Q2 Khong Can Loan An Va
Sợi thần thức hóa thành Diệp Tố kia không theo Du Phục Thời trở về thượng giới, mà tạm thời lưu lại Phù Thế đại lục.Không ai biết nàng chỉ là một sợi thần thức hoá thành.Diệp Tố ở lại là muốn dạy cho bọn họ những thứ nàng học được ở thượng giới.Nàng đến Quy Tông thành, tìm Liên Liên và Trình Hoài An trước.Hai người vừa nghe Diệp Tố tới, tức khắc từ trong tông chạy ra.“Diệp Tố, ta còn tưởng rằng cô…… đi rồi.” Liên Liên kích động nhìn Diệp Tố, ngày đó sau khi bọn họ rời khỏi Quy Tông thành, nàng vẫn luôn cho rằng Diệp Tố sẽ cùng Đồ Thế tiền bối rời khỏi Phù Thế đại lục.Bởi vì hôm đó khí tức trên người nàng quá kì lạ.“Trước đây các ngươi đem ngọc giản Ngũ Hành Tông cho ta, giờ đến lượt ta giúp Ngũ Hành Tông một chút.” Diệp Tố nhìn Liên Liên cùng Trình Hoài An, từ trong lồng ngực lấy ra một ngọc giản mới đưa cho bọn họ nói, “Hôm nay, ta tới thực hiện hứa hẹn.”Liên Liên tiếp nhận ngọc giản, đầu tiên là sửng sốt, sau đó trên mặt cười xán lạn: “Ta đánh cuộc thắng.”“Nếu có chỗ nào không rõ, lúc nào cũng có thể tới tìm ta, ta tạm thời vẫn lưu lại Phù Thế đại lục, trong này có một số bùa chú là ta tự nghĩ ra, còn có một số……” Diệp Tố giơ tay chỉ chỉ trên không nói, “là hỏi qua Thượng Thần Ngũ Hành Tông các ngươi.”Trình Hoài An tiếp nhận ngọc giản từ tay Liên Liên, mới nhìn thoáng qua, liền biết bùa chú bên trong tuyệt đối cao siêu hơn trình độ Ngũ Hành Tông hiện tại, việc này không chỉ là giúp một chút, mà là giúp toàn bộ Ngũ Hành Tông nâng cao lên mấy cấp, hắn nghiêm túc nói với Diệp Tố một câu: “Đa tạ.”“Ko có gì, nhưng ta có một yêu cầu.” Diệp Tố nói.“Cô nói đi, chỉ cần chúng ta có thể làm, nhất định sẽ làm!” Liên Liên không chút do dự nói.Diệp Tố nhìn hai người cười nói: “Ta hy vọng các ngươi sớm ngày phi thăng thành Thần, lên thượng giới tham gia một cuộc đọ chiến.”Liên Liên cùng Trình Hoài An liếc nhau, sau đó hai người quyết đoán đáp ứng.Trong ngọc giản ghi chép vô số bùa chú và bùa chú trận pháp cao cấp, nếu bọn họ còn không cố gắng học, thật sự là uổng công Diệp Tố hao tâm khổ trí.“Cuộc chiến cô nói, bọn ta nhất định sẽ đi!” Liên Liên nghiêm túc nói."Tốt.” Diệp Tố gật đầu, “Chúng ta ở thượng giới chờ các ngươi.”……Sau đó, Diệp Tố lại đến Hợp Hoan Tông.Kỳ thật trước đó nàng đã truyền tin đề cập qua cuộc chiến ở thượng giới, nhưng vẫn muốn đích thân đi một chuyến.Khi Diệp Tố đến Hợp Hoan Tông, bên trong rất náo nhiệt, bởi vì sư tổ bọn họ đang độ phi thăng lôi kiếp.Phi thăng lôi trên không cảm ứng được Diệp Tố, hơi tạm dừng một lát, sau đó nó bùng cơn giận, đánh không được Diệp Tố, chẳng lẽ hai đại năng Độ Kiếp hậu kỳ dưới đó, nó cũng đánh ko được hay sao, hừ...ai cũng đừng hòng tránh thoát!Đánh chết hết bọn Tu Chân âm hiểm xảo trá này!!!Diệp Tố cũng chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua phi thăng lôi, sau đó bước đến bên Nhan Hảo, Mai Cừu Nhân.“Diệp Tố?” Nhan Hảo vừa xoay đầu thì nhìn thấy Diệp Tố, lại theo bản năng nhìn phía sau nàng, “Du sư đệ đâu?”Hai người này cả ngày dính với nhau, hiếm khi thấy bọn họ tách ra.“Đi thượng giới rồi.” Diệp Tố thuận miệng nói.“A, Du sư đệ phi thăng?” Mai Cừu Nhân kinh ngạc, “Vậy sao ko thấy hắn độ phi thăng lôi kiếp?”“Hắn không cần độ phi thăng lôi kiếp.” Diệp Tố lại lấy ra một cái ngọc giản, “Đây là một ít ảo thuật ta học được từ Thượng Thần Hợp Hoan Tông.”“Cho chúng ta sao?” Mai Cừu Nhân thụ sủng nhược kinh, muốn nhào tới ôm Diệp Tố, “Diệp Tố, ngươi đúng là người tốt!”Diệp Tố thối lui tránh thoát hắn ôm, ko ngờ Nhan Hảo lại vọt lên, ôm lấy nàng dùng sức cọ cọ.“Diệp Tố, ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sớm ngày phi thăng thành Thần.” Nhan Hảo bị Diệp Tố đẩy ra, biểu tình ngượng ngùng, “Ta cũng muốn sớm gặp lại Du sư đệ.”“…… Hắn là của ta.” Diệp Tố mặt vô biểu tình cảnh cáo.“Chúng ta chỉ đứng kế bên ngắm chút thôi.” Nhan Hảo mở chiếc quạt lông, phẩy phẩy mặt mình, “Kỳ thật ta cũng rất nhớ Dịch sư đệ, không biết hắn ở Ma giới lăn lộn sao rồi.”Mai Cừu Nhân đối thượng giới thập phần tò mò: “Diệp Tố, trên đó mỹ nhân nhiều không?”Diệp Tố: “…… Các ngươi lên rồi biết.”Trên không phi thăng lôi còn đang dồn hết sức lực đánh người, toàn bộ tông môn tràn ngập khẩn trương cùng vui sướng, Diệp Tố lại ko hề trì hoãn, nàng xoay người đến Ngô Kiếm Phái.So với các tông khác, Ngô Kiếm Phái là bận rộn nhất, những tu sĩ từ phía tây chạy tới có hơn phân nửa là vào trong Đồ Thủ thành, muốn mưu cầu một con đường mới.Người nhiều thì dễ dàng xuất hiện tranh chấp, Ngô Kiếm Phái lại là đệ nhất đại tông ở phía đông, tất nhiên phải đảm đương trách nhiệm.Cho nên thời điểm Diệp Tố đến, Đồ Thủ thành nơi nơi đều có đệ tử Ngô Kiếm Phái duy trì trật tự.Ở trên đường nàng đụng mặt Từ Trình Ngọc, hắn vừa mới đối phó xong mấy tu sĩ ỷ vào thực lực gây rối, đang chuẩn bị áp giải người đi, vừa nhấc mắt liền thấy Diệp Tố.Từ Trình Ngọc giao người cho sư muội bên cạnh, nhìn về phía Diệp Tố hỏi: “Ngươi sao lại rảnh rỗi đến đây?”“Ta nhớ rõ lúc ở tông môn đại bỉ, ngươi rất muốn cùng ta so....” Tầm mắt Diệp Tố dừng ở bên hông Từ Trình Ngọc, “.... kiếm.”Từ Trình Ngọc trong mắt xẹt qua ý cười: “Ta chưa từng thấy ngươi dùng kiếm đối chiến, vẫn luôn muốn có cơ hội học hỏi.”“Cho nên hôm nay ta tới so một lần.” Diệp Tố khom lưng nhặt lên một thanh kiếm dưới đất vừa rồi ẩu đả còn chưa thu dọn, vươn ngón tay búng búng thân kiếm, nghe nó phát ra thanh âm, “Miễn cưỡng có thể sử dụng.”Từ Trình Ngọc cũng không nói nhiều, làm một thủ thế, ra hiệu sư đệ sư muội mang theo người cách xa, sau đó quay đầu rút kiếm ra, đối Diệp Tố nói: “Mời.”Hai người đứng đối diện nhau, trong mắt mang theo nhàn nhạt ý cười, đường phố hai bên sớm đã dọn sạch, vô cùng trống trải.“Mời.”Diệp Tố vừa dứt lời, thân hình Từ Trình Ngọc động một cái nhanh như chớp.Hắn cầm kiếm huy khởi, âm thanh xé gió, hướng về phía Diệp Tố ko hề lưu tình.Diệp Tố bước một bước, thanh kiếm thuận thế nghiêng một góc, chỉ thẳng vào yết hầu Từ Trình Ngọc, kiếm quang lưu chuyển, rõ ràng chỉ là một thanh kiếm bình thường, thế nhưng ở trong tay nàng lại phảng phất như là Thần kiếm.Mọi người tránh ở cách đó không xa vây xem, không khỏi hít hà một hơi, sợ Từ Trình Ngọc bị một kiếm này chọc trúng.Nhưng làm chúng nhân kinh ngạc chính là, Từ Trình Ngọc ko chút nào sợ hãi, không phải bởi vì đối phương là Diệp Tố, cũng không phải bởi vì trận đấu của hai người không phải là quyết đấu sinh tử.Từ Trình Ngọc một khi cầm kiếm, sẽ không có cảm xúc gì khác, trong mắt hắn bấy giờ chỉ có kiếm, đừng nói là sợ hãi, người đối diện là ai hắn cũng không thèm để ý.Chỉ thấy hắn ko lùi chút nào, cổ tay vừa chuyển, khuỷu tay phát lực, ‘ keng ’ một tiếng, kiếm hóa thành lưu ảnh, cản lại kiếm của Diệp Tố.Chưa hết, kiếm ý Từ Trình Ngọc cực kỳ thuần túy, lúc nhất kiếm phá hạ, chung quanh đều bị bao phủ trong kiếm ý thuần túy cường đại.Không hề sợ hãi, thẳng tiến đối mặt.Đối chiến với một Từ Trình Ngọc như vậy, vô luận là ai đều cực kỳ đau đầu.Diệp Tố bị kiếm ý bức cho thoái nhượng mấy bước, cười một tiếng: “Ngươi tiến bộ không ít.”Nàng vừa nói vừa lắc tay, vốn dĩ là một thanh kiếm bình thường, lúc này lại như hoá thành bạch long du tẩu, kiếm ý thoát kiếm mà ra, đột nhiên sinh ra vạn đạo bóng kiếm, bức thẳng về phía Từ Trình Ngọc.“Các ngươi đều tiến bộ, ta cũng không thể lạc hậu.” Từ Trình Ngọc ôn hòa nói, hắn là đại sư huynh Ngô Kiếm Phái, theo lý nên giống một cây đại thụ, vì sư đệ sư muội che mưa chắn gió.Chỉ có trở nên cường đại, mới có thể thay sư đệ sư muội đối phó nguy hiểm.Mũi chân Từ Trình Ngọc dùng sức, thân hình xoay chuyển, kiếm tùy tâm động, lợi dụng kiếm ý chung quanh mình vẽ ra một cái lồng bảo hộ.Tốc độ hắn cực kỳ nhanh, Lồng kiếm ý thành công ngăn cản bóng kiếm Diệp Tố, nhưng ngay sau đó, Từ Trình Ngọc dường như cảm giác được gì đó, đồng tử hắn bỗng nhiên co rút lại, Diệp Tố biến mất.Không để cho Từ Trình Ngọc suy tư phản ứng, Diệp Tố lại đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, lúc này đây, kiếm của nàng trực tiếp đâm xuyên qua lồng phòng hộ.Từ Trình Ngọc chưa bao giờ cảm nhận được tử vong tới gần như thế, trong tình huống nghìn cân treo sợi tóc, hắn khắc chế sợ hãi đối với tử vong sát ý, mạnh mẽ giơ tay dựng thẳng kiếm ngăn trở thế công của Diệp Tố.“Keng ——”Hai kiếm chạm nhau phát ra âm thanh chói tai, cơ hồ một bên lỗ tai Từ Trình Ngọc bị chấn điếc.“Kiếm gãy.” Diệp Tố thu hồi kiếm.Nàng nhặt hai đoạn kiếm lên, chính là thanh kiếm hướng yết hầu Từ Trình Ngọc.Từ Trình Ngọc lúc này mới lấy lại tinh thần, ánh mắt dừng ở đoạn kiếm trên tay Diệp Tố, thật lâu sau cười khổ: “Nếu là một thanh kiếm tốt, ta thua càng khó coi.”“Không giống nhau.” Diệp Tố lắc đầu, “Cảnh giới của ta cao hơn ngươi quá nhiều.”“Lần sau đấu lại.” Từ Trình Ngọc bổ sung nói, “Chờ ta phi thăng thành Thần.”“Được.” Diệp Tố đáp ứng.Nàng ném đoạn kiếm trong tay, xoay người rời đi.Từ Trình Ngọc nhìn bóng dáng Diệp Tố, trên gương mặt trẻ tuổi ôn nhã lộ ra ý cười, trong mắt có chờ mong.Hắn chờ mong bọn họ lần nữa lại kề vai chiến đấu.……Địa phương cuối cùng ở Tu Chân Giới, Diệp Tố tìm đến chính là Định Hải thành, nàng muốn gặp Toàn Gia Anh.Lấy ra một nửa pháp khí Du Phục Thời để lại, cho Phá Nguyên Môn, lại đưa cho Toàn Gia Anh một ngọc giản luyện khí.Xong xuôi mới nhích người đi Ma giới.Nàng muốn tìm Dịch Huyền.Ma điện bị huỷ hoại, một Ma Chủ chết, còn Ma Chủ Đồ Vưu từ khi Linh Lung cốt phi thăng, liền biến mất không thấy, có lẽ là tránh ở đâu đó bế quan, không muốn quản việc Ma giới nữa.Hiện giờ, Dịch Huyền ở Ma giới bắt đầu thu nạp ma quân, xây dựng thế lực.Diệp Tố tìm một vòng, mới tìm thấy Dịch Huyền ngụ trong một ma thành.Dịch Huyền ngồi trên tường thành, trên người vẫn mặc đạo bào Thiên Cơ Môn, nếu không phải toàn thân ngập tràn ma khí, cùng với huyết lan diễm lệ giữa mày, thật ko chút nào nhìn ra hắn là một ma vật.Diệp Tố học bộ dáng của hắn, ngồi bên cạnh, hai người không ai nói lời nào, cùng nhau ngồi trên tường thành, nhìn ma thành xa xa.“Khi nào đi?” Hồi lâu lúc sau, Dịch Huyền mới mở miệng hỏi.“Qua mấy ngày nữa.” Diệp Tố nhìn ma bên trong thành lui tới, bỗng nhiên nói, “Ta đã gặp mẫu thân đệ.”Dịch Huyền cũng không hỏi Diệp Tố gặp ở đâu, gặp khi nào, chỉ hỏi: “ Tỷ cảm thấy bà ấy thế nào?”Diệp Tố chống hai tay trên tường thành, một lát sau mới nói: “Mạnh mẽ, dũng cảm.”Hai người lại yên lặng ngồi một hồi.“Sư tỷ.” Dịch Huyền quay đầu nhìn nàng, “Thực xin lỗi.”Hắn vẫn luôn thiếu sư phụ cùng Đại sư tỷ một câu thực xin lỗi."Đệ là sư đệ, sư huynh sư tỷ đối tốt với sư đệ là chuyện đương nhiên.” Diệp Tố cười một tiếng, "Đệ đã trưởng thành rồi.”“Chờ Ma giới ổn định, đệ liền đi lên tìm mọi người.” Dịch Huyền nghiêm túc nói.“Được.” Diệp Tố đứng dậy, bỗng nhiên duỗi tay sờ sờ đầu Dịch Huyền, trước khi hắn kịp phản ứng đã nhanh chóng rời đi, còn lưu lại một câu, “Sư tỷ muốn làm như vậy lâu rồi.”Dịch Huyền thật lâu mới thu hồi ánh mắt, thấp giọng nói: “Đâu có nói là không cho tỷ sờ.”……Yêu giới, tại một yêu sơn sâu không thấy đáy, một người ăn mặc rách rưới từ đáy vực bò lên, hai tay hắn bám trên mỏm đá, pháp trượng bị gãy đôi cột chặt phía sau lưng.Chờ hắn trở thành Độ Kiếp kỳ, nhất định phải chơi chết Lục Trầm Hàn.Cốc Lương Thiên rủa sả trong lòng, ko lâu nữa hắn sẽ lên tới Độ Kiếp kỳ, thời điểm hắn ăn quả bồ đề đã nhảy vọt thành Đại Thừa hậu kỳ đỉnh rồi.Bất quá…… Hắn vẫn muốn tu luyện đến Độ Kiếp kỳ trước, không, vẫn là Độ Kiếp hậu kỳ đỉnh đi.Hiện giờ hắn không phải đệ tử Vạn Phật Tông, sư phụ chắc chắn không giúp, mà còn sẽ hại hắn. Côn Luân lại là đệ nhất đại tông, hắn đấu không lại, trừ phi trở thành Độ Kiếp hậu kỳ đỉnh, bọn họ mới không đối phó được hắn.Cốc Lương Thiên ở dưới chân núi thiếu chút nữa bị yêu thú nuốt, hiện giờ thật vất vả mới bò lên tới.Vẫn là chờ tu luyện đến Độ Kiếp hậu kỳ đỉnh, gần đến thời điểm phi thăng, mới đi tìm Lục Trầm Hàn tính sổ.Chuyện quan trọng phải từ từ mưu tính mới được.Cốc Lương Thiên một bên suy tư, một bên từ chân núi bò lên.Nhưng lúc hai tay hắn bắt lấy mỏm đá, đầu mới nhú lên, liền nhìn thấy một đôi chân.Thân thể Cốc Lương Thiên cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt Diệp Tố.“Đã lâu không thấy.” Diệp Tố mỉm cười.Cốc Lương Thiên: “……”Quá mức khiếp sợ, thế nên hai tay Cốc Lương Thiên không bám chặt, thiếu chút nữa lại ngã xuống.Diệp Tố bước tới, duỗi tay đem người kéo lên.Cốc Lương Thiên bị kéo lên, kinh hồn táng đảm: “…… Cảm ơn.”Hắn cảm giác Diệp Tố có điểm kỳ quái, chẳng lẽ nàng cũng muốn giết mình?Tân Phật tử bị nhốt ở chân núi không biết bên ngoài thiên biến vạn hóa, vẫn còn đắm chìm trong thế giới của mình.“Không cần cảm ơn.” Diệp Tố nhìn Cốc Lương Thiên ngã ngồi dưới đất, tầm mắt đảo qua pháp trượng bị gãy đôi sau lưng hắn, từ trong túi Càn Khôn lấy ra một pháp trượng hoàn toàn mới cho hắn.“Cho ta?” Cốc Lương Thiên khiếp sợ nhìn Diệp Tố, càng cảm thấy nàng thêm kỳ quái.“Là đồ của tiểu sư đệ ta, hắn ko dùng, nên lấy ra phân phát.” Diệp Tố nhìn chằm chằm Cốc Lương Thiên dơ hề hề nói, “Nhanh chóng phi thăng.”“A?” Cốc Lương Thiên không rõ nội tình.“Nếu ngươi muốn lưu lại Yêu giới, có thể đi tìm Tàng Lục, đến lúc đó cùng ông ta phi thăng thành Thần.” Diệp Tố lưu lại một câu cuối cùng, thân ảnh liền biến mất, trở về thượng giới.Cốc Lương Thiên: “?”Diệp Tố khi nào học được chiêu này? Nàng thoạt nhìn lại trở nên mạnh hơn trước.Cốc Lương Thiên trong lòng ê ẩm, tại sao hắn đã ăn quả bồ đề mà vẫn đuổi không kịp Diệp Tố?Diệp Tố căn bản không phải người!Cốc Lương Thiên trong lòng phẫn uất, nàng nói tìm Tàng Lục thì phải tìm Tàng Lục hả? Hắn không tìm, con đường tu luyện tốt là chính đạo.Đến khi Cốc Lương Thiên rời khỏi đỉnh núi, phát hiện toàn bộ tam giới đại biến, Côn Luân cùng Vạn Phật Tông hoàn toàn bị diệt sạch, lại là một chuyện khác.Tác giả có lời muốn nói:Mới vừa bò ra tới Cốc phật tử: Thế đạo thay đổi, Diệp Tố đối ta tốt như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com