TruyenHHH.com

[Q1] Ép Thành NPC Đặc Thù Trong Trò Chơi Vô Hạn.

🌆 [Khu Tây Sơn]. 98

nappingdoor

Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)

.

.

.

Tô Chẩm vừa dứt lời, tất cả những người có mặt trong phòng lập tức dừng lại, bao gồm cả hắc ảnh và huyết ảnh.

Mọi ánh mắt đều như dính chặt lên người Tô Chẩm, trong đáy mắt đầy sát khí, gần như hóa thành thực thể, cứ như chỉ cần thêm một chút nữa thôi là sẽ nhào đến xé xác hắn ra thành từng mảnh.

Nhưng cuối cùng, vì kiêng kị con dao trong tay hắn, không ai dám hành động.

Quả thực việc dùng NPC này để uy hiếp hiệu quả thật mà.

Thậm chí còn hiệu quả vượt ngoài mong đợi của Tô Chẩm.

Chuyện này khiến người ta có chút không dám tin.

Tô Chẩm liếc nhìn Lục Như Phong cũng có phản ứng y chang những kẻ còn lại, hơi nhướng mày, hiện rõ khinh thường và mỉa mai ngoài mặt, như thể thấy anh ta là ngứa mắt.

Lục Như Phong thấy vậy cũng chỉ lặng lẽ đối mắt, giọng lạnh tanh, "Thả em ấy ra."

Tô Chẩm chẳng buồn để tâm, mà chỉ đưa mắt nhìn về phía hắc ảnh và huyết ảnh đang khẽ nhúc nhích.

Hắc ảnh như thể tỏa ra vô số sợi tóc, từ bức tường sau lưng Tô Chẩm âm thầm lan ra phía trước, toàn bộ quá trình diễn ra trong im lặng đến đáng sợ.

Ngay cả trần nhà phía trên đầu Tô Chẩm cũng bắt đầu rỉ máu.

Tô Chẩm chỉ lạnh nhạt liếc qua, nhưng tay cầm dao thì lại siết chặt hơn, lưỡi dao ép sát cổ Nguyễn Thanh thêm một chút nữa, gần như sắp cứa vào làn da trắng ngần của cậu.

"Rốt cuộc là mấy người nhanh tay hơn, hay con dao của tôi nhanh hơn? Muốn thử xem không?" Tô Chẩm vừa nói vừa cúi đầu nhìn mọi người dưới chân, khóe môi nhếch lên, nụ cười đầy tự tin và kiêu ngạo.

Hắn giống như một vị quân vương đang đứng trên đỉnh thế giới, nhìn xuống lãnh địa thuộc về mình.

Hắc ảnh và huyết ảnh đều dừng lại, không ai nhúc nhích thêm chút nào.

Lưỡi dao trên tay Tô Chẩm gần như dính sát da Nguyễn Thanh, chỉ cần nhích thêm một chút nữa thôi là sẽ trực tiếp cắt qua làn da ấy.

Tuy rằng trên người Nguyễn Thanh đã dính máu, cả trên mặt cũng vậy, che gần hết cả dung mạo, nhưng tất cả những vết máu đó đều không phải của cậu.

Tô Chẩm vẫn chưa cứa vào cổ cậu, nhưng nhiệt độ của lưỡi dao thì lạnh buốt, lạnh gần bằng cái thứ gọi là huyết ảnh kia.

Dù Nguyễn Thanh còn đang mê man, tiềm thức có lẽ vẫn tưởng mình còn nằm trong tay con huyết ảnh đáng sợ đó. Gương mặt tinh xảo hiện lên nét đau đớn mơ hồ, thân thể khẽ run nhẹ.

Nhìn qua thật sự khiến kẻ chứng kiến không đành lòng.

Cảnh tượng này cũng khiến mấy người còn lại càng không dám manh động, chỉ có thể trừng mắt nhìn Tô Chẩm, sát khí trong mắt gần như kết tụ lại thành hình, hận không thể lập tức lao vào xé xác hắn.

Tô Chẩm thấy hắc ảnh và huyết ảnh đều dừng lại, trong lòng cực kỳ vừa ý, nhưng ánh mắt lại càng thêm khinh bỉ.

Hạ Vô Ngạn nhìn thẳng vào hắn, lạnh giọng nói, "Ngươi muốn gì?"

"Tôi á? Tôi chẳng muốn gì cả." Tô Chẩm bật cười khẽ, bóng dáng hơi nhích cao thêm một chút.

Rồi hắn buông tay đang kéo Nguyễn Thanh ra.

Nguyễn Thanh bị hắn thả rơi, như cánh bướm gãy lìa, rơi thẳng từ trên không xuống.

Thực ra trần nhà cũng chỉ cao chừng ba, bốn mét, rơi xuống cũng chưa đến mức nguy hiểm gì, nhưng người xung quanh ai nấy đều mở to mắt, rõ ràng hoảng hốt lộ hết lên mặt, lập tức nhào tới định đỡ lấy cậu.

Ngay khi mọi sự chú ý đều dồn vào Nguyễn Thanh, Tô Chẩm âm thầm kích hoạt đạo cụ thiết lập lại phó bản.

【 Hoan nghênh chư vị người chơi tiến vào phó bản《 Khu Tây Sơn 》. 】

【 Nhiệm vụ: Sống sót năm ngày hoặc tìm ra kẻ đã giết hại Tiểu Tây. 】

Trở lại ban đầu, nếu không phải tự thân cài đặt, thì chắc chắn cực kỳ hiếm khi xảy ra.

Gần như rất ít phó bản xảy ra kiểu này.

Hơn nữa nếu có thật, thì chỉ dừng ở mức 'khôi phục hiện trường' về trạng thái ban đầu, chứ không hề đưa thời gian quay trở lại.

Nên cho dù toàn bộ phó bản có khôi phục như lúc đầu, thì thời gian thực tế vẫn cứ thế trôi về phía trước.

Nếu mù quáng tin vào việc tất cả quay về quá khứ, chắc chắn sẽ phải trả giá đắt.

Đây là buổi chiều ngày thứ hai sau khi vào phó bản. Trên thực tế, người chơi chỉ cần sinh tồn ba ngày nữa là có thể qua ải, chứ không cần đủ năm ngày.

Nhưng ba ngày cuối cùng này tuyệt đối cực kỳ nguy hiểm, nói không chừng phó bản sẽ chẳng buồn tuân thủ bất kỳ giới hạn hay quy tắc nào nữa.

Tuy người chơi có ký ức được đưa về thời điểm mới bước vào phó bản, nhưng phòng phát sóng và người xem thì không bị ảnh hưởng gì cả.

Vì vậy, khi người xem thấy chủ thớt nhà mình đang theo dõi bỗng dưng quay lại vạch xuất phát, hơn nữa còn có vẻ chẳng nhớ gì chuyện vừa xảy ra, liền hoảng hốt chết đứng.

【 Gì vậy trời!? Sao nhìn như mới vô lại từ đầu thế!? Chẳng lẽ tui còn chưa tỉnh ngủ à? (sửng sốt.jpg). 】

【 Cứu với, chuyện gì đang diễn ra thế!? Nãy rõ ràng mới có biến mà!? Giờ lại quay ngược nữa!? Cái phó bản gì khó hiểu dữ vậy!? 】

【 Có phải cái tên Lục điên đó lại giở trò nữa không? Ổng không thể mở kênh phát sóng cho đàng hoàng được hở!? (xốc bàn.jpg). 】

【 Cha nụi đó không chỉ giết người chơi mà giờ còn chơi luôn cả mấy người đang xem phát sóng yên lành, mịe ăn ở gì thất đức thế không biết. 】

Nguyễn Thanh không bật phát trực tiếp, nên cũng chẳng biết đám khán giả ngoài kia đang bán tín bán nghi ra sao.

Lúc này, cậu đang xách túi đồ ăn, mang theo chút hoang mang đứng giữa khu chợ Tây Sơn tối đen như mực.

Lần này, nhân vật mà cậu nhập vai là một người 'vợ' nội trợ tự ti, lập dị, lại còn tạm thời bị mù.

Ngoài việc đôi mắt không thấy gì thì hình như chẳng có gì đặc biệt.

Nhưng Nguyễn Thanh lại cảm thấy có gì đó rất sai.

Trong đầu cậu đang nhẩm tính đường qua màn, tốc độ còn nhanh hơn bình thường mấy phần. Không phải vì bỗng dưng thông minh hơn, mà cảm giác như từng tính qua rồi.

Ký ức cậu bị ai đó động tay động chân.

Chỉ chưa đầy một phút, Nguyễn Thanh đã có thể khẳng định điều đó. Nhờ cái thể chất này của mình, cậu từng nhiều lần bị người khác tìm đủ cách can thiệp vào trí nhớ.

Loại chuyện này thì phòng ngừa cũng chẳng ích gì, chẳng biết sẽ dính bẫy lúc nào.

Cho nên, mỗi lần vừa tỉnh lại, việc đầu tiên cậu làm là tính lại mấy thứ cơ bản, để xác nhận đầu óc và ký ức không có vấn đề gì.

Nếu là tính lần đầu, tốc độ chậm cũng được gọi là bình thường.

Nhưng nếu đã từng tính rồi, dù không nhớ thì não bộ vẫn sẽ hình thành quán tính và tư duy có sẵn, tốc độ tính toán chắc chắn sẽ nhanh hơn lần đầu tiên.

Mà hiện tại, rõ ràng là nhanh hơn cậu nghĩ.

Vậy rốt cuộc là khi nào?

Sau khi kết thúc phó bản trước, cậu chỉ mới ở trong không gian tạm thời của hệ thống có một chút, rồi trực tiếp tiến vào phó bản mới.

Hệ thống cũng nói rất rõ rằng không gian tạm thời của hệ thống là tuyệt đối an toàn.

Hiển nhiên là không thể bị ai động tay chân ở trong đó được.

Vậy thì chỉ có thể là dính bẫy trong phó bản.

Nhưng cậu mới vừa vào đây, hệ thống chuyên thông cáo còn chưa nói xong lời giới thiệu.

Cho dù có muốn làm trò gì với cậu, cũng đâu có đủ thời gian?

Quá kỳ lạ.

Tiếng chuông tin nhắn đột nhiên vang lên bất ngờ, cắt ngang dòng suy nghĩ của Nguyễn Thanh.

Cậu theo lời nhắc của giọng nói điện thoại, mở ra tin nhắn mới nhận được.

[ Về nhà ngay. Nhanh lên. ]

Khi có tin nhắn mới, điện thoại cũng hiện luôn tên người gửi.

Mà người nhắn tin là chồng của cậu.

Giọng điệu này......

Nguyễn Thanh mở ra xem lại mấy tin nhắn trước đó. Dù tất cả đều chỉ là giọng đọc máy vô cảm của điện thoại, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự khác biệt.

Trước kia, người kia hầu như chưa bao giờ thúc giục nguyên chủ.

Dù có chuyện gì gấp, y vẫn sẽ giải thích rõ ràng, rồi kèm theo một câu kiểu như một câu kiểu như đi đường cẩn thận đầy nhẹ nhàng và chu đáo.

Rất giống hình tượng của Dương Thiên Hạo trong ký ức của cậu.

Nhưng tin nhắn vừa rồi chỉ có vài chữ cụt ngủn, hoàn toàn không giống cách một người chồng quan tâm nhắn cho vợ mình, nhất là khi người vợ ấy đang bị mù.

Quá bất thường.

Khác thường tới mức giống như không phải cùng một người gửi ra những tin nhắn đó.

Nguyễn Thanh khựng lại, cầm điện thoại yên lặng một lát, rồi không nói gì thêm, dẫn theo túi đồ ăn, lần mò rời khỏi chợ, đi về phía nhà.

Khu E, tầng 4, phòng 406, khu Tây Sơn.

Tô Chẩm sau khi gửi tin nhắn thì tiện tay ném điện thoại lên ghế sô pha, chờ NPC dị thường tự chui đầu vào lưới.

Dưới chân hắn lúc này là hai cái xác, một cái là của Dương Thiên Hạo, cái còn lại là của kẻ sát nhân.

Tô Chẩm cầm con dao của kẻ sát nhân, thay thế luôn vai trò.

Kẻ sát nhân có thể mềm lòng, chứ hắn thì không.

Hắn từ trước đến nay ghét cay ghét đắng cái kiểu yếu đuối, bạc nhược, lại còn thích ve vãn mấy cây cao bóng cả, tỏ vẻ tiểu thư mảnh mai yếu đuối, chỉ có bọn vô dụng mới thích loại đó.

Thật khiến mấy tên trùm cuối mất hết mặt mũi.

Tô Chẩm nghịch con dao trong tay, vừa chờ NPC Chu Thanh xuất hiện.

Hắn chỉ cần giết Chu Thanh, rồi thiêu luôn cả xác cậu ta với Dương Thiên Hạo là xong việc.

Còn về manh mối trong phó bản, cái xác của kẻ sát nhân nằm đây cũng đủ để hấp dẫn người chơi tới điều tra, cần gì quan tâm Chu Thanh với Dương Thiên Hạo có gì khác biệt?

Mà ngay cả khi người chơi có bị chệch hướng suy luận thì cũng chẳng liên quan gì đến hắn.

Dù sao thì, hắn đâu cần phải qua được phó bản này.

Có lẽ vì đợi lâu quá nhàm chán, Tô Chẩm bắt đầu xoay con dao trong tay, rồi buột miệng hỏi trong đầu,【 Hệ thống này, chỉ cần ta khiến cả phó bản này khôi phục lại như cũ, ta sẽ được nhận đạo cụ 'Con Mắt Ác Ma'? 】

Hệ thống phụ lạnh lùng đáp lại, giọng nói băng giá không mang theo chút cảm xúc nào,【 Đúng vậy. 】

Tô Chẩm hơi sững người, nhưng vẫn giữ vẻ điềm nhiên, tiếp tục hỏi,【 'Con Mắt Ác Ma' chỉ có một món, hiện giờ chắc đang nằm trong tay người chơi khác rồi chứ gì? 】

【 Ta cũng tò mò đấy, mấy người định đưa ta đồ thật à? Hay là hàng nhái vậy? 】

Hệ thống phụ không trả lời nữa, như thể chẳng hề nghe thấy câu hỏi của hắn.

Tô Chẩm cũng quen với thái độ này của hệ thống chủ. Việc nó chịu phái xuống một hệ thống phụ để hỗ trợ hắn đã là chuyện bất ngờ lắm rồi.

Mà có khi chẳng phải để giúp, mà là để giám sát.

Chắc chắn là do lần trước, khi hắn lợi dụng lỗ hổng giữa các phó bản và bảng 'Thời Biểu' để lén vào phó bản《Phòng Livestream Khủng Bố》, chính vì điều này đã khiến hệ thống chủ ngứa mắt.

Biết đâu bây giờ nó đang lặng lẽ lên kế hoạch diệt trừ hắn lần nữa.

Nhưng Tô Chẩm chẳng lấy làm phiền.

Hệ thống chủ muốn giết hắn đâu phải chuyện gì mới mẻ gì.

Lần này, cũng chỉ là thêm một lần thôi.

Dù có ra sao, hắn cũng phải đoạt được cho bằng được 'Con Mắt Ác Ma'.

Vì hắn phải tìm ra người chơi từng dám chơi hắn một vố*.

Trong thế giới trò chơi vô hạn lưu, số lượng người chơi đông không kể xiết. Muốn tìm một người trong đó, chẳng khác gì mò kim đáy bể.

Cho dù Tô Chẩm có trong tay vô số đạo cụ truy tung, cũng chẳng có cách nào truy ra kẻ mà hắn còn chưa từng giáp mặt trực tiếp.

Lần đó, khi hắn đến phó bản《Phòng Livestream Khủng Bố》, đối phương đã sớm thông qua rồi biến mất khỏi phó bản.

Hơn nữa khi ấy, hắn vẫn chưa hoàn toàn chiếm được ký ức của con rối Tô Tiểu Chân, nên không thể ngăn cản đối phương kịp thời, thành ra để cậu chạy thoát.

Nếu Tô Chẩm đoán không sai, thì hiện tại 'Con Mắt Ác Ma' đang nằm trong tay người chơi đó. Thứ đạo cụ siêu cấp cấp S ấy, có xác suất 99% sẽ rơi ra sau khi người chơi giết chết một NPC đặc biệt hoặc kích hoạt nâng cấp phó bản lên cao cấp.

'Con Mắt Ác Ma' có thể nhìn thấu mọi thứ giả dối, đồng thời che giấu hoàn toàn khí tức người dùng. Ngay cả khi cố tình tạo khí tức giả, người khác cũng không lần ra nổi.

Một khi người chơi đó dùng đến đạo cụ này, thì gần như không thể nào tìm ra cậu được nữa.

Nhưng chỉ cần hệ thống chủ đưa cho Tô Chẩm một cái, bất kể là đồ thật hay bản sao, hắn đều có thể dùng nó để truy lùng đối phương.

Vốn dĩ Tô Chẩm rất ghét cái kiểu ba phải mập mờ, nhưng đó là chuyện trước khi gặp người nọ.

Tô Chẩm tin chỉ cần hai người gặp nhau, cậu sẽ hiểu ngay rằng Tô Chẩm mới là người phù hợp nhất với cậu.

Hắn có thể tha thứ cho tính cách ngông cuồng bồng bột của người nọ.

Ngoài cửa, tiếng bước chân khẽ vang lên.

Khóe miệng Tô Chẩm hơi nhếch lên.

Tới rồi.

Hắn cầm con dao trong tay, bình thản bước đến cạnh cửa, rồi không chút do dự mở ra.

Tô Chẩm chưa từng nghía mặt của NPC nọ một lần nào: "......"

Diệp Thanh.

Người đứng ngoài cửa có đôi mắt như không nhìn thấy gì, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nét bối rối, nghiêng đầu một chút, rồi khẽ gọi thử, "Chồng ơi?"

Giọng nói ấy mềm mại, nghe vào như thể đang nũng nịu người nghe.

Tô Chẩm nhìn người trước mặt, làn khí tức quá đỗi quen thuộc khiến khóe miệng hắn cong lên khẽ khàng. Hắn nhanh chóng giấu con dao về sau lưng, rồi không hề do dự, dùng giọng của Dương Thiên Hạo mà ừ nhẹ một tiếng.

Cứ thế, bình thản nhận lấy tiếng 'chồng' từ đối phương.

Cảnh tượng này giống y hệt như trước khi phó bản được khởi động lại.

Giống đến đáng sợ.

Chỉ khác một điều, trong phòng khách lúc này đang có hai cái xác, và người đóng vai 'chồng' thì đã đổi thành hắn.

Hệ thống phụ:【 ...... 】

Rồi nó lạnh lùng lên tiếng,【 Ngươi biết không? Tên sát nhân trước đó cũng trả lời y hệt như vậy đấy. 】

【 Mà chỉ một phút trước, chính ngươi còn đang khinh bỉ việc hắn mềm lòng. 】

Tô Chẩm lập tức phản bác, giọng đầy khinh thường,【 Hắn cũng xứng đáng để vợ ta gọi là chồng á? 】

Hệ thống phụ:【 Thế ngươi không giết cậu ấy, tính khôi phục phó bản kiểu gì? 】

Tô Chẩm bày ra vẻ mặt đầy thương xót, mở miệng như thể đang đau lòng lắm,【 Người ấy vừa đáng thương, lại nhút nhát yếu đuối như vậy, hà tất phải ra tay tàn nhẫn? Giết người bừa bãi không sợ nghiệp quật à? 】

Nói như thể hai cái xác ngoài phòng khách không phải do hắn vừa xử lý vậy. Dứt lời, hắn còn hờ hững bổ sung,【 Dương Thiên Hạo chết là đủ rồi. 】

Hệ thống phụ vốn biết rõ tất cả mọi chuyện trong phó bản, cũng hiểu rất rõ tình hình của Nguyễn Thanh, nên lạnh lùng vạch trần,【 Cái người mà ngươi gọi là 'nhu nhược đáng thương' ấy, đang giấu một con dao nhỏ ở túi bên phải lấy được từ chợ. Còn túi bên trái thì có một ống tiêm đầy khí. 】

【 Nếu vừa rồi ngươi không giả làm Dương Thiên Hạo mà ra mở cửa, cậu ấy sẽ lập tức một nhát dao đâm thẳng tim, ngay sau đó là ống tiêm bơm khí vào động mạch chủ. 】

【 Nếu ngươi không phản ứng kịp, chưa đầy một phút là chết chắc. 】

Tô Chẩm chẳng để tâm, thậm chí còn phản bác lại rất tự nhiên,【 Vợ nhà ta là người mù, ra đường gặp bao nhiêu kẻ xấu, mang theo chút đồ phòng thân thì có gì sai? Như vậy là quá đáng sao? 】

Hệ thống phụ:【 ...... 】

【 Thế còn 'Con Mắt Ác Ma', ngươi không muốn nữa à? 】

Tô Chẩm điềm nhiên đáp,【 Muốn chứ. Nhưng hoàn thành phó bản đâu nhất thiết phải giết chóc. Nếu có thể yên bình mà xong chuyện, thì tại sao không? 】

Vừa nói, hắn vừa quay sang người đứng ở cửa, khẽ nở một nụ cười đẹp trai chuẩn soái ca, chỉ tiếc là người nọ chẳng thấy gì.

Thậm chí, người nọ còn nghi hoặc mở miệng hỏi, "Cái gì mùi lạ vậy? Anh vừa làm gì thế?"

Tô Chẩm nhìn lại hai cái xác trong phòng khách, cực kỳ tự nhiên, dùng giọng Dương Thiên Hạo đáp lại, "A, cái đó à, cái đó là mùi máu ấy. Anh vừa mới giết người."

Nguyễn Thanh: "Ơ?"

Nguyễn Thanh khựng lại, chưa kịp phản ứng.

Ngay khi bước đến cửa, cậu đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng. Trong đầu cậu còn nghĩ kẻ sát nhân đã ra tay rồi, mục tiêu tiếp theo chính là mình.

Vậy mà giọng nói vọng ra lại chính là giọng của Dương Thiên Hạo, hoàn toàn không có chút gì khác thường.

Thậm chí còn bình tĩnh đến mức đáng sợ khi thốt ra câu kia.

Nguyễn Thanh nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

Tô Chẩm nói xong mới sực nhớ giọng mình vừa rồi có hơi lạnh tanh quá, chẳng giống gì phản ứng của người bình thường khi lỡ tay giết người.

Vậy nên hắn điều chỉnh lại ngay lập tức, đổi sang chất giọng hoảng hốt run rẩy, nói năng lắp bắp như một người dân vô tội vừa mới lỡ tay phạm tội, "Anh, anh giết người rồi! Anh không cố ý! Là hắn, hắn đột nhập vào nhà! Anh chỉ muốn tự vệ, không ngờ lại đâm trúng hắn! Giờ phải làm sao đây?"

"Anh chắc chắn sẽ bị cảnh sát bắt đi mất. Anh thật sự không cố ý đâu, anh sợ quá."

Nguyễn Thanh nghe vậy, sắc mặt cậu trắng bệch. Hốc mắt ửng đỏ, hàng mi run lên, đôi mắt mù mờ như phủ một tầng hơi nước.

Gương mặt vốn thanh tú giờ lại ngập đầy nỗi hoảng loạn và sợ hãi.

Và ngay khi Nguyễn Thanh vừa run rẩy cất tiếng 'giờ, giờ phải làm sao đây.'

Tô Chẩm lên tiếng trước, giọng đầy hoảng loạn xen chút gấp gáp, "Vợ à, em cũng đâu muốn anh bị công an bắt đi chứ?"

Không đợi Nguyễn Thanh kịp mở miệng, hắn đã nói tiếp, giọng điệu dần bình tĩnh lại, như thể đã nhanh chóng lấy lại tinh thần, "Hay là tụi mình cùng nhau chặt xác, rồi bỏ chạy ngay trong đêm đi."

Nguyễn Thanh: "?"

Nói thật chứ, đây là lần đầu tiên trong đời cậu bị người khác rủ đi chặt xác vậy đó.

Nếu đổi lại là người khác, chắc cậu đã quay đầu báo công an liền rồi.

Nhưng trớ trêu thay, cậu hiện tại là ai?

Một người mù, à không, một 'người mù' giả vờ ngoan ngoãn, đang cắm đầu sống sót trong phó bản kỳ quái.

Nguyễn Thanh cảm thấy cái chuyện làm đồng phạm giết người chắc chắn không thể nào đơn giản như vậy. Phải có lý do sâu xa nào đó, không vì báo thù thì cũng là vì lợi ích.

Mà cái 'lợi ích' đó là gì thì cậu vẫn chưa xác định được.

Tuy Tô Chẩm nói là muốn Nguyễn Thanh cùng nhau xử lý thi thể, nhưng thực ra cũng không bắt cậu phải ra tay. Hắn chỉ cần cậu phụ dọn dẹp một chút, tạo điều kiện cho cậu có cơ hội tiếp xúc thi thể thôi.

Tô Chẩm cũng không có ý bắt nạt một người mù. Nếu Diệp Thanh cần, hắn nhất định sẽ giúp đỡ.

Hắn muốn thử xem, trong tình huống bị lệch hướng, liệu phó bản có thể hoàn thành hay không.

Chứ mấy chuyện bẩn thỉu như xử lý xác chết này, sao có thể để tay mỹ nhân bị vấy bẩn được?

Tô Chẩm bảo Nguyễn Thanh đứng ngay cửa bếp, còn bản thân thì cầm dao, không chút do dự mà chia nhỏ hai cái xác kia ra.

Thịt vụn và máu được hắn quăng sạch xuống ống cống thoát nước.

Những phần còn lại to hơn, không dễ xử lý, hắn liền ném hết vào ngăn đông tủ lạnh.

Thi thể giờ đã bị chia thành từng khúc, không thể phục hồi lại được. Muốn hồi sinh hay gì đó thì cũng cần thời gian, mà đến lúc đó hắn đã sớm dắt Diệp Thanh cao chạy xa bay rồi.

Nói gì thì nói, còn về đám người đàn ông bám theo Diệp Thanh.

Đáy mắt Tô Chẩm ánh lên một tia lạnh lẽo, khóe môi cong lên nụ cười đầy tà khí.

Tốt nhất là bọn chúng nên chết hết đi cho khoẻ.

Sau khi xử lý xong thi thể, Tô Chẩm giả vờ thu dọn hành lý, định đưa Nguyễn Thanh rời khỏi khu Tây Sơn.

Nhưng hắn vừa mới mở cửa ra, bên ngoài đã có một người đàn ông đứng sẵn đó, còn đang giơ tay chuẩn bị gõ cửa.

.

.

.

Haha, tức là anh trai này điều khiển chị gái Tô Tiểu Chân quấy rối Thanh Thanh đợt phó bản đầu tiên, thấy Thanh Thanh keo quá nên đi truy thê ẻm. Vì biết đc điều này nên hệ thống chủ rải mồi cho ổng nhảy vô phó bản hiện tại (có Thanh Thanh mà ổng chưa kịp nghía:)). Thành ra ổng kiểu ơ hơ hơ, vợ mình nè~~~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com