TruyenHHH.com

Quan Quan Tuong Ho Ho Diep Seba Edit Hoan Thanh

Ba mươi ba

Sáng hôm sau, đang dùng điểm tâm sáng thì Nhan Cẩn Dung gửi bái thiếp tới thăm.

Nghe vậy, Đường Cần Thư kinh hãi ném đũa chạy ra ngoài. "Mau đón vào sảnh tiếp khách phía trước."

Mới sáng sớm, không lẽ xảy ra chuyện gì? Cô tiện tay vớ lấy chiếc áo khoác phủ vội lên người rồi đạp lên nền đất tuyết đọng đêm qua bước ra. Vừa đi vừa nghĩ nhanh trong đầu, đây là kinh thành chứ nào phải huyện Đào Nguyên nhà quê nghèo hoang vu kia chứ, Nhan biểu ca đến chơi thế này... sẽ không sao chứ?

Có phải có chuyện gì khẩn cấp hay không, hay là việc bọn họ phải báo danh nhận chức bảy hôm sau sẽ có biến đổi gì... Cô vừa bước vào cửa mới giật mình sực tỉnh, anh trai cô đi nha môn làm việc rồi, sao chị dâu lại báo tin đến chỗ của cô chứ?

Bà chị dâu nghịch ngợm của cô đúng là...

Nhan Cẩn Dung đang nâng chén trà ngẩn người, thấy cô bước vào vội vã đứng lên. Không biết vì trời lạnh hay vì đang nghĩ gì, đôi gò má vốn trắng mịn như tuyết giờ lại thoáng màu hồng hồng như thoa phấn.

"Sao vậy?" Đường Cần Thư vội gạt mấy suy nghĩ vớ vẩn không nên có ra khỏi óc, hỏi han ân cần.

Nhan Cẩn Dung nhìn cô im lặng một lúc rồi buột miệng. "Giường mềm quá."

Sau đó... sau đó gã chỉ muốn tự tát mình mấy cái. Vừa mở miệng đã ăn nói bậy bạ...

Đường Cần Thư chớp mắt, là vì... không quen giường ư? Nghĩ nghĩ một lúc, cũng đúng nhỉ. "Ngủ giường đất quen rồi, giờ dù có lò sưởi đi nữa vẫn cảm thấy giường Bạt bộ cứ trống vắng lạnh lẽo sao đó."

(Giường bạt bộ 拔步床 là một loại giường truyền thống của Trung Quốc, mỗi bộ giường như một phòng ngủ nhỏ, giường được đặt trên một cái bệ có bước đệm, bên trong còn có ngăn kéo hay bàn nhỏ để đồ lặt vặt, bốn phía có thể treo mành/rèm/tơ lụa. Giường được chạm khắc từ gỗ quý với các hình được chạm trổ công phu, thậm chí phải mất nhiều năm mới làm được một bộ hoàn chỉnh. Các nhà quý tộc gả con gái có thể đặt làm một bộ giường từ lúc cô gái còn nhỏ tới khi lấy chồng, chiếc giường đó sẽ được khiêng về nhà chồng như của hồi môn thể hiện sự giàu sang lẫn tình cảm giữ gìn của gia đình cô dâu dành cho con gái lấy chồng.)

Cô cười cười. "Chị dâu cũng không dám chạm vào mấy đồ trang trí trưng bày trong phòng muội. Có điều thật không hiểu hồi xưa muội nghĩ cái gì nữa, treo lụa trắng la liệt khắp phòng... Thật đúng là được nuông chiều quá vô lý. Anh chị dâu cũng chẳng khuyên gì muội, nên giờ nhìn lại cứ như là cả phòng treo đồ để tang ấy."

Thuở thiếu nữ sao mình có thể cảm thấy như thế sẽ nhẹ nhàng phiêu lãng, giờ nghĩ lại đúng là ngu xuẩn thật. Không những khó giặt sạch mà còn không phải điềm lành.

Những thước lụa là tơ dệt mong manh tựa khói tỏa ấy cực kỳ tốn tiền, lại còn cứ cách một quý lại phải thay một lần. Số tiền mua chúng không biết có thể mua được bao nhiêu cân lương thực.

Nhan Cẩn Dung lén thở phào nhẹ nhõm rồi cũng cười rộ. Ra ngoài làm quan mấy năm, giờ về nhà mới cảm thấy chẳng còn quen thuộc như xưa nữa. Quả thực không thể tin nổi hồi ấy mình lại có thể ra vẻ làm bộ làm tịch thanh cao kiểu cách kệch cỡm như thế.

Quả nhiên, biểu muội cũng cảm thấy như thế.

Nói chuyện một lúc, Đường Cần Thư vẫn không hiểu mới sáng ra gã đã hấp tấp chạy tới đây làm gì. Cô nhìn gã không ngừng nhét điểm tâm vào miệng. "Không lẽ huynh còn chưa ăn sáng ư? Đồ ăn ở kinh thành ngon thế cơ mà?"

Nhan Cẩn Dung ngừng tay. "... Ngon thì ngon thật. Cơ mà mười đĩa tám chén, quá là xa hoa lãng phí, lại còn không nhận ra được món gì từ cái gì."

... Thế nên?

Gã im im rồi mới nói. "Tối hôm qua lúc a hoàn xin bày cơm tối, ta ừ xong lại bước tới bờ tường phía đông." Nhan Cẩn Dung thoáng xấu hổ. "Sau đó ta cảm thấy bờ tường ấy sao hôm nay lại quét vôi trắng quá thế này, lại còn cao hơn bình thường... khiến ta không trèo sang được."

Càng nghĩ gã càng cảm thấy mình bị ngơ hết thuốc chữa.

"Nhưng mà, có trèo sang đi nữa, cũng không có..." Bên kia bờ tường giờ nào có Đường biểu muội kia chứ, có trèo sang cũng vô dụng.

Sau đó gã bắt đầu thấy bứt rứt khó chịu trong lòng. Bữa tối đều là món ăn gã thích, nhưng bỗng dưng gã thấy càng ăn càng trống vắng trong lòng. Giường thì quá mềm quá lún, chăn thì quá ngột quá nóng, mà không đắp chăn thì lại quá lạnh. Vừa mới trở mình một cái, a hoàn gác đêm gian ngoài đã vội chạy vào hỏi han khiến gã càng khó chịu, mất ngủ nguyên một đêm.

Rõ ràng hôm nay còn bao nhiêu việc phải làm. Về kinh thành gã chỉ cũng còn vài hôm rảnh rỗi, phải thu xếp đi thăm mẹ mình, đi chào hỏi họ hàng thân thích rồi thì thày giáo cũ, không được bỏ sót ai.

Nhưng gã vẫn nóng ruột nóng gan khó chịu tới mức không thể ngồi bình tĩnh ăn sáng, chẳng còn biết làm sao ngoài chạy đến Đường phủ.

Chỉ cần chưa gặp được biểu muội, gã vẫn sẽ cứ hoảng hốt chơi vơi sao đó. Rõ ràng gã vẫn biết, cô ấy sẽ không chạy mất.

Đường Cần Thư đang cúi đầu uống trà, cô vẫn vấn tóc kiểu nho sĩ, khoác bộ nho bào có ống tay áo dài rộng, cổ áo thấp thoáng hiện ra một phần vai gáy giờ đã lộ màu hồng e thẹn.

"Ta..." Nhan Cẩn Dung còn định giải thích nọ kia nhưng Đường Cần Thư đã ngắt lời gã.

Cô khẽ hắng giọng. "Được rồi, chiều có rảnh thì qua đây. Ta sẽ xem có nguyên liệu gì sẵn."

Chao ôi sao trong phòng nóng thế nhỉ. Nhan Cẩn Dung không nhịn được nhẹ nới lỏng cổ áo, chắc tại trên mặt cứ đang nóng bừng bừng. Đường biểu muội cũng đỏ mặt kìa. Trong ngực gã tim cũng đang đập rộn rã. Thế nhưng trong bụng, cơn bứt rứt nóng ruột hôm qua đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại cảm giác an bình yên tâm.

"Chiều ta lại tới." Nhan Cẩn Dung khẽ nói, nhưng nghĩ nghĩ lại thấy không ổn, bèn vội vàng nói thêm. "Ý là tới chào chị họ ta."

"... Ừm." Đường Cần Thư nhận ra giọng mình hình như có hơi dịu dàng quá, nên lại đằng hắng một cái.

Gã phải đi. Nhưng mà chân nó cứ không chịu rời đi thì phải làm sao?

Nhan Cẩn Dung nhăn nhó ngập ngừng đứng lên. Mới bước được hai bước, gã sực nhớ ra chuyện anh trai mình dặn đi dặn lại đêm qua. "À phải rồi, cái chuyện... chúng ta..." Chuyện kết hôn ấy. "... có lẽ phải chờ ty Bảo Văn hoàn toàn ổn định mới có thể... ừm... bắt đầu thực hiện sáu lễ... Bà chủ đang sốt ruột lắm rồi."

(Sáu nghi lễ khi thành hôn: nạp thái tức nhà trai mang lễ mọn (bao gồm đôi nhạn) đến xin cưới, vấn danh tức nhà trai xin biết tên tuổi ngày sinh của cô dâu tương lai, nạp cát tức thông báo kết quả xem bói theo ngày sinh tháng đẻ hai người, nạp chưng/chinh tức nhà trai mang sính lễ tới để chứng nhận đính hôn, thỉnh kỳ tức nhà trai tới xin phép nhà gái chọn lựa ngày lành tháng tốt để đón dâu, và thân nghênh tức là đón dâu và làm lễ kết hôn chính thức)

Thời khắc này, gã thật sự cảm thấy bà chủ lớn họ Mộ Dung, à Văn Chiêu đế, quả thực cực kỳ vô nhân đạo. Bản mật tấu đó là hai người họ cùng nhau ký tên bảo đảm, nên mới có ty Bảo Văn ra đời. Nếu chưa làm được trò trống gì đã mất thời gian làm việc cá nhân, nào là sáu lễ nào là hỏi cưới nào là thành hôn, e là hậu quả sẽ vô cùng thảm thiết.

Nghe nói gần đây mấy vùng biên cương viễn xứ đã đủ người, xu hướng lưu đày mới nhất đã đổi thành biển đảo Nam Dương Lữ Tống.

Chỉ nghĩ đến thôi đã không rét mà run.

"Không vội mà." Cần Thư nói khẽ.

Nhưng mà ta vội nha!

Nhan Cẩn Dung tất nhiên không dám nói câu điên khùng đó ra miệng trước mặt Đường biểu muội. "Không cần tiễn ta, lát chiều ta lại đến."

Đường Cần Thư ngồi một mình hồi lâu, chờ cho cảm giác bừng bừng trên hai má dịu hẳn mới làm như không có việc gì mà ra ngoài.

Cô nghe hiểu được ý của gã. Mặc dù vẫn cảm thấy Nhan biểu ca quả nhiên vẫn hơi ngơ ngơ. Nguyên việc tới giờ ăn là chạy ra định trèo tường theo bản năng, chính là minh chứng cho cái sự ngơ ngơ đó. Thật ra thì gã đâu có thiếu cái ăn cái uống kia chứ, đầu bếp Nhan phủ ở kinh thành này vẫn được tính là có tay nghề ngon lành nổi tiếng.

Nhưng không hiểu sao cho dù cô cố nén mà nụ cười trên mặt vẫn không cách nào ngừng lại.

Gần mực thì đen gần đèn thì rạng, hình như cô bị lây bệnh ngơ rồi, làm sao bây giờ?

Kết quả, vừa mới qua buổi trưa Nhan Cẩn Dung đã lò dò xuất hiện. Mà món ăn nhẹ của Đường Cần Thư cũng vừa mới ra khỏi nồi.

Chỉ là mấy củ khoai sọ nhỏ nhỏ, chỉ tầm cỡ quả trứng gà. Nói thẳng ra nếu không phải cô cố gắng để ý khi lật giỏ rau củ trong bếp thì không cách nào tìm thấy.

Cũng chẳng chế biến gì phức tạp, chỉ cho vào nước luộc chín rồi bỏ ra. Chỉ là lấy ngồng tỏi non cắt nhỏ trộn với tương, rồi bóc vỏ khoai chấm tương ăn thôi, đơn giản có vậy.

Thế nhưng rất ít người biết, chính vì cỡ nhỏ xíu như thế nên cô đọng toàn bộ hương vị của khoai sọ bên trong. Chỉ cần canh lửa cho vừa chín tới, khoai sẽ mềm mịn trơn tuột, đặc quánh đậm vị, chấm tương trộn ngồng tỏi quả thực không gì sánh được.

Khoai sọ luộc vừa đủ chín, đảm bảo không dính tay, chỉ khẽ bóp nhẹ một cái là phần vỏ mềm tự tuột ra, khiến thực khách có thể tận hưởng mùi vị hoàn mỹ của củ khoai đó.

Nhan Cẩn Dung cảm thấy, trước giờ gã ăn khoai sọ sai cách hết cả, vừa dễ nghẹn vừa sáp miệng, hôm nay gã mới biết thế nào là mùi vị thật sự của nó.

Gã tin rằng, cả đời này gã sẽ không ăn được món khoai sọ nào ngon hơn được nữa.

Về sau, mỗi lần người khác nhắc đến hai chữ "hạnh phúc", trong đầu gã luôn lập tức nhớ tới hương vị mềm mịn trơn tuột đậm đà này. Hương vị của "hạnh phúc" chính là nó.

***

Hạnh phúc của kẻ tham ăn được vợ nấu cho ăn :)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com