TruyenHHH.com

Quy Xuong Goi Ba Ba

Thẩm Ngọc đi chưa đến một tiếng đồng hồ đã quay về bệnh viện, việc này làm cho Phùng Lãng bất ngờ, hơn nữa lúc về còn mang dáng vẻ đăm chiêu, cũng không dẫn theo Cát Cát đến nữa.

"Em sao thế?"

Thẩm Ngọc đóng cửa phòng bệnh lại, đi về phía Phùng Lãng nhìn hắn nói: "Phùng Lãng, anh có cảm thấy đứa bé ở nhà họ Chu kia rất kỳ quái hay không?"

Phùng Lãng hửm một tiếng, Thẩm Ngọc lại nói tiếp: "Cảm giác rất không đúng, phải rồi nó còn nói với tôi rằng nên mua khu đất ở phía nam thành phố."

Phùng Lãng khó hiểu.

"Em đi bàn chuyện kinh doanh với một đứa bé hả?"

Thẩm Ngọc lắc đầu.

"Không có, là nó tự chủ động nói như vậy. Nó nói rằng xung quanh khu đất phía đông nam đó trật tự không tốt, còn nhắc anh điều tra thử các công ty mới thành lập từ 5 năm đổ  xuống xung quanh đó, anh sẽ hiểu ra."

Phùng Lãng im lặng, hắn không coi lời nói của một đứa bé có trọng lượng cho lắm nhưng nhìn thấy dáng vẻ khoa trương kia của Thẩm Ngọc cũng lấy điện thoại ra gọi cho Phương Thế Tuân điều tra thử một chút.

Thẩm Ngọc ngồi xuống bên giường của Phùng Lãng lại nói tiếp: "Tôi hơi lo lắng cho Cát Cát, hay là đón Cát Cát về nhé, vừa rồi tôi qua đó, đứa bé kia còn không cho tôi gọi Cát Cát dậy nữa."

Phùng Lãng buồn cười, đưa tay xoa xoa đầu của Thẩm Ngọc.

"Không sao, để Cát Cát bên đó rất an toàn, đứa bé đó ấy à, có khi còn chăm sóc cho Cát Cát tốt hơn em đấy."

Thẩm Ngọc đẩy tay Phùng Lãng ra.

"Anh không hiểu đâu."

Phùng Lãng đưa mặt mình tiến gần về phía Thẩm Ngọc, kéo gần khoảng cách giữa hai người lại.

"Làm sao có thể không hiểu chứ, đứa bé đó rất thích Cát Cát nhà chúng ta, giống như là anh thích em vậy."

Thẩm Ngọc giật mình, hình như đúng là như thế thì phải, chỉ là đứng ở góc độ của một người ba, cậu không thể đồng ý việc yêu sớm của con trai được.

Thẩm Ngọc đẩy Phùng Lãng ra một lần nữa, nhíu mày nói: "Vậy thì càng không được, Cát Cát còn nhỏ mà."

Phùng Lãng nắm lấy tay của Thẩm Ngọc, ngón tay cái khẽ vuốt vuốt bàn tay của cậu.

"Ừ, cho nên Cát Cát vẫn chỉ nghĩ mình đang có một người anh trai mà thôi, em không cần suy nghĩ nhiều đâu."

Phùng Lãng và Thẩm Ngọc ngồi nói chuyện một lúc cũng đến giờ ăn trưa. Phùng Lãng nhìn một bàn hải sản ở trên bàn lại nhìn Thẩm Ngọc nói: "Mỗi ngày em đều cho anh ăn những thứ này rồi buổi tối lại mắng chửi anh."

Thẩm Ngọc đang bỏ đồ ăn lên bàn, Phùng Lãng chống nạng đi qua nhìn tới thì chép miệng nói một câu ẩn ỷ như vậy, Thẩm Ngọc không hiểu ý đáp lại: "Bác sĩ nói rồi, đây toàn là những món tốt cho gân cốt đấy."

Phùng Lãng buồn cười cũng không nói tiếp nữa, chậm rãi ngồi bóc tôm cho Thẩm Ngọc ăn. Thời gian nằm viện, Phùng Lãng rất hưởng thụ sự chăm sóc của Thẩm Ngọc, có điều không phải là chăm sóc miếng ăn mà là chăm sóc giấc ngủ. Mỗi ngày hắn đều được Thẩm Ngọc chủ động âu yếm, tuy rằng vẫn phải có vài tác động từ hắn nhưng chủ động như vậy hắn vẫn coi là Thẩm Ngọc chủ động.

"Đột nhiên cười cái gì?" Thẩm Ngọc đang ăn lại thấy Phùng Lãng thất thần ngồi cười.

Phùng Lãng nhìn chằm chằm Thẩm Ngọc vốn định lên tiếng nói thì Thẩm Ngọc đã nhanh nhẹn cắt ngang lời hắn rồi: "Thôi, tôi biết anh chẳng nói được lời hay ho đâu."

Phùng Lãng không nói nữa chỉ dùng ánh mắt xấu xa nhìn Thẩm Ngọc một hồi mà thôi, người này cứ càng ngày càng đẹp như vậy thật làm cho tâm can hắn cũng phải nhộn nhạo mong trời tối nhanh một chút.

Ăn cơm xong, Thẩm Ngọc lại đi đến tủ lạnh lựa chọn hoa quả, Thẩm Ngọc mang tới cho Phùng Lãng hai trái táo lớn, đặt ở trước mặt hắn ý nói hắn gọt hoa quả cho cậu. Phùng Lãng giỏi nấu ăn đương nhiên mấy chiêu gọt táo thành vòng tròn không đứt cũng không làm khó được hắn, mà Thẩm Ngọc lại nhìn đến chăm chú, đang đoán xem cái vỏ kia có bị đứt giữa chừng hay không nhưng mà đã làm cho Thẩm Ngọc thất vọng rồi, Phùng Lãng gọt không hề bị đứt chút nào.

Phùng Lãng đang dở tay gọt hoa quả thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại truyền tới, hắn đưa mắt ra hiệu cho Thẩm Ngọc ý nói cậu giúp mình, Thẩm Ngọc hiểu ý nhanh chóng đứng dậy nhấn vào nút nghe rồi áp lên tai của Phùng Lãng.

Người gọi tới là Phương Thế Tuân, Phương Thế Tuân làm việc rất nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã có thể điều tra gọn gàng những công ty mà Phùng Lãng mới nói buổi sáng.

"Thủ trưởng, em đã điều tra mấy công ty nhỏ xung quanh khu đất đông nam đó rồi, quả thật là có vấn đề. Khi đăng ký kinh doanh đều là những lĩnh vực cơ bản nhưng thực chất là tổ chức hoạt động trá hình, nguồn thu chủ yếu là đi thu phí bảo kê. Hơn nữa không phải là một bên mà còn ít nhất ba bên lớn, bọn họ vẫn còn đang tranh chấp giành quyền bảo kê"

Phùng Lãng ừ một tiếng rồi cúp máy: "Được rồi, cậu làm tốt lắm."

Lúc Thẩm Ngọc lấy điện thoại có nhìn thấy trên màn hình hiển thị người gọi đến là Phương Thế Tuân, cậu nghĩ có lẽ chuyện điều tra đã có tin tức, an tĩnh ngồi bên cạnh chờ Phùng Lãng nói chuyện điện thoại xong mới hỏi: "Sao rồi?"

Phùng Lãng trả lời: "Đứa bé nhà họ Chu đó nói đúng rồi, tình hình trật tự ở chỗ đó không tốt lắm."

Thẩm Ngọc nhíu mày, ngồi tựa vào ghế sô pha.

"Tôi nói rồi mà, đứa bé đó rất kỳ quái, cảm giác rất không hợp với lứa tuổi mà."

Phùng Lãng trầm mặc, chỉ là hắn không nghĩ ra tại sao Chu Hiểu Minh lại biết chuyện này. Mấy ngày nay Phùng Lãng vẫn đang bàn bạc chuyện miếng đất đó với Chu Lập, Chu Lập cũng không có gì khác thường cả, cho nên không thể có khả năng Chu Lập biết chuyện này. Mà nếu như Chu Hiểu Minh đột nhiên tự tìm hiểu được cũng không có khả năng, dù sao vẫn chỉ là một đứa nhỏ, muốn điều tra đi chăng nữa thì có thể điều tra sâu đến đâu chứ.

"Vậy anh nói xem, hay là chúng ta đừng mua miếng đất phía đông nam đó, mua miếng đất phía nam được không?"

Phùng Lãng nhìn Thẩm Ngọc một lúc rồi nói: "Qua đó lấy máy tính cho anh đi."

Thẩm Ngọc gật đầu, ngoan ngoãn đứng dậy đi lấy máy tính cho Phùng Lãng xem thử.

Phùng Lãng mở lên một file bản đồ, Thẩm Ngọc ngồi bên cạnh xem cũng không hiểu nhưng cậu biết đây là bản đồ những miếng đất được nhà nước chuẩn bị đấu giá.

"Miếng đất phía nam này cũng không nhỏ, chỉ là mật độ dân số ở đây không đông cho lắm, cũng cách khá xa trung tâm thành phố."

Chẳng hiểu sao Thẩm Ngọc lại rất để tâm đến lời nói của Chu Hiểu Minh, dáng vẻ khi Chu Hiểu Minh nhắc đến chuyện đó rất kiên định, hơn nữa đứa bé kia còn thêm một câu nếu đầu tư vào miếng đất phía nam này nhất định sẽ không hối hận.

"Chu Lập, nếu mua miếng đất này thì giá cả thế nào?"

Phùng Lãng nói: "Miếng đất này là miếng đất không được coi trọng nhất trong đợt đấu giá lần này, có thể sẽ rẻ hơn được khoảng một phần ba so với miếng đất phía đông nam kia."

Thẩm Ngọc im lặng suy nghĩ một lúc mới ngẩng đầu nhìn Phùng Lãng hỏi: "Hay là chúng ta mua miếng đất phía nam này được không?"

Phùng Lãng lên tiếng: "Em thích hả?"

Thẩm Ngọc do dự hồi lâu mới gật đầu ừ một tiếng, tuy rằng cậu rất để tâm tới lời nói của Chu Hiểu Minh nhưng mà nếu như Phùng Lãng ngăn cản thì cậu cũng sẽ nghe theo hắn, lại không ngờ tới Phùng Lãng có thể quyết định chuyện này nhanh gọn như thế.

"Vậy thì mua miếng đất phía nam đi."

Thẩm Ngọc hả một tiếng, Phùng Lãng nắm lấy tay của Thẩm Ngọc khẽ mỉm cười.

"Chẳng phải em nói thích miếng đất đó hơn sao."

Thẩm Ngọc khó xử.

"Nhưng mà... có tốt không?"

Tình hình xung quanh khu đất phía đông nam phức tạp, chuyện giải quyết tranh chấp giữa các bang hội kia cũng không phải một sớm một chiều, hơn nữa Phùng Lãng cũng không có quyền hạn lớn đến như vậy, nói không tranh chấp là không tranh chấp nữa, dù sao chính quyền và hắc đạo vẫn luôn không thể trực tiếp động đến nhau.

"Không biết nữa, chỉ là có thể chắc chắn tốt hơn miếng đất phía đông nam thành phố."

Thẩm Ngọc nghe vậy thì cũng yên tâm được phần nào, cậu chỉ cần Phùng Lãng nói tốt thì nhất định sẽ tốt, người đàn ông này rất có tầm nhìn, tin tưởng hắn sẽ không sai.

Một tuần sau đó cuối cùng Phùng Lãng cũng được xuất viện, vốn dĩ nên nằm tĩnh dưỡng tại bệnh viện thêm vài ngày nữa nhưng bởi vì có một số công việc cần phải có mặt Phùng Lãng mới có thể giải quyết cho nên Phùng Lãng đành để Thẩm Ngọc giúp mình làm thủ tục xuất viện.

Kể từ khi Thẩm Ngọc nói với Phùng Lãng chuyện Chu Hiểu Minh nhắc nhở bọn họ về miếng đất phía đông nam thành phố, Phùng Lãng thật muốn đích thân đi gặp đứa nhóc nhà họ Chu này xem thử. Thế là nhân ngày xuất viện đã cùng Thẩm Ngọc đến nhà của Chu Lập nhấn chuông cửa đón Cát Cát trở về.

Hôm nay là cuối tuần, cả hai nhóc con đều không phải đến trường, chỉ là cả Chu Lập và Trần Dương vẫn phải đến công ty làm việc. Phùng Lãng chống nạng, đứng ở bên ngoài cùng Thẩm Ngọc đợi người trong nhà ra mở cửa, quả nhiên một lúc sau cánh cửa chậm rãi mở ra, Chu Hiểu Minh không mấy vui vẻ, trong ánh mắt kia còn mang theo tia dò xét nhìn chằm chằm hai người một lượt từ đầu tới chân.

Đúng lúc này có một bóng đen nho nhỏ mang theo tiếng nói non nớt chạy từ trong nhà ra bên ngoài.

"Ba ba."

Cát Cát đang ngồi chơi đồ chơi ở dưới sàn nhà, trên miệng vẫn còn dính một chút vụn bánh, vừa nhìn thấy Thẩm Ngọc đứng ở bên ngoài đã lập tức vui vẻ chạy tới gọi. Thẩm Ngọc cúi người bế Cát Cát ở trên tay, thật ra cậu cũng rất nhớ nhóc con này, dù sao cũng đã một thời gian rồi chưa gặp, mà nếu có gặp cũng đều là lúc nhóc con đang ngủ, bị Chu Hiểu Minh đứng ở một bên ngăn cản không cho gọi dậy.

"Cát Cát, con ở đây có nghe lời anh Hiểu Minh không đấy?"

Cát Cát gật đầu, vòng tay ôm lấy cần cổ của Thẩm Ngọc đáp: "Cát Cát rất ngoan, con nhớ ba ba lắm."

Tình cảm giữa Cát Cát và Thẩm Ngọc rất tốt, nói gì thì nói Thẩm Ngọc cũng là người đưa nhóc con này về chăm sóc, chỉ cần nhìn thấy Thẩm Ngọc thì những người khác đối với Cát Cát sẽ coi như là không khí.

Phùng Lãng đứng ở bên cạnh tình cờ nhìn thấy sắc mặt không vui vẻ gì của Chu Hiểu Minh, trước đây Thẩm Ngọc luôn nói với hắn rằng đứa bé nhà họ Chu này rất kỳ quái nhưng hắn không tin, lúc này nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo kia của nó, Phùng Lãng mới giật mình cảm thấy lời của Thẩm Ngọc nói không hề sai chút nào.

"Hiểu Minh, hai ba ba của cháu không có nhà sao?"

Chu Hiểu Minh lắc đầu.

"Hai người bọn họ đi gặp mặt đối tác, chú xuất viện sớm vậy sao?"

Phùng Lãng cũng không cảm thấy mình xuất viện sớm nhưng xem thái độ kia của Chu Hiểu Minh hẳn là không hoan nghênh bọn họ tới thì phải.

"À, xuất viện sớm một chút, lo lắng Cát Cát ở nhà làm phiền cháu."

Chu Hiểu Minh bình thản đáp: "Thật ra cũng không phiền, nếu chú chưa bình phục thì cứ quay lại bệnh viện cũng được."

Cát Cát nghe được lời này lại ôm lấy cần cổ của Thẩm Ngọc chặt hơn chút.

"Ba ba lại đi sao?"

Thẩm Ngọc lắc đầu: "Không đi nữa, ba ba đón con về nhà."

Cát Cát gật đầu vui vẻ đồng ý: "Được" Nói rồi còn quay lại nhìn Chu Hiểu Minh vẫy tay tạm biệt: "Tạm biệt anh Hiểu Minh.".

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com