TruyenHHH.com

Quang Tiep Quan Gia That Tam Co

Bữa cơm kết thúc một cách dở khóc dở cười, Hoàng Tuấn Tiệp về phòng còn trộm một hồi mới dứt. Hạ Chi Quang phải nhắc đi ngủ mãi mới thôi cong cong khóe miệng mà chui vào ổ chăn ấm áp.

Ngày mai cậu phải đến công ty nữa.

Hoàng Tuấn Lâm nói anh sẽ kèm cậu trong hai tuần. Hai tuần sau sẽ sắp xếp một người thích hợp. Ở công ty cũng có ba mẹ, nếu bị ăn hiếp cứ nói một tiếng, cả nhà sẽ đòi lại công bằng cho cậu ngay lập tức.

Lời dặn dò tưởng chừng đơn giản, lại bị cả nhà nói cả buổi. Hoàng Tuấn Tiệp nghe đến cười khổ, cả nhà xem chừng bảo bọc cậu quá thành quen rồi.

Hoàng Tuấn Tiệp lắc đầu ngán ngẩm, với tay lấy đồng hồ trên đầu giường. Bàn tay vừa chạm vào mặt gỗ đã dừng lại, cậu bỗng chốc nhớ ra, bản thân đã dẹp cái đồng hồ báo thức đi rồi. Từ ngày Hạ Chi Quang tới, cậu đã không còn sử dụng nó nữa.

Cậu thu tay lại, bất giác nhìn điện thoại đặt trên bàn nhỏ ở cạnh giường, cầm lấy nó chuẩn bị cài báo thức. Rồi bỗng như chợt nghĩ đến gì đó, từ bấm vào cài giờ, cậu lại bấm vào wechat, nhắn tin cho một người.

Tin nhắn không dài, vỏn vẹn mấy chữ "Quang Quang, mai gọi em dậy sớm hơn nửa tiếng nhé". Hạ Chi Quang ở trong phòng mở tin nhắn, bản thân không tự chủ cong khóe miệng, lưu loát nhắn trả lời "được" Sau đó không quên gửi thêm câu "chúc ngủ ngon".

Hoàng Tuấn Tiệp ở bên kia nhận được, cũng đáp lại một câu chúc ngủ ngon, yên tâm đắp chăn nhắm mắt lại.

Màn hình sáng lên rồi tắt, Hạ Chi Quang treo xong áo, mở điện thoại ra xem. Nhận được một câu kia của cậu phút chốc cảm thấy ngọt ngào. Cầm điện thoại cài giờ báo thức sớm hơn giờ cậu yêu cầu 15 phút. Xong xuôi mới xoay người đi ngủ.

Hôm sau, chuông báo thức reo lên, Hạ Chi Quang từ trên giường bật dậy. Nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân rồi thay đồ đi lên tầng ba.

Cửa phòng được mở ra, Hạ Chi Quang mỉm cười nhìn cục bông quen thuộc trên giường. Anh tiến tới, lay nhẹ cục bông gọi "Tiểu Tiệp, dậy thôi."

Tiểu khả ái ở dưới lớp chăn mềm mại khẽ rục rịch, hai bàn tay nhỏ nhắn chậm rãi nắm mép chăn kéo xuống, để lộ gương mặt còn đang mớ ngủ, chu chu môi như không vừa ý.

Hoàng Tuấn Tiệp cố gắng mở mắt, miệng nhỏ ngái ngủ gọi một tiếng "Quang Quang!" nghe như đang làm nũng. Hạ Chi Quang thiếu chút đã chiều theo mặc cho cậu ngủ tiếp. Nhưng nhiệm vụ vẫn là nhiệm vụ, anh mới không muốn bị cậu giận đâu.

"Anh đây! Tiểu Tiệp, tới giờ dậy rồi." Hạ Chi Quang tuy không nỡ vẫn lên tiếng lần nữa, kéo sự tỉnh táo của Hoàng Tuấn Tiệp trở về. Cậu mơ màng nghe giọng nói ôn nhu của anh, rốt cuộc hất chăn ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở cười hì hì "Chào buổi sáng, Quang Quang."

"Chào buổi sáng!" Xoa đầu Hoàng Tuấn Tiệp, Hạ Chi Quang vui vẻ kêu cậu xuống giường, chính mình ở lại dọn dẹp gọn gàng mền và gấu bông của cậu, lại đi chọn một bộ đồ thích hợp cho ngày hôm nay, ngồi sẵn ở trên giường đợi câu trở ra.

Đợi cậu thay đồ xong, cả hai xuống nhà ngay sau đó. Một lớn một nhỏ nắm tay nhau đi xuống dưới. Hoàng Tuấn Tiệp không thấy ở đâu có vấn đề, chỉ thấy nắm tay anh khiến cậu thấy an toàn. Hạ Chi Quang cũng rất tự nhiên đi chậm một chút, song song cùng bước với cậu. Trước ánh mắt của mọi người tỏ ra thân mật không che giấu.

Hoàng Tuấn Tiệp không thấy ba mẹ, quay qua hỏi Hoàng Tuấn Lâm đang ăn sáng "Anh hai, ba mẹ đâu?"

"Tiểu Tiệp?" Hoàng Tuấn Lâm ngạc nhiên quay qua "Sao lại dậy sớm như vậy?"

"Em muốn chuẩn bị thật tốt cho ngày đầu tiên." Hoàng Tuấn Tiệp ngồi xuống ghế nói "Không thể ỷ là con chủ tịch mà đến muộn được."

Hoàng Tuấn Lâm gật đầu hài lòng "Ừm, tốt lắm." Hắn ăn nốt miếng bánh mì trên tay, nhìn vào đồng hồ trả lời câu hỏi khi nãy của em trai "Ba mẹ đã đến công ty trước rồi. Hiện tại nếu em muốn đến sớm thì phải ăn sáng xong trong vòng 15 phút.."

Đồng hồ trên tay khẽ kêu tích tắc, Hoàng Tuấn Lâm nhìn qua thấy Hoàng Tuấn Tiệp cũng đang nhìn đồng hồ, vừa ngó vừa cầm bánh mì lên ăn, gặm gặm một hồi đến hai má cũng bị cậu làm cho tròn xoe, ngậm một miệng đồ ăn nhai đến khổ sở.

Hoàng Tuấn Lâm bất lực phì cười, kéo cái tay đang cầm bánh mì kia lại "Em từ từ ăn, nghẹn là anh đánh đấy nhé."

Hạ Chi Quang từ bên trong đi ra, nhìn cặp má phấn nộn của Hoàng Tuấn Tiệp liền nhanh tay lấy lát bánh mì đi, nhét vào tay cậu một ly sữa, che đi đồng hồ nói "Uống chút sữa đi! Không cần ăn vội vậy đâu."

Mắt hạnh sáng lấp lánh, Hoàng Tuấn Tiệp nghe lời uống ngụm sữa, nuốt bánh mì ở trong miệng xuống. Hoàng Tuấn Lâm ở bên cạnh vỗ vỗ lưng em trai "Anh nói em ăn xong trong vòng 15 phút, nào phải 5 phút đâu mà hấp tấp như thế. Chúng ta rất dư dả thời gian."

"Em..em.." Hoàng Tuấn Tiệp lắp bắp, ngón tay vô thức móc lấy nhau. Hoàng Tuấn Lâm bất đắc dĩ dịu dàng nựng má em trai "Nhóc con, em là em trai Hoàng Tuấn Lâm. Anh sẽ không để ai có cơ hội bắt nạt em. Hiện tại mới 6 giờ 15 phút, anh nói em ăn sáng trong 15 phút, thời gian còn lại giúp em phổ cập một chút. Đừng có hiểu lầm từ 'đến sớm' của anh thành 'sắp muộn' chứ. Anh không muốn bị ba mẹ giận đâu."

Hoàng Tuấn Tiệp ngại ngùng gật đầu, chăm chú ăn xong bữa sáng. Sau khi ăn xong, cả ba cùng tới công ty. Hoàng Tuấn Lâm và cậu ngồi ở phía sau, để hắn giải thích cho cậu một số điều trước khi vào môi trường mới.

Chiếc xe chạy êm ru trên con đường tấp nập, Hạ Chi Quang nhìn qua đồng hồ trên tay, mắt thấy sắp tới giờ cao điểm, liền nhắc nhở hai người phía sau ngồi vững, bắt đầu tăng tốc.

Hạ Chi Quang lái xe rất vững, tuy đã tăng tốc nhưng hắn và cậu không thấy khác biệt lắm, thế là cả hai điềm tĩnh nói chuyện tiếp.

Tiếng chuông điện thoại hắn reo lên đột ngột cắt ngang cuộc trò chuyện của cả hai. Hoàng Tuấn Lâm nhíu mày bắt máy, khi tắt máy có chút khó xử nhìn sang Hoàng Tuấn Tiệp.

Người gọi đến là thư ký, thông báo có cuộc họp khẩn cấp, Hoàng Tuấn Lâm không hài lòng về nó, tuy nhiên không thể bỏ mặc không lo. Vì thế, hắn lần nữa cầm điện thoại gọi cho một người, đầu dây bên kia không biết nói cái gì mà chân mày nhíu chặt của hắn giãn ra không ít.

Hạ Chi Quang không xen vào, Hoàng Tuấn Tiệp không thắc mắc, cả hai im lặng đợi hắn giải quyết xong, đợi hắn nói về vấn đề sắp tới.

Cả hai chờ thêm một lúc, Hoàng Tuấn Lâm quay sang nhìn Hạ Chi Quang "Bảo vệ tiểu thiếu gia ở Hoàng thị cậu nắm chắc được mấy phần?"

"10 phần!" Không chắc lắm về câu hỏi, nhưng Hạ Chi Quang rất nhanh đã trả lời mà không suy nghĩ.

"Được! Tôi phải đi họp. Cậu chưa từng đến Hoàng thị, phải để ý kỹ." Hoàng Tuấn Lâm dặn dò.

Hạ Chi Quang cười khẩy "Người trong công ty này không đáng tin vậy sao?"

"Không hẳn là không đáng tin." Hoàng Tuấn Lâm mở cửa xe cho cậu nói "Chỉ là có mấy người khá có thành kiến với khái niệm con ông cháu cha. Và cả một số người đang ngấm ngầm làm điều xấu."

Hắn nói rất tự nhiên, giống như nó không hề to tát. Mà có vẻ nó không như vậy thật, vì hắn cảm thấy nó bình thường. Lần này cẩn trọng như vậy, chỉ vì có Hoàng Tuấn Tiệp ở đây mà thôi.

Lo lắng cho em trai quá mà ra đây mà. Hạ Chi Quang nghĩ, hơi khom người "Cứ giao cho tôi."

Hoàng Tuấn Lâm vừa ý gật đầu, chỉnh lại áo cho cậu, nhắc nhở thêm vài câu rồi đi thẳng lên phòng họp ngay khi người hắn hẹn lúc trước vừa tới.

Người đến là một người tầm 30 tuổi, xét về ngoại hình cũng rất ưa nhìn, ngoài mặt trầm ổn, nét mặt nhu hòa trông khá hòa đồng, nói chuyện cũng rất dễ nghe. Hoàng Tuấn Tiệp nói chuyện với hắn được vài câu đã bắt đầu rôm rả, cùng nhau đi tham quan công ty rất vui vẻ.

Hắn kêu cậu và anh gọi hắn Lâm ca là được. Hạ Chi Quang và Hoàng Tuấn Tiệp tất nhiên vui vẻ đồng ý, theo sự chỉ dẫn tận tình của hắn đi lên từng tầng.

Tới tầng 10, khi Lâm ca đang giới thiệu các phòng làm việc cho anh và cậu, ở một góc khuất cả ba đột nhiên nghe được một giọng nói nhỏ. Hạ Chi Quang nhạy bén kéo hai người nấp đi, rồi âm thầm nghiêng người xem xét tình hình phía bên kia.

Người nọ là một người đàn ông trung niên, ngoại hình khá điển hình, chính là mấy ông chú bụng bự, tóc hói trong lời nói của người ta, vẻ ngoài dầu mỡ khiến người ta chán ghét.

Ông ta ở góc khuất nói chuyện không kiêng dè, những lời nói mang tính chất phạm pháp lần lượt được ông ta nói ra hết. Hạ Chi Quang nâng mắt nhìn, như hiểu ra cúi đầu xem tiếp.

"Khuất camera rồi!" Hoàng Tuấn nói nhỏ, kéo áo Hạ Chi Quang muốn lấy điện thoại, anh hạ thấp người hỏi "Tiểu Tiệp, sao thế?"

"Ghi âm, khuất camera, không có gì để làm chứng. Em để điện thoại ở túi áo trong, khó lấy." Bàn tay nhỏ bé thò vào trong túi áo Hạ Chi Quang, cậu chưa kịp vui vì chạm vào được điện thoại, Lâm ca ở phía sau đã khều cậu nhỏ giọng "Tôi đã ghi âm rồi tiểu thiếu gia."

Anh và cậu bất ngờ nhìn Lâm ca, Hạ Chi Quang cũng ngạc nhiên nhìn Hoàng Tuấn Tiệp. Đều nhạy bén như nhau cả.

Ba người cảm thán về nhau xong thì ngay lập tức im bặt, không nói thêm lời nào. Sau một lúc, ông ta ngắt điện thoại, bộ dạng lấm la lấm lét quan sát xung quanh, xác định không có ai mới vội vàng rời đi.

Bộ dáng trước và sau khác biệt, nhưng bộ dạng tự tin nói chuyện khi nãy của ông ta đã họ biết. Đây không phải là lần đầu.

Bởi lẽ theo lời Lâm ca nói, nơi này ít khi có người qua lại, góc vừa nãy lại khuất camera, giọng nói ông ta cũng không đủ lớn để camera ghi lại được. Hôm nay bọn họ thấy được ông ta ở đây đều là nhờ vào Hoàng Tuấn Tiệp, bằng không sẽ không có cuộc hội ngộ bất ngờ này.

"Chúng ta nên đi chưa?" Hoàng Tuấn Tiệp nhìn điện thoại của Lâm ca, tức giận nói "Đem bằng chứng về thôi. Không thể để ông ta làm ảnh hưởng đến công sức của ba mẹ và anh hai được. Phải vạch trần ông ta!"

Hạ Chi Quang và Lâm ca nhìn nhau, mỉm cười cùng lúc cúi người đáp "Vâng, tiểu thiếu gia."

………………………

01.06.2024

Trễ giờ, xin lỗi.

Tuần này tui ốm nên k đc năng suất, tuần sau sẽ bù. Dù k dám chắc sẽ bù được bao nhiêu👉👈

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com