Quan Khien Manh Nhieu Tuong Phung
Quảng cáo với nhãn hàng A được sắp xếp quay chụp vào cuối tuần này vì 10 ngày sau đó giải đấu sẽ bắt đầu. Mạnh Tử Nghĩa sắp đóng máy nên công việc khá bận rộn, phải điều chỉnh lịch trình mấy lần mới xếp được thời gian quay quảng cáo. Đội bóng rổ cũng bận rộn không kém, cả ngày đều ở sân tập chăm chỉ rèn luyện. Sáng thứ bảy, Mạnh Tử Nghĩa dậy từ sớm để tới điểm quay. Hôm nay sẽ chụp ảnh và quay quảng cáo trong nhà, ngày mai sẽ hoàn thành nốt phần phim ngắn. Đội bóng rổ tới sớm hơn Mạnh Tử Nghĩa một chút, cô đến thì họ đang ăn sáng cùng nhau ở studio. Mạnh Tử Nghĩa chào đạo diễn một tiếng rồi đi thẳng vào phòng trang điểm. Chừng hơn một tiếng sau mấy người bọn họ đã chuẩn bị xong. Mạnh Tử Nghĩa bước ra khiến không ít người trầm trồ. Lâu lắm rồi họ không nhìn thấy cô với diện mạo trong trẻo thanh thuần như thế. - Tử Nghĩa, lát nữa hãy dẫn dắt họ với nhé! Không phải là người mẫu hay diễn viên nên có lẽ sẽ khó theo kịp em. Đạo diễn dặn dò cô trước khi bắt đầu công việc, cô gật đầu vui vẻ đồng ý. Mạnh Tử Nghĩa là người trong ngành nên đây không phải việc gì quá khó nhưng bạn chụp với cô - Lý Quân Nhuệ không phải là người có kinh nghiệm tương tác với máy ảnh nên gặp khó khăn là chuyện dễ hiểu. Mạnh Tử Nghĩa đi về phía đội bóng, cô chủ động làm quen trước để lát nữa sẽ tự nhiên hơn: - Xin chào, tôi là Mạnh Tử Nghĩa. Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ thuận lợi! - Chị Mạnh, rất vui được gặp mặt! Em...em là fan của chị, xong việc chị có thể nào kí tên cho em không? Hải Phong là người đứng phắt dậy khi thấy Mạnh Tử Nghĩa đi tới, gần như ai trong đội bóng cũng biết cậu ta hâm mộ Mạnh Tử Nghĩa. Ngày biết sẽ hợp tác với cô, cậu ta đột nhiên trở nên hăng hái luyện tập hơn hẳn. - Hải Phong phải không? Chị có xem trận tháng tư ở Thượng Hải, thi đấu hay lắm! Trận tháng tư là trận đấu đầu tiên của Hải Phong sau khi trở thành tuyển thủ chính thức, đó cũng là trận đấu để đời nhất của cậu ta cho đến bây giờ. Mạnh Tử Nghĩa là người biết cách khiến đối phương vui vẻ, khi biết được sẽ hợp tác với đội bóng rổ cô đã dành thời gian để tìm hiểu về họ. Điều này vẫn luôn được cô áp dụng từ lúc đóng phim, cô cảm thấy đây là một cách để giữ không khí hòa hợp trong thời gian làm việc với nhau. Qua màn chào hỏi, họ bắt đầu vào công việc. Phần quay quảng cáo khá đơn giản, Mạnh Tử Nghĩa chỉ cần mang nước đến sân bóng rồi ném chai nước cho vận động viên, họ bắt lấy chai nước và diễn cảnh uống nước là hoàn thành. Tuy nhiên vì cần nhiều góc quay và cảnh đặc tả vận động viên nên cảnh này phải lặp đi lặp lại mấy lần. Vì không cần phải tương tác với máy quay nên cũng xem như xong xuôi thuận lợi. Quay quảng cáo xong Mạnh Tử Nghĩa lại trở lại phòng trang điểm để thay đổi layout và trang phục. Lý Quân Nhuệ cũng thay bộ đồ thi đấu khác. Các anh em trong đội đã hoàn thành nhiệm vụ nhưng vì hóng hớt nên vẫn ở lại studio chờ xem Tiểu Lâm và Mạnh tỷ chụp hình chung. Phần ảnh chụp gồm chụp đơn và chụp đôi, sẽ được chiếu trên màn hình led ở sân bóng. Lý Quân Nhuệ thay đồ xong Mạnh Tử Nghĩa vẫn còn đang sửa make up. Trông Mạnh Tử Nghĩa không khó gần như vẻ bề ngoài. Tối hôm trước Tiểu Lâm đã thử tìm kiếm tên cô trên mạng xã hội, số tin tức tích cực nhiều nhưng tiêu cực cũng không kém. Mấy năm trước cô còn bị một phần lớn người hâm mộ phim tẩy chay vì cáo buộc mua đất diễn, tự ý sửa kịch bản nên bị đoàn phim cô lập. Nhưng qua tiếp xúc hôm nay có vẻ những cáo buộc đó chỉ là lời đồn vô căn cứ. Tiểu Lâm tiến lại chỗ trang điểm để chuyên viên dặm một chút che khuyết điểm. Gặp rồi mới thấy Mạnh Tử Nghĩa rất đẹp, khuôn mặt này không làm minh tinh quả là rất uổng phí. Mạnh tỷ quay qua, Tiểu Lâm liền thu lại tầm mắt của mình: - Sao thế? Sợ chị khó tính à? - Ơ không ạ. Em không có ý đó. Mạnh Tử Nghĩa nhìn bộ dạng bối rối của cậu rồi bật cười. Lý Quân Nhuệ hoàn toàn khác với vẻ háo thắng và nghiêm túc Mạnh Tử Nghĩa thấy lúc trên sân, bên ngoài cậu trông có vẻ hướng nội và chắc là đáng yêu hơn. - Chị thấy mọi người đều gọi em là Tiểu Lâm, chị có hơi tò mò. - Là tên bà nội đặt để dễ nuôi ạ. - Dễ thương thật. Chị cũng gọi thế nhé? - Dạ...hả? Mặt Tiểu Lâm vẫn còn ngơ ngác, Mạnh Tử Nghĩa chỉ cười rồi đứng lên đi vào phòng thay đồ. Chẳng hiểu sao Tiểu Lâm khiến cô cảm thấy khá thoải mái, có lẽ là vì sẽ không phải quá lo về việc bị fan đằng nam công kích hay fan hai nhà hơn thua so kè. Mạnh Tử Nghĩa là người chụp trước. Cô đã thành thạo trong việc tạo dáng và tương tác với máy ảnh nên chụp rất nhanh. Đội bóng đứng bên ngoài không ngừng cảm thán: - Mạnh tỷ chuyên nghiệp thật! - Anh Lâm có thấy Mạnh tỷ đẹp không? Anh có hồi hộp không? Cảm giác sắp chụp với người đẹp như nào? Anh mau phát biểu chút đi trời! Hải Phong liên tục tra tấn Quân Nhuệ bằng hàng tá câu hỏi, Tiểu Lâm không thèm đáp lại câu nào chỉ biết cười khờ. Tới lượt chụp của Tiểu Lâm, đạo diễn kiên nhẫn hướng dẫn cậu tạo dáng, tương tác với sản phẩm và cả máy ảnh. Dù gì cũng không phải chuyên nghiệp nên yêu cầu dành cho Tiểu Lâm không quá cao. Mạnh Tử Nghĩa đứng cạnh đạo diễn theo dõi quá trình chụp, thỉnh thoảng cô sẽ ra hiệu cho Tiểu Lâm thay đổi tầm mắt hoặc dáng pose. - Chúng ta nghỉ trưa một lát rồi chiều chụp tiếp nhé! Đạo diễn nhìn đồng hồ và thông báo cho mọi người trong studio. Mạnh Tử Nghĩa đi tới chỗ thợ chụp để xem lại ảnh ban nãy. Hôm nay trạng thái tinh thần của cô rất tốt nên lên ảnh tự nhiên hơn nhiều. Nhưng Lý Quân Nhuệ hình như có hơi căng thẳng. Tử Nghĩa xem lại ảnh một lượt rồi mới đi tới ăn trưa cùng mọi người. Bạch Vũ đã đặt sẵn cơm cho đoàn nên họ không tốn thời gian gọi cơm nữa. Cô ngồi vào chỗ trống giữa Quân Nhuệ và đạo diễn sau đó nhận lấy phần ăn của mình. Mạnh Tử Nghĩa vừa mở hộp cơm ra đã quay người gọi Trần Yên: - Yên ơi, qua đây! - Sao thế chị? Trần Yên vội vàng đi tới chỗ Mạnh Tử Nghĩa. Cô ghé sát tai trợ lý thì thầm cái gì đó rồi đưa hộp cơm của mình cho Trần Yên. Tiểu Lâm thấy thế liền nhỏ giọng: - Chị không ăn cơm ạ? - À không, chị đổi phần cơm khác. Hôm nay không ăn được cay. - Phần của em không cay, em chưa động đũa đâu. Chị để phần kia cho em. Trần Yên bất động nhìn Tiểu Lâm rồi lại nhìn Mạnh tỷ, Mạnh Tử Nghĩa cũng hơi khựng lại. Quân Nhuệ nhướn mày như hỏi ý Mạnh Tử Nghĩa, đợi cô gật đầu liền đẩy hộp cơm về phía cô rồi nhận lấy phần ăn từ tay trợ lý. Mạnh Tử Nghĩa nghiêng đầu lại gần Lý Quân Nhuệ: - Cảm ơn Tiểu Lâm! - K...không có gì ạ. Khoảng cách gần thế này mới nhận ra trên người Mạnh Tử Nghĩa phảng phất một mùi hương rất ngọt. Tai Tiểu Lâm hơi đỏ lên, cậu chỉ biết cúi đầu ăn cơm để giấu đi sự ngại ngùng lúc Mạnh tỷ ghé sát người. Mạnh Tử Nghĩa không nhận ra Tiểu Lâm đang đỏ mặt tía tai nên vẫn tiếp tục lại gần nói chuyện: - Ban nãy chị thấy em có hơi căng thẳng. Sao thế, ngại ống kính à?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com