TruyenHHH.com

Quai Ban Cua Toi Thanh Tinh Roi To Canh Nhan

Hứa hẹn kia không còn giá trị nữa

o

Đầu và cuối lập đông, ban ngày càng lúc càng ngắn, mới qua sáu giờ mà trời đã tối om.

Ăn xong cơm tối, Lục Hào mở khóa màn hình điện thoại, lặp đi lặp lại như thế mấy lần mới mở tin nhắn, viết tỉ mỉ rõ ràng sự việc của sơn trang nghỉ dưỡng, suy đoán và cách thức xử lý của mình, lúc điền người nhận thì ghi số của bà Long.

Ấn gửi đi, Lục Hào cất điện thoại lại nghe thấy Huyền Qua đang gọi cậu.

"Mèo con, lát nữa lên núi thì lấy cái này làm gậy leo núi." Hắn đưa cho Lục Hào một cây thép mặt ngoài hết sức sần sùi.

Lục Hào duỗi tay nhận "gậy leo núi" tạo hình vô cùng nguyên thủy, cảm thấy rất nặng, còn hơi cọ tay, lại thấy Huyền Qua đã sắp xếp xong ba lô, "Nhiều đồ không anh?"

"Không nhiều." Huyền Qua thuận tay xoa nhẹ tóc Lục Hào một cái, "Vùng núi này đã từng được khai phá, tu sửa đường cái vòng quanh núi, nhưng mà Dương Hồng Trình bảo đường vẫn chưa hoàn công, chỉ mới san bằng."

Lục Hào gật đầu, cậu biết kiểu đường đất đó, mưa một cái là lầy lội nước đọng liền, rất khó đi. Nhưng may mắn là hai ngày này trời sẽ không mưa.

"Tôi cầm bản đồ đo vẽ của bọn họ, đường không khó đi. Để đồng bộ với sơn trang, một phần của ngọn núi này cũng nằm trong phạm vi khai phá, sau mấy lần dọn dẹp, thú cỡ lớn trên núi cũng không còn. Vả lại nghe bảo động vật nhỏ cũng rất ít, trước có mấy công nhân muốn đi bắt thịt rừng cho đỡ thèm, tìm cả ngày mà không thấy được một con ăn được"

Huyền Qua vừa nói vừa cởi áo khoác dài mặc trên người ra, đổi sang một bộ đồ lao động kiểu dáng ngắn màu xanh đậm, dài tới thắt lưng, hai chân không hề che chắn lộ ra.

Hôm nay hắn đi ủng da cổ cao, nhìn từ đằng sau, hai chân thẳng tắp thon dài, cơ bắp săn chắc, vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác. Lục Hào không khỏi nhìn thêm mấy lần.

Phát hiện điểm đến của tầm mắt Lục Hào, trong mắt Huyền Qua xuất hiện ý cười, trực tiếp lại gần, "Chỉ xem thôi đâu có thú vị, muốn sờ một chút không?"

"Không cần!" Không ngờ lại bị phát hiện dễ dàng vậy, Lục Hào bật thốt lên rồi vội vội vàng vàng đứng dậy, "Em đi... em đi xem thử bên ngoài tối chưa!"

Thấy Lục Hào mở cửa ra ngoài, Huyền Qua không nhịn được mà bật cười ——trình độ kiếm cớ của mèo con nhà hắn quả thực là chẳng tiến bộ chút nào.

Gần bảy giờ, trời đã tối đen, ra khỏi phạm vi công trường, xung quanh không có lấy một điểm sáng, có thể thấy thấp thoáng hình dáng dãy núi trong màn đêm.

Tay trái Huyền Qua cầm đèn pin, tay phải nắm tay Lục Hào thật chặt, thi thoảng nhắc nhở một câu, "Mèo con, dưới chân có tảng đá, cẩn thận chút."

Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi lay động lá cây ngọn cỏ, vì lẽ đó cho dù giọng Huyền Qua rất nhỏ nhưng nghe vào tai lại rõ ràng vô cùng, như thể cách rất gần.

Ngón tay Lục Hào nhúc nhích trong lòng bàn tay đối phương, đáp một tiếng, "Vâng, anh cũng cẩn thận chút."

Bởi vì trước đó chỉ tính ra phương vị đại khái thế nên đi một đoạn đường, hai người phải dừng lại, dựa vào tượng quẻ điều chỉnh phương vị.

Lục Hào cất cỏ thi vào túi áo một lần nữa, đứng ở ngã ba, "Chúng ta đi con đường bên tay phải này, tượng quẻ hiển thị, con đường chính xác kề bên dòng nước nhỏ, vậy nên phía trước hẳn là có suối."

Quả nhiên đi chưa được bao xa tiếng nước đã rõ ràng. Lục Hào cầm cổ tay Huyền Qua, quơ đèn pin về phía suối nước, thở phào nhẹ nhõm, "Đúng là đi bên này không sai."

Bởi vì không thấy rõ phương hướng nên cậu rất sợ mình chỉ sai đường.

"Mèo con"

"Dạ?" Tâm tư của Lục Hào đều ở trên tượng quẻ, nhưng nghe thấy Huyền Qua gọi mình, cậu vẫn phân ra một nửa tâm trí theo bản năng.

"Nếu như đêm nay không tìm được nguồn gốc sự việc thì cũng chẳng sao, tôi dẫn em lên đỉnh núi ngắm sao"

Biết Huyền Qua muốn mình thoải mái hơn, Lục Hào bật cười, "Nhưng mà đêm nay không có sao."

Huyền Qua ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, có phần bất đắc dĩ, "Chả phối hợp gì cả." Thế rồi hắn nắn bàn tay đang cầm, "Vậy thì đổi tiết mục, chúng ta đi hóng gió, gần gũi với thiên nhiên."

Lục Hào suy nghĩ theo lời Huyền Qua, phát hiện vậy mà mình thật sự có hơi chờ mong.

Đi một mạch lên núi, xấp xỉ hơn một tiếng, Lục Hào thở hổn hển, hai người định nghỉ ngơi một lúc.

Trên núi đâu đâu cũng là đá, Huyền Qua tìm một tảng đá bằng phẳng ngồi xuống, lại vỗ đùi mình, "Sắp tới rồi, nghỉ ngơi một lúc đã, nhưng mà tảng đá bẩn lắm." Ý tứ hết sức rõ ràng.

Đương lúc Huyền Qua cho rằng sẽ lại bị từ chối, Lục Hào chỉ do dự vài giây đã trực tiếp ngồi lên đùi hắn. Mặc dù ngồi chệch, không quá gần, nhưng đây đã coi là tiến bộ vô cùng lớn.

Trong giọng nói của Huyền Qua đều là ý cười, tay khoác lên eo Lục Hào, chậm rãi xoa, "Sao mà ngoan thế?"

Bóng tối phóng đại giác quan vô hạn, Lục Hào cảm thấy vào giờ phút này, lực tay, nhiệt độ cơ thể, giọng nói của Huyền Qua đều khiến cậu hoàn toàn không thể xem nhẹ, nhất là phần eo của cậu rất nhạy cảm, bị nhào nặn như thế đã hơi nhũn ra.

"Đừng..." Lục Hào nói ra một chữ lại nhanh chóng ngậm miệng, bởi vì cậu phát hiện, theo ngón tay Huyền Qua chậm rãi vân vê, cậu suýt bật ra âm thanh khủng khiếp nào đó.

Song Huyền Qua lại phát hiện sự khác thường của cậu, "Đừng cái gì, hả?"

Hắn chậm gãi tới gần, đặt cằm lên vai Lục Hào, ngửi mùi ở cổ đối phương, giọng nói như rượu nguyên chất, rõ ràng đang dụ dỗ, "Mèo con, đừng cái gì?"

Lục Hào cắn môi, ngừng lại tiếng rên sắp thốt ra, bỗng nhiên tim thắt chặt. Cậu đột ngột đứng dậy, nhìn về phía rừng cây rậm rạp phía bên tay phải, nhỏ giọng, "Bên kia hình như có tiếng động."

Huyền Qua một lần nữa cầm tay Lục Hào, tập trung suy nghĩ nói, "Chắc chắn là hướng đó?"

"Vâng." Lục Hào gật đầu, gió núi lạnh lẽo thổi tan tất cả ái muội trước đó, cậu nhắm mắt lại cẩn thận lắng nghe, "Có tiếng sột soạt, giống như cây cỏ thấp bé bị giẫm đổ, tốc độ... tốc độ không nhanh, cũng không có tiếng động khác." Cậu mở mắt ra, suy đoán nói, "Có thể là động vật cỡ lớn trong núi hay không?"

Song cậu rất nhanh lại phủ nhận, "Nhưng mà chẳng phải Dương Hồng Trình đã nói, nhà đầu tư đã dọn dẹp vùng núi này mấy lần, dã thú cỡ lớn đều không còn ư?"

Huyền Qua nhìn chằm chằm phương hướng Lục Hào chỉ, nhíu mày, "Mèo con à, có lẽ suy đoán của em không sai."

Dưới núi.

Trên đầu Trương Huống quấn băng, cổ tay cũng băng bó đơn giản, nhìn Trương Quang Nghĩa đang thu dọn đồ đạc. Gã èo oặt dựa vào khung cửa, "Chú muốn đi thật hả? Hai đứa nó vừa đi chưa được bao lâu, muốn đi theo đúng là có thể đuổi kịp."

"Ai đi theo tụi nó? Tao lên núi có việc, mày tìm cái thằng phó quản đốc kia nhờ chở về nội thành đi, hoặc là ở đây chờ tao." Trương Quang Nghĩa cười nhạo bảo, "Đừng nói với tao, mày sợ ở đây một mình nhé?"

"Tôi mà sợ á?" Trương Huống giả cười, "Chú hai à, đấy là tôi lo cho chú thôi, cái bộ xương già cỗi của chú nếu mà xảy ra chuyện gì, về bố tôi lại chả mắng chết tôi ấy chứ."

"Được rồi được rồi, mồm miệng không ngậm được, bị đánh vẫn chưa tởn à?" Trương Quang Nghĩa thử cung nỏ, "Về phải cảm ơn bố mày mới được, cái nỏ bỏ trên xe tao có ích phết!"

Có vũ khí, trong lòng lão ta kiên định hơn. Đêm hôm khuya khoắt, lão cũng chẳng muốn lăn qua lăn lại, không kiếm được tiền ở đây thì cùng lắm chuyển sang chỗ khác. Nhưng mới nãy, lão nhận được điện thoại của chủ nợ, bảo chỉ cần lão theo sau, xem bọn Lục Hào đến cùng làm những gì thì món nợ năm mươi mấy nghìn kia sẽ được xóa bỏ.

Chuyện tốt như thế lão ta tất nhiên sẽ không bỏ qua, tuy rằng lão cũng buồn bực, đối phương bảo lão giám thị Lục Hào là muốn làm gì, trên núi lại có thứ gì khiến người ta quan tâm như thế. Nhưng cái thứ như tiền này vẫn đáng để đi một chuyến. Vả lại nếu như có nguy hiểm gì, lão không tin Lục Hào sẽ thấy chết mà không cứu.

Trương Huống cũng lười khuyên, quan hệ giữa gã và ông chú hai này cũng chỉ bình thường, gã ngáp một cái, xoay người chuẩn bị đi ngủ. Mà Trương Quang Nghĩa mang theo đồ đạc ra khỏi phạm vi công trường đi lên núi.

Trong rừng rậm.

Huyền Qua cầm bật lửa, nhóm lửa cành cây khô. Ngọn lửa bùng lên, rất nhanh xua tan bóng tối xung quanh.

Lục Hào ngồi xổm ở bên cạnh, dùng cây gỗ khơi đống lửa, "Anh có cảm thấy tiếng động bên kia khá là bất thường không? Như kiểu chốc đứt chốc liền ấy."

"Ừ, có điều phương hướng vẫn nhắm về phía chúng ta." Huyền Qua đưa thanh thép nắm trong tay cho Lục Hào, "Mèo con, giúp một tay, bẻ cong một đầu, nửa vòng cung là được."

"Chắc em không giúp được gì đâu." Lục Hào cũng không cảm thấy mình có thể làm được, song vẫn nhận lấy định thử.

Sau đó chỉ mất ba giây, một đầu thanh thép cong thành hình vòng cung tiêu chuẩn.

Lục Hào nhìn thanh thép rồi lại nhìn tay mình, hoảng sợ, "Mới nãy —— không đúng, cái này là thép giả rồi!"

Bị biểu cảm của Lục Hào chọc cười, Huyền Qua cầm lại thanh thép, đang định an ủi cậu một chút thì bỗng nhiên vẻ mặt khựng lại, nắm tay Lục Hào, trực tiếp che người ở phía sau mình.

"Tới rồi"

Lục Hào cũng có cảm giác như vậy, như là có thứ gì đó đang tới gần. Cậu căng thẳng nhìn qua hướng đó, "Anh cảm thấy là cái gì? Nghe tiếng, hình thể hẳn là tương đối lớn."

Âm thanh cành khô lá rụng bị giẫm nát càng ngày càng rõ, thậm chí có thể trông thấy cành lá đang lung lay. Bởi vì không biết tới nhiều hay ít, là động vật gì nên Huyền Qua không để Lục Hào lên chỗ cao đứng.

Thời điểm này, hắn chỉ có thể để người ở phía sau mình mới yên tâm được.

Khoảnh khắc tiếp theo, Lục Hào cảm thấy Huyền Qua đột nhiên nắm chặt tay mình, sau đó, chỉ thấy một con vật hình thể không tính là nhỏ xuất hiện bên cạnh rừng cây. Có lẽ là bởi ánh lửa, nó không di chuyển nữa.

Giọng Huyền Qua rất thấp, cũng rất bình tĩnh, "Có hai cặp răng nanh, lông đen, là lợn rừng, chắc chưa trưởng thành, hơn nữa hình như bị thương."

Trong một vài rừng núi, nếu như sinh thái tốt thì lợn rừng không hiếm thấy, cũng không khó bắt giết. Nhưng cơ thể Lục Hào vô cùng căng thẳng, "Nó... có gì đó không đúng."

Con lợn rừng kia cao chừng một mét, lông bờm sống lưng dựng thẳng đứng như thép nguội, có vẻ sắc bén. Răng nanh lại to như cẳng tay, bén nhọn vô cùng, nước dãi không ngừng nhỏ xuống lá cây mục nát như thể cực kỳ đói bụng.

Đột nhiên, con lợn vẫn không nhúc nhích lao thẳng về phía hai người. Huyền Qua nắm chặt thanh thép trên tay, coi như vũ khí, hướng một đầu nhọn về phía trước, đâm mạnh tới.

Lợn rừng vô cùng linh hoạt nhưng động tác không trôi chảy, trên người rõ ràng có miệng vết thương, không bao lâu đã chậm lại.

Đúng lúc này, thanh thép trên tay Huyền Qua cực kỳ chính xác đâm vào phần bụng, vết thương rất sâu, động tác của lợn rừng rõ ràng trì trệ. Cùng lúc ấy, hai tay Lục Hào nắm chặt thanh thép, nhắm ngay mắt con lợn đâm mạnh vào, cậu gần như dùng hết sức, trực tiếp đâm thủng.

Sau đó, Lục Hào không buông tay mà tiếp tục dùng sức, mắc một đầu thép vào sâu trong đất, cưỡng chế cố định. Nhưng kỳ dị là từ đầu tới cuối, con lợn rừng đều không phát ra bất cứ tiếng kêu nào.

Xác định uy hiếp đã loại trừ, bấy giờ Lục Hào mới buông tay ra, cậu xoay cổ tay, theo bản năng nhìn về phía Huyền Qua, "Nãy em —— "

"Ừ, lợi hại lắm"

Sau khi lấy lại tinh thần, Lục Hào cảm thấy nhân sinh quan của mình lại bị phá vỡ —— hóa ra, cậu lại là người có thể dùng một thanh thép giết lợn rừng chết tươi?

Lại chờ một lúc, Huyền Qua cầm đèn pin rồi tìm cành cây dài, chọc chọc lông bờm trên người lợn rừng, "Lông này sắc nhọn, như gai cứng. Động tác của nó chậm chạp, toàn thân đều có vết thương nhỏ nứt ra, xuất huyết nhiều."

Lục Hào nhớ lại những gì nhìn thấy trước đó, "Những vết thương này đã trước khi anh ra tay rồi." Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Huyền Qua, mím môi, "Tình huống này giống hệt ảnh hưởng của loại khắc văn kia."

Hai người đều ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Bởi vì bọn họ không thể xác định đây là trùng hợp, hay là khắc văn thật sự cũng có tác dụng với động vật.

Nếu như khắc văn cũng có tác dụng với động vật, mà con lợn rừng này thật sự bị khắc văn ảnh hưởng, vậy trên ngọn núi này còn có bao nhiêu động vật vì vậy mà trở nên nóng nảy khát máu, có tính công kích cực mạnh?

Rừng núi trong đêm trở nên vô cùng nguy hiểm.

"Chúng ta xuống núi thôi." Lục Hào đưa ra quyết định vô cùng nhanh chóng. Tuy bọn họ cách chỗ cần đến chỉ có lộ trình rất ngắn, nhưng không thể mạo hiểm.

Phân biệt phương hướng, hai người men theo đường cũ xuống núi.

Xung quanh vẫn tối đen, có điều tay được Huyền Qua nắm rất chặt, Lục Hào rất an tâm.

Lục Hào đang suy nghĩ chuyện liên quan tới khắc văn, bỗng nhiên, cậu phát hiện Huyền Qua đi ở phía trước ngừng lại, xoay người nhìn mình, "Lục Hào."

Cậu rất ít khi nghe thấy Huyền Qua kêu tên mình, còn chưa phản ứng kịp, "Ừm? Sao thế anh?"

"Chuyện tôi nói trước đó, em suy nghĩ thế nào rồi?"

Lục Hào không thấy rõ vẻ mặt đối phương, nhưng mơ hồ lấy làm lạ, "Không phải hm nay mới là ngày thứ năm sao?" Thời hạn này là hiểu ngầm không cần nói rõ giữa họ.

Sau đó, cậu phát hiện Huyền Qua buông tay mình ra.

Nhiệt độ cơ thể quen thuộc rời đi, lòng bàn tay rất nhanh bị gió núi thổi lạnh, trong lòng vô thức chìm xuống, Lục Hào không hiểu sao thấy hốt hoảng.

Tiếp đó, cậu nghe thấy tiếng Huyền Qua, "Thật ư? Có điều câu trả lời của em không còn quan trọng nữa rồi."

Giọng điệu Huyền Qua không giống với ngày thường, "Giờ tôi hết hứng thú rồi, thế nên câu trả lời của em, bất kể là có bằng lòng hay không, đồng ý hay không đồng ý, cũng chẳng quan trọng."

Lục Hào như bị giội một thùng nước đá, trực tiếp đứng im tại chỗ.

Lục Hào cảm giác trên người bắt đầu từng cơn rét run, năm ngón tay nháy mắt nắm chặt, móng tay cắm thật sâu vào thịt trong lòng bàn tay mà cậu cũng chẳng có cảm giác gì. Ánh mắt cậu nhìn Huyền Qua chằm chằm không xê dịch, giọng rất khẽ, "Thật sự đã... hết hứng thú ư?"

Cậu mất rất nhiều sức lực, mới nói ra bốn chữ cuối, giọng cũng run rẩy.

Hóa ra, nhanh thế đã chán rồi.

"Đúng thế, không thì sao?" Giọng điệu của Huyền Qua mang theo sự trào phúng, "Chẳng qua là tôi thấy cậu đáng thương, cho nên mới chọc cậu thôi, khoảng thời gian này, rất vui vẻ nhỉ?"

Lục Hào cảm giác Huyền Qua tới gần hơn, giọng nói ngay bên tai cậu, "Trên đời này không thể nào có người yêu cậu, chính cậu cũng biết mà, không phải sao? Tôi và cậu chỉ có quan hệ huyết khế, thế thôi."

"Không phải!" Lục Hào nhắm mắt lại, nói không lưu loát, "Không đúng, em cảm giác được, ý anh không phải thế!"

"Không phải thế, vậy cậu còn muốn thế nào hả?"

Lục Hào ngớ ra —— đúng vậy, mình còn muốn thế nào? Hy vọng xa vời cái gì?

Phát hiện Lục Hào bỗng nhiên đứng tại chỗ, Huyền Qua lấy làm lạ, hắn nghiêng đầu, "Sao vậy mèo con?"

Không nghe thấy câu trả lời, Huyền Qua nắn ngón tay Lục Hào, "Cơ thể không thoải mái à? Hay là nhớ ra gì đó?"

Vẫn không đáp.

Huyền Qua nhận ra được có gì đó không đúng, đang muốn nói chuyện thì đột nhiên phát hiện tay Lục Hào nhanh chóng lạnh đi, toàn thân đều đang run nhẹ.

Dây cung trong lòng kéo căng, Huyền Qua trực tiếp kéo khóa áo khoác, ôm cậu vào lòng, nhiệt độ cực thấp của người trong lòng lạnh cóng khiến hắn hít hà, ổn định giọng nói, "Em đừng làm tôi sợ mà mèo con, nói cho tôi biết đi, làm sao vậy?"

Phát hiện vẫn không có phản ứng, Huyền Qua xác định, Lục Hào chắc chắn đã xảy ra chuyện. Hắn bình tĩnh lại, cẩn thận cảm giác hơi thở chung quanh nhưng không có chỗ nào đặc biệt.

Huyền Qua kìm nén sự nóng nảy trong lòng, sờ mặt Lục Hào, cúi đầu nhìn cậu, dụ dỗ, "Nào, mèo con, nhìn tôi, nhìn tôi này."

Hắn nâng cằm Lục Hào lên, cưỡng ép khiến tầm mắt hai người đối diện. Con ngươi Lục Hào giãn ra rõ ràng, giống như rơi vào ảo giác.

Một giây sau, hắn thấy trong mắt Lục Hào chợt nhỏ xuống một giọt lệ, xuôi theo gò má trượt lên ngón cái hắn, giống như trực tiếp làm phỏng trái tim hắn.

Lần này Huyền Qua không nhịn được, "Thằng khốn nào chọc em khóc?" Hắn chửi một câu, cảm xúc xao động nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng, "Không đúng, có thể chọc em khóc, hẳn chỉ có tôi mới đúng."

Huyền Qua lại gần hôn một cái lên ấn đường Lục Hào, lại từ từ dịch xuống hôn mí mắt cậu. Hắn thở dài, "Mèo con, có phải em thấy tôi không? Nhìn thấy tôi trong ảo giác hả?"

Vẫn không trả lời.

Không xác định đây rốt cuộc là tình huống thế nào, Huyền Qua nhìn chung quanh, đều là vách đá cheo leo, bèn tìm chỗ ngồi xuống trước, sau đó ôm cả người cậu vào lồng ngực mình.

Hắn đang định xem Lục Hào còn rơi nước mắt nữa không thì chợt phát hiện bất thường ——con ngươi bên trái của Lục Hào đã biến thành màu đỏ.

Rốt cuộc hắn đã nói cái mẹ gì ở trong ảo giác của Lục Hào? Huyền Qua nóng nảy đấm vào vách đá, trong lòng lại bất lực.

Hắn đỡ đầu Lục Hào dựa vào vai mình, hôn từng cái lên đỉnh đầu đối phương, nghĩ xem có biện pháp gì hay không.

Trong đầu đột nhiên xẹt qua cái lần hắn mơ thấy Lục Hào hồi còn nhỏ, Huyền Qua híp mắt, tì trán lên trán Lục Hào, "Mèo con, thử một chút xem, hi vọng là được."

Lục Hào cảm giác mắt trái căng đau, cái cảm giác này cậu rất quen thuộc, là cảm xúc không có cách nào khống chế, dẫn đến phong ấn lại nới lỏng.

"Mắt của cậu lại thay đổi rồi." Giọng Huyền Qua gần vô cùng, "Để tôi nhìn xem, con ngươi màu đỏ, tự cậu soi gương không thấy sợ à?"

Lục Hào vô thức lùi về sau nửa bước, "Không đúng... Không đúng... Anh từng nói mắt em là con mắt đẹp nhất anh từng thấy mà!"

Cậu cảm thấy chỗ nào cũng không đúng, nhưng trong đầu lại có âm thanh nói cho cậu biết, chính là thế, thái độ như vậy mới là đúng.

"Lừa cậu thôi"

"Không thể nào!" Lục Hào giống như đột nhiên bộc phát, "Không phải như vậy, không phải như vậy!" Cậu ngồi xổm trên mặt đất, vùi đầu vào đầu gối, là tư thế bảo vệ bản thân, "Anh từng nói..."

"Đúng là tôi từng nói, thế thì sao? Lừa cậu cậu còn tưởng thật hả? Cậu rõ ràng sinh ra phải chết, con ngươi đỏ này chính là bằng chứng, sẽ chẳng có ai thích cậu yêu cậu, đấy mới là bình thường, chính cậu cũng biết, không phải ư?"

Lục Hào im lặng một lúc, đột nhiên lắc đầu, giọng nói kiên định, "Anh hiện tại mới là đang lừa em, em có thể cảm giác được, anh yêu em."

Cậu ngửa đầu nhìn người đàn ông đứng trước mặt, "Tất cả những lời nói ban nãy đều là giả, đều là gạt em." Lục Hào cắn chặt môi, nói từng chữ, "Em không tin những lời anh nói trước đó."

Cậu không tin.

Lúc này, Lục Hào đột nhiên cảm giác tay mình bị nắm chặt lấy, nhiệt độ và sức lực hết sức quen thuộc. Cậu đứng dậy theo nguồn lực đó, một giây sau đã được người ôm vào lòng.

"Mèo con, nhìn tôi"

Lục Hào kinh ngạc ngẩng đầu lên, lập tức đối diện với ánh mắt của Huyền Qua. Bên trong không hề có một chút chán ghét, tất cả đều là sự dịu dàng mà cậu quen thuộc.

"Bất kể ban nãy em nhìn thấy gì, nghe thấy gì thì đều là ảo giác, biết chưa? Đều là giả, đều không nên tin"

Vốn Huyền Qua chỉ muốn thử, không ngờ tác dụng của huyết khế lại thật sự khiến ý thức của hắn và Lục Hào kết nối với nhau.

Huyền Qua không ngừng lặp lại câu nói này trong đầu, không biết nói bao nhiêu lần, hắn mới cảm giác người trong ngực chậm rãi thả lỏng.

Huyền Qua hơi lùi về sau một chút, chú ý đến mắt trái Lục Hào, phát hiện con ngươi đỏ nhạt dần, nhiệt độ cơ thể cũng không thấp như trước đó nữa. Hắn vừa mới thở phào nhẹ nhõm, đang định dỗ tiếp thì lại phát hiện tay Lục Hào đặt trên vai hắn, trực tiếp hôn lên.

Mỗi lần đều thế, muốn ôm muốn hôn.

Huyền Qua từng chút một cầm tay Lục Hào, xoa xoa rồi dần dần tách đôi môi chạm nhau ra, giọng nói dịu dàng, "Mèo con, chúng ta thương lượng một chút, giao hẹn cho em suy nghĩ bảy ngày trước đó, coi như xong nhé, được không?"

"Không trả lời, tức là ngầm đồng ý"

Nói xong, bàn tay Huyền Qua che chở đầu Lục Hào, trực tiếp đè người lên trên vách đá, hôn mạnh một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com