TruyenHHH.com

[Q1] Ép Thành NPC Đặc Thù Trong Trò Chơi Vô Hạn.

🌆 [Khu Tây Sơn]. 86

nappingdoor

Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)

.

.

.

Nguyễn Thanh trở về phòng ngủ, lặng lẽ ngồi xuống mép giường. Cả người cậu toát lên vẻ yếu ớt và bất lực, ánh mắt vô hồn như đang trống rỗng, chẳng biết đang nghĩ gì.

Đứa trẻ ngoan ngoãn đứng bên cạnh cậu. Nó muốn nắm lấy tay Nguyễn Thanh, nhưng có lẽ sợ bị đẩy ra nên cuối cùng chỉ dám nhẹ nhàng kéo góc áo cậu, không dám dùng quá nhiều sức, như thể đang âm thầm an ủi.

Ngoan ngoãn đến mức khiến người ta thương xót.

Nhưng tiếc là, Nguyễn Thanh bị mù, cậu chẳng thể thấy được gì.

Cậu khẽ cúi đầu, trầm ngâm suy xét tình cảnh hiện tại. Vừa rồi đã để lỡ cơ hội rời đi, bây giờ muốn đi sẽ chẳng còn dễ dàng nữa. Dù sao, chỉ cần kẻ sát nhân vẫn còn ở đây, cậu sẽ không có đường thoát.

Hửm?

Nguyễn Thanh hơi khựng lại. Vừa rồi có tiếng cửa đóng?

Hắn đã đi rồi sao?

Cậu vẫn giữ vẻ mặt u ám như cũ, nhưng thật ra đang tập trung lắng nghe động tĩnh ngoài phòng khách.

Bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh nào, như thể nơi đó chẳng còn ai.

Nguyễn Thanh chờ thêm vài phút, vẫn không nghe thấy gì, bèn đứng dậy, bắt đầu mò mẫm trong phòng, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.

Đứa bé thấy thế liền đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, ngoan ngoãn hỏi, "Ba ơi, ba đang tìm gì thế?"

"Tiểu Tây giúp ba tìm nhé?"

Nguyễn Thanh dừng lại một chút, rồi lên tiếng, "Vali."

"Ba định đi sao?" Giọng đứa trẻ mềm mại, mang theo chút tủi thân, "Vậy ba có thể đưa Tiểu Tây theo không? Tiểu Tây muốn đi với ba."

Nguyễn Thanh do dự vài giây, cuối cùng gật đầu, "Được."

Nguyên chủ không thể nào có con với Dương Thiên Hạo. Nhưng rõ ràng, nguyên chủ thật lòng xem đứa bé này là con ruột mà yêu thương.

Dương Thiên Hạo đã nói có thể xét nghiệm ADN, nghe có vẻ không hề chột dạ. Tính cách nguyên chủ có lẽ cũng tin hắn vài phần. Dù sao thì cậu ấy cũng là kiểu người giỏi tự lừa mình dối người.

Nguyễn Thanh cứ cảm thấy nguyên chủ đã bị Dương Thiên Hạo thao túng tâm lý. Dương Thiên Hạo đúng là rất xuất sắc, khó mà tìm được người thứ hai như y. Nhưng nguyên chủ cũng là người ưu tú, vậy mà sau khi gặp y lại giống như biến thành một kẻ vô danh chẳng có gì đặc biệt, chỉ biết phụ thuộc vào y, yêu đương một cách hèn mọn, dâng hết trái tim như thể y là cả thế giới.

Có khi, kể cả nếu đứa bé này thật sự là con ruột của Dương Thiên Hạo, nguyên chủ cuối cùng cũng sẽ tha thứ cho y.

Thế nên, Nguyễn Thanh quyết định đưa đứa bé theo cũng không có gì kỳ lạ.

Quan trọng hơn là cậu cảm thấy đứa trẻ này có chút kỳ quái, không giống một đứa bé ba tuổi bình thường.

Nếu không mang nó theo, có lẽ nó sẽ bị kẻ sát nhân giết chết. Hơn nữa, đứa bé luôn tự xưng là 'Tiểu Tây', Nguyễn Thanh lo rằng phó bản này thật sự coi 'Tiểu Tây' là nhân vật quan trọng. Nếu NPC này bị giết, chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra.

Đứa trẻ thấy Nguyễn Thanh gật đầu thì lập tức nở nụ cười rạng rỡ, vui vẻ đi tìm vali. Nó nhanh chóng kéo chiếc vali ra từ một góc phòng, sau đó còn cùng Nguyễn Thanh sắp xếp quần áo và đồ đạc.

Khi bị tai nạn xe, nguyên chủ bị thương ở mắt. Nguyễn Thanh nhớ bác sĩ có kê thuốc, cậu lần mò tìm lọ thuốc của nguyên chủ, định bỏ vào vali mang theo. Nhưng khi sắp đặt vào, cậu chợt nhớ ra lúc ăn tối vì quá tập trung vào hung thủ nên hình như đã quên uống thuốc.

Nguyễn Thanh mở nắp lọ, đổ ra hai viên thuốc rồi định uống ngay.

Nhưng vừa đưa vào miệng, cậu đột nhiên khựng lại.

Một thời gian dài sống trong bệnh viện, Nguyễn Thanh cũng học được ít nhiều về y lý, thậm chí nhận biết không ít loại thuốc.

Mà thứ thuốc này có gì đó không đúng.

Đây đơn giản chỉ là vitamin mà thôi, hoàn toàn không có tác dụng chữa trị đôi mắt. Dù có uống bao nhiêu cũng chẳng giúp mắt cậu khá hơn được.

Là ai đã thay đổi thuốc của nguyên chủ? Dương Thiên Hạo? Hay là kẻ sát nhân?

Nguyễn Thanh cảm thấy khả năng lớn hơn vẫn là Dương Thiên Hạo. Kẻ sát nhân hẳn là chưa kịp nắm rõ tình huống, thậm chí có khi còn không biết nguyên chủ mới bị mù gần đây, càng không nói đến chuyện cố ý đổi thuốc của cậu.

Vả lại, chẳng ai đi giết người mà còn mang theo một lọ vitamin cả.

Nhưng tại sao Dương Thiên Hạo lại làm vậy? Y không muốn nguyên chủ khôi phục thị lực? Hay y muốn hủy hoại cậu ấy hoàn toàn?

Không phải Nguyễn Thanh nghi ngờ vô cớ, mà là Dương Thiên Hạo thật sự quá khả nghi. Y không yêu nguyên chủ, nhưng lại phải giả bộ như sâu đậm si tình. Nguyễn Thanh thậm chí hoài nghi cả vụ tai nạn xe cộ của nguyên chủ có liên quan đến y.

Nguyên chủ vốn tự ti, ít giao tiếp, ngoài chuyện đi mua thức ăn và đón đứa bé thì hầu như không ra ngoài. Nhưng vào ngày gặp nạn, cậu ấy lại đi cùng Dương Thiên Hạo, hai người định đến siêu thị mua đồ. Khi đó, một chiếc xe tải mất lái lao thẳng về phía cậu ấy.

Chính Dương Thiên Hạo đã kịp thời đẩy nguyên chủ ra, giúp cậu ấy chỉ bị thương nhẹ thay vì mất mạng. Nếu không có y, có khi cậu ấy đã chẳng còn sống.

Nguyễn Thanh im lặng nuốt xuống viên thuốc trong tay, không nghĩ thêm nữa. Cậu đến phó bản này không phải để điều tra xem Dương Thiên Hạo yêu hay không yêu nguyên chủ. Dương Thiên Hạo đã chết, truy cứu cũng vô ích.

Cậu trầm ngâm một lát rồi mở miệng hỏi hệ thống trong đầu,【 Hệ thống, sau khi tôi thoát khỏi phó bản, nhân vật sắm vai có còn tồn tại không? 】

【 Đây chỉ là một thiết lập phó bản. Nếu cậu không phải NPC đặc thù, vậy thì Chu Thanh sẽ chết khi cánh cửa mở ra. 】

Giọng hệ thống lạnh băng, không chút dao động.

【 Mỗi lần phó bản khởi động lại, cậu ấy sẽ chết một lần. Trừ khi phó bản thăng cấp, thiết lập mới có thể thay đổi. 】

Nguyễn Thanh khựng lại, không hỏi thêm nữa. Sau khi sắp xếp xong hành lý, cậu nắm tay đứa bé, kéo vali, chậm rãi bước ra khỏi phòng ngủ, hướng về phía cửa chính.

Dù vẻ ngoài trông có vẻ thất thần, nhưng cậu vẫn luôn cảnh giác, căng tai nghe ngóng xung quanh để đề phòng bất cứ biến cố nào.

Nhưng từ đầu đến cuối, không ai xuất hiện để ngăn cản.

Xem ra, kẻ sát nhân thật sự đã rời đi.

Tuy nhiên, khi đi được nửa đường, Nguyễn Thanh hơi khựng lại, quay đầu về phía nhà bếp. Đôi mắt vô thần dừng lại trong thoáng chốc.

Hình như cậu vừa nghe thấy một âm thanh lạ, giống như tiếng vuốt mèo cào lên mặt đất.

Ảo giác sao?

Âm thanh bánh xe của vali lăn trên sàn có thể đã làm nhiễu thính giác của cậu. Đến khi dừng lại lắng nghe thì lại không còn bất kỳ động tĩnh nào.

Cậu do dự một chút, chính mình cũng không chắc có phải đã nghe nhầm hay không.

Đứa nhỏ thấy Nguyễn Thanh đột nhiên đứng yên, liền nghiêng đầu nhìn cậu và cất tiếng hỏi với vẻ mặt ngây thơ, "Ba ơi, sao thế ạ?"

"Ba quên gì à?"

"Không có gì." Nguyễn Thanh đáp, thu hồi ánh mắt, tiếp tục kéo vali đi về phía cửa.

Dù âm thanh đó là ảo giác hay không, thì với tình trạng hiện tại của cậu, đi kiểm tra cũng không phát hiện ra được gì. Nếu trong bếp thật sự có thứ gì ẩn nấp, mà cậu lại bước vào mà không biết mục đích của đối phương, thì chẳng khác nào tự đẩy mình vào nguy hiểm.

Chờ khi mắt cậu khỏi hẳn rồi quay lại điều tra cũng chưa muộn.

Dù thế nào đi nữa, Chu Thanh và Dương Thiên Hạo chắc chắn có liên hệ chặt chẽ với nhiệm vụ của phó bản. Cái chết của họ chính là điểm khởi đầu.

Có điều, tin tức về việc Dương Thiên Hạo chết có lẽ sẽ khó mà lan truyền ra ngoài. Đám người chơi kia chắc vẫn chưa tìm được manh mối gì. Và cậu cũng không có ý định giúp họ.

Hy vọng bọn họ có thể phát hiện ra điều kỳ lạ trong trò chơi đóng vai 'Tiểu Tây' ở trường mẫu giáo Tây Sơn.

Nguyễn Thanh nắm tay đứa bé tiếp tục đi về phía cửa. Cậu nhóc tỏ ra rất nôn nóng, bước chân nhỏ bé dường như vội vàng hơn, đi nhanh về phía trước như thể mong chờ được ra khỏi nơi này.

Nhưng ngay khi Nguyễn Thanh chạm tay vào nắm cửa, chuẩn bị mở ra thì cánh cửa lại bị người từ bên ngoài đẩy vào.

Cửa nhà nguyên chủ vốn không khóa từ bên trong, cánh cửa bị đẩy ra một cách đột ngột. Nguyễn Thanh đứng ngay trước cửa, nhưng hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân hay âm thanh tra chìa khóa, cứ như thể nó mở ra một cách đầy bất ngờ.

Nếu không phải cậu lùi lại kịp thời, suýt chút nữa đã bị cửa va vào.

Ngay khi cánh cửa bật mở, Nguyễn Thanh rõ ràng cảm nhận được có người tiến vào, sau đó thô bạo giật lấy đứa trẻ trong tay cậu, hành động mạnh mẽ chẳng khác nào một tên cướp xông thẳng vào nhà.

Giữa lúc Nguyễn Thanh còn hoảng hốt lùi về sau, một giọng nói ấm áp nhã nhặn vang lên ngay trước mặt, "Vợ à, em định đi đâu vậy?"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, tim Nguyễn Thanh giật thót. Kẻ sát nhân quay lại nhanh như vậy sao?

Còn chưa kịp trả lời, người đối diện đã trông thấy chiếc vali trong tay cậu, dường như vừa nhận ra điều gì đó. Hắn ta vội vàng giật lấy hành lý của Nguyễn Thanh, ngăn cậu rời đi, sau đó cuống quýt giải thích, "Vợ này, em vẫn còn giận sao? Anh với Trần Tư Hàn thực sự không có bất kỳ quan hệ gì, em phải tin anh."

Vào lúc giật vali, khoảng cách giữa hắn ta và Nguyễn Thanh rất gần, hai người gần như đứng sát cạnh nhau.

Nguyễn Thanh vốn định mở miệng, nhưng rồi đột ngột ngừng lại.

Có gì đó không đúng.

Người trước mặt có thật sự là kẻ sát nhân? Hay là hắn vừa ra ngoài tắm rửa, thay bộ quần áo khác?

Ngay từ đầu, kẻ sát nhân có một mùi máu tanh nồng đậm rất đặc trưng. Sau khi hắn vào phòng rồi bước ra, mùi máu ấy đã phai nhạt đi.

Có vẻ như kẻ sát nhân đã thay một bộ quần áo sạch sẽ. Lúc đó, trên người hắn có mùi hương nhài thanh mát, chính là mùi nước giặt mà nguyên chủ thường dùng. Trước đây, quần áo của nguyên chủ và Dương Thiên Hạo đều do nguyên chủ giặt, nên chúng đều phảng phất hương hoa nhài nhàn nhạt.

Chắc hẳn kẻ sát nhân đã nhân lúc cậu vào phòng ngủ, thay bộ quần áo của Dương Thiên Hạo.

Nhưng kẻ trước mặt cậu lúc này lại mang theo một hương hoa ngọc lan nhẹ thoảng, gần như không để ý thì chẳng thể nhận ra.

Ngoài giọng nói giống hệt Dương Thiên Hạo, hắn ta hoàn toàn không với kẻ sát nhân trước đó.

Nguyễn Thanh không thể nhìn thấy, cậu chỉ có thể dựa vào âm thanh và cảm giác để suy đoán. Trực giác mách bảo cậu rằng tên này không phải kẻ sát nhân.

Nhưng nếu không phải, tại sao Dương Mộ Thanh không vạch trần hắn ta?

Hay là kẻ sát nhân thực sự chỉ vừa rời đi để tắm rửa và thay quần áo?

Nếu lúc này Nguyễn Thanh có thể thấy được, cậu sẽ phát hiện tên trước mặt không phải là kẻ sát nhân lúc trước.

Hắn ta chính là người cậu gặp trong thang máy trước đó, và là hàng xóm của Chu Thanh.

Do ở cùng tầng, thậm chí còn là căn hộ ngay sát vách, hắn ta đã nhiều lần chạm mặt người hàng xóm kỳ lạ này trong thang máy. Nhưng từ trước đến giờ chưa từng bắt chuyện với cậu ấy một lần nào.

Hắn ta vốn không thích kiểu người quá mức ngây ngô, trông giống như búp bê thỏ bông trong tủ kính, xinh đẹp thì có xinh đẹp, nhưng trống rỗng đến mức cứ như thể không có linh hồn, không có sức sống.

Thế nhưng đêm nay, hắn ta lại phát hiện hàng xóm của mình có gì đó khác biệt.

Vẫn là gương mặt ấy, vẫn là ánh mắt trống rỗng vô hồn, nhưng lại tựa như một con búp bê được thổi vào linh hồn sạch sẽ, chân chính sống lại, khiến người ta chẳng thể rời mắt.

Một gương mặt tinh xảo vốn đã hoàn mỹ, nay lại sống động trở lại, không ai có thể cưỡng lại sức hút của cậu. Đôi mắt đẹp đẽ, đường nét tinh xảo, khóe mắt mang theo chút yêu kiều, tất cả đều như một lời mời gọi không lời, hấp dẫn đến mức khiến tim kẻ khác rối loạn.

Hắn ta không phải là kiểu người mê đắm ngoại hình, vậy mà vẫn không thể rời mắt khỏi hàng xóm của mình, thậm chí còn nảy sinh ham muốn chiếm đoạt.

Hắn ta bắt đầu hoài nghi, có phải hàng xóm đang trả thù vì trước đây hắn ta đã phớt lờ cậu? Có khi nào cậu đã hạ một loại cổ thuật tình ái gì đó lên hắn ta, khiến hắn ta ngày đêm thao thức vì cậu?

Chỉ mới không nhìn thấy cậu một phút thôi, trong đầu hắn ta đã toàn là hình ảnh của cậu, một vẻ đẹp ngoan ngoãn nhưng đầy quyến rũ.

Ngay cả món ăn yêu thích nhất mỗi ngày, hắn ta cũng chẳng còn nuốt nổi nữa.

Nhà hắn ta và nhà hàng xóm chỉ cách nhau một bức tường. Khi lắp đặt hệ thống dây điện cho tòa nhà bốn tầng này, bức tường giữa hai căn từng bị khoét một lỗ nhỏ cỡ mắt mèo.

Hắn ta không có hứng thú rình mò cuộc sống riêng tư của người khác, thậm chí còn sợ hàng xóm là một kẻ biến thái sẽ rình coi mình. Vì vậy, hắn ta đã lấy tấm chắn bịt kín lỗ nhỏ đó lại.

Hàng xóm là người mới chuyển đến, có lẽ không biết sự tồn tại của cái lỗ nhỏ này, nên phía bên cậu hoàn toàn không có gì che chắn.

Nhưng đêm nay, sau khi về phòng, tâm trí hắn ta không ngừng bị giày vò.

Hắn ta muốn nhìn thấy hàng xóm.

Muốn đến phát điên.

Hắn ta nhìn chằm chằm vào lỗ nhỏ bị bịt kín kia, cố gắng kìm nén cơn khát vọng trong lòng.

Hắn ta không phải một kẻ biến thái.

Rình coi hàng xóm là một việc sai trái.

Nhưng hai mươi mấy năm kiên trì cũng không chống lại được dục vọng.

Thậm chí chưa thể chịu đựng nổi vài phút, hắn ta đã hoàn toàn thất bại.

Hắn ta thận trọng gỡ tấm chắn ra, ghé mắt nhìn qua lỗ nhỏ.

Hắn ta tưởng rằng mình sẽ nhìn thấy bóng dáng hàng xóm. 

Nhưng thứ đập vào mắt lại là một thi thể nằm gục trong vũng máu.

Hắn ta trợn tròn mắt, tim ngừng lại một nhịp.

Thi thể đó, hắn ta nhận ra ngay, chính là chủ nhà hàng xóm. Gặp không biết bao nhiêu lần trong thang máy, thậm chí còn từng thắc mắc tại sao người đàn ông này lại cưới một người chẳng khác gì búp bê vô tri vô giác như vậy.

Cái lỗ quá nhỏ, dù có dán sát mắt vào thì tầm nhìn cũng bị hạn chế, căn bản không thể thấy được chuyện gì xảy ra ở cửa.

Nhưng hắn ta chắc chắn một điều, hàng xóm xinh đẹp đang gặp nguy hiểm!

Hắn ta vội vàng đứng dậy, định xông sang phòng bên để cứu người.

Trong lòng hắn ta vừa nôn nóng vừa hưng phấn không kiểm soát được.

Nôn nóng vì sợ hàng xóm bị thương.

Hưng phấn vì chồng của cậu đã chết.

Như vậy, nếu hắn ta cứu cậu, có khi nào cậu sẽ lấy thân báo đáp không?

Không thì ít nhất, hắn ta cũng có thể lấy cớ chăm sóc hàng xóm yếu đuối này mà dần dần bồi dưỡng tình cảm. Chỉ cần hắn ta cố gắng một chút, nhất định có thể khiến cậu rung động. Dù sao thì hắn ta cũng không tệ hơn kẻ đã chết kia.

Không, phải nói là hắn ta tốt hơn nhiều.

Hắn ta sẽ không bao giờ khiến cậu phải tự ti. Hắn ta sẽ cho cậu cả thế giới, biến cậu thành người hạnh phúc nhất.

Nhưng còn chưa kịp ra khỏi cửa, hắn ta đã nghe thấy giọng nói từ phòng khách nhà bên.

Hắn ta đứng sững.

Nhanh chóng áp sát tai vào tường, hắn ta trơ mắt nhìn kẻ sát nhân trơ trẽn kia dám cả gan đóng giả làm chủ căn nhà!

Dám ngang nhiên biến người vợ xinh đẹp của chủ nhà thành của hắn.

Lửa giận bùng lên, suýt chút nữa hắn ta đã lao ra ngoài, vạch trần bộ mặt thật của hung thủ. Nhưng khi tay vừa đặt lên nắm cửa, hắn ta lại do dự.

Trong đầu hắn ta hiện lên giọng nói mềm mại 'chồng ơi' khi nãy của hàng xóm, vô thức nuốt khan một cái. Một ý nghĩ táo bạo dần hình thành trong đầu.

Hắn ta hiểu rõ hàng xóm xinh đẹp này yêu chồng đến nhường nào, yêu đến tận xương tủy. Nếu biết chồng mình đã chết, liệu cậu còn muốn sống tiếp không? Còn có thể yêu ai khác không?

Chắc chắn là không.

Một khi điều đó xảy ra, cả đời này cậu sẽ chẳng bao giờ thuộc về ai nữa.

Hơn nữa, hắn ta và chồng của cậu có chiều cao và dáng người tương tự nhau. Vì là hàng xóm, hắn ta còn hiểu cậu hơn bất cứ ai, biết khi nào cậu thức dậy, khi nào đi chợ, khi nào đón con, thích xem phim gì, một ngày thường làm những gì.

Trước đây, hắn ta rất ghét tường cách âm kém, nhưng lúc này lại cảm thấy bản thân có một lợi thế đặc biệt mà người khác không có, thậm chí có khi ngay cả chồng của hàng xóm cũng không hiểu cậu rõ bằng hắn ta.

Nếu tên kia có thể đóng giả làm chồng của cậu, thì tại sao hắn ta lại không thể?

Ý nghĩ này khiến hắn ta nhận ra mình đã thật sự điên rồi. Vậy mà hắn ta lại cam tâm tình nguyện đóng giả người khác, thậm chí trong lòng không hề có chút phản cảm nào.

Nếu trước hôm nay có ai nói rằng hắn ta sẽ nảy ra suy nghĩ này, hắn ta nhất định sẽ nhìn người đó như thể họ bị điên.

Nhưng lúc này, đừng nói là phản cảm, hắn ta còn thấy hưng phấn một cách kỳ lạ. Chỉ cần nghĩ đến cảnh hàng xóm xinh đẹp sẽ mềm mại gọi mình là 'chồng ơi', toàn thân hắn ta đã phấn khích đến mức sắp bùng nổ.

Hắn ta tự phỉ nhổ bản thân, cảm thấy mình thật xấu xa.

Hắn ta như thể bị xé làm hai nửa, một nửa lý trí nhắc nhở mình phải vạch trần âm mưu của kẻ sát nhân, cứu lấy hàng xóm. Nhưng nửa còn lại lại không thể ngăn cản ý nghĩ méo mó đang dâng lên trong lòng.

Chỉ cần đợi tên kia rời đi, hàng xóm sẽ là của hắn ta.

Thậm chí hắn ta còn có thể đi phẫu thuật thẩm mỹ, chỉnh mặt mình thành chồng của cậu, đến lúc đó, dù hàng xóm có khôi phục thị lực cũng sẽ không nhận ra. Hắn ta sẽ cùng cậu nuôi lớn đứa nhỏ, chờ đến khi đứa trẻ trưởng thành rời đi, hai người có thể nuôi thêm một con mèo, hoặc một con chó, cùng nhau già đi.

Cuối cùng, còn có thể chôn chung một mộ, mãi mãi không xa rời nhau.

Chỉ là... người ta nói rằng người yêu chuyển thế sẽ tìm nhau bằng tên gọi khi xưa, vậy nên tên trên bia mộ nhất định phải là tên của hắn ta, điểm này không thể nhượng bộ được.

Hắn ta mặt không cảm xúc quay lại bàn ăn, ăn tối mà chẳng cảm nhận được mùi vị gì. Nhưng sự chú ý vẫn đặt hết vào căn hộ bên cạnh. Hắn ta cố kiềm chế bản thân không đi nghe lén, lặng lẽ chờ đợi thời cơ, đợi tên kia rời đi.

Nhưng hắn ta chưa kịp chờ đến lúc đó, hàng xóm đã mở cửa ra ngoài đón con.

Đây là cơ hội tốt!

Hắn ta có thể nửa đường gọi cậu lại, tách cậu ra khỏi tên hung thủ. Ở bên cạnh kẻ đó thực sự quá nguy hiểm! Làm vậy cũng chỉ là để bảo vệ cậu thôi!

Hắn ta cố gắng đè nén sự phấn khích trong lòng, chuẩn bị theo dõi cậu.

Nhưng rồi, hắn ta thất vọng.

Không chỉ có hàng xóm ra ngoài, mà kẻ sát nhân cũng đi theo.

Kẻ sát nhân còn đi theo cậu, đúng là một tên biến thái!

Hắn ta suy nghĩ một lúc, rồi quyết định đi theo từ xa. Để tránh bị phát hiện, hắn ta còn bắt chước kẻ sát nhân, leo lên tầng trên rồi mới vào thang máy.

Trong thang máy rất đông người, hàng xóm bị dồn vào góc. Hắn ta đứng rất gần cậu, nhưng kẻ sát nhân còn gần hơn.

Hắn ta chẳng thể làm gì để bảo vệ hàng xóm, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu bị tên kia dùng cán dù quấy rối.

Cậu đỏ hoe khóe mắt, trông như sắp khóc đến nơi. Chiếc eo thon trắng nõn thấp thoáng lộ ra dưới lớp áo. Yết hầu hắn ta giật giật, đáy lòng không nhịn được mà chửi rủa.

Biến thái!

Biến thái!

Biến thái!!!

Tên này đúng là một kẻ bệnh hoạn!

Dọc đường đi, hắn ta chẳng thể tìm ra cơ hội nào để kéo hàng xóm đi. Cuối cùng, hắn ta chỉ có thể thất vọng quay về nhà, tiếp tục chờ đợi thời cơ.

Lúc Trần Tư Hàn bôi nhọ chồng của cậu, hắn ta cũng nghe thấy. Hắn ta hận không thể xông vào đánh cho tên đó một trận.

Chơi đùa? Gã mà cũng xứng sao?!

Hắn ta đợi rất lâu, cuối cùng cũng chờ được Trần Tư Hàn rời đi, và cả tên hung thủ kia cũng đã đi khỏi.

Xác nhận rằng hai người đó sẽ không quay lại, hắn ta không thể chờ thêm nữa mà lập tức đi đến trước cửa nhà hàng xóm, hít sâu một hơi rồi trực tiếp mở cửa bước vào.

Vừa vào phòng, hắn ta không do dự mà bịt chặt miệng đứa trẻ, sau đó nhanh chóng đánh ngất nó trước khi nó kịp la lên.

Nhìn thiếu niên đang đẫm nước mắt trước mặt, ánh mắt hắn ta tràn đầy hưng phấn. Thế nhưng, giọng nói phát ra lại giống Dương Thiên Hạo y hệt, dịu dàng đầy chân thành, "Nếu em không yên tâm, anh sẽ lập tức từ chức, tìm một công việc khác."

"Chúng ta cũng có thể chuyển đi, đến một nơi chỉ có hai chúng ta."

Nguyễn Thanh nghe vậy, bàn tay hơi siết chặt.

Không đúng. Người trước mặt này tuyệt đối không thể là kẻ sát nhân.

Dù giọng nói của hắn ta giống Dương Thiên Hạo như đúc, nhưng nhịp thở và cách ngắt câu lại có chút khác biệt.

Vậy rốt cuộc người trước mặt này là ai?

Hắn ta giả mạo Dương Thiên Hạo để làm gì?

Dù đã nhận ra điều bất thường, Nguyễn Thanh vẫn không hề lộ ra một chút sơ hở nào.

Cậu tỏ vẻ đau khổ, như thể thực sự đang đứng trước Dương Thiên Hạo, giọng nói chất chứa nỗi buồn, "A Hạo, ba năm rồi. Chúng ta đã bên nhau ba năm, em thực sự cảm thấy rất mệt. Giờ em không còn phân biệt được anh có thực sự yêu em không nữa."

"Chúng ta hãy cứ bình tĩnh mà rời xa nhau một thời gian đi."

Nói xong, cậu định kéo vali bước qua người hắn ta để rời khỏi.

Nhưng hắn ta lập tức ném đứa trẻ xuống đất như thể vứt bỏ một món đồ vô giá trị, sau đó nhẹ nhàng ôm chặt Nguyễn Thanh vào lòng.

Giọng nói hắn ta vẫn ôn hòa, nhưng trong đó chất chứa đầy sự hối lỗi cùng kìm nén, "Xin lỗi em A Thanh, là anh đã không cho em đủ cảm giác an toàn. Anh sẽ không như vậy nữa, xin em đừng rời bỏ anh, có được không?"

Trên tấm ảnh trên tường chẳng ai chú ý đến. Ánh mắt nam chủ nhân một lần nữa dần hạ xuống, như thể đang chăm chú dõi theo hai người trước cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com