TruyenHHH.com

Quy Bi Chi Chu 2 Tuc Menh Chi Hoan

Editor: Hoàng Văn Đạt

Quyển 2: Người đuổi theo ánh sáng
Chương 26: Xác nhận tình hình

Nam nhân viên cảnh sát đặt tờ báo xuống, ngẩng đầu lên nhìn Lumian, bị phong thái phóng khoáng, tự tin, thản nhiên của cậu làm cho sững ra tại chỗ, chỉ vào cuốn sổ và cây bút máy trước mặt nói:

“Mời anh trình giấy phép luật sư ra, đăng ký tên và mục đích chuyến thăm.”

Cái gì, còn phải xuất trình cả giấy phép? Luật sư rởm Lumian giật mình.

Trong từng ấy tình tiết trong truyện, trong từng ấy tin tức trên báo chí, không phải lúc nào cũng cứ báo thân phận luật sư ra là có thể gặp được thân chủ hay sao?

Lumian vừa cúi xuống, cầm cây bút máy màu đen lên, vừa điên cuồng nghĩ biện pháp ứng phó.

Lúc này, cậu tinh ý để ý thấy viên cảnh sát phía đối diện đã chuyển sự chú ý lại về tờ báo "Tuổi trẻ Trier" mà anh ta vừa mới đặt xuống, tập trung chủ yếu vào cuộc đua xe đạp Trier hàng năm.

Anh ta dường như không quá quan tâm đến việc mình có giấy phép luật sư hay không... Thoáng chốc Lumian đã nảy ra một ý tưởng, bắt chước nét chữ của Aurore viết tên "mình" xuống:

“Guillaume Pierre, luật sư công, đến gặp thân chủ Charlie Collent.”

Sau khi viết xong, Lumian đứng dậy, giả bộ lơ đãng ngắm nhìn xung quanh.

Cậu lập tức lộ vẻ vui mừng, giơ hai tay lên, lớn giọng hô:

“Ô những Bắp Cải Nhỏ của tôi, lâu rồi không gặp!”

Rất nhiều khuôn mặt ngỡ ngàng ở hướng đó nhìn sang phía bên này, Lumian tranh thủ quay lại, gật đầu với viên cảnh sát phụ trách đăng ký, thấp giọng nói:

“Tôi nhìn thấy một người bạn.”

Ý là lát nữa sẽ trình giấy phép luật sư sau.

Không cho nam cảnh sát thời gian phản ứng, Lumian bước nhanh theo hướng góc đại sảnh.

Viên cảnh sát cầm cuốn sổ đăng ký lên liếc qua, rồi lại cắm cúi đọc tờ “Tuổi trẻ Trier”.

Sau khi đến góc đại sảnh, Lumian hơi nghiêng sang một bên để liếc về phía nhân viên cảnh sát phụ trách đăng ký, khi thấy anh ta hoàn toàn không để ý đến bên này thì cậu liền tỏ vẻ xấu hổ và áy náy, nói với mấy người đang nghi hoặc nhìn mình:

“Ôi xin lỗi, tôi nhận nhầm người.”

Cậu lập tức cầm theo cặp công văn, đi về phía một cảnh sát được cậu "ngắm" kỹ – người mà đã nhìn thấy cậu đi từ chỗ đăng ký tới.

“Tôi muốn gặp thân chủ của tôi, Charlie Collent.” Lumian khẽ hất cằm lên, nói với vẻ hơi kiêu ngạo.

Ở Cộng hòa Intis, bàn về địa vị xã hội thì luật sư cao hơn nhiều so với nhân viên cảnh sát bình thường.

Viên cảnh sát nhìn vào chỗ đăng ký, thấy không có gì bất thường thì gật đầu nói:

"Để tôi hỏi người phụ trách bản án đó cho anh."

Mười lăm phút sau, Lumian gặp Charlie trong căn phòng đóng chặt cửa, với hai cảnh sát đứng gác bên ngoài.

"Ngài là?" Charlie ngồi xuống, nhìn Lumian phía bên bàn với vẻ nghi ngờ.

Sắc mặt anh ta rất tệ, không còn hồng hào như trước đó, nỗi lo lắng hãi hùng in đầy trên mặt.

Trong lúc nói chuyện trên trời dưới đất với những người phục vụ khác trong khách sạn, anh ta đã nghe qua về luật sư công, biết họ là những người thuộc cơ quan chính phủ chuyên môn hoặc được các tổ chức từ thiện đặc biệt thuê để biện hộ cho những kẻ tình nghi không có tiền. Điều anh ta không ngờ tới chính là, mình mới bị bắt có nửa ngày mà luật sư công đã đến.

Hiệu suất làm việc của cái đám mang cổ áo giả cao đến vậy cơ à?

Lumian bật cười, tháo cặp kính gọng đen ra, nháy mắt phải, nói bằng giọng tự nhiên vốn có của mình:

“Anh không biết tôi sao? Tôi là luật sư công của anh.”

Charlie sững ra một lúc, cẩn thận xem xét vài giây rồi dần lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ.

Đúng lúc anh ta định lên tiếng, Lumian đeo lại kính mắt lên, nói:

“Yên, nghe tôi nói này.”

“Được, được.” Charlie đột nhiên hoàn hồn.

Nụ cười của Lumian vụt tắt, cậu đổi sang vẻ nghiêm túc:

"Tôi cần biết chi tiết mọi chuyện đã xảy ra, chỉ có thế tôi mới có thể giúp anh chứng minh mình vô tội được."

"Thật?" Charlie vội vàng hỏi lại, như người sắp chết đuối vớ được cọc.

Lumian làm bộ hỏi trước:

“Anh với bà Alice ở trong phòng từ mấy giờ đến mấy giờ?”

Charlie xoa xoa mặt, cố nhớ lại trong nỗi đau khổ và hoang mang:

"Bà Alice gọi dịch vụ phòng, tôi vào phòng bà ấy lúc chưa đến 8 giờ, và ở lại cho đến khi bà ấy mệt, mãi tới gần nửa đêm mới rời khỏi. Khi đó bà ấy vừa mới nằm xuống, chưa ngủ, vẫn còn sống!"

Từ tám giờ tối đến tận nửa đêm? Mỗi ngày? Đúng là 500 Verl d'or kiếm được đó cũng chẳng dễ dàng gì... Lumian oán thầm vài câu , sau đó nói như một luật sư thực thụ:

"Anh nhất định phải thành thật với tôi, mọi sự giấu giếm cuối cùng sẽ chỉ làm hại chính anh mà thôi."

"Tôi không hề nói dối, sự thật là như thế!"

Bị lời nói, động tác, cử chỉ và giọng điệu của Lumian tác động, Charlie cũng chuyển sang trạng thái như thể đang đối mặt với luật sư bào chữa của chính mình.

Lumian xác minh thêm vài chi tiết rồi quay ra hỏi:

“Sau khi được bà Alice ưu ái, đã có ai tỏ ra ghen tị với anh chưa?"

“Rất nhiều, dù là thực tập hay nhân viên phục vụ chính thức, thì rất nhiều người trong số họ đều ghen tị với tôi…” Charlie nhớ lại.

Trò chuyện về chủ đề này một hồi, Lumian lấy ra một bức ảnh đưa cho Charlie xem:

“Anh xem thử xem có biết người này không.”

Charlie nhận bức ảnh, nhìn xong thì ngạc nhiên thốt lên:

"Đây không phải là Thánh Viève sao?"

Sao lại mặc cái váy dài gợi cảm, để hở ngực thế này?

"Tôi đã xác nhận rồi, bức chân dung treo trong phòng anh không phải là Thánh Viève, mà là của gái hạng sang nổi tiếng Susanna Matisse."

Lumian còn chu đáo thay từ 'gái điếm' bằng 'gái hạng sang' để tránh Charlie nhận cú sốc quá lớn.

"Hả?" Charlie ngơ ngác.

Người mình cầu khẩn là một gái hạng sang chứ không phải thiên sứ?

Thế nhưng tại sao vận may lại đến với mình?

Không, nếu vận may đến thật thì đã không bị cảnh sát gô vào đồn...

Lumian lại lấy ra một tấm hình khác, vẫn là Susanna Matisse, nhưng với mái tóc đã được cậu tô xanh và "chỉnh sửa" lại một chút:

“Anh nhìn tiếp xem có nhận ra người này không.”

Charlie nhìn chăm chú vài giây, sau đó biểu cảm dần chuyển sang khiếp sợ:

“Đây, cô ấy! Sao có thể chứ?”

"Quen à?" Lumian cười.

Charlie ngước lên, nói như mất hồn:

“Cô ấy, cô ấy, cô ấy là nữ chính trong những giấc mộng đẹp của tôi.”

“Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao? Trong khoảng thời gian đó, tôi mơ mấy ngày liền, trong giấc mơ đẹp nào tôi cũng làm chuyện ấy với cô ấy. Cô ấy mới nhiệt tình làm sao, dịu dàng làm sao...”

"Cậu, làm sao cậu biết biết người tôi mơ thấy chính là cô ấy? Tôi chưa hề nói với ai! Tại sao lại có ảnh chụp cô ấy?"

Lúc Charlie nhìn Lumian lần nữa, ánh mắt đã hoàn toàn thay đổi:

Đây thực sự là cậu nhóc miền nam mình quen sao?

Ngoại trừ việc giỏi đùa dai, trông cũng không đến nỗi nào ra thì đâu có gì đặc biệt!

Lumian nhếch miệng, mỉm cười nhìn Charlie:

"Anh nhìn kỹ lại lần nữa xem người trong bức ảnh là ai."

Charlie thẫn thờ cúi đầu, nhìn tấm ảnh chụp có mái tóc xanh lá.

Nhìn một thoáng, vẻ mặt anh ta trở nên hoảng sợ vô cùng, thậm chí còn không kìm được co người lại khiến cái ghế kêu kẽo kẹt.

"Không, không thể nào! Susanna, Susanna, đây là gái điếm đó!" Charlie khó nén nổi cảm xúc.

Phát hiện này khiến anh ta có cảm giác như gặp phải ác linh.

Sau khi cầu nguyện với bức chân dung của một gái điếm, anh ta không chỉ lập tức thoát khỏi cảnh đói khát, tìm được một công việc mới, mà còn liên tục mơ thấy và lên giường với cô ta!

Đây, đây chẳng phải là gặp ma à?

Lumian hài lòng khẽ gật đầu:

"Chúc mừng, ít nhất thì anh không mù."

Ý định giúp đỡ Charlie và dùng phương thức đùa cợt để cung cấp thông tin nhằm khiến Charlie kinh hãi là hai việc hoàn toàn không liên quan đến nhau.

Sau tiếng cọt kẹt, cánh cửa phòng trò chuyện mở ra, một cảnh sát canh gác bên ngoài vô cùng cảnh giác hỏi:

“Xảy ra chuyện gì, sao lại la to thế?”

“Tôi giúp anh ta nhớ lại một vài chi tiết mấu chốt.” Lumian bình tĩnh giải thích.

Charlie đột nhiên tỉnh lại:

"Đúng vậy, tôi vừa nhớ lại một chuyện rất quan trọng."

Đúng là cực kỳ quan trọng!

Viên cảnh sát không hỏi thêm câu nào nữa, đóng cửa phòng lại.

Charlie thấy thế thì rướn người về phía trước, tay nắm mép bàn, hỏi gấp:

“Tôi gặp phải ác linh nữ à?”

“Chưa hẳn đã là oan hồn hoặc ác linh.” Lumian nhìn thấy cảm xúc của Charlie lắng xuống thì bất chợt bổ sung thêm, “Có khả năng còn phiền hơn gấp bội.”

Mặt Charlie tái đi trong nháy mắt.

Sau khoảng lặng ngắn, Charlie lo lắng hỏi:

"Ý cậu, ý cậu là, bà Alice bị ác linh kia giết chết?"

"Chưa thể khẳng định." Lumian đứng dậy, "Tôi cần phải đi kiểm tra thi thể bà Alice."

"Cậu còn biết cả khám nghiệm thi thể để tìm ra nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết?"

Charlie ngày càng thấy người hàng xóm này xa lạ.

Lumian cười cười, không trả lời.

Với tư cách là luật sư biện hộ của Charlie, cậu có quyền kiểm tra thi thể dưới sự giám sát của cảnh sát, thậm chí còn có thể nhờ bác sĩ pháp y độc lập hỗ trợ. Do đó, sau khi ký hai văn kiện dưới cái tên "Guillaume Pierre", Lumian được đưa xuống tầng hầm của trụ sở cảnh sát trong khu chợ, vào kho lạnh nơi cất giữ thi thể.

Viên cảnh sát dẫn cậu đến lôi ngăn tủ ra, mở chiếc túi đựng xác, chỉ vào xác một người phụ nữ, nói:

"Đây chính là bà Alice."

Lúc còn sống Alice giữ gìn nhan sắc không tới nỗi nào, chỉ có vài nếp nhăn mờ quanh khóe mắt và miệng, cặp lông mày nâu của bà rất dày, hai má hơi xệ xuống, làn da giờ đã trắng bệch.

Lumian thản nhiên nhìn cái xác một chút rồi nói ngay với viên cảnh sát:

“Xong rồi.”

Cậu không phải pháp y, đến để kiểm tra thi thể thật, mục đích của cậu chỉ đơn giản là xác nhận xem thi thể của bà Alice ở đâu.

Rời khỏi phòng lạnh, Lumian nghiêng đầu sang nói với viên cảnh sát đi cùng:

“Phòng rửa mặt gần nhất ở đâu?”

“Rẽ phải ở cuối hành lang.” Mặc dù đã hơi mất kiên nhẫn nhưng viên cảnh sát vẫn trả lời.

Lumian rảo bước tiến vào phòng rửa mặt dưới đất.

Sau đó, cậu khóa cửa gỗ lại, nhảy "vũ điệu mời gọi" trong không gian không lớn này.

Trong vũ điệu khi thì điên cuồng lúc lại uốn éo, một cơn gió lạnh ùa vào phòng rửa mặt. Từng hình bóng mơ hồ xuất hiện tại đây, hàng loạt khuôn mặt hoặc tái nhợt hoặc phát xanh giương đôi mắt trống rỗng nhìn Lumian.

Đây đều là chấp niệm còn sót lại của những người đã khuất.

Lumian chưa bao giờ được trải qua một cảnh tượng hoành tráng đến vậy, nhất thời cậu có cảm giác như bị vong hồn bao vây.

Cậu lấy lại bình tĩnh, vừa nhảy nốt nửa sau của vũ điệu, vừa tìm kiếm bà Alice.

Không lâu sau, cậu tìm thấy quý bà với vẻ mặt hung dữ có cặp lông mày rất rậm màu nâu.

Lumian mau chóng rút con dao bạc nghi thức ra, chích một phát và ra lệnh cho bà Alice nhập vào người.

Bà Alice nuốt giọt máu xong thì nhập vào cơ thể Lumian.

Cảm giác lạnh run khắp người ập đến với Lumian, ngực cũng như trở nên trĩu nặng.

Hơi thở của cậu nặng nhọc dần theo đó.

Không do dự, Lumian khuếch đại chấp niệm của bà Alice, thay vì chọn một tính chất đặc biệt hoặc khả năng nào đó.

Gần như ngay tức khắc, hai mắt Lumian tối sầm lại, cậu nhìn thấy bà Alice nằm trên giường, bị một cái gối nhồi lông vũ bịt cả miệng và mũi, nhưng trong tầm nhìn của bà lại không có một ai ấn chiếc gối đó xuống!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com