TruyenHHH.com

Quan Khien Manh Nhieu Tuong Phung

Chiếc xe dừng trước tòa chung cư, Mạnh Tử Nghĩa cẩn thận đeo khẩu trang và đội mũ lên rồi mới ra khỏi xe. Cô cũng không quên cảm ơn Lý Quân Nhuệ đã đưa mình về. Mạnh Tử Nghĩa đã đi vào chung cư nhưng Tiểu Lâm vẫn chưa rời đi. Cậu nghĩ về cảm xúc của chính mình khi gặp Mạnh Tử Nghĩa ở nhà hàng, bất ngờ và hạnh phúc như thể gặp lại người mình chờ đợi bấy lâu, cảm thấy vui vẻ khi cô đồng ý về cùng và cả sự hồi hộp khi Mạnh Tử Nghĩa ngồi ngay bên cạnh.

Cảm xúc dành cho cô quá rõ ràng, Lý Quân Nhuệ cũng không ngốc tới nỗi không nhận ra thứ đang chớm nở trong lòng mình. Cậu nhìn theo bóng lưng khuất dần ở phía xa, một lúc lâu sau lại quay qua ghế phụ.

Trên yên ghế có một vật gì đó phản chiếu ánh sáng khiến Quân Nhuệ chú ý. Cậu vươn tay sang cầm lấy, là chiếc kẹp tóc ban nãy Mạnh Tử Nghĩa tháo ra nhưng quên không cất vào túi. Nghĩ bụng, Lý Quân Nhuệ lấy máy gọi cho Mạnh Tử Nghĩa bảo rằng cô để quên kẹp tóc ở xe, cậu hỏi cô cụ thể số nhà để mang lên:

- Thôi để chị quay lại lấy, em đừng mất công lên nữa.

- Không sao, em đang vào đây rồi. Chị ở nhà nào?

- Tầng 5, số 509.

- Đợi một chút nhé!

Mạnh Tử Nghĩa chỉ vừa mới bước tới cửa thì thấy Lý Quân Nhuệ gọi tới. Cô vừa mở cửa nhà vừa nghe điện thoại. Nhưng vừa bước vào cô đã nhận ra sự bất thường trong chính căn nhà của mình. Cô nhớ rõ ràng rằng mình chưa kéo rèm cửa, dép ở lối ra vào cũng bị xê dịch, hơn nữa cửa phòng cô cũng bị mở ra.

Cô không chắc chắn được là trộm hay fan cuồng, cũng không biết người ta đã đi hay chưa nên cảnh giác đi lùi về phía cửa chính. Mạnh Tử Nghĩa nhắn tin cho quản lý chung cư, sau đó quan sát xung quanh hành lang một lượt rồi mới khẽ ra khỏi nhà. Cô sợ hãi chạy về phía thang máy, tay còn luống cuống bấm gọi cho Trương Chính Nguyên nên vô tình đâm sầm vào người bước từ thang máy ra, cũng may người ta đưa tay giữ cô lại nếu không đã ngã xuống sàn:

- T...tôi xin lỗi! Anh có...có sao không? - Mạnh Tử Nghĩa thở dốc

- Mạnh tỷ, là em.

Nghe thấy giọng quen thuộc cô mới ngước lên, hai mắt hơi ngấn nước:

- Tiểu Lâm?

- Chị sao thế? Có chuyện gì à?

- Nhà của chị, nhà chị hình như có người đột nhập.

Mạnh Tử Nghĩa lo lắng nhìn về phía nhà mình, Lý Quân Nhuệ nghe thấy thế sắc mặt liền thay đổi. Cậu xoa xoa vai Mạnh Tử Nghĩa trấn an cô:

- Chị không sao chứ?

- Chị không sao, chỉ là hơi sợ.

- Đừng sợ, có em ở đây. Tạm thời chúng ta xuống sảnh đã, sau đó gọi an ninh và quản lý tới check cam xử lý.

Mạnh Tử Nghĩa gật đầu theo Tiểu Lâm xuống sảnh. Người bên quản lý tòa nhà đã liên lạc lại với cô, họ đã cho người tới nhà cô kiểm tra và báo bộ phận bảo an check cam hành lang. Thế nhưng bộ phận bảo an nói rằng camera ở tầng 5 đã hỏng cách đây vài tiếng, có thể người đó đã làm hỏng cam để không bị phát hiện.

Trong nhà cô không có ai, có vẻ người đó đã rời đi trước khi cô trở về. Mạnh Tử Nghĩa cùng Lý Quân Nhuệ quay lại để kiểm tra xem có bị mất cắp gì không. Ngoại trừ việc tủ quần áo và giường ngủ hơi lộn xộn thì không có gì khác, không mất tiền bạc hay bất kỳ tài sản nào. Có thể đoán được kẻ đột nhập là fan cuồng biến thái chứ không phải trộm.

Phía bên quản lý tòa nhà cũng đã xin lỗi và gọi người tới thay camera mới ngay trong đêm đồng thời cũng sẽ cho đội bảo an thắt chặt an ninh hơn tránh để xảy ra chuyện như hôm nay. Họ nói chuyện với Quân Nhuệ một lúc nữa rồi rời đi.

Mạnh Tử Nghĩa ngồi thất thần ở sofa, mặc dù đã chắc chắn trong nhà không còn ai nhưng cô vẫn nơm nớp lo sợ. Trước đây khi bị bôi đen và chịu nhiều tin đồn ác ý, những người ghét Mạnh Tử Nghĩa cũng đã từng đến căn hộ của cô ném trứng, viết lên cửa, dán lên tưởng những mảnh giấy bảo cô hãy chết đi, hãy cút khỏi giới giải trí, rời đoàn phim,... Đó luôn là mảng kí ức mà Mạnh Tử Nghĩa muốn xóa đi.

Tiểu Lâm đi tới ngồi bên cạnh cô:

- Chị Tử Nghĩa, hay tạm thời tới nhà người quen hoặc bạn bè ở vài hôm đã, chưa bắt được người thì vẫn còn nguy hiểm lắm.

- Bây giờ đã muộn lắm rồi. Tiểu Lâm, em cũng nên về nghỉ ngơi đi. Hôm nay cảm ơn em, không có em lúc đó chị cũng không biết phải làm sao nữa.

Mạnh Tử Nghĩa nhìn vào màn hình điện thoại, bây giờ đã gần 1 giờ sáng, cô không muốn làm phiền người khác vào lúc này. Tiểu Lâm cũng đã vì cô mà nán lại một lúc lâu, hết qua bên này tới bên kia rồi thảo luận với quản lý và bộ phận an ninh. Lý Quân Nhuệ lắc đầu:

- Không được, em thấy không an toàn. Em thuê khách sạn gần đây cho chị nhé? Rồi ngày mai chị liên lạc với công ty của chị chuyển nhà đi. Người ta vào được chung cư còn phá được cả khóa thì làm sao lường trước được lần tới sẽ làm gì nữa.

- Em đừng nhăn mặt như thế.

Lúc này Lý Quân Nhuệ mới giãn cơ mặt ra. Cậu nhẹ nhàng khuyên Mạnh Tử Nghĩa, dù sao cũng vì sự an toàn của mình nên Mạnh Tử Nghĩa đành đồng ý. Tiểu Lâm đặt cho cô một phòng ở khách sạn cách đấy 3km rồi lái xe đưa cô tới. Trước khi cô rời xe cậu còn nhắc:

- Nếu cảm thấy không ổn thì gọi cho em.

- Được. Cảm ơn em! Hôm nay chị phiền em nhiều quá, lần sau mời em ăn cơm bù lại nhé!

- Không cần khách sáo với em. Chị mau lên phòng nghỉ đi kẻo trễ. Ngủ ngon!

- Tiểu Lâm ngủ ngon!

Mạnh Tử Nghĩa mở cửa xe rồi đi nhanh vào trong khách sạn, Lý Quân Nhuệ đợi thêm một lúc nữa rồi mới lái xe về ký túc xá.

Khách sạn

Mạnh Tử Nghĩa ngả lưng trên giường, cô không ngủ nổi khi nhớ đến việc lúc nãy. Còn chưa bắt được người thì cô còn bất an. Không lâu sau cô nhận được điện thoại từ Trương Chính Nguyên, anh ta nghe tin nhà cô bị đột nhập từ quản lý tòa nhà nên đã gọi cho cô.

- Vậy bây giờ em ở đâu?

- Em đang ở khách sạn ạ. Ngày mai anh tìm căn hộ khác cho em nhé, chưa bắt được người nên em chưa yên tâm.

- Được. Có cần thuê thêm vệ sĩ không, vệ sĩ 24/7?

- Không cần đâu anh, như thế em thấy không thoải mái. Thời gian này để em ở tạm khách sạn hoặc nhà người đã, em cũng báo cảnh sát điều tra rồi.

Trương Chính Nguyên dặn dò thêm vài câu mới tắt máy. Mạnh Tử Nghĩa tẩy trang, thay quần áo rồi lên giường nằm. Đêm nay không chỉ cô mà có lẽ Tiểu Lâm cũng sẽ trằn trọc khó ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com