TruyenHHH.com

Quy Bi Chi Chu Q2 Nguoi Khong Mat 2

Lời tác giả:

Quyển 2 viết khoảng 850000 chữ, có thể xem là một câu chuyện rất dài trong khuôn khổ. Trong ấn tượng của tôi, hình như chỉ có quyển 3 và quyển 4 của Nhất Thế là nhiều hơn nó. Tôi suy nghĩ, sáng tác hàng ngày. Dù rất vui vẻ, nhưng tôi cũng vô cùng mệt mỏi. Đặc biệt là sau tháng này tôi còn tăng thời gian tập thể dục lên, suýt nữa không còn đủ thì giờ để đọc tiểu thuyết.

Tên của quyển này là "Người Không Mặt", dự là có ba tầng ý nghĩa. Lưu ý, lưu ý, phía dưới sẽ là đáp án tiêu chuẩn cho phần đọc hiểu.

Một là chỉ việc thăng cấp lên làm "Người Không Mặt". Cái này là đơn giản nhất, rất dễ nhận ra.

Hai là đại diện cho cuộc sống sinh hoạt ở Backlund của nhóc Klein. Hắn phải dùng họ tên giả, danh tính giả để làm quen với người khác, giải quyết vấn đề, cuốn vào phong ba bão táp, nhưng khi trở về nhà, hắn vẫn cô độc, quạnh quẽ như cũ.

Ba là ám chỉ đám người bị nghiền ép thành bột phấn hoặc phải vội vàng lao tới trong thời đại lớn. Trong sách lịch sử, họ không có tên, không có hình dạng, không có quá khứ, không có cuộc sống, chỉ đơn giản là những con số hoặc những dòng miêu tả. Theo một nghĩa nào đó, chẳng phải đấy chính là "người không mặt" sao? Diễn viên quần chúng đơn giản nhất, hay vật hy sinh không ai thèm chú ý, ai sẽ quan tâm khuôn mặt của họ như thế nào?

Giống như câu "Đói quá lâu, người ăn nhau", chỉ đơn giản sáu chữ ấy đã chứa đựng bao nỗi sầu thảm, đau đớn, tàn nhẫn, đẫm máu và tuyệt vọng. Tập hợp lại, có bao nhiêu người vẫn sống sờ sờ mà không có gương mặt, không có họ tên? Tính đến hàng chục ngàn mà xem, tính đến hàng trăm ngàn, hàng triệu mà xem!

Vì thế, tôi đã cố miêu tả lão Kohler, Liv và Freja trong cơn thủy triều của thời đại, cố tái tạo lại nguyện vọng, khó khăn và bi kịch của những "người không mặt" này, khiến họ trông giống người hơn chứ không phải chỉ là những con số. Dù một phần của nó là nguyên nhân chính khiến cho quyển thứ hai bị rời rạc, nhưng đây chính là một chủ đề ẩn.

Với sự ra đi của họ, lại càng nhiều người như họ tràn vào. "Người không mặt" sẽ luôn luôn tồn tại. Họ chính là bàn đạp cho thời đại, cũng là những người tiên phong của thời đại, càng là những nhân vật không thể thiếu trong toàn bộ câu chuyện.

Cân nhắc tới điều đó, tôi đã vứt bỏ cái kết đau buồn hơn và gây chấn động hơn. Dù sao thì bộ phim này cũng mang tên "Người Không Mặt". Liên tục điên đảo chuyển đổi giữa thời đại tốt nhất và thời đại xấu nhất cho phép tôi có thể biểu đạt thứ mình muốn rất tốt, rất mãnh liệt. Thời đại tiến triển, lại tàn nhẫn và vô tình, nhưng lúc nào dưới chân cũng có vô vàn người không mặt nằm vây quanh.

Tên của quyển 3 không có nhiều ý nghĩa tượng trưng như vậy, vì mạch chính rất rõ ràng, rất trực tiếp. Ừm, tên của quyển 3 là "Nhà Lữ Hành".

Trông mặt mà bắt hình dong, hẳn là mọi người có thể tưởng tượng ra một vài thứ, nhưng chúng ta vẫn sẽ tập trung vào trọng điểm đã cài ở quyển 2. Trên thực tế, ở thành phố Backlund vẫn còn vài manh mối chưa lấy được, ví dụ như chuyện liên quan tới "Rắn Thủy Ngân", chuyện liên quan tới ác linh dưới lòng đất, mưu đồ thật sự của vương thất, 0-17, liên quan tới ma cà rồng, tới Hội Tâm Lý Luyện Kim. Bởi vì nó không chỉ cung cấp cho Audrey, Fors, Xio và Emlyn ở thành phố Backlund một cơ hội thể hiện bản thân, mà còn vì thành phố Backlund chính là thứ quan trọng nhất xuyên suốt cả tiểu thuyết. Chắc chắn trong một vũ đài then chốt nào đó, nhóc Klein sẽ trở về, nhất định sẽ ở lại rất lâu.

Nói quyển 2 rời rạc, nhưng thực ra vẫn có rất nhiều chuyện được xâu chuỗi ổn thỏa lẫn nhau. Đối với tôi mà nói, tuy rời rạc nhưng khi viết lại vô cùng hấp dẫn, cũng không tệ lắm. Vấn đề thực sự lại là một điểm khác, chính là nhịp truyện luôn bị kéo khá căng. Nói cách khác là liên tục đụng độ các sự kiện, không ngừng giải quyết các vấn đề, ở giữa không có đủ thời gian và khoảng nghỉ, đọc vào sẽ cảm thấy hơi mệt mỏi và bực bội. Dù điều này là do hiệu ứng hội tụ của đặc tính phi phàm, nhưng đúng là tồn tại vài vấn đề trong việc thiết lập từ phía trên.

Vấn đề này là do Hội Tarot được cử hành mỗi tuần một lần, nên tuyến thời gian sẽ bị chia thành trạng thái hàng tuần. Nó rất dễ đem tới cảm giác lặp lại nhàm chán, khô khan. Có những thứ phải duy trì theo tuần ở mức nhất định, nên nhịp truyện của những sự kiện siêu phàm sẽ khá gấp. Biện pháp giải quyết hiện giờ tôi đang cân nhắc chính là trực tiếp nhảy qua một vài buổi tụ hội Tarot không quan trọng, như thế sẽ tự do trong việc kiểm soát thời gian hơn một chút.

Đương nhiên, bản thân Hội Tarot cũng là chủ thể, chắc chắn sẽ có không ít thành viên. Giống như lần đầu tiên Emlyn gia nhập, tôi không quên đủ loại chuyện mà nhiều bạn đã nhắc, chẳng hạn như phản ứng của Giáo hội, cả cái còi đồng khác nữa. Tôi đều nhớ hết, nhưng tôi cố tình áp chế lại, không viết về chúng. Tôi định sẽ để dành đến phần mở đầu của quyển 3.

Đây là vì không muốn để những chi tiết nhỏ lẻ không đáng kể làm loãng hoặc phá hủy hình ảnh và cảm xúc hoàn chỉnh của cuối quyển 2, nên chỉ có thể dùng một chút kỹ thuật xử lý nhất định.

Sau khi viết xong quyển 2, tôi rất vui vì đã xây dựng lên từng nhân vật, khiến mọi người khá thích thú. Sử dụng 0-17 để dùng bạo lực kết thúc không phải là bất khả thi. Một mặt, thể hiện Giáo hội thật sự rất trâu bò, không phải vô cớ mà có thể làm giai cấp thống trị lâu đến thế. Mặt khác, đây cũng không phải là kết thúc thực sự, mà là sự tiếp nối, mối liên kết giữa cái trước và cái sau, chỉ vào một số sự việc tiếp theo. Tôi sẽ không đề cập cụ thể để tránh bị tiết lộ.

Cuối cùng, để tôi nói một chút về việc viết lách. Khi tôi viết một cuốn tiểu thuyết, tôi càng lúc càng truy cầu sự chi tiết và xuyên thấu. Nói đúng ra là tôi có thể sử dụng những từ ngữ mộc mạc nhất, giản dị nhất, cố không dài dòng, không lấp đầy bằng những thứ hoa mỹ. Dựa vào các nét tranh thủy mặc tỉnh táo nhất, khách quan nhất để từng bước vẽ nên những cảm xúc chồng chất lên nhau, sử dụng ngôn ngữ đơn giản và ngắn gọn nhất để đâm xuyên qua phần mềm mại nhất trong trái tim.

Hiện giờ nhìn lại thì vẫn còn kha khá vấn đề, nhưng có thể miễn cưỡng xem là đã lên đường rồi.

Đương nhiên, đặc thù sáng tác của văn học mạng đã được định sẵn. Tôi chỉ có thể làm chuyện này trong chương quan trọng nhất, cần thiết nhất. Viết như thế ở mỗi chương là chuyện bất khả thi. Rất nhiều thứ chỉ có thể được sửa lại khi tôi đã già và nhàn rỗi. Thông thường mà nói, thực ra lượng từ vựng của tôi không ít, nhưng đều không quá thông thạo. Dù sao chúng cũng là do tôi tích lũy từng bước một, không quá hữu dụng. Nói cách khác, vào thời điểm gõ chữ, đại não sẽ dùng những từ đã có sẵn trong danh sách kia theo thói quen, nên nhiều khi khó tránh khỏi chuyện xuất hiện vấn đề lặp từ.

Hơn nữa, tương tự như vấn đề sử dụng sai tính từ, tôi hy vọng có thể thể hiện hình ảnh trong tâm trí mình một cách rõ ràng nhất, trực quan nhất, có điểm nhấn nhất, nên tôi đã cố gắng sáng tạo ra một vài từ mới, nhưng vẫn cần phải tìm tòi, cải thiện nhiều hơn.

Phía trên chính là tổng kết lại kỹ thuật của quyển 2.

Quyển 3, "Nhà Lữ Hành", xin vui lòng chờ đón.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com