TruyenHHH.com

Quy Goi Ben Chan Ngai Chu No Edit

Chương 7

La Phong ngồi trên sô pha, đánh giá người đang quỳ trước mặt mình: " Này, nói thật đi, tại sao ngươi lại cam tâm tình nguyện hầu hạ ta, ta cảm giác đây không phải sở thích đặc biệt của ngươi, kiểu như, ngươi chỉ như thế này với mình ta. Rốt cuộc là tại sao?"

Triệu Vũ Hiên vừa định mở miệng trả lời thì đã bị La Phong ngắt lời: " Đừng có nói cái gì mà kiếp trước chú định, ta muốn nghe sự thật."

Triệu Vũ Hiên bĩu môi, lắc lắc đầu: " Chủ nhân, như thế thì nô lệ không còn gì để nói nữa, kiếp trước chú định là thật, nếu nói cái khác chính là nói dối ngài."

La Phong nhíu mày, vẫn như thế nhưng không sao, dù sao thì khi nào biết rồi cũng sẽ biết: " Triệu Vũ Hiên, không biết vì sao, ta cũng luôn có cảm giác, mặc kệ ta có đối với ngươi như nào, quá đáng đến đâu, ngươi đều sẽ không phản kháng, đúng không?"

Nghe La Phong nói, ánh mắt của Triệu Vũ Hiên lập tức vui vẻ: " Đúng thế thưa chủ nhân, cảm giác của ngài là đúng, dù ngài có đối với nô lệ như nào, nô lệ sẽ không phản kháng, nô lệ chỉ sợ không làm chủ nhân tận hứng!"

"Ta đã nói với ngươi chuyện ta thích đàn ông chưa nhỉ?" Triệu Vũ Hiên vừa định trả lời, La Phong lại tiếp: " Nhưng ta chưa phát sinh quan hệ với người đàn ông nào, bởi vì không có thời gian yêu đương, mà hình như lúc làm tình cũng không thể tận hứng. Mà hiện tại... Ngươi có biết không, Triệu Vũ Hiên ngươi trông rất đẹp trai, dáng người cũng thế, rất có mị lực, rất hấp dẫn ta."

Được La Phong khen, hắn như được bay lên mây, vô cùng phấn khích: " Là, là chủ nhân, hiện tại ngài muốn sử dụng thân thể của nô lệ sao?"

" Sử dụng? Ta thích từ này đấy. Nhưng bây giờ vẫn quá sớm, ta cũng không muốn lạm giao với ngươi, nếu thật sự phát sinh quan hệ, đó chính là xác định mối quan hệ, ta chính lòa con người truyền thống như vậy đấy. Ta với ngươi không thể có thứ quan hệ như vậy, tuy nhiên, nếu không làm, thì ta cũng phải chơi ngươi cho đã."

Thấy chủ nhân không sử dụng thân thể của mình, Triệu Vũ Hiên có chút thất vọng, rồi thấy chủ nhân nói sẽ chơi mình cho đã, hắn lại vui vẻ trở lại: "Chủ nhân, xin ngài cứ tùy ý."

"Nghe nói đầu vú của một số đàn ông rất nhạy cảm?" La Phong dùng ngón cái chọc chọc vào đầu vú của Triệu Vũ Hiên: "Có cảm giác không?"

"Chủ nhân! Nô lệ có cảm giác Hơi thở của hắn nặng dần, anh không khỏi cảm thán, mẫn cảm như thế sao? La Phong cười nhẹ, dùng sức véo một phát, nhìn biểu cảm đau đớn của Triệu Vũ Hiên, cười nói: "Đừng nhúc nhích nha!"

Nói xong, La Phong lại dùng sức véo đầu vú của Triệu Vũ Hiên, rồi từ từ véo lên. Đau đớn làm mày hắn nhíu nhẹ, ngực không tự chủ được cong lên theo hướng kéo của La Phong

La Phong mắng nhẹ: " Triệu Vũ Hiên khựng lại, đầu vú đã bị kéo ra cách vị trí ban đầu tầm 1 cm. La Phong buông tay, đầu vú lại trở về vị trí cũ. Thấy cũng vui, anh lại lặp đi lặp lại như thế mấy lần. Làm liên tiếp mười lần, đầu vú phải của Triệu Vũ Hiên đã sưng đỏ lên, hoàn toàn khác với cái bên trái. La Phong gật đầu cười nói: "Triệu Vũ Hiên cảm giác vừa nãy như thế nào?"

" Lúc chủ nhân kéo ra thì hơi đau, bây giờ thì sưng lên vừa đau vừa ngứa."

La Phong sờ cằm, đột nhiên có một ý tưởng chạy qua, rồi lập tức bị bắt lấy. Anh đứng dậy, đá đá Triệu Vũ Hiên: " Đứng lên, mặc quần áo vào, chúng ta ra ngoài mua vài thứ."

Triệu Vũ Hiên lập tức mặc quần áo, không dám để La Phong đợi lâu: "Chủ nhân, nô lệ mặc xong rồi ạ."

La Phong đứng khoanh tay trước ngực, nhìn Triệu Vũ Hiên đứng trước mặt mình, cảm thán một câu: "Thật đẹp trai!"

Được khen, Triệu Vũ Hiên mừng thầm, hơi cúi đầu, cười nhẹ: "Cảm ơn chủ nhân khích lệ! Chủ nhân muốn ra ngoài sao? Để nô lệ lái xe đi ạ!"

La Phong nhướng mày: " Chỗ này cúng khá hẻo lánh, ngươi cho xe vào thế nào? Gần đây cũng không có chỗ đỗ nào nhỉ!"

" Vâng, đúng là không cho xe vào đây được, nô lệ đỗ xe ở khá xa, ngài đợi nô lệ một lát, để nô lệ chạy đi lấy xe đến gần đây đón ngài."

Lên xe, ngồi trên ghế lái, La Phong mới thấy có chút mới lạ: " Lần đầu được ngồi xe xịn như này, thật là dính được hào quang từ ngươi mà."

"Chủ nhân, ngài thích xe ạ? Nô lệ cho ngài mua một chiếc được không!"

" Im, tốt nhất là quên chuyện này đi, để ta nghe thấy mấy lời nói như này nữa, thì lập tức cút."

Triệu Vũ Hiên lập tức héo: "Dạ, chủ nhân! Đúng rồi ngài muốn đi đâu vậy ạ?"

Nhìn biểu cảm bị đả kích của Triệu Vũ Hiên, La Phong cười cười, sau đó mở bản đồ ra, cho hắn nhìn qua: "Đến đây!"

"Đây là cửa hàng tình thú tốt nhất ở thành phố S, bên trong có rất nhiều thứ thú vị, Triệu tổng, mang đủ tiền rồi đúng không, mấy thứ bên trong rất đáng quý."

"Chủ nhân, nô lệ mang đủ tiền rồi ạ, ngài..."

" Dừng, ta cảnh cáo ngươi, trước mặt người ngoài, ngươi gọi ta là La Phong, ta gọi ngươi Triệu Hiên, đừng có đột nhiên lại gọi chủ nhân."

"Vâng nô lệ hiểu rồi ạ."

Kỹ thuật lái xe của Triệu Vũ Hiên rất tốt, vừa nhanh vừa an toàn, không lâu sau, hai người đã đến cửa tiệm, La Phong không đi xuống mà quay đầu cười nói: " Ngươi tự vào đi, mua nhiều một chút, đừng nghĩ đến chuyện lười biếng, ta đã tìm hiểu về nơi này rồi, đồ chơi rất an toàn, sạch sẽ, mau vào đi."

"Vâng, chủ nhân." La Phong thúc giục, hắn lập tức xuống xe, chậm rãi bước vào cửa tiệm.

Mới gần mười phút, Triệu Vũ Hiên đã đi ra, đồ trong tay thậy sự... Rất nhiều, hắn bỏ đồ vào cốp rồi lên xe: "Chủ nhân, đã mua đồ xong."

"Ngươi tàn nhẫn với bản thân như thế sao? Mua bao nhiêu mà nhanh như vậy?"

" Chủ nhân, nô lệ mua rất nhiều, không nhìn kỹ, chỉ kêu nhân viên mang đồ tốt nhất đến, sau đó thì lựa chọn thêm một chút rồi quẹt thẻ, chỉ như thế. Mà chủ nhân, nô lệ xin ngài một việc được không ạ?"

La Phong thấy buồn cười, hình như đây là lần đầu của hắn: "Nói đi!"

"Chủ nhân, ngài có thể dọn đến nhà của nô lệ được không ạ?"

Quả nhiên, vừa nói xong, mặt La Phong lập tức lạnh xuống: "Làm sao? Muốn bao nuôi ta?"

Triệu Vũ Hiên vội vàng giải thích: " Không phải chủ nhân, ngài biết ý của nô lệ không phải như thế. Nô lệ chỉ muốn ngài sống tốt hơn chút, không phải chịu khổ thôi."

La Phong cười một tiếng, liếc mắt nhìn Triệu Vũ Hiên: "Chuyện này nói sau đi, bây giờ cứ về đã, lái xe!"

"Vâng, chủ nhân!"

Suốt dọc đường La Phong không mở miệng lần nào nữa, Triệu Vũ Hiên cũng không dám mở miệng, yên lặng lái xe, đột nhiên Triệu Vũ Hiên nhíu mày nói: "Chủ nhân, có người theo dõi chúng ta, chiếc xe màu đen ở đằng sau đã theo chúng ta từ nãy rồi."

Nghe xong, La Phong gắt lên: "Đúng là không có ngày nào được yên."

"Chủ nhân đừng lo lắng, nô lệ sẽ không để ngài xảy ra chuyện gì cả."

La Phong cười lạnh một tiếng: " Đương nhiên ta không lo, thân thủ của Triệu tổng lợi hại như vậy, còn có ai là đối thủ của ngài sao?"

Triệu Vũ Hiên rũ mắt, không dám nói thêm câu nào nữa, La Phong nhìn hắn đưa xe vào một góc hẻo lánh, sau đó dừng xe, chiếc xe luôn đi phía sau cũng dừng sát.

"Chủ nhân, ngài ở trong xe đừng xuống dưới." La Phong lại lắc đầu: "Không, ta muốn đi xuống."

La Phong xuống xe cùng Triệu Vũ Hiên, hắn đi trước anh nửa bước, bảo vệ anh ở phía sau. Người trong chiếc xe kia cũng xuống. Chỉ là mới thấy người trong đó, thân thể hắn đã lập tức căng ra, nhẹ giọng nói với La Phong: "Chủ nhân, nô lệ xin ngài, vào trong xe đi ạ."

" Triệu tổng, lại gặp nhau, ngài vừa bảo vị tiên sinh bên cạnh mình vào trong xe đúng không? Yên tâm, tôi không có ác ý."

Triệu Vũ Hiên giương mắt, cười lạnh: "Nếu thế, Tề tổng đi theo bọn tôi làm gì?" Đúng vậy, người kia chính là tổng giám đốc của tập đoàn mà Triệu thị đang hợp tác, Tề Ngạo Dương!

Tề Ngạo Dương cười: " Triệu tổng đâu cần phải tỏ rõ địch ý với tôi như thế? Chỉ là lâu lắm rồi không gặp, có chút nhớ thôi! Đúng rồi, Triệu tổng đã nghe chuyện chết mấy mạng người ở khu Đằng Phục chưa, có hứng thú với chuyện này không?"

" Ồ! Không ngờ Tề tổng lại ấu trĩ như thế, ngài nghĩ rằng giết mấy mạng người có thể ảnh hưởng tới tôi sao! Chuyện này ngài cứ việc hóng đi."

(*)Theo từ điển tiếng Việt, ấu trĩ có nghĩa là sự non nớt, thiếu kinh nghiệm về một lĩnh vực nào đó.

Tề Ngạo Dương giương mắt, nhìn Triệu Vũ Hiên liếm môi, trong mắt hiện lên một tia hưng phấn: " Triệu tổng, làm sao đây, tôi lại có hứng thú hơn với anh rồi. Nên là, vị tiên sinh bên cạnh anh kia, sợ là sống không nối, A Nguyệt!"

Tề Ngạo Dương vừa dứt lời, người đứng phía sau y lập tức ra tay. Ánh mắt Triệu Vũ Hiên lạnh xuống, tiếp chiêu.

Nhìn hai người so chiêu, Tề Ngạo Dương lập tức vỗ tay: "Lợi hại lợi hại, Triệu tổng lợi hại." Rồi ngay lắc mình phát chuyển đến bên cạnh La Phong, anh vẫn chưa kịp phản ứng gì, lập tức bị áp chế.

Thấy La Phong bị vậy, trong ánh mắt hắn lóa lên một tia tàn nhẫn, tên A Nguyệt kia đã bị hắn áp đảo. Trên tay hắn xuất hiện một lưỡi dao nhỏ, lưỡi dao ấy, rất nhanh đã kề vào yết hầu A Nguyệt.

Thấy A Nguyệt đã bị áp chế, Tề Ngạo Dương lập tức bất ngờ, y không ngờ A Nguyệt lại thua, mà còn nhanh như thế: " Triệu tổng, tôi khuyên anh nên dừng lại. Tuy thực lực của Triệu thị rất mạnh, nhưng cũng không thể đắc tội Tề thị!"

" Tôi cũng muốn nói với anh như thế đấy Tề tổng, tôi khuyên anh nên dừng lại, nếu La Phong xảy ra chuyện gì, tôi sẽ khiến anh phải trả giá lớn."

Nghe đoạn hội thoại giữa hai người, tính mạng của mình đang ở trong tay người sau lưng, nhưng anh lại không chút sợ hãi.

"Tề thị? Là tổng giám đốc của Tề thị, Tề Ngạo Dương đúng không?"

Không ngờ La Phong lại mở miệng, Tề Ngạo Dương lại nổi lên hứng thú: "Đối, chính là ta!"

La Phong cười cười, đảo mắt nói: "Triệu Vũ Hiên, thả vị tiên sinh kia ra đi."

Triệu Vũ Hiên sửng sốt nhưng vẫn nghe lời thả lỏng lực, A Nguyệt cũng lập tức xoay người, thoát khỏi sự khống chế, đi tới bên cạnh Tề Ngạo Dương, thấp giọng

"La Phong? Cậu có ý gì?"

"Tề tổng, ngài cũng không tính làm tôi bị thương đúng không? Nếu tôi đoán không nhầm, hôm nay cũng chỉ là hứng thú nhất thời thôi!"

Tề Ngạo Dương thả La Phong, đánh giá một chút cười nói: " Xem thường cậu rồi, sao cậu lại biết đây chỉ hứng thú nhất thời!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com