Quan Su Kho Lam Luu Bi X Gia Cat Luong Cao H
Vụ kiện lần này không khác gì một mồi lửa thổi bùng lên mâu thuẫn ngầm giữa hai phe phái trong triều.Bấy lâu nay phe cựu thần do Hứa Tĩnh cầm đầu vẫn luôn tìm cách lật đổ Gia Cát Lượng, nhất là từ khi Lưu Bị lên ngôi vương, tuy bề ngoài phong chức tước cho bọn họ, nhưng thực tế chỉ là cái vỏ, quyền lực thực sự đều trong tay Gia Cát Lượng. Việc nhỏ không nói, việc lớn đều phải thông qua y, nếu y không đồng ý, nhất định Lưu Bị cũng không phê duyệt. Phe Hứa Tĩnh ăn không ngon ngủ không yên, ngày đêm tính kế nhổ bỏ cái gai trong mắt này, ngặt nỗi y quá tài giỏi, quá thanh liêm chính trực, bới lông tìm vết mãi vẫn không thấy khuyết điểm nào.Cho tới gần đây, khi Lý Nghiêm nghe tin Lý Dụ chết.Lý Dụ vốn là em họ xa của Lý Nghiêm, cách tới mấy đời, nên hai bên không hề lui tới. Lý Nghiêm gần như quên mất mình có người em họ này, cũng chả quan tâm sống chết của Lý Dụ. Tình cờ thuộc hạ thân tín của hắn nghe được một tin đồn, nói việc này có liên quan tới Gia Cát Lượng!Tức thì, Lý Nghiêm đem chuyện này báo cho Hứa Tĩnh. Lão cáo già Hứa Tĩnh rất nhanh nghĩ ra mưu kế, một mặt bẩm báo lên Lưu Bị, một mặt cho người phao thêm tin đồn nói Gia Cát Lượng chính là thủ phạm, mặt khác sai người giả làm nhân chứng tố cáo y vì mâu thuẫn cá nhân mà giết hại mệnh quan triều đình!Dĩ nhiên bọn họ chỉ định thừa cơ giá họa, chứ không hề biết ẩn khúc trong đó.Họ nằm mơ cũng không ngờ, Gia Cát Lượng thật sự có liên quan.Càng không ngờ là, y lại muốn làm lớn chuyện này hơn cả bọn họ!Theo Hứa Tĩnh tính toán, Lưu Bị có thể sẽ phái người xuống huyện điều tra, cũng có thể sẽ đích thân đi, nhưng sẽ kín tiếng, giống như vi hành.Vậy mà Gia Cát Lượng nhất quyết không chịu, nói phải đại vương xuống huyện, nhất định phải tổ chức long trọng, phải tiến hành theo nghi thức, mang theo binh đoàn, tiền hô hậu ủng.Hứa Tĩnh vuốt râu ngẫm nghĩ cả ngày vẫn không đoán ra Gia Cát Lượng có âm mưu gì, nhưng cảm thấy như vậy cũng tốt, càng lớn chuyện thì tiếng xấu của quân sư càng vang xa. Nên bảo Lý Nghiêm cứ làm theo lời y đi.Mùng 8 tháng giêng, gió nhẹ trời trong.Cả đoàn nhân mã gồm quan lại cùng binh sĩ chừng hơn trăm người. Mấy lớp kỵ binh đi tiên phong, tiếp theo là Triệu Vân cùng đội cận vệ hộ tống xe ngựa của Hán Trung vương, kế đến là xe ngựa của quan lại, tùy tùng, xe chở hậu cần thức ăn nước uống...Ai nấy đều mũ giáp chỉnh tề, cờ phướn tung bay. Hán Trung vương không lộ diện, chỉ phất tay ra hiệu xuất phát. Đội ngũ nhanh chóng khởi hành, tốc độ khá nhanh, chẳng mấy chốc đã ra khỏi đô thành náo nhiệt, xung quanh chỉ còn ruộng đồng bát ngát, cây cối xanh tươi.Cảnh đẹp ý vui, nhưng lòng người bất ổn.Lưu Bị khoanh tay ngồi trong xe, lơ đãng liếc ra ngoài cửa sổ, chốc lát lại thở dài thườn thượt. Hắn luôn thích cưỡi ngựa, hoặc nếu ngồi xe thì phải có Gia Cát Lượng ở cạnh.Trước đây, lúc hắn chưa lên chức thì y còn miễn cưỡng ngồi chung, bây giờ hắn đã là đại vương, y khăng khăng không chịu. Đưa ra cả đống lý do, nào là chủ công thân phận cao quý, nhất định phải ngồi kiệu riêng của vương gia. Nào là hôm nay còn có Lý Nghiêm cùng các quan khác đi cùng, ai ngồi xe nấy, tại sao chỉ có quân sư được ngồi chung với đại vương, bọn họ sẽ dèm pha!Lưu Bị có mười cái miệng cũng không thể cãi thắng quân sư nhà mình. Y từng chấp cả làng nho sĩ Giang Đông cơ mà, thì một chủ công ngơ ngáo như hắn có nghĩa lý gì.Bởi vậy, Lưu Bị đành tiu nghỉu ngồi chò hỏ trong xe, ngáp dài ngáp ngắn, lăn qua lăn lại, chán như chó...Chả có gì làm, hắn ló đầu ra cửa sổ nhìn xung quanh.Phía trước không xa, Gia Cát Lượng đang cùng Triệu Vân cưỡi ngựa song song, hai người mặt mày tươi tỉnh, còn trò chuyện gì đó rất vui vẻ?Hôm nay y mặc bạch y, trùng hợp Triệu Vân cũng mang giáp bạc. Cả hai đều trắng, đều đẹp, nhìn qua có vẻ... xứng đôi?! Ủa khoan, sao y lại cưỡi ngựa? Xe của quân sư ở phía sau mà?Đang mở miệng tính kêu, đột nhiên thấy y quay đầu lại nhìn về phía hắn. Sau đó liền thúc ngựa chạy lại gần, cười hỏi: "Đại vương, có gì phân phó?"Lưu Bị nhướn mày: "Sao ngươi cưỡi ngựa?""À, xe Lượng chở theo nhiều đồ quá nên hơi ngột ngạt, ta ra hít thở không khí một chút..." "Ta cũng ra, xe ta cũng ngột ngạt!" Lưu Bị nhanh miệng. "Nhưng xe chủ công có đồ gì đâu?" Y tủm tỉm.Lưu Bị mới quay vào nhìn kỹ, đúng là xe của đại vương nên không cần chở gì, quần áo đồ dùng cá nhân linh tinh đều đã chở riêng, xe hắn cực kỳ rộng rãi thoải mái, còn có giường nằm...Mặt hắn bí xị quay ra nhìn y. Gia Cát Lượng mỉm cười nói nhỏ: "Thôi được rồi, ra cưỡi ngựa một lát, tới thị trấn tiếp theo phải vào xe, biết chưa?"Lưu Bị mừng rơn, lập tức hí hửng kêu người dẫn ngựa tới hí hửng nhảy lên. Nhưng chưa kịp vui lâu thì Gia Cát Lượng lại nói: "À, thần cưỡi ngựa nãy giờ hơi đau lưng, xin phép về xe nghỉ ngơi trước, đại vương cứ thong thả."Mặt chó đần ngáo ra: "Hả? Kỳ vậy? Rồi ta nói chuyện với ai?""Còn có Tử Long mà." Hồ ly nào đó nói xong ung dung xoay mông chui vào xe ngựa của mình, để lại Lưu Bị cùng Triệu Vân hai kẻ vốn lầm lì ít nói bốn mắt nhìn nhau.Mấy giây sau Triệu Vân lúng túng mở lời: "Chủ công, hôm nay thời tiết đẹp ha..."Lưu Bị gật đầu: "Ờ đẹp..."Rồi hết chuyện. Cả hai im lặng cưỡi ngựa. Dù vậy nhưng trong lòng Lưu Bị thở phào nhẹ nhõm. Mấy ngày nay hắn rất lo lắng, không phải chuyện Lý Nghiêm, y đã bàn bạc với hắn cách đối phó cả rồi. Mà lỡ như kế sách của y không thành đi nữa, cũng có hắn đứng ra bảo vệ y chu toàn. Hắn chỉ lo cho tâm trạng y. Vừa mới ổn định được một chút đã trở về địa phương quái quỷ này, không biết y cảm thấy thế nào? Trong lòng y chắc là khó chịu lắm.Nhưng giờ thấy y mặt mày tươi tỉnh, còn đùa giỡn với mình, chứng tỏ y không sao. Vậy thì tốt rồi...Gia Cát Lượng vừa vào xe, khuôn mặt vui vẻ nhanh chóng biến mất. Y không muốn làm Lưu Bị lo lắng, nên bề ngoài tỏ ra tỉnh bơ, nhưng trong lòng không khỏi nặng nề.Lý Dụ là một, Lý Nghiêm là hai, hai gã họ Lý này thật sự phiền phức. Sự cố lần trước khiến y e dè hơn trước, sợ lại phạm phải sai lầm.Thần cơ diệu toán, chẳng qua chỉ là đồn thổi của thiên hạ. Mà y, vốn chỉ là người trần mắt thịt, sao đoán được thiên cơ, sao thấu được lòng người? Cái gọi là thần cơ diệu toán đó, bất quá chỉ là nhìn xa trông rông, tính toán kỹ lưỡng hơn người thường một chút mà thôi.Lần này phe Lý Nghiêm trực tiếp muốn kéo y xuống bùn, chắc hẳn đã sắp đặt thiên la địa võng chờ y mắc bẫy. Không biết mình có thể thắng được bọn họ không đây?Còn có chủ công, liệu có bị mình liên lụy?Y siết chặt quạt lông trong tay, lặng lẽ trầm tư...Nhưng hôm sau, lo lắng của y đã giảm hơn phân nửa. Vì kế sách đã bắt đầu phát huy tác dụng.Phái đoàn của Lưu Bị phô trương thanh thế, dân chúng rất nhanh liền biết tin Hán Trung vương xuống huyện tra án, lập tức có người liều mạng chặn kiệu kêu oan. Là một dân nghèo khổ thấp cổ bé họng, bị cường hào địa phương chèn ép, nhưng quan phủ sợ nên nhắm mắt làm ngơ. Lưu Bị phái Triệu Vân điều tra rõ ràng, sau đó thẳng tay trừng trị bè lũ cường hào ác bá. Dân chúng thấy vậy, một đồn mười, mười dồn trăm, những ngày tiếp theo liên tục có người chặn kiệu.Gia Cát Lượng không ra mặt, chỉ ở sau màn hiến kế cho Lưu Bị xử án. Tiếng lành đồn xa, Lưu Bị bỗng được phong thành 'thanh thiên đại lão gia', công bằng chính trực nghiêm minh xử án như thần! Dọc đường đi, dân chúng lũ lượt kéo tới nhờ Lưu đại nhân phân xử. Vì chuyện này mà lộ trình xuống Vu huyện đã chậm hơn mười ngày.Tới ngày thứ mười một, khi đoàn người đặt chân tới Vu huyện, thì sự kiện Gia Cát Lượng trông chờ cuối cùng đã đến.Thân nhân gia quyến của các thôn nữ bị bè lũ Lý Dụ bức hại năm xưa, giờ tập hợp lại với nhau, cùng lên tiếng tố cáo Lý Dụ!Vẫn có thăng đường xét xử, vẫn có rất nhiều dân chúng tụ tập đến xem đúng như dự tính của hắn, nhưng sao kẻ ban đầu là nạn nhân, nay lại trở thành hung thủ?Lý Nghiêm không kịp trở tay, chỉ đành xám mặt ngồi nghe tội trạng rành rành của thằng em họ cầm thú. Nhưng còn nước còn tát, Lý Nghiêm gân cổ lên hỏi: "Dù Lý Dụ có tội đi nữa, thì Gia Cát quân sư cũng đâu thể sát hại hắn không thông qua xét xử?"Gia Cát Lượng mặt không đổi sắc: "Sao ngươi dám khẳng định là do ta giết? Nhân chứng, vật chứng đâu?" Lý Nghiêm lập tức kêu thuộc hạ lôi đám 'nhân chứng' của mình ra, nói hôm đó đang cày ruộng thì thấy quân sư đi cùng với mấy người Lý Dụ, không lâu sau lại thấy quân sư cả người đầy máu trở về, tay còn cầm thanh kiếm dính máu, bộ dạng lén lút khả nghi... Gia Cát Lượng cảm thấy khó tin. Y lo trước lo sau, cứ tưởng Lý Nghiêm sẽ bày ra thiên la địa võng gì ghê gớm lắm. Hóa ra chỉ là chiêu ngậm máu phun người đầy sơ hở thế này?Y đứng lên tiến lại gần đám nhân chứng, xắn tay áo đưa cánh tay trắng nõn thư sinh của mình ra, nhướng mày hỏi: "Các người nhìn ta như vầy có thể một mình đánh bại 5 gã võ phu kia?" Một tên ấp úng: "Ngươi... có thể dùng thuốc độc?"Tên khác hùa theo: "Đúng, đúng, chắc chắn ngươi hạ độc bọn họ...""Vậy ta còn phải chém họ làm gì để cả người dính máu? Các ngươi bịa đặt cũng phải dùng não chứ?" Gia Cát Lượng hỏi lại.Quần chúng vây xem liền bật cười, vừa gật gù khen quân sư quá tỉnh táo, vừa cười nhạo bọn người kia chuyện vô lý rành rành như vậy cũng dám nói... Chợt có người lên tiếng: "Ủa, kia là A Ngưu hàng xóm nhà ta, ta nhớ hôm đó hắn nhậu xỉn ngủ cả ngày nên bị vợ chửi inh ỏi mà? Đâu có ra đồng cày ruộng gì?"Vài người khác cũng nhận ra bất thường, nhao nhao lên: "Đúng rồi, tên kia là ăn xin đầu hẻm nhà ta, suốt ngày lê lết ở đó, làm gì đi cày?" "Còn gã Mộc Đầu nghiện cờ bạc kia chắc chắn hôm đó đang chụm đầu ở sòng bài, cày ruộng méo gì hắn!"Gia Cát Lượng cau mày nhìn Lý Nghiêm. Chọn ai không chọn, lại đi kiếm mấy tên du thủ du thực này làm nhân chứng. Có phải là coi thường y quá rồi không? Hay là còn âm mưu gì khác đằng sau?Nhưng chỉ thấy Lý Nghiêm mặt mày xanh xám, nghiến răng nghiến lợi trừng đám thuộc hạ. Cả đám cúi đầu không dám ngẩng mặt lên.Lưu Bị đập bàn nghiêm giọng quát: "Lý Nghiêm! Ngươi tin lời đồn nhảm, vội vàng kiện cáo lên bổn vương, làm tổn hại danh tiếng quân sư, triều đình bất an, lòng dân náo loạn, ngươi có biết tội chưa?"Lý Nghiêm lập tức quỳ xuống khấu đầu xin tha, bảo là mình thiếu kinh nghiệm nên tin nhầm kẻ gian, chỉ vì lo lắng cho danh tiếng của quân sư cùng đại vương nên chưa kịp tra rõ sự tình đã lập tức bẩm báo... Dù sao Lý Nghiêm cũng là trụ cột triều đình, mà nhất thời khó có thể lật tẩy hắn chính là kẻ sai người đồn thổi, vả lại Gia Cát Lượng cũng không muốn dây dưa ở đây, nên đứng ra nói đỡ cho hắn. Lưu Bị hiểu ý, chốt lại chỉ phạt Lý Nghiêm giáng chức ba cấp, cắt chức ba tháng, đóng cửa sám hối.Lý Dụ phạm trọng tội, cấu kết kẻ gian hãm hại thôn nữ nhà lành, tội đáng muôn chết, nhưng ác giả ác báo, rốt cuộc đã bị sơn tặc giết hại, xem như đền tội. Lý Nghiêm là anh họ Lý Dụ, nên phải thay mặt hắn bồi thường tạ lỗi với tất cả nạn nhân.Bọn nhân chứng giả bị đánh ba mươi trượng, giam vào ngục, giao cho Mã Tốc tiếp tục xử lý.Gia Cát Lượng bị hàm oan, lập tức bố cáo thiên hạ trả lại trong sạch cho y. Bãi đường!Dân chúng cũng tạm hài lòng với phán quyết này, lục tục tản đi, ai về nhà nấy.Công đường trống trải, chỉ còn lại hai người.Vị quân sư vừa được minh oan nào đó tới gần vị thanh thiên đại lão gia nào đó, thì thầm vào tai hắn: "Chủ công mấy hôm nay xử án vất vả chắc là mệt rồi, có muốn tìm chỗ nào thư giãn với Lượng không?"...Nắng chiều ngả vàng trên sườn đồi, gió thổi vi vu, thảm cỏ xanh mượt dập dềnh như sóng. Phía cuối con đường mòn vắng vẻ dưới chân đồi, một con tuấn mã đang rảo bước đi tới.Trên lưng ngựa có hai người, nam tử phía trước trang phục trắng nhạt, mặt mày tuấn tú, ánh mắt sáng ngời, khóe miệng cong cong, nhìn qua tinh thần phấn khởi. Y thúc ngựa đi chầm chậm, vừa đi vừa ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, thỉnh thoảng quay lại nói gì đó với người ngồi sau. Nam nhân ngồi sau tóc đã chớm bạc, tuổi tác không nhỏ, nhưng ngũ quan anh tuấn, vai rộng tay to, thân thể vô cùng tráng kiện. Có điều lúc này vẻ mặt hắn không ổn cho lắm, tuy vẫn đáp trả người kia, nhưng miệng cười hơi gượng, chốc lát lại nuốt nước bọt, dịch chuyển thân dưới, dường như đang cố gắng không chạm vào người phía trước. Trái lại nam tử phía trước vẫn thản nhiên vô tư cười nói, thân thể vẫn lắc lư theo nhịp ngựa phi, làm như không biết cặp mông mềm mại của mình cứ cọ tới cọ lui vào thứ cứng rắn nào đó của nam nhân...Bỗng ngựa vấp phải hố nhỏ, hai thân thể không khỏi chạm mạnh vào nhau. Người phía trước lại còn rên khẽ một tiếng "A~". Người phía sau lập tức cứng đờ, hơi thở càng thêm nặng nề, chỗ kia đã cứng đến mức không nhịn được nữa, đành ấp úng hỏi: "Khổng Minh... hay là ta xuống đi bộ được không?"Y nhướng mày tủm tỉm: "Hửm, tại sao? Không thích cưỡi ngựa chung với Lượng?" Hắn vội vã phân bua: "Không, không phải... mà tại... tại..."Lưu Bị khổ không thể nói. Hắn từng vài lần ngồi chung ngựa với Gia Cát Lượng, cũng từng để y ngồi trước, nhưng lần gần nhất đã cách đây nhiều năm, lúc đó y bị rách quần, hắn nhân cơ hội chọc vào từ phía sau chơi y tơi tả ngay trên lưng ngựa, vào tới thị trấn vẫn cứ cắm trong mông y, nắc y ngay trước mặt tất cả mọi người... kích thích tới nỗi khiến hắn cứ nhớ tới là rạo rực cả người.Tình huống bây giờ cũng khá giống lúc đó, mà hắn cảm giác mông y bây giờ còn to hơn mẩy hơn hồi trước, vả lại không hiểu sao quần y đang mặc lại rất mỏng, vạt áo không biết vô tình hay cố ý bị vén sang một bên, khiến cho nơi nhạy cảm của y chỉ cách 'thằng nhỏ' của hắn một lớp vải mỏng tanh! Đã thế, y lại cứ đem mông cọ cọ vào Bị con, bộ phận tính dục va chạm nảy lửa như thế, hỏi hắn làm sao không nứng?Đầu óc hắn lúc này chỉ toàn cảnh nóng, rất muốn lập tực xé quần y ra, chịch tung đít con hồ ly gợi đụ này! Nhưng phải kìm chế, khó khăn lắm mới thấy y vui vẻ thoải mái thế này, hắn sợ mình manh động sẽ làm y khó chịu hoặc gợi lại ký ức không vui, vì bọn họ đang ở rất gần suối nước nóng kia...Lưu Bị đành quanh co: "À, tại chân ta hơi tê, muốn xuống vận động một chút ấy mà..."Khóe mắt Gia Cát Lượng cong cong: "Đừng lo, sắp tới rồi." "Tới đâu?" Lưu Bị ngơ ngác, hắn cũng không biết y muốn đi đâu, nghĩ y chỉ đơn thuần muốn cùng mình cưỡi ngựa ngắm cảnh thôi chứ?Y không đáp, chỉ kéo cương thúc ngựa. Lưu Bị đành tiếp tục ôm eo y, phía trên 'chịu đựng' mùi hương thanh nhã quyến rũ trên người y, phía dưới 'chịu đựng' cặp mông căng mọng đàn hồi của y chạm tới chạm lui.Rất may, không lâu sau ngựa đã dừng lại. Nhưng khi định thần nhìn kỹ, Lưu Bị vô cùng kinh ngạc. Đây chính là suối nước nóng nơi y suýt bị hiếp dâm mà? Sao y lại tới chỗ này? Hắn hoang mang nhìn Gia Cát Lượng, y gật đầu xác nhận: "Đúng, Lượng muốn tới đây. Chủ công ở ngoài đợi một chút, khoảng mười phút sau hẵng vào..." Nói xong y mỉm cười bí ẩn, thong thả đi vào hang động. Để lại Lưu Bị đứng đực ra, mặt đầy dấu hỏi? Hắn làm sao biết, tâm trạng y bây giờ phức tạp hỗn loạn, như hai thái cực ầm ĩ giằng co.Cảnh sắc nơi này vẫn yên bình xinh đẹp như trước, hồ nước rộng, hơi nước chậm rãi bay lên, thành hồ có lát đá sạch sẽ, xung quanh là thảm cỏ xanh mướt, vài khóm hoa dại mọc thành chùm... tạo cảm giác vô cùng an nhiên thư thái.Nhưng bây giờ từng bụi cỏ khóm hoa, hồ nước nóng ẩn hiện kia, lại khiến ký ức đáng quên trong đầu y hiện rõ trước mắt, khiến cả người y bất giác run rẩy, bất giác buồn nôn, ác cảm với tình dục lại ùa về. Trong khi phía dưới của y lại đang ướt đẫm!Cả quãng đường tiếp xúc thân mật với Lưu Bị, cơ thể y vốn nhạy cảm, làm sao không rung động, khi hơi thở nặng nề của hắn phả vào tai, khi lồng ngực cường tráng của hắn dán vào lưng, cánh tay săn chắc của hắn vòng quanh eo, thứ to nóng cứng rắn của hắn liên tục chọc vào mông, y làm sao không chảy nước? Y nhớ rõ lần bị hắn chơi tung tóe trên lưng ngựa, rất muốn lại bị hắn chịch tơi tả như vậy, mỗi lần cảm nhận dương vật hắn chạm vào, phía dưới y lại nóng bừng, ướt đẫm, không ngừng co rút thèm khát, không ngừng xúi giục y mau mau tụt quần xuống chổng mông lên cho hắn đút vào!Nhưng y phải cố gắng giấu đi, cố gắng nín nhịn, cố gắng tỏ ra thản nhiên.Để đợi tới thời khắc này. Khi hai cảm xúc đan xen, ác cảm lẫn dục vọng cùng lúc đạt tới đỉnh điểm. Y muốn Lưu Bị đụ mình, ngay tại đây!Không phải nhẹ nhàng thương hoa tiếc ngọc, mà phải thật mạnh bạo, thật kịch liệt!Y hít một hơi, cởi hết quần áo bước vào hồ.Nước ấm áp bao bọc toàn bộ cơ thể, dịu dàng vỗ về y, hơi nước lan tỏa xung quanh, cảnh vật mờ mờ ảo ảo. Y vốc nước lên rửa mặt, cọ rửa thân thể sạch sẽ, rồi thoải mái tựa lưng vào thành hồ nhắm mắt lại. Gương mặt Lý Dụ cùng đồng bọn bỗng chốc hiện về, giọng cười dâm dục khả ố, những câu nói sỉ nhục văng vẳng bên tai.Y lập tức mở to mắt, lớn tiếng gọi: "Chủ công!"Lưu Bị từ bên ngoài hấp tấp chạy vào: "Sao vậy, chuyện gì?""Không có gì, đứng tại đó, cởi đồ ra." Gia Cát Lượng nhẹ nhàng ra lệnh, giọng hơi run.Lưu Bị đứng hình: "Hả? Tại sao?" "Đừng thắc mắc gì cả, từ giờ chủ công làm theo lời Lượng đi, được không?" Giọng y mang theo hơi hướng năn nỉ. Lưu Bị liền gật đầu răm rắp: "Được được, đều nghe theo ngươi..."Hai người chỉ cách nhau chừng mười bước, xuyên qua làn hơi nước mờ ảo, hắn thấy y đang dựa vào thành hồ nhìn về phía mình. Hắn không hiểu y muốn làm gì, nhưng tình cảnh này, trực giác mách bảo sẽ có chuyện tốt... hắn liếm môi, nhanh chóng cởi quần áo. Tim y đập thình thịch, nhỏ giọng bảo: "Vừa đi vừa cởi, tới đây đi..."Lưu Bị nghe theo, thân ảnh nam nhân cao to từ từ tiến về phía y.Giống như khi Lý Dụ tới...Dù biết chắc chắn không thể là hắn, mà chính là Lưu Bị. Nhưng Gia Cát Lượng vẫn cứ hít thở khó khăn, cảm giác hoảng hốt cứ lan tràn, tim cứ đập thình thình trong ngực.Ám ảnh vốn là thứ vô lý như vậy. Biết rõ không phải, nhưng nội tâm vô thức sợ hãi, không tự chủ được mà run rẩy.
Cho nên, y chọn cách mạnh mẽ triệt tiêu nó.Đến khi nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn hiền lành quen thuộc, ánh mắt bối rối lại có chút cưng chìu của Lưu Bị hiện ra.Y thở phào một hơi, tự nói với mình, tự trấn an mình: "Là chủ công..." Hắn chớp mắt khó hiểu: "Dĩ nhiên là ta chứ ai?"Gia Cát Lượng không giải thích, chỉ yên lặng nhìn hắn từ đầu đến chân, ánh mắt quét khắp thân thể rắn rỏi cường tráng, qua cơ bụng săn chắc, lướt qua dương vật mạnh mẽ dựng đứng... Khóe môi y hơi nhếch lên: "Xuống đây, kỳ lưng cho ta."Lưu Bị mừng còn không kịp, hắn đã tưởng tượng cảnh cùng y đi ngâm mình ở suối nước nóng rất nhiều lần, tắm cho nhau, kỳ cọ cho nhau, vuốt ve thân thể nhau, rồi ịch ịch nhau... nhưng vì sự cố kia nên hắn không dám nhắc tới. Không ngờ bây giờ lại có cơ hội, hắn lập tức hí hửng leo xuống hồ.Nước chỉ xâm xấp ngang ngực y, để lộ vai trần xinh đẹp, xương quai xanh tinh xảo, cơ ngực phập phồng, hai núm vú đỏ hồng ẩn hiện... Lưu Bị nhìn không chớp mắt, Gia Cát Lượng ngượng ngùng liếc hắn một cái, chậm rãi quay lưng về phía hắn. Tóc dài được vén qua một bên, lưng trần trắng nõn, lại được hơi nước hun cho một tầng hồng hào ướt át, vẻ gợi cảm càng tăng thêm gấp bội. Lưu Bị nuốt nước bọt ừng ực, vừa cố gắng giữ tâm thanh tịnh, vừa nhẹ nhàng vóc nước lên lưng y. Lúc bàn tay thô ráp của hắn chạm vào da thịt mềm mại của y, cảm nhận được y hơi run, hắn không dám mạnh tay, chỉ vuốt ve nhè nhẹ. Y dần bình thường lại, hắn mới bắt đầu tăng thêm chút lực, cẩn thận hỏi: "Như này được không?" "Ừm... tốt lắm... thoải mái..." Giọng y rầm rì nho nhỏ, trông như bé mèo lười đang nằm ườn ra cho con sen vuốt ve chăm sóc.Da thịt trắng hồng mềm mại lại ướt át, chạm vào thích vô cùng, Lưu Bị càng sờ càng nghiện, nói là kỳ lưng nhưng thực chất giống như đang xoa bóp mơn trớn y, từ vai dọc theo lưng rồi dần dần chạy xuống mông, sờ sờ nắn nắn...Thấy y không phản đối, hắn mạnh dạn xoa xoa bóp bóp. Cặp mông căng tròn, dù nước cản bớt một phần nhưng vẫn không giảm được độ đàn hồi gợi dục, Lưu Bị càng xoa càng nứng, thân thể không nhịn được áp sát vào, nhẹ nhàng đem cây gậy sắt cương cứng của mình cọ cọ vào mông y, thử thăm dò phản ứng của y. Gia Cát Lượng vẫn không nói gì, hắn càng bạo hơn, banh khe mông y ra, để dương vật kẹp ở giữa, chầm chậm lên xuống, thỉnh thoảng trượt xuống dưới chọc nhè nhẹ vào cúc huyệt của y. Tay hắn đưa ra trước, chuẩn xác chạm vào hai đầu vú y, liền nhận ra nơi này đã cứng lên, hắn cười khẽ nhẹ nhàng xoa nắn vân vê. Y mím môi không lên tiếng, chỉ có hơi thở trở nên dồn dập. Lưu Bị ngậm lấy vành tai y: "Hồ ly, sao im lặng vậy?" Y vẫn không nói gì, Lưu Bị kéo cằm y qua, hôn lên cái miệng nhỏ. Gia Cát Lượng ngại ngùng đáp lại, Lưu Bị liền thuận thế ngấu nghiến môi y, quấn lấy lưỡi y, đưa một bàn tay xuống dưới, sàm sỡ hoa huyệt của y. Tức thì Gia Cát Lượng giật bắn người, rên lên một tiếng: "Ưm..."Lưu Bị được nước làm tới, dùng ngón tay vạch hai bên ra, túm lấy hột le của y, vừa se vừa nắn."A... đừng... a..." Y có phản kháng nhưng không đáng kể, giọng như khuyến khích người ta phạm tội. Lưu Bị cố gắng nhẫn nhịn, thay ngón tay bằng đầu khấc, đem cặc chọc từ phía sau mài qua lỗ hậu đâm tới hột le của y. Có nước cản trở, động tác không được mạnh bạo như trên bờ, nhưng vẫn đủ làm Gia Cát Lượng mặt mũi đỏ bừng thở gấp liên tục, tiếng rên càng thêm kích tình: "Đừng mà... a... đừng chọc vào... ưm... chỗ đó...""Đừng thật sao? Vú nứng le nứng hết lên rồi, dám nói không muốn? Vạch lồn ra để ta xem ngươi có đang chảy nước không?" Lưu Bị cười hỏi, vừa nói vừa banh hai mép âm đạo y ra, đem dương vật chọc nhè nhẹ vào.Đúng lúc này Gia Cát Lượng đột ngột xoay người lại, mặt đối mặt với Lưu Bị, gò má y ửng hồng, ánh mắt mơ màng đầy tình dục, đôi môi đỏ mọng hé mở, gấp gáp nói: "Chủ công hiếp dâm Lượng đi!" Lưu Bị bất ngờ tưởng mình nghe nhầm: "Hả?" Y kiên định lặp lại: "Hiếp dâm ta, mạnh bạo vào, chơi Lượng kịch liệt đi, xem ta như..." Y ghé vào tai hắn: "Xem ta như công cụ tiết dục của chủ công, dùng cơ thể ta thỏa mãn ngươi, ép ta phục vụ ngươi, đụ nát lồn ta đi..." Những lời này như thuốc kích dục quá liều, máu nóng Lưu Bị chạy rần rần xuống cặc, hắn lập tức banh lồn y ra, chịch thẳng vào! Cuối cùng hoa huyệt đói khát cũng được gậy thịt lấp đầy, cảm giác thỏa mãn lan toả khắp cơ thể, bên trong y càng tham lam mút lấy dương vật, hưng phấn chờ đợi bị thứ to nóng hung tợn kia tấn công dồn dập.Gia Cát Lượng lần đầu bị chịch dưới nước, lỗ lồn nhỏ hẹp vừa bị con cặc to lớn đâm tới tấp, vừa bị nước ấm thừa cơ len lỏi vào, một cứng một mềm cùng nhau ập vào âm đạo y, vừa tấn công lại vừa vỗ về y, làm bên trong y căng đầy lại cực kỳ ấm áp, khoái cảm mới mẻ kỳ lạ làm y phấn khích vô cùng, mỗi lần cặc đâm vào rút ra lại mang theo một dòng nước nóng hổi không biết là nước suối hay nước lồn đang tuôn trào... y sung sướng rên rỉ: "A... bị chủ công hiếp... a... to quá... đừng mà... đừng hiếp lồn Lượng mà... ""Hiếp ngươi! Đụ chết ngươi! Đụ nát lồn dâm của ngươi!" Lưu Bị gầm gừ, nhấc bổng hai chân y lên để háng y ngang tầm đụ của mình, bắt đầu dập liên tục."Đừng mà... thả ta ra.. á... hức... a... đừng... đụ lồn....a..." Miệng y rên la phản đối, nhưng thân thể lại phối hợp dang chân dâng lồn cho hắn, hai tay ôm chặt hắn, ngả đầu lên vai hắn, hai mắt khép hờ tận hưởng. Nước làm giảm lực đẩy, Lưu Bị chịch một hồi chưa thấy đã, liền ôm y lên bờ đặt y ngồi lên thành hồ. Cặc lại cắm hết vào lồn, Gia Cát Lượng há miệng rên lớn. Lưu Bị đang nứng muốn chết mà còn được y thêm dầu vào lửa, dục vọng cháy bùng nên đụ cực kỳ hung bạo, bóp chặt mông nắc kịch liệt không thương tiếc, cặc giã vào lồn phầm phập, đầu khấc đâm vào miệng tử cung tới tấp, làm nước lồn văng tung toé. Cặc hắn vừa to vừa dài, lần nào cũng đâm tới tử cung, nhưng y đang mang bầu nên hắn không đụ xuyên qua được, miệng tử cung đành phải đem thân ra hứng chịu sức công phá dữ dội của dương vật. Mà vị trí này vốn nhạy cảm không khác gì điểm cực khoái, hắn lại đâm hùng hục vào như thế, Gia Cát Lượng chìm cơn sướng liên tục, rên không nổi nữa, chỉ biết ngửa cổ há miệng hớp từng ngụm không khí, bấu chặt Lưu Bị để không bị địt văng xuống nước...Lưu Bị bây giờ không khác gì con thú đực bị kiềm hãm giao phối đã lâu giờ mới được thả rông. Tuy trước nay hắn đã đụ Khổng Minh nhiều lần nhưng vẫn giữ một chút dịu dàng không dám hoàn toàn buông thả dục vọng, vì sợ làm y đau, sợ y bị thương, đặc biệt là sau khi y sinh con xong, hắn càng không dám bung hết sức mình. Hắn không phải muốn hiếp dâm Gia Cát Lượng, mà muốn đụ y theo kiểu mạnh bạo dâm loạn nhất, tùy ý đụ y, hung hăng đụ y, thuận theo bản năng động vật hoang dã đụ y, đực cái với y, đụ đến khi y khóc lóc xin tha, mới thỏa mãn được thú tính bên trong hắn!Mà bây giờ y đã cho phép hắn làm vậy, chính miệng y kêu hắn hiếp dâm mình! Còn nói hắn muốn đụ kiểu nào cũng được, còn nói muốn thỏa mãn hắn, làm công cụ tiết dục cho hắn!Ở hang động hoang sơ hẻo lánh không một bóng người này, chỉ có hắn và y đang trần truồng quấn lấy nhau, như hai con dã thú đang mùa giao phối mà dính chặt lấy nhau, bộ phận sinh dục liên tục va chạm nhau, y như con thú cái thuần phục dưới háng hắn, ngoan ngoãn mở chân dâng lồn cho hắn tùy ý đụ, thoả mái phóng thích hết dục vọng tích tụ lâu ngày vào bên trong cơ thể y!Lưu Bị càng nghĩ càng nứng điên, trong đầu chỉ toàn là đụ địt, mắt nhìn chằm chằm vào lỗ lồn đáng thương đang bị mình hiếp cho sưng đỏ của y, tốc độ cắm rút càng lúc càng kịch liệt, nước lồn y chảy ra bị cặc hắn dập vào sủi bọt trắng xóa dính đầy vị trí giao hợp của hai người. Khoái cảm dữ dội làm Gia Cát Lượng cuộn tròn ngón chân, tay cào cấu lung tung lên lưng Lưu Bị, âm đạo liên tục co rút mút chặt dương vật như muốn hút cạn tinh trùng của hắn.Lưu Bị được lồn y bú sướng cặc quá, đông tác giao phối càng lúc càng cuồng dã, lỗ lồn Gia Cát Lượng trở thành bao chứa cặc, bị đụ thành hình dáng dương vật, điểm cực khoái liên tục bị thân cặc đầy gân mài qua, miệng tử cung không ngừng bị quy đầu to lớn nện tới tấp, y làm sao chịu nổi nữa, nhanh chóng đạt cực khoái, hột re run rẩy, âm đạo co giật kịch liệt, nước sướng bên trong lũ lượt tràn ra.Y đã lên đỉnh, Lưu Bị cũng không nhịn thêm nữa, ham muốn xuất tinh dâng trào mãnh liệt, liền gấp rút tăng tốc, cặc dập như máy vào lồn y: "Hồ ly, xem ta thụ tinh cho ngươi, bắn đầy lồn ngươi, cho ngươi mang bầu!" Gia Cát Lượng vẫn chưa thoát khỏi cao trào, hai mắt mơ màng mê đắm trong tình dục dữ dội, nghe vậy cũng thều thào giả bộ chống cự: "A.. đừng mà... rút ra... đừng bắn... bên trong... Lượng... sẽ... có thai..." "Không rút, ta bắn tinh vào tử cung ngươi, chấp nhận mang bầu đi!" Lưu Bị gầm gừ, đâm thật sâu vào bên trong y, mãnh liệt xuất tinh.Được tinh trùng đặc sệt nóng hổi bắn vào trong lúc đang lên đỉnh, lỗ lồn Gia Cát Lượng ngập trong sung sướng, khoái cảm lan tỏa tới từng lỗ chân lông, y run lên nhè nhẹ, vẻ mặt say mê, nước miếng cũng tràn ra khóe miệng... Nhưng Lưu Bị vẫn chưa tận hứng. Hắn để y nằm nghỉ ngơi một lúc cho lại sức, nâng y ngồi dậy.Gia Cát Lượng còn đang ngơ ngác, Lưu Bị đứng trước mặt y, đưa dương vật còn chưa chịu xìu xuống tới bên miệng y: "Bú đi!"Y nhìn kỹ cây gậy thịt to ụ vẫn còn dính tinh trùng trắng đục kia, liếm liếm môi, chầm chậm mở miệng, sau đó như bỗng nhớ ra mình đang bị hiếp cơ mà... Xấu hổ ngước mắt lên nhìn hắn một cái, lắc đầu: "Không thích..."Lưu Bị lập tức hiểu ngược lại, cầm cặc gõ gõ lên mặt y, vô cùng hứng thú nhìn khuôn mặt tuấn tú đoan trang nghiêm nghị của y bị con cặc dơ bẩn quấy rối, trét lên gò má y một ít tinh trùng, mà y chỉ có thể bất lực nhíu mày tỏ vẻ phản kháng, thật sự làm người ta nảy sinh lòng hãm hiếp...Gia Cát Lượng vừa thẹn vừa tức, nhưng trong lòng lại có chút... chờ mong? Trước đây cũng có bú cho hắn, nhưng chưa từng bị ép buộc thế này... Tưởng tượng mình quỳ dưới chân hắn, tình nguyện bú liếm cái kia của hắn, thật là... dâm đãng quá... Y mím môi xoay mặt đi.Lưu Bị đóng vai dâm tặc đến nghiện, lập tức tỏ vẻ hung tợn, kéo cằm y lại đem cặc dí sát vào: "Không thích cũng phải bú cho ta." Mùi vị nam tính xộc thẳng vào mũi, lại nhớ cái này vừa mới đâm vào phía dưới của mình... Gia Cát Lượng hơi đỏ mặt, rốt cuộc cũng chầm chậm mở miệng. Đầu lưỡi đỏ hồng ngại ngùng liếm nhẹ đầu khấc."A..." Lưu Bị bật ra tiếng rên. Y liếc hắn, liếm thêm cái nữa. Lưu Bị lại rên lên. Y biết hắn thích mình bú liếm cái này, nhưng không ngờ lại thích đến vậy? Mùi vị cũng không đến nỗi tệ, y âm thầm đánh giá, chậm rãi liếm thêm vài cái nữa, rồi đầu lưỡi đảo quanh đầu khấc, bắt đầu tiếp xúc thân mật hơn với 'Bị con'.Nhưng Bị cha nhịn không nổi, hắn đã lâu không được y bú cho, nên rất nhanh đã cương trở lại, muốn y nhanh chóng ngậm lấy bú mút nhiệt tình. Vả lại đang đóng vai dâm tặc, cần gì phải ngại? Vậy nên hắn đưa tay bóp má y: "Há miệng ra." Gia Cát Lượng tỏ vẻ không tình nguyện từ từ há miệng. Lưu Bị chỉ chờ có vậy, lập tức đút cặc vào. "Ứm..." Y bị nghẹn, hoảng hốt muốn phun ra. Lưu Bị cũng thấy mình hơi quá, nhanh chóng rút ra một nửa, vỗ vỗ mặt y dỗ dành: "Ngoan, chăm nó cho tốt, chút nữa nó sẽ cho ngươi sướng..." Y liếc hắn, thầm nghĩ chủ công có cần hiếp mình nhiệt tình dữ vậy không, một lần là đủ rồi mà... Nhưng cũng chiều theo ý hắn, từ từ mút nhè nhẹ. Lưu Bị trong lòng sướng rơn, cúi đầu chăm chú nhìn cảnh tượng cặc mình đang được y ngậm mút, khóe miệng càng lúc càng giương cao. Gia Cát Lượng chẳng qua chỉ giả vờ bị ép buộc, chứ y cũng không ghét bỏ chuyện này, mà càng liếm y lại càng thấy rõ ràng dương vật hắn phình to ra trong miệng mình, tự nhiên có cảm giác đạt được thành tựu... Hơn nữa còn nổi gân... Y chậm rãi dùng lưỡi quét tới quét lui từng đường gân trên cặc Lưu Bị, khiến hắn không ngừng xuýt xoa. Y càng nỗ lực dùng cả môi lưỡi mình hầu hạ hắn, liếm khắp thân cặc xong, y ngậm lấy quy đầu, mút chùn chụt. Lưu Bị vô cùng hưởng thụ, đầu khấc lại càng to ra, hô hấp càng thêm nặng nề, giọng khàn đục: "Ngậm hết vào, bú nó đi..."Gia Cát Lượng thử há to miệng ngậm thêm một chút, nhưng chỉ được nửa cây, ngước lên nhìn Lưu Bị, oan ức nói: "Dài quá.." Vẻ mặt y làm thú tính của hắn thêm bùng phát, một tay giữ đầu y không cho trốn tránh, đẩy hông tới đút cặc sâu hơn vào miệng y.Bị nghẹn bất ngờ, mắt y rơm rớm nước, chỉ có thể ưm ưm trong cổ họng, tay đánh túi bụi đùi Lưu Bị kêu hắn rút ra, nhưng lại không đánh mạnh.Hắn hiểu ý, biết y chịu được, nên rút ra một chút rồi lại đút vào. Hạ thân bắt đầu đưa đẩy nhịp nhàng, xem miệng y như lỗ lồn mà đụ.Lưu Bị vừa chịch vừa ngắm kỹ khuôn mặt y, dáng vẻ uất ức bị đút cặc vào miệng này của y rất hiếm khi nhìn thấy, nên hắn phải nhìn lâu một chút.Gia Cát Lượng cố gắng há to miệng cho hắn đụ. Nhưng cặc hắn to quá, y mỏi cả hàm, lại còn dài, cứ chọc vào cổ họng làm y hít thở không thông. Mà mùi cặc tràn đầy trong miệng làm phía dưới của y bất tri bất giác ướt át, hình như lỗ nhỏ nào đó chưa được cặc bự đút vào nên ganh tị với bạn bè, cứ liên tục ngứa ngáy thúc giục y phải đòi hỏi quyền lợi cho mình...Lưu Bị càng chơi càng hăng, đâm càng lúc càng sâu, tốc độ cũng nhanh dần. Nước miếng nuốt không kịp, chảy tràn ra khóe miệng, họng bị đâm quá sâu, cũng không thể phản kháng, chỉ đành nỗ lực mở to hơn. Lưu Bị nhìn dáng vẻ chật vật không chịu nổi của y, càng thêm nứng dữ, hai tay giữ lấy gáy y đụ tới tấp. Gia Cát Lượng ho sặc sụa, đẩy mạnh hắn ra, ngước lên nhìn hắn bằng ánh mắt năn nỉ xin tha, viền mắt đã đỏ hồng. Lưu Bị không dám làm tiếp, chỉ giả bộ hung dữ: "Miệng trên không được, thì dùng miệng dưới. Quỳ xuống chổng mông lên!"....*Tác giả: Đoạn sau đang chờ có hứng viết thêm, mà thấy bà con đợi lâu quá nên thôi đăng luôn 😅
Mọi ng thấy pp lấy độc trị độc như z ổn không? Đoán xem tiếp theo Lượng bị ụ lỗ nào 🤣🤣🤣
Cho nên, y chọn cách mạnh mẽ triệt tiêu nó.Đến khi nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn hiền lành quen thuộc, ánh mắt bối rối lại có chút cưng chìu của Lưu Bị hiện ra.Y thở phào một hơi, tự nói với mình, tự trấn an mình: "Là chủ công..." Hắn chớp mắt khó hiểu: "Dĩ nhiên là ta chứ ai?"Gia Cát Lượng không giải thích, chỉ yên lặng nhìn hắn từ đầu đến chân, ánh mắt quét khắp thân thể rắn rỏi cường tráng, qua cơ bụng săn chắc, lướt qua dương vật mạnh mẽ dựng đứng... Khóe môi y hơi nhếch lên: "Xuống đây, kỳ lưng cho ta."Lưu Bị mừng còn không kịp, hắn đã tưởng tượng cảnh cùng y đi ngâm mình ở suối nước nóng rất nhiều lần, tắm cho nhau, kỳ cọ cho nhau, vuốt ve thân thể nhau, rồi ịch ịch nhau... nhưng vì sự cố kia nên hắn không dám nhắc tới. Không ngờ bây giờ lại có cơ hội, hắn lập tức hí hửng leo xuống hồ.Nước chỉ xâm xấp ngang ngực y, để lộ vai trần xinh đẹp, xương quai xanh tinh xảo, cơ ngực phập phồng, hai núm vú đỏ hồng ẩn hiện... Lưu Bị nhìn không chớp mắt, Gia Cát Lượng ngượng ngùng liếc hắn một cái, chậm rãi quay lưng về phía hắn. Tóc dài được vén qua một bên, lưng trần trắng nõn, lại được hơi nước hun cho một tầng hồng hào ướt át, vẻ gợi cảm càng tăng thêm gấp bội. Lưu Bị nuốt nước bọt ừng ực, vừa cố gắng giữ tâm thanh tịnh, vừa nhẹ nhàng vóc nước lên lưng y. Lúc bàn tay thô ráp của hắn chạm vào da thịt mềm mại của y, cảm nhận được y hơi run, hắn không dám mạnh tay, chỉ vuốt ve nhè nhẹ. Y dần bình thường lại, hắn mới bắt đầu tăng thêm chút lực, cẩn thận hỏi: "Như này được không?" "Ừm... tốt lắm... thoải mái..." Giọng y rầm rì nho nhỏ, trông như bé mèo lười đang nằm ườn ra cho con sen vuốt ve chăm sóc.Da thịt trắng hồng mềm mại lại ướt át, chạm vào thích vô cùng, Lưu Bị càng sờ càng nghiện, nói là kỳ lưng nhưng thực chất giống như đang xoa bóp mơn trớn y, từ vai dọc theo lưng rồi dần dần chạy xuống mông, sờ sờ nắn nắn...Thấy y không phản đối, hắn mạnh dạn xoa xoa bóp bóp. Cặp mông căng tròn, dù nước cản bớt một phần nhưng vẫn không giảm được độ đàn hồi gợi dục, Lưu Bị càng xoa càng nứng, thân thể không nhịn được áp sát vào, nhẹ nhàng đem cây gậy sắt cương cứng của mình cọ cọ vào mông y, thử thăm dò phản ứng của y. Gia Cát Lượng vẫn không nói gì, hắn càng bạo hơn, banh khe mông y ra, để dương vật kẹp ở giữa, chầm chậm lên xuống, thỉnh thoảng trượt xuống dưới chọc nhè nhẹ vào cúc huyệt của y. Tay hắn đưa ra trước, chuẩn xác chạm vào hai đầu vú y, liền nhận ra nơi này đã cứng lên, hắn cười khẽ nhẹ nhàng xoa nắn vân vê. Y mím môi không lên tiếng, chỉ có hơi thở trở nên dồn dập. Lưu Bị ngậm lấy vành tai y: "Hồ ly, sao im lặng vậy?" Y vẫn không nói gì, Lưu Bị kéo cằm y qua, hôn lên cái miệng nhỏ. Gia Cát Lượng ngại ngùng đáp lại, Lưu Bị liền thuận thế ngấu nghiến môi y, quấn lấy lưỡi y, đưa một bàn tay xuống dưới, sàm sỡ hoa huyệt của y. Tức thì Gia Cát Lượng giật bắn người, rên lên một tiếng: "Ưm..."Lưu Bị được nước làm tới, dùng ngón tay vạch hai bên ra, túm lấy hột le của y, vừa se vừa nắn."A... đừng... a..." Y có phản kháng nhưng không đáng kể, giọng như khuyến khích người ta phạm tội. Lưu Bị cố gắng nhẫn nhịn, thay ngón tay bằng đầu khấc, đem cặc chọc từ phía sau mài qua lỗ hậu đâm tới hột le của y. Có nước cản trở, động tác không được mạnh bạo như trên bờ, nhưng vẫn đủ làm Gia Cát Lượng mặt mũi đỏ bừng thở gấp liên tục, tiếng rên càng thêm kích tình: "Đừng mà... a... đừng chọc vào... ưm... chỗ đó...""Đừng thật sao? Vú nứng le nứng hết lên rồi, dám nói không muốn? Vạch lồn ra để ta xem ngươi có đang chảy nước không?" Lưu Bị cười hỏi, vừa nói vừa banh hai mép âm đạo y ra, đem dương vật chọc nhè nhẹ vào.Đúng lúc này Gia Cát Lượng đột ngột xoay người lại, mặt đối mặt với Lưu Bị, gò má y ửng hồng, ánh mắt mơ màng đầy tình dục, đôi môi đỏ mọng hé mở, gấp gáp nói: "Chủ công hiếp dâm Lượng đi!" Lưu Bị bất ngờ tưởng mình nghe nhầm: "Hả?" Y kiên định lặp lại: "Hiếp dâm ta, mạnh bạo vào, chơi Lượng kịch liệt đi, xem ta như..." Y ghé vào tai hắn: "Xem ta như công cụ tiết dục của chủ công, dùng cơ thể ta thỏa mãn ngươi, ép ta phục vụ ngươi, đụ nát lồn ta đi..." Những lời này như thuốc kích dục quá liều, máu nóng Lưu Bị chạy rần rần xuống cặc, hắn lập tức banh lồn y ra, chịch thẳng vào! Cuối cùng hoa huyệt đói khát cũng được gậy thịt lấp đầy, cảm giác thỏa mãn lan toả khắp cơ thể, bên trong y càng tham lam mút lấy dương vật, hưng phấn chờ đợi bị thứ to nóng hung tợn kia tấn công dồn dập.Gia Cát Lượng lần đầu bị chịch dưới nước, lỗ lồn nhỏ hẹp vừa bị con cặc to lớn đâm tới tấp, vừa bị nước ấm thừa cơ len lỏi vào, một cứng một mềm cùng nhau ập vào âm đạo y, vừa tấn công lại vừa vỗ về y, làm bên trong y căng đầy lại cực kỳ ấm áp, khoái cảm mới mẻ kỳ lạ làm y phấn khích vô cùng, mỗi lần cặc đâm vào rút ra lại mang theo một dòng nước nóng hổi không biết là nước suối hay nước lồn đang tuôn trào... y sung sướng rên rỉ: "A... bị chủ công hiếp... a... to quá... đừng mà... đừng hiếp lồn Lượng mà... ""Hiếp ngươi! Đụ chết ngươi! Đụ nát lồn dâm của ngươi!" Lưu Bị gầm gừ, nhấc bổng hai chân y lên để háng y ngang tầm đụ của mình, bắt đầu dập liên tục."Đừng mà... thả ta ra.. á... hức... a... đừng... đụ lồn....a..." Miệng y rên la phản đối, nhưng thân thể lại phối hợp dang chân dâng lồn cho hắn, hai tay ôm chặt hắn, ngả đầu lên vai hắn, hai mắt khép hờ tận hưởng. Nước làm giảm lực đẩy, Lưu Bị chịch một hồi chưa thấy đã, liền ôm y lên bờ đặt y ngồi lên thành hồ. Cặc lại cắm hết vào lồn, Gia Cát Lượng há miệng rên lớn. Lưu Bị đang nứng muốn chết mà còn được y thêm dầu vào lửa, dục vọng cháy bùng nên đụ cực kỳ hung bạo, bóp chặt mông nắc kịch liệt không thương tiếc, cặc giã vào lồn phầm phập, đầu khấc đâm vào miệng tử cung tới tấp, làm nước lồn văng tung toé. Cặc hắn vừa to vừa dài, lần nào cũng đâm tới tử cung, nhưng y đang mang bầu nên hắn không đụ xuyên qua được, miệng tử cung đành phải đem thân ra hứng chịu sức công phá dữ dội của dương vật. Mà vị trí này vốn nhạy cảm không khác gì điểm cực khoái, hắn lại đâm hùng hục vào như thế, Gia Cát Lượng chìm cơn sướng liên tục, rên không nổi nữa, chỉ biết ngửa cổ há miệng hớp từng ngụm không khí, bấu chặt Lưu Bị để không bị địt văng xuống nước...Lưu Bị bây giờ không khác gì con thú đực bị kiềm hãm giao phối đã lâu giờ mới được thả rông. Tuy trước nay hắn đã đụ Khổng Minh nhiều lần nhưng vẫn giữ một chút dịu dàng không dám hoàn toàn buông thả dục vọng, vì sợ làm y đau, sợ y bị thương, đặc biệt là sau khi y sinh con xong, hắn càng không dám bung hết sức mình. Hắn không phải muốn hiếp dâm Gia Cát Lượng, mà muốn đụ y theo kiểu mạnh bạo dâm loạn nhất, tùy ý đụ y, hung hăng đụ y, thuận theo bản năng động vật hoang dã đụ y, đực cái với y, đụ đến khi y khóc lóc xin tha, mới thỏa mãn được thú tính bên trong hắn!Mà bây giờ y đã cho phép hắn làm vậy, chính miệng y kêu hắn hiếp dâm mình! Còn nói hắn muốn đụ kiểu nào cũng được, còn nói muốn thỏa mãn hắn, làm công cụ tiết dục cho hắn!Ở hang động hoang sơ hẻo lánh không một bóng người này, chỉ có hắn và y đang trần truồng quấn lấy nhau, như hai con dã thú đang mùa giao phối mà dính chặt lấy nhau, bộ phận sinh dục liên tục va chạm nhau, y như con thú cái thuần phục dưới háng hắn, ngoan ngoãn mở chân dâng lồn cho hắn tùy ý đụ, thoả mái phóng thích hết dục vọng tích tụ lâu ngày vào bên trong cơ thể y!Lưu Bị càng nghĩ càng nứng điên, trong đầu chỉ toàn là đụ địt, mắt nhìn chằm chằm vào lỗ lồn đáng thương đang bị mình hiếp cho sưng đỏ của y, tốc độ cắm rút càng lúc càng kịch liệt, nước lồn y chảy ra bị cặc hắn dập vào sủi bọt trắng xóa dính đầy vị trí giao hợp của hai người. Khoái cảm dữ dội làm Gia Cát Lượng cuộn tròn ngón chân, tay cào cấu lung tung lên lưng Lưu Bị, âm đạo liên tục co rút mút chặt dương vật như muốn hút cạn tinh trùng của hắn.Lưu Bị được lồn y bú sướng cặc quá, đông tác giao phối càng lúc càng cuồng dã, lỗ lồn Gia Cát Lượng trở thành bao chứa cặc, bị đụ thành hình dáng dương vật, điểm cực khoái liên tục bị thân cặc đầy gân mài qua, miệng tử cung không ngừng bị quy đầu to lớn nện tới tấp, y làm sao chịu nổi nữa, nhanh chóng đạt cực khoái, hột re run rẩy, âm đạo co giật kịch liệt, nước sướng bên trong lũ lượt tràn ra.Y đã lên đỉnh, Lưu Bị cũng không nhịn thêm nữa, ham muốn xuất tinh dâng trào mãnh liệt, liền gấp rút tăng tốc, cặc dập như máy vào lồn y: "Hồ ly, xem ta thụ tinh cho ngươi, bắn đầy lồn ngươi, cho ngươi mang bầu!" Gia Cát Lượng vẫn chưa thoát khỏi cao trào, hai mắt mơ màng mê đắm trong tình dục dữ dội, nghe vậy cũng thều thào giả bộ chống cự: "A.. đừng mà... rút ra... đừng bắn... bên trong... Lượng... sẽ... có thai..." "Không rút, ta bắn tinh vào tử cung ngươi, chấp nhận mang bầu đi!" Lưu Bị gầm gừ, đâm thật sâu vào bên trong y, mãnh liệt xuất tinh.Được tinh trùng đặc sệt nóng hổi bắn vào trong lúc đang lên đỉnh, lỗ lồn Gia Cát Lượng ngập trong sung sướng, khoái cảm lan tỏa tới từng lỗ chân lông, y run lên nhè nhẹ, vẻ mặt say mê, nước miếng cũng tràn ra khóe miệng... Nhưng Lưu Bị vẫn chưa tận hứng. Hắn để y nằm nghỉ ngơi một lúc cho lại sức, nâng y ngồi dậy.Gia Cát Lượng còn đang ngơ ngác, Lưu Bị đứng trước mặt y, đưa dương vật còn chưa chịu xìu xuống tới bên miệng y: "Bú đi!"Y nhìn kỹ cây gậy thịt to ụ vẫn còn dính tinh trùng trắng đục kia, liếm liếm môi, chầm chậm mở miệng, sau đó như bỗng nhớ ra mình đang bị hiếp cơ mà... Xấu hổ ngước mắt lên nhìn hắn một cái, lắc đầu: "Không thích..."Lưu Bị lập tức hiểu ngược lại, cầm cặc gõ gõ lên mặt y, vô cùng hứng thú nhìn khuôn mặt tuấn tú đoan trang nghiêm nghị của y bị con cặc dơ bẩn quấy rối, trét lên gò má y một ít tinh trùng, mà y chỉ có thể bất lực nhíu mày tỏ vẻ phản kháng, thật sự làm người ta nảy sinh lòng hãm hiếp...Gia Cát Lượng vừa thẹn vừa tức, nhưng trong lòng lại có chút... chờ mong? Trước đây cũng có bú cho hắn, nhưng chưa từng bị ép buộc thế này... Tưởng tượng mình quỳ dưới chân hắn, tình nguyện bú liếm cái kia của hắn, thật là... dâm đãng quá... Y mím môi xoay mặt đi.Lưu Bị đóng vai dâm tặc đến nghiện, lập tức tỏ vẻ hung tợn, kéo cằm y lại đem cặc dí sát vào: "Không thích cũng phải bú cho ta." Mùi vị nam tính xộc thẳng vào mũi, lại nhớ cái này vừa mới đâm vào phía dưới của mình... Gia Cát Lượng hơi đỏ mặt, rốt cuộc cũng chầm chậm mở miệng. Đầu lưỡi đỏ hồng ngại ngùng liếm nhẹ đầu khấc."A..." Lưu Bị bật ra tiếng rên. Y liếc hắn, liếm thêm cái nữa. Lưu Bị lại rên lên. Y biết hắn thích mình bú liếm cái này, nhưng không ngờ lại thích đến vậy? Mùi vị cũng không đến nỗi tệ, y âm thầm đánh giá, chậm rãi liếm thêm vài cái nữa, rồi đầu lưỡi đảo quanh đầu khấc, bắt đầu tiếp xúc thân mật hơn với 'Bị con'.Nhưng Bị cha nhịn không nổi, hắn đã lâu không được y bú cho, nên rất nhanh đã cương trở lại, muốn y nhanh chóng ngậm lấy bú mút nhiệt tình. Vả lại đang đóng vai dâm tặc, cần gì phải ngại? Vậy nên hắn đưa tay bóp má y: "Há miệng ra." Gia Cát Lượng tỏ vẻ không tình nguyện từ từ há miệng. Lưu Bị chỉ chờ có vậy, lập tức đút cặc vào. "Ứm..." Y bị nghẹn, hoảng hốt muốn phun ra. Lưu Bị cũng thấy mình hơi quá, nhanh chóng rút ra một nửa, vỗ vỗ mặt y dỗ dành: "Ngoan, chăm nó cho tốt, chút nữa nó sẽ cho ngươi sướng..." Y liếc hắn, thầm nghĩ chủ công có cần hiếp mình nhiệt tình dữ vậy không, một lần là đủ rồi mà... Nhưng cũng chiều theo ý hắn, từ từ mút nhè nhẹ. Lưu Bị trong lòng sướng rơn, cúi đầu chăm chú nhìn cảnh tượng cặc mình đang được y ngậm mút, khóe miệng càng lúc càng giương cao. Gia Cát Lượng chẳng qua chỉ giả vờ bị ép buộc, chứ y cũng không ghét bỏ chuyện này, mà càng liếm y lại càng thấy rõ ràng dương vật hắn phình to ra trong miệng mình, tự nhiên có cảm giác đạt được thành tựu... Hơn nữa còn nổi gân... Y chậm rãi dùng lưỡi quét tới quét lui từng đường gân trên cặc Lưu Bị, khiến hắn không ngừng xuýt xoa. Y càng nỗ lực dùng cả môi lưỡi mình hầu hạ hắn, liếm khắp thân cặc xong, y ngậm lấy quy đầu, mút chùn chụt. Lưu Bị vô cùng hưởng thụ, đầu khấc lại càng to ra, hô hấp càng thêm nặng nề, giọng khàn đục: "Ngậm hết vào, bú nó đi..."Gia Cát Lượng thử há to miệng ngậm thêm một chút, nhưng chỉ được nửa cây, ngước lên nhìn Lưu Bị, oan ức nói: "Dài quá.." Vẻ mặt y làm thú tính của hắn thêm bùng phát, một tay giữ đầu y không cho trốn tránh, đẩy hông tới đút cặc sâu hơn vào miệng y.Bị nghẹn bất ngờ, mắt y rơm rớm nước, chỉ có thể ưm ưm trong cổ họng, tay đánh túi bụi đùi Lưu Bị kêu hắn rút ra, nhưng lại không đánh mạnh.Hắn hiểu ý, biết y chịu được, nên rút ra một chút rồi lại đút vào. Hạ thân bắt đầu đưa đẩy nhịp nhàng, xem miệng y như lỗ lồn mà đụ.Lưu Bị vừa chịch vừa ngắm kỹ khuôn mặt y, dáng vẻ uất ức bị đút cặc vào miệng này của y rất hiếm khi nhìn thấy, nên hắn phải nhìn lâu một chút.Gia Cát Lượng cố gắng há to miệng cho hắn đụ. Nhưng cặc hắn to quá, y mỏi cả hàm, lại còn dài, cứ chọc vào cổ họng làm y hít thở không thông. Mà mùi cặc tràn đầy trong miệng làm phía dưới của y bất tri bất giác ướt át, hình như lỗ nhỏ nào đó chưa được cặc bự đút vào nên ganh tị với bạn bè, cứ liên tục ngứa ngáy thúc giục y phải đòi hỏi quyền lợi cho mình...Lưu Bị càng chơi càng hăng, đâm càng lúc càng sâu, tốc độ cũng nhanh dần. Nước miếng nuốt không kịp, chảy tràn ra khóe miệng, họng bị đâm quá sâu, cũng không thể phản kháng, chỉ đành nỗ lực mở to hơn. Lưu Bị nhìn dáng vẻ chật vật không chịu nổi của y, càng thêm nứng dữ, hai tay giữ lấy gáy y đụ tới tấp. Gia Cát Lượng ho sặc sụa, đẩy mạnh hắn ra, ngước lên nhìn hắn bằng ánh mắt năn nỉ xin tha, viền mắt đã đỏ hồng. Lưu Bị không dám làm tiếp, chỉ giả bộ hung dữ: "Miệng trên không được, thì dùng miệng dưới. Quỳ xuống chổng mông lên!"....*Tác giả: Đoạn sau đang chờ có hứng viết thêm, mà thấy bà con đợi lâu quá nên thôi đăng luôn 😅
Mọi ng thấy pp lấy độc trị độc như z ổn không? Đoán xem tiếp theo Lượng bị ụ lỗ nào 🤣🤣🤣
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com