Quy Bi Chi Chu 2 Tuc Menh Chi Hoan
Editor: Hoàng Văn Đạt (Truyện được đăng tại app wattpad)Quyển 1: Ác mộng
Chương 64: Vũ khíDưới dạng thi thể? Tim Lumian thắt lại khi nghe xong câu vừa rồi của chị mình.Nếu thi thể của Reimund tách ra khỏi vòng lặp do bị hiến tế thì sẽ không thể hồi sinh nhờ vòng lặp nữa. Một khi sự dị thường ở làng Kordu được giải quyết thì Reimund sẽ chết thật chứ không chỉ là mất tích. Mặc dù Lumian không quá tình nguyện thừa nhận một tên ngốc như Reimund là bạn của mình, nhưng dù gì cả hai cũng đã quen biết nhau gần năm năm rồi. Vui đùa cùng nhau, chơi khăm cùng nhau và cùng nhau trải qua nhiều điều chứ đâu phải là ít. Sao có thể bảo cậu đối đãi với Reimund như một người xa lạ không quen biết được cơ chứ.Sau khi ngẫm lại, Lumian phát hiện ra trừ Aurore thì người mà cậu tiếp xúc nhiều nhất có lẽ chính là Reimund. Chẳng phải Aurore thường nói "càng ngốc thì càng có phúc" hay sao? Tại sao giờ lại ra nông nỗi này? Lumian không khỏi phản bác:"Kể cả đã biến thành thi thể thì vẫn còn linh, nó sẽ khiến vòng lặp khởi động lại." Aurore khẽ thở dài:"Biết đâu sự tồn tại được hiến tế cho kia không quan tâm đến linh mà chỉ để ý đến máu và thịt?” "Biết đâu Thần không muốn vòng lặp khởi động lại nên chỉ lấy máu và thịt chứ không cần linh của Reimund, sau đấy thì mặc kệ cậu ta ở Kordu hoặc là thẳng tay tiêu diệt?"Bởi vì nếu như thế thì thi thể của Reimund sẽ chẳng khác nào vật chất thuần túy không có linh tính, tức là nó có thể rời khỏi đây mà không hề khiến vòng lặp khởi động lại. Lúc nghe chị mình hỏi lại xong, Lumian lập tức tái hiện lại cảnh có thể xảy ra vào thời điểm đó trong đầu: Sau khi mọi người rời khỏi bờ sông, vào lúc mà Reimund đang bơi ra xa hơn thì bất ngờ bị một lực vô hình níu lấy chân, bịt miệng lại, rồi kéo xuống nơi sâu dưới đáy sông và dìm chết đuối tại đó.Tiếp đến, linh của Reimund trôi dạt dưới đáy sông hoặc bị tiêu diệt, còn thi thể thì trôi dạt đến một nơi vô định nào đó và trở thành vật hiến tế... Nghĩ đến đây, Lumian bỗng có linh cảm:"Dù linh của Reimund bị bỏ lại hay bị tiêu diệt thì khi vòng lặp khởi động lại, cậu ấy hẳn vẫn sẽ xuất hiện dưới dạng hồn ma.""Theo logic thì không sai." Aurore gật đầu, trầm tư, "Đợi đến khi trời tối, chị sẽ tiến hành một nghi thức thông linh để xem liệu có thể tìm thấy linh của Reimund hay không. Đúng rồi, dùng những món đồ cậu ta hay dùng để làm môi giới là tốt nhất."Lumian đáp lại không chút do dự:"Đợi buổi chiều dò la lâu đài xong, em sẽ tạt qua nhà Reimund. Đằng nào thì bố mẹ cậu ấy cũng đang định tìm em để hỏi thăm tung tích của cậu ấy."Đến lúc đó, với kỹ năng của "Thợ Săn" và sự nhanh trí của Lumian, sẽ không khó để lấy được một món đồ mà Reimund từng sử dụng. “Được.” Aurore không phản đối. Lumian thở hắt ra, hỏi:"Aurore, ờm, chị, chị còn biết cả thông linh nữa?" "Là 'Kẻ Dòm Ngó Bí Ẩn', cái gì cũng phải biết một tý." Aurore bật cười tự giễu, "Bàn với ba người xứ khác kia ra sao rồi?"Lumian vội kể lại cuộc trò chuyện giữa cậu với cô gái bí ẩn, cũng như cuộc thảo luận với Ryan, Lia và Valentine. Tất nhiên là không nói gì đến lời cầu khẩn với sự tồn tại bí ẩn kia. Sau khi lẳng lặng lắng nghe xong, Aurore thở dài với vẻ nặng nề:"Chủ động chịu ô nhiễm là một việc rất nguy hiểm, nhưng để khám phá tàn tích trong mơ, để giải mã bí mật ở nơi đó và tìm ra điểm mấu chốt để phá vỡ vòng lặp thì chỉ còn cách đó. Thiệt thòi cho em rồi... " "Có gì mà thiệt với chả thòi?" Lumian vỗ ngực mình, "Em đang tự cứu mình đấy chứ." Aurore khẽ gật đầu:"Có thể dùng chai nước hoa của chị thay cho hổ phách xám. Đinh hương thì đã có sẵn ở trong nhà. Xạ hương và với vật liệu để làm nến chị cũng có. Chỉ còn lại hoa tulip phải tìm ở nơi khác."“À đúng rồi, chị nhớ vườn hoa của Bà Pualis có, nhưng không biết nó có nở hoa hay không.”"Có." Lumian khẳng định. Trong vòng lặp trước, khi hai chị em đến lâu đài để mượn xe ngựa đã phát hiện ra rất nhiều hoa trong vườn đều nở rộ. Đây rõ ràng là một điều bất thường với tiết trời đầu xuân của vùng núi. Aurore "Ừ" một tiếng:“Đằng nào chiều em cũng đi dò la lâu đài thì tiện thể hái vài bông luôn.” “Sau đấy cũng nhờ cô gái kia gửi những thứ này vào tàn tích trong mơ?"“Đúng.” Lumian đoán hẳn sẽ như vậy. Aurore nghĩ một hồi rồi lại nói:"Buổi chiều, trước khi đi, chị sẽ đưa 'Trâm Cài Chính Trực' cho em. Lâu đài của Bà Pualis rõ ràng rất dơ bẩn và còn có thể liên quan đến cả vong linh. 'Trâm Cài Chính Trực' sẽ cực kỳ hữu ích.""Không cần, chị cứ giữ lại để đề phòng Bà Pualis đi." Thấy chị mình vẫn còn định khuyên thì Lumian vội giải thích: "Cái gã Valentine kia là một tín đồ vô cùng cuồng tín của 'Mặt Trời Rực Chói Vĩnh Hằng'. Dựa theo những gì chị nói thì anh ta rất có thể sẽ chọn đường tắt 'Mặt Trời' khi trở thành người phi phàm. Và như thế thì còn có tác dụng hơn nhiều so với 'Trâm Cài Chính Trực'."Dựa trên quan sát của Aurore mấy năm qua, những tín đồ cuồng tín của "Mặt Trời Rực Chói Vĩnh Hằng" thường sẽ chọn đường tắt "Mặt Trời". Điều này ngẫm lại thì cũng đúng. Những tín đồ chọn đường tắt "Mặt Trời" của "Mặt Trời Rực Chói Vĩnh Hằng" thường sẽ ngày càng trở nên cuồng tín hơn, trừ khi ngay từ đầu họ đã không tin vào vị thần này. "Cũng đúng." Aurore không cố thuyết phục em mình nữa mà dặn dò, "Em có thể luyện tập phương pháp công tắc linh thị, sau đó nhớ ngủ một giấc vào buổi trưa để bổ sung tinh thần. Buổi tối chị sẽ dạy em những từ tiếng Hermes và Hermes cổ dùng trong nghi thức kia."Đợi đến khi chị nói xong, Lumian chợt nhớ đến một câu mà Aurore thường nói khi phải gấp rút hoàn thành bản thảo:"Thời gian eo hẹp, nhiệm vụ chồng chất." ... ... Lúc 3:20 chiều, trên sườn đồi nơi có lâu đài của quan hành chính tọa lạc. Lumian nhìn thấy Bà Pualis trong chiếc váy dài tinh xảo màu xanh xám hơi xòe ra với mái tóc được búi cao trông rất chín chắn và thanh lịch đang đi về phía làng cùng cô hầu gái Cathy.Đợi đến khi bóng lưng của bọn họ đã khuất, Lumian mới vội vàng đi về phía sau ngọn đồi. Ryan, Lia và Valentine đã đợi ở đây từ lâu. Vì cách ăn mặc của cả ba vẫn như trước nên trông họ như chưa chuẩn bị tí gì.Lumian liếc nhìn hai bàn tay trống trơn của họ và ngạc nhiên hỏi: "Không mang theo vũ khí à?" Ryan cao chỉ khoảng một mét bảy khẽ mỉm cười trong chiếc áo khoác vải thô màu nâu, quần dài màu vàng nhạt, đôi giày da màu đen và chiếc mũ phớt sẫm màu: “Vũ khi của tôi không cần phải mang kè kè bên mình.” Valentine với chiếc áo lót màu trắng và áo khoác vải thô màu xanh lam tiếp lời ngay sau đó:"Tôi không cần vũ khí." "Còn đây là vũ khí của tôi." Lia, vẫn là bộ váy bó sát người bằng len cashmere không xếp ly màu trắng, chiếc áo khoác nhỏ màu be và đôi bốt Marseillan, không biết rút từ đâu ra một khẩu súng lục ổ quay.Một màu bạc phủ khắp khẩu súng ấy khiến nó trông vừa nhỏ nhắn lại vừa tinh xảo. Lia còn mở ổ đạn ra để cho Lumian xem mấy viên đạn có màu sắc khác nhau và được khắc các hoa văn và ký hiệu khác nhau. Cô còn thuận miệng giới thiệu luôn:“Chúng có công dụng siêu phàm khác nhau.”Cạch. Cô gảy ổ đạn lại, giấu khẩu súng đi rồi mỉm cười hỏi Lumian:"Cậu mang theo vũ khí gì?" Một người không cần vũ khí, một người không cần mang theo vũ khí bên mình, một người có khẩu súng trông vừa đẹp lại vừa có vẻ mạnh như thế có khiến tôi trông giống thằng đần không... Lumian lẳng lặng quay lại, vén phần áo Jacket sẫm màu ở sau lưng lên, để lộ cây rìu sắt đen được dắt ở thắt lưng. Không cho ba người Ryan lên tiếng, cậu lập tức thở dài nói: “Ba người trông mới giống người phi phàm, còn tôi thì chẳng khác nào một tay xã hội đen chuẩn bị đi đánh nhau.”Lia cười “leng keng”: "Tự chế giễu rất giỏi nha." "Tự chế giễu còn hơn là bị người khác chế giễu." Lumian chỉ về phía mặt sau của ngọn đồi hơi dốc, "Cùng leo lên thôi, không nên lãng phí thời gian thêm nữa." "Được." Lia là người đầu tiên leo lên. Nhờ dáng người thanh mảnh, cộng thêm khả năng giữ thăng bằng tuyệt vời nên chỉ cần mượn vài chỗ nhô ra là cô đã lên đến đỉnh đồi một cách dễ dàng. Điều khó tin hơn là bốn chiếc chuông bạc nhỏ trên người cô thế mà lại không hề lắc lư, cũng không phát ra âm thanh. Lumian theo sát ngay phía sau. Mặc dù không đơn giản và nhẹ nhàng như vậy nhưng cậu vẫn trèo lên được ngọn đồi trước đây không thể leo nổi lên nhờ cơ thể đã được tăng cường bởi ma dược "Thợ Săn" và mấy chỗ bấu víu như đá và rễ cây.Sau khi đã đứng vững, cậu mới nhìn xuống thì thấy Ryan đang nắm lấy vai Valentine và nhấc lên. Ryan nhún người nhảy một cái, sau đó đáp thẳng xuống một tảng đá nhô ra giữa đồi. Sau đúng một cú nhảy nữa, Ryan đã đưa Valentine đến bên Lumian và Lia. Trong suốt quá trình, hình như kích thước cơ thể của anh ta to hơn một chút. Lumian chứng kiến cảnh này thì hơi ngẩn ra:Mặc dù ngọn đồi này không cao, nhưng nhảy có hai cái đã lên thì có quá khó tin rồi không?Dẫu sao, "Thợ Săn" chắc chắn không làm được! Cậu nhanh chóng định thần lại, quan sát tòa lâu đài đen kịt với hai tòa tháp và khu vườn bao quanh một nửa, rồi nói với ba người xứ khác:"Đi vòng ra cửa sau đi." “Đợi đã.” Ryan ngăn cậu lại, hướng mắt về phía Lia. Lia im lặng bước hai bước về phía cửa sau của tòa công trình kiến trúc hình lâu đài.Cô mấp máy môi như đang thì thầm điều gì đó. Ngay giây sau, bốn chiếc chuông bạc nhỏ buộc trên tấm mạng che và bốt của cô kêu leng ka leng keng. Tiếng chuông này tuy không lớn nhưng lại rất dồn dập, gấp gáp. Lia quay lại nói với Lumian và những người khác:“Con đường này rất nguy hiểm, có vấn đề vô cùng nghiêm trọng.”Ngay sau đó, cô lại bước hai bước về phía cửa trước. Leng keng keng keng, tiếng chuông không những không dừng lại mà ngày càng dồn dập, gấp gáp hơn. "Nếu cửa chính khả năng cao còn gặp rắc rối to." Dù giọng điệu của Lia rõ ràng rất nghiêm túc nhưng một nụ cười lại thoáng qua khuôn mặt cô. “Cửa sổ thì sao?” Ryan hỏi. Lia gật đầu, đổi hướng đi về phía vườn hoa. Lần này, mặc dù tiếng chuông vẫn vang lên nhưng lại rất nhỏ và chậm rãi. “Đường này ổn.” Lia mỉm cười và thở hắt ra. Sau khi chứng kiến toàn bộ quá trình, Lumian hơi hoang mang, không hiểu ba người xứ khác này đang làm cái gì. Đây là cách người phi phàm làm việc? Cậu nhớ lại lời dạy của chị mình nên hỏi thử:"Xem bói xem có nguy hiểm không?" "Ừ." Lia khẽ gật đầu, rồi quay sang nói với Valentine, "Tôi đi trước dò đường, anh chuẩn bị sẵn sàng nhé.""Được." Valentine nghiêm túc đáp lại. "Chuẩn bị cái gì cơ?" Lumian lại chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, mà đã không hiểu thì phải hỏi. Lia cười:"Chuẩn bị dùng thần thuật để tạo ra lửa." Thế vậy tạo ra lửa để làm gì? Lumian còn chưa kịp hỏi thì Lia đã tiến vào vườn hoa và đi dọc theo con đường nhỏ dẫn đến bên rìa lâu đài. Không lâu sau, cô đã đến bên một cửa sổ nào đó và ra hiệu rằng không có vấn đề. “Đi thôi.” Ryan nhanh chóng tiến lại gần Lia sau khi thông báo một câu ngắn gọn.Lumian và Valentine lập tức theo sát anh ta.Lúc đi ngang qua một vài bông hoa tulip, Lumian định đưa tay ra hái nhưng lại bị Ryan cản lại bằng cẳng tay. Anh ta không hỏi Lumian tại sao lại làm như vậy mà chỉ điềm đạm nói :"Đừng vội, lát nữa đi ra rồi hái.”"Lỡ mà có chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra do hái hoa thì chúng ta sẽ phải hủy bỏ hành động tiếp theo.”Cũng đúng... Lumian tiếp thu kinh nghiệm này.Chẳng mấy chốc họ đã đến trước một dãy cửa sổ bên hông lâu đài.(Thông tin donate là: STK 105869784121 Viettinbank, Chủ TK: Quach Viet Binh)
Chương 64: Vũ khíDưới dạng thi thể? Tim Lumian thắt lại khi nghe xong câu vừa rồi của chị mình.Nếu thi thể của Reimund tách ra khỏi vòng lặp do bị hiến tế thì sẽ không thể hồi sinh nhờ vòng lặp nữa. Một khi sự dị thường ở làng Kordu được giải quyết thì Reimund sẽ chết thật chứ không chỉ là mất tích. Mặc dù Lumian không quá tình nguyện thừa nhận một tên ngốc như Reimund là bạn của mình, nhưng dù gì cả hai cũng đã quen biết nhau gần năm năm rồi. Vui đùa cùng nhau, chơi khăm cùng nhau và cùng nhau trải qua nhiều điều chứ đâu phải là ít. Sao có thể bảo cậu đối đãi với Reimund như một người xa lạ không quen biết được cơ chứ.Sau khi ngẫm lại, Lumian phát hiện ra trừ Aurore thì người mà cậu tiếp xúc nhiều nhất có lẽ chính là Reimund. Chẳng phải Aurore thường nói "càng ngốc thì càng có phúc" hay sao? Tại sao giờ lại ra nông nỗi này? Lumian không khỏi phản bác:"Kể cả đã biến thành thi thể thì vẫn còn linh, nó sẽ khiến vòng lặp khởi động lại." Aurore khẽ thở dài:"Biết đâu sự tồn tại được hiến tế cho kia không quan tâm đến linh mà chỉ để ý đến máu và thịt?” "Biết đâu Thần không muốn vòng lặp khởi động lại nên chỉ lấy máu và thịt chứ không cần linh của Reimund, sau đấy thì mặc kệ cậu ta ở Kordu hoặc là thẳng tay tiêu diệt?"Bởi vì nếu như thế thì thi thể của Reimund sẽ chẳng khác nào vật chất thuần túy không có linh tính, tức là nó có thể rời khỏi đây mà không hề khiến vòng lặp khởi động lại. Lúc nghe chị mình hỏi lại xong, Lumian lập tức tái hiện lại cảnh có thể xảy ra vào thời điểm đó trong đầu: Sau khi mọi người rời khỏi bờ sông, vào lúc mà Reimund đang bơi ra xa hơn thì bất ngờ bị một lực vô hình níu lấy chân, bịt miệng lại, rồi kéo xuống nơi sâu dưới đáy sông và dìm chết đuối tại đó.Tiếp đến, linh của Reimund trôi dạt dưới đáy sông hoặc bị tiêu diệt, còn thi thể thì trôi dạt đến một nơi vô định nào đó và trở thành vật hiến tế... Nghĩ đến đây, Lumian bỗng có linh cảm:"Dù linh của Reimund bị bỏ lại hay bị tiêu diệt thì khi vòng lặp khởi động lại, cậu ấy hẳn vẫn sẽ xuất hiện dưới dạng hồn ma.""Theo logic thì không sai." Aurore gật đầu, trầm tư, "Đợi đến khi trời tối, chị sẽ tiến hành một nghi thức thông linh để xem liệu có thể tìm thấy linh của Reimund hay không. Đúng rồi, dùng những món đồ cậu ta hay dùng để làm môi giới là tốt nhất."Lumian đáp lại không chút do dự:"Đợi buổi chiều dò la lâu đài xong, em sẽ tạt qua nhà Reimund. Đằng nào thì bố mẹ cậu ấy cũng đang định tìm em để hỏi thăm tung tích của cậu ấy."Đến lúc đó, với kỹ năng của "Thợ Săn" và sự nhanh trí của Lumian, sẽ không khó để lấy được một món đồ mà Reimund từng sử dụng. “Được.” Aurore không phản đối. Lumian thở hắt ra, hỏi:"Aurore, ờm, chị, chị còn biết cả thông linh nữa?" "Là 'Kẻ Dòm Ngó Bí Ẩn', cái gì cũng phải biết một tý." Aurore bật cười tự giễu, "Bàn với ba người xứ khác kia ra sao rồi?"Lumian vội kể lại cuộc trò chuyện giữa cậu với cô gái bí ẩn, cũng như cuộc thảo luận với Ryan, Lia và Valentine. Tất nhiên là không nói gì đến lời cầu khẩn với sự tồn tại bí ẩn kia. Sau khi lẳng lặng lắng nghe xong, Aurore thở dài với vẻ nặng nề:"Chủ động chịu ô nhiễm là một việc rất nguy hiểm, nhưng để khám phá tàn tích trong mơ, để giải mã bí mật ở nơi đó và tìm ra điểm mấu chốt để phá vỡ vòng lặp thì chỉ còn cách đó. Thiệt thòi cho em rồi... " "Có gì mà thiệt với chả thòi?" Lumian vỗ ngực mình, "Em đang tự cứu mình đấy chứ." Aurore khẽ gật đầu:"Có thể dùng chai nước hoa của chị thay cho hổ phách xám. Đinh hương thì đã có sẵn ở trong nhà. Xạ hương và với vật liệu để làm nến chị cũng có. Chỉ còn lại hoa tulip phải tìm ở nơi khác."“À đúng rồi, chị nhớ vườn hoa của Bà Pualis có, nhưng không biết nó có nở hoa hay không.”"Có." Lumian khẳng định. Trong vòng lặp trước, khi hai chị em đến lâu đài để mượn xe ngựa đã phát hiện ra rất nhiều hoa trong vườn đều nở rộ. Đây rõ ràng là một điều bất thường với tiết trời đầu xuân của vùng núi. Aurore "Ừ" một tiếng:“Đằng nào chiều em cũng đi dò la lâu đài thì tiện thể hái vài bông luôn.” “Sau đấy cũng nhờ cô gái kia gửi những thứ này vào tàn tích trong mơ?"“Đúng.” Lumian đoán hẳn sẽ như vậy. Aurore nghĩ một hồi rồi lại nói:"Buổi chiều, trước khi đi, chị sẽ đưa 'Trâm Cài Chính Trực' cho em. Lâu đài của Bà Pualis rõ ràng rất dơ bẩn và còn có thể liên quan đến cả vong linh. 'Trâm Cài Chính Trực' sẽ cực kỳ hữu ích.""Không cần, chị cứ giữ lại để đề phòng Bà Pualis đi." Thấy chị mình vẫn còn định khuyên thì Lumian vội giải thích: "Cái gã Valentine kia là một tín đồ vô cùng cuồng tín của 'Mặt Trời Rực Chói Vĩnh Hằng'. Dựa theo những gì chị nói thì anh ta rất có thể sẽ chọn đường tắt 'Mặt Trời' khi trở thành người phi phàm. Và như thế thì còn có tác dụng hơn nhiều so với 'Trâm Cài Chính Trực'."Dựa trên quan sát của Aurore mấy năm qua, những tín đồ cuồng tín của "Mặt Trời Rực Chói Vĩnh Hằng" thường sẽ chọn đường tắt "Mặt Trời". Điều này ngẫm lại thì cũng đúng. Những tín đồ chọn đường tắt "Mặt Trời" của "Mặt Trời Rực Chói Vĩnh Hằng" thường sẽ ngày càng trở nên cuồng tín hơn, trừ khi ngay từ đầu họ đã không tin vào vị thần này. "Cũng đúng." Aurore không cố thuyết phục em mình nữa mà dặn dò, "Em có thể luyện tập phương pháp công tắc linh thị, sau đó nhớ ngủ một giấc vào buổi trưa để bổ sung tinh thần. Buổi tối chị sẽ dạy em những từ tiếng Hermes và Hermes cổ dùng trong nghi thức kia."Đợi đến khi chị nói xong, Lumian chợt nhớ đến một câu mà Aurore thường nói khi phải gấp rút hoàn thành bản thảo:"Thời gian eo hẹp, nhiệm vụ chồng chất." ... ... Lúc 3:20 chiều, trên sườn đồi nơi có lâu đài của quan hành chính tọa lạc. Lumian nhìn thấy Bà Pualis trong chiếc váy dài tinh xảo màu xanh xám hơi xòe ra với mái tóc được búi cao trông rất chín chắn và thanh lịch đang đi về phía làng cùng cô hầu gái Cathy.Đợi đến khi bóng lưng của bọn họ đã khuất, Lumian mới vội vàng đi về phía sau ngọn đồi. Ryan, Lia và Valentine đã đợi ở đây từ lâu. Vì cách ăn mặc của cả ba vẫn như trước nên trông họ như chưa chuẩn bị tí gì.Lumian liếc nhìn hai bàn tay trống trơn của họ và ngạc nhiên hỏi: "Không mang theo vũ khí à?" Ryan cao chỉ khoảng một mét bảy khẽ mỉm cười trong chiếc áo khoác vải thô màu nâu, quần dài màu vàng nhạt, đôi giày da màu đen và chiếc mũ phớt sẫm màu: “Vũ khi của tôi không cần phải mang kè kè bên mình.” Valentine với chiếc áo lót màu trắng và áo khoác vải thô màu xanh lam tiếp lời ngay sau đó:"Tôi không cần vũ khí." "Còn đây là vũ khí của tôi." Lia, vẫn là bộ váy bó sát người bằng len cashmere không xếp ly màu trắng, chiếc áo khoác nhỏ màu be và đôi bốt Marseillan, không biết rút từ đâu ra một khẩu súng lục ổ quay.Một màu bạc phủ khắp khẩu súng ấy khiến nó trông vừa nhỏ nhắn lại vừa tinh xảo. Lia còn mở ổ đạn ra để cho Lumian xem mấy viên đạn có màu sắc khác nhau và được khắc các hoa văn và ký hiệu khác nhau. Cô còn thuận miệng giới thiệu luôn:“Chúng có công dụng siêu phàm khác nhau.”Cạch. Cô gảy ổ đạn lại, giấu khẩu súng đi rồi mỉm cười hỏi Lumian:"Cậu mang theo vũ khí gì?" Một người không cần vũ khí, một người không cần mang theo vũ khí bên mình, một người có khẩu súng trông vừa đẹp lại vừa có vẻ mạnh như thế có khiến tôi trông giống thằng đần không... Lumian lẳng lặng quay lại, vén phần áo Jacket sẫm màu ở sau lưng lên, để lộ cây rìu sắt đen được dắt ở thắt lưng. Không cho ba người Ryan lên tiếng, cậu lập tức thở dài nói: “Ba người trông mới giống người phi phàm, còn tôi thì chẳng khác nào một tay xã hội đen chuẩn bị đi đánh nhau.”Lia cười “leng keng”: "Tự chế giễu rất giỏi nha." "Tự chế giễu còn hơn là bị người khác chế giễu." Lumian chỉ về phía mặt sau của ngọn đồi hơi dốc, "Cùng leo lên thôi, không nên lãng phí thời gian thêm nữa." "Được." Lia là người đầu tiên leo lên. Nhờ dáng người thanh mảnh, cộng thêm khả năng giữ thăng bằng tuyệt vời nên chỉ cần mượn vài chỗ nhô ra là cô đã lên đến đỉnh đồi một cách dễ dàng. Điều khó tin hơn là bốn chiếc chuông bạc nhỏ trên người cô thế mà lại không hề lắc lư, cũng không phát ra âm thanh. Lumian theo sát ngay phía sau. Mặc dù không đơn giản và nhẹ nhàng như vậy nhưng cậu vẫn trèo lên được ngọn đồi trước đây không thể leo nổi lên nhờ cơ thể đã được tăng cường bởi ma dược "Thợ Săn" và mấy chỗ bấu víu như đá và rễ cây.Sau khi đã đứng vững, cậu mới nhìn xuống thì thấy Ryan đang nắm lấy vai Valentine và nhấc lên. Ryan nhún người nhảy một cái, sau đó đáp thẳng xuống một tảng đá nhô ra giữa đồi. Sau đúng một cú nhảy nữa, Ryan đã đưa Valentine đến bên Lumian và Lia. Trong suốt quá trình, hình như kích thước cơ thể của anh ta to hơn một chút. Lumian chứng kiến cảnh này thì hơi ngẩn ra:Mặc dù ngọn đồi này không cao, nhưng nhảy có hai cái đã lên thì có quá khó tin rồi không?Dẫu sao, "Thợ Săn" chắc chắn không làm được! Cậu nhanh chóng định thần lại, quan sát tòa lâu đài đen kịt với hai tòa tháp và khu vườn bao quanh một nửa, rồi nói với ba người xứ khác:"Đi vòng ra cửa sau đi." “Đợi đã.” Ryan ngăn cậu lại, hướng mắt về phía Lia. Lia im lặng bước hai bước về phía cửa sau của tòa công trình kiến trúc hình lâu đài.Cô mấp máy môi như đang thì thầm điều gì đó. Ngay giây sau, bốn chiếc chuông bạc nhỏ buộc trên tấm mạng che và bốt của cô kêu leng ka leng keng. Tiếng chuông này tuy không lớn nhưng lại rất dồn dập, gấp gáp. Lia quay lại nói với Lumian và những người khác:“Con đường này rất nguy hiểm, có vấn đề vô cùng nghiêm trọng.”Ngay sau đó, cô lại bước hai bước về phía cửa trước. Leng keng keng keng, tiếng chuông không những không dừng lại mà ngày càng dồn dập, gấp gáp hơn. "Nếu cửa chính khả năng cao còn gặp rắc rối to." Dù giọng điệu của Lia rõ ràng rất nghiêm túc nhưng một nụ cười lại thoáng qua khuôn mặt cô. “Cửa sổ thì sao?” Ryan hỏi. Lia gật đầu, đổi hướng đi về phía vườn hoa. Lần này, mặc dù tiếng chuông vẫn vang lên nhưng lại rất nhỏ và chậm rãi. “Đường này ổn.” Lia mỉm cười và thở hắt ra. Sau khi chứng kiến toàn bộ quá trình, Lumian hơi hoang mang, không hiểu ba người xứ khác này đang làm cái gì. Đây là cách người phi phàm làm việc? Cậu nhớ lại lời dạy của chị mình nên hỏi thử:"Xem bói xem có nguy hiểm không?" "Ừ." Lia khẽ gật đầu, rồi quay sang nói với Valentine, "Tôi đi trước dò đường, anh chuẩn bị sẵn sàng nhé.""Được." Valentine nghiêm túc đáp lại. "Chuẩn bị cái gì cơ?" Lumian lại chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, mà đã không hiểu thì phải hỏi. Lia cười:"Chuẩn bị dùng thần thuật để tạo ra lửa." Thế vậy tạo ra lửa để làm gì? Lumian còn chưa kịp hỏi thì Lia đã tiến vào vườn hoa và đi dọc theo con đường nhỏ dẫn đến bên rìa lâu đài. Không lâu sau, cô đã đến bên một cửa sổ nào đó và ra hiệu rằng không có vấn đề. “Đi thôi.” Ryan nhanh chóng tiến lại gần Lia sau khi thông báo một câu ngắn gọn.Lumian và Valentine lập tức theo sát anh ta.Lúc đi ngang qua một vài bông hoa tulip, Lumian định đưa tay ra hái nhưng lại bị Ryan cản lại bằng cẳng tay. Anh ta không hỏi Lumian tại sao lại làm như vậy mà chỉ điềm đạm nói :"Đừng vội, lát nữa đi ra rồi hái.”"Lỡ mà có chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra do hái hoa thì chúng ta sẽ phải hủy bỏ hành động tiếp theo.”Cũng đúng... Lumian tiếp thu kinh nghiệm này.Chẳng mấy chốc họ đã đến trước một dãy cửa sổ bên hông lâu đài.(Thông tin donate là: STK 105869784121 Viettinbank, Chủ TK: Quach Viet Binh)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com