TruyenHHH.com

Quy Xuong Goi Ba Ba

Ôn Sinh thấy hai người chuẩn bị rời đi thì vội lên tiếng gọi Phùng Lãng: "Khoan đã, hai người muốn đi ăn trưa sao?"

Phùng Lãng ừ một tiếng, Ôn Sinh lấy lại tinh thần mỉm cười nói: "Hay là cùng đi ăn đi, vừa rồi em được bạn học giới thiệu một quán cơm rất nổi tiếng, ở gần đây mà thôi."

Thẩm Ngọc im lặng, chẳng phải vừa rồi có người nói mệt mỏi nên muốn vào trong phòng y tế này nghỉ ngơi cho bằng được hay sao, bây giờ lại hăng hái muốn đi ăn trưa rồi.

Phùng Lãng hỏi: "Ôn Sinh, em nói mệt cơ mà?"

Ôn Sinh cười cười: "Em khỏe rồi, cho em đi ăn cùng được không? Tự nhiên em thấy đói bụng quá."

Thẩm Ngọc im lặng nãy giờ mới chịu lên tiếng: "Cũng được nhưng mà tôi không muốn ăn cơm cho lắm, tôi muốn ăn mì, quán đó của cậu có mì không?"

Thật ra thì Ôn Sinh cũng chỉ vừa mới đến thành phố này mà thôi, làm sao mà biết được quán nào với quán nào chứ, thế cho nên liền nói thế này: "Quán đó chỉ có cơm thôi, tôi ăn gì cũng được, anh muốn ăn quán nào thì đến quán đó đi."

Thẩm Ngọc quay sang nhìn Phùng Lãng.

"Tôi muốn ăn mì bò."

Phùng Lãng gật đầu: "Được rồi, đi thôi."

Món mì thịt bò vốn dĩ không hiếm lạ gì nhưng xung quanh khu vực trường đại học của Thẩm Ngọc lại không thể tìm ra được một quán mì thịt bò nào cả. Phùng Lãng đành lái xe xa hơn một chút đến quán mì thịt bò ở gần nơi làm việc của hắn. Đây là quán mì Lan Châu rất nổi tiếng trong thành phố, vào giờ trưa đúng thời điểm người ta nghỉ ngơi ăn trưa cho nên chỗ ngồi cũng chật kín, đứng đợi một lúc mới có người sắp xếp bàn đưa bọn họ vào một bàn trong góc.

Quán mì thịt bò này cần phải ra đứng xếp hàng lấy phiếu gọi món, Phùng Lãng đang phải đứng xếp hàng sau 5 6 người nữa, còn Thẩm Ngọc và Ôn Sinh sớm đã ngồi an vị ở một bàn nhỏ trong góc rồi.

"Anh đúng là lắm mưu mô thật đấy, ngoài miệng thì nói không thích anh Lãng nhưng lại dở đủ mọi thủ đoạn gọi anh ấy đến." Ôn Sinh nhìn Thẩm Ngọc lên tiếng.

Thẩm Ngọc cảm thấy rất buồn cười, cậu có dở thủ đoạn gọi Phùng Lãng đến sao, là Phùng Lãng tự tìm đến cậu mà.

"Anh ta có chân mà, anh ta muốn đi đâu thì đi, tôi cũng đâu thể nào mà quản được. Hơn nữa thủ đoạn của tôi cũng đâu bằng thủ đoạn của cậu được."

Ôn Sinh cười cười.

"Cái của tôi mà cũng xứng gọi là thủ đoạn sao? Thẩm Ngọc à, anh là người nói một đằng làm một nẻo, thì ra lúc đầu tôi đã đánh giá sai anh rồi."

Thẩm Ngọc không biết mình rốt cuộc bị dồn vào tình thế gì nữa, đột nhiên bị coi là kẻ thứ ba thì phải, hơn nữa người thứ ba hình như không phải là cậu. Thẩm Ngọc đang định lên tiếng trả lời thì Phùng Lãng đã gọi đồ xong quay trở về phía bên này rồi.

Ôn Sinh ngồi ở bên trong góc, Thẩm Ngọc ngồi đối diện nhưng ở bên ngoài, Ôn Sinh vừa thấy Phùng Lãng bước tới thì đứng dậy, kéo ghế bên cạnh mình ra một chút.

"Anh Lãng, chúng em ở chỗ này."

Thẩm Ngọc im lặng không nói gì, chỉ cảm thán Ôn Sinh lẽ ra nên học tại một trường sân khấu điện ảnh nào đó mới đúng, sao mà người vừa rồi nói chuyện với cậu lại khác với người ở hiện tại thế này.

Phùng Lãng đi về phía trước, cho dù vị trí ghế ngồi bên cạnh Thẩm Ngọc còn trống ở bên trong cũng lựa chọn ngồi phía bên cậu, điều này khiến cho Thẩm Ngọc cũng phải nhịn cười khi nhìn gương mặt hơi khựng lại kia của Ôn Sinh.

"Ôn Sinh, vừa rồi em nói muốn ăn cơm đúng không? Anh đã gọi cho em một phần cơm bò rồi."

Ôn Sinh hơi mất tự nhiên trong phút chốc rồi ngồi xuống đáp một tiếng vâng. Thẩm Ngọc không nói gì cả, chỉ lấy điện thoại trong túi quần ra xem mấy thứ linh tinh trên mạng, chậm rãi đợi đồ ăn được đưa lên.

Thẩm Ngọc lướt tới một tin tức, một ngôi trường tiểu học nào đó vừa bị khai trừ khỏi thành phố, trên mặt báo còn có hình ảnh của hiệu trưởng nhà trường cùng một cô gái trẻ tuổi khác, mà người này chẳng phải là hiệu trưởng cùng giáo viên ngày hôm đó đã dọa nạt Cát Cát hay sao. Thẩm Ngọc đọc đoạn tin tức kia mới phát hiện ra được thì ra ngôi trường này đã hết giấy phép kinh doanh từ lâu, hơn nữa còn có nhiều tin tức liên quan đến chất lượng giảng dạy không đảm bảo nữa. Ai cũng biết việc bị đưa hình ảnh lên những tin tức như thế này sẽ rất ảnh hưởng đến tương lai, huống chi đây lại là ngành giáo dục được cả nước rất coi trọng, Thẩm Ngọc không cần nghĩ nhiều cũng biết người phía sau làm là ai, chỉ là không ngờ nhanh như vậy đã làm xong chuyện này rồi.

Phùng Lãng cũng phát hiện ra Thẩm Ngọc đang đọc tin tức về ngôi trường cũ của Cát Cát, hắn vừa nhếch môi mỉm cười thì người nào đó cũng vừa lúc ngẩng đầu lên nhìn hắn, chỉ là con mèo nhỏ kiêu ngạo kia không những không tán thưởng hắn mà còn liếc mắt tỏ vẻ khó chịu nhìn hắn nữa, đúng là càng ngày càng chiều hư con mèo nhỏ này rồi.

"Phải rồi Ôn Sinh à, anh đã nhờ người làm lại giấy tờ tùy thân cho em rồi, chắc là chỉ khoảng 1 tuần nữa sẽ có lại mà thôi."

Ôn Sinh thấy Phùng Lãng chủ động nói chuyện với mình thì mỉm cười.

"Cảm ơn anh Lãng."

Phùng Lãng lại nói tiếp: "Em đã tìm được chỗ ở nào gần trường chưa? Có cần anh giúp không?"

Ôn Sinh hơi trùng xuống, cậu vẫn còn chưa nói chuyện cậu muốn ở lại nhà của Phùng Lãng, vậy mà Phùng Lãng đã đi trước một bước muốn nói chuyện này rồi, hẳn chỉ có Thẩm Ngọc đứng sau nói gì đó với Phùng Lãng mà thôi.

"Anh Phùng Lãng, em có chuyện này muốn nói với anh... Em tính muốn ở lại nhà anh một thời gian nữa, đợi quen thân một bạn học nào đó thì cùng nhau thuê một phòng ở chung."

Thẩm Ngọc vẫn giả bộ xem điện thoại, làm như không có chuyện gì xảy ra cả, nhưng thật ra cậu rất để ý, muốn xem xem Phùng Lãng sẽ giải quyết chuyện này ra sao.

Phùng Lãng nhìn qua phía Thẩm Ngọc, thấy người nào đó mang dáng vẻ không mấy quan tâm thì ừ một tiếng.

"Cũng không vội."

Thẩm Ngọc cười thầm trong lòng, Phùng Lãng nói cũng không vội thì Ôn Sinh cũng sẽ còn lâu lắm mới có ý định chuyển ra ngoài, nghĩ đến sau này còn phải chạm mặt diễn viên thường xuyên ở trong nhà thì Thẩm Ngọc lại cảm thấy không thoải mái chút nào.

Phùng Lãng thấy Thẩm Ngọc đứng dậy định đi ra ngoài mà không nói tiếng nào thì hỏi: "Em định đi đâu thế?"

Thẩm Ngọc trả lời: "Đi vệ sinh, anh cũng muốn đi sao?"

Phùng Lãng ừ một tiếng, đứng dậy đi theo Thẩm Ngọc vào nhà vệ sinh phía sau quán. Thật ra thì Thẩm Ngọc không có ý đi vệ sinh, chỉ là cảm thấy quán quá mức đông người khiến cho cậu ngột ngạt nên muốn đi ra ngoài đứng hóng gió, đợi đến khi nào có đồ ăn thì vào mà thôi. Thẩm Ngọc nghe được tiếng bước chân lẽo đẽo đi theo phía sau mình không dừng cũng đoán ra được có kẻ bám đuôi đáng ghét nào đó thì dừng lại ở một chỗ yên tĩnh.

"Theo tôi ra ngoài làm cái gì, sao không ở trong đó nói chuyện với em họ của anh đi."

Phùng Lãng cười cười hỏi: "Em ghen hả?"

Thẩm Ngọc hừ một tiếng: "Anh cũng đánh giá bản thân mình quá cao rồi đấy."

Phùng Lãng bước gần về phía Thẩm Ngọc hỏi: "Ôn Sinh ở lại thêm một thời gian nữa em không phiền chứ?"

Thẩm Ngọc liếc mắt nhìn Phùng Lãng: "Nhà của anh, anh hỏi tôi làm cái gì? Anh muốn để cậu ta ở bao lâu thì ở, cậu ta có ở đó đến khi già thì tôi cũng không quan tâm."

Phùng Lãng hỏi lại: "Thật sự là không quan tâm hả, vậy thì để Ôn Sinh ở lại luôn cũng được."

Thẩm Ngọc bực bội: "Tôi nói không quan tâm thì anh dám để cậu ta ở lại luôn hả?"

Phùng Lãng chỉ muốn trêu chọc Thẩm Ngọc một chút thôi, càng nhìn thấy dáng vẻ nóng nảy của Thẩm Ngọc như vậy thì hắn càng cảm thấy vui.

"Đương nhiên không dám rồi, được rồi, ra ngoài thôi, mì để lâu sẽ bị trương lên đó."

Thẩm Ngọc theo Phùng Lãng đi ra ngoài, đồ ăn cũng vừa mới được đưa lên. Ôn Sinh nhìn thấy hai người bọn họ đi tới cũng nhanh chóng thay đổi gương mặt vui vẻ.

"Hai người về đúng lúc đấy, bọn họ vừa mới đưa đồ ăn lên thôi. Quán ăn này có vẻ rất được, khách đến đông như vậy cơ mà. Anh Lãng thường hay ăn ở đây hả?"

Phùng Lãng chậm rãi trả lời: "Thỉnh thoảng có tới, đồ ăn ở đây cũng được. Được rồi ăn thôi, nếu không em sẽ muộn giờ vào học đấy."

Thẩm Ngọc nhìn bát mỳ thịt bò vẫn còn bốc khói nghi ngút trước mặt, vừa xem đã biết rất ngon miệng rồi nhưng mà khi ăn miếng đầu tiên lại không giống như kỳ vọng của cậu cho lắm. Cứ nghĩ là sẽ rất ngon nhưng thật ra thì vẫn còn thua món mì thịt bò mà trước đây Phùng Lãng làm cho cậu.

Phùng Lãng thấy Thẩm Ngọc nhíu mày trầm ngâm thì quan tâm hỏi: "Không hợp khẩu vị sao?"

Thẩm Ngọc thành thật trả lời: "Hơi mặn, thịt bò vẫn còn dai."

Phùng Lãng lấy một ít dấm ăn cho vào bát của Thẩm Ngọc.

"Cho một ít dấm sẽ đỡ mặn hơn."

Ôn Sinh ngồi ở đối diện có cảm giác như biến thành người vô hình rồi, nhất định là Thẩm Ngọc cố tình tỏ vẻ ra oai trước mặt cậu, người này đúng là đáng ghét mà.

"Đừng cho ớt, tôi không muốn ăn cay đâu."

Thẩm Ngọc ngồi ở một bên nhíu mày chỉ đạo, Phùng Lãng cảm thấy mình chăm người ta giống như con trai của mình rồi, có một việc đơn giản như vậy cũng muốn hắn làm cho, mà ngẫm lại thì là hắn tự nguyện làm, Thẩm Ngọc cũng còn chưa nói câu nào thì phải.

"Đừng có mà kén ăn quá, sau này khó nuôi lắm." Phùng Lãng nói đùa một cậu, cũng không ngại trước mặt còn có người khác.

Nãy giờ Thẩm Ngọc mải bình phẩm đồ ăn cho nên cũng không để ý đến Ôn Sinh, đến khi nghe thấy câu nói kia của Phùng Lãng thì cậu mới nhớ ra Ôn Sinh hẳn là đang ôm một bụng tức đến no rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com