[Quốc Thiên x Soobin] Câu chuyện về những kẻ mộng mơ
4
CÂU CHUYỆN VỀ NHỮNG KẺ MỘNG MƠ (4)
Khi Quốc Thiên vào tới phòng tập của câu lạc bộ Âm nhạc thì nhận được tin Soobin đã đi rồi.
Cường Seven: "Soobin vừa nhận được điện thoại, hình như bài thuyết trình nhóm bị sao ấy. Mới đi xong thì ông tới."
Quốc Thiên: "Có phải bạn mặc áo đen, đội mũ lưỡi trai không? Còn ôm một xấp giáo trình nữa?"
Cường Seven: "Đúng! Ông gặp rồi à?"
Quốc Thiên: "Vừa đụng ở cửa, nhưng mà tôi không biết là em ấy."
Sau đó, Quốc Thiên có hẹn gặp thêm hai lần, nhưng đều vì những lý do trời ơi đất hỡi mà bỏ lỡ. Quá tam ba bận, cho dù tò mò, Quốc Thiên cũng quyết định bỏ qua ý tưởng gặp mặt.
Hơn nữa, gần đây, Quốc Thiên có một trò tiêu khiển mới. Đó là vào ngày nọ, Quốc Thiên sang Học viện Nghệ thuật chơi như mọi lần thì gặp được cuộc thách đấu rất thú vị.
Chuyện là Học viện nghệ thuật có hai khu giảng đường lớn là khu A và khu B. Khu A là căn cứ địa của Hội Truyền thông (mà sinh viên trường còn gọi với cái tên thân thương là Hội Truyền thông bẩn), còn khu B do câu lạc bộ Âm nhạc chiếm đóng. Mỗi bên lắp một cái loa, mà vừa vặn hai cái loa lại ở đối diện nhau. Mọi chuyện sẽ chẳng có gì nếu như Bí thư Hội Truyền thông bẩn - Neko Lê và Hội trưởng câu lạc bộ Âm nhạc - ST Sơn Thạch không phải là một đôi oan gia ngõ hẹp. Truyền thuyết về hai người này thì dài lắm, rõ là cùng một lớp nhưng lại đấu đá nhau từ ngày đầu nhập học, ăn thua từng điểm số, tranh giành từng chức vụ, đến mức người này được bầu làm Hội trưởng thì người kia cũng phải tìm mọi thủ đoạn để leo lên ghế Bí thư. Từ đó trở đi là màn battle căng cực giữa hai cái loa phường vào lúc 5h45 phút chiều thứ 5 hàng tuần, sau khi tiết học cuối cùng kết thúc. Mới đó mà cũng gần được hai năm nay rồi. Lúc đầu chỉ có hai người kia cầm đầu, sau các hội viên cũng tiếp bước đàn anh, kém miếng khó chịu, bên này tung chưởng thì bên kia kiểu gì cũng nhảy ra tiếp chiêu.
Bạn tưởng battle là họ sẽ cãi nhau chửi nhau ư? Không hề! Chúng ta đang ở trong một môi trường văn nghệ, mà tinh hoa của văn nghệ là gì: giọng hát. Nói không phải đùa chứ hai câu lạc bộ này tập trung toàn tinh anh của học viện đấy. Đầu năm nay lượng đơn xin gia nhập hai đơn vị này đã tăng lên hàng trăm, nhưng mỗi kỳ học chỉ tuyển có ba người. Riêng số lượng đăng kí vào hai hội chênh nhau có vài phiếu cũng trở thành chủ đề choảng nhau trên Diễn đàn tám nhảm của trường.
Đó cũng là lý do tạo sao mỗi thứ 5 lúc 5h45 phút, sảnh chờ giữa giảng đường lại tập trung đông sinh viên đến vậy. Anh tài so chiêu không phải lúc nào cũng có cơ hội được nghe, phải biết rằng rất nhiều sinh viên xuất thân từ Học viện Nghệ thuật đã trở thành những nghệ sĩ hàng đầu Việt Nam. Mấy khi được nghe hát live, lại còn miễn phí, phải tận dụng chứ, biết đâu sau này người ta lại trở thành người nổi tiếng thì sao.
Hôm nay lại là một buổi chiều sôi động, nhất là khi tiếng loa của câu lạc bộ Âm nhạc cất lên. Tuần trước, Hội Truyền thông gửi lời thách đấu đến câu lạc bộ Âm nhạc, thách chơi nối chữ qua bài hát, đội nào thua sẽ phải nghỉ lên sóng 3 tuần.
Người on mic đầu tiên là Đức Thiện:
"Nếu biết trước rằng sẽ mãi xa nhauNếu biết trướcRằng sẽ mang thương đau ngày sauSao không níu lấy đôi tay thật lâuĐể lời yêu thương nhạt màuĐường đời rẽ ngang đôi taNếu biết trướcLời hẹn ước sẽ trôi xa đi mấtMây chợt hững hờ, đêm chợt bơ vơHoài niệm giấu hết trong mưaMùa thu đi quaTrầm hương gọi bóng dáng người khuất xaĐã lặng tiếng dương cầmGió mang mùa đông ghé lạiĐể cô đơn xé nát tim AI."(lời bài hát "Lặng" - Rhymastic)
Keyword là từ "ai".
"Vì anh thương em, như thương cây bàng nonCây nhớ AI làm sao nói đượcVì anh thương em, như thương hạt mưa non dạiVỡ rồi mà có được đâuAnh thương em sẽ không cần trước sauVì anh đã đặt mình ở hướng vô cùng...Em nghe gì không?Từng hạt mưa đã gọi tênAnh bỗng thấy thương cây bàng nonThương chiếc bóng cô phòngĐâu là cô đơn?Nếu mình nghe nhói trong hạt mưaNghe tiếng khóc mưa rơi, nghe tiếng mưa cườiVì tiếng trái tim từng đêm gõ trên lá bàng nonEm nghe gì không hỡi EM." (lời bài hát "Vô cùng")
Người đáp lời ấy vậy mà lại là Duy Nhất. Thính giả hết sức ngạc nhiên, không ít bạn trẻ đã nhanh tay đăng nhập vào Diễn đàn tám nhảm của trường để cập nhật thông tin nóng hổi này. Trên diễn đàn có người bày tỏ: "Tôi thấy Hội Truyền thông mà bí quá thì cử ông Nhất chạy sang câu lạc bộ Âm nhạc, ổng đi hai đường quyền thôi là bên đó tắt nhạc hết." Duy Nhất từng bị nghi ngờ là gián điệp của trường Thể Dục thể thao trà trộn vào trường Nghệ thuật nằm vùng khi năm ngoái đoạt giải quán quân muay Thái trẻ toàn quốc.Im lặng chưa đến nửa phút, câu lạc bộ Âm nhạc đáp lại bằng câu rap của trọng Hiếu:
"Ngoài trời cứ thế trút hết nước, lết bước, vết xước lê trên đường phố đêmTelling myself that I'm doing alright that I'm fine that I không cần có emTối nay anh bên another anotherBut no another is just like you, nah put on me that du du duNgười lạ ơi! Xin cho tôi mượn bờ vaiTựa đầu gục ngã vì mỏi mệt quáNgười lạ ơi! Xin cho tôi mượn nụ hônMượn rồi tôi trả, đừng VỘI VÀNG quá."(lời bài hát "Người lạ ơi" - lời rap: Neko Lê - PJPO)
Liên Bỉnh Phát của Hội Truyền thông thể hiện mình không hề kém cạnh khi nhanh chóng đưa ra lời giải:
"Nếu 1 ngày người em yêu bội bạcEm đừng cần những thứ cao sangNếu sau này họ ra đi VỘI VÀNGAnh vẫn chờ em dẫu muộn màngBiết em thương người ấy đã rất nhiềuAnh hỏi lòng anh có bao nhiêuTrái tim em giờ đã quên nuông chiềuXin đừng quên ta đã từng YÊU."(lời bài hát "Từng yêu")
Đề bài không khó, từ loa của câu lạc bộ Âm nhạc, một giọng ca ngọt ngào vàng lên:
"Em mênh mang ghé ngang đời taĐể cơn mưa thôi buốt giáNói cho ta ngàn tiếng YÊU ban đầuMênh mông như mùa thuHàng cây gió lay xôn xao tình nhớVà từng chiều mưa đếnNgỡ như chân em bước ngang ngoài hiênXin cho ta phút giây BÌNH YÊN."(lời bài hát "Chợt nghe bước em về")
Ở phòng phát thanh của Hội Truyền thông, Quốc Thiên vừa nghe liền nhận ra giọng của Soobin. Hai người tuy chưa từng chân chính gặp mặt nhưng sản phẩm thu âm của cả hai vẫn được gửi vào group chat đều đều. Và hẳn là không chỉ có Quốc Thiên, ở bên ngoài không ít fangirl đã la lên thất thanh. Phải biết rằng chẳng mấy khi Hoàng tử của Học viện lại có hứng ca hát công khai phục vụ quần chúng như thế.
Thật ra lí do chính là vì tuần trước Kay Trần đã gửi lời thách đấu công khai đến Soobin, mà Soobin thì vốn vẫn luôn trân trọng đối thủ này nên hôm nay mới đặc biệt nán lại trường, chứ không giờ này cậu đến studio lâu rồi.
Trong phòng thu, gần chục ánh mắt dáo dác tìm kiếm Kay Trần.
Kay Trần đang ở đâu?
"Toilet." Quốc Thiên lên tiếng.
Hôm qua mấy đứa rủ nhau đi ăn buffet hải sản, Kay Trần một mình hốc hết hơn nửa cái quán nhà người ta, hiện đang bị Tào Tháo rượt.
Mọi người "ồ" lên một tiếng, quay đi, sau đó giống như cùng nhận ra điều gì đó mà đồng loạt hướng ánh mắt về phía Quốc Thiên - bạn thân của Bí thư, cũng là kẻ duy nhất có chuyên môn về âm nhạc trong cái phòng này - vẻ mặt như hổ đói rình mồi.
Quốc Thiên: ???
Quốc Thiên rút cục cũng hiểu ra tại sao họ phải tìm Kay Trần. Nhìn mấy cái mẹt này đi: Liên Bỉnh Phát, Duy Nhất, Duy Khánh, BB Trần... Rõ ràng là người của Học viện Nghệ thuật mà không ai có chuyên môn về âm nhạc, toàn chạy ra ngoài dẫn show làm MC, đóng phim rồi thì đấu giải các kiểu.
Khi Quốc Thiên nói câu này ra, Duy Khánh lập tức thay đổi sắc mặt: "Rồi là ông có hát không? Không thì để tôi. Lèm bèm quá ak." Vừa nói vừa định bật mic.
Đó, thấy cái mỏ của nhỏ chưa? Bảo mỏ hỗn thì lại không chịu, nói chuyện với đàn anh mà thái độ thế đấy!
Quốc Thiên: "Rồi! Nghe này!" sau đó cất giọng hát:
"Ɲgủ ngoan nhé em thân уêu của anh, đừng bắt màn đêm len vào đôi mắt trònVào buổi sáng hôm sau, BÌNH YÊN như chưa уêu nhau.Giờ thì anh đã can đảm để rời xa em rồi.Đừng khóc nhé em người ơiƊù rằng đường mình chung đôi anh từng ngỡ sẽ dài.Ɲgười ta уêu nào đâu cứ phải bên nhau đến cùng.Giờ thì anh đã can đảm để nhìn em mỉm cườiVà cám ơn em ngàу quaƊù điều nàу làm anh đau hơn cả tới thiên đường."(lời bài hát "Chia cách bình yên" - Quốc Thiên)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com