TruyenHHH.com

[Q1] Quỷ Hôn - Phù Hoa

278 + 279 + 280

anhanhxinh123

Quỷ vương Dạ Quân vuốt mặt tôi và nói: "Những lời thừa thãi bản tôn không muốn nói nữa, em chỉ cần biết một điều. Từ đầu đến cuối, em không đủ tư cách để yêu cầu bản tôn từ bỏ em. Điều này chỉ có ta gật đầu mới được ! Nếu em còn cố gắng trốn thoát khỏi ta, chờ đợi em sẽ là tháp bảy tầng còn khủng khiếp hơn luyện ngục, nơi đó mới chính là nơi khiến cho ma quỷ sống không nổi chết không xong, ta sẽ không khách sáo mà để em ở trong đó hối lỗi vì nhưng việc mà em làm với bản tôn khi còn sống đâu, vì vậy sau này nương tử, vẫn nên suy nghĩ cho kỹ trước khi nói ra bất cứ điều gì. Em thực sự không xứng đáng với ta, nhưng bản tôn không bận tâm. Nếu em cảm thấy cuộc sống quá nhàm chán, có thể tiếp tục hỗn xược đến cùng như vậy."

Bây giờ, tôi có thể hiểu được cái gọi là luyện ngục tháp bảy tầng là cái chỗ ma quỷ nào. Tôi thậm chí còn không bằng một đứa trẻ. Mạc Thành Khiêm biết về quỷ giới nhiều hơn tôi, nhưng tôi lại không biết gì về nó.

Càng bình tĩnh và vô cảm, điều đó có nghĩa là tên này thực sự đang tức giận, chơi thật rồi đây. Ngay cả những lời đe dọa cũng chỉ nói ra rất nhẹ, anh ta dị thường đến mức nào cơ chứ!

Tôi cảm thấy rằng một khi anh ta đã nói ra thì nhất định sẽ làm được. Lúc này, tôi bị đe dọa đến cứng đơ cả người rồi. Không dám tùy ý tiếp lời anh nữa, nên chỉ đành nhìn anh với ánh mắt dè dặt.

Quỷ vương Dạ Quân từ từ đứng dậy. Tôi tự hỏi liệu anh sẽ không truy cứu nữa chăng, nhưng anh đột nhiên nói: "Còn ở đó ngây người làm gì, thay y phục cho bản tôn?"

Anh tự xưng là bản tôn trước mặt tôi, với giọng điệu tự xưng hô đó khiến tôi có cảm giác xa cách. Mang theo một tâm trạng bất đắc dĩ, tôi tiến đến cởi quần áo bỏ đai eo cho anh ta, hầu hạ anh đi ngủ.

Không nhớ rằng bắt đầu từ lúc nào mà tên chết tiệt này không còn xưng ta nữa, mà nói chuyện với tôi bằng giọng điệu đơn giản, nhưng lúc này, anh vô hình đang thể hiện một dáng vẻ cao cao tại thượng, đó chắc chắn không thể giả vờ được, mà thực sự coi mình là một vị vương khi đối diện với tôi, vì vậy tôi cảm thấy rằng vào lúc này bản thân phải thông minh hơn, không được thể thể hiện một thiếu sót nhỏ nào trước mặt anh ta.

Sau khi Quỷ vương Dạ Quân ngủ thiếp đi, tôi ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh anh. Bây giờ là mùa đông, vì vậy tôi đang mặc đồ ngủ dài, lạnh đến mức run lên, nhìn thấy chiếc mặt nạ trắng trên bàn cạnh giường ngủ của tôi, có một ánh sáng lạnh ảm đạm phát ra trong đêm, tôi vô thức siết chặt nắm tay, có thể là do vừa bị tên chết tiệt này dọa, nên giờ mới thấy hoảng loạn khi nhìn thấy chiếc mặt nạ đó.

Hai người nằm trên giường, có cảm giác xa cách, như thể hai người xa lạ nằm chung, không có cảm giác thân mật nữa, dù sao tôi cũng không biết đây có phải là sống chung nhưng không cùng suy nghĩ không, dù sao cũng cảm thấy xấu hổ và khó chịu không thể giải thích được, mọi người thường nói rằng, một ngày là vợ chồng, cả đời là vợ chồng, còn chúng tôi bây giờ coi là gì chứ?

Một cánh tay đặt lên người tôi, không biết lúc nào mà Quỷ vương Dạ Quân đã quay người nghiêng sang một bên, nói với tôi: "Giường ở đây quá cứng."

Ồ!

Tôi dường như nói rằng không ai ép anh ngủ ở đây, anh có thể quay về bạch ngọc mà, nhưng những lời này chỉ dám nghĩ trong lòng, làm người vẫn không nên thật thà như vậy thì hơn: "Ở nông thôn mọi người đều thích ngủ trên loại giường cứng này. Nếu không thì tôi có thể trải chăn dưới chỗ anh nằm, có thể sẽ mềm hơn chút!"

"Không cần! Có em làm đệm là đủ rồi!"

Hả?

Tôi chưa kịp hiểu những gì mà anh nói, anh đã lật người qua và đè tôi ở bên dưới anh. Quần áo tôi mặc đã bị cuốn đi, khi anh chồm lên, tôi lập tức cảm thấy sự thay đổi ở một số nơi của anh. Vừa mới hiểu được, mặt tôi trở nên nóng ran một cách khó hiểu. Có thể từ chối không? Tôi không dám!

Không có gì sai khi làm điều xấu hổ như vậy giữa chồng và vợ mà, đó là chuyện rất bình thường, nhưng tại sao tôi luôn cảm thấy khó xử?

Quỷ vương Dạ Quân bắt đầu hôn lên trán tôi, tóc, mắt, chóp mũi đến môi, mọi thứ đều tinh tế và mềm mại, tôi không dám di chuyển, để anh ấy chiếm lấy làn da của tôi từng chút một.

Lúc đầu, tôi vẫn đang đắm chìm trong sự đe dọa của anh ấy, nhưng khi anh ấy sâu thêm một chút, tôi từ từ thư giãn, cùng theo nhịp điệu của anh ấy vào cảnh đẹp.

Hôm nay, tên chết tiệt này lại dịu dàng một cách đáng ngạc nhiên. Hiếm khi có màn dạo đầu, mà vẫn có thể chầm chậm tiến vào. Khiến tôi có cảm giác được sự sủng ái trong lo sợ, nhưng đến nửa sau, tôi nghĩ rằng tôi đã sai rồi. Tên chết tiệt này chính là có đức tính đó, lúc đầu rất dịu dàng nhưng kết quả thì vẫn là con thú không thể khống chế.

Sau khi anh ta làm đi làm lại, tôi nhanh chóng ngủ thiếp đi vì mệt, khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, đập vào mắt tôi là tấm lưng trắng và rộng, một chiếc quần màu trắng vắt vẻo trên hông của anh ấy.

Ôi chúa ơi, mới sáng sớm đã thế này rồi, có phải quá quyến rũ rồi không!

Không phù hợp với những gì được dạy bảo nên tôi không nhìn nữa, lặng lẽ nhắm mắt và thì thầm điều gì đó trong lòng, nhưng tôi nghe thấy giọng nói trêu chọc của anh.

"Vừa rồi ta nghe thấy tiếng nương tử nuốt nước bọt. Có phải là đang thèm khát cơ thể của ta không?"

Tôi trả lời với một tiếng cười gượng: "Nhìn anh là để mắt tới anh. Người ngoài tôi còn chả thèm để mắt đến!"

Quỷ vương Dạ Quân cong môi mỉm cười và hỏi: "Có biết linh hồn của Triệu Thu Hoạch ở đâu không?"

Câu chuyển đề tài này có phải nhanh quá rồi không, đang nói chuyện kia đã nhảy qua Triệu Thu Hoạch rồi. Kiểu nhảy quãng này, tôi gần như suýt không theo kịp: "Làm sao mà tôi biết được, anh là lão đại của ma quỷ mà còn hỏi tôi?"

Ngay khi vừa nói xong, tôi suýt chút nữa thì tự lấy tay vả vào mặt mình, đúng là vết thương lành rồi thì lại quên, tên này vui giận thất thường. Rõ ràng là phải nhớ nịnh anh cho thật tốt, sao mới ngủ giấc dậy mà đã quên hết rồi chứ!

Một tiếng vo ve lạnh lẽo vang lên, Quỷ vương Dạ Quân chỉ tay hướng về phía tôi vẩy ngón tay rồi nói: "Lại gần đây, để tôi nói với em."

Tốt thế sao. Tôi vẫn hơi hoài nghi, nhưng để có câu trả lời, tôi vẫn lại gần.

Tôi biết rằng tên này chẳng có lòng tốt nào cả, anh thổi vào cổ tôi, tôi choáng váng, những sợi tóc dựng đứng, nổi cả da gà: "Lại trêu tôi!"

Quỷ vương Dạ Quân nhìn phản ứng của tôi liền mỉm cười và nói: "Sở Hiên! Triệu Thu Hoạch không chết trong tay của thứ trong khe núi, mà chết trong tay của Sở Hiên. Anh ta có liên quan đến thứ độc ác đó. Triệu Thu Hoạch lấy đồ từ trên người chết, vật đó đang ở trong tay của Sở Hiên. "

Lại là Sở Hiên, anh ta đúng là một tên vất vưởng không thôi mà, lại không hề lộ mặt, đột nhiên muốn xuất hiện để làm loạn hay sao? Thật đúng là khó chịu, theo từ thành phố đến nông thôn, rốt cuộc là anh ta muốn làm gì? Nhưng anh ta và cái thứ trong khe núi đó thì có liên quan gì đến nhau?

Vốn muốn hỏi về điều đó, nhưng nhìn thấy vị Quỷ vương Dạ Quân đang thể hiện một vẻ mặt không liên quan đến mình, tôi liếm môi, mới sáng sớm đã chẳng thú vị gì cả!

"Ta còn nhớ đêm qua nương tử nói một cách rất anh hùng rằng, muốn tự lập mà, không muốn dựa dẫm vào ta để thành đồ bỏ đi. Ta nghĩ rằng khí chất này không tồi, vì vậy ta không dự định nói thêm gì nữa."

Anh!

Trong lòng anh, có hàng vạn chữ đang bay lượn, nhưng khuôn mặt anh vẫn cười rồi nói: "Tôi nhớ đêm qua ở trên giường, anh không nói như vậy, sao mà cùng làm với tôi xong, đã lật mặt không nhận vậy?"

Quỷ vương Dạ Quân cố tình ghé sát tôi và nói: "Ồ? Có chuyện này sao? Đêm qua ta đã nói gì trên giường thế? Để nương tử ghi nhớ thế này?"

Cái này.

Tôi trả lời không nổi, có vẻ như tối qua thực sự không nói bất cứ điều gì cả, chỉ có tiếng ư a của tôi mà thôi: "Tôi, ý tôi là anh lợi dụng tôi, đương nhiên là tính rồi, tôi nhớ những gì tôi đã nói, chẳng phải là mấy việc đó hay sao, cùng lắm là tôi tự mình đến khe núi để kiểm tra, tôi chỉ muốn xem trong đó có gì, làm cho người ta thê thảm như vậy. "

"Dựa vào em, đi thì cũng sẽ chết mà thôi!" Quỷ vương Dạ Quân lắng nghe tôi nói với ý không tán thành và tiếp tục nói: "Đừng trách ta vì đã không nhắc nhở em rằng, thứ xấu xa trong khe núi đã thoát khỏi luân hồi của sự sống và cái chết, cái gọi là người sống đã chết, người chết mà lại là người sống, linh hồn của hắn không chịu sự cai quản của ta, em đừng đi gây rắc rối nữa thì tốt hơn! Mọi việc trên thế gian, không phải việc gì ta cũng tính toán trước được, mạng là của em, nhưng đừng vô cớ lấy nó ra làm trò đùa."

Ngất! Đang chơi chữ với tôi sao? Cái gì của người sống, người chết, nói trắng ra không phải là người chết sao? Trước kia tôi đã từng nghe thấy nhân vật như thế, sao ở chỗ khe núi này cũng có người thoát khỏi sống chết luân hồi chứ? Rốt cuộc hắn là thần thánh phương nào, có quan hệ gì với Sở Hiên?

Trước đó, Sở Hiên luôn nhớ nhung thứ ở trong bụng tôi, với tính tình người này chưa đạt được mục đích thì sẽ không dễ dàng từ bỏ. Trong khoảng thời gian này hắn ta vẫn không có động tĩnh gì, có phải có liên quan đến chủ nhân ngôi mộ này hay không, rốt cuộc hắn ta đang âm mưu gì?

Dù tôi sợ Sở Hiên, nhưng hắn ta đã nói hắn ta không dễ dàng giết người, thế mà lần này lại ra tay nặng với Triệu Thu Hoạch và mẹ hắn, điều này chỉ khiến tôi càng tò mò, rốt cuộc Triệu Thu Hoạch đã cầm thứ gì mới có thể dẫn tới họa sát thân này chứ?

Bí ẩn liên tiếp khiến tôi càng cảm thấy hứng thú với kẻ nguy hiểm trong khe núi, tôi thật muốn biết rốt cuộc là nhân vật nào ở bên trong, muốn vào trong nhìn xem, nhưng lão già chết tiệt thế nào cũng không đồng ý, ông không gật đầu tôi cũng không còn cách nào, ai bảo bản lĩnh của tôi kém cỏi, chưa có thực lực xuống động, có đi cũng là chịu chết.

Bây giờ đồ vật vẫn còn trong tay Sở Hiên, vậy không liên quan tới người trong thôn rồi, nếu kẻ nguy hiểm trong ngôi mộ nổi giận, cũng sẽ tìm hắn. Tôi cảm thấy, Sở Hiên sẽ không đến mức vì thứ này mà diệt toàn bộ thôn, phải biết một con quỷ ngay cả vụ án cướp bóc cũng muốn nhúng tay giúp đỡ, sao lại vô duyên vô cớ đi tàn sát thôn làng chứ?

Nghĩ tới đây, trong lòng tôi chợt cảm thấy khá an tâm, tôi nói với ông ba một tiếng, trước tiên gác chuyện này lại, không vội vàng được, mò mẫm luẩn quẩn không mục đích cũng không tìm ra manh mối gì. Ông ba không hỏi nhiều, nhưng đúng là nghe theo lời tôi, không tìm kiếm hồn phách Triệu Thu Hoạch khắp nơi nữa.

Tôi biết rất ít về quá khứ của Sở Hiên, đa số đều là nghe được từ chỗ Quỷ Vương Dạ Quân. Hắn trốn chạy khỏi địa ngục, liều mạng trở lại trần gian, chắc chắn là có lý do của hắn. Hắn là kẻ để đạt được mục đích sẽ không từ thủ đoạn. Bây giờ đi tới thôn Ly, tôi vẫn phải cẩn thận một chút mới được. Tôi không thể tiếp tục ỷ lại sự giúp đỡ của lão già chết tiệt nữa, ngộ nhỡ ông không ở bên cạnh tôi cũng phải có khả năng tự bảo vệ mình, trước khi hắn tìm được tôi, tôi cần phải nghĩ cách khiến bản thân mạnh lên mới được.

Việc Triệu Thu Hoạch cứ gác lại đã, sau này trong thôn cũng không xảy ra việc lớn gì, chuyện này dần dần cũng bị người trong thôn quên lãng.

Chớp mắt đã qua hơn mười ngày, sau khi đón năm mới, vào tết Nguyên Tiêu trước cửa từng nhà đều treo đèn lồng đủ loại màu sắc, hình dạng, vô cùng rực rỡ, rất đẹp.

Qua Nguyên Tiêu, Mạc Thư Nhiên lập tức phải theo Viêm Hoàng tới Quỷ giới, chuyện này trừ tôi ra không có bất kỳ người nào biết. Trước khi Tiểu Ni Tử đi tôi không muốn nói ra việc này, sợ mấy người chú tìm tới cửa gây sự.

Nhưng không biết tại sao, khi thấy người trong thôn ăn Tết vô cùng náo nhiệt, bận rộn, trong lòng tôi lại cảm thấy nặng nề như có đá đè lên, không hề cảm thấy thoải mái, luôn cảm thấy sắp có chuyện xảy ra.

Buổi trưa, tôi ngồi ở trong sân phơi nắng, bà nội mời cả nhà ông ba tới ăn cơm, họ trong phòng bếp tất bật. Đột nhiên có ông lão chừng năm mươi tuổi vọt vào, vừa thấy tôi đã hỏi chỗ của ông ba, nhìn ông ta vô cùng căng thẳng sợ hãi, nói chuyện lắp bắp, cứ lải nhải cái gì đã gặp quỷ, thoạt nhìn ông ta đúng là đã bị dọa sợ.

Gặp quỷ giữa ban ngày, việc này vô cùng ly kỳ, không phải đêm hôm khuya khoắt quỷ mới ra ngoài sao?

Sau khi nghe thấy ông ba đi ra, bảo ông lão đó nói rõ rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì.

Ông lão tên Ngụy Hồng Vĩ, là người hái thuốc trong thôn, sau Tết, trên núi có mọc một loại cây hơi kỳ lạ, giai đoạn sinh tồn rất ngắn, nên phải trong thời gian nhất định có thể tìm được, nên ông lão không để ý căn dặn của ông ba vẫn mạo hiểm đi tới phía sau núi hái thuốc.

Ngụy Hồng Vĩ biết chút y thuật, người trong thôn bệnh nhẹ, đau nhỏ đều sẽ chạy tới chỗ ông ta khám. Người này là người trung thực có trách nhiệm, khám bệnh lấy tiền đều rất có trác nhiệm, danh tiếng ở trong thôn khá tốt. Người hiền lành như ông ta lại có thể giữa ban ngày gặp quỷ, đúng là gặp quỷ.

Tôi nhìn thấy ông ta cõng giỏ trúc bên trong trống không, xem chừng còn chưa tìm được dược liệu đã gặp quỷ, nên vội vàng chạy trở về, bị dọa đến xanh mặt, đầu đầy mồ hôi, có thể thấy trong lòng ông ta sợ hãi tới mức nào.

"Lão Ngụy nói chậm một chút, rốt cuộc lão đã nhìn thấy gì thế?"

Ông ba để Ngụy Hồng Vĩ thở xong, bình tĩnh lại rồi nói. Sau khi nhấp một hớp trà nóng lấy lại bình tĩnh, ông ta mới nói: "Nếu không phải tôi nghĩ đến đầu xuân tuyết rơi, sau lập xuân cây cối tươi tốt, nên mới muốn đến chỗ sau núi ngày thường không có người qua lại, chắc chắn sẽ tìm được không ít thảo dược mới, nhưng mà không ngờ vừa đi tới đã nhìn thấy rất nhiều người mặc binh phục đi đi lại lại. Tôi còn tưởng là đang quay phim, đi tới gần nhìn mới phát hiện những người đó đều không có đầu, không mặt mũi, đều là quỷ."

Ông lão vừa nói vừa khóc, hệt như Lão ngoan đồng, cứ lẩm bẩm mình không nên cái gì cái gì, cảm giác thế giới nội tâm của ông ta cũng sắp sụp đổ rồi.

Ông ba híp mắt lại, vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Lão thật sự nhìn thấy một đám người, mà không phải một hai người ư?"

Ngụy Hồng Vĩ dậm chân một cái nói: "Ông ba, việc này không hù được người, tôi thật nhìn thấy một đoàn binh sĩ, nhìn giống như muốn đi đánh trận."

Nghe xong ông ba liên tục thở dài: "Lão Ngụy à lão Ngụy, sao không nghe lời tôi nói chứ, đã bảo mọi người đừng có đến phía sau núi, đừng có đi vào đi vào khe núi, sao lão còn dám xông vào chứ, lão già này, lão không muốn sống nữa phải không. Cái khác thì không nói làm gì, lão đem lá bùa này về đốt cho vào nước uống lập tức sẽ ổn thỏa, nhưng sau này đừng đến sau núi nữa, nơi đó không yên ổn, đêm hôm khuya khoắt cũng đừng đi ra ngoài, cứ ở trong nhà."

Ngụy Hồng Vĩ cảm kích nước mắt giàn dụa, ông ba lấy ra lá bùa bảo ông ta nhận lấy, đốt đi, rồi thả tro vào trong nước, quấy quấy để ông ta uống hết.

Tôi nhìn thấy trong chén đen sì đó còn có màu đỏ, lập tức thấy muốn ói. Nếu biết thuốc màu vẽ bùa chú kia là cái gì, tôi cam đoan ông lão kia nửa ngụm cũng không nuốt vào được. Nhưng người vì mạng sống, đến lúc đó không uống cũng phải uống nha.

Đợi Ngụy Hồng Vĩ đi rồi, tôi mới mở miệng hỏi ông ba: "Giữa ban ngày sao có thể gặp quỷ chứ, quỷ mà lão Ngụy nhìn thấy rất lợi hại phải không?"

Ông ba xua tay nói: "Cũng không lợi hại đến mức đó, nhưng vì cây cối ở khe núi rậm rạp, lại bị sương mù bao phủ lâu ngày, ánh nắng không chiếu tới được, nên mới có quỷ mạo hiểm ra hoạt động hít thở không khí trong lành. Sở dĩ ông ta có thể nhìn thấy những quỷ quái đó là vì đã lớn tuổi dương khí không đủ. Chà, chủ ngôi mộ không hề đơn giản, sau khi chết còn có quan binh chôn cùng, thân phận rất hiển quý."

Nghe xong tôi liên tục gật đầu, chỗ kia đã lâu không ai bước vào, giống như rừng rậm nguyên thủy, cây cối cao lớn, nhánh cây rậm rạp trùng điệp, ánh nắng thật không chiếu vào được, không có ánh nắng mặt trời chiếu sáng, tất nhiên âm khí tập trung dưới tán cây, có quỷ xuất hiện cũng bình thường.

"Sở dĩ lão Ngụy có thể nhìn thấy những binh lính đó, có lẽ liên quan đến đoạn thời gian trộm mộ trước kia. Mộ bị người ta đào bới, nên chủ nhân ngôi mộ muốn tăng cường phòng thủ, do đó mới phái binh lính quan sát xung quanh, kẻ nguy hiểm đó đã không muốn hại chúng ta, chúng ta cũng không nên đi trêu chọc hắn."

Tôi gật đầu, ông ba nói đúng lắm, người sống không cần thiết đi trêu chọc người chết, bên người có binh sĩ chôn cùng, không phải hoàng đế thì cũng là đại tướng quân, rất lợi hại.

Từ trộm mộ bút ký mà nói, dãy núi trong khe núi nhiều lần xuất hiện, giống như lưng rồng, đã có tướng long mạch, theo điển cố phong thuỷ thì đó chính là nơi chôn cất vật báu, người có thể được chôn ở đây nhất định là không đơn giản.

Trở lại phòng, dù nhất trí với kiến giải của ông ba, nhưng tôi vẫn khá tò mò về quan hệ giữa chủ nhân ngôi mộ và Sở Hiên. Dù lão già chết tiệt từng đề cập với tôi, Sở Hiên chết trong tay người phụ nữ mình yêu mến, nhưng trước đó có thể nói là rơi vào hoàn cảnh chúng bạn xa lánh. Nhưng không hề nhắc tới thân phận hắn, tôi không thể nào đoán ra được.

Bây giờ, Sở Hiên chậm chạp không lộ diện, tôi muốn hỏi hắn cũng không hỏi được, huống hồ nếu thật gặp mặt, tôi đã sớm bị dọa đến mất hồn rồi, nào còn dám hỏi chứ. Hơn nữa muốn hỏi cũng không có cơ hội, chỉ cần hắn gặp tôi, chuyện đầu tiên chính là phanh ngực mổ bụng, muốn đòi nửa cái mạng này của tôi, chà chà chà, vẫn là đừng gặp thì tốt hơn.

Sức mạnh tin đồn thật đáng sợ, lúc này còn chưa đến một giờ, toàn bộ người trong thôn đều biết lão Ngụy ở sau núi gặp quỷ, vì phòng hoạn nạn tương lai, tất cả người trong thôn đều tìm tới cửa, muốn ông ba cho lá bùa trừ tà mang theo phòng thân.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com