TruyenHHH.com

[Q1] Quỷ Hôn - Phù Hoa

127 + 128. Dưới giường có xác khô

anhanhxinh123

"Mạc Thất, bớt để ý chuyện không liên quan tới mình đi, có liên quan gì đến cậu đâu, cậu nhiệt tình như vậy làm cái gì!" Đặng Văn Nhi đã đứng ở trước cửa, rõ ràng là vì cô ta nghe được tiếng thét chói tai nên mới đi ra.

Tôi biết cô ta không có ác ý với tôi, nhưng tôi nghĩ ngày còn dài, vẫn nên chung sống hòa bình thì tốt hơn: "Cái cách nói này không đúng đâu, vẫn nên đi xem thử một chút đi, lỡ như đã xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?"

Tôi không quan tâm Đặng Văn Nhi làm thế nào, vẫn cố thêm can đảm đi tới phòng của Chương Linh Linh, nhưng còn chưa tới cửa, cô ta đã giống như bị điên lao tới, trực tiếp nhào vào trong ngực tôi.

"Cô không sao chứ!" Tôi đón lấy Chương Linh Linh, phát hiện cả người cô ta đều đang run rẩy, theo bản năng nhìn lướt vào phòng cô ta, phát hiện dưới giường cô ta có một cái chân, nói đúng hơn, có lẽ là cái chân chỉ còn lại da bọc xương.

Không thể nghi ngờ! Thứ dưới giường chính là một cái xác khô, trong không khí cũng không có mùi xác chết bị thối rữa, chứng minh thi thể này mới chết không bao lâu.

Bình thường thi thể ở hiện trường án mạng đều sẽ có máu thịt, nhưng dựa vào cái chân này mà nói, rõ ràng giống như bị người ta hút khô rồi vậy, chẳng lẽ là nó.....

Tôi vội vàng nhìn về phía Chương Linh Linh, quả nhiên nhìn thấy khí đen ở giữa ấn đường của cô ta, nếu tôi suy đoán chính xác, vậy thì thân phận cái xác khô này có lẽ là bạn trai của cô ta. Nhớ tới tối hôm qua, lúc trời sắp sáng, tên chết tiệt mới buông tha cho tôi quay về lại ngọc bội màu trắng, vào lúc đó, bọn Chương Linh Linh vẫn còn chưa kết thúc, nếu như là nữ quỷ làm loạn, rất có thể đã ra tay vào lúc đó.

Nữ quỷ này cũng thật là to gan nha, dám hại người dưới mí mắt của Quỷ Vương Dạ Quân, cô ta là đang ra oai với tôi à?

Chương Linh Linh giống như mất đi trí nhớ cầm lấy tay tôi hỏi: "Này, chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao dưới giường lại có thi thể? Có phải do mấy người giấu hay không? Mấy người muốn đối phó với tôi đúng không? Tôi vừa mới chuyển tới đây, chuyện này không liên quan tới tôi!"

Chưa nói tới chuyện cô ta không nhớ rõ hay là giả vờ không nhớ rõ, chỉ dựa vào dáng vẻ của cô ta lúc này, một chút thông cảm vừa xuất hiện trong lòng tôi cũng biến mất hết rồi!

"Chương Linh Linh, cô vu oan cho người khác cũng phải có giới hạn thôi có biết không? Mở to mắt nhìn thử xem anh ta là ai!" Tôi lạnh lùng kéo cô ta đi vào phòng, chỉ vào cái xác khô nói: "Người chết thành thế này, cô cho rằng trong phòng này sẽ không có mùi sao? Cô đã dọn vào đây được vài ngày, nếu chúng tôi giấu thi thể dưới giường của cô, trời nóng như vậy, sớm đã có ruồi nhặng trên xác chết rồi, cô có thể không ngửi thấy mùi hôi thối sao? Thi thể này rõ ràng là bạn trai của cô, hơn nữa vừa chết không bao lâu, trong phòng cô một chút mùi hôi thối của xác chết cũng không có, cô nói ai giết anh ta, ai giấu xác ở dưới giường đây?"

Chương Linh Linh vẫn không thừa nhận, cô ta ôm đầu la lớn: "Không thể nào, cô lừa tôi. Anh ta không phải bạn trai của tôi, tối hôm qua anh ấy đã về từ lâu rồi, sao có thể ở dưới giường của tôi được, đây không phải là sự thật."

"Cho dù cô có tin hay không, nếu đã xảy ra án mạng thì vẫn nên báo cảnh sát đi, cảnh sát sẽ điều tra rõ chân tướng thôi."

Tôi lười nói chuyện với Chương Linh Linh, trực tiếp gọi cho 110, gọi cảnh sát tới đây.

Trong thành phố cũng không giống ở nông thôn, nhà nào có người chết, chôn xuống đất là không sao nữa rồi, còn trong thành phố, đó cũng có thể là một vụ án giết người, phải báo cho cảnh sát giải quyết.

110 rất nhanh đã tới đây, bọn họ lập tức phong tỏa hiện trường, tách riêng chúng tôi ra một bên thẩm vấn.

Lúc cảnh sát hỏi tôi, tôi đã nói mình đang ngủ trong phòng, không nghe thấy gì cả, muốn tôi miêu tả quá trình Chương Linh Linh gì kia với đàn ông trước mặt một người đàn ông lớn tuổi, tôi cũng không mở miệng ra được.

Ghi chép lại cũng không mất bao nhiêu thời gian, bởi vì người chết được phát hiện ở trong phòng Chương Linh Linh, cô ta là đối tượng tình nghi cho nên bị tạm giam, cần phải điều tra thêm một bước nữa. Tôi và Đặng Văn Nhi được thả, nhưng bởi vì chỗ ở là hiện trường án mạng cần phải giữ gìn, cho nên hai người chúng tôi đều không thể tiếp tục về ở, phải đợi sau khi cảnh sát kết thúc vụ án này mới được, nghe nói quá trình này cần ít nhất ba đến bảy ngày.

Đặng Văn Nhi có thể đến chỗ của bạn cô ta ở nhờ, còn tôi thì không có người quen nào ở thành phố này, nên đành phải ở lại khách sạn.

Chúng tôi sửa soạn một vài vật phẩm sinh hoạt cần thiết và quần áo ưa thích dưới sự theo dõi của cảnh sát, sau khi để lại địa chỉ thì rời khỏi phòng thuê.

Cảnh sát nói cho chúng tôi biết, trước khi vụ án chưa kết thúc, không ai được rời khỏi thành phố này, hơn nữa còn cần bọn tôi phối hợp, gọi phải đến ngay.

Đặng Văn Nhi vốn đã rất có ý kiến với Chương Linh Linh rồi, đoán chừng ở trước mặt cảnh sát cũng sẽ không nói tốt cho cô ta. Bây giờ trong phòng thuê đã có người chết, cô ta sẽ không ở nữa, nói với chủ nhà muốn lấy lại tiền thuê, đối phương kiên quyết không đồng ý, tiền thuê nhà còn lại anh ta sẽ không trả.

Ở trong một cái nhà từng có người chết, tôi cũng cảm thấy không sao cả, cũng không phải chưa từng nhìn thấy người chết, chắc chắn sẽ không trả phòng, tôi mới đóng tiền chưa tới mấy tháng nữa, tuy rằng trong tài khoản của tôi còn gần ba trăm triệu tiền tiết kiệm, nhưng chín mười triệu cũng là tiền, không thể phung phí được.

Tôi tìm một khách sạn gần trường học để ở, gửi tin nhắn địa chỉ cho cảnh sát phụ trách ghi vào sổ, chưa đến mấy giờ, đã có người tìm tới cửa rồi.

Khoảng chừng hơn ba giờ chiều, có một người đàn ông trung niên để râu quai nón chưa đến bốn mươi tuổi gõ cửa phòng tôi, ông ta đưa giấy tờ chứng nhận ra, là một gã trinh thám, họ Vương, tên đầy đủ là Vương Quang Huy gì đó.

Sau khi mời ông ta ngồi xuống, Vương Quang Huy gọn gàng dứt khoát hỏi: "Theo tôi được biết, là cô báo cảnh sát cho Chương Linh Linh, hơn nữa còn biết cái xác khô kia là bạn trai của cô ta, có đúng hay không? Nhưng cô lại nói với cảnh sát, tối hôm qua cô ngủ rất sâu, cũng không biết phòng bên cạnh đã xảy ra chuyện gì, mà dựa vào lời khai của Chương Linh Linh, cô ta là đang tìm đồ mới phát hiện ra dưới gầm giường có giấu thi thể. Cô ta là người đầu tiên phát hiện, còn cô là người thứ hai, tôi muốn biết sau khi cô phát hiện thi thể còn có thể bình tĩnh phân tích, nhận ra thân phận của người chết bằng cách nào vậy? Cô còn có cái nhìn gì khác với vụ án này không?"

Lai giả bất thiện*! Tôi khẽ dừng rồi mới bình tĩnh nói: "Tối hôm qua trước khi ngủ, tôi còn gặp bạn trai của Chương Linh Linh, ở dưới một mái nhà thì luôn phải gặp nhau mà, đêm đó, bọn họ và bạn cùng phòng của tôi Đặng Văn Nhi còn xảy ra tranh cãi, lúc ấy tôi cũng có mặt, xem như từng gặp mặt mấy lần, nhận ra thân phận người chết cũng không khó mà, mặc dù người đã chết có xảy ra thay đổi, nhưng dáng vẻ ban đầu vẫn còn đấy, hơn nữa tôi nhớ rõ quần áo anh ta mặc tối hôm qua, còn có dáng vẻ và kiểu tóc của anh ta nữa, cho nên tôi có thể chắc chắn người chết chính là bạn trai của Chương Linh Linh!"

*Nguyên văn: Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai: đến tức là ko có thiện ý, có thiện ý đã ko đến.

Vương Quang Huy đáp lại một tiếng, ánh mắt của ông ta khi nhìn về phía tôi vẫn tràn ngập nghi ngờ như trước: "Cô còn là tân sinh viên đúng không, những đứa trẻ cỡ tuổi cô chưa từng nhìn thấy mấy cảnh tượng thế này, nhìn thấy thi thể còn có thể bình tĩnh kiểm tra phân tích, cô không sợ hãi sao? Cho dù cô có lớn gan hơn những người khác, nhưng khi phát hiện ra án mạng, phải giữ nguyên hiện trường trước, sau đó thì báo cảnh sát, đây là nghĩa vụ của công dân, cô thì lại làm ngược lại, cô nghĩ thế nào?"

Tôi ra vẻ kinh ngạc che miệng lại nói: "Lúc ấy, tôi cũng không có nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn biết người chết là ai thôi, cũng không muốn phá hoại hiện trường đâu! Ngài trinh thám, ánh sáng ban ngày tốt như thế, nằm úp sấp trên mặt đất đã có thể thấy rõ tất cả ngóc ngách trong phòng rồi, tôi cũng chưa đụng tới thứ gì hết, chỉ là nhìn xem mà thôi. Vả lại, người cũng đã chết rồi, anh ta cũng không thể nhảy dựng lên giết tôi được! Cần gì phải sợ chứ! Người sống còn đáng sợ hơn người chết nhiều! Chú thấy có đúng không?"

"Cô gái nhỏ, cô nói chuyện rất lợi hại đấy!"

Tôi cười cười với Vương Quang Huy rồi nói tiếp: "Tôi không biết chú tìm tới tôi để làm gì, nhưng cảnh sát đã chắc rằng tôi không phải hung thủ giết người rồi, chú nhìn hiện tượng mà xem, dáng vẻ của thi thể kia giống như đã chết rất lâu rồi, sao có thể nhìn ra là mới chết lúc rạng sáng được, theo tôi thấy, hung thủ này có lẽ không phải là người đâu, mọi người vẫn nên tìm một đạo sĩ xem thử thì tốt hơn."

Vương Quang Huy cười ha hả, ông ta nhướn mày nhìn về phía tôi: "Kết quả của pháp y bên kia cũng không có công khai ra bên ngoài, cô gái nhỏ, sao cô lại biết thời gian tử vong của người chết vậy?"

Chết rồi! Buột miệng nói ra rồi, không cẩn thận một chút mà đã để lộ rồi.

Tôi bĩu môi không vui nói: "Tôi nói có phải tất cả cảnh sát trinh thám đều đa nghi với người khác giống chú hay không vậy! Thật là, loại chuyện thế này, chú muốn một cô gái nhỏ như tôi phải nói ra thế nào đây!"

"Biết gì nói đó, không sao cả!"

"Được rồi, được rồi! Ngày hôm qua Chương Linh Linh làm với bạn trai cô ta trong phòng cả đêm, tôi còn ở phòng bên cạnh hai người họ, tiếng động quá lớn, cho nên nghe thấy khá rõ ràng! Nói như vậy, ngài trinh thám cũng hiểu đúng không! Có lẽ là tới khoảng rạng sáng thì mới ngừng lại, cho nên tôi đoán có lẽ người chết đã thăng trong lúc đó đấy. Tôi chỉ là một cô gái nhỏ thôi, chú cũng không thể bắt tôi gặp ai cũng nói ra chuyện này được, tất cả mọi người là người trưởng thành, làm chuyện đó cũng rất bình thường, người đã chết rồi, tôi cũng không muốn nói xấu người ta, cho nên dứt khoát không nói luôn!"

Vương Quang Huy đóng sổ lại, ông ta vuốt râu quai nón nói: "Thời gian tử vong mà cô đoán không có sai, đúng là người chết tử vong vào khoảng ba giờ đến năm giờ lúc rạng sáng, nguyên nhân tử vong chi tiết thì khá chuyên ngành, tôi chỉ nói đơn giản với cô, người chết là vì các chức năng trên cơ thể nhanh chóng biến chất cạn kiệt mà chết. Tôi thấy cô gái nhỏ là cô rất có suy nghĩ, tôi hy vọng cô có thể nói ra suy nghĩ thật sự của mình, giúp đỡ chúng tôi phá án."

Tôi ngất!

Thì ra người này tới tìm tôi không phải vì coi tôi là đối tượng tình nghi, mà vì muốn mượn tôi để phá án!

Chậc chậc chậc, mua bán thế này không có lời, phá án cho cảnh sát cũng không có tiền! Làm không công còn chưa tính, chỉ sợ tôi vừa nói ra suy nghĩ thật sự, ông ta sẽ xem tôi như người bị thần kinh ấy chứ. Người làm cảnh sát bình thường đều là chiến sĩ chính nghĩa, sao có thể tin tưởng chuyện quỷ thần được, tôi muốn nói với ông ta, người chết tử vong vì bị nữ quỷ hút khô máu huyết, kết quả không phải ông ấy bị bệnh, thì là tôi điên rồi.

Dù sao, bây giờ nữ quỷ kia đã hại người rồi, nếu như cô ta nhắm vào tôi, đến lúc đó sẽ chủ động xuất hiện, người của địa phủ tự nhiên sẽ tìm được nó, để Quỷ Vương Dạ Quân ra mặt giải quyết, vụ án này cũng có thể kết thúc thuận lợi, tôi cũng không muốn làm anh hùng, có thể từ chối thì từ chối thôi!

"Chú trinh thám, tôi cũng không có gì suy nghĩ gì đâu, chỉ là người chết thoạt nhìn khá là kỳ dị, tôi còn đến từ nông thôn, cho nên có chút mê tín thôi! Về chuyện trên đời này có quỷ hay không, mỗi người đều khác nhau, nếu chú tin, nó sẽ có, còn nếu không tin, thì cũng không sao cả! Nếu như chú muốn hỏi ý kiến gì đó, tôi vẫn cảm thấy chú nên đi tìm một hòa thượng đạo sĩ gì đó tới xem thử, sẽ giúp đỡ được cho vụ án!"

Vương Quang Huy lại cười ha hả xoay người, lấy một túi niêm phong từ trong túi ra, đẩy tới trước mặt tôi:"Đây là của cô đúng không!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com