Quay Lai Mim Cuoi Bat Dau Jq
Khi Tiêu Tử Uyên bước vào cửa trời vừa tờ mờ sáng, tuyết đã ngừng rơi, cả khoảng sân yên tĩnh, có lẽ tối qua đã vui vẻ đến tận khuya, đến bây giờ mọi người vẫn chưa rời giường. Tiêu Tử Uyên suy nghĩ một chút sau đó liền đi đến trước cửa mảnh sân chỗ ở của ông bà nội Tiêu đứng.
Cha Tiêu mẹ Tiêu tập thể dục buổi sáng trở về, thấy Tiêu Tử Uyên ít khi hiểu phép tắc đứng ở nơi đó, liếc mắt nhìn nhau giả bộ không thấy gì cả, tiếp tục đi về phía trước. Khi đi ngang qua Tiêu Tử Uyên, mẹ Tiêu thuận tay đem quần áo trong tay cho Tiêu Tử Uyên, cha mẹ Tiêu vừa cười vừa nói đi xa.
Cha Tiêu giống như vô tình nói một câu: "Tuyết rơi đúng lúc là dấu hiệu báo trước một năm được mùa, lát nữa cảnh tuyết rơi chắc chắn rất đẹp."
Mẹ Tiêu nhịn cười, quay đầu lại liếc nhìn Tiêu Tử Uyên, Tiêu Tử Uyên có chút buồn cười thở dài.
Nhìn dáng vẻ mọi người trong nhà hình như đều đang đợi anh về để xem chuyện cười.
Sau khi cà nội Tiêu đứng ở phía trước cửa sổ nhấc lên một góc rèm cửa sổ nhìn ra phía ngoài, quay đầu lại nói với người bên trong.
"Cũng được rồi, đã đứng ở đó hơn một tiếng rồi." Bà nội Tiêu đau lòng cho cháu trai nhẹ giọng khuyên.
Ông nội Tiêu ở trước bàn trà nhàn nhã uống trà, giống như đã thức dậy được một lúc rồi, nhưng lại không ra cửa. Hàng lông mày hoa râm nhấc lên, vẻ mặt bỗng nhiên giật mình tỉnh táo lại, "Nhanh như vậy à, đã đứng hơn một tiếng rồi? Vậy thì đứng một lúc nữa cho tròn hai tiếng đi!"
Nói xong nhắm hai mắt lại nhỏ giọng ngâm nga, nhìn qua tâm trạng cực tốt.
Bà nội Tiêu không có biện pháp với ông, nên đã đứng dậy mở cửa đi ra ngoài.
Tiêu Tử Uyên đi đến trước bậc thang thì đứng lại, đỡ bà nội Tiêu đi xuống, rất cung kính kêu một tiếng: "Bà nội."
Bà nội Tiêu cười trả lời một tiếng, nhìn kỹ phát hiện sắc mặt Tiêu Tử Uyên đỏ lên rất không bình thường, hơi lo lắng: "Có phải sốt rồi không? Đến đây bà nội sờ xem."
Lúc nhỏ Tiêu Tử Uyên sức khỏe rất yếu, thường xuyên phát sốt, nhưng mà sau này lớn lên sức khỏe cũng không tệ, rất ít bị bệnh trở lại. Lúc này thân thể gầy lảo đảo như muốn ngã, tự nhiên bà cảm thấy rất đau lòng.
Tiêu Tử Uyên không hề để ý những chuyện này, chỉ là hỏi: "Cháu không sao, bà nội, ông nội thức dậy chưa?"
Bà nội Tiêu vỗ vỗ tay Tiêu Tử Uyên, "Đã thức dậy lâu rồi, bà đi làm mấy món ăn ông con thích ăn, lát nữa con bưng vào nhận lỗi với ông thì sẽ không có chuyện gì nữa. Ông lão này thật là, càng già càng như đứa trẻ, còn phải có người dỗ dành."
Tiêu Tử Uyên cười gật đầu, "Dạ, cảm ơn bà nội."
Tiêu Tử Uyên nghĩ rằng mình sẽ phải đứng thêm một lúc nữa, ai ngờ bà nội vừa đi, cánh cửa trước mặt lần nữa lại mở ra. Ông nội Tiêu tinh thần sảng khoái đứng trước cửa, nhanh chóng đi ra.
Tiêu Tử Uyên lập tức đứng thẳng người, "Ông nội."
Ông nội Tiêu bước đi thong thả mấy bước đi đến dưới tán cây, Tiêu Tử Uyên lễ độ cung kính đi theo, ông nội Tiêu không hỏi, anh cũng không vội nhận lỗi.
Ông nội Tiêu trong tay đang cầm một cành cây không biết tìm được từ đâu, đi gõ lên các cành tuyết đọng, tuyết liền nhẹ nhàng rơi xuống. "Nhóc con, khổ nhục kế đối với bà nội của con dùng rất tốt."
Tiêu Tử Uyên biết rõ gừng càng già càng cay, biết mình tối ngày hôm qua đã quá kích động, nhưng anh không hối hận. Một cô gái như vậy, đáng giá để anh buông xuống tất cả mọi thứ kích động vì cô.
Nhưng mà những câu như vậy không thể nói trước mặt ông nội được. Tiêu Tử Uyên nở một nụ cười áy náy nhận lỗi, "Ông nội, con biết con sai rồi. Con đảm bảo chỉ có lần thứ nhất này thôi, lần sau sẽ không viện lý do này nữa."
Ông nội Tiêu nhìn Tiêu Tử Uyên một cái, sau đó cười.
Đây chính là lý do vì sao ông lại yêu quý người cháu này.
Các bậc cha mẹ khác gặp những chuyện như thế này luôn hỏi mấy câu, đi đâu? Đã làm gì?
Thật ra thì mục đích cuối cùng cũng chỉ là muốn hỏi một câu mà thôi.
Tiêu Tử Uyên trong lòng thông suốt vô cùng, nên đã trực tiếp bước qua quá trình trung gian này, đưa ra kết quả mà bậc phụ huynh mong muốn. Nói chuyện cùng người thông mình thật sự rất thoải mái vui vẻ.
Ông nội Tiêu đã nhìn Tiêu Tử Uyên từ nhỏ đến lớn, biết Tiêu Tử Uyên đã nói ra cam kết nhất định sẽ tuân thủ, nhìn hai má anh đỏ ửng lên mất tự nhiên, buông miệng: "Được rồi, đi nghỉ ngơi đi!"
Tiêu Tử Uyên nghe thấy vậy ngược lại có hơi giật mình, tại sao lại dễ dàng qua cửa ải này như vậy?
Ông nội Tiêu chống cành cây trên tay, tinh thần sảng khoái đứng ở trong tuyết, khóe miệng hơi thở màu trắng không ngừng tỏa ra ngoài, âm thanh giống như tiếng chuông lớn gầm lên một tiếng: "Còn không mau đi làm đồ ăn sáng! Hôm nay cháu phải làm cơm!"
Tiêu Tử Uyên cúi đầu cười đồng ý, "Được ạ, cháu lập tức đi."
Nói xong xoay người đi về phía phòng bếp, đi được vài bước lại quay đầu nhìn sang, ông nội Tiêu đang đứng dưới tán cây làm động tác thái cực quyền.
Tùy Ức sáng sớm hôm sau đã tỉnh dậy, chờ cả ngày cũng không nhận được điện thoại hay tin nhắn của Tiêu Tử Uyên, sợ anh bị mắng nên cũng không dám gọi điện qua, chỉ có thể chờ đợi.
Lúc ăn bữa sáng lòng cô cũng không yên tâm, ánh mắt nhìn chằm chằm điện thoại di động đến ngẩn người.
Tiêu Tử Uyên ăn sáng cùng ông nội, mệt rã rời trở lại trong phòng, lúc này mới lấy điện thoại ra gọi cho Tùy Ức.
Tùy Ức nhanh chóng nhận máy, mở miệng liền hỏi: "Anh không sao chứ?"
Tiêu Tử Uyên giọng nói hơi khàn, "Anh không có chuyện gì."
"Phát sốt ròi phải không?" Tùy Ức vừa nghe đã thấy có gì đó không đúng lắm.
Tiêu Tử Uyên hắng giọng một cái: "Hình như là có một chút, không sao, ngủ một giấc dậy là khỏe mà."
Tùy Ức nhớ đến anh đi xe cả đêm, có chút đau lòng, "Vậy anh mau ngủ đi."
Tiêu Tử Uyên nằm ở trên giường nhắm mắt lại nhưng không muốn cúp điện thoại, khóe miệng không tự chủ cong lên, nhẹ giọng gọi: "A Ức. . . . . ."
Tùy Ức cứ nghĩ là anh có việc gì, "Umh?"
Tiêu Tử Uyên không trả lời rồi lại tiếp tục gọi cô một tiếng nữa, "A Ức. . . . . ."
Giống như chỉ là vô ý thì thầm, Tùy Ức nhẹ giọng bật cười, anh bình thường giống như ông cụ non, mắc bệnh ngược lại giống như một đứa trẻ.
Sau đó Tiêu Tử Uyên cầm điện thoại di động ngủ thiếp đi, Tùy Ức mỉm cười cúp điện thoại.
Một lát sau, cửa phòng Tiêu Tử Uyên được đẩy ra một cách nhẹ nhàng, cha mẹ Tiêu đi vào bên trong.
Cha Tiêu dịch lại góc chăn cho con trai, vuốt nhẹ trán con trai nhẹ nói: "Toát mồ hôi, đã giảm sốt rồi."
Mẹ Tiêu nhẹ nhàng vuốt tay và chân Tiêu Tử Uyên, "Không biết cha có đánh con không?"
Cha Tiêu do dự một lúc, "Chắc không đâu, những lúc cha dùng côn đều là để dọa người, em đã bao giờ thấy cha thực sự đánh bọn trẻ bao giờ đâu?"
Mẹ Tiêu gật đầu, "Để cho con ngủ đi, chúng ta ra ngoài thôi."
Tiêu Tử Uyên mơ màng biết có người đến thăm, muốn mở mắt ra để xem là ai, nhưng trong đầu lại hỗn độn, đấu tranh vài lần sau đó vẫn nhắm mắt lại ngủ.
Cha mẹ Tiêu vừa biến mất ở khúc quanh sân nhỏ, ông bà nội Tiêu đã từ một con đường nhỏ dìu nhau đi đến.
Ông nội Tiêu đang muốn đẩy cửa ra, bà nội Tiêu đã ngăn tay ông lại, "Nhẹ một chút, đứa bé bệnh nặng!"
Cánh tay đặt trên cửa của ông nội Tiêu dừng lại. Sức lực nhẹ đi rất nhiều nhẹ nhàng đẩy cửa ra, hai cụ đi vào, đứng ở bên cạnh giường nhìn người nằm trên đó, ông nội Tiêu đem bình giữ nhiệt trong tay đặt lên đầu giường.
Bà nội Tiêu cảm thán, "Khi nó còn là một đứa trẻ, luôn ngã bệnh, cũng luôn nằm trên giường như thế này, thuốc đắng như vậy mà khi uống vào không hề nhăn mày."
Ông nội Tiêu cũng cười híp mắt, dường như rất hài lòng về đứa cháu này, "Đứa bé này có điểm giống tôi."
Bà nội Tiêu liếc mắt nhìn ông, "Vậy mà ông còn để nó đứng ở đầu gió lâu như vậy? Biết ông thích ăn đậu Hà Lan, hôm đó vừa mới vào bếp đã bắt đầu ngâm đậu, nói rằng bữa cơm đoàn viên muốn nấu cho ông ăn. Sáng sớm hôm nay lại bận rộn trong phòng bếp nửa ngày."
Ông nội Tiêu có chút buồn cười, "Bà không thích ăn à? Nó cũng không phải là làm cho bà ăn sao? Tôi cũng không phải phạt nó. Hai năm qua sự chú ý của nó hình như đang nghiêng về chỗ khác, tôi muốn cho nó hiểu rõ ràng rằng, không nên lẫn lộn mọi thứ."
Ông nội Tiêu bỗng nhiên hỏi: "Cô bé kia bà có biết không?"
Bà nội Tiêu lắc đầu, "Không biết."
Ông nội Tiêu im lặng trong chốc lát, "Nếu không, tôi cử người đi điều tra một chút?"
Vẻ mặt bà nội Tiêu không đồng ý, "Cái người này! Ông thiệt là.....bọn nhỏ còn cần sự riêng tư, ông điều tra cái gì? Lúc nó muốn ông biết thì tự nhiên sẽ mang về nhà. Tử Uyên là đứa bé thông minh, biết bây giờ nói ra chắc chắn ông sẽ không đồng ý, nên cũng không nhắc đến một câu. Ông hãy yên tâm đi, đứa bé này đã có tính toán trong lòng."
Ông nội Tiêu suy nghĩ một lát sau đó gật đầu cười, chuyện này cũng không nhắc lại nữa.
Hai cụ nhỏ giọng nói chuyện với nhau mấy câu sau đó cũng rời đi.
Tiêu Tử Uyên ở lại trong nước chẳng được bao lâu, vài ngày nữa đã phải trở về trường học.
Lúc trở lại trường học, Tùy Ức vội vàng đến mức mù mịt trời đất, chờ kết quả cuộc thi nghiên cứu sinh, chuẩn bị thi vòng hai, chuẩn bị tốt nghiệp, chụp ảnh tốt nghiệp, tiệc chia tay, từng việc từng việc thi nhau đến, đợi đên lúc cô rảnh rỗi, đã đến lúc tốt nghiệp rồi.
Sau khi ăn xong tiệc chia tay, bốn người cùng nhau đi dạo trên một con đường nhỏ trên sân trường. Tam Bảo bỗng nhiên nhỏ giọng run rẩy, ba người cũng đều có chút xúc động.
Tùy Ức, Hà Ca thuận lợi thi đậu nghiên cứu sinh chuyện nghiệp, Tam Bảo dựa vào thành tích thấp không thể nào thấp hơn thi đậu vào nghiên cứu sinh do Tô giáo sư hướng dẫn, vì thế cô vẫn còn đắc ý rất lâu. Mà Yêu Nữ vài ngày sau sẽ theo kế hoạch sang trường học ở nước ngoài trình diện, từ đó cùng với ba người các cô trời nam đất bắc.
Tùy Ức vừa định lên tiếng an ủi, ai ngờ Tam Bảo bỗng nhiên đứng lên quay về phía ký túc xá nam hét lớn: "Các đàn em! Các em chờ chị! Chờ chị ra ngoài kiếm tiền trở về bao nuôi các em!"
Tùy Ức, Hà Ca và Yêu Nữ ngay lập tức sững sờ, người đi qua đường cũng che miệng nhìn sang, mà những người trên ban công ký túc xá cũng huýt gió. Có mấy sinh viên nam cũng kêu lên: "Đàn chị, chúng em chờ chị! Nhớ trở về sớm nha!"
Những người xung quanh cũng bật cười to ra tiếng.
Sau đó vài ngày, bốn người kéo hành lý đứng ở trước cửa phòng ký túc, nhìn phòng trống rỗng, ai cũng không muốn rời đi.
Nhớ năm ấy trong phòng ngủ, bày biện rất nhiều vật lộn xộn. Mỗi đêm chúng ta nằm trong chăn, nói chuyện phiếm không kể trời đất. Nhớ trên sân trường năm ấy, bầu trời xanh thẳm, gió thổi nhẹ nhàng, chúng ta đi qua đi lại trên con đường nhỏ trên sân trường, không biết bao nhiêu lần. Chúng ta thỏa thích vui đùa nói cười, thời gian tươi đẹp nhất đã theo chân chúng ta đi qua rồi.
Mấy ngày sau, Tùy Ức Tam Bảo, Hà ca đứng ở trong đại sảnh sân bay tiễn Yêu Nữ.
Ba người vẻ mặt lưu luyến không rời, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía cửa sân bay, chỉ có duy nhất Yêu Nữ vẫn tươi cười với các cô.
Sau đó Yêu Nữ kéo hành lý nói: "Được rồi, tớ đi vào đây."
Trong lòng Tùy Ức biết rõ, Kiều Dụ chắc là sẽ không đến, nếu như muốn đến thì đã đến từ sớm rồi.
Tam Bảo và Hà Ca nắm lấy tay Yêu Nữ, "Đợi đã!"
Tam Bảo ấp úng mở miệng hỏi: "Không đợi em rể Kiều. . . . . . A, không, không đợi Kiều sư huynh à?"
Vẻ mặt Yêu Nữ không thay đổi, nắm chặt rương hành lý tay trong tay lại. "Tớ đi đây, nhớ thường liên lạc nha."
Nói xong cười vẫy tay, cũng không quay đầu lại bước đi .
Trong phòng giám sát sân bay, một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồng phục đến hỏi: "Có muốn ngăn lại không?"
Kiều Dụ ngồi ở trên ghế salon khoát tay, mắt cũng không nháy nhìn chằm chằm gương mặt ngày đêm mong nhớ trên màn hình kia, tiếp tục im lặng, không tự chủ châm một điếu thuốc.
Có người muốn lên ngăn cản anh, lại bị người đàn ông trẻ tuổi lúc nãy ngăn lại, nhìn anh ta lắc đầu, sau đó người đàn ông trẻ tuổi đó ngồi xuống bên cạnh Kiều Dụ.
Kiều Dụ quay đầu lại, giọng nói khàn khàn: "Em biết nơi này không cho hút thuốc lá, em chỉ hút một điếu thôi, hút xong đã."
Nói xong tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình, cho đến khi máy bay bay vào bầu trời, điếu thuốc trong tay Kiều Dụ chỉ còn tàn thuốc. Thế nhưng anh vẫn chưa lấy ra, đến khi trên đầu ngón tay truyền đến cảm giác đau đớn mới sực tỉnh, vẻ mặt khôi phục lại bình thường, nói cám ơn với người đàn ông bên cạnh, "Cảm ơn anh, em đi đây."
Người đàn ông đó vỗ vai anh, "Làm anh em nhiều năm như vậy, khách sao như vậy làm gì."
Người đàn ông trẻ tuổi đối với sự khác thường của Kiều Dụ không hề hỏi, mà hỏi đến chuyện khác, "Sức khỏe của đại ca như thế nào rồi?"
Hàng lông mày của Kiều Dụ nhíu lại buồn rầu hơn, ""Càng ngày càng xấu. Anh cũng biết, nếu anh ấy có thể chịu được, em cũng không cần như thế này."
Nói xong ánh mắt lại nhìn lên màn hình theo dõi sớm đã không còn bóng dáng yểu điệu kia nữa, kiên quyết xoay người rời đi, "Anh bận việc gì thì làm đi, em đi đây."
Mặc dù không thấy được, nhưng trong đầu gương mặt xinh đẹp đó càng ngày càng hiện rõ.
Cha Tiêu mẹ Tiêu tập thể dục buổi sáng trở về, thấy Tiêu Tử Uyên ít khi hiểu phép tắc đứng ở nơi đó, liếc mắt nhìn nhau giả bộ không thấy gì cả, tiếp tục đi về phía trước. Khi đi ngang qua Tiêu Tử Uyên, mẹ Tiêu thuận tay đem quần áo trong tay cho Tiêu Tử Uyên, cha mẹ Tiêu vừa cười vừa nói đi xa.
Cha Tiêu giống như vô tình nói một câu: "Tuyết rơi đúng lúc là dấu hiệu báo trước một năm được mùa, lát nữa cảnh tuyết rơi chắc chắn rất đẹp."
Mẹ Tiêu nhịn cười, quay đầu lại liếc nhìn Tiêu Tử Uyên, Tiêu Tử Uyên có chút buồn cười thở dài.
Nhìn dáng vẻ mọi người trong nhà hình như đều đang đợi anh về để xem chuyện cười.
Sau khi cà nội Tiêu đứng ở phía trước cửa sổ nhấc lên một góc rèm cửa sổ nhìn ra phía ngoài, quay đầu lại nói với người bên trong.
"Cũng được rồi, đã đứng ở đó hơn một tiếng rồi." Bà nội Tiêu đau lòng cho cháu trai nhẹ giọng khuyên.
Ông nội Tiêu ở trước bàn trà nhàn nhã uống trà, giống như đã thức dậy được một lúc rồi, nhưng lại không ra cửa. Hàng lông mày hoa râm nhấc lên, vẻ mặt bỗng nhiên giật mình tỉnh táo lại, "Nhanh như vậy à, đã đứng hơn một tiếng rồi? Vậy thì đứng một lúc nữa cho tròn hai tiếng đi!"
Nói xong nhắm hai mắt lại nhỏ giọng ngâm nga, nhìn qua tâm trạng cực tốt.
Bà nội Tiêu không có biện pháp với ông, nên đã đứng dậy mở cửa đi ra ngoài.
Tiêu Tử Uyên đi đến trước bậc thang thì đứng lại, đỡ bà nội Tiêu đi xuống, rất cung kính kêu một tiếng: "Bà nội."
Bà nội Tiêu cười trả lời một tiếng, nhìn kỹ phát hiện sắc mặt Tiêu Tử Uyên đỏ lên rất không bình thường, hơi lo lắng: "Có phải sốt rồi không? Đến đây bà nội sờ xem."
Lúc nhỏ Tiêu Tử Uyên sức khỏe rất yếu, thường xuyên phát sốt, nhưng mà sau này lớn lên sức khỏe cũng không tệ, rất ít bị bệnh trở lại. Lúc này thân thể gầy lảo đảo như muốn ngã, tự nhiên bà cảm thấy rất đau lòng.
Tiêu Tử Uyên không hề để ý những chuyện này, chỉ là hỏi: "Cháu không sao, bà nội, ông nội thức dậy chưa?"
Bà nội Tiêu vỗ vỗ tay Tiêu Tử Uyên, "Đã thức dậy lâu rồi, bà đi làm mấy món ăn ông con thích ăn, lát nữa con bưng vào nhận lỗi với ông thì sẽ không có chuyện gì nữa. Ông lão này thật là, càng già càng như đứa trẻ, còn phải có người dỗ dành."
Tiêu Tử Uyên cười gật đầu, "Dạ, cảm ơn bà nội."
Tiêu Tử Uyên nghĩ rằng mình sẽ phải đứng thêm một lúc nữa, ai ngờ bà nội vừa đi, cánh cửa trước mặt lần nữa lại mở ra. Ông nội Tiêu tinh thần sảng khoái đứng trước cửa, nhanh chóng đi ra.
Tiêu Tử Uyên lập tức đứng thẳng người, "Ông nội."
Ông nội Tiêu bước đi thong thả mấy bước đi đến dưới tán cây, Tiêu Tử Uyên lễ độ cung kính đi theo, ông nội Tiêu không hỏi, anh cũng không vội nhận lỗi.
Ông nội Tiêu trong tay đang cầm một cành cây không biết tìm được từ đâu, đi gõ lên các cành tuyết đọng, tuyết liền nhẹ nhàng rơi xuống. "Nhóc con, khổ nhục kế đối với bà nội của con dùng rất tốt."
Tiêu Tử Uyên biết rõ gừng càng già càng cay, biết mình tối ngày hôm qua đã quá kích động, nhưng anh không hối hận. Một cô gái như vậy, đáng giá để anh buông xuống tất cả mọi thứ kích động vì cô.
Nhưng mà những câu như vậy không thể nói trước mặt ông nội được. Tiêu Tử Uyên nở một nụ cười áy náy nhận lỗi, "Ông nội, con biết con sai rồi. Con đảm bảo chỉ có lần thứ nhất này thôi, lần sau sẽ không viện lý do này nữa."
Ông nội Tiêu nhìn Tiêu Tử Uyên một cái, sau đó cười.
Đây chính là lý do vì sao ông lại yêu quý người cháu này.
Các bậc cha mẹ khác gặp những chuyện như thế này luôn hỏi mấy câu, đi đâu? Đã làm gì?
Thật ra thì mục đích cuối cùng cũng chỉ là muốn hỏi một câu mà thôi.
Tiêu Tử Uyên trong lòng thông suốt vô cùng, nên đã trực tiếp bước qua quá trình trung gian này, đưa ra kết quả mà bậc phụ huynh mong muốn. Nói chuyện cùng người thông mình thật sự rất thoải mái vui vẻ.
Ông nội Tiêu đã nhìn Tiêu Tử Uyên từ nhỏ đến lớn, biết Tiêu Tử Uyên đã nói ra cam kết nhất định sẽ tuân thủ, nhìn hai má anh đỏ ửng lên mất tự nhiên, buông miệng: "Được rồi, đi nghỉ ngơi đi!"
Tiêu Tử Uyên nghe thấy vậy ngược lại có hơi giật mình, tại sao lại dễ dàng qua cửa ải này như vậy?
Ông nội Tiêu chống cành cây trên tay, tinh thần sảng khoái đứng ở trong tuyết, khóe miệng hơi thở màu trắng không ngừng tỏa ra ngoài, âm thanh giống như tiếng chuông lớn gầm lên một tiếng: "Còn không mau đi làm đồ ăn sáng! Hôm nay cháu phải làm cơm!"
Tiêu Tử Uyên cúi đầu cười đồng ý, "Được ạ, cháu lập tức đi."
Nói xong xoay người đi về phía phòng bếp, đi được vài bước lại quay đầu nhìn sang, ông nội Tiêu đang đứng dưới tán cây làm động tác thái cực quyền.
Tùy Ức sáng sớm hôm sau đã tỉnh dậy, chờ cả ngày cũng không nhận được điện thoại hay tin nhắn của Tiêu Tử Uyên, sợ anh bị mắng nên cũng không dám gọi điện qua, chỉ có thể chờ đợi.
Lúc ăn bữa sáng lòng cô cũng không yên tâm, ánh mắt nhìn chằm chằm điện thoại di động đến ngẩn người.
Tiêu Tử Uyên ăn sáng cùng ông nội, mệt rã rời trở lại trong phòng, lúc này mới lấy điện thoại ra gọi cho Tùy Ức.
Tùy Ức nhanh chóng nhận máy, mở miệng liền hỏi: "Anh không sao chứ?"
Tiêu Tử Uyên giọng nói hơi khàn, "Anh không có chuyện gì."
"Phát sốt ròi phải không?" Tùy Ức vừa nghe đã thấy có gì đó không đúng lắm.
Tiêu Tử Uyên hắng giọng một cái: "Hình như là có một chút, không sao, ngủ một giấc dậy là khỏe mà."
Tùy Ức nhớ đến anh đi xe cả đêm, có chút đau lòng, "Vậy anh mau ngủ đi."
Tiêu Tử Uyên nằm ở trên giường nhắm mắt lại nhưng không muốn cúp điện thoại, khóe miệng không tự chủ cong lên, nhẹ giọng gọi: "A Ức. . . . . ."
Tùy Ức cứ nghĩ là anh có việc gì, "Umh?"
Tiêu Tử Uyên không trả lời rồi lại tiếp tục gọi cô một tiếng nữa, "A Ức. . . . . ."
Giống như chỉ là vô ý thì thầm, Tùy Ức nhẹ giọng bật cười, anh bình thường giống như ông cụ non, mắc bệnh ngược lại giống như một đứa trẻ.
Sau đó Tiêu Tử Uyên cầm điện thoại di động ngủ thiếp đi, Tùy Ức mỉm cười cúp điện thoại.
Một lát sau, cửa phòng Tiêu Tử Uyên được đẩy ra một cách nhẹ nhàng, cha mẹ Tiêu đi vào bên trong.
Cha Tiêu dịch lại góc chăn cho con trai, vuốt nhẹ trán con trai nhẹ nói: "Toát mồ hôi, đã giảm sốt rồi."
Mẹ Tiêu nhẹ nhàng vuốt tay và chân Tiêu Tử Uyên, "Không biết cha có đánh con không?"
Cha Tiêu do dự một lúc, "Chắc không đâu, những lúc cha dùng côn đều là để dọa người, em đã bao giờ thấy cha thực sự đánh bọn trẻ bao giờ đâu?"
Mẹ Tiêu gật đầu, "Để cho con ngủ đi, chúng ta ra ngoài thôi."
Tiêu Tử Uyên mơ màng biết có người đến thăm, muốn mở mắt ra để xem là ai, nhưng trong đầu lại hỗn độn, đấu tranh vài lần sau đó vẫn nhắm mắt lại ngủ.
Cha mẹ Tiêu vừa biến mất ở khúc quanh sân nhỏ, ông bà nội Tiêu đã từ một con đường nhỏ dìu nhau đi đến.
Ông nội Tiêu đang muốn đẩy cửa ra, bà nội Tiêu đã ngăn tay ông lại, "Nhẹ một chút, đứa bé bệnh nặng!"
Cánh tay đặt trên cửa của ông nội Tiêu dừng lại. Sức lực nhẹ đi rất nhiều nhẹ nhàng đẩy cửa ra, hai cụ đi vào, đứng ở bên cạnh giường nhìn người nằm trên đó, ông nội Tiêu đem bình giữ nhiệt trong tay đặt lên đầu giường.
Bà nội Tiêu cảm thán, "Khi nó còn là một đứa trẻ, luôn ngã bệnh, cũng luôn nằm trên giường như thế này, thuốc đắng như vậy mà khi uống vào không hề nhăn mày."
Ông nội Tiêu cũng cười híp mắt, dường như rất hài lòng về đứa cháu này, "Đứa bé này có điểm giống tôi."
Bà nội Tiêu liếc mắt nhìn ông, "Vậy mà ông còn để nó đứng ở đầu gió lâu như vậy? Biết ông thích ăn đậu Hà Lan, hôm đó vừa mới vào bếp đã bắt đầu ngâm đậu, nói rằng bữa cơm đoàn viên muốn nấu cho ông ăn. Sáng sớm hôm nay lại bận rộn trong phòng bếp nửa ngày."
Ông nội Tiêu có chút buồn cười, "Bà không thích ăn à? Nó cũng không phải là làm cho bà ăn sao? Tôi cũng không phải phạt nó. Hai năm qua sự chú ý của nó hình như đang nghiêng về chỗ khác, tôi muốn cho nó hiểu rõ ràng rằng, không nên lẫn lộn mọi thứ."
Ông nội Tiêu bỗng nhiên hỏi: "Cô bé kia bà có biết không?"
Bà nội Tiêu lắc đầu, "Không biết."
Ông nội Tiêu im lặng trong chốc lát, "Nếu không, tôi cử người đi điều tra một chút?"
Vẻ mặt bà nội Tiêu không đồng ý, "Cái người này! Ông thiệt là.....bọn nhỏ còn cần sự riêng tư, ông điều tra cái gì? Lúc nó muốn ông biết thì tự nhiên sẽ mang về nhà. Tử Uyên là đứa bé thông minh, biết bây giờ nói ra chắc chắn ông sẽ không đồng ý, nên cũng không nhắc đến một câu. Ông hãy yên tâm đi, đứa bé này đã có tính toán trong lòng."
Ông nội Tiêu suy nghĩ một lát sau đó gật đầu cười, chuyện này cũng không nhắc lại nữa.
Hai cụ nhỏ giọng nói chuyện với nhau mấy câu sau đó cũng rời đi.
Tiêu Tử Uyên ở lại trong nước chẳng được bao lâu, vài ngày nữa đã phải trở về trường học.
Lúc trở lại trường học, Tùy Ức vội vàng đến mức mù mịt trời đất, chờ kết quả cuộc thi nghiên cứu sinh, chuẩn bị thi vòng hai, chuẩn bị tốt nghiệp, chụp ảnh tốt nghiệp, tiệc chia tay, từng việc từng việc thi nhau đến, đợi đên lúc cô rảnh rỗi, đã đến lúc tốt nghiệp rồi.
Sau khi ăn xong tiệc chia tay, bốn người cùng nhau đi dạo trên một con đường nhỏ trên sân trường. Tam Bảo bỗng nhiên nhỏ giọng run rẩy, ba người cũng đều có chút xúc động.
Tùy Ức, Hà Ca thuận lợi thi đậu nghiên cứu sinh chuyện nghiệp, Tam Bảo dựa vào thành tích thấp không thể nào thấp hơn thi đậu vào nghiên cứu sinh do Tô giáo sư hướng dẫn, vì thế cô vẫn còn đắc ý rất lâu. Mà Yêu Nữ vài ngày sau sẽ theo kế hoạch sang trường học ở nước ngoài trình diện, từ đó cùng với ba người các cô trời nam đất bắc.
Tùy Ức vừa định lên tiếng an ủi, ai ngờ Tam Bảo bỗng nhiên đứng lên quay về phía ký túc xá nam hét lớn: "Các đàn em! Các em chờ chị! Chờ chị ra ngoài kiếm tiền trở về bao nuôi các em!"
Tùy Ức, Hà Ca và Yêu Nữ ngay lập tức sững sờ, người đi qua đường cũng che miệng nhìn sang, mà những người trên ban công ký túc xá cũng huýt gió. Có mấy sinh viên nam cũng kêu lên: "Đàn chị, chúng em chờ chị! Nhớ trở về sớm nha!"
Những người xung quanh cũng bật cười to ra tiếng.
Sau đó vài ngày, bốn người kéo hành lý đứng ở trước cửa phòng ký túc, nhìn phòng trống rỗng, ai cũng không muốn rời đi.
Nhớ năm ấy trong phòng ngủ, bày biện rất nhiều vật lộn xộn. Mỗi đêm chúng ta nằm trong chăn, nói chuyện phiếm không kể trời đất. Nhớ trên sân trường năm ấy, bầu trời xanh thẳm, gió thổi nhẹ nhàng, chúng ta đi qua đi lại trên con đường nhỏ trên sân trường, không biết bao nhiêu lần. Chúng ta thỏa thích vui đùa nói cười, thời gian tươi đẹp nhất đã theo chân chúng ta đi qua rồi.
Mấy ngày sau, Tùy Ức Tam Bảo, Hà ca đứng ở trong đại sảnh sân bay tiễn Yêu Nữ.
Ba người vẻ mặt lưu luyến không rời, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía cửa sân bay, chỉ có duy nhất Yêu Nữ vẫn tươi cười với các cô.
Sau đó Yêu Nữ kéo hành lý nói: "Được rồi, tớ đi vào đây."
Trong lòng Tùy Ức biết rõ, Kiều Dụ chắc là sẽ không đến, nếu như muốn đến thì đã đến từ sớm rồi.
Tam Bảo và Hà Ca nắm lấy tay Yêu Nữ, "Đợi đã!"
Tam Bảo ấp úng mở miệng hỏi: "Không đợi em rể Kiều. . . . . . A, không, không đợi Kiều sư huynh à?"
Vẻ mặt Yêu Nữ không thay đổi, nắm chặt rương hành lý tay trong tay lại. "Tớ đi đây, nhớ thường liên lạc nha."
Nói xong cười vẫy tay, cũng không quay đầu lại bước đi .
Trong phòng giám sát sân bay, một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồng phục đến hỏi: "Có muốn ngăn lại không?"
Kiều Dụ ngồi ở trên ghế salon khoát tay, mắt cũng không nháy nhìn chằm chằm gương mặt ngày đêm mong nhớ trên màn hình kia, tiếp tục im lặng, không tự chủ châm một điếu thuốc.
Có người muốn lên ngăn cản anh, lại bị người đàn ông trẻ tuổi lúc nãy ngăn lại, nhìn anh ta lắc đầu, sau đó người đàn ông trẻ tuổi đó ngồi xuống bên cạnh Kiều Dụ.
Kiều Dụ quay đầu lại, giọng nói khàn khàn: "Em biết nơi này không cho hút thuốc lá, em chỉ hút một điếu thôi, hút xong đã."
Nói xong tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình, cho đến khi máy bay bay vào bầu trời, điếu thuốc trong tay Kiều Dụ chỉ còn tàn thuốc. Thế nhưng anh vẫn chưa lấy ra, đến khi trên đầu ngón tay truyền đến cảm giác đau đớn mới sực tỉnh, vẻ mặt khôi phục lại bình thường, nói cám ơn với người đàn ông bên cạnh, "Cảm ơn anh, em đi đây."
Người đàn ông đó vỗ vai anh, "Làm anh em nhiều năm như vậy, khách sao như vậy làm gì."
Người đàn ông trẻ tuổi đối với sự khác thường của Kiều Dụ không hề hỏi, mà hỏi đến chuyện khác, "Sức khỏe của đại ca như thế nào rồi?"
Hàng lông mày của Kiều Dụ nhíu lại buồn rầu hơn, ""Càng ngày càng xấu. Anh cũng biết, nếu anh ấy có thể chịu được, em cũng không cần như thế này."
Nói xong ánh mắt lại nhìn lên màn hình theo dõi sớm đã không còn bóng dáng yểu điệu kia nữa, kiên quyết xoay người rời đi, "Anh bận việc gì thì làm đi, em đi đây."
Mặc dù không thấy được, nhưng trong đầu gương mặt xinh đẹp đó càng ngày càng hiện rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com