TruyenHHH.com

Q2 Khong Can Loan An Va

Thần ở Thượng Trọng Thiên có thể thông hành khắp Tam Trọng Thiên, nhưng Thần ở hai nơi Trung - Hạ Trọng Thiên muốn lên Thượng Trọng Thiên phải có lệnh bài.

Lệnh bài thông hành này chỉ có các gia tộc Ngự Thần mới có.

Thượng Trọng Thiên tổng cộng có mười tám gia tộc Ngự Thần, tán Thần ở Trung - Hạ Trọng Thiên cầm lệnh bài gia tộc nào thì chính là quy phục gia tộc đó.

Có ba loại lệnh bài: Loại thường thấy nhất cũng làm người ta chướng mắt nhất chính là Phó Lệnh, cầm lệnh bài này tức là nô bộc Ngự Thần. Loại thứ hai là Khách Lệnh, thuộc về những Thần được Ngự Thần mời lên, có gia hạn thời gian từ ba đến mười ngày không hơn. Loại cuối cùng là Ngự Lệnh, có số lượng ít nhất cũng là loại được người người tôn kính nhất. Tán Thần ở Hạ-Trung Trọng Thiên muốn đạt được đều phải dựa vào thực lực của mình, số lượng giới hạn.

Có Ngự Lệnh trong tay, liền có đãi ngộ giống Ngự Thần, đi lại tự do khắp Tam Trọng Thiên, người lập được công tích, còn có thể tự lập môn hộ, ko phải phụ thuộc vào Ngự Thần nữa.

Cho nên đa số tán Thần lên được Thượng Trọng Thiên sẽ tìm Ngự gia bình thường một chút mà nương nhờ. Những Thượng Thần có thực lực mạnh mẽ tất nhiên đều lăm le vào hai gia tộc lớn, bất quá hiện giờ gia tộc số một ko ai khác ngoài Chung Ly gia.

Trước đây, cứ mỗi 50 năm, Thượng Trọng Thiên sẽ phát Ngự Lệnh một lần, nhưng sau khi có cuộc chiến ước định, mỗi năm các gia tộc Ngự Thần đều tuyển dụng trên dưới 10 tán Thần.

Bởi vì hẹn ước thi đấu ba năm sau, nên mục tiêu mà hai nhà Chung Ly gia, Du gia mời chào toàn là tán Thần có giá trị vũ lực cao.

Tất nhiên, Diệp Tố muốn đến Du gia, bất quá trước khi đến, nàng vẫn làm nghề cũ: luyện chế Thần Khí, sau đó đem bán.

Dù sao cũng là thượng giới, tuyệt đại đa số đều là tinh anh đến từ hạ giới, mặc dù chỉ là luyện khí sư nhưng mỗi người đều có tuyệt kỹ riêng.

Tuy là như thế, với bản lĩnh của Diệp Tố, nàng ở Trung Trọng Thiên lăn lộn không đến một năm liền có danh tiếng.

Vì có Phù Thế đại viện làm chỗ dựa, nàng chỉ phụ trách luyện khí, các vấn đề khác thì giao cho các vị tổ tông Thiên Cơ Môn phụ trách.

Có danh tiếng rồi thì Thần Khí luyện chế ra liền có thể bán lấy tiền hoặc đổi các loại tài liệu.

Đúng vậy, mặc dù phi thăng thành Thần, tới được thượng giới, nhưng vẫn phải kiếm tiền, chẳng qua hình thức tiền thay đổi mà thôi.

Diệp Tố cơ bản không có dùng qua, toàn bộ đều dành dụm.

“Diệp Tố!” Trọng Minh Thần ở bên ngoài gõ cửa, “Thượng Trọng Thiên bắt đầu tuyển chọn Ngự lệnh rồi.”

Diệp Tố từ trong phòng bước ra: “Người Du gia đã tới?”

“Đã tới.” Trọng Minh Thần gật đầu, “Ngươi mau đi đi.”

Gần một năm nay, ý định muốn tiến vào Du gia giấu không được mọi người ở Phù Thế viện, hơn nữa Thiên Cơ Thần từng có Ngự lệnh Du gia , bất quá Thiên Cơ Thần cuối cùng vẫn trở lại Trung Trọng Thiên kiến lập Phù Thế viện, lời đồn liền lắng xuống.

Diệp Tố cảm tạ Trọng Minh Thần, liền đi đến khu vực chính của Trung Trọng Thiên .

Xa xa, nàng nhìn thấy ko ít tán Thần tụ tập, hàng năm đều có người tới thử vận khí, đương nhiên cũng có rất nhiều tán Thần đến xem náo nhiệt .

Diệp Tố từ trong đám người chen vào thì nhìn thấy trên quảng trường bạch ngọc lộ thiên bày mười tám cái bàn, thế nhưng bàn của Chung Ly gia không có một bóng người.

Có lẽ là thấy nàng nhìn chằm chằm bên kia quá lâu, bên cạnh có tán Thần lắm chuyện, tốt miệng nói: “Đừng nhìn nữa, mới chỉ là ngày đầu tiên mà Chung Ly gia đã chọn được mười người lợi hại nhất Trung Trọng Thiên rồi.”

Không cần phải thi thố gì, hai bên trực tiếp nhìn vừa mắt, cầm lấy Ngự lệnh là có thể đi Thượng Trọng Thiên.

Ánh mắt Diệp Tố chếch đi, dừng ở bàn Du gia bên cạnh, một hàng người dài, thỉnh thoảng nhóm phía trước có người lắc đầu thở dài rời đi.

Nàng xếp ở một nhóm đằng sau, chậm rãi bước tới trước.

Qua một lúc sau, rốt cuộc đến phiên nàng, người ngồi trước bàn hẳn cũng là tán Thần, bên hông đeo một khối lệnh bài.

“Tên, đại lục sinh ra, tu đạo gì?” Đối phương ngẩng đầu hỏi.

“Diệp Tố, Phù Thế đại lục, luyện khí sư.” Diệp Tố nhất nhất trả lời.

Người nọ không dấu vết nhăn mày, lặng lẽ thở dài, buông thẻ bài trong tay nói: “Xin lỗi, chúng ta tạm thời không cần luyện khí sư.”

Ánh mắt Diệp Tố dừng ở chỗ trống mộc bài trong tay hắn: “Luyện khí sư biết đánh nhau, muốn hay không?”

“A?” Đối phương quả nhiên sửng sốt, trên dưới đánh giá Diệp Tố, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, “Ngươi vừa mới nói tên là…… Ngươi là Diệp Tố Phù Thế đại lục ?”

Tuy rằng không đến một năm, nhưng tên tuổi Diệp Tố không xa lạ gì với Tam Trọng Thiên, bởi vì Thần Khí nàng luyện chế ra vừa nhiều vừa lợi hại, hơn nữa lại là tán Thần mới vừa phi thăng, danh khí không hề nhỏ.

Diệp Tố gật gật đầu, sau đó chỉ vào mộc bài bị hắn buông xuống: “Ta đánh nhau cũng không kém đâu, có thể báo danh chứ?”

“Ặc, có thể...có thể…… Bất quá khi tỷ thí khó tránh khỏi dễ dàng bị đả thương.” Đối phương có ý khuyên nhủ, tuy rằng có luyện khí sư Thần Khí xác thật lợi hại, nhưng bọn hắn cần chính là tán Thần có thể tham gia vào cuộc đọ chiến kia.

“Viết đi.” Diệp Tố gõ gõ cái bàn nói.

“Được, được.” Người nọ ngơ ngác viết tên Diệp Tố xuống.

Hắn nhìn Diệp Tố cầm mộc bài đi khuất dạng, mới rốt cuộc hồi hồn, hơi thở uy áp của người này sao lại nặng như vậy?

Vài ngày sau, hắn liền biết nguyên nhân.

Bởi vì Diệp Tố xác thật là một luyện khí sư biết đánh lộn, còn là luyện khí sư giỏi đánh lộn!

Những người tham gia báo danh không ai có thể đỡ được một chiêu của nàng.

Đương nhiên cũng có người nói mấy tán Thần lợi hại nhất đã bị Chung Ly gia hốt hết rồi.

Bất quá nàng là người đánh giỏi nhất, có hi vọng nhất trong số những người đến Du gia mấy năm gần đây.

Diệp Tố lấy được Ngự lệnh. Trước một ngày rời đi, Thiên Cơ Thần tìm nàng.

“Ngươi muốn tham gia cuộc chiến này?” Thiên Cơ Thần hỏi Diệp Tố.

“Đúng vậy.” Diệp Tố không nói mình là từ vạn năm sau tới, càng không nói sự tình vạn năm sau.

Từ sau khi phi thăng, Thần lực bạo trướng, Ngự Thần cấm ngôn thuật, đối với nàng đã không còn tác dụng.

Chỉ là một khi nói ra, có lẽ sẽ khiến cho Phù Thế đại lục lâm vào khốn cảnh.

Diệp Tố muốn tự mình giải quyết chuyện này.

“Thượng Trọng Thiên không chỉ có cuộc chiến này, bọn họ vì Thần sơn, thường xuyên có tranh chấp.” Thiên Cơ Thần dặn dò nói, “Ngươi cẩn thận.”

Thần sơn là độc hữu tài nguyên của Ngự Thần.

Thượng Trọng Thiên cách vạn năm, liền sẽ sinh ra một số tòa Thần sơn. Mười mấy năm trước, Thần sơn cực kỳ khổng lồ được sinh ra, vừa vặn lại tọa lạc ở ranh giới giữa hai nhà Chung Ly gia và Du gia, lúc này mới dẫn đến tranh chấp nghiêm trọng, nên mới liên lụy đến tân sinh Ngự Thần, cuối cùng dẫn tới ước định cuộc chiến sau khi họ phi thăng trở về này.

Diệp Tố nhất nhất ghi nhớ, chuẩn bị rời đi...

“Từ từ.” Thiên Cơ Thần giữ chặt Diệp Tố, do dự một hồi, nhịn không được nhỏ giọng bát quái hỏi, “Nghe nói hạ giới có gã Yêu chủ cùng tên với tân Ngự Thần Du gia là đạo lữ của ngươi?”

“Ừm.” Diệp Tố không chút do dự thừa nhận.

Bởi vì không có chứng cứ chứng minh, Trọng Minh Thần bọn họ cũng không có tuyên bố ra, chỉ là ở Phù Thế đại viện rù rì bát quái với nhau một chút.

Thiên Cơ Thần buông Diệp Tố, chua lòm mà sách một tiếng: “Hai mươi mấy tuổi mà đã bày đặt có đạo lữ.”

Bà đây đã sống mấy vạn năm, vẫn còn là tổ tông độc thân đây.

Chẳng lẽ là quá mức trầm mê luyện khí?

Cũng không đúng, Diệp Tố còn điên hơn bà, lấy đâu ra thời gian tìm đạo lữ, thật kì quái.

Khi Diệp Tố bước ra khỏi Phù Thế viện, xe ngựa bay Du gia đã chờ sẵn, bất quá chỉ có một chiếc.

Sau khi nàng bước vào, mới phát hiện bên trong xe ngựa là một gian phòng nhỏ, hai người được tuyển chọn khác cũng ngồi ở bên trong.

“Sau khi đến Thượng Trọng Thiên, các ngươi có thể ở lại, nhưng mỗi ngày đều phải đi huấn luyện,” Tán Thần phụ trách đăng ký lúc trước đối bọn họ nói, “Các ngươi hẳn là biết mấy năm nay tán Thần lấy được Ngự Lệnh đều phải tham gia cuộc chiến đã ước hẹn này.”

Các tán Thần khác đều lên tiếng hồi đáp, đối với bọn họ mà nói, Du gia là lựa chọn tốt nhất.

Không biết qua bao lâu, xe ngựa ngừng lại, bọn họ theo thứ tự đi ra, đứng trên một con đường màu trắng như ngọc.

Diệp Tố rũ mắt nhìn ngọc gạch dưới chân, không hổ là Thượng Trọng Thiên, chỉ một khối ngọc chuyển phóng tới Trung Trọng Thiên thôi cũng là thứ tốt.

Những tán Thần còn lại càng không cần phải nói, hai mắt đều hoa cả lên.

Đến khi mười người nhìn ngó đủ rồi, người phụ trách mới mang bọn họ đến Du phủ.

Du phủ chính là Thần Điện mà bọn họ chỉ cần ngẩng đầu liền có thể trông thấy ở Trung - Hạ Trọng Thiên.

Không thể dùng hai chữ huy hoàng để miêu tả, nơi đây mỗi một chỗ đều toả ra tiên khí, bọn họ vừa bước vào liền có thể cảm thụ Thần lực trong cơ thể vận chuyển tràn đầy.

“Ngự Thủ, bọn họ chính là những tán Thần lấy được Ngự lệnh lần này.” Tán Thần phụ trách tuyển chọn bước nhanh về phía trước, giới thiệu với hai người đang đi tới, “Nàng chính là Diệp Tố, cũng là người đứng đầu lần này, thực lực không tồi.”

Diệp Tố ngước mắt nhìn lại, vừa thấy liền ngây ngẩn cả người.

Đối diện là hai vị Ngự Thần, một nam một nữ, thân mặc trường bào đen, tay áo viền chỉ vàng, cổ áo phối màu đỏ sậm, bọn họ không phải là đi tới, mà là bay tới, vạt áo nhẹ nhàng đong đưa.

Làm Diệp Tố sửng sốt không phải là trang phục bọn họ, mà là gương mặt hai người.

Quá giống.

Những chỗ đẹp nhất của hai người giống như đều tập trung ở tiểu sư đệ.

Vốn dĩ nàng đã xác định bảy phần, sau khi nhìn thấy hai vị này, đã biến thành mười phần.

Tiểu sư đệ nhất định là tân Ngự Thần hạ giới .

Hai vị Ngự Thần cũng đang đánh giá Diệp Tố, bọn họ sáng sớm thu được tin tức nói lần này thu được một tán Thần ko tồi từ Trung Trọng Thiên, thực sự biết đánh nhau.

Việc này đối với Du phủ mà nói là chuyện tốt ngất trời.

Phải biết rằng tán Thần có giá trị vũ lực cao tám chín phần mười đều bị Chung Ly gia mang đi.

Hơn nữa từ sau khi Chung Ly Khanh phi thăng trở về, Chung Ly phủ lấy được không ít bảo vật từ trong Thần cảnh.

Vị tân Ngự Thần này mới trở về không đến một năm đã được xưng là Ngự Thần mạnh nhất Thượng Trọng Thiên, không người nào có thể địch lại.

“Chư vị trước tiên nghỉ ngơi, qua mấy ngày nữa làm quen với Thượng Trọng Thiên.” Nữ Ngự Thủ nói với mười người.

Mọi người lục tục rời đi, hai người giữ lại Diệp Tố.

“Thiên Cơ Thần truyền tin nói đệ tử môn hạ của bà ấy phi thăng.” Du Ly Giáng nhìn Diệp Tố nói, “Chỉ là không nghĩ tới ngươi không chỉ biết luyện khí.”

“Cuộc sống bắt buộc thôi.” Diệp Tố bình tĩnh nói, thi thoảng ánh mắt bay tới nam nhân bên cạnh.

Nàng có chút thất thần nghĩ: Nếu che mặt người này lại, chỉ chừa ra cặp mắt, thật sự giống tiểu sư đệ đến chín phần.

Dung Nhai nhận thấy, không khỏi nhíu mày, tân tán Thần này thật không có phép tắc.

“Diệp tiểu hữu.” Ngự Thủ Du Ly Giáng trên mặt tươi cười, nhưng thanh âm lại mang theo ý cảnh cáo.

Diệp Tố bỗng nhiên hoàn hồn, giải thích nói: “Hắn rất giống với……”

Hai người đối diện nhìn chằm chằm nàng, chờ Diệp Tố nói ra một đáp án vừa lòng.

“Cha.” Cuối cùng miệng Diệp Tố nhảy ra một từ.

Cha tiểu sư đệ, hẳn cũng là cha nàng, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian.

Trong lòng Diệp Tố suy nghĩ, nàng hẳn là không có gọi sai.

Du Ly Giáng cùng Dung Nhai: “……”

Không chỉ có như thế, Diệp Tố lại nhìn thoáng qua phần dưới khuôn mặt Du Ly Giáng nói: “Cùng ngài cũng rất giống.”

Du Ly Giáng bình tĩnh một hồi mới nói tiếp: “…… giống cha ngươi?”

“Không.” Diệp Tố chậm rãi nói, “Nương.”

“……”

Không khí trầm mặc lan tràn giữa ba người.

Dung Nhai trên dưới đánh giá Diệp Tố, theo lý hẳn là hóa thành nam thân mới đúng, chẳng lẽ lúc hạ giới xảy ra sai lầm gì chăng?

Nhi tử biến thành nhi nữ?

Nghĩ như vậy, Dung Nhai do dự hỏi: “Ngươi không phải gọi là Du Phục Thời chứ?”

“……” Du Ly Giáng quay đầu nhìn đạo lữ của mình, “Phục Thời là huyết mạch chúng ta, đứng ở trước mặt sẽ có cảm ứng.”

Dung Nhai lúc này mới tỉnh ngộ: “Nàng nói rất đúng.”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com