Qua Khu Da Qua Tuong Lai Se Den
Sau một hồi chằng chọc, Tomoyo đã chịu khó đi chung với Eriol nhà minh. Tuy thế cô không thích chút nào.*Lời kể của TomoyoChúng tôi đã rời khỏi khu thương mại, tôi luôn vui mỗi khi mua sắm nhưng hôm nay là trường hợp ngoại lệ. Tôi đã không được đi với Sakura, cãi nhau với tên nhóc phiền phức và giờ thì tôi bị đẩy qua đi chung với 1 người không quen biết. Anh ta lạnh lùng nhưng cũng rất tốt bụng. Tôi thấy rất quen, quen lắm?! Ờ mà thôi! Tiếp tục cuộc hành trình thì xe của tôi và anh chàng lạnh lùng đi trước, Sakura và nhóc con đó thì ở sau. Chúng tôi đã không nói chuyện suốt một quãng đường. Nhà tôi khá xa vì thực tế tôi đang đưa họ đến nơi mà mẹ tôi đang nghỉ ngơi chứ không phải nhà chính thức.Không khí quá ngột ngạt và tôi ghét không khí này. Đành thế! Tôi lên tiếng.-À mà....._Không biết nói gì, tôi còn chưa nghĩ ra câu hỏi thì miệng tôi tự động mở ra.-Hm...?_Anh ta không quay lại, vẫn bộ mặt lạnh đó, chú tâm lái xe, ra hiệu như đang nghe tôi nói.-Tôi......_Trời ơi! Giúp tôi với! Tôi không biết phải nói gì nữa đây! Ôi không!!!!-Sao?-À...um..à! Anh thích cái gì!?_Tự nhiên một dòng điện chảy qua não tôi. Ông trời đã nghe lời thỉnh cầu của tôi. Bởi vậy người ta nói, ở hiền gặp hiền mà. May mà mình luôn đối sử tốt, làm việc tốt với mọi người.-Ngắm nhìn em...._Anh ta nói cái gì vậy? Anh ta đang lầm bầm cái quái gì ấy? Tôi không thể nghe rõ vì nó quá nhỏ.-Sao?-Sự yên tĩnh..._À!? Giờ tôi mới có thể nghe được. Anh ta bảo thích sự yên tĩnh.-Sao anh lại lạnh lùng vậy?_Oai! Tôi lại nhiều chuyện nữa rồi.-Sự ra đi của một người..._Khuôn mặt anh ta vẫn không chút biểu cảm những sau khi nghe, tôi cảm thấy có lỗi vì đã hỏi câu đó....-...._Tôi im lặng để nếu hỏi thêm, e rằng anh ấy sẽ buồn, và cảm thấy phiền phức.-Đừng lo, tôi ổn._Anh ta lên tiếng. Có lẽ tôi nên im lặng, tôi đỏ mặt rồi anh ta nhìn tôi. Mặt tôi lại càng đỏ. Xong thì anh ta cười phá lên. Tôi phồng má rồi đáp.-Có gì mà anh cười!-T...Tại nhìn em dễ thương quá! Hahaha_Anh ta uống nhầm thuốc à ="=-Tôi dễ thương thì liên quan gì!_Tôi bực bội quay sang hướng khác.* hết vui bên đây rồi qua bên Sakura cho vui^^*-Sakura-chan! để anh lái cho em mệt rồi!_Syaoran đáp làm mặt cún. (hám gái ==)
-Đừng có thêm ''chan'' vào tên của tôi và đừng dở dọng đó, nghe ớn lạnh._Sakura đáp vẫn chú tâm lái xe và mặt cứ lạnh như tiền. Gió thổi phớt qua đôi gò má hồng, mái tóc nhẹ tung trong gió.-Vậy là anh gọi em là Sakura nha! Hạnh phúc quá! Để anh lái cho! nha! nha!_Anh nhõng nhẽo làm mặt cún và cười sung sướng.-Sao cũng được nhưng nếu đổi tay lái thì sợ không đủi kịp họ._Sakura đáp mặt vẫn rất nghiêm túc.''nếu như ngồi như vậy thì mình sẽ có thể ngắm cô ấy! Sao mình nu quá vậy! Syaoran ơi là Syaoran! Mày thật sung sướng khi được đi chung xe với nàng!!!!!!!!'-Vậy cũng được! Sakura!_Syaoran đáp tiếng gọi tên cô thân thiết. Bất chợt Sakura đỏ mặt.-Nè! đừng có tùy tiện gọi tên tôi khi không cần thiết!-Nhưng mà anh thích gọi! Sakura! Sakura! Sakura! Ôi! cái tên đẹp làm sao! Hoa anh đào..._Anh gọi tên cô từng đợt từng đợt, ngọt ngào như Cherry. Nhìn lên phía hàng cây anh đào anh chợt quay lại cười với cô. Sakura lại đỏ mặt nhưng lại cố giấu đi sự e thẹn đó. Dù vẫn chú tâm lái xe nhưng nụ cười đó rất ấm áp. Bất giác Sakura cười, nhẹ nhàng và thoát qua như làn gió mùa xuân.-Anh....mà...còn gọi tên tôi vô cớ nữa thì đừng trách tôi cho anh đi bộ!-Ớ! Xin lỗi nhé!..Sakura!_Anh lại cười, nụ cười rất tươi bởi vì lần đầu tiên anh thấy Sakura lấp bấp dễ thương thế này.Hai chiếc xe lăn bon bon trên quãng đường dài. Một ngọn núi hiện ra, một con đường trải dài hai bên là nắng ấm, tiếng dập dờn của biển, cát vàng óng ánh. Xe của Eriol giảm tốc độ lại, hai chiếc xe chạy ngang bằng nhau. Hai bên bên nào cũng náo nhiệt. Chợt Sakura lên tiếng.-CÒn bao xa nữa Mikki!-Sắp rồi!_Cô nàng đáp lại.Cứ tiếp tục chạy và con đường của rừng mở ra trước mắt họ là 1 màu xanh tươi mát. Con đường dài và dốc, họ chạy cho qua những tia nhắn nhỏ ló qua những hàng cây. Trên đỉnh đồi, một căn biệt thự màu trắng hiện ra, nó được làm bằng gỗ và rất sang trọng đệm thêm một ít sắc tím. Họ dừng lại tại một chiếc cổng sắc, chiếc cổng tự động mở ra, một khu vườn Nadeshiko hiện ra, mê cung hoa hồng và nhiều loại hoa khác nhau, thật yên bình với những chú chim hót líu lo. ''cạch, cạch'' tiếng hai chiếc xe mở cửa, họ bước dần vào bên trong. ''RẦM'' cánh cửa mở ra trong yên ắng...-MẸ ƠI! CON VỀ RỒI!!!!_Mikki hét ầm lên và tiếng vang của cô dọi khắp căn nhà.-Cô chủ, cô không nên mở cánh cửa một cách thô bạo như thế được! Là một tiểu thư thì lại cần nhỏ nhẹ và thùy mị....-BÀ CANA!!!!!!_Mikki ngắt ngang rồi nhảy ồ vào người một bà cụ mặc bộ Kimono truyền thống, tóc đã bạc phơ, người nghiêm nghị nhưng lại rất dễ gần. Đó là bà Cana, quản gia và quản lí của mẹ Mikki.-Chúng con chào bà!_Cả bọn đồng thanh chào. (dù là quản gia nhưng đây là phép lịch sự tối thiểu (+_+))-Bà cũng không nên gắt gao vậy chứ Cana, lâu lâu nó mới gặp bà nên cho nó tự do là nó chứ!_Một giọng nói trong veo nhẹ nhàng của một người phụ nữ vang lên. Người đó mặc một chiếc áo sơ mi, áo khoác đỏ, chiếc váy ôm tạo một đường cong quyến rủ màu đỏ, mái tóc đỏ nốt, ngắn trông rất cá tính và đặt biệt là đôi mắt thạch anh long lanh lấp lánh lung lung y chang Mikki (+Tomoyo). -Vâng thưa bà chủ..._Bà Cana cung kính cúi người đáp.-Con chào mẹ!_ Mikki đáp vảy tay chào bà. -Sakura, Syaoran, Eriol! đây là mẹ của mình Sonomi!-Con chào cô!_Syaoran đáp cúi chào. TRong khi đó Eriol và Sakura đã biến thành tượng. Họ đơ trong giây lác....-Sakura, còn thằng cha kia nữa! Mau chào người ta đi!_Syaoran lên tiếng huých vai Sakura. Như chợt tỉnh Sakura và Eriol đồng thành.-Con chào cô!_Trong khi đó thì bà Sonomi cũng đơ không kém.-S-s-sakura? E-e-eriol?_Bà Sonomi lẩm bẩm trong miệng.''Dì Sonomi!? Chả lẽ....Mikiko...........''
ÔI Trời! lâu quá mới quay lại, tạm thời nhiêu thôi vì giờ buồn ngủ quá (10:00pm) dạo này học nhiều nên hại não không hiểu sao cãi lộn với con kia xong lại có hứng viết cái fic. Thôi không dài dòng nữa. Miết rồi cũng quên tính cách nhân vật luôn, ai cmt nhắc lại dùm yo nha! Iu nhiều, sẽ cố ra chap tiếp để không lại nổi Notify. Xin lỗi vì fic ngắn nhá! Gomen nhiều!
CHAP 6 SỰ THẬT VỀ MIKKI (TT)
-Đừng có thêm ''chan'' vào tên của tôi và đừng dở dọng đó, nghe ớn lạnh._Sakura đáp vẫn chú tâm lái xe và mặt cứ lạnh như tiền. Gió thổi phớt qua đôi gò má hồng, mái tóc nhẹ tung trong gió.-Vậy là anh gọi em là Sakura nha! Hạnh phúc quá! Để anh lái cho! nha! nha!_Anh nhõng nhẽo làm mặt cún và cười sung sướng.-Sao cũng được nhưng nếu đổi tay lái thì sợ không đủi kịp họ._Sakura đáp mặt vẫn rất nghiêm túc.''nếu như ngồi như vậy thì mình sẽ có thể ngắm cô ấy! Sao mình nu quá vậy! Syaoran ơi là Syaoran! Mày thật sung sướng khi được đi chung xe với nàng!!!!!!!!'-Vậy cũng được! Sakura!_Syaoran đáp tiếng gọi tên cô thân thiết. Bất chợt Sakura đỏ mặt.-Nè! đừng có tùy tiện gọi tên tôi khi không cần thiết!-Nhưng mà anh thích gọi! Sakura! Sakura! Sakura! Ôi! cái tên đẹp làm sao! Hoa anh đào..._Anh gọi tên cô từng đợt từng đợt, ngọt ngào như Cherry. Nhìn lên phía hàng cây anh đào anh chợt quay lại cười với cô. Sakura lại đỏ mặt nhưng lại cố giấu đi sự e thẹn đó. Dù vẫn chú tâm lái xe nhưng nụ cười đó rất ấm áp. Bất giác Sakura cười, nhẹ nhàng và thoát qua như làn gió mùa xuân.-Anh....mà...còn gọi tên tôi vô cớ nữa thì đừng trách tôi cho anh đi bộ!-Ớ! Xin lỗi nhé!..Sakura!_Anh lại cười, nụ cười rất tươi bởi vì lần đầu tiên anh thấy Sakura lấp bấp dễ thương thế này.Hai chiếc xe lăn bon bon trên quãng đường dài. Một ngọn núi hiện ra, một con đường trải dài hai bên là nắng ấm, tiếng dập dờn của biển, cát vàng óng ánh. Xe của Eriol giảm tốc độ lại, hai chiếc xe chạy ngang bằng nhau. Hai bên bên nào cũng náo nhiệt. Chợt Sakura lên tiếng.-CÒn bao xa nữa Mikki!-Sắp rồi!_Cô nàng đáp lại.Cứ tiếp tục chạy và con đường của rừng mở ra trước mắt họ là 1 màu xanh tươi mát. Con đường dài và dốc, họ chạy cho qua những tia nhắn nhỏ ló qua những hàng cây. Trên đỉnh đồi, một căn biệt thự màu trắng hiện ra, nó được làm bằng gỗ và rất sang trọng đệm thêm một ít sắc tím. Họ dừng lại tại một chiếc cổng sắc, chiếc cổng tự động mở ra, một khu vườn Nadeshiko hiện ra, mê cung hoa hồng và nhiều loại hoa khác nhau, thật yên bình với những chú chim hót líu lo. ''cạch, cạch'' tiếng hai chiếc xe mở cửa, họ bước dần vào bên trong. ''RẦM'' cánh cửa mở ra trong yên ắng...-MẸ ƠI! CON VỀ RỒI!!!!_Mikki hét ầm lên và tiếng vang của cô dọi khắp căn nhà.-Cô chủ, cô không nên mở cánh cửa một cách thô bạo như thế được! Là một tiểu thư thì lại cần nhỏ nhẹ và thùy mị....-BÀ CANA!!!!!!_Mikki ngắt ngang rồi nhảy ồ vào người một bà cụ mặc bộ Kimono truyền thống, tóc đã bạc phơ, người nghiêm nghị nhưng lại rất dễ gần. Đó là bà Cana, quản gia và quản lí của mẹ Mikki.-Chúng con chào bà!_Cả bọn đồng thanh chào. (dù là quản gia nhưng đây là phép lịch sự tối thiểu (+_+))-Bà cũng không nên gắt gao vậy chứ Cana, lâu lâu nó mới gặp bà nên cho nó tự do là nó chứ!_Một giọng nói trong veo nhẹ nhàng của một người phụ nữ vang lên. Người đó mặc một chiếc áo sơ mi, áo khoác đỏ, chiếc váy ôm tạo một đường cong quyến rủ màu đỏ, mái tóc đỏ nốt, ngắn trông rất cá tính và đặt biệt là đôi mắt thạch anh long lanh lấp lánh lung lung y chang Mikki (+Tomoyo). -Vâng thưa bà chủ..._Bà Cana cung kính cúi người đáp.-Con chào mẹ!_ Mikki đáp vảy tay chào bà. -Sakura, Syaoran, Eriol! đây là mẹ của mình Sonomi!-Con chào cô!_Syaoran đáp cúi chào. TRong khi đó Eriol và Sakura đã biến thành tượng. Họ đơ trong giây lác....-Sakura, còn thằng cha kia nữa! Mau chào người ta đi!_Syaoran lên tiếng huých vai Sakura. Như chợt tỉnh Sakura và Eriol đồng thành.-Con chào cô!_Trong khi đó thì bà Sonomi cũng đơ không kém.-S-s-sakura? E-e-eriol?_Bà Sonomi lẩm bẩm trong miệng.''Dì Sonomi!? Chả lẽ....Mikiko...........''
ÔI Trời! lâu quá mới quay lại, tạm thời nhiêu thôi vì giờ buồn ngủ quá (10:00pm) dạo này học nhiều nên hại não không hiểu sao cãi lộn với con kia xong lại có hứng viết cái fic. Thôi không dài dòng nữa. Miết rồi cũng quên tính cách nhân vật luôn, ai cmt nhắc lại dùm yo nha! Iu nhiều, sẽ cố ra chap tiếp để không lại nổi Notify. Xin lỗi vì fic ngắn nhá! Gomen nhiều!
CHAP 6 SỰ THẬT VỀ MIKKI (TT)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com