TruyenHHH.com

Quy Bi Chi Chu 2 Tuc Menh Chi Hoan

Editor: Hoàng Văn Đạt

Quyển 2: Người đuổi theo ánh sáng
Chương 27: Lần đầu triệu hồi

Lumian, bị chấp niệm của bà Alice chiếm trọn tâm trí, ngày càng khó thở, ngày càng đau đớn khắp người, có cảm giác như lại gặp phải hồn ma Montsouris và tiến vào trạng thái cận kề cái chết.

Đây đúng là một trải nghiệm tử vong đích thực.

Lo rằng sẽ bị dẫn đến mất kiểm soát vì thế, Lumian không gồng thêm nữa mà trực tiếp ra lệnh cho linh còn sót lại của bà Alice rời khỏi cơ thể mình.

Thở hổn hển, lau mồ hôi lạnh trên trán, cậu lại biến về tay thành luật sư mới vào nghề với vẻ hơi kiêu ngạo vừa rồi.

Cùng với viên cảnh sát, cậu quay lại phòng trò chuyện.

Charlie đứng bật dậy, rướn người về phía trước, chống tay lên bàn, lộ rõ vẻ căng thẳng xen lẫn chờ mong.

Chưa cần anh ta lên tiếng, Lumian đã như nghe thấy câu "kết quả thế nào".

Lumian khẽ gật đầu, ra hiệu yên tâm.

Ý cậu là kết quả khám nghiệm tử thi về cơ bản đúng như dự liệu.

Nỗi căng thẳng trên mặt Charlie biến mất ngay tức khắc, anh ta ngồi phịch xuống, dựa lưng vào thành ghế như thể vừa rồi đã dùng hết sức lực.

Lumian trịnh trọng nói trước hai viên cảnh sát canh gác ở cửa:

“Những chuyện khác anh không cần phải lo lắng, tôi sẽ xử lý.”

“Anh chỉ cần làm một việc, đó là kể tất tần tật những gì đã xảy ra với các sĩ quan ở đây trong lần thẩm vấn tiếp theo, không bỏ sót một chi tiết nào, ngay cả khi nó cực kỳ phi lý, ngay cả khi nó khó lòng tin nổi.”

“Đương nhiên, nói đến đoạn anh bị bắt là được rồi, không cần đi vào nội dung cuộc trò chuyện của chúng ta.”

Cuộc trò chuyện giữa luật sư và thân chủ có thể sẽ liên quan đến sách lược tranh luận và chiến thuật trong phòng xử án, những người khác không có quyền được biết, vì vậy, hai viên cảnh sát đứng canh gác ở cửa không hề cảm thấy nghi hoặc chút nào khi nghe thấy câu này của Lumian. Suy cho cùng, Charlie Collent là một tên nghèo, hơn nữa còn là lần đầu gặp phải vụ án hình sự nghiêm trọng tới mức cần mời luật sư, nên rất có thể không biết nguyên tắc này, cần phải nhắc một câu.

Nhưng Charlie thì hiểu ý Lumian thực sự muốn truyền đạt:

Đừng nói cho cảnh sát biết tôi phát hiện ra vấn đề của bức chân dung kia!

"Được."

So với lúc vừa mới bị bắt, đưa vào cục cảnh sát, Charlie không còn tức giận, sợ hãi và hốt hoảng như thế nữa, nhưng cũng không hay nói như mọi khi.

Rời khỏi trụ sở cảnh sát ở khu chợ, Lumian lượn quanh hai vòng, kiếm một con hẻm có chướng ngại vật ngăn cách để thay quần áo, gỡ kính ra, đổi phong cách ăn mặc.

"Giờ có tiền rồi, có thể chuẩn bị một nhà an toàn, cùng với một nơi để cải trang theo như nội dung được mô tả trong tiểu thuyết của Aurore."

Lumian nhớ lại những gì chị mình viết, để tìm chỗ nào còn thiếu sót mà bổ sung vào trong kế hoạch trước mắt.

Đồng thời, cậu còn định đi mua một cuốn “Gu thẩm mỹ quý ông” thật.

Ngón nghề trang điểm này, cậu không thể tự dưng mà biết được, vừa nãy cải trạng chủ yếu là dựa vào kiểu tóc, kính và trang phục.

Trên đường về "Nhà trọ Coq Doré", Lumian suy nghĩ xem tiếp theo phải làm sao để giúp Charlie thoát khỏi rắc rối:

"Susanna Matisse, hay đúng hơn thứ sinh vật quái dị mà cô ả biến thành, tại sao lại muốn giết bà Alice?”

"Tại sao trước đó cô ả lại giúp Charlie, lại làm việc đó với anh ta trong mơ?”

“Có nên viết một bức thư, hỏi quý cô Ma Thuật Sư xem đây rốt cuộc là sinh vật gì và có điều gì đặc biệt không nhỉ? Chỉ khi thực sự hiểu rõ Susanna Matisse thì mới có thể nghĩ ra cách xử lý cô ả, nếu không thì rõ ràng là mình yếu hơn…”

Nghĩ đến việc viết thư cho quý cô "Ma Thuật Sư", Lumian đột nhiên thấy có hơi khó xử.

Từ tốc độ hồi âm và nội dung của bức thư lần trước, một người xuất thân từ trẻ lang thang như cậu đã lờ mờ nhận thấy thái độ mà cô ấy không nói thẳng ra miệng:

“Không phải việc gì cực kỳ quan trọng thì đừng làm phiền tôi!”

Nếu người gặp phải vấn đề liên quan đến Susanna Matisse là ngay chính Lumian thì viết thư hỏi một chút khẳng định không thành vấn đề, nhưng chuyện này lại không liên quan gì đến cậu mà chỉ là hàng xóm của Lumian mà thôi.

Quý cô bí ẩn, mạnh mẽ mà chán ghét phiền phức đó rất có khả năng sẽ không trả lời.

Và làm như thế còn có thể ảnh hưởng đến thái độ của cô ấy đối với Lumian.

"Không hỏi quý cô Ma Thuật Sư thì hỏi thử ở buổi tụ họp thần bí học của Mr. K? Nếu toàn bộ người tham gia đều là người phi phàm cùng cấp bậc với Osta Trul thì chưa hẳn đã biết…” Lumian vừa nghĩ vừa đi lên cầu thang, tiến vào phòng.

Đưa mắt nhìn thấy chiếc vali nơi để sổ ghi chép thuật phù thủy của Aurore, cậu chợt nhận ra vấn đề:

“Tại sao mình lại phải đi điều tra Susanna Matisse, tự giải giải quyết cô ả?”

“Mục đích của mình chỉ đơn thuần là cứu Charlie ra thôi mà!”

"Mà kể cả mình có tìm ra được điểm yếu của Susanna Matisse và đánh bại cô ả thật, thì chẳng lẽ còn có thể buộc một sinh vật quái dị như ả ta đến cục cảnh sát tự thú?”

"Nếu cô ả thực sự dám đi, cảnh sát ở đấy liệu có dám tiếp. Với tính chất đặc biệt mà cô ả thể hiện ra, e là sẽ có một bữa tiệc truy hoan ngay tại chỗ?"

Lumian nhanh chóng làm rõ sự khác biệt giữa mục đích và phương pháp.

Để minh oan cho Charlie, giúp anh ta được thả khỏi trụ sở cảnh sát, thì cơ bản không phải quá rắc rối như thế!

Chỉ cần để Cục thứ 8, Giáo hội "Mặt Trời Rực Chói Vĩnh Hằng" và Giáo hội "Thần Hơi Nước Và Máy Móc" biết vụ án của Charlie có liên quan đến yếu tố siêu phàm, qua đó can thiệp vào cuộc điều tra là được rồi!

"Một người phi phàm cấp thấp, không có mạng lưới tình báo, không có năng lực thần bí học nào cả như mình mà còn phát hiện ra Susanna Matisse có vấn đề, phát hiện ra bà Alice chết bởi sức mạnh vô hình, thì không có lý nào các điều tra viên của chính quyền lại không thể. Tới lúc đó, họ sẽ không chỉ xác minh Charlie vô tội mà còn sẽ giúp anh ta thoát khỏi Susanna Matisse, thậm chí là giải quyết triệt để sinh vật quái dị này.”

Kết hợp với hành vi đến nhà thờ để tìm kiếm sự bảo vệ sau khi bắt gặp hồn ma Montsouris của gã điên trên tầng, Lumian có thể suy đoán hoàn chỉnh sự việc sau đó sẽ diễn ra như thế nào.

Ở trụ sở cảnh sát, cậu bảo Charlie kể lại đầu đuôi câu chuyện thực ra cũng là muốn thu hút sự chú ý của người phi phàm thuộc chính quyền.

Nhưng cậu cảm thấy mình vẫn phải làm gì đó, không thể đặt toàn bộ hy vọng vào những cảnh sát bình thường đó được.

Nhỡ đâu họ nghĩ Charlie đang bịa chuyện để chế giễu sự thông minh của họ, nên dùng biện pháp bạo lực để buộc Charlie phải nhận tôi ngay tại chỗ thì sao?

Lumian quét mắt qua tờ báo nhàu nát để trên bàn gỗ, nhớ lại chuyện bức thư xin giúp đỡ gửi cho chính quyền do mình hoặc chị cắt từ cuốn sổ nhỏ màu xanh lam rồi ghép lại.

"Viết việc Charlie gặp phải dưới dạng một lá thư và 'gửi' nó đến một nhà thờ gần đây?"

Lumian khẽ gật đầu, quyết định sẽ làm như vậy.

Bức thư xin giúp đỡ cộng với lời khai của Charlie, hai bút cùng vẽ, hẳn sẽ thu hút sự chú ý của người phi phàm chính quyền.

Đang định tìm từ thích hợp trong tờ "Tiểu Thuyết Hàng Tuần" kia, Lumian đột nhiên nhíu mày:

"Cách thức xin giúp đỡ giống nhau liệu có khiến chính quyền liên tưởng đến sự tình làng Kordu, liên tưởng đến tội phạm bị truy nã có quan hệ với Charlie không nhỉ?"

Cậu không biết kết quả điều tra của ba người Ryan và đã được đưa đi khắp nơi trên toàn quốc hay chưa, nhưng cậu không muốn mạo hiểm.

"Bắt chước nét chữ của Aurore?”

"Không giống như chữ ký của luật sư không khiến người khác nghi ngờ gì cả, như đám Ryan đã nói thì bức thư này  khả năng cao sẽ bị đưa đi kiểm tra đủ kiểu, bao gồm cả xem bói...”

"Ngụy trang cho tốt, kiếm người viết giùm?"

Trong lúc mải mê suy nghĩ, Lumian chợt nảy ra một ý: “Mình có thể triệu hồi một sinh vật ở linh giới đến viết giùm!”

“Khi ấy, kể cả chính quyền có phát hiện ra vấn đề, thì cũng không có cách nào gọi sinh vật ở linh giới đó ra nhận dạng mình khi mà không biết câu chú triệu hồi!"

Lumian càng nghĩ càng thấy biện pháp này không tồi, cậu kéo ghế ra, ngồi xuống, thiết kế câu chú triệu hồi.

Câu đầu tiên không thể nghi ngờ sẽ là "một linh lang thang trong hư vô".

Trầm ngâm một lúc, Lumian viết ra câu thứ hai:

"Sinh vật thân thiện có thể nghe lời."

Sinh vật ở linh giới được triệu hồi nhất định phải nghe lời Lumian thì mới có thể viết thư giùm cậu, còn thân thiện là sự bảo vệ cần thiết cho người triệu hồi.

Về phần câu thứ ba, yêu cầu của Lumian không cao, chỉ cần đưa hai yếu tố "yếu" và "biết tiếng Intis" vào là được rồi.

Sau vài chục giây sắp xếp và tổ hợp trong đầu, câu mô tả thứ ba xuất hiện trên giấy:

"Một kẻ yếu thông thạo tiếng Intis."

Phù.,. Viết xong, Lumian thở dài ra.

Sau đó, cậu tra trong sổ tay của Aurore để dịch một vài từ còn chưa biết sang tiếng Hermes.

Tiếp đến, cậu bố trí tế đàn, bắt đầu triệu hồi.

Rất nhanh, nghi thức hoàn thành, ngọn nến nhuốm màu xanh đậm, to ra ngang cỡ đầu người.

Một hình bóng trong mơ chui ra, đầu giống như bò, phần còn lại giống như chó.

“Viết hộ ta một bức thư.”

Lumian nhìn sinh vật đến từ linh giới, nói bằng tiếng Hermes.

“Chó đầu bò” ngơ ngác không đáp lại.

"Ta ra lệnh cho ngươi biết hộ ta một bức thư."

Lumian lên giọng, vẫn dùng tiếng Hermes.

"Chó đầu bò" ngây ngốc sững sờ, tựa hồ không hiểu cậu nói gì.

Lumian thử thêm vài lần nữa, nhưng nó vẫn không có phản ứng.

Bất đắc dĩ, để tiết kiệm linh tính, cậu đã kết thúc lần triệu hồi này sớm.

Cậu bắt đầu suy tư xem vấn đề nằm ở đâu:

“Không giao tiếp được với tên kia…”

“Có thể nghe lời không đồng nghĩa với có thể hiểu lời mình nói…”

Nghĩ đến đây, Lumian đổi câu chú triệu hồi thứ hai thành "một sinh vật thân thiện có thể giao tiếp."

Giao tiếp được cũng có nghĩa nhờ vả được!

Lần này, thứ bò ra từ ngọn lửa xanh đậm là một con "ốc sên" khổng lồ.

"Xin chào."

Lumian thử chào hỏi bằng tiếng Intis.

"Con ốc sên" phát ra âm thanh hư ảo đáp lời:

“Xin chào, có việc gì không?”

Nó cũng đáp bằng tiếng Intis.

“Viết hộ ta một bức thư?” Lumian vui mừng khôn xiết.

“Con ốc sên” đáp bằng giọng khó xử:

“Nhưng mà tôi không có tay.”

"..." Lumian đành phải kết thúc lần triệu hồi này.

Suy đi tính lại, cậu đổi "kẻ yếu thông thạo tiếng Intis" thành "kẻ yếu biết viết chữ Intis".

“Biết viết” đã bao gồm cả yêu cầu về phương diện kiến thức và nhu cầu về phần cứng nhất định.

Chẳng mấy chốc, Lumian hoàn thành lần triệu hồi thứ ba.

Cậu nhìn thấy một sinh vật trong suốt có hình dạng giống như thỏ.

“Có thể giúp ta viết một bức thư?” Lumian hỏi với tâm trạng chờ mong mãnh liệt.

“Con thỏ” khẽ gật đầu, cầm bút trên bàn lên, viết một từ Intis:

“Thư.” Khóe miệng Lumian giật giật.

Cái tên này hình như không được thông minh cho lắm à…

Lumian nghĩ ra cách khắc phục, cậu lấy giấy bút, viết sột soạt một bức thư xin giúp đỡ, gồm các vấn đề mấu chốt như bức chân dung của Susanna Matisse, giấc mộng tinh, cái chết của bà Alice và Charlie bị bắt.

Sau đó, cậu nói với "con thỏ":

"Sao chép nó!"

“Con thỏ” nhận cây bút máy, chăm chỉ sao chép.

Rất nhanh, nó hoàn thành công việc được giao.

Lumian nhận lại xem thử, gật đầu hài lòng.

Một giây sau, nụ cười trên mặt cậu đờ ra.

Cái con thỏ chậm phát triển trí tuệ này không chỉ chép toàn bộ nội dung bức thư, mà còn sao y nguyên cả nét chữ.

Nói cách khác, nó dùng chính nét chữ của Lumian!

Lumian hít sâu vào một hơi rồi từ từ thở ra, chỉ vào tờ “Tiểu Thuyết Hàng Tuần” nói:

“Chép bằng kiểu chữ kia.”

“Con thỏ” chầm chậm gật đầu, sao chép lại lần nữa mà không phàn nàn câu gì.

Vài phút trôi qua, Lumian nhận được một bức thư xin giúp đỡ như được in sẵn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com