TruyenHHH.com

Quy Nu Antoinette Vu

CHƯƠNG 8: ĐẠI NÁO PHƯỢNG NGHI CUNG

Vân Khinh lần này cảm thấy tương đối yên tâm. Trong cuộc chạm mặt hôm trước với Vũ Văn Duệ đã kịp để nàng xác nhận, mục tiêu của hắn lần này đích xác không liên quan đến nàng. Nhưng đó là mục tiêu của hắn, còn của ái phi hắn gồm những hạng mục gì thì nàng không biết.

Nếu như bây giờ cái thai trong bụng Cố Như Yên xảy ra chuyện, mũi nhọn hẳn sẽ chĩa về phía Vân Khinh, bởi vì gần như mọi đồ dùng sinh hoạt trong Yên Hoa các đều một tay nàng sắp xếp, thậm chí Ngô mama cũng là nàng giới thiệu vào. Cho nên nàng không thể ngồi yên chờ chết được, cũng không thể quá tin tưởng Hoàng thượng. Biết đâu đây lại là một quỷ kế của Vũ Văn Duệ hòng đá nàng xuống thì sao?

Vân Khinh mặt ủ màu chau nói với Vân Tuệ bên cạnh:

"Đưa thiệp mời đến Thiên Lan uyển, bản cung muốn mời Tô mama đến đàm đạo."

"Vâng nương nương."

Nghĩ chắc giữa chiều hoặc nếu Tô mama bận dở việc thì mai mới đến được, Vân Khinh nên chợp mắt vài phút buổi trưa để hồi sức. Dạo này áp lực tứ phía, nàng càng lúc càng phải chăm sóc thân thể tốt hơn.

Như dự đoán, giờ Thân, Tô mama đã có mặt ở Phượng Nghi cung.

Vân Khinh day day hai bên thái dương, uể oải từ trong tẩm điện bước ra. Do thời gian rảnh rỗi, nàng chỉ mặc một bộ thường phục màu thiên thanh, tóc vấn lên thành một búi đơn giản, lớp trang điểm cũng nhẹ hơn bình thường rất nhiều. Nàng trông thấy Tô mama thì nét mệt mỏi biến mất, thay vào đó là nụ cười mỉm hiền hòa tự nhiên.

"Lão nô tham kiến Hoàng hậu nương nương."

Nàng nâng Tô mama dậy, quy củ cúi người sáu mươi độ chuẩn, tạ lỗi:

"Để mama đợi, là vãn bối không chu toàn."

"Lão nô không dám."

Vân Khinh cũng không giằng co nhiều chuyện quy củ khách sáo, trực tiếp mời bà ngồi xuống rồi kêu cung nữ dâng trà bánh lên:

"Mama dạo này vẫn ổn chứ?"

"Lão nô vẫn tốt, vấn đề sức khỏe vốn là nương nương cần giữ gìn cẩn thận hơn lão."

Vân Khinh che miệng cười:

"Đây là mama chê bản cung thân thể còn già hơn cả mama sao? Bản cung bị tủi thân đấy."

"Nương nương lại trêu lão nô rồi."

"Nghe nói khớp gối của mama không được tốt, bản cung có gửi qua một ít thuốc đắp, mama có dùng đều đặn không vậy?"

"Lão nô cảm kích, vẫn luôn đều đặn dùng."

"Vậy thì tốt quá, mong bệnh tình mama sẽ sớm thuyên giảm."

"Vậy hôm nay..."

"A, bản cung quên mất. Hôm nay tìm mama vốn là có một chút khúc mắc muốn nhờ giải đáp."

Tô mama chỉ mỉm cười chờ nàng cho người mang đồ ra. Chưa đầy một nén nhang sau, cung nữ bên người Vân Khinh mang lên một đĩa đựng đầy một loại quả đỏ tươi, bé bằng viên bi mọng nước. Tô mama nheo nheo đôi mắt già nua đánh giá: Trước khi xuất cung bà cũng đã trông qua thứ quả này, không phải là cà chua bi của Tây Vực đây sao?

"Tô mama kiến thức sâu rộng, hẳn có biết về loại quả này."

"Theo lão nô được biết thì đây có lẽ là cà chua bi phải không?"

"Không sai. Nhưng bản cung có một chút tò mò..."

"Nương nương cứ tự nhiên."

Vân Khinh trông Tô mama tự tin như vậy hẳn bà cũng đã nghiên cứu qua về nó, ắt hiểu biết không ít. Nàng yên tâm nêu ra vấn đề của mình:

"Bản cung trước đó có sử dụng qua nên có biết một ít công dụng về làm đẹp của nó. Nhưng không biết mama có biết gì về tác dụng phụ của loại quả này đối với cơ thể không? Hoặc đối với thai phụ chẳng hạn?"

Mắt Tô mama lóe lóe vài cái. Hẳn chuyện gì đó đang xảy ra, không thì tại sao Vân Khinh lại phải tìm bà hỏi về tác dụng phụ đối với thai phụ chứ. Vân Khinh như hiểu được ánh mắt bà, bất đắc dĩ gật đầu như xác nhận. Tô mama thở dài một hơi rồi nói:

"Lão nô nhớ hình như là có một vài cái. Nhưng lại để hết trong cuốn sổ ghi chép. Để tối nay lão nô tìm lại, mai sẽ gửi kết quả đến cho nương nương."

Vân Khinh tin tưởng nhìn bà:

"Vậy nhờ cậy cả vào mama."

Sau đó không lâu thì Tô mama cáo từ. Vân Khinh cũng vui vẻ cho người tiễn biệt.

Cũng rất nhanh sau đó, mắt nàng tối sầm lại, mọi thứ rơi vào khoảng không tối đen như mực...

Khi Vân Khinh tỉnh lại đã quá giờ cơm tối. Ngực trái vẫn còn đau nhức ê ẩm. Nàng nhìn quanh, chính là tẩm phóng của nàng, bên ngoài có tiếng người đang trao đổi. Nàng nhận ra, là thanh âm của Tô nương và Lục thái y. Nàng mệt mỏi đưa tay lên thành giường gõ gõ. Hai người bên ngoài như nghe thấy dấu hiệu của nàng, vội vã chạy vào. Tô nương sốt sắng lao vụt đến cầm tay nàng:

"Tiểu thư, người thế nào rồi? Thân thể có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?"

Vân Khinh cười xòa xua tay:

"Tô nương, con không sao. Chỉ là cơn đau tim tự nhiên đến thôi. Cũng không phải lần đầu tiên."

Nói rồi nàng chuyển ánh mắt qua ông lão bên cạnh:

"Lục thái y, thân thể bản cung có gì bất thường không?"

"Bẩm nương nương, mạch tượng chỉ hơi rối loạn, không có gì bất thường. Có lẽ dạo này lao lực quá độ nên mới bị đột ngột thế này. Để lão phu gửi đến mười thang thuốc tĩnh dưỡng thân thể, ngài sẽ sớm hồi phục."

Nàng gật đầu không nói gì nữa, phất tay cho ông lui ra.

Trong phòng chỉ còn lại Tô nương và Vân Khinh. Lúc này gương mặt Tô nương đã dúm dó lại thành một tấm vải nhăn nhúm, nước mắt chảy dài không giấu nổi sự đau lòng:

"Trời ơi tiểu thư, cô làm lão nô lo muốn chết. Cô mà có mệnh hệ gì tôi biết ăn nói sao với cố phu nhân, với ông bà ngoại của cô đây!"

"Tô nương lại làm quá rồi. Con mạng lớn như thế có gì mà phải lo chứ. Không phải con đã khỏe mạnh sống qua mười tám cái xuân rồi đấy sao?"

Nàng hiện giờ trông như một đứa nhỏ kiên cường an ủi bà mình, vỗ vỗ ngực ra vẻ, chọc cho Tô nương đang khóc lóc cũng không nhịn được nhoẻn miệng cười. Thấy thế Vân Khinh càng được dịp cười hì hì thì bị Tô nương búng cho một cái vào trán, nghiêm khắc giáo huấn:

"Tiểu thư, chuyện lần này không đơn giản chỉ cười cho qua được đâu. Cô biết lỗi của mình chưa?"

Vân Khinh hiếm khi tỏ vẻ trẻ con, ủy khuất nhìn Tô nương, miệng lí nhí:

"Con xin lỗi Tô nương. Lần sau con không thế nữa."

"Thế là thế nào?"

"Là không lơ là thân thể nữa..."

Tô nương trông nàng một hồi rồi thở dài, nhẹ nhàng ôm Vân Khinh vào lòng. Ở trong lòng bà, Vân Khinh an tâm thả lỏng. Thật kì lạ, cảm giác như có mẹ vậy, dù nàng không còn nhớ mặt mẹ như thế nào... Người Tô nương thoang thoảng mùi chăn gối quần áo hồi còn ở nhà, làm Vân Khinh ấm áp, làm nàng muốn về nhà, muốn ngủ một giấc thật ngon ở phòng nàng, có cây xương rồng của nàng, có chuông gió lanh lảnh của nàng, có cái cung nhỏ hồi xưa Tiền phu tử dạy nàng, còn có tiểu bạch mã A Phi lúc nàng học cưỡi ngựa... Lệ nóng trực tràn mi, Vân Khinh chỉ biết nhắm mắt thật chặt để không rơi ra một giọt nước mắt nào, nếu không Tô nương sẽ đau lòng xiết bao...

Có lẽ hai khắc, hoặc nửa canh giờ sau, Tô nương rời khỏi tẩm điện của nàng. Lúc này Vân Khinh mở bừng mắt, nhìn chòng chọc trần nhà thở đều đều. Nàng cảm nhận được thân thể nàng, cho nên....

"Nương nương, Lục thái y cầu kiến..." Tiếng Vân Tiệp bên ngoài vọng vào.

"Cho ông ấy vào. Đừng để người khác biết."

"Vâng."

Lục thái y đã đứng trước mặt nàng. Vân Khinh nhìn vẻ mặt lo âu của ông lão một hồi rồi cất giọng:

"Lục bá bá, bệnh của con có phải đang đi xuống?"

"Thưa hoàng hậu..."

"Đều là chỗ thân quen, hiện tại không có ai, bá bá đừng khách sáo."

Lục Nguyên Khang gật đầu rồi tiếp tục:

"Con nên chú ý thân mình hơn. Bệnh chỉ mới có dấu hiệu, có thể khắc phục được."

Vân Khinh lơ đãng một lúc rồi bỗng nhiên hỏi về một chuyện rất xưa:

"Bá bá, nương con năm xưa... có phải cũng xấp xỉ tuổi con bây giờ?"

Lục Nguyên Khang biết nàng đang nghĩ đến điều gì, bực bội trách cứ:

"Nha đầu ngốc nghếch đừng có suy nghĩ lung tung. Nương con năm đó biết thân mang trọng bệnh mà không biết quý trọng, ngày ngày sầu muộn ưu tư. Con được mọi người yêu thương chăm sóc, nuôi nấng đến tận nhường này rồi còn không biết tự chăm sóc bản thân hay sao?!"

Vân Khinh bật cười xoa dịu ông lão:

"Vâng, vâng con biết rồi, sẽ không suy nghĩ lung tung."

Lục Nguyên Khang thấy con bé cười cươi hiền lành lại mủi lòng:

"Bệnh của con không phải tử bệnh, huống chi con lại có điều kiện chữa trị. Con còn trẻ, đường còn dài, đừng như nương con ngày xưa, ra đi đã không thanh thản nhẹ nhàng gì, lại còn khiến người khác thương tâm."

Vân Khinh chỉ trầm mặc không nói.

Có những chuyện, chỉ cần im lặng cũng đã đủ để sẻ chia, thấu hiểu.

Cuối cùng vẫn là Lục thái y phá tan không khí hoài niệm này trước:

"Chuyện con ngất hôm nay bị nhiều cung nhân trông thấy. Dù con phong tỏa tin tức nhưng chắc vẫn có đường rò rỉ."

"Con biết."

"Các phi tần thì ta không nói, vậy bên hoàng thượng con tính thế nào?"

Vân Khinh mỉm cười đầy ẩn ý, đúng là trong cái rủi có cái may, xem ra lần này ông trời đứng về phía nàng rồi:

"Lục bá bá đừng lo, con đã có sắp xếp."

Vài tuần sau, chuyện gì cần đến thì vẫn phải đến.

Cố Như Yên sảy thai.

Nghe nói do xảy ra kích ứng: viêm họng, chóng mặt, nôn mửa rồi bất tỉnh, từ đó dẫn đến sảy thai.

Vân Khinh ung dung ngồi thưởng trà, và chờ đợi, chờ đám thỏ và rùa chạy đua đến đích.

Giờ này Vũ Văn Duệ đang ở chỗ nào? Hắn có muốn đến xem một chút cục diện chính tay hắn bày ra hay không? Thật nực cười, nàng lại phải thay tên đầu sỏ đỡ gánh, còn bây giờ hắn đang vui vẻ ôm ấp nhuyễn ngọc ôn hương ăn chơi hưởng lạc.

Càng nghĩ càng tức, chút nữa bọn họ có đến gây chuyện nàng cũng không thể giải quyết êm đẹp rồi để trôi qua như chưa có gì được. Nhất định phải làm căng đét một trận, phải thiết lập lại tôn ti trật tự, thì mới hả lòng hả dạ.

Vân Khinh ngón tay khẽ siết lấy tay cầm tách, mắt híp lại đầy gian manh.

Vân Tiệp đã đi vào, thông báo:

"Thưa nương nương, bọn họ đã bắt đầu. Họa phi đang dẫn đầu hướng về Phượng Nghi cung."

Vân Khinh chỉ gật đầu, rồi tiếp tục nhâm nhi nốt tách trà dang dở của mình. Trà ngon, trà quý, thì không nên bỏ phí chỉ vì mấy con ruồi bay bên tai.

Đến khi sân Phượng Nghi cung tương đối náo nhiệt, Vân Khinh mới lười nhác đứng dậy đi ra cửa, trông thấy đoàn phi tử đang tụ tập bên dưới thì đầu không thèm cúi, chỉ khẽ rũ mi:

"Các vị muội muội hôm nay không hẹn mà cùng tụ họp tại Phượng Nghi cung của bản cung thế? Muốn tặng bản cung bất ngờ gì sao?"

Liễu Như Họa hùng hồn đứng ra tuyên bố:

"Hoàng hậu nương nương đúng là thấu hiểu lòng người. Đúng là bản phi muốn dành tặng cho nương nương một bất ngờ."

Vân Khinh cũng không khẩn trương, từ tốn mời:

"Vậy các vị muội muội vào điện uống chén trà. Chen chúc từ Thính Vũ các kéo đến chắc khát nước lắm."

Lúc này phái xa hội Hiền phi, Thục phi cùng các phi tần bên phe cánh Hoàng hậu từ xa mới kéo tới. Hẳn tin tức đối với các nàng rất bất ngờ, bèn nhanh chân chạy đến để kịp giúp Vân Khinh ứng phó với hội Họa phi. Vân Khinh có nhìn thấy các nàng, bèn cười cười:

"Thật khéo. Các muội cũng đến thì cùng vào thôi. Xem Họa phi muội muội có gì cho chúng ta xem nào."

Liễu Như Họa cười lạnh ra tiếng, thu hút sự chú ý của toàn bộ người đang đứng đó:

"Hoàng hậu nương nương đúng là diễn kịch thật giỏi. Đến nước này rồi mà vẫn có bộ dáng nhàn nhã như vậy, Cố muội muội ra nông nỗi này là phải."

Vân Khinh lông mi không động, cao giọng hỏi:

"Ý Họa phi là gì, bản cung cũng chưa nắm rõ lắm. Phiền giải thích."

"Ý bản phi là gì không phải Hoàng hậu ngươi nên rõ hơn ai hết sao? Hoàng thượng cũng đang trên đường tới đây, ngài hẳn cũng nóng lòng muốn xem bộ mặt thật của Hoàng hậu lắm."

"Quả thật trẫm rất nóng lòng."

Vũ Văn Duệ bất thình lình xuất hiện không kèn không trống, theo sau chỉ có duy nhất Phúc Đại An trung thành. Các phi tử đồng loạt quay ra trông theo từng bước đi của nam nhân. Vân Khinh bất biến mỉm cười:

"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng."

Tất cả đều đồng loạt hành lễ ngay sau đó.

"Miễn lễ"

Vũ Văn Duệ cũng không có biểu hiện khác thường gì, có chăng chính là thích thú hơn bình thường một chút.

Phong độ của Vân Khinh cũng không chút nào thuyên giảm, rất chu đáo sai cung nhân kê ghế ra sân:

"Hôm nay tiết trời trong xanh mát mẻ, rất thích hợp để thảo luận ngoài trời. Hoàng thượng thấy sao?"

"Tùy ý Hoàng hậu sắp xếp."

Ghế rất nhanh được kê kích ngay ngắn cho tất cả, chính tọa vẫn là long ỷ và phượng ỷ đặc chế riêng cho Hoàng thượng và Hoàng hậu mà chỉ duy có Phượng Nghi cung của Vân Khinh sở hữu. Biết sao được, tại nàng gìau có thôi.

Vân Khinh tự nhiên ngồi xuống phượng ỷ, cũng không coi mấy lời buộc tội hồi nãy của Họa phi ra cái gì, chính thức điều hành:

"Nào, vậy Họa phi muội muội có gì muốn nói thì nói đi."

Liễu Như Họa được đối thủ mời nói cũng có đôi chút mất tự nhiên. Nghĩ trình bày trước mặt Hoàng thượng mà ngồi nói cũng không được, mà đứng lên kính cẩn thưa chuyện với kẻ thù cũng không xong, nhất thời bị bối rối. Vân Khinh rất chi là kiên nhẫn chờ đón màn trình diễn của Liễu Như Họa, mặt mày không tránh khỏi cong lên cao hứng. Liếc bên cạnh thì lại thấy Vũ Văn Duệ đang chống má nhìn sang, Vân Khinh càng tươi như hoa trêu:

"Hoàng thượng giành thời gian đến xem chúng phi diễn tuồng đúng thật là có lòng với hậu cung."

Vân Khinh chỉ nói là chúng phi chứ không phải chúng thiếp. Nàng dĩ nhiên phải loại nàng ra khỏi vòng lao lý. Vân Khinh nghĩ, làm sao có thể đánh đồng bản thân với đám Họa phi choi choi kia? Như thế là tội đồ đấy!

Để ý thấy cách dùng từ của nàng, Vũ Văn Duệ càng ngộ ra những nhìn nhận từ phía Phúc Đại An, trong mắt càng ẩn hiện đánh giá.

Vân Khinh thấy hắn không trả lời cũng quay đi.

Liễu Như Họa cho người dìu Cố Như Yên lên. Vân Khinh lạnh lùng nhìn nàng ta, mặt mũi nhợt nhạt, thân thể gầy yếu, trong mắt vằn rơ máu cũng không quên oán hận nhìn nàng, còn đâu sức sống mơn mởn ngày nào, còn đâu ngạo khí ngút trời xưa kia. Cố Như Yên vừa sảy thai xong, đáng ra nên tĩnh dưỡng tại Yên Hoa các, nay nghe lời kích động xui khiến mà chật vật kéo đến rận Phượng Nghi cung làm loạn. Lại còn thay bọn họ ra mặt trước tiên nữa, cô ta chính là không chừa lại đường lui cho chính mình mà.

"Hoàng hậu ngươi độc ác, đố kị phi tử, đứa trẻ chưa ra đời cũng không buông tha. Ngươi ỷ thế âm mưu hãm hại mẹ con ta đến bước này, chắc chắn sẽ gặp báo ứng."

Cố Như Yên nói như tế đàn, Vân Khinh nghe cũng sởn gai ốc, thầm nghĩ

Câu này ngươi nên dành để nói với cha của con ngươi mới đúng, bản cung quả thật vô tội a.

Vân Khinh tùy tiện gật gật, cũng chẳng có cảm tưởng đặc biệt gì lắm, chỉ tỏ vẻ mặt thuơng cảm nhìn Cố Như Yên mong manh yếu đuối như ngọn cỏ trước gió, có thể bị thổi bay bất cứ lúc nào. Nàng đợi nàng ta nói xong cũng phân phó cung nữ:

"Cố chiêu nghi vừa sinh non, thân thể không tốt. Mang thêm áo khoác len lông cừu đến, trông Cố chiêu nghi mặc áo rất mỏng, dễ nhiễm lạnh. Cả ghế có đệm lót đàng hoàng nữa không thì hỏng xương cốt."

Cung nhân của Phượng Nghi cung cũng không nói lời thừa, răm rắp nghe theo phân phó bất chấp hoàn cảnh trái ngang.

Bên Thục phi cầm khăn tay chấm chấm mồ hôi hột

Hoàng hậu nương nương giờ phút này vẫn rất có phong thái của bậc đại gia a.

Liễu Như Họa thấy tình hình chuyển biến bất ngờ, vội nói:

"Hoàng hậu nương nương ngươi thời khắc này còn ra vẻ mèo khóc chuột? Ngươi đừng nghĩ dùng chiêu này sẽ xóa hết tội lỗi mình gây ra."

Vân Khinh nghĩ không muốn trêu đùa nàng ta nữa bèn nghiêm túc hỏi han đôi chút:

"Ờ thế, Họa phi từ lúc bước chân vào Phượng Nghi cung của bản cung không ngừng gán tội bản cung, không biết Họa phi có bằng chứng gì không mà dám ăn to nói lớn như thế?"

Chúng phi ngồi bên dưới cũng đều nắm được ý tứ của nàng. Vân Khinh chính là muốn nhắc nhở tất cả rằng, thích thì cứ buộc tội đi, nhưng cái ghế chủ nhân cung Phượng Nghi vẫn đang nằm trong tay nàng.

Chứ thực ra Vân Khinh nàng quan tâm gì đến mấy cái bằng chứng nít ranh.

Liễu Như Họa đắc ý tiến lên:

"Đương nhiên là đều có bằng chứng rành rành cả, không thì làm sao bản phi dám buộc tội hoàng hậu ngươi?!"

Vân Khinh phải ngồi nhấp xong một ngụm trà đã rồi mới thong thả đáp lời:

"Bản cung cũng mong bằng chứng của Họa phi đủ tốt."

Liễu Như Họa mắt cao mắt thấp trừng trừng lườm nàng, cao giọng ra lệnh:

"Mời Triệu thái y vào. Mang cả nha hoàn Thư Tuyết của Cố chiêu nghi."

Triệu thái y và Thư Tuyết đi vào, dáng vẻ sợ sệt:

"Vi thần/nô tì tham kiến Hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế."

"Miễn lễ."

"Đội ơn hoàng thượng."

Vũ Văn Duệ chống cằm nhìn hai thân ảnh đang khúm núm bên dưới, giọng điệu thờ ơ:

"Các ngươi cứ khai những gì các ngươi biết. Đừng để ý đến trẫm."

"V...Vi thần tuân mệnh."

Vân Khinh cười lạnh. Nói không ra hơi thì khai mới chả thác cái gì.

Liễu Như Họa rất ra dáng người khởi xướng, dẫn dắt từng bước một:

"Thư Tuyết, ngươi hãy nói cho tất cả mọi người những gì mà ngươi đã thấy ở Yên Hoa các, không sót một việc nào."

Thư Tuyết run rẩy nhìn lên nhìn xuống rồi ấp úng kể:

"B...Bẩm hoàng thượng và các nương nương, nô... nô tì là cung nữ Thư Tuyết bên cạnh Cố chiêu nghi. Nô tì xin thề nếu có nửa điểm dối trá sẽ làm mồi cho tôm cá, làm cơm cho diều quạ. Nô tì từ lúc bắt đầu đã theo Cố nương nương, trong lòng đã coi nương nương là trời, là chủ tử chân chính, thề cả đời sẽ trung thành với người. Lúc nương nương có tin mừng, nô tì cảm thấy rất mừng thay cho người, nghĩ trời xanh không bạc đãi người tốt..." Nói đến đây nước mắt của nàng ta bắt đầu giàm giụa "Nhưng nào ngờ Hoàng hậu nương nương... Hoàng hậu nương nương... Huhuu!" Còn đây là không kìm nén nổi nên bật khóc...

Vân Khinh day day thái dương, ôi tiếng khóc thật đau đầu a!

Liễu Như Họa còn hiếm khi dịu dàng:

"Nào, đừng xúc động. Ngươi hãy nghĩ cho nỗi đau của chủ tử ngươi mà nói lên sự thật. Hoàng hậu như thế nào?" Nàng ta cũng không quên liếc Vân Khinh thêm một cái.

Thư Tuyết do dự nhìn Vân Khinh vẫn lạnh nhạt trên phượng ỷ, rồi lại nhìn Liễu Như Họa đang hăm he bên cạnh, nuốt nước bọt đánh ực hạ quyết tâm:

"H... Hoàng hậu nương nương... đã cho người đến giám sát và kiểm soát nương nương của nô tì... và... và..."

"Và gì?"

Vân Khinh cảm thấy cực kì khó chịu, không nhịn được tiếp lời nàng ta. Thư Tuyết bị dọa sợ mặt cắt không còn một giọt máu, chân đứng cũng không vững nữa, loạng choạng vài bước.

Liễu Như Họa thấy tình hình không ổn bèn ra sức thúc ép nàng:

"Ngươi đừng sợ, cứ nói ra. Ở đây có cả Hoàng thượng, không ai có thể hại ngươi."

"L... Là đốt hương liệu... Ngô mama luôn khuyến khích bọn nô tì đốt tinh dầu oải hương Hoàng hậu tặng. Chúng nô tì ngu dốt nên làm theo, ban đầu nương nương rất yêu thích... Nhưng về sau, mỗi lần đốt xong nương nương đều thần sắc mệt mỏi, hay chóng mặt, đứng không vững, mấy lần ngất đi... Không ngờ lần đốt này..."

Nàng ta chỉ nói đến đây thì ai cũng biết. Cố Như Yên là xảy ra phản ứng: nôn mửa, phát ban, đường hô hấp bị ảnh hưởng.

Ừ, nhưng đây mới được nửa đầu, còn nửa sau nữa...

Đến lượt Triệu thái y

"Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần là ngự y chuyên chẩn trị cho Cố nương nương cũng muốn xác nhận đôi điều. Quả thật, Cố nương nương có phản ứng không tốt với tinh dầu oải hương. Từ đầu vi thần cũng khuyến cáo, từ trước đến nay hậu cung các đời khi mang thái đều không nên dùng tinh dầu, nhưng không hiểu sao Ngô mama vẫn dùng cho Cố nương nương. Theo kiến thức y thuật của vi thần, phản ứng của Cố nương nương hôm trước đích xác là do tinh dầu hương."

Vân Khinh nghĩ, các nàng đúng thật công phu. Giả sử nếu nàng không tiên liệu trước thì đứng trước câu chuyện gãy gọn, hợp tình hợp lí mà Thư Tuyết kể, kèm theo lời chứng thực đầy tính khoa học của Triệu thái y cũng sẽ cúi đầu chịu trói. Thế nên Vân Khinh dằn không nổi lửa giận, giọng điệu đã bắt đầu có chút công kích:

"Rồi sao? Họa phi còn nhân chứng nào đem ra nốt đi."

"Không..."

"Nếu không còn vậy bản cung có cần dành thời gian để ngươi tuyên án nốt không?"

"Hoàng hậu ngươi tội ác bị lật tẩy thì quay ra chèn ép bản phi. Đừng quên trên ngươi còn có hoàng thượng, kể cả hoàng thượng không nhìn ra bản chất của ngươi thì trời xanh có mắt sẽ không bỏ qua kẻ ác độc."

Sắc mặt Vân Khinh càng lúc càng tối sầm, nụ cười trên môi đã tắt từ khi nào.

Liễu Như Họa, phá cái thai trong bụng Cố chiêu nghi là đúng đắn, nhưng dám đối đầu với bản cung, nước cờ này của ngươi sai, quá sai rồi...

Vũ Văn Duệ ngồi trên long ỷ lạnh lùng theo dõi sự việc, vẫn không có dấu hiệu muốn can ngăn mặc cho Phúc Đại An không ngừng huých huých tay hắn. Hắn cũng muốn xem, Vân Khinh sẽ xử trí thế nào, không phải việc thoát khỏi vụ này, mà là về những kẻ chống đối nàng. Nhìn sang Vân Khinh thần sắc càng lúc càng lạnh, hắn nghĩ nàng đang tức giận. Nhưng hắn đoán nàng sẽ có một chừng mực...

"Vân Tuệ, bởi vì Họa phi mời nhân chứng khép tội bản cung, bản cung nghĩ mình cũng có quyền mời nhân chứng để minh oan chứ nhỉ?"

Ừ thì chúng nó đã muốn không để nàng yên thì nàng không nghĩ sẽ kết thúc chuyện này êm đẹp. Nên tự nhiên lại thích chơi một trò trêu ngươi...

"Dạ, Hoàng hậu nương nương thừa quyền ạ."

Lại được cái cô Vân Tuệ láu cá. Bên Thục phi nghe nàng trả lời xong thì phì cười. Bọn họ ban đầu thấy Họa phi khí thế hùng hổ kéo đến thì cũng hơi lo lắng, nhưng giờ nghe ra hẳn hoàng hậu đã có cách đối phó nên cũng yên tâm đến tám chín phần.

Vân Khinh được Vân Tuệ trêu cũng nhoẻn miệng cười, lườm nàng một cái. Vân Tuệ cười hì hì:

"Nương nương là muốn cho mời ai ạ để nô tì cho người đi truyền?"

Vân Khinh xoa cằm rồi nói:

"Không phải Thư Tuyết là cung nữ trong Yên Hoa các sao? Mời toàn bộ cung nhân của Yên Hoa các đi..."

Vân Tuệ thấy chủ tử càng ra lệnh, sắc mặt mấy người bẻn dưới đã thay đổi như xoành xoạch mà Vân Khinh vẫn chưa muốn kết thúc danh sách khách mời của mình thì bặm môi nhịn cười:

"À ừ, bản cung thấy khoa học là cần sự công nhận của số đông. Vẫn nên mời cả thái y viện đến thì hơn."

"Nương nương có cần mời người từ Ngọc Nhan các đến kiểm định chất lượng sản phẩm của họ không ạ?"

"À ừ nhỉ, bản cung đặt tinh dầu từ Ngọc Nhan các phải không?"

"Vâng đúng ạ."

"Ừ, thế thì mời bộ phận điều chế tinh dầu, bộ phận thẩm định, à, thế mời luôn cả lão bản của Ngọc Nhan các đi. Dù sao nếu sản phẩm này thật sự có vấn đề thì với cương vị là các chủ cũng nên đứng ra hứng chịu trách nhiệm chứ..." Nói đến đây còn quay xuống bên dưới giao lưu với khán giả "Các muội nói xem phải không?"

"Hoàng hậu nói phải." Không nghi ngờ gì nữa, là hội Thục phi đang phụ họa.

Vân Tuệ làm việc nhanh nhẹn đã phân công người đi truyền tin xong.

Phe cánh Liễu Như Họa lúc này đã lòng nóng như lửa đốt. Với chiều hướng này sợ là Hoàng hậu muốn làm loạn. Con người ai cũng ngại phiền toái, đã thế Vân Khinh không thích công kích đơn lẻ, đã chơi thì chơi cả một cung, cả một Thái y viện, cả một bộ phận trong Ngọc Nhan các, các chủ cũng đừng hòng thoát khỏi ma trảo của nàng.

Chu Ngọc Lan huých Liễu Như Họa, mắng:

"Ta đã nói với ngươi từ đầu rồi. Hoàng hậu tính tình khó đoán không úy kị ai, còn ngươi thì ý mình, rồi bây giờ sự việc đi theo chiều nào cũng không biết rồi."

Liễu Như Họa tính tình kiêu ngạo ngang bướng, nghe lời chỉ trích của Lan phi mà không phản bác được, chỉ biết cắn môi oán hận trông lên con người đang hứng khởi trên phượng ỷ.

Annie đã quay trở lại sau một tuần rồi đây🎏🎏!

Sau một hồi nghi nghi kị kị, cuối cùng tiểu Vân Khinh nhà mình cũng bị nháo một trận rồi. Chương sau dự là rất giải trí nên chúng ta sẽ có một câu hỏi nho nhỏ coi như sneak peek nha 🌞.

Xin cho hỏi: "Đừng có mà ngất."

Đây có khả năng là câu nói của ai với ai?

A. Họa phi với Cố chiêu nghi

B. Họa phi với Thư Tuyết

C. Vân Khinh với Cố chiêu nghi

D. Vân Khinh với Thư Tuyết

Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ nha. Annie rất vui vì các bạn đã nhiệt tình đọc Quý nữ trong suốt thời gian qua. Nếu ủng hộ hoặc muốn trả lời câu hỏi sneak peek thì hãy nhấn bình chọn và comment bên dưới chương 8 nhé. Và nhớ ấn follow và thêm vào danh sách đọc để nhận được thông báo sớm nhất khi chương mới ra lò đó ❤❤❤!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com