà còn tương kế tựu kế, cố ý khiêu khích khiến đám đạo nhân nổi cơn giận dữ.
Đoạn Thư Tuyệt biết đây không phải là bản tính của Diệp Ký Minh, đoán trúng ý đồ của hắn, liền chủ động thay mọi người xuất chiến, hai người đấu với nhau, đấu đến Mê Điệp Cốc, thất lạc cùng đám đạo nhân.
Hai người Đoạn Diệp sau khi trải qua "ác đấu", giả vờ lưỡng bại câu thương, dụ ra ác Giao đang đứng chờ trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi đến thu gặt chiến công, lại bị hai kẻ giả bị thương hợp lại đánh bại.
Diệp Ký Minh đến đây là vì mục đích giết chết ác Giao từng hại chết các tiểu yêu nhà hắn, tâm nguyện đã xong, liền phất tay áo rời đi, trước khi đi, còn xoay đầu lại, trong tay cầm quạt tre tinh xảo, chỉ về phía Đoạn Thư Tuyệt, cười một cách tà mị: "Tiên Quân, trận này chưa xong, tạm thời gửi lại. Lần sau tương phùng, ngươi nhất định phải cho Bản Quân tận hứng đấy."
...Cảnh này có thể nói là vô cùng đẹp.
Trong "Giao Nhân Tiên Quân", ác Giao bị Đoạn Thư Tuyệt chém, mà trong lúc vô tình Đoạn Thư Tuyệt chém nứt Giao đan, không chỉ có được thanh danh mà còn có duyên nhận được tu vi trăm năm.
Được lợi ích như vậy, cho nên Đoạn Thư Tuyệt cũng không động đến thân ác Giao, tùy ý các sư huynh chia sẻ, dùng để tu luyện, tạm thời không đề cập đến.
Thế nhưng sau khi trùng sinh, tình tiết bị cưỡng ép cải biến không ít.
Diệp Ký Minh từ nhỏ đã được Yến Kim Hoa mang về Ngư Quang Đàm, căn bản chưa kịp kết thù hận với ác Giao, đương nhiên không có chuyện trả thù.
Nhưng Diệp Ký Minh biết chút ít nội dung nguyên văn, biết mình nên ở đây chen vào một gậy, nhưng hắn cũng biết trong tình tiết này bên cạnh Đoạn Thư Tuyệt có quá nhiều đệ tử phái Tĩnh Hư đi theo.
Theo lời giải thích của hắn chính là Bản Quân hà tất phải tham dự vào trò hài lần này, khiến mình càng thêm khó chịu.
Nhưng nói tới nói lui thì vẫn phải làm.
Đã lâu chưa gặp Đoạn Thư Tuyệt, hắn thật sự rất nhớ, vì vậy bèn hóa thành rắn, theo mọi người lên núi chỉ để ngắm nhìn người kia nhiều hơn một chút.
Hắn uốn éo bò trên một thân cây, nhìn "Đoạn Thư Tuyệt" từ xa xa trong đám người, thè ra chiếc lưỡi đỏ tươi, vừa tức giận nghiền ngẫm vừa nghĩ: Tên họ Trì khốn nạn kia, tại sao lại nuôi người của Bản Quân gầy đến vậy?
Sau khi vào núi, Yến Kim Hoa liền rất vâng lời, vô cùng quy củ.
Tô Vân nhớ đến dáng dấp không đứng đắn trước kia của hắn, sợ hắn gây sự, không nhịn được mà nhắc nhở một câu: "Nhị sư huynh, sau khi tiến vào Mê Điệp Cốc tuyệt đối đừng đi loạn. Nơi đây sương khói mù mịt, địa hình kỳ lạ, đừng tách đi riêng lẻ."
Yến Kim Hoa gật đầu liên tục, trong lòng cười thầm.
Đi riêng lẻ?
Chỉ e rằng hắn mới là người hiểu rõ nhất về núi Không Tâm trong tất cả mọi người ở đây.
Địa hình của núi Không Tâm là một tòa tháp, có một cái hang hình xoắn ốc, chính là nơi phải trải qua khi lên núi, tên gọi Mê Điệp Cốc. Trải qua nơi này, cho dù là tiên nhân hay người phàm đều phải dựa vào hai chân mà đi, mà địa hình nơi này quỷ dị, sương mù rất dày, gió to cũng thổi không tán sương mù, chỉ có càng thổi càng dày.
Mà Mê Điệp Cốc chính là chỗ cư trú của ác Giao.
Trong "Giao Nhân Tiên Quân" có viết tường tận cách phá giải trận pháp nơi này bằng cách nào, chỉ cần dựa theo trận pháp thiên môn bảo kiếm thượng cổ, dựa theo bản vẽ, xem mèo vẽ hổ là có thể phá giải sanh môn, đến chỗ ẩn thân của ác Giao.
Trước khi tới Yến Kim Hoa đã chuẩn bị chu toàn, lật khắp cổ tịch về trận pháp, thật sự tìm được trận pháp này, hắn đem bản vẽ trận pháp vẽ vào tay áo, làm thành một phần sao chép hoàn chỉnh.
Lần này hắn nhất định phải một mũi tên trúng ba con nhạn, hết thảy cầm về những thứ đã đánh mất của trước kia!
Trong nháy mắt bước vào Mê Điệp Cốc, hắn nắm lấy viên Phong châu mà hắn vô cùng quý trọng trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng thúc giục, ngay lập tức gió bão gào thét, lạnh lẽo âm trầm đến tận xương, khiến các vị đệ tử tu vi thấp kém liền run cầm cập.
Không chờ Yến Kim Hoa giả vờ ra vẻ, Trì Tiểu Trì đã nói: "Mọi người cẩn thận, nơi này là trận pháp bảo kiếm."
Yến Kim Hoa: "..." Fuck your mother.
Này chẳng khác gì một tên học sinh ngốc nghếch bỏ ra cả đêm sao chép bài, hùng dũng oai vệ lao tới phòng thi, cuối cùng bị thầy chủ nhiệm tịch thu tài liệu sao chép, chỉ cho phép mang bút tiến vào phòng thi.
Văn Ngọc Kinh nhìn bốn phía một chút: "Không sai, nơi đây có trận pháp, quẻ tượng khó lường, khi đi vào trong đó nếu đạp sai một bước thì sẽ cùng người bên cạnh đến nơi khác nhau. Trong chốc lát chúng ta sẽ thất lạc nhau, nếu tìm không thấy người khác thì chớ kinh hoảng, điều mà ác Giao muốn chính là làm mọi người hoảng loạn, như vậy nó có thể thừa dịp lẻn vào. Chúng ta cần một vài đệ tử ở bên ngoài trấn thủ, ai muốn xung phong thì thừa dịp mới vào trận, còn chưa đi xa, mau chóng ra ngoài trấn thủ đi."
Lời này nói rất thỏa đáng, cho những người có năng lực không đủ hoặc hèn yếu có lý do lùi bước.
Nghe vậy, Yến Kim Hoa liền mỉm cười.
Người khác mặc kệ, chỉ cần Văn Ngọc Kinh không đi ra ngoài là được.
Văn Ngọc Kinh là Tiểu sư thúc, đương nhiên sẽ không đi ra ngoài.
An bài xong các đệ tử "Ở bên ngoài trấn thủ", mười mấy người liền nhập trận.
Chưa đến nửa khắc, tất cả mọi người đều bị tản đi, ngay cả Yến Kim Hoa cũng không biết bị di tản đến nơi nào.
Cũng may Trì Tiểu Trì và Văn Ngọc Kinh vẫn còn ở bên nhau.
Nơi này cây cỏ ngang dọc, khó thấy mắt trận, cỏ khô bụi cây khắp xung quanh, cổ thụ đất đá đều có thể là một phần mắt trận, có thể nói một bước một trận, một bước một hầm.
Nếu đạp sai, không đạp chính xác mắt trận, như vậy người đi bên cạnh sẽ lập tức bị tách rời.
Văn Ngọc Kinh ở phía trước, Trì Tiểu Trì ở phía sau.
Lại như lần đầu tiên hai người lên núi, Trì Tiểu Trì đạp lên từng bước chân mà Văn Ngọc Kinh lưu lại, bước sát theo sau, từng bước an tâm.
Khi ở bên Văn Ngọc Kinh, Trì Tiểu Trì thường có ảo giác chẳng khác nào thời niên thiếu cùng người nọ về nhà, đèn đường kéo dài chiếc bóng của hai người, mà bản thân mình luôn không nhàn rỗi, cứ thích đuổi theo giẫm lên cái bóng của người kia.
Người kia sẽ không tức giận, cùng lắm thì bị cậu quấy rối bước chân, khi đụng vào người anh thì anh sẽ vác cậu lên, quét một vòng, trách cứ bảo cậu tính trẻ con.
Trì Tiểu Trì cũng mặt dày, vừa bị anh vác lên thì liền đậu chặt trên eo anh, sống chết không chịu tuột xuống.
Cuối cùng người kia đành bó tay, đành như một ông anh chân chính, cõng cậu về nhà.
Mà Trì Tiểu Trì nằm nhoài trên lưng anh sẽ trở nên yên tĩnh, nghiêm túc quan sát cái bóng của mình và Lâu Ảnh.
Cho đến hôm nay Trì Tiểu Trì vẫn nhớ như in hình ảnh hai chiếc bóng hòa vào nhau, giống như một chén sữa tươi nóng đổ vào tách trà đen, vừa ngọt vừa nóng, khiến người ta đã qua nhiều năm vẫn không nỡ quên đi vị ngọt ngào ấy.
Khi cậu xuất thần, sư đồ hai người đã đến nơi sâu nhất trận pháp.Đường đi ở nơi này cũng không thông nhau, nhưng sương mù ẩm ướt thì lại là chung, cho dù đi tới nơi nào cũng đều tràn ngập một mùi kỳ lạ, như mùi mục nát của lá cây, hít vào phổi như bị sặc nước, có cảm giác nóng cháy khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.
Từ khi vào hang, Trì Tiểu Trì luôn cảm thấy trên người có chút nặng nề, bước chân chìm xuống, lồng ngực như có lửa bập bùng càng lúc càng gấp gáp.
Cậu cho rằng là do sương mù gây nên.
Nhưng trước khi vào núi rõ ràng cậu đã uống đan dược khắc chế sương mù rồi mà.
Đi đến bây giờ cảm giác khó chịu đã căn bản không có cách nào làm ngơ được nữa.
Trì Tiểu Trì càng đi càng cảm thấy hoa mắt nóng người, trước khi tình trạng nặng hơn, cậu quyết đoán kéo lấy vạt áo của Văn Ngọc Kinh ở phía trước: "Sư phụ..."
Ai ngờ cảm giác kỳ lạ lan tràn với tốc độ nhanh hơn cậu tưởng tượng, mới kéo lấy vạt áo của Văn Ngọc Kinh mà cậu đã cảm thấy xương cốt như mềm nhũn, ngã nhào về phía trước.
...Nếu cậu té ngã như vậy, đụng phải mắt trận thì cậu tất nhiên sẽ bị hút vào trong đó, muốn quay lại cũng rất khó.
May là có một đôi tay mạnh mẽ đúng lúc ôm chặt lấy cậu.
Khi cậu rốt cục có thể tập trung ánh mắt thì liền phát hiện Văn Ngọc Kinh đứng trên một mắt trận, đem mình ôm đứng lên bàn chân của hắn.
Văn Ngọc Kinh cao hơn Đoạn Thư Tuyệt nửa cái đầu, khi cúi đầu hàng lông mi như lông vũ cũng nhẹ nhàng buông xuống, che đậy nửa con mắt nhưng vẫn không che giấu được sự dịu dàng và lo lắng trong đó: "Không sao chứ?"
061 cũng hỏi cậu: "Không sao chứ? Cậu thấy thế nào?"
Trì Tiểu Trì hỏi 061: "Tôi bị sao vậy?"
Tốc độ nói chuyện của 061 có hơi gấp gáp hơn bình thường, hiển nhiên cũng vô cùng lo lắng: "Nhiệt độ đột nhiên tăng cao. Không rõ nguyên nhân. Với lại..."
Trì Tiểu Trì không kịp suy nghĩ vì sao 061 lại đột nhiên dừng lại, ngón tay phải nhẹ nhàng chuyển động, vô cùng sốt ruột muốn viết chữ.
Trì Tiểu Trì thả lỏng bàn tay phải nắm lấy vạt áo của sư phụ ra, nhẹ nhàng nắm chặt vạt áo của mình.
Trong ký ức của Đoạn Thư Tuyệt vẫn chưa từng quên cảm giác mất khống chế đối với thân thể như thế này, lòng như lửa đốt, vội vàng viết lên tay áo: "Chớ đụng vào sư phụ, chúng ta bị trúng vảy Giao nhân rồi!"
Vảy Giao nhân?
Trì Tiểu Trì nhớ rõ cậu từng đọc ghi chép trong một bộ điển tịch, vảy Giao nhân khi đốt có mùi lạ, người khác ngửi thì không sao nhưng một khi đi vào thân thể Giao nhân thì chính là thứ kích tình tốt nhất!
Nhưng cậu cũng không thể nhận biết mùi vị của vảy Giao nhân, dù sao thì cậu cũng sẽ không rảnh rỗi lột ra một mảnh vảy rồi đốt nó để kích tình chính mình.
Về phần ai có vảy Giao nhân...
Nhìn về phía không gian tràn ngập sương mù, Trì Tiểu Trì hơi cắn chặt răng.
Nước cờ thứ ba của Yến Kim Hoa hóa ra là như vậy? Muốn hãm hại mình và Văn Ngọc Kinh thông gian?
Không thể không nói là quả thật vừa hèn vừa cũ rích.
Yến Kim Hoa hiện tại cách cậu chỉ một bờ vai, cùng song hành với cậu.
Hắn tiêu hao toàn bộ năng lượng chiếm được ở ba thế giới trước để đổi lấy năng lực theo dõi trong một canh giờ, bởi vậy bây giờ hắn chẳng khác nào một âm hồn đang theo sát Đoạn Thư Tuyệt, có thể quan sát nhất cử nhất động của cậu nhưng cậu lại không thể nhìn thấy hắn.
Hắn nhìn sắc mặt ửng đỏ của Đoạn Thư Tuyệt, cười hì hì nâng tay lên bên tai: "Hệ thống, gửi video hình ảnh 'hệ thống xâm lấn' công kích ta đến Chủ hệ thống của mấy người đi. Ngay hiện tại, lập tức."
Hệ thống nói: "Rõ, đã gửi đi."
Yến Kim Hoa nhịn không được mà xác nhận một lần nữa: "Bao lâu thì sẽ nhận được hồi âm?"
Hệ thống đáp: "Xin ký chủ yên tâm, hệ thống của chúng tôi luôn rất coi trọng quyền lợi an toàn của công nhân, phê duyệt báo cáo chỉ mất vài phút."
Trong lúc đó Trì Tiểu Trì không ngừng thở hổn hển, cảm thấy dở khóc dở cười.
Trước đây cậu từng thể nghiệm cảm giác tương tự.
Trong thế giới của Quý Tác Sơn, một Omega đến kỳ không chỉ khiến cậu suýt nữa thất thố mà còn làm cho cậu và 061 sinh ra một ít tiếp xúc không quá vui vẻ.
Cơ bụng dưới dần dần căng thẳng, cậu lấy tay dùng lực kiềm chế, muốn đè lại nhưng ngọn lửa kia lại như gặp thế gió, càng thiêu càng cháy, hai chân bất an đạp lên chân Văn Ngọc Kinh, muốn rời khỏi Văn Ngọc Kinh khi toàn thân đang vô cùng khó chịu, rồi lại nhớ đến hậu quả đạp sai mắt trận, trong lúc nhất thời vô cùng dày vò, khóe mắt cũng thấm ra chút nước.
Văn Ngọc Kinh thấy tình hình của cậu thật sự không thích hợp, lập tức đưa tay chặn lại sau gáy, muốn điều trị kinh mạch cho cậu: "Nín hơi."
Một tiếng ra lệnh lãnh đạm như gãi lên vành tai cậu, thiêu đốt kích thích vành tai mềm ngứa, khiến cả người của cậu vì vậy mà run lên.
Giọng của 061 cũng vang lên bên tai: "Tiểu Trì, cậu..."
Cùng lúc đó hệ thống của Yến Kim Hoa vui vẻ báo: "Ký chủ, Chủ hệ thống bên kia đã đưa ra hồi âm."
Hai giọng nói trầm thấp mới vừa nhiễu loạn tâm trí của Trì Tiểu Trì lại ngay lập tức biến mất, Trì Tiểu Trì cảm thấy trong lòng trống không, suýt nữa ngã xuống đất, cũng may lý trí của cậu vẫn còn nên hai chân còn đứng vững.
...Người mới đặt cậu lên bàn chân trong nháy mắt đã biến mất không còn tăm hơi.
Giày, ngoại bào, ô xanh, tiêu ngọc vẫn còn, nhưng người này lại như nhập vào trong nước, tiêu tan như một giấc mộng.
Nhiệt độ của ngoại bào trong lòng cậu vẫn còn, Trì Tiểu Trì ôm chặt bạch y, mờ mịch nhìn xung quanh: "Sư phụ?!"
Chẳng lẽ cậu vừa nãy đạp nhầm mắt trận?
Lẻ loi đứng trong sương mù, Trì Tiểu Trì nhìn quay bốn phía, một bóng quỷ cũng không thấy, nhất thời phát lạnh cả người, nhưng vẫn bị nhiệt độ sốt cao hành hạ đến choáng váng đầu óc.
Cậu quyết đoán cho mình một cái bạt tai, đợi tinh thần tỉnh táo trở lại mới hỏi: "Thầy Lục, tình huống thế nào rồi?"
Không người trả lời.
"...Thầy Lục?"
Trái tim của Trì Tiểu Trì rơi xuống, bất chợt cất cao giọng: "061?"
Vẫn không có ai trả lời.
—Trong đầu cậu hoàn toàn tĩnh lặng, yên tĩnh như thể thanh âm kia chưa từng tồn tại.
Trong bầu không khí yên lặng như tờ, có một tiếng động càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng.
Đó là tiếng động vật máu lạnh bò trên mặt đất.
Trì Tiểu Trì trở tay rút Kiếm Trung Thạch, lại bởi vì tay run chân run mà nhấc kiếm không nổi, mũi kiếm trực tiếp đâm vào bùn đất trước mặt thì mới miễn cưỡng ổn định thân hình.
Cậu cắn chặt hàm răng, rầu rĩ rên một tiếng, không muốn lãng phí thời gian và hơi sức để kêu cứu, muốn mở ra kho hàng nhưng lại nhận ra màn hình trước mặt cũng đã biến mất.
Trị giá hảo cảm, trị giá hối hận, kho hàng, tất cả đều không tồn tại.
Văn Ngọc Kinh biến mất, 061...cũng biến mất?
Cậu chống kiếm, run rẩy mà đứng, nỗ lực làm rõ logic này.
Mà âm thanh sột soạt bên tai càng lúc càng gần.
Yến Kim Hoa đứng kế bên rốt cục không giấu được vẻ mặt đắc ý.
Đây mới là kế hoạch của hắn.
Theo như kế hoạch, hắn đã thuận lợi giải quyết họ Văn, tên Giao nhân này bị trúng vảy Giao nhân, thân mềm yếu ớt, tất nhiên sẽ chôn thây trong miệng ác Giao, chính mình chỉ cần ngồi xem hổ đấu, chờ Đoạn Thư Tuyệt chết rồi thì mình sẽ nhảy ra giả vờ tập kích, tranh thủ giết chết ác Giao, nếu thật sự không được thì kéo thân thể Đoạn Thư Tuyệt đi, luyện ra Giao đan cũng không thiệt thòi.
Cho dù Đoạn Thư Tuyệt không chết, chính mình lúc trước làm ra mấy chuyện đủ để người khác tin tưởng Đoạn Thư Tuyệt là người có ác ý. Nhắm chừng hệ thống kia không về được, Văn Ngọc Kinh mai danh ẩn tích, thật sự để lại cho Đoạn Thư Tuyệt cái danh thí sư trên lưng.
Một mũi tên bắn trúng ba con nhạn, hắn cảm thấy chính mình thật là một nhân tài.
Đang lúc hắn vẽ nên tiền cảnh tốt đẹp, trong lòng khó nén vui sướng thì trận pháp đang giam giữ Đoạn Thư Tuyệt bỗng xuất hiện chấn động bé nhỏ.
Một bóng người nhanh nhẹn nhảy đến mắt trận cách sau lưng Đoạn Thư Tuyệt khoảng chừng nửa mét.
Trường kiếm hắc kim vẽ ra một luồng kiếm khí cuồng ngạo, càn quét phạm vi mấy chục thước, khiến cho thân hình ác Giao đang muốn săn mồi ở cách đó không xa bị ngăn cản.
Yến Kim Hoa trố mắt ngoác mồm: "CMN?!"
Diệp Ký Minh đến, đừng nói là Yến Kim Hoa sớm có mưu đồ, ngay cả Trì Tiểu Trì cũng không lường trước được.
Trì Tiểu Trì nỗ lực đứng lên: "Ngươi...tại sao...?"
Diệp Ký Minh gấp gáp bay tới, vẫn còn thở hổn hển, hắn còn phải phân tâm để ý khắp bốn phía, thật sự không rảnh để giải thích, liền đem thứ đang sáng lên trong lòng bàn tay phải cho Trì Tiểu Trì xem.
Khi mới nhìn thấy, Trì Tiểu Trì cũng không rõ đó là cái gì.
Trong lòng bàn tay của Diệp Ký Minh có một chữ vàng rồng bay phượng múa, đó là chữ "Đến" rất rõ ràng.
Chỉ có Diệp Ký Minh biết chữ này đại biểu điều gì.
Quay lại thời điểm nửa nén hương trước, khi Văn Ngọc Kinh tự dưng biến mất.
Diệp Ký Minh không tiến vào Mê Điệp Cốc. Hắn hóa ra hình người, leo lên một cây nhỏ hái vài trái dâu, vừa ném vào miệng vừa chờ Đoạn Thư Tuyệt đi ra khỏi cốc, chính mình từ xa nhìn cậu ấy một chút là đủ rồi.
Hắn mới vừa ăn ít trái dâu, chưa đã thèm, đang muốn hái tiếp thì đột nhiên lòng bàn tay đau nhói.
Cảm giác đau đớn kia có chút mạnh, Diệp Ký Minh hít sâu một hơi, rút tay về, kiểm tra tình huống của lòng bàn tay.
Vừa nhìn một cái, thần kinh của hắn liền co rút mạnh.
Khi ở Thời Vũ Sơn, Văn Ngọc Kinh vô duyên vô cớ đánh vào một chữ "Đến" trong lòng bàn tay của hắn.
Hắn từng hao hết tâm lực để xóa đi chữ Đến này, nhưng không biết Văn Ngọc Kinh dùng phương pháp quái quỷ gì, dù hắn nghiên cứu hết thảy thuật pháp đạo môn thì cũng không biết cách nào để xóa đi ấn ký.
Chữ "Đến" kia đã có chút phai màu, nhưng giờ khắc này lại vô cùng lóa mắt, phía sau chữ "Đến" còn hiện thêm ba dấu chấm than.
"Đến!!!"
Đường đi ở nơi này cũng không thông nhau, nhưng sương mù ẩm ướt thì lại là chung, cho dù đi tới nơi nào cũng đều tràn ngập một mùi kỳ lạ, như mùi mục nát của lá cây, hít vào phổi như bị sặc nước, có cảm giác nóng cháy khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com