TruyenHHH.com

Q2 Quy Hon Phu Hoa

Tôi muốn giữ lại Lệ Húc, cũng muốn nó sống thật tốt, nhưng những thứ này không thể lấy từ trên người Thanh Bạch được. Tôi không thể vì chuyện này mà bắt Thanh Bạch phải trả một cái giá đắt. Tôi đối xử với cậu ta giống như là do chính mình sinh ra vậy. Tôi sẽ không để cậu ta hy sinh bản thân mình cho Lệ Húc.

Vì Lệ Húc mà liên lụy đến thân tín của bản thân, thực sự không cần thiết!

Những đứa trẻ này rốt cuộc cũng quá trẻ tuổi. Chờ bọn chúng đến cái tuổi này của ta mới có thể hiểu rõ việc được ở bên cạnh người mình thích khó khăn đến mức nào! Đến lúc đó, cậu ta nhất định sẽ hối hận vì quyết định của ngày hôm nay.

Chờ sau khi Bạch Linh trở về, tôi giành thời gian đến tìm cô ấy. Ở trước mặt cô ấy, tôi không có gì phải giấu giếm, thẳng thắn hỏi cô ấy xem có phải cô ấy đã phát sinh quan hệ với Lệ Húc rồi hay không?

Bạch Linh không nói chuyện, nhưng sắc hồng trên khuôn mặt đã lan đến cổ. Bị người ta hỏi như thế nhất định là rất xẩu hổ.

Tôi mặc kệ những thứ này, nghiêm túc nói: " Cô bé ngốc! Mặc kệ thế nào cũng không được để cho nó chạm vào mình, hiểu không? Con là thể thuần dương, không chịu nổi dù chỉ một chút âm khí nào của nó đâu. Nếu cứ kéo dài như vậy, con sẽ chết đấy."

Bạch Linh sững sờ, hoàn toàn không hiểu tôi đang nói gì. tôi chỉ có thể kiên nhẫn giải thích: " Lúc Lệ Húc ra đời đã mang theo âm khí. Nó là con trai của ta và Quỷ Đế, âm khí trên người dày đặc giống như ma quỷ! Con là người sống, lại là thân thể thuần dương. thể chất của con là một loại trợ giúp cho nó, nhưng nó lại là lưỡi dao trí mạng đối với con! Nếu như con chết, Lệ Húc sẽ phải gánh tội danh trên lưng."

Tôi kích động kéo tay Bạch Linh tiếp tục nói: " Con là một cô bé tốt, ta không những phải suy nghĩ cho Lệ Húc, mà còn phải suy nghĩ cho cả con nữa. Ta không thể để con chơi đùa với tính mạng mình như thế được! Nếu hai đứa thực sự có tình cảm, có thể chờ đến kiếp sau gặp lại! Kiếp này con là thể thuần dương, không thể ở bên cạnh nhau được. Khi chuyển thế vẫn còn có cơ hội! Nhưng nếu hai đứa không có tình cảm, không tiến thêm được một bước, ta sẽ không để nó đụng vào con! Bạch Linh, con hiểu không? Sau này, tuyệt đối không thể để cho nó gặp con nữa."

Bạch Linh hốt hoảng gật đầu: "Cảm ơn Quỷ Mẫu, con hiểu rồi. Sau này con sẽ không để anh ấy gặp mặt con nữa."

Là người đứng bên ngoài quan sát, nói với cô ấy những lời này, tôi cảm thấy rất không được tự nhiên, nhưng nếu không nói ra, sau này còn phiền toái hơn.

Tôi không muốn vì giữ lại Lệ Húc mà khiến một người vô tội mất mạng.

Nếu Bạch Linh chết, Yên Vũ Hề phán tội Lệ Húc là chuyện hiển nhiên. Nếu chúng tôi bởi vì chuyện đó mà đối ngịch với anh ta thì với thực lực của Yên Vũ Hề, tôi không dám tưởng tượng đến. Người này khi làm việc sẽ không để lại bất cứ nhược điểm gì, Anh ta cao cao tại thượng nhìn xuống quần hùng, chuyện anh ta muốn làm không ai có thể ngăn cản được. Cho nên tôi không muốn xảy ra xích mích với anh ta.

Ba tháng cũng không dài, rất nhanh đã đến ngày cuối cùng. Diệm Thiên Ngạo cuối cùng không thể tìm được ký ức của Lệ Húc, cho nên dựa theo lời đánh cược, chúng ta phải thả Lệ Húc đi.

Vì kết quả này, trước đó tôi đã cãi nhau với lão già, cuối cùng đến hôm nay, tôi vẫn không tránh được khắc khẩu với anh.

Lúc đầu người định ra thời hạn ba tháng là anh, nhưng kết quả anh lại không tìm được cách giữ Lệ Húc lại, cho nên cuối cùng Lệ Húc vẫn sẽ rời khỏi.

Chuyện này còn chưa tính, việc khiến người ta tức giận nhất chính là, không ai nói cho tôi biết khi nào thì Lệ Húc đi! Đây đều là do lão già sắp xếp, anh biết tôi sẽ gây sự, cho nên âm thầm thả Lệ Húc đi.

Tôi không hiểu, thất tín một lần vì con trai thì làm sao? Xem ra, anh là vì muốn giữ thể diện nên mới có thể thả Lệ Húc rời đi! Mặc dù biết sau khi thả nó đi sẽ xảy ra rất nhiều chuyện không đoán trước được, nhưng anh vẫn vì hình tượng của mình mà làm như vậy. Chuyện này rốt cuộc là vì sao?

Lệ Húc đi rồi, Bạch Linh cũng bị đuổi về nhân gian. Bây giờ tất cả đã về lại đúng chỗ, nhưng lần này so với ba nâm trước khi Lệ Húc bị bắt đi, tôi càng đau lòng hơn.

Lúc tôi mới sinh Thiên Hựu cũng là như thế này! Diệm Thiên Ngạo chẳng qua là lấy tất cả thần khí trong cơ thể Thiên Hựu bỏ đến Chung Nhược Hy, lần này anh lại dùng thời hạn ba tháng gì đó, kết quả lại thả con của chúng tôi đi, tôi không hiểu nổi anh đang nghĩ gì nữa rồi.

Từ lúc Lệ Húc rời đi, đã nhiều ngày nay tôi không nói chuyện với anh, đi thẳng đến nhân gian.

Không phải vì tôi tức giận mới đến đây giải sầu, mà tôi cảm thấy người áo đen đã có ý đồ với anh. Một khi người áo đen xuất hiện, tôi liền có cơ hội tiếp xúc với gã, cũng có thể bảo vệ Bạch Linh không bị thương tổn.

Diệm Thiên Ngạo tựa hồ cũng không để bụng chuyện này, cho nên anh không đến nhân gian cùng tôi. Tôi nghĩ chỉ cần theo dõi sát Bạch Linh thì sẽ có hy vọng bắt được người áo đen. Đây là chuyện rất rõ ràng, tại sao anh không làm?

Đến nhân gian rồi, tôi chỉ có Trần Tú Tài giúp đỡ. Lúc này, tôi nghĩ vẫn là anh ta đáng tin cậy hơn lão già. Tôi đã không muốn ầm ĩ với lão già nữa, thực sự chả có tích sự gì, chuyện này cũng không phải cứ cãi nhau là có thể giải quyết.

Người áo đen chắc chắn sẽ không ở chỗ cũ chờ chúng tôi đi tìm. Bây giờ chúng tôi đang không tìm được người áo đen, cũng không tìm được tình trạng của Lệ Húc. Hy vọng duy nhất nằm trên người Bạch Linh, hy vọng người áo đen tới bắt cô ấy, như vậy chúng tôi sẽ có cơ hội bắt được người kia, biết được gã là ai.

Trần Tú Tài giúp tôi thuê một phòng trọ ở bên cạnh nhà Bạch Linh. Tôi mỗi giờ mỗi phút đều chú ý tình hình của Bạch Linh bên kia. Để không bứt dây động rừng, Trần Tú Tài cũng không đến tìm tôi, có chuyện gì cũng đều kêu học trò nhỏ của anh ta đến.

Học trò của Trần Tú Tài là bạn học của Bạch Linh, có chuyện gì cũng đều kêu nó giúp đỡ chuyện lời. Quan hệ của hai người bọn họ không tệ, cho nên trao đổi như thế khá là an toàn.

Nếu như người áo đen biết chúng tôi đang ở đây chờ gã, chắc chắn gã sẽ không tới. Cho dù có thế nào, gã cũng sẽ không đích thân tới.

Bạch Linh biết tôi ở đây, cô ấy kêu học trò nhỏ chuyển lời cảm ơn đến tôi.

Thực ra, tôi vẫn còn đang hổ thẹn với cô ấy. Không chỉ vì bảo vệ cô ấy, mà còn vì tìm được người áo đen, đưa Lệ Húc về.

Thời gian tiếp theo, lão già có tới tìm tôi, nhưng tôi không để ý đến anh. Bây giờ tôi không muốn nói gì với anh, chỉ có chờ khi tôi tỉnh táo lại, nghĩ thông suốt thì mới có thể bình ổn lại tâm trạng, không cần phải mở miệng cãi nhau. Tôi nghĩ chúng tôi đều đã mệt mỏi, nếu cứ tiếp tục như vậy, cũng không cần ở bên nhau nữa.

Cũng có thể là Diệm Thiên Ngạo hiểu được suy nghĩ của tôi, cho nên cũng không ép tôi, chỉ là thường xuyên sẽ đến thăm tôi, mỗi lần tới đều ẩn giấu hơi thở của mình, không để người ngoài phát hiện.

Người áo đen có bản lĩnh thông thiên, chỉ cần không lưu lại hơi thở, gã cũng sẽ không phát hiện ra sự tồn tại của chúng tôi.

Tôi mặc kệ lão già, anh nghĩ thế nào cũng được, tôi không ép, cũng không giữ lại. Trong chuyện này, anh không có gì để giải thích, mỗi lần tới đều ở một bên, lẳng lặng theo sau tôi, sau đó rời đi.

Giữ cái đầu lạnh đều tốt cho cả hai chúng tôi! Khi trong lòng cả hai không còn khúc mắc nữa, chuyện này cũng sẽ trở lại. Sống vẫn phải sống, cho dù xảy ra chuyện gì, tôi cũng không có suy nghĩ sẽ rời khỏi anh. Dù sao đã cùng nhau trải qua nhiều mưa gió như thế, không thể nói buông tay là buông tay được.

Lại một ngày nữa trôi qua ở nhân gian, Bạch Linh đang trong kỳ nghỉ đông, nghỉ ngơi ở nhà. Trên cửa các gia đình khác đều dán chữ phúc, câu đối khiến tôi không khỏi nhớ lại tết âm lịch năm ấy, tôi và Thư Nhiên ở trong sân ngắm pháo hoa, lão già và Viêm Hoàng ngồi trên nóc nhà uống rượu. Đêm đó, pháo hoa đẹp vô cùng.

Trước đêm ba mươi một ngày, lão đầu tới tìm tôi, hỏi tôi có muốn trở về đón tết không?

Tôi mới nhớ đến quỷ giới cũng có tết âm lịch. Đây là câu đầu tiên anh nói với tôi trong mấy ngày qua, nhưng mà tôi từ chối.

Tôi không quay về, Trần Tú Tài không ở đây, nếu tôi đi rồi, Bạch Linh sẽ không có ai trông coi, nếu lúc này người áo đen tới thì làm sao bây giờ?

Diệm Thiên Ngạo không nói gì, một mình rời đi!

Nhìn anh rời đi, tôi đột nhiên cảm thấy lồng ngực vô cùng khó chịu! Bởi vì không có Lệ Húc, cho nên tôi không muốn trở về! Đêm 30 chính là ngày đoàn viên. Mà ba năm nay, cả nhà chúng tôi chưa từng ở bên nhau. Trước kia thì không biết tung tích của Lệ Húc, bây giờ đoàn tụ lại phải chia lìa, tôi không chịu nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com