Quỷ Bí Chi Chủ 2 - Túc Mệnh Chi Hoàn
Q2- Chương 13: Tính toán của các bên
Editor: Hoàng Văn Đạt Quyển 2: Người đuổi theo ánh sáng
Chương 13: Tính toán của các bênNam tước Brignais không trả lời Lumian ngay mà đặt cái tẩu màu gỗ gụ xuống trước, thong dong nhấp một ngụm cà phê. Qua vài giây, gã mới cười nói: “Ta không phải quan chức, không có cái nghĩa vụ giúp chúng bắt tội phạm truy nã.” “Nếu cứ nhìn thấy người nào bị truy nã là mang đi giao nộp thì băng Savoie bọn ta liệu còn mấy nhân tài ưu tú đây.” “Quan trọng nhất là số tiền thưởng của cậu không cao, còn lâu mới đến mức khiến ta thèm thuồng. Đương nhiên, nếu cậu dám làm điều gì đó gây bất lợi cho bọn ta ở khu chợ thì ta không ngại tóm cậu lại, vác đến cục cảnh sát đổi lấy một khoản tiền thưởng kha khá.” Ẩn ý của Nam tước Brignais là: Bản thân băng Savoie đã có không ít người bị truy nã, chỉ cần thằng nhóc nhà cậu ngoan ngoãn thì ta hoàn toàn có thể coi như chưa nhìn thấy . "Ông cho người bám theo tôi là để xác nhận xem tôi định làm gì?" Lumian "chợt hiểu ra". Nam tước Brignais gật đầu tán thưởng: "Rất vui khi cậu có thể hiểu được ý của ta." Lumian đảo qua mặt của mấy tên côn đồ , bình tĩnh nói: “Nếu ông đã nhìn thấy lệnh truy nã của tôi thì hẳn cũng đã thấy những kẻ còn lại.”“Mục đích duy nhất của tôi khi đến Trier là tìm cho ra chúng.” "Rất tốt." Nam tước Brignais hiểu Lumian nói như vậy là để thể hiện mình không thái độ thù địch với băng Savoie. Dứt lời, gã chỉ vào ghế phía đối diện của bàn: "Một tách cà phê chăng?" "Không cần." Lumian từ chối lời mời của Nam tước Brignais, “Tôi chỉ muốn tìm thấy đám người đó càng sớm càng tốt.” Ngay sau đó, cậu dang hai tay ra: “Ca ngợi mặt trời đã cho chúng ta được sống trong ánh sáng!” Nói xong, Lumian quay người lại, bước từng bước về phía cầu thang, hoàn toàn không để tâm đến việc lưng mình lộ ra trước những họng súng giấu kín của đám côn đồ. Đợi đến khi tiếng bước chân của Lumian biến mất sau cầu thang, Nam tước Brignais mới nhìn Maxime đang khép nép đứng bên, nói với giọng êm dịu:"Kể cho ta nghe cặn kẽ quá trình bị cậu ta phát hiện như thế nào, bị cậu ta ép buộc ra làm sao, đừng bỏ sót bất kỳ chi tiết nào." Ra lệnh xong, Nam tước Brignais ngậm cái tẩu màu gỗ gụ, tựa lưng vào thành ghế và nhắm mắt lại. Maxime kể những gì mình gặp phải từ đầu tới cuối ra trong tâm trạng bất an. Sau khi nghe hết câu chuyện, một tên côn đồ đứng đó đã tức giận bất bình nói: “Nam tước, sao vừa rồi không dạy cho thằng nhóc đó một bài học mà lại tha cho nó dễ như vậy?” Nam tước Brignais dùng cái tẩu màu gỗ gụ gõ nhẹ hai cái lên bàn, cười hỏi: "Dạy cho thằng nhóc vừa rồi một bài học?" “Có biết nó ở danh sách mấy, sở hữu năng lực gì, có vũ khí nào không?” "Không biết." Tên côn đồ kia thành thật trả lời. Trong tiếng ghế bị đẩy về phía sau, Nam tước Brignais đứng dậy, cầm cái tẩu màu gỗ gụ bằng tay phải, đột ngột nện vào đầu tên côn đồ vừa rồi. Sau tiếng cốp, cái trán của tên côn đồ rách ra, dòng máu đỏ tươi chảy xuống, nhưng y không dám la hét, cũng không dám né tránh, chỉ đứng đó co rúm ró với vẻ hoảng sợ trên mặt. Nam tước Brignais rút cái tẩu lại, chuyển sang nhìn y bằng vẻ lạnh lùng: “Không biết tý thông tin gì mà cũng đòi dạy cho nó một bài học?” “Giỏi, để tao tặng cái ghế này cho mày xem mày sống được bao lâu!” Tên kia còn chưa đáp lại Nam tước Brignais đã nở nụ cười lần nữa. Gã vừa móc từ trong túi áo ngực ra một cái khăn tay trắng đã gấp gọn để lau tẩu thuốc, vừa nói như đang tán gẫu: “Mày không phát hiện ra lệnh truy nã của Lumian Lee rất không bình thường à?” “Số tiền khi bắt được với số tiền khi cung cấp đầu mối chênh nhau quá nhỏ. Một khoản mới 3000 Verl d'or, khoản kia đã tận 500.” “Như thế có nghĩa là gì? Nghĩa là chính quyền không muốn để cho chúng ta ra tay trực tiếp với Lumian mà chỉ muốn chúng ta cung cấp thông tin, còn lại do chúng xử lý.” "Tại sao lại như thế, hiện tao chỉ nghĩ đến được hai lý do. Một là Lumian Lee vô cùng nguy hiểm, kể cả đám thợ săn tiền thưởng có tóm được thì cũng sẽ gây ra thương vong trên diện rộng, tạo thành những tổn thất không đáng có. Hai là Lumian Lee có thứ gì đó tương đối quý giá trên người, chính quyền không muốn nó rơi vào tay đám thợ săn tiền thưởng.” “Vừa rồi nếu tính dạy cho Lumian Lee một bài học, gặp phải tình huống thứ hai thì còn đỡ, lỡ là tình huống thứ nhất thì mày nghĩ tỷ lệ sống của tất cả mọi người ở đây là bao nhiêu?” Tên côn đồ kia gật đầu lia lịa, không dám cãi lại. Nam tước Brignais lại ngồi xuống, bưng tách cà phê lên nói: “Hơn nữa, từ cái cách nó tóm gọn Maxime, từ việc nó có can đảm dám đến gặp tao, có thể thấy nó là một đứa tàn nhẫn, quyết đoán, có lòng tin vào sức mạnh của mình.” “Tao dám cá nếu ban nãy tao tập trung chủ yếu vào đe dọa, ép nó phải khuất phục hoàn toàn, thì nó sẽ chơi lại ngay tức khắc, nó không ngần ngại giết người đâu.” “Haha, đây là ưu điểm của nó, cũng là khuyết điểm của nó. Trong tình trạng chưa biết sức mạnh của tao, chưa biết rốt cuộc ở đây có bao nhiêu cạm bẫy, vậy mà dám đến với suy nghĩ giết người diệt khẩu. Sớm muộn gì nó cũng sẽ thua thiệt vì thế.” Nam tước Brignais nhấp một ngụm cà phê, nhắm mắt lại: “Để xem xem, xem có nên cho nó một chút giúp đỡ và che chở hay không. Mấy chàng trai thôn quê bị truy nã mà lòng dạ ác độc kiểu này là một con dao rất sắc.” … … Bên ngoài Phòng khiêu vũ Brise. Lumian ngoảnh lại nhìn bức tượng màu trắng hình cầu tạo thành từ hàng đống đầu lâu, rồi đi về phía trạm dừng xe ngựa công cộng gần nhất. Trên đường đến đây, kỳ thực cậu đã chuẩn bị xong xuôi kế hoạch giết người diệt khẩu, nhưng cuối cùng lại không thực hiện. Dự tính của cậu là, một khi Nam tước Brignais lôi chuyện lệnh truy nã ra uy hiếp cậu, hoặc tỏ vẻ thù địch, cậu sẽ giả bộ sợ hãi, nói với đối phương rằng sở dĩ cậu bị truy nã là vì đã lấy một vũ khí siêu phàm khá mạnh từ đống tàn tích của làng Kordu, hiện giờ cậu tình nguyện giao nó ra để đổi lấy sự bảo vệ. Nếu Nam tước Brignais không yếu, rất tự tin vào bản thân, sẵn sàng để Lumian cầm theo vũ khí đến gần, thì khi đến gần, Lumian sẽ đột ngột nhào lên, giả vờ ám sát, nhưng thực ra là chủ động đưa "Thủy Ngân Sa Đọa" cho đối phương. Làm như thế, Nam tước Brignais không đeo găng sẽ trở thành con rối của con dao găm tà ác này. Mà qua nhiều ngày sống chung, sau vài cuộc "trò chuyện", ở một mức nào đó "Thủy Ngân Sa Đọa" đã không còn dám trái lời của Lumian. Chỉ cần không xung đột với bản năng tìm kiếm "người cầm dao" của nó thì nó sẽ làm theo lệnh của Lumian, ngay cả khi đã ở trong tay người khác. Tới lúc đó, thái độ của Nam tước Brignais chắc chắn sẽ thay đổi, hoá thù thành bạn. Qua tầm vài ngày, khi mà không còn ai liên tưởng đến Lumian nữa, gã cùng với mấy tên thuộc hạ biết chuyện sẽ biến mất một cách bí ẩn dưới lòng đất Trier, không bao giờ xuất hiện nữa. Nếu Nam tước Brignais không để Lumian cầm "Thủy Ngân Sa Đọa" đến gần mà lại ra lệnh cho một tên côn đồ đến lấy con dao găm màu đen bạc này, thì kế hoạch của Lumian là biến tên côn đồ đó thành "người cầm dao" trước, sau đó thu hút sự chú ý để che đậy sự khác thường của y, đồng thời ra lệnh cho "Thủy Ngân Sa Đọa". Tiếp đến, là để kẻ đã trở thành con rối tấn công Nam tước Brignais, trao đổi vận mệnh trở thành “người cầm dao” cho gã. Xong xuôi, Lumian phá được vòng vây thì phá, không phá được thì đầu hàng, đợi quá trình trao đổi vận mệnh hoàn thành – ngay cả khi con rối lúc đầu chết vì không thể tiếp tục chống trả, nhưng chỉ cần "Thủy Ngân Sa Đọa" chưa bị hư hại nghiêm trọng thì quá trình trao đổi vận mệnh vẫn sẽ diễn ra. Còn về cuộc tra tấn có thể gặp phải sau khi đầu hàng, Lumian không hề để tâm. Chỉ cần không chết là tới sáu giờ sáng hôm sau cậu sẽ khôi phục hoàn toàn. Đối với vấn đề Nam tước Brignais xuất hiện dấu hiệu thối rữa, rất dễ bị người khác phát hiện sau khi trở thành "người cầm dao", biến thành xác sống, Lumian cũng nghĩ xong biện pháp giải quyết: Chính miệng Nam tước Brignais đã nói, ở Trier, nam giới trang điểm là việc rất thường gặp, mà ngay chính bản thân gã cũng rất giống một độc giả trung thành của "Gu thẩm mỹ quý ông". Nước hoa có thể át đi mùi hôi thúi, phấn son có thể che kín làn da thối rữa!Thành thật mà nói, ở quán cà phê trên tầng hai của Phòng khiêu vũ Brise, Lumian đã phải đấu tranh tư tưởng xem có làm hay không. Cuối cùng, lý do khiến cậu từ bỏ là, Nam tước Brignais đã thể hiện thiện chí ở một mức nào đó đối với tên tội phạm bị truy nã là cậu này. Mà thiện chí của đám ác ôn ấy thường đồng nghĩa với việc chúng muốn lợi dụng đối phương."Nếu Nam tước Brignais thực sự muốn lợi dụng mình, vậy thì gã chắc chắn sẽ chủ động giúp mình giấu diếm danh tính, báo trước động thái khác thường của đám thợ săn tiền thưởng...” Trong lúc suy tư, Lumian mỉm cười.Đây là một chuyện tốt! Còn về việc liệu có rơi vào tình cảnh vô cùng nguy hiểm sau khi bị lợi dụng hay không thì Lumian đã có tính toán.Khi ấy, cậu hẳn đã quen hơn với Nam tước Brignais. Mà quen hơn đồng nghĩa với ra tay dễ hơn!Khi bị đối phương lợi dụng, phải đi làm một việc tương đối nguy hiểm mà bản thân không quá bằng lòng, Lumian chỉ có một lựa chọn duy nhất, đó chính là giết chết Nam tước Brignais.Phù... Lumian thở mạnh ra, suy nghĩ đến việc làm sao để cải trang tốt hơn.Trước đó, cậu vốn khá tự tin vào khả năng cải trang của mình – chỉ cần không "để lộ" mình có liên quan đến lão linh mục và Bà Pualis như khi đến gặp Anthony Reid, khiến bên kia có liên tưởng cả hai với nhau – thì sẽ không đến mức bị người khác nhận ra tại trận.Nhưng chuyện xảy ra ở chỗ Nam tước Brignais đã giúp cậu nhận ra mình rất có thể đã đánh giá thấp những người phi phàm khác.Đã có "Thợ Săn" giỏi lần theo dấu vết, thì biết đâu lại có danh sách khác giỏi trong việc xác nhận người hơn.“Hẳn là Nam tước Brignais hoặc một thuộc hạ nào đó sở hữu khả năng tương tự..." Lumian gật đầu rất khẽ.Một lý do khác là Osta dù đã dời chỗ ở nhiều lần nhưng vẫn bị tìm thấy.Nghĩ đến đây, Lumian dừng lại trước biển báo trạm dừng, bước lên cỗ xe ngựa hai tầng màu nâu, bỏ ra 30 Coppet để có một chỗ trong xe – nếu lên nóc, cũng chính là tầng hai thì chỉ tốn 15 Coppet.Cỗ xe chậm rãi lăn bánh, tiến về phía khu l’Observatoire.Lumian liếc ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn dòng người hối hả ngược xuôi trong những bộ quần áo khác nhau. Cậu thấy những chiếc xe đạp chạy kêu leng keng leng keng, thấy đống xe ngựa cho thuê của nhiều công ty, thấy cỗ máy hình người được ghép từ bánh răng, van, đường ống và đòn bẩy, v.v... Chiếc ba lô kim loại nó khoác một đằng sau lưng đang bốc lên hơi nước màu trắng, đẩy nó tiến về phía trước từng bước một."Ca ngợi mặt trời!" Ánh nắng chói chang chiếu xuống những người dang rộng hai tay bên đường.Coong coong coong, tiếng chuông nhà thờ gần đó ngân vang, báo hiệu mười hai giờ trưa đã đến.
Chương 13: Tính toán của các bênNam tước Brignais không trả lời Lumian ngay mà đặt cái tẩu màu gỗ gụ xuống trước, thong dong nhấp một ngụm cà phê. Qua vài giây, gã mới cười nói: “Ta không phải quan chức, không có cái nghĩa vụ giúp chúng bắt tội phạm truy nã.” “Nếu cứ nhìn thấy người nào bị truy nã là mang đi giao nộp thì băng Savoie bọn ta liệu còn mấy nhân tài ưu tú đây.” “Quan trọng nhất là số tiền thưởng của cậu không cao, còn lâu mới đến mức khiến ta thèm thuồng. Đương nhiên, nếu cậu dám làm điều gì đó gây bất lợi cho bọn ta ở khu chợ thì ta không ngại tóm cậu lại, vác đến cục cảnh sát đổi lấy một khoản tiền thưởng kha khá.” Ẩn ý của Nam tước Brignais là: Bản thân băng Savoie đã có không ít người bị truy nã, chỉ cần thằng nhóc nhà cậu ngoan ngoãn thì ta hoàn toàn có thể coi như chưa nhìn thấy . "Ông cho người bám theo tôi là để xác nhận xem tôi định làm gì?" Lumian "chợt hiểu ra". Nam tước Brignais gật đầu tán thưởng: "Rất vui khi cậu có thể hiểu được ý của ta." Lumian đảo qua mặt của mấy tên côn đồ , bình tĩnh nói: “Nếu ông đã nhìn thấy lệnh truy nã của tôi thì hẳn cũng đã thấy những kẻ còn lại.”“Mục đích duy nhất của tôi khi đến Trier là tìm cho ra chúng.” "Rất tốt." Nam tước Brignais hiểu Lumian nói như vậy là để thể hiện mình không thái độ thù địch với băng Savoie. Dứt lời, gã chỉ vào ghế phía đối diện của bàn: "Một tách cà phê chăng?" "Không cần." Lumian từ chối lời mời của Nam tước Brignais, “Tôi chỉ muốn tìm thấy đám người đó càng sớm càng tốt.” Ngay sau đó, cậu dang hai tay ra: “Ca ngợi mặt trời đã cho chúng ta được sống trong ánh sáng!” Nói xong, Lumian quay người lại, bước từng bước về phía cầu thang, hoàn toàn không để tâm đến việc lưng mình lộ ra trước những họng súng giấu kín của đám côn đồ. Đợi đến khi tiếng bước chân của Lumian biến mất sau cầu thang, Nam tước Brignais mới nhìn Maxime đang khép nép đứng bên, nói với giọng êm dịu:"Kể cho ta nghe cặn kẽ quá trình bị cậu ta phát hiện như thế nào, bị cậu ta ép buộc ra làm sao, đừng bỏ sót bất kỳ chi tiết nào." Ra lệnh xong, Nam tước Brignais ngậm cái tẩu màu gỗ gụ, tựa lưng vào thành ghế và nhắm mắt lại. Maxime kể những gì mình gặp phải từ đầu tới cuối ra trong tâm trạng bất an. Sau khi nghe hết câu chuyện, một tên côn đồ đứng đó đã tức giận bất bình nói: “Nam tước, sao vừa rồi không dạy cho thằng nhóc đó một bài học mà lại tha cho nó dễ như vậy?” Nam tước Brignais dùng cái tẩu màu gỗ gụ gõ nhẹ hai cái lên bàn, cười hỏi: "Dạy cho thằng nhóc vừa rồi một bài học?" “Có biết nó ở danh sách mấy, sở hữu năng lực gì, có vũ khí nào không?” "Không biết." Tên côn đồ kia thành thật trả lời. Trong tiếng ghế bị đẩy về phía sau, Nam tước Brignais đứng dậy, cầm cái tẩu màu gỗ gụ bằng tay phải, đột ngột nện vào đầu tên côn đồ vừa rồi. Sau tiếng cốp, cái trán của tên côn đồ rách ra, dòng máu đỏ tươi chảy xuống, nhưng y không dám la hét, cũng không dám né tránh, chỉ đứng đó co rúm ró với vẻ hoảng sợ trên mặt. Nam tước Brignais rút cái tẩu lại, chuyển sang nhìn y bằng vẻ lạnh lùng: “Không biết tý thông tin gì mà cũng đòi dạy cho nó một bài học?” “Giỏi, để tao tặng cái ghế này cho mày xem mày sống được bao lâu!” Tên kia còn chưa đáp lại Nam tước Brignais đã nở nụ cười lần nữa. Gã vừa móc từ trong túi áo ngực ra một cái khăn tay trắng đã gấp gọn để lau tẩu thuốc, vừa nói như đang tán gẫu: “Mày không phát hiện ra lệnh truy nã của Lumian Lee rất không bình thường à?” “Số tiền khi bắt được với số tiền khi cung cấp đầu mối chênh nhau quá nhỏ. Một khoản mới 3000 Verl d'or, khoản kia đã tận 500.” “Như thế có nghĩa là gì? Nghĩa là chính quyền không muốn để cho chúng ta ra tay trực tiếp với Lumian mà chỉ muốn chúng ta cung cấp thông tin, còn lại do chúng xử lý.” "Tại sao lại như thế, hiện tao chỉ nghĩ đến được hai lý do. Một là Lumian Lee vô cùng nguy hiểm, kể cả đám thợ săn tiền thưởng có tóm được thì cũng sẽ gây ra thương vong trên diện rộng, tạo thành những tổn thất không đáng có. Hai là Lumian Lee có thứ gì đó tương đối quý giá trên người, chính quyền không muốn nó rơi vào tay đám thợ săn tiền thưởng.” “Vừa rồi nếu tính dạy cho Lumian Lee một bài học, gặp phải tình huống thứ hai thì còn đỡ, lỡ là tình huống thứ nhất thì mày nghĩ tỷ lệ sống của tất cả mọi người ở đây là bao nhiêu?” Tên côn đồ kia gật đầu lia lịa, không dám cãi lại. Nam tước Brignais lại ngồi xuống, bưng tách cà phê lên nói: “Hơn nữa, từ cái cách nó tóm gọn Maxime, từ việc nó có can đảm dám đến gặp tao, có thể thấy nó là một đứa tàn nhẫn, quyết đoán, có lòng tin vào sức mạnh của mình.” “Tao dám cá nếu ban nãy tao tập trung chủ yếu vào đe dọa, ép nó phải khuất phục hoàn toàn, thì nó sẽ chơi lại ngay tức khắc, nó không ngần ngại giết người đâu.” “Haha, đây là ưu điểm của nó, cũng là khuyết điểm của nó. Trong tình trạng chưa biết sức mạnh của tao, chưa biết rốt cuộc ở đây có bao nhiêu cạm bẫy, vậy mà dám đến với suy nghĩ giết người diệt khẩu. Sớm muộn gì nó cũng sẽ thua thiệt vì thế.” Nam tước Brignais nhấp một ngụm cà phê, nhắm mắt lại: “Để xem xem, xem có nên cho nó một chút giúp đỡ và che chở hay không. Mấy chàng trai thôn quê bị truy nã mà lòng dạ ác độc kiểu này là một con dao rất sắc.” … … Bên ngoài Phòng khiêu vũ Brise. Lumian ngoảnh lại nhìn bức tượng màu trắng hình cầu tạo thành từ hàng đống đầu lâu, rồi đi về phía trạm dừng xe ngựa công cộng gần nhất. Trên đường đến đây, kỳ thực cậu đã chuẩn bị xong xuôi kế hoạch giết người diệt khẩu, nhưng cuối cùng lại không thực hiện. Dự tính của cậu là, một khi Nam tước Brignais lôi chuyện lệnh truy nã ra uy hiếp cậu, hoặc tỏ vẻ thù địch, cậu sẽ giả bộ sợ hãi, nói với đối phương rằng sở dĩ cậu bị truy nã là vì đã lấy một vũ khí siêu phàm khá mạnh từ đống tàn tích của làng Kordu, hiện giờ cậu tình nguyện giao nó ra để đổi lấy sự bảo vệ. Nếu Nam tước Brignais không yếu, rất tự tin vào bản thân, sẵn sàng để Lumian cầm theo vũ khí đến gần, thì khi đến gần, Lumian sẽ đột ngột nhào lên, giả vờ ám sát, nhưng thực ra là chủ động đưa "Thủy Ngân Sa Đọa" cho đối phương. Làm như thế, Nam tước Brignais không đeo găng sẽ trở thành con rối của con dao găm tà ác này. Mà qua nhiều ngày sống chung, sau vài cuộc "trò chuyện", ở một mức nào đó "Thủy Ngân Sa Đọa" đã không còn dám trái lời của Lumian. Chỉ cần không xung đột với bản năng tìm kiếm "người cầm dao" của nó thì nó sẽ làm theo lệnh của Lumian, ngay cả khi đã ở trong tay người khác. Tới lúc đó, thái độ của Nam tước Brignais chắc chắn sẽ thay đổi, hoá thù thành bạn. Qua tầm vài ngày, khi mà không còn ai liên tưởng đến Lumian nữa, gã cùng với mấy tên thuộc hạ biết chuyện sẽ biến mất một cách bí ẩn dưới lòng đất Trier, không bao giờ xuất hiện nữa. Nếu Nam tước Brignais không để Lumian cầm "Thủy Ngân Sa Đọa" đến gần mà lại ra lệnh cho một tên côn đồ đến lấy con dao găm màu đen bạc này, thì kế hoạch của Lumian là biến tên côn đồ đó thành "người cầm dao" trước, sau đó thu hút sự chú ý để che đậy sự khác thường của y, đồng thời ra lệnh cho "Thủy Ngân Sa Đọa". Tiếp đến, là để kẻ đã trở thành con rối tấn công Nam tước Brignais, trao đổi vận mệnh trở thành “người cầm dao” cho gã. Xong xuôi, Lumian phá được vòng vây thì phá, không phá được thì đầu hàng, đợi quá trình trao đổi vận mệnh hoàn thành – ngay cả khi con rối lúc đầu chết vì không thể tiếp tục chống trả, nhưng chỉ cần "Thủy Ngân Sa Đọa" chưa bị hư hại nghiêm trọng thì quá trình trao đổi vận mệnh vẫn sẽ diễn ra. Còn về cuộc tra tấn có thể gặp phải sau khi đầu hàng, Lumian không hề để tâm. Chỉ cần không chết là tới sáu giờ sáng hôm sau cậu sẽ khôi phục hoàn toàn. Đối với vấn đề Nam tước Brignais xuất hiện dấu hiệu thối rữa, rất dễ bị người khác phát hiện sau khi trở thành "người cầm dao", biến thành xác sống, Lumian cũng nghĩ xong biện pháp giải quyết: Chính miệng Nam tước Brignais đã nói, ở Trier, nam giới trang điểm là việc rất thường gặp, mà ngay chính bản thân gã cũng rất giống một độc giả trung thành của "Gu thẩm mỹ quý ông". Nước hoa có thể át đi mùi hôi thúi, phấn son có thể che kín làn da thối rữa!Thành thật mà nói, ở quán cà phê trên tầng hai của Phòng khiêu vũ Brise, Lumian đã phải đấu tranh tư tưởng xem có làm hay không. Cuối cùng, lý do khiến cậu từ bỏ là, Nam tước Brignais đã thể hiện thiện chí ở một mức nào đó đối với tên tội phạm bị truy nã là cậu này. Mà thiện chí của đám ác ôn ấy thường đồng nghĩa với việc chúng muốn lợi dụng đối phương."Nếu Nam tước Brignais thực sự muốn lợi dụng mình, vậy thì gã chắc chắn sẽ chủ động giúp mình giấu diếm danh tính, báo trước động thái khác thường của đám thợ săn tiền thưởng...” Trong lúc suy tư, Lumian mỉm cười.Đây là một chuyện tốt! Còn về việc liệu có rơi vào tình cảnh vô cùng nguy hiểm sau khi bị lợi dụng hay không thì Lumian đã có tính toán.Khi ấy, cậu hẳn đã quen hơn với Nam tước Brignais. Mà quen hơn đồng nghĩa với ra tay dễ hơn!Khi bị đối phương lợi dụng, phải đi làm một việc tương đối nguy hiểm mà bản thân không quá bằng lòng, Lumian chỉ có một lựa chọn duy nhất, đó chính là giết chết Nam tước Brignais.Phù... Lumian thở mạnh ra, suy nghĩ đến việc làm sao để cải trang tốt hơn.Trước đó, cậu vốn khá tự tin vào khả năng cải trang của mình – chỉ cần không "để lộ" mình có liên quan đến lão linh mục và Bà Pualis như khi đến gặp Anthony Reid, khiến bên kia có liên tưởng cả hai với nhau – thì sẽ không đến mức bị người khác nhận ra tại trận.Nhưng chuyện xảy ra ở chỗ Nam tước Brignais đã giúp cậu nhận ra mình rất có thể đã đánh giá thấp những người phi phàm khác.Đã có "Thợ Săn" giỏi lần theo dấu vết, thì biết đâu lại có danh sách khác giỏi trong việc xác nhận người hơn.“Hẳn là Nam tước Brignais hoặc một thuộc hạ nào đó sở hữu khả năng tương tự..." Lumian gật đầu rất khẽ.Một lý do khác là Osta dù đã dời chỗ ở nhiều lần nhưng vẫn bị tìm thấy.Nghĩ đến đây, Lumian dừng lại trước biển báo trạm dừng, bước lên cỗ xe ngựa hai tầng màu nâu, bỏ ra 30 Coppet để có một chỗ trong xe – nếu lên nóc, cũng chính là tầng hai thì chỉ tốn 15 Coppet.Cỗ xe chậm rãi lăn bánh, tiến về phía khu l’Observatoire.Lumian liếc ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn dòng người hối hả ngược xuôi trong những bộ quần áo khác nhau. Cậu thấy những chiếc xe đạp chạy kêu leng keng leng keng, thấy đống xe ngựa cho thuê của nhiều công ty, thấy cỗ máy hình người được ghép từ bánh răng, van, đường ống và đòn bẩy, v.v... Chiếc ba lô kim loại nó khoác một đằng sau lưng đang bốc lên hơi nước màu trắng, đẩy nó tiến về phía trước từng bước một."Ca ngợi mặt trời!" Ánh nắng chói chang chiếu xuống những người dang rộng hai tay bên đường.Coong coong coong, tiếng chuông nhà thờ gần đó ngân vang, báo hiệu mười hai giờ trưa đã đến.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com