33 - Đối mặt
*
- Trời ơi, đây ... đây là cái chốn âm u nào vậyĐình Trọng hai tay níu áo Tiến Dũng, vừa đi vừa run cầm cập, mắt đảo liên tục ngó trước ngó sau. Đi phía trước hai người là Tiến Dụng và Văn Hậu, cả hai lom khom đề phòng. Cả đám chui vào lùm cỏ nhìn về phía những căn nhà hoang.
- Chắc chắn là chỗ này rồi
Tiến Dụng quay lại nói với đám anh em đang lén lút tìm chỗ núp ở phía sau, nhìn rối rắm cả lên. Văn Hậu thì bám vào vai Tiến Dụng, Đình Trọng níu áo Tư Dũng sấm chớp cũng không buông, Quang Hải nép gọn sau lưng Duy Mạnh vì sợ kẻ địch trông thấy. Văn Hậu giật giật vai áo Tiến Dụng:
- Bây giờ mình bay vào sáp lá cà hay gọi cứu viện.
- Mày là cầu thủ chứ không phải võ sĩ
- ỐI MẸ ƠI
Đức Huy ở đâu lù lù xuất hiện khiến cả đám hồn vía suýt bỏ xác mà bay vào không trung.
- Im lặng coi, muốn chết cả lũ à - Tư Dũng giơ ngón tay trỏ lên miệng ra hiệu trật tự.
- Giờ làm sao đây anh Huy
- Hết cách rồi. Xông vào cứu thằng Dũng chứ sao nữa, tụi này nó liều vậy chắc chắn là có đồng bọn.
- Vậy anh Dũng chết chắc rồi
- IM MỒM
Bị cả nhóm thét vào mặt, Văn Hậu liền biết mình nói sai rồi nên ngay lập tức mím chặt môi chẳng dám nói thêm câu nào.
- Quyết định xông vào thôi. - Duy Mạnh lên tiếng
- Chơi lớn luôn à. Tư, anh có trộm súng ống hay vũ trang gì mang theo phòng thân không? - Đình Trọng lí nhí hỏi
- Không có. Một mình anh chấp hết
- Làm càn.
Đức Huy bắt đầu sốt ruột:
- Nhanh nhanh xông vào đi...
Cả nhóm nhìn nhau, gật đầu ra hiệu rồi từ từ lần mò đi vào trong căn nhà tìm Tiến Dũng, chẳng ai quan tâm phía trước có gì đang chờ, điều duy nhất họ hy vọng là Tiến Dũng và Đức Chinh an toàn rời khỏi nơi quái quỷ này.
- Dũng ơi....
- Suỵt
Quang Hải liền im bặt không dám hé thêm nửa lời. Thật ra tứ phía tối đen nhìn mặt nhau còn khó nói chi đến việc tìm người, chỉ còn cách gọi như vậy thôi. Không bỏ cuộc, cả nhóm cứ thế mò mẫm từng bước từng bước một.
- A AA... CÓ MA CÓ MA, MA KÉO CHÂN
- Đâu? Ma ở đâu?
Đức Huy dáo dát nhìn xung quanh, Tư Dũng thận trọng kiểm tra chân của Đình Trọng, Tiến Dụng kéo Văn Hậu về phía mình, Duy Mạnh ôm Quang Hải đang run cầm cập trong lòng.
- Trọng... cứu
- Mọi người có nghe gì không, ma ... ma kêu tên em kìa
- Dũng..... Dũng... đây
Tư Dũng nhanh chóng di chuyển về phía giọng nói phát ra, cả nhóm đi theo, cúi thấp người để quan sát quan sát. Đức Huy nheo mắt, có gắng nhìn.
- Trời ơi, thằng Dũng. Đúng nó rồi.
Đức Huy đỡ Tiến Dũng dậy, trong khi Tư Dũng nhanh tay mở trói. Tiến Dũng gắng gượng đứng dậy, miệng không ngừng lặp lại:
- Cứu Chinh, nguy hiểm.
- Chinh? Nó ở đâu? Tụi này không tìm được nó - Duy Mạnh thắc mắc
- CHÁY, CHÁY RỒI KÌA
Tiếng Văn Hậu thét lên cũng là lúc căn nhà hoang bên cạnh bốc cháy, lửa cháy đỏ rực, khói bốc lên ngùn ngụt.
- KHÔNG, HÀ ĐỨC CHINH
- DŨNG...
Anh lao nhanh như một cơn gió, như một con thiêu thân xông vào biển lửa, mặc kệ tất cả...
"Anh sẽ không bỏ rơi em thêm một lần nào nữa... Chinh, chờ anh. Em phải chờ anh"
*ẦM...*.... một âm thanh long trời vang lên xé toang màn đêm yên ắng...
https://www.youtube.com/watch?v=N-EelyCRQ9o
- KHÔNG- Dụng, nguy hiểm... - Chúng ta làm gì đây? DŨNG ƠI, CHINH ƠI....Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com