Quan Khien Manh Nhieu Tuong Phung
- Em biết ạ. Anh cứ gọi em là Tiểu Lâm được rồi. - Lần trước ở nhà hàng cũng là em đưa cô ấy về đúng không? Tiểu Lâm gật đầu. Lý Thần cũng chỉ cười chứ không nói gì thêm. Lúc nãy anh nghe Trần Yên nói Tiểu Lâm đang ở trong phòng lát nữa hẵng vào, điệu bộ của con bé khiến anh ngấm ngầm hiểu ra phần nào mối quan hệ của Mạnh Tử Nghĩa và chàng trai trước mặt. Ấn tượng của Lý Thần về Tiểu Lâm không tệ nhưng phải để xem một thời gian nữa xem cậu thể hiện ra sao vì thời gian đầu ai mà không cuồng nhiệt. Bạn bè và những người thân thiết của Mạnh Tử Nghĩa đều biết cô từng trải qua những gì nên họ sẽ không dễ dàng tin tưởng đối tượng xung quanh cô. Một lúc sau Trần Yên bước ra ngoài, con bé phải về khách sạn lấy một vài đồ dùng cần thiết cho Mạnh Tử Nghĩa nên Lý Quân Nhuệ đã chủ động đi cùng con bé, cũng là để Lý Thần và Mạnh Tử Nghĩa có không gian nói chuyện. Lý Thần xách túi đựng đi vào phòng, Mạnh Tử Nghĩa thấy anh thì tròn mắt: - Sao lại thêm cả anh nữa thế? Em không sao cả mà. - Tới lúc có sao rồi mới chừa hả? Đoàn làm phim cũng ẩu quá, nếu hôm nay em có việc gì thì mười đoàn cũng không gánh nổi trách nhiệm. Ăn hoa quả không để anh gọt? - Thôi ạ, em vừa ăn cháo xong còn no lắm. Lý Thần nghe thế nên cũng không lấy hoa quả ra nữa. Anh đặt sữa và trái cây lên bàn rồi tới ngồi trò chuyện với Mạnh Tử Nghĩa. Trần Yên đã nói sơ qua tình trạng của cô cho Lý Thần, nhìn cô thế này anh cũng bớt đi phần nào lo lắng. - Anh vừa gặp cậu ấy rồi. Không tệ. - Không...không tệ cái gì chứ? Bọn em chưa có gì hết. - Thì anh cũng đã nói gì hơn đâu nào. Nhưng Mạnh Mạnh này, đừng quyết định vội vàng nhé! Mặc dù anh và Tiểu Lan luôn tôn trọng mọi lựa chọn của em nhưng bọn anh đều không muốn nhìn thấy em tổn thương một lần nữa. - Em biết rồi ạ. - Mạnh Tử Nghĩa nhỏ giọng rồi lại chuyển chủ đề nói chuyện - Tết này anh có định về nhà không? Lý Thần gật đầu. Hai người họ đều cùng lớn lên tại Trường Xuân nên năm nào thu xếp được lịch trình sẽ ngồi cùng chuyến bay để về quê. Có lẽ Bách hoa cũng sẽ được quay xong trước Tết, cô có thể về nhà đón năm mới cùng gia đình. Hai người nói chuyện một hồi lâu cho đến khi Trần Yên và Lý Quân Nhuệ quay lại. Nhưng lần này không chỉ có họ mà còn có cả đạo diễn cùng một vài người trong đoàn phim, ngoài ra còn có Đường Ngôn và hai nữ phụ kia. Lúc nãy khi Trần Yên quay về khách sạn họ đã ngỏ ý muốn đi cùng để thăm Mạnh Tử Nghĩa. Lý Thần đứng lên chào hỏi bọn họ rồi nói lời tạm biệt với cô. Dù sao đây cũng là chuyện nội bộ của họ, anh không nên ở lại thì hơn. Thế là anh kéo luôn cả Lý Quân Nhuệ ra ngoài. Chủ yếu là đạo diễn muốn thay mặt đoàn phim xin lỗi vì để xảy ra sự cố, hứa hẹn đủ kiểu. Mạnh Tử Nghĩa không chấp nhặt nhưng vẫn yêu cầu đoàn phim cho mình một lời giải thích. Một đội ngũ chuyên nghiệp không thể nào dùng từ sơ suất trong trường hợp đó được vì xe ngựa là cái phải được kiểm tra kỹ càng nhất cho cảnh quay hồi sáng. Đạo diễn Tần gật gù đồng ý: - Em cũng không bị thương nặng nên mọi người đừng lo lắng. Chỉ là còn phải ở lại bệnh viện thêm một ngày để theo dõi nên các cảnh của em e là sẽ lùi lại vào ngày kia. - Được, được. Em cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi đã. Thế mọi người không quấy rầy em nữa! Trần Yên tiễn họ ra ngoài rồi đóng cửa lại. Con bé không hài lòng lắm với đoàn phim, ngoại trừ đạo diễn Tần và Đường Ngôn, những người còn lại đều trông miễn cưỡng đến khó coi. Đoàn làm phim đi tới thang máy thì chợt Triệu An Nhiên bảo hình như mình quên điện thoại, còn kéo Dương Hiểu Vy ở lại tìm cùng. Mấy người còn lại nghe thế cũng gật gật, họ xuống sảnh trước rồi chờ hai người sau. Cửa thang máy vừa đóng lại Triệu An Nhiên lập tức kéo Dương Hiểu Vy vào trong cửa thoát hiểm. Dương Hiểu Vy bực bội rút tay ra: - Cô kéo cái gì? Chẳng phải đi tìm điện thoại sao? - Tôi biết hết việc cô làm rồi, nếu cô không muốn lên hot search và bị điều tra thì xin lỗi cô ấy và ngừng mấy hành động trẻ con của mình lại đi. - Nói khùng điên gì đấy, không hiểu! - Dương Hiểu Vy nhăn nhó muốn rời đi thì lại bị Triệu An Nhiên níu lại - Tôi chỉ nhắc nhở thế thôi. Tôi có bằng chứng, nếu vứt nó cho đám phóng viên nhà báo thì không ngóc nổi đầu lên đâu.
Triệu An Nhiên khẽ liếc một cái rồi đẩy cửa rời đi. Dương Hiểu Vy vội vàng đuổi theo, ánh mắt đã hiện rõ sự sợ hãi. Đúng là cô ta có chống lưng nhưng kim chủ không chỉ có mỗi mình cô ta, cũng không thể một tay che trời mà đổi trắng thay đen được:
- An Nhiên, cô đừng làm bừa.
- Thế thì cô tự kiểm điểm đi. Hù dọa tôi cũng vô ích thôi, tôi không sợ bị giẫm đâu.
Dương Hiểu Vy im lặng, cô ta không nói gì mà chỉ cùng Triệu An Nhiên xuống sảnh bệnh viện.
Phòng bệnh
Bây giờ đã gần 10 giờ, trong phòng chỉ còn lại ba người nhưng tối nay Trần Yên phải về khách sạn một chuyến để xử lý nốt công việc cũng như sắp xếp lại lịch trình cho Mạnh Tử Nghĩa. Con bé đã tính đến việc sẽ làm ở bệnh viện nhưng số giấy tờ quá nhiều, quá phức tạp, con bé sợ mình đoảng sẽ quên mất. Thế nhưng Mạnh Tử Nghĩa ở lại một mình cũng không yên tâm.
- Em cứ về đi, anh ở lại đây, anh sẽ ngủ ở hành lang. Nếu cô ấy cần thì gọi một tiếng là được.
- Hả? Thế có ổn không?
Trần Yên hết nhìn Tiểu Lâm lại quay sang nhìn Mạnh Tử Nghĩa. Ở bệnh viện còn y tá điều dưỡng, có lẽ cũng không xảy ra vấn đề gì. Con bé giúp Mạnh Tử Nghĩa thoa thuốc lên vết thương trên trán rồi mới về khách sạn thu xếp công việc.
Từ lúc chỉ còn hai người, không khí cứ kì quái thế nào khiến Tiểu Lâm hết đi qua đi lại rồi thì đứng lên ngồi xuống. Mạnh Tử Nghĩa đưa tay đỡ trán, cô bảo cậu không cần ngại cũng không cần ngủ ở hành lang, trong phòng có sofa thì cứ thoải mái mà ngủ đấy. Tới đây đột nhiên sự bạo dạn trong Tiểu Lâm bay đi đâu hết, ngay cả ngồi cũng không yên. Mạnh Tử Nghĩa xua tay:
- Thôi chị ngủ trước đây nhé! Ngủ đi, chị không ăn thịt em đâu!
Cô nằm quay lưng lại với Tiểu Lâm rồi nhắm mắt. Tiểu Lâm ngồi thêm một lúc đến khi thấy Mạnh Tử Nghĩa nằm yên mới ngả lưng lên sofa. Nhưng thực ra cả hai đều chưa thể chìm vào giấc ngủ.
Mạnh Tử Nghĩa trở người không biết bao nhiêu lần, tới lúc cô quay về phía Tiểu Lâm đang nằm thì bị giọng nói của cậu làm cho giật mình:
- Sao chị còn chưa ngủ thế?
- Hả? Chị chỉ hơi khó ngủ thôi. Em cứ ngủ trước đi.
- Nếu thế thì em dậy nói chuyện với chị nhé?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com