TruyenHHH.com

[Q1] Ép Thành NPC Đặc Thù Trong Trò Chơi Vô Hạn.

👾 [Thành Trò Chơi]. 129

nappingdoor

Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)

.

.

.

Về cơ bản thì cả hai người đều mang theo luồng khí lạnh, tâm trạng cũng chẳng tốt đẹp gì, nên không ai để ý tới người đứng bên cạnh.

Dù sao thì bên cạnh Nguyễn Thanh vẫn còn cách một người chơi nữ.

Trên người cô còn có mùi nước hoa oải hương nhè nhẹ, khiến hai người kia không kiên nhẫn, phải nghiêng người nhường sang bên.

Điều ấy chứng tỏ cả hai người họ đều ghét mùi này.

Vì khoảng cách cũng không quá gần nên Nguyễn Thanh không thể chắc chắn hai người kia có phải là Tô Chẩm và Lý Thư Dương hay không, chỉ hơi nghi ngờ một chút.

Nhưng dù là ai đi nữa, thì hai người này cộng thêm tên giống người chơi tinh anh kia trông cũng không đơn giản chút nào.

Cho thấy cả ba người đều muốn gia nhập hiệp hội này.

Đó là bởi hiệp hội này là hiệp hội Vĩnh An sao?

Không, tuyệt đối không đơn giản như vậy.

Ở khu chủ thành của trò chơi, hiệp hội đâu có thiếu, Vĩnh An cũng chẳng nằm top đầu.

Hơn nữa không biết vì lý do gì, tỷ lệ sống sót của thành viên hiệp hội Vĩnh An vẫn luôn thấp, nên mới phải liên tục tuyển người.

Nếu không phải vì Vĩnh An, thì khả năng rất cao là vì phó bản mà công hội này sắp tham gia.

Lúc tra cứu thông tin về phó bản trong game, Nguyễn Thanh đã phát hiện trong tình huống bình thường, người chơi không thể tự chọn phó bản mình muốn vào.

Nhưng nếu có vật phẩm mấu chốt liên quan đến phó bản đó, hoặc một số đạo cụ đặc biệt nào đó, thì có thể thông qua chúng để bước vào phó bản tương ứng.

Vì thế nên cậu mới tính tạm thời gia nhập hiệp hội này, thử xem liệu có tránh được việc bị hệ thống chủ chọn ngẫu nhiên phó bản cho mình hay không.

Nhưng giờ xem ra, phó bản mà hiệp hội này định đi rõ ràng có vấn đề rất lớn, nếu không cũng chẳng thu hút được những người chơi không đơn giản như vậy tới xin gia nhập.

Huống hồ nếu hai người kia thật sự là Tô Chẩm và Lý Thư Dương, thì độ khó chắc chắn không thể thấp hơn phó bản do hệ thống chọn ngẫu nhiên.

Dù sao hai người đó đều quen cậu, tới lúc đó càng khó để cậu che giấu thân phận.

Không cần suy nghĩ nhiều, Nguyễn Thanh lập tức đổi ý. Dù sao ban đầu cậu cũng không thật sự định gia nhập hiệp hội gì.

Cậu theo bản năng siết chặt tờ đơn xin gia nhập trong tay, định rút lại.

Không ngờ người chơi nữ bên cạnh cũng phát lực, kéo mạnh tờ giấy không chịu buông.

"Xoẹt!" Tờ đơn xin gia nhập bị xé làm đôi, mỗi người giữ một nửa.

Nguyễn Thanh: "......"

Tiếng xé giấy không quá lớn, nhưng vẫn thu hút ánh mắt của vài người đang điền đơn xin gia nhập.

Khi hai người kia nhìn qua, Nguyễn Thanh cảm thấy sống lưng lạnh toát, tay cầm nửa tờ giấy cũng không kiềm được run lên.

Vừa nãy còn chưa dám chắc, giờ thì cậu xác định luôn hai người đó chính là hai người quen cũ kia.

Trong đầu cậu lập tức gọi hệ thống,【 Hệ thống, ở Thành trò chơi có thể dùng đạo cụ không? 】

【 Không thể. 】Hệ thống đáp rất dứt khoát.

Nguyễn Thanh không do dự, mở miệng nói ngay, giọng đầy chắc chắn,【 Nhưng anh có thể cấp cho tôi quyền sử dụng đạo cụ, đúng chứ? 】

Hệ thống im lặng, không trả lời câu hỏi đó.

Nhưng sự im lặng ấy rõ ràng là ngầm thừa nhận. Nó quả thật có quyền hạn đó.

Nguyễn Thanh nói tiếp, tốc độ nhanh hơn bình thường,【 Cho tôi dùng một lần, tôi sẽ không truy cứu chuyện đạo cụ trong phó bản đầu tiên nữa. 】

Lời này cậu không nói chơi. Nhìn thái độ của hệ thống là biết, món đạo cụ trong phó bản đầu tiên chắc chắn là hệ thống không định đưa cho cậu.

Vậy thì chi bằng đổi lấy một cơ hội.

Nếu không, để hai người kia nhận ra thì phiền phức to.

Hệ thống nghe xong thì ngập ngừng một chút, như đang do dự, cũng giống như đang liên hệ với hệ thống chủ của trò chơi.

Hai giây sau, hệ thống đáp,【 Được. 】

......

Trên thực tế, suy đoán của Nguyễn Thanh hoàn toàn chính xác. Hai người kia quả thực là Tô Chẩm và Lục Như Phong đã cải trang.

Hệ thống chủ của trò chơi tuy không cố tình nhằm vào những người chơi top bảng như họ, nhưng thái độ từ trước tới nay chưa từng thân thiện.

Phó bản《 Khu Tây Sơn 》bị sập và phải đóng cửa, hai người bọn họ cũng có trách nhiệm. Điều này càng khiến họ đắc tội hệ thống chủ.

Mà hiệp hội Vĩnh An thì lại to gan vô cùng.

Bởi vì trùm cuối Huyết Ảnh trong phó bản《 Huyết Ảnh Quỷ Dị 》 nhà họ Dương đã thức tỉnh trong《 Khu Tây Sơn 》,dẫn tới việc phó bản gốc mất trùm cuối.

Không biết từ đâu mà Vĩnh An nghe được tin này, bắt đầu nảy ra một ý tưởng táo bạo.

Ý đồ dùng sinh mạng của hàng loạt người chơi làm vật hiến tế, nhằm chiếm được sức mạnh của Huyết Ảnh.

Nói trắng ra là muốn tạo ra một thần minh gần giống trùm cuối Huyết Ảnh thông qua việc cướp đoạt đạo cụ siêu cấp S trong phó bản.

Chuyện có thành hay không chưa biết, nhưng số người chơi chết trong phó bản đó đã quá nhiều. Đây là điều hệ thống chủ không thể bỏ qua.

Vì vậy mới cử hai người kia tới xử lý việc thiếu trùm cuối trong phó bản nhà họ Dương.

Bị hệ thống chủ nhằm vào là chuyện cực kỳ phiền toái. Dù không chết cũng chẳng còn mấy thời gian để tìm người nọ.

Hai người đó dù có ghét nhau tới đâu cũng buộc phải hợp tác để giải quyết chuyện của phó bản《 Huyết Ảnh Quỷ Dị 》.

Thế nên cả hai mới cải trang, tới công hội Vĩnh An điền đơn xin gia nhập, chuẩn bị cùng đám người chuẩn bị tiến vào phó bản kia.

Tiếng giấy bị xé bất ngờ khiến cả hai ngẩng đầu, nhìn về phía phát ra âm thanh.

Nhưng lại bị người chơi nữ chắn mất tầm nhìn, chỉ thấy thấp thoáng một bóng lưng.

Hai người nhìn thấy bóng lưng ấy thì khựng lại, bản năng liếc nhìn về phía người chơi nữ đang đứng chắn trước mặt.

"Ôi chao." Nhưng còn chưa kịp nhìn rõ, thì trước cửa vang lên một tiếng kêu thất thanh.

Hóa ra có hai người vô ý va vào nhau ngay lối ra vào hiệp hội.

Người đang chuẩn bị rời đi vội vàng xin lỗi, "Xin lỗi, tôi không cố ý, cậu không sao chứ?"

Người bị va phải lắc đầu, "Không sao."

Hai người lướt ngang qua nhau, chẳng ai để tâm tới sự cố nhỏ đó.

Chỉ là giọng nói của người bị đụng nghe quen đến kỳ lạ, giống như...... người mà hai người đang tìm.

Tô Chẩm và Lục Như Phong lập tức nhìn về phía cửa. Người nọ đã bước ra khỏi hiệp hội.

Không cần suy nghĩ, cả hai ném luôn tờ đơn xin gia nhập, lập tức đuổi theo.

Tuy diện mạo và vóc dáng đã thay đổi, nhưng chắc chắn đó là người bọn họ muốn tìm!

Cậu đã tới Thành trò chơi rồi!

Cậu quả nhiên là người chơi......

Nguyễn Thanh nhìn hai người đuổi theo, thầm thở phào một hơi thật sâu.

"Xin lỗi, tôi có việc cần giải quyết gấp nên tạm thời không gia nhập hiệp hội được." Cậu mỉm cười xin lỗi với người chơi nữ, rồi vo tròn nửa tờ đơn trong tay, ném vào thùng rác bên cạnh.

"Tôi còn chút chuyện, đi trước nhé."

Nói xong, Nguyễn Thanh không buồn quan tâm phản ứng của người chơi nữ, quay người rời đi.

Người chơi nữ cũng không cản cậu, chỉ lặng lẽ, dịu dàng dõi theo bóng cậu rời đi.

Sau khi Nguyễn Thanh đi rồi, cô cúi đầu nhìn thùng rác.

Tờ đơn xin gia nhập sau khi được người chơi điền xong, chỉ cần lưu lại thông tin là tự động trở thành tài sản của công hội.

Hoàn toàn không cần sự đồng ý của người chơi.

Bởi vì việc điền đơn gia nhập này, trên thực tế đã được xem là biểu thị sự đồng ý rồi.

Tuy nhiên, nếu là muốn cùng người trong công hội tiến vào cùng một phó bản, thì vẫn cần tổ đội. Yêu cầu này mới cần người chơi xác nhận.

Thế nhưng hội trưởng hiệp hội Vĩnh An lại có một món đạo cụ đặc biệt, một món không cần tổ đội cũng có thể khiến các thành viên công hội cùng tiến vào phó bản......

Người chơi nữ im lặng nhìn thùng rác vài giây, cuối cùng cũng vò nát nửa tờ giấy còn lại trong tay, ném thẳng vào trong đó.

Thôi vậy.

Từng này người chơi là đủ rồi, thiếu một cũng chẳng sao.

Nhưng tờ giấy cô vừa ném đi được nửa chừng thì bị người khác chặn lại.

Người chơi nữ ngẩng đầu nhìn về phía người đã bắt lấy tờ giấy, giây sau lập tức mở to mắt, "Hội, hội phó?"

Người đàn ông lạnh lùng liếc cô một cái, "Ghi vào."

Người chơi nữ hoảng hốt cúi đầu, vội vã đáp lời, "Vâng ạ."

Cô nhặt nửa tờ giấy từ thùng rác lên, đưa cho người chịu trách nhiệm ghi danh thành viên công hội, để đối phương thêm thông tin của Nguyễn Thanh vào hệ thống.

......

Khi hai người kia đuổi theo ra ngoài, Nguyễn Thanh đã gần như chắc chắn về thân phận của họ.

Đó hẳn là Tô Chẩm và Lý Thư Dương.

Để tránh bị hai người kia nhận ra, cậu lập tức rời khỏi địa bàn hiệp hội Vĩnh An.

Chỉ tiếc là đạo cụ vừa đến tay đã dùng mất cơ hội duy nhất.

Nhưng nếu không dùng, e rằng sẽ phải đối đầu trực diện với hai người kia.

Hiện giờ cậu chỉ tùy tiện đổi một gương mặt hệ thống, rất dễ bị nhận ra.

Với tính cách bá đạo của hai người kia, nếu bị phát hiện thì e rằng khó thoát thân.

Dù vậy, cũng coi như vừa lúc có cơ hội tìm hiểu tác dụng của 'Huyễn Hồn Linh'.

Muốn sử dụng Huyễn Hồn Linh để nhập vào thân thể người khác thì trước tiên phải chọn mục tiêu.

Nếu đối phương đang trong trạng thái tỉnh táo, việc nhập vào thân thể sẽ tiêu hao tinh thần, muốn cướp quyền điều khiển thân thể lại càng khó khăn hơn.

Trừ phi tinh thần lực của mình mạnh hơn đối phương gấp nhiều lần.

Vì vậy khi lựa chọn, Nguyễn Thanh đã chọn một người chơi mới nhìn có vẻ là tân thủ, nhưng dù như thế, cậu vẫn cảm thấy hơi mệt về mặt tinh thần.

Giống hệt với năng lực của Vương Thanh, muốn hoàn toàn khống chế được thân thể của đối phương, tốt nhất nên đợi khi họ đã ngủ hoặc mất ý thức.

Hơn nữa, khi nhập vào cơ thể người khác, cả hai sẽ không chia sẻ ký ức hay cảm giác gì cả.

Cũng không thể biết được bất kỳ ký ức nào trong quá khứ của đối phương, giống như hai thế giới song song không liên quan đến nhau, không cảm nhận được sự tồn tại của nhau.

Điểm này thì khác một chút với Vương Thanh.

Và điều quan trọng nhất là, cái gọi là một lần sử dụng không phải như cậu tưởng.

Mà là sau khi chọn mục tiêu, trong suốt một phó bản, có thể nhiều lần nhập vào cơ thể đối phương.

Nói cách khác, trong một phó bản chỉ có thể chọn một mục tiêu, nhưng sau khi chọn xong thì có thể vào ra nhiều lần, cho đến khi tinh thần lực của bản thân không thể áp chế được đối phương nữa.

Chỉ nhập một lần thôi mà Nguyễn Thanh đã thấy mệt mỏi tinh thần, chứng tỏ càng về sau sẽ càng hao tổn tâm trí.

Đây mới là giới hạn thực sự.

Nguyễn Thanh âm thầm nắm chắc điểm đó trong lòng.

Sau khi hoàn toàn rời khỏi phạm vi của hiệp hội Vĩnh An, cậu tìm đại một khách sạn rồi nghỉ chân.

Trong phó bản, cho dù bị thương nặng đến đâu, miễn là còn sống khi vượt ải thì tất cả vết thương trên cơ thể đều sẽ được chữa lành hoàn toàn.

Nhưng tinh thần mệt mỏi thì vẫn còn nguyên.

Trải qua bốn lượt chơi liên tiếp, lại còn nhập vào cơ thể người khác, Nguyễn Thanh cũng thấm thoát mệt.

Mặc dù khu vực trung tâm của thành phố trò chơi cấm người chơi đánh nhau hay giết hại lẫn nhau, nhưng Nguyễn Thanh vẫn cẩn thận để lại vài dấu vết phòng bị ở cửa trước khi lên giường nghỉ ngơi.

Khách sạn cách âm rất tốt, gần như không nghe thấy âm thanh gì từ bên ngoài. Cậu ngủ một giấc đến tận khi tỉnh tự nhiên.

Có thể nói, đây là giấc ngủ ngon nhất của cậu trong thời gian gần đây.

Sau khi tỉnh lại, tinh thần cũng cảm thấy khá hơn nhiều, ít nhất là không còn mệt mỏi.

Nhưng ngay lúc cậu định mở mắt ra, cơ thể chợt khựng lại.

Mùi hương trong không khí...... có gì đó sai sai.

Bình thường Nguyễn Thanh rất khó ngủ, nếu không phải là môi trường tuyệt đối an toàn thì cậu sẽ luôn trong trạng thái cảnh giác, nên giấc ngủ thường không ngon.

Vì vậy mỗi khi nghỉ ngơi ở nơi an toàn, cậu thường đặt một ít dược liệu an thần dưới gối.

Nhưng hiện giờ, mùi trong phòng không giống hương của dược liệu an thần.

Mà là một mùi thơm nhàn nhạt thanh mát, gần giống hương hoa sơn chi.

Nguyễn Thanh từ từ mở mắt, cảnh vật lạ lẫm hiện ra trước mắt.

Đây là một căn phòng hoàn toàn xa lạ, còn hương hoa sơn chi mà cậu ngửi thấy chính là từ những bông hoa ngoài cửa sổ đang nở rộ.

Chưa kịp phản ứng, một giây sau, trong đầu cậu đã vang lên giọng nói lạnh lẽo của hệ thống.

【 Hoan nghênh chư vị người chơi tiến vào phó bản《 Huyết Ảnh Quỷ Dị 》. 】

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com