TruyenHHH.com

Quan Co Kuroken

tetsurou tự mình treo đèn lồng, tự mình dán giấy hỷ lên tường nhà,... cho tân nương của hắn. nhưng tiếc là, tân nương của hắn không phải kenma.


gã đã từng nói khi lần đầu trao nụ hôn cho em, một nụ hôn trong sáng ngọt ngào, hay chỉ là em nghĩ thế, là gã sẽ cưới em về, cho em một cuộc sống bình yên bên căn nhà nhỏ, một cuộc sống chẳng khác gì trong mơ, nơi chỉ có em và gã. em cũng mong muốn như vậy lắm, mong chờ gã sẽ làm tròn trách nhiệm, nên chẳng nghi hoặc gì để hắn lợi dụng chính bản thân mình.


cho đến tận khi, ngôi nhà nhỏ gã từng nói sẽ là của gã và em, chăng đầy những ruy băng đỏ báo ngày hỉ đến, những chiếc đèn lồng xoay chuyển theo gió tạo cảnh tượng em hằng mơ ước, người thì vẫn ở đó nhưng lời nói đã không còn nữa rồi.tetsurou nở nụ cười, đó là những gì em muốn, là thấy hắn cười. trên mình hắn mặc bộ đồ tân lang đỏ chót, đôi môi mỏng lạnh lùng của hắn thì thầm vào tai em, từng lời đó có thể em sẽ chẳng bao giờ quên được.


"chỉ cần em gả cho tên đế vương nước địch, tôi sẽ cho em những gì em muốn, kể cả tôi đây."kenma giật mình. trước khi gặp hắn, em từng nghĩ rằng mình sẽ có một cuộc sống bình yên, sẽ có những mối quan hệ bình yên, có một mối tình bình yên. thế mà giờ hắn muốn em làm thiếp của một hoàng đế? hắn có đùa không thế. người em muốn gả cho là hắn mà!


một omega đâu thể làm gì khác ngoài tuân mệnh trước một alpha chứ, em biết rõ. đây còn là người em mê đắm nữa. thế nên em chấp nhận, để bản thân mình trôi đi trong vòng tay của người em yêu, để gã lợi dụng chính mình. em không muốn nói, vì cũng không có từ ngữ nào đủ để diễn tả cảm xúc rối ren trong tâm trí. kenma biết, đã làm rồi thì sẽ không thể lùi lại được nữa. thế nên, vào ngày bản thân em tròn hai mươi, em đã mặc cho người em yêu nhất, cuốn cơ thể em vào gấm đỏ và dâng cho nước địch, chỉ vì đã nhìn thấy nụ cười của gã.


hoàng đế đất nước vốn có thù hằn với tetsurou đó vốn dĩ là một alpha ưu tú, một người đàn ông còn rất trẻ, nhưng không loại bỏ được ám khí toát ra từ ánh nhìn của anh ta. anh ta còn không cho em nổi nửa ánh nhìn, rồi sau đó trực tiếp gạt tay đưa em vào căn phòng rộng lớn lạnh lẽo. có xa hoa thì cũng đâu được ích gì chứ, những gì em muốn chỉ là một căn nhà nhỏ mà thôi. kenma im lặng, đưa tay lên nhìn bộ giá y xinh đẹp em đã từng mong muốn được mặc, nhưng giờ nó chỉ là gánh nặng đưa em vào chỗ chết. trước khi đi, gã đã nói với em, hãy tìm đủ mọi cách để ám sát hoàng đế. em biết, mình không thể làm được. em cũng biết, mình không thể từ chối.


trong lúc em vẫn còn đang ngồi đó ngơ ngẩn, một tin tức tố xa lạ xộc thẳng vào mũi. là anh ta, kẻ em cần phải ám sát.


"vẫn còn mặc đồ sao. cởi ra đi."


lạnh lùng quá. em không muốn, nhưng những gì em có thể làm chỉ là lắc đầu. em không thể nói lời từ chối, vì ai biết nếu em nói từ chối thì liệu cơ hội để rời khỏi đây có còn toàn vẹn hay không. tính mạng của em, hoàn toàn phụ thuộc vào kẻ trước mắt này.


"đừng để ta nói đến lần thứ ba. cởi đồ ra."


kenma lắc đầu. em sợ. sợ đôi mắt đầy sát khí của kẻ đang đứng trước mắt mình, cũng sợ nơi xa lạ này. em muốn quay về.


anh ta tiến đến gần hơn, bế bổng em lên ném lên giường như đồ vật, nhanh nhẹn cởi bỏ giá y đỏ mềm mại trên cơ thể em, để lộ làn da trắng mềm như tuyết, đặc điểm vốn có của một omega. anh ta động chạm em, giày vò đầu óc em, để em say trong tin tức tố của em và anh ta hòa quyện vào nhau.


"hóa ra cũng không còn trong trắng nữa. được lắm, tên chết tiệt này."


kẻ đó thầm rủa một câu, rồi lại cưỡi lên cơ thể mỏng manh của em, cho em hít trọn tin tức tố của cả hai. là một mùi nước hoa nồng nặc khó ngửi. cũng dễ hiểu thôi. em ghét tin tức tố của mình khi hòa lẫn với ai khác, chỉ những khi làm tình với tetsurou, em mới cảm thấy mùi hương đó mới là thứ em thèm khát, và cả những khoái cảm chỉ có gã mới đem đến cho nơi nhạy cảm đó của em. em muốn được ở bên gã, nhưng những cơn đau như muốn xé rách cơ thể em truyền từ dưới lên kéo em về với sự thật. em nằm úp mặt xuống giường, vẫn cảm thấy đôi mắt đầy sát khí của kẻ vừa cưỡng hiếp em nhìn chằm chằm. em thực sự muốn chết quá.


kenma im lặng. em khóc vì tổn thương, cũng khóc vì sự ngu ngốc của mình, chỉ vì nụ cười của kẻ không yêu mình mà em đâm đầu vào nguy hiểm, em hối hận rồi.


một bàn tay xa lạ gạt đi nước mắt trên gương mặt ướt đẫm của em. anh ta làm gì thế?


"đã là người của ta thì đừng có khóc, chướng mắt."


em gật đầu, dụi mặt xuống gối. chắc hắn thấy gương mặt em bây giờ khó nhìn lắm nhỉ.


"ngươi không biết nói sao? chỉ biết lắc đầu với gật đầu, còn khóc nữa."


kenma muốn mở lời, nhưng biết nói gì đây? giờ trong tâm trí em chỉ toàn những lời trách móc chửi rủa, nhưng kẻ này đâu có lỗi gì. em chỉ là một quân cờ trong tay người khác được cử đến thôi, nên em không có quyền để trách. đây là lỗi của em, nên kenma lại lắc đầu.


"hóa ra đáng yêu đến mấy cũng là kẻ câm. đáng tiếc."


nói rồi anh ta đứng dậy, mặc lại đồ, không một lần nhìn đến em. hóa ra, ở đâu thì ở, em vẫn là một món đồ không ai đếm xỉa đến. em lại im lặng, nghe tiếng cửa đóng cái "rầm" thì em mới cố gắng ngồi dậy, lê cơ thể mỏi mệt của em vào phòng tắm. nhìn em kìa. tàn tạ, tóc tai thì rối bời, đôi mắt thì đỏ ửng, vậy mà kẻ kia vẫn nói em đáng yêu cho được. anh ta mù sao?


cố lau sạch đi những gì dơ bẩn trên mình, em lại khóc, tại sao lại phải hành hạ mình đến thế chứ? em liếc nhìn dải lụa trắng treo cạnh tủ, cũng nhìn lên những thanh gỗ tráng lệ trên trần nhà. cao quá.


tiếng gõ cửa vang lên khi em đang nằm trằn trọc trên giường, cùng với đó là thanh âm của một người phụ nữ xa lạ. có vẻ là những người hầu đã đến, tác phong họ thay ga giường một cách nhanh chóng, cũng như cho em những bộ đồ lụa gấm thật đẹp để thay, nhưng em từ chối. em vẫn muốn mặc bộ giá y đã bị vấy bẩn này, để nhắc nhở bản thân mình ở đây làm gì. em hướng mắt ra cửa, lần nữa bắt gặp đôi mắt sát khí của anh ta. cho dù cố đến mấy, mạnh mẽ đến mấy cũng không thể không run rẩy, em lùi sâu vào góc giường, hệt như con mèo vừa được nhận nuôi vậy.


"như vậy là đang sợ sao?"


anh ta ngồi xuống chiếc ghế sofa sang trọng ngay đối diện giường, gác chân lên bàn, đúng dáng vẻ cần có của một bậc đế vương. em ngay lập tức lắc đầu, nếu muốn ám sát kẻ này, đương nhiên phải khôn ngoan đã, việc đầu tiên luôn luôn phải làm là lấy được hảo cảm. dù gì anh ta cũng đã từng khen em đáng yêu mà.


"tại sao không mặc những bộ đồ người hầu đã đem đến, bộ giá y này thật bẩn thỉu."


kenma ngước đầu lên nhìn vào hắn. em cố nặn ra nụ cười được em coi là xinh đẹp nhất, rồi nghiêng đầu nói:


"liệu, mặc vào rồi có được ngài yêu thích không?"


nói xong em tự ghê tởm chính mình. không sao, hãy coi như đây chỉ là diễn kịch, một màn kịch mà cho dù em có ghét đến mấy cũng không được rời khỏi vai diễn. em tự dặn lòng mình như thế, vì em biết, nếu như để kẻ trước mắt này chán ghét mình, thì đến cả mạng sống cũng không giữ được. ít ra, em còn có thể làm những việc mà một omega có sức quyến rũ phải làm để thỏa mãn một alpha đầy ưu tú.


" hah, được lắm, hóa ra ngươi biết nói. giọng nói còn rất có mị lực đấy. mariya, vào đây tắm rửa, thay đồ cho kẻ này đi."


kenma bước vào phòng tắm thay đồ, để cô người hầu tên mariya đưa mình vào bồn tắm, mùi hương hoa hồng trong bồn càng khiến tâm trí em căng ra. em muốn được chìm luôn vào dòng nước ấm, đây dường như là thời khắc duy nhất được yên ổn trước khi em đem bản thân vào chiến trường. em cần phải trở về quê nhà, càng nhanh càng tốt.


em ra khỏi bồn tắm, ngay lập tức được một bàn tay có hơi thở xa lạ quấn vào một chiếc khăn lớn mềm màu đỏ. em giật mình.

"ngươi thích bộ giá y đỏ đó như vậy, ta đương nhiên sẽ không làm ngươi thất vọng."


em lại ép mình nở nụ cười thật vui vẻ nhất có thể, rồi gật đầu. đôi chân mảnh mai của em tiến đến gần hắn hơn, những gì em đã học được khi nói chuyện với những người cùng là omega khi ở quê nhà, vốn là để quyến rũ tetsurou, nhưng ai ngờ được em sẽ phải dùng kế sách này với kẻ em không hề yêu.


kenma đưa đôi tay trắng mềm mại của em lên cổ hắn, không ngại ngùng gì muốn đánh đu cả lên cơ thể cao kều của người đối diện, ghé môi vào cạnh tai hắn thì thầm. những gì em đã nói xấu hổ đến mức sau này nhớ lại em còn muốn đâm đầu vào tường mà chết ấy chứ. em rời ra, nhìn hắn, mỉm cười lần nữa, rồi để hắn ôm cơ thể em lên nhẹ bẫng, cho phép hắn lần nữa ném em xuống giường, để hắn lần nữa thô bạo mút liếm lấy làn da trắng muốt đã bị những vết xanh tím đánh dấu, làm cháy những vết hôn đó lần nữa. cảnh tượng này thật quá gợi tình rồi.


lần này anh ta không còn mạnh bạo như lần đầu tiên nữa, nhưng dường như cánh tay đó không thể kiềm chế lực đạo mà vẫn siết em thật chặt vào mình, khiến em không chịu được mà rên rỉ từng tiếng nhỏ. em không muốn thừa nhận là hắn đang làm mình sướng, cũng không muốn thừa nhận là hắn thực sự rất sâu.


"sao hả, không sướng sao?"


càng nói, hắn càng hung hăng liếm láp môi em, tay cũng không rảnh rỗi chút nào, từng ngón tay ma sát dương vật nhỏ của em, làm em không kịp ngừng tiếng rên trong họng, từng tiếng từng tiếng khiến hắn thêm hưng phấn. nói gì thì nói, một omega, đặc biệt là một omega biết quyến rũ, càng dễ dàng làm bất kỳ ai cũng thần hồn điên đảo.


"hức.. ưm.. aa.. chậm chút.."


"không phải rất sướng hay sao, đừng chối chứ?"


đôi môi anh đào mềm mại của em mím chặt vào nhau. em không muốn từ chối, nhưng như vậy sẽ giống như em đã phản bội tetsurou. em nhắm chặt mắt, không muốn nhìn bản thân mình đang hưởng thụ khoái cảm, cũng không muốn nhìn kẻ đang gần gũi với mình. chắc chắn em sẽ cảm thấy tội lỗi, tuy nhiên thì em cũng không thể chối bỏ cảm giác thoải mái kẻ này đem đến cho cơ thể em. hiện giờ thì đầu óc em cũng không còn tỉnh táo nữa rồi.


những tiếng hôn mút kèm tiếng cơ thể cả hai dâm mỹ dập vào nhau cùng với mùi hương tin tức tố nồng nặc trong phòng càng khiến đầu óc em say. em lắc đầu, em muốn giữ tỉnh táo, nhưng hắn không cho em làm vậy. hắn khuấy đảo bên trong một cách thô lỗ, nhưng nhìn cách hắn cư xử thì ít ra hắn đã dịu dàng hơn rất nhiều so với lần đầu tiên rồi. lạ thật đấy.


"mở rộng môi ra, nhanh lên."


cơ thể em vội vã nghe theo lời hắn, cảm nhận đôi môi của hắn liếm mút lấy đầu lưỡi em, thô bạo mút hết những gì có trong khuôn miệng em. hắn đang tham lam muốn chiếm lấy em làm của riêng mình đấy, em biết. nhưng cho dù có thế thì em vẫn không thể để hắn chiếm hữu em một cách trọn vẹn được. em là của tetsurou mà.


hoan lạc dần phai đi khi ánh dương nhẹ nhàng chiếu lên cơ thể trần trụi của em và kẻ đang nằm cạnh. kenma im lặng xoay người nhưng không thể, hắn đang ôm chặt lấy em. những ý nghĩ xấu xí cứ mãi dâng lên trong đầu khiến em không ngủ được. em cũng có thể cảm thấy người bên cạnh cũng không ngủ, cho dù lồng ngực đang ôm chặt lấy cơ thể mảnh mai của em cứ phập phồng bình yên như thế. hắn cũng đang suy nghĩ điều gì đó.


mãi đến khi những cô hầu gõ cửa phòng đến lần thứ 4, em mới bừng tỉnh giấc, chợt nhận ra ánh nắng đã dừng chói chang, giờ chỉ còn lại những tia hoàng hôn màu cam cam tuyệt đẹp. hắn có lẽ đã đi từ sớm, hắn vốn là đế vương một nước. công việc của bậc đế vương rộng như trời mà, em nghĩ, rồi muốn rời khỏi giường để vào phòng tắm. tiếc là, cái hông của em không cho phép em làm điều đó.


"cậu chủ nhỏ, cậu có ở trong đó không thế?" một trong những cô hầu mở lời, rồi lại có những tiếng xì xào ở bên ngoài. chắc họ đang lo em đã trốn thoát. "vào đi."


kenma cố gượng dậy, rồi để những người hầu xối nước ấm làm sạch cơ thể đầy những vết xanh tím, nhắc lại việc em bị dày vò một cách thô bạo đêm qua. em vẫn muốn ngủ, nên sau khi đi đến phòng ăn dùng bữa, cơ thể nhỏ ấy chậm rãi lê bản thân về phòng, đôi mắt chập chờn vì mệt mỏi, không để ý rằng ngay trước mắt mình đang có bóng người, cũng không để ý rằng mình đã đâm vào người ta.


"á!"tiếng kêu thất thanh của đối phương vang lên làm em giật mình. chết thật, em đã làm gì thế này? vội vã đỡ người đó đứng dậy, em lại cúi xuống nói lời xin lỗi, cố không để người đó nhìn thấy mặt của em. tch, bản thân em đã quá khinh suất, khi em nghĩ trong tòa lâu đài rộng lớn này chỉ có mình em và hắn.


"xin lỗi rất nhiều, người.. không sao chứ?"


"không việc gì, ngươi đứng thẳng lên."


nghe chừng là một người phụ nữ trung niên thì phải, nghe giọng khá chanh chua đấy. phải chăng là mẫu thân, hoặc bá mẫu ( bác gái ) của đế vương? em nghe lời đứng thẳng dậy, đối mặt với một người phụ nữ có đôi mắt sắc sảo tràn đầy ám khí không thèm nhìn em đến một lần, cho dù em có đang cách bà ta chỉ đến mỗi một cánh tay mà thôi. cái tác phong này, cái ánh mắt này, em đã gặp ở đâu rồi ấy nhỉ?


"ngươi là ai, tại sao lại dám bước chân vào nơi đây?"


------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com