TruyenHHH.com

Q2 Tien Nhan Tuy Tuu Thuong Dao Hoa An Giac Truong Sinh Ngam Say Sua

TIÊN NHÂN TÚY TỬU THƯỞNG ĐÀO HOA, AN GIẤC TRƯỜNG SINH NGẪM SAY SƯA - CHƯƠNG 162

Chuyển ngữ: Cá Muối Chuyển Mình

Tên gốc 一花一酒一仙人,亦眠亦醉亦长生 của tác giả 少吃亿点

ଘ( ・ω・)_/゚・:*:・。☆

CHƯƠNG 162: TA TỚI NHỜ SƯ PHỤ GIÚP ĐỠ


Thẩm Bạc Châu lại gọi thêm mấy tiếng "sư phụ", Đào Miên vẫn cứ rũ mắt, chẳng hề tiếp lời.

"Đồ đệ của ta là Lục Đò. Ta chỉ nhận mình nó."

"Cớ sao sư phụ phải cứng rắn vạch rõ ranh giới giữa chúng ta vậy cơ chứ." Thẩm Bạc Châu hoàn toàn không hề ảo não, thậm chí đến nụ cười trên mặt cũng chẳng chút đổi khác, "Hắn ta chỉ là một cô hồn dã quỷ chiếm cứ thể xác của ta mà thôi. Nói cách khác, hắn chẳng thể nhớ được gì về cuộc đối thoại hiện giờ của chúng ta đâu. Thế nhưng mọi chuyện giữa hai người ta lại rõ như lòng bàn tay."

Đào Miên nghe tới đây thì hàng lông mày mới khẽ run lên.

Sự thay đổi nhỏ của nét mặt ấy cũng chẳng thoát nổi đôi mắt của Thẩm Bạc Châu.

Gã còn tưởng đâu tiên quân thực sự là một bức tượng thần trong miếu không biết vui buồn chẳng biết đớn đau, hóa ra, hắn vẫn chưa thể dứt bỏ tình cảm của người phàm, vẫn còn đang phải ngụp lặn trong sóng gió hồng trần cuồn cuộn thét gào.

Thẩm Bạc Châu như một đứa trẻ vừa mới phát hiện ra kho báu bí mật, gã ôm sự kích động khôn xiết và sự hưng phấn chẳng thể kiềm nén, muốn mở hộp ra rồi phá tan nó.

"'Lục Đò' mà sư phụ nhắc tới vừa không có thiên phú vừa chẳng có chí cầu tiến. Người hà tất phải thu nhận hắn làm đồ đệ làm gì? Chẳng có nhẽ người thực sự nghĩ hắn không luyện được <<Băng Di kiếm pháp>> là do linh căn của hắn không toàn vẹn à?"

Thẩm Bạc Châu nói tới đoạn này thì cánh tay phải đang cầm kiếm đột nhiên cử động.

Gã vẽ hai đường thẳng giao nhau giữa khoảng không tạo thành một chữ thập.

Mọi người còn chưa hiểu vì sao gã bỗng dưng làm một hành động kỳ lạ như thế, chỉ mình Đào Miên là ngước mắt lên, lẳng lặng nhìn.

Chữ thập nom chẳng có gì đặc biệt kia tan biến trong không khí.

Đám đệ tử bàn tán xôn xao, chẳng rõ đã xảy ra chuyện gì.

Đúng lúc này, biển mây ngoài đài Nghênh Tiên thình lình xảy ra trạng thái kỳ lạ!

Biển mây vốn đang bình lặng như thể vừa bị một ngoại lực nào đó lôi kéo, nhoáng cái xao động sục sôi, không ngừng cuồn cuộn trào dâng, một nỗi bất an nặng nề thình lình nhảy ra.

Mọi người nhìn chằm chằm vào tầng mây đó như thể trước mắt là biển cả mênh mông, sóng cồn vô biên từ phương xa ầm ầm xô tới.

Đó không phải là ảo giác! Tầng mây ấy vậy mà thực sự đã nảy sinh biến hóa cực lớn, nó như thể một lớp chăn bông được vén lên, gào thét, gầm rú, nhào về phía đám người đứng trên đài Nghênh Tiên nhỏ bé.

"Chuyện quái gì vậy! Những đám mây kia tự dưng biến động rồi!"

"Chạy mau! Chạy mau!!!"

"Nhanh chân lên! Còn đứng ngây ra đấy làm cái gì!"

Đệ tử phái Đồng Sơn loạn xì ngầu như ong vỡ tổ, xem ra ông chủ Tiết bảo Ngô chưởng môn chuẩn bị trước đúng thật là dự liệu không sai.

Tình hình như hiện tại, bọn họ còn có cơ hội để chạy trốn.

Thế nhưng sóng mây ngợp trời kia không thực sự đánh về phía đám người bởi vì vị tiên nhân đang đứng quay lưng về phía cuộn sóng mây khổng lồ đó đã ra tay rồi.

Tiên nhân thực sự không hề làm ra bất cứ hành động màu mè nào, hắn chỉ nhẹ nhàng nhấc tay phẩy tay áo, lớp mây cuồn cuộn lao tới đã được hắn nhẹ nhàng hóa giải.

Hú vìa một phen.

Đám người trong lúc hoảng loạn trốn chạy ngoái đầu lại thì mới phát hiện ra mây đã tan rồi.

Có một số đệ tử chú ý đã nhận thấy người ra tay là vị Đại đệ tử của Đại trưởng lão, vậy nên cảm thấy ngạc nhiên vô cùng, trong lòng âm thầm ước đoán thân phận thực sự của hắn.

Mọi người xung quanh đã được hóa nguy thành an, chỉ có vẻ mặt của Đào Miên là trông còn tệ hơn ban nãy.

Không phải do việc ngăn cản sóng mây khiến hắn hao phí nhiều linh lực mà vì chiêu ban nãy Thẩm Bạc Châu tùy tiện đánh ra thực ra là chiêu thứ ba của <<Băng Di kiếm pháp>> "Triều dâng".

Trong tình trạng linh căn bị hao tổn đối phương đã có thể thi triển tới trình độ này của kiếm pháp, nếu như linh căn của đối phương hoàn chỉnh thì không biết chiêu này sẽ tạo ra uy lực thế nào.

Ít nhất sau khi Đào Miên tự vấn lương tâm cũng phải công nhận nếu tới lúc ấy thì hắn không thể tùy tiện huơ tay là có thể hóa giải được chiêu kiếm này nhẹ nhàng như ban nãy được.

Đệ tử bái nhập núi Đào Hoa quả nhiên chẳng có ai là kẻ bỏ đi.

Từ Đại đệ tử Cố Viên đến Lục đệ tử hiện tại... ai nấy đều là thiên tài kiệt xuất hiếm có trên đời.

Còn Lục Đò khi trước thì đến cả tư thế tay cầm kiếm cũng học không xong, cậu ấy như thể một vị khách lạ tình cờ lạc bước vào núi Đào Hoa, nhận được thiện ý của Đào Nguyên tiên quân, trở thành đệ tử của hắn.

Tâm trạng của Đào Miên đang hơi phức tạp.

Ngón tay vàng đã chỉ mặt gọi tên, kêu hắn nhận "Thẩm Bạc Châu" làm đệ tử.

Hắn không biết Lục Đò liệu có thể thay thế thân phận "Thẩm Bạc Châu" được không, dẫu sao cậu ấy cũng đã lãng quên lai lịch quê quán của bản thân rồi, đã vậy còn không có tên của riêng mình.

Lợi dụng lỗ hổng này, Đào Miên đã thu nhận cậu ấy rồi coi cậu ấy như Lục đệ tử thật sự của bản thân.

Bây giờ Thẩm Bạc Châu quay về rồi.

Cái người có thiên phú cực cao, vốn nên được trao cho danh hiệu Lục đệ tử chính gốc đã quay về rồi.

Thẩm Bạc Châu thể hiện chiêu này còn có ý muốn ra oai, gã cố tình muốn Đào Miên so sánh gã với tên tàn phế chẳng được tích sự gì kia để Đào Miên biết rằng chẳng có lý gì để hắn không chọn người có tài năng vượt trội hơn là gã,

"Sư phụ, người cũng đã nhìn thấy rồi đấy. Dù cho người chưa từng chỉ dạy ta chiêu thức thứ ba tận tay hay có thể nói là mới chỉ dạy cho linh hồn tu hú chiếm tổ chim khách kia thì ta cũng có thể dựa vào kiếm pháp mà mình từng thấy trong ký ức để lĩnh ngộ thấu đáo chiêu thức này. Cái tên Lục Đò này vốn nên thuộc về ta mới phải."

"......"

Đào Miên không vội phản bác mà hỏi ngược lại gã: "Ngươi muốn điều gì?"

Hắn hỏi Thẩm Bạc Châu: "Làm đệ tử của ta chẳng có lợi lộc gì thậm chí kết cục còn vô cùng thảm khốc, ngươi cũng hiểu rõ cơ mà. Nếu đã như vậy thì ngươi còn muốn kiếm trác gì từ ta đây?"

Thẩm Bạc Châu thấy Đào Miên hỏi thẳng thừng, gã cũng không giấu giếm, nụ cười trên mặt vui vẻ sảng khoái, hoàn toàn chẳng có chút gì liên quan với lời mà hắn thốt ra khỏi miệng

"Ta đương nhiên là mong sư phụ giúp ta một thay! Người cũng biết bây giờ ta đã nhà tan cửa nát, hoàn toàn tay trắng rồi mà.

Sư phụ, người cho sư huynh, sư tỷ của ta chức vị tông chủ, nắm quyền hoàng gia, bọn họ muốn báo thù người liền rời núi trợ lực để bọn họ lấy được thứ bản thân mong muốn. Bọn họ muốn tự do người cũng giành lấy tự do tặng cho bọn họ để bọn họ cao chạy xa bay.

Nếu đã như vậy, ta cũng là đệ tử của người, sư phụ cũng không thể nào thiên vị thế được. Sư huynh sư tỷ đều có thì ta đương nhiên cũng phải có. Thứ ta muốn không nhiều nhặn gì, ta chỉ muốn giành lại những thứ mà người cha hờ kia của ta để lại.

Ta chỉ có lời thỉnh cầu nhỏ nhặt vậy thôi. Lời nhờ vả nhỏ nhặt này chẳng có nhẽ sư phụ lại không chịu giúp sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com