TruyenHHH.com

Quy Bi Chi Chu 2 Tuc Menh Chi Hoan

Editor: Hoàng Văn Đạt

(Truyện được đăng tại app wattpad)

Quyển 1: Ác mộng
Chương 89: Không có gì xảy ra

Trong tiếng gió xào xạc, gần như lặng im ngoài cửa sổ, Lumain để mặc cho suy nghĩ của mình trôi đi theo bầu không khí yên bình này khi nghĩ đến một vài việc theo bản năng:

“Vẫn còn ánh đèn trong hành lang, Lia hẳn vẫn chưa ngủ, đang đọc bộ sách mà Aurore sưu tầm...”

"Phòng ngủ của mình đã tối om, Valentine hẳn đã lên giường nghỉ ngơi, còn Ryan thì không biết đang làm gì...”

“Haha, bọn họ tới lần đầu mà không mang theo rượu, đúng là không hiểu phong tục của Dariège chút nào...”

"Nếu thật sự phá vỡ được vòng lặp là Aurore có thể trở thành người cung cấp tin tức cho Cục thứ 8. Đến lúc đó chị ấy sẽ không phải lo về việc bị điều tra khi đến Trier nữa... Còn mình, thì làm người cung cấp tin tức chắc không bị kiểm tra đặc biệt đâu nhỉ?”

"Hiện giờ đã có phỏng đoán hoàn chỉnh về toàn bộ sự việc, điều duy nhất không thể xác định là con cú với thầy phù thủy đã chết trong phòng chôn cất kia sẽ đóng vai trò gì trong đó...”

“Nếu như cả hai là kẻ đã dụ dỗ đám người lão linh mục, mang đến sự dị thường thì chúng hy vọng đạt được điều gì thông qua nghi thức vào đêm thứ mười hai?  Tại sao chúng lại không có bất kỳ hành động nào khác trong mấy vòng lặp này ngoại trừ việc theo dõi tiến độ khám phá tàn tích trong mơ của mình?”

“Chẳng lẽ chúng đang đợi một mốc thời gian đặc biệt nào đó như Bà Pualis, hoặc là đợi nghi thức đêm thứ mười hai với ý định hoàn thành phần bị gián đoạn? Vậy nên mới không muốn vòng lặp có sự thay đổi nào khiến nó khởi động lại trước thời hạn?”

"Hành vi của chúng ngược lại cũng chứng minh rằng điểm mấu chốt của vòng lặp nằm ở mình. Bởi vậy chúng mới hết lần này đến lần khác để xác nhận xem mình đã tiến được bao xa trong tàn tích trong mơ...”

"Nếu mình giải mã được bí mật của thế giới trong mơ, biết cách thu sự ô nhiễm lại trước khi đêm thứ mười hai đến thì liệu chúng có không kiêng dè việc vòng lặp có thể bị khởi động lại trước thời hạn để trực tiếp ra tay với mình, cưỡng chế bắt mình lại không nhỉ?”

"Hmm, chúng rất có thể cũng giữ lại được ký ức..."

Trong lúc đủ thứ suy nghĩ chạy trong đầu, Lumian đột nhiên nghe thấy một tiếng động rất nhỏ.

"Be be..."

Đó là tiếng cừu kêu, nghe như thể vọng lại từ một nơi rất xa.

Khoảnh khắc ấy Lumian nghĩ ngay đến ba người đã biến thành cừu, nghĩ ngay đến người chăn cừu Pierre Berry.

Đừng nói là gã định thừa dịp đêm khuya người ngủ đến tấn công thật chứ? Lumian đột ngột đứng bật dậy, chăm chú lắng nghe.

Ngoài cửa chỉ có tiếng gió thổi xào xạc qua cành lá, nào có tiếng “be be”.

Vừa rồi cứ như thể chỉ là ảo giác của Lumian do quá mải mê suy nghĩ về mọi chuyện.

Nhưng cậu không cho là vậy, bởi nơi ngực trái của cậu đã hơi nóng lên.

Biểu tượng bụi gai đen kia hình như lại đột ngột hiện ra!

Điều đó đồng nghĩa với việc một sức mạnh vô hình nào đó liên quan hệ mật thiết với sự tồn tại bí ẩn kia đã âm thầm tiến vào căn phòng này.

Lumian không có thời gian để suy nghĩ. Cậu vọt tới bên giường sau hai bước để lay Aurore.

"Dậy! Dậy mau!” Cậu hạ giọng hô.

Lý do là cậu lo theo bản năng rằng Lia, Ryan và Valentine sẽ nhận thấy sự khác thường trên người cậu.

Aurore mở mắt ra. Đôi mắt màu lam nhạt của cô rõ ràng là còn giữ lại vẻ mơ màng và ngỡ ngàng.

"Mấy giờ rồi?" Giọng của cô có vẻ khá yếu, vừa nghe đã biết là vẫn chưa tỉnh hẳn.

"Có biến." Lumian nói trọng điểm ra trước, sau đó mới đáp: "Vẫn còn nửa tiếng nữa mới đến 10 giờ."

Họ là một trong số ít nhà trong làng có đồng hồ treo tường.

Ánh mắt của Aurore trở nên sắc bén trong nháy mắt. Cô ngồi ngay dậy, giơ tay phải lên ấn vào hai bên thái dương.

Vào những lúc như này cô không có hơi sức đâu đi cân nhắc hậu quả của việc nhìn thấy thứ không nên nhìn.

Nếu không thể mau chóng tìm ra được sự bất thường và xác nhận vấn đề thì sau này có lẽ còn chẳng cần nhìn.

Người chết thì không cần mắt!

Aurore liếc xung quanh, đồng tử của cô trở nên sâu hơn, như thể nó đang phản chiếu ra rất nhiều bóng mờ vô cùng kỳ quái, khó có thể diễn tả nổi.

Lumian nhân cơ hội này kể cho chị mình nghe chi tiết về việc nghe thấy tiếng cừu kêu từ rất xa và biểu tượng bụi gai đen trên ngực đã bị kích thích.

Aurore nhíu mày nói:

"Nhưng chị không phát hiện ra được gì..."

"Cảm giác nóng rực trên ngực em vẫn còn đó."

Lumian trầm giọng đáp lại.

Một nỗi sợ khó tả chiếm lấy Lumian. Cậu có cảm giác bóng tối xung quanh đã không còn bình thường nữa mà ẩn chứa một mối nguy khó tả.

Aurore cẩn thận, tập trung quan sát từng ngóc ngách trong phòng, cố tìm ra thứ chưa biết kia.

Trong bầu không khí tĩnh lặng, sau lưng Lumian túa ra từng mảng mồ hôi lạnh, trái ngược hoàn toàn với cảm giác nóng rực nơi ngực trái.

Cậu suy tư môt thoáng rồi nói:

"Có báo cho đám Ryan hay không? Biết đâu họ tìm ra được vấn đề?"

Aurore suy nghĩ vài giây rồi khẽ gật đầu nói:

"Dùng linh cảm về nguy hiểm đột ngột đến của em làm cái cớ."

"Được."

Lumian há miệng, đang định hét ra bên ngoài thì đột nhiên sững người.

"Sao thế?" Aurore lo lắng hỏi.

Lumian nhíu mày đáp đáp:

“Cảm giác nóng trên ngực em đang biến mất rất nhanh...”

Nó đồng nghĩa với việc biểu tượng bụi gai đen đang “nhạt” dần.

"Mối nguy hiểm xâm nhập vào phòng chị em mình đã biến mất?" Aurore trầm ngâm nói, "Bởi vì chúng ta đã đề phòng trước nên nó không làm bất cứ điều gì?"

"Có lẽ." Lumian quay ra hét vào hành lang, "Có biến!"

Chỉ trong chớp mắt, Ryan đã xuất hiện ở cửa, theo sau là Lia, cuối cùng là Valentine trong trạng thái vừa được đánh thức.

Không đợi họ hỏi, Lumian đã thay thế cảm giác nóng rực ở ngực bằng linh cảm có nguy hiểm đến để kể lại chuyện vừa xảy ra.

Ryan khá chăm chú lắng nghe. Anh ta không hề nghi đó là ảo giác của Lumian mà cảm khái:

“Thay phiên trực đêm đúng là rất hữu ích.”

"Phần đa thời gian có lẽ chỉ là chờ đợi trong nhàm chán, nhưng một khi nó phát huy tác dụng thì không khác gì cứu mọi người một mạng."

Vừa nói, anh ta còn vừa tạo ra một chút ánh ban mai tinh khiết xung quanh mình và dạo một vòng quanh từng phòng trên tầng hai.

Mặc dù không thể tìm ra sức mạnh tà ác nhưng ít nhất cũng thánh hoá được môi trường xung quanh.

Lia đi đi lại lại trong lúc lẩm bẩm, mấy chiếc chuông bạc trên tấm mạng che và đôi ủng của cô khi thì rung lên dữ dội khi thì im bặt.

Cuối cùng, Lia nói với Aurore và Lumian:

“Vừa rồi thật sự rất nguy hiểm, hơn nữa nó còn có khả năng phản xem bói nhất định, vậy nên vật phong ấn của tôi mới không phát ra cảnh báo kịp thời. E là đến khi nó thực sự ra tay với ai đó thì mấy cái chuông rách này mới vang lên. Tuy nhiên giờ nó đã rời khỏi rồi.”

"Vậy thì tốt." Aurore nhẹ nhàng thở ra.

"Có lẽ không phải nó." Lumian đã khôi phục trạng thái bình thường, vừa cười vừa nói, "Mà là chúng."

"..." Cả đám Ryan đều câm nín.

“Thế thì còn khủng khiếp hơn, không được!” Aurore mắng Lumian một câu, rồi nói với ba điều tra viên: “Nếu đã không còn nguy hiểm thì chúng ta tiếp tục làm theo kế hoạch.”

Cô không đề cập đến việc rốt cuộc là kẻ nào vừa mới âm thầm lẻn vào đây bởi có quá nhiều khả năng. Chẳng hạn như người chăn cừu Pierre Berry; chẳng hạn như hình bóng vô danh trong phòng chôn cất; chẳng hạn như lão linh mục khác thường.

Hơn nữa trong trường hợp không có đủ manh mối, việc thảo luận mà không có phương hướng rõ ràng sẽ chỉ lãng phí thời gian nghỉ ngơi của mọi người, tốt hơn là đợi đến ban ngày tính tiếp.

Còn giờ họ chỉ cần nhớ ban đêm đúng là rất nguy hiểm, quả thực có kẻ nào đó định ra tay với họ, nhất định phải đề cao cảnh giác là đủ.

Lúc ba người Lia quay về phòng của mình, Lumian liếc đồng hồ treo tường nhờ ánh trăng ửng đỏ luồn vào qua ô cửa sổ và nói với Aurore, “Chị có muốn ngủ thêm lúc nữa không?”

“Không, giờ này mà ngủ lại rồi lại bị đánh thức thì quá khó chịu.” Aurore vươn hai tay ra, duỗi người, "Haiz, để ứng phó việc ngoài ý muốn, chị đã cất rất nhiều vật liệu làm phép hoặc đồ hữu dụng trong cái váy này, lúc nãy ngủ có dám trở mình đâu vì sợ tự làm mình bị thương. Nên là nãy chị ngủ rất chập chờn.”

Cô vừa nói vừa nhảy xuống giường, đi đến bên cửa sổ, kéo rèm để nhìn ra bên ngoài.

Làng Kordu vẫn cực kỳ yên ắng, ngoài ra thì còn vài ngôi nhà vẫn sáng đèn.

"Thực ra nãy chị đã nghĩ là do con cú không nhịn được mà ra tay với chúng ta. Nhưng bên ngoài lại không thấy bóng dáng nó đâu."

Aurore liếc xung quanh và giải thích hành động của mình cho Lumian.

Lumian khẽ gật đầu:

"Em cũng nghĩ như vậy."

Cậu lập tức nói cho chị mình chi tiết những gì cậu vừa nghĩ đến với giọng khá nhỏ.

"Ái chà, khả năng phân tích vấn đề tốt lên nhiều nha, đến chị còn không thấy có gì để bổ sung." Aurore cười, khen, "Nhưng chúng ta không thể chủ động làm gì, ngôi mộ kia quá nguy hiểm..."

Nói đến đây, cô "ặc" một tiếng:

"Đợi đến sáng, chị em mình có thể đến thăm Bà Pualis và nói cho bà ấy phỏng đoán này của em. Nói là mục đích của thầy phù thủy đã chết và con cú có khả năng sẽ ảnh hưởng đến việc bà ấy thoát khỏi vòng lặp vào thời điểm đặc biệt đó."

"Được, để mình em đi thôi." Lumian vẫn rất lo Bà Pualis có ý đồ tòm tem chị mình.

Aurore không giành với cậu mà chỉ dặn dò: “Em cũng phải cẩn thận, đừng có chọc giận bà ấy, nếu không…”

Cô nhìn vào bụng Lumian để thay lời kết.

Sau đó, Aurore thở dài:

"Thật ra, cô gái bí ẩn trong Quán Rượu Cũ rõ ràng là mạnh hơn, nhưng cô ấy lại tuyệt đối không muốn can thiệp trực tiếp vào chuyện xảy ra trong vòng lặp. Thế nên chắc chắn cô ấy sẽ không dẫn chúng ta đi điều tra ngôi mộ đó."

"Đúng thế."

Lumian đồng ý.

Cậu lập tức nói: "Nhưng ngày mai em vẫn sẽ ghé qua Quán Rượu Cũ xem có bắt gặp cô ấy không. Nhỡ cô ấy đổi ý thì sao?"

"Ừ."

Aurore không phản đối.

Hai chị em cứ thế nhỏ giọng trò chuyện mặc cho thời gian dần trôi. Chẳng mấy chốc đã đến nửa đêm.

Sau khi giao ca cho Lia trong phòng đọc sách, Lumian quay lại phòng ngủ của Aurore và nằm xuống cạnh cô.

Khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc, rồi lại cảm nhận chiếc gối vừa mềm lại vừa có độ đàn hồi cao, nhất thời cậu không tài nào chợp mắt được.

"Sao thế?" Aurore nhận thấy trạng thái không tự nhiên của cậu.

"Tại không quen lắm." Lumian trả lời với vẻ hơi câu nệ.

Aurore đột nhiên bật cười, "Đây mà là Lumian can đảm sao?"

Không đợi em trai đáp lại, cô đã từ từ thở ra, mỉm cười nói: "Có còn nhớ lúc vừa mới đi theo chị, sợ chị lén rời khỏi nên cực kỳ cảnh giác, mãi không chịu ngủ vào ban đêm không?"

"Có." Lumian cũng chìm vào hồi ức: "Khi đó, chị sẽ ngân nga lời ru cho em nghe, để em thiếp đi trong tiếng ru của chị."

Vừa dứt lời, cậu đã nghe thấy giai điệu quen thuộc. Sự nhẹ nhàng và êm dịu của nó khiến con người ta cảm thấy yên bình cả về thể xác lẫn tinh thần.

Aurore đang tựa vào giường nhìn về phía bóng tối nhuốm màu đỏ phía trước, ngân nga giai điệu đến từ cố hương với vẻ mặt dịu dàng mà đượm buồn.

Đó là bài hát mà mẹ cô thường dùng để ru cô ngủ khi cô còn nhỏ.

"Ngủ đi, ngủ đi..."

Trong giai điệu nhẹ nhàng chậm rãi, Lumian dần buông bỏ cảm giác không tự nhiên và chìm dần vào giấc ngủ sâu.

Tại nơi tràn ngập làn sương xám nhạt, Lumian tỉnh lại.

Cậu nhìn xung quanh một lượt thì phát hiện ra mình không hề xuất hiện trong phòng ngủ của chị gái mà vẫn ở trong căn phòng của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com