Đại Học
Tôi năm nay đại học năm nhất...
Đứng trước cổng trường Đại Học Sân Khấu Điện Ảnh. Cảm thấy lòng lâng lâng khi sắp bước vào một nơi ko quen biết ai, mà có khi cũng chẳng cần quen biết.
Nhớ lại những tháng năm mình khổ cực ôn thi. Giờ mới cảm thấy thật nhẹ nhàng.Mới bước vào ngôi trường mới mà tôi đã gặp lại anh ta rồi. Tôi đã cố tránh mặt anh ta. Nhưng ko hiểu sao anh ta vẫn cố nói chuyện với tôi? "Heyy Lan Lan" - anh ta hét lên giữa sân trường làm mọi người chú ý. "Haizz...thật là phiền"- tôi nghĩ tên này chắc có vấn đề thần kinh rồi."Anh ko ngờ ta lại gặp nhau ở đây, em mới vào à?""À...tôi mới vào, chào anhh" - vội vã quay đi"Heyy từ từ nào, anh đã nói gì đâu.""Giờ anh muốn nói gì thì nói nhanh đi, tôi phải vào lớp nữa."- tôi hối thúc anh ta"Giờ anh muốn xin số điện thoại của em có được ko?" - anh ta thản nhiên nói."Tôi với anh có quen biết gì nhau đâu mà sao anh lại xin số tôi?""Lan Lan, anh chỉ muốn khi nào mình đi uống cafe thôi mà" "Xin lỗi, tôi ko cho được" - tôi lạnh lùng trả lời.Trong đầu tôi đã nghĩ anh ta có nghĩa lý gì với tôi mà tôi phải cho số điện thoại? Thật là nực cười. Ngoại trừ gia đình thì trước giờ ko ai muốn xin số tôi cả."Nhất định anh sẽ có số của em mà" - anh ta với ánh mắt kiên định nói với tôi."Tuỳ anh." - súc tích mà ngắn gọn.Đến giờ nhận lớp. Anh ta tạm biệt tôi và hẹn gặp lại. Tôi hứa bản thân là sẽ ko gặp lại anh ta đâu. Thật phiền phức. Sau một ngày đến trường ko có niềm vui, chẳng nổi một người bạn. Tôi về nhà, vứt cặp sách xuống sàn, nằm phịch lên giường vì tôi giờ khá là mệt mỏi. Cuộn mình vào chiếc chăn bông ấm áp. Chợt nhớ về những kí ức xưa cũ, nó thật là đẹp. Nhưng giờ, cảm giác về nó...cũng ko còn đọng lại được 1 chút nào. Cất hết u sầu vào nơi sâu thẳm nhất của trái tim. Tôi thiếp đi nhanh chóng.
Bạn đã từng mơ về 1 người mà bạn muốn gặp nhưng lại khuất xa khỏi bạn chưa? Những kí ức về người đó, chỉ dường như chập chờn, mập mờ ko rõ. Thôi, khi ta kết thúc giấc mơ đó. Mọi chuyện sẽ trở về trạng thái cũ, cho dù có nhớ về giấc mơ đó cũng ko thể thành sự thật được. Vì mơ chỉ là mơ thôi. Nhớ nhé, nếu có giấc mơ nào thành hiện thực, hãy gìn giữ nó, tạo cho nó thành điều kì diệu lớn lao mà ta mong muốn. Còn không, thì hãy để nó đi vào quên lãng đi, vì không ai có thể níu giữ được giấc mơ hão huyền cả.
_______End Chap 4z_______
Đứng trước cổng trường Đại Học Sân Khấu Điện Ảnh. Cảm thấy lòng lâng lâng khi sắp bước vào một nơi ko quen biết ai, mà có khi cũng chẳng cần quen biết.
Nhớ lại những tháng năm mình khổ cực ôn thi. Giờ mới cảm thấy thật nhẹ nhàng.Mới bước vào ngôi trường mới mà tôi đã gặp lại anh ta rồi. Tôi đã cố tránh mặt anh ta. Nhưng ko hiểu sao anh ta vẫn cố nói chuyện với tôi? "Heyy Lan Lan" - anh ta hét lên giữa sân trường làm mọi người chú ý. "Haizz...thật là phiền"- tôi nghĩ tên này chắc có vấn đề thần kinh rồi."Anh ko ngờ ta lại gặp nhau ở đây, em mới vào à?""À...tôi mới vào, chào anhh" - vội vã quay đi"Heyy từ từ nào, anh đã nói gì đâu.""Giờ anh muốn nói gì thì nói nhanh đi, tôi phải vào lớp nữa."- tôi hối thúc anh ta"Giờ anh muốn xin số điện thoại của em có được ko?" - anh ta thản nhiên nói."Tôi với anh có quen biết gì nhau đâu mà sao anh lại xin số tôi?""Lan Lan, anh chỉ muốn khi nào mình đi uống cafe thôi mà" "Xin lỗi, tôi ko cho được" - tôi lạnh lùng trả lời.Trong đầu tôi đã nghĩ anh ta có nghĩa lý gì với tôi mà tôi phải cho số điện thoại? Thật là nực cười. Ngoại trừ gia đình thì trước giờ ko ai muốn xin số tôi cả."Nhất định anh sẽ có số của em mà" - anh ta với ánh mắt kiên định nói với tôi."Tuỳ anh." - súc tích mà ngắn gọn.Đến giờ nhận lớp. Anh ta tạm biệt tôi và hẹn gặp lại. Tôi hứa bản thân là sẽ ko gặp lại anh ta đâu. Thật phiền phức. Sau một ngày đến trường ko có niềm vui, chẳng nổi một người bạn. Tôi về nhà, vứt cặp sách xuống sàn, nằm phịch lên giường vì tôi giờ khá là mệt mỏi. Cuộn mình vào chiếc chăn bông ấm áp. Chợt nhớ về những kí ức xưa cũ, nó thật là đẹp. Nhưng giờ, cảm giác về nó...cũng ko còn đọng lại được 1 chút nào. Cất hết u sầu vào nơi sâu thẳm nhất của trái tim. Tôi thiếp đi nhanh chóng.
Bạn đã từng mơ về 1 người mà bạn muốn gặp nhưng lại khuất xa khỏi bạn chưa? Những kí ức về người đó, chỉ dường như chập chờn, mập mờ ko rõ. Thôi, khi ta kết thúc giấc mơ đó. Mọi chuyện sẽ trở về trạng thái cũ, cho dù có nhớ về giấc mơ đó cũng ko thể thành sự thật được. Vì mơ chỉ là mơ thôi. Nhớ nhé, nếu có giấc mơ nào thành hiện thực, hãy gìn giữ nó, tạo cho nó thành điều kì diệu lớn lao mà ta mong muốn. Còn không, thì hãy để nó đi vào quên lãng đi, vì không ai có thể níu giữ được giấc mơ hão huyền cả.
_______End Chap 4z_______
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com