[Q1] Ép Thành NPC Đặc Thù Trong Trò Chơi Vô Hạn.
🌆 [Khu Tây Sơn]. 106
Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)Bù chương🧍🏻...Tô Chẩm nhìn người đứng ở rìa sân thượng bên kia, không chút để tâm mà cất giọng, "Gan em cũng lớn quá nhỉ."To gan đến mức dám giở trò với hắn và Lục Như Phong cùng lúc.Nếu không phải hai người chơi kia để lộ quá nhiều sơ hở, thì có khi cậu thật sự đã thành công rồi.Tiếc là sai lầm lớn nhất của cậu chính là chọn nhầm hai tên ngu xuẩn để hợp tác.Ngay từ lúc hai người kia ôm lấy Dương Mộ Thanh dỗ dành, Tô Chẩm đã bắt đầu nghi ngờ.Bởi vì là người chơi thì sẽ không bao giờ kiên nhẫn đi dỗ một NPC con nít, trừ khi NPC đó có liên quan đặc biệt tới phó bản.Mà đúng là Dương Mộ Thanh có chút đặc biệt thật, thậm chí rất có thể có liên hệ với trùm cuối phó bản.Nhưng ở trong phó bản được khởi động lại sau khi thiết lập lại, ngoài hắn và Lục Như Phong ra thì không ai có thể giữ lại ký ức.Nên sẽ chẳng có người chơi nào biết đến tính chất đặc biệt của Dương Mộ Thanh, cũng không ai biết tên Chu Thanh.Vì Chu Thanh, sau khi phó bản thiết lập lại, đã biến mất ngay từ ngày đầu tiên.Thậm chí còn chưa từng xuất hiện trước mắt mọi người.Mà đứa nhỏ Dương Mộ Thanh đó, vẫn luôn gọi Chu Thanh là 'ba', chưa bao giờ gọi tên, thì càng không thể nào học được cái tên đó từ người khác.Vậy nên việc có người chơi biết cái tên này, cực kỳ đáng nghi.Hai ngày nay, Tô Chẩm và Lục Như Phong vừa tìm người vừa xử lý chuyện của đám trùm cuối huyết ảnh và hắc ảnh.Dù đã tiêu hủy được cơ thể của Dương Thiên Hạo, nhưng đám vết máu vẫn tiếp tục bò lên từ các đường ống thoát nước, những mảng thịt héo rữa cũng bắt đầu tụ lại.Thậm chí còn có cả những mảnh thi thể của người khác đang bị hoà trộn vào nhau, như thể chỉ cần có đủ, chúng cũng có thể chứa đựng sức mạnh của bóng đen.Thế mà trước đó, Tô Chẩm đã giết không ít người rồi đẩy xác xuống hệ thống thoát nước — Dương Thiên Hạo, kẻ sát nhân, Trần Tư Hàn, thậm chí là tên hàng xóm sát vách cứ âm thầm nhìn trộm suốt.Nếu hắc ảnh lại một lần nữa thức tỉnh, thì lần quay ngược thời gian này xem như bỏ đi.Và cũng sẽ không còn ai có thể cướp lại quyền kiểm soát từ tay một trùm cấp cao như thế, đến lúc đó, không ai được yên ổn cả.Dù Tô Chẩm và Lục Như Phong hận không thể giết nhau ngay tại chỗ, nhưng bọn họ buộc phải bắt tay để cùng dần hắc ảnh ra bã trước.Vì thế mà hai người cứ chạy lên chạy xuống từ tầng một đến tầng bốn, là để dọn sạch những vết máu và đống thịt vụn đó.Khi hai người lại đến phòng 306 xử lý vết máu, thì trong nhà vệ sinh họ phát hiện một vài thứ khả nghi.Dù đã bị phá hỏng, nhưng vẫn hơi nhận ra đó có vẻ là...... đạo cụ dùng để cải trang.Từ lúc đó, họ bắt đầu nghi ngờ rằng cậu mập kia chính là Chu Thanh.Nhưng Chu Thanh vốn dĩ là người mù, cho dù có thông minh đến đâu thì cũng không thể nào tự nhảy qua cửa sổ hay chạy lung tung một mình được.Chẳng lẽ chuyện bị mù là...... giả?Không giống lắm. Bọn họ không phát hiện dấu vết gì của việc giả mù cả.Hai người cũng không thể khẳng định được liệu Chu Thanh có phải đang cải trang hay không, và cũng không chắc tên mập kia có thật sự là Chu Thanh.Nhưng giờ thì đã có đủ lý do để xác minh.Sân thượng chỉ có một lối ra, mà lối ra đó đã bị họ chặn lại.Nguyễn Thanh lúc này đã lùi về phía rìa sân thượng.Trên sân thượng gió rất lớn, thổi bay vạt áo của Nguyễn Thanh, mang theo một cảm giác hỗn loạn bất an.Nghe Tô Chẩm nói, Nguyễn Thanh không trả lời, mà quay đầu nhìn về rìa sân thượng phía sau.Khu dân cư Tây Sơn đa phần đều là các tòa nhà 30 tầng, nhìn từ sân thượng xuống thì cơ bản không thể thấy rõ người dưới mặt đất.Độ cao đủ khiến người ta dựng tóc gáy, hoảng sợ phát lạnh từ trong lòng.Huống hồ, sân thượng lại không có lan can.Có lẽ bất động sản cho rằng cửa sân thượng vốn luôn khóa, có hay không có lan can cũng như nhau, nên đã không lắp."Đừng nhìn nữa. Đây là tầng 33. Nếu em nhảy xuống......" Lục Như Phong vừa xoay thẻ bài trong tay, vừa cười khẽ, vừa lên tiếng khinh mạc, "Chắc chắn nát bấy."Nói xong, anh ta bước chậm về phía Nguyễn Thanh.Mỗi bước đều mang đến một loại áp lực khó diễn tả thành lời, dù rõ ràng là đang đi rất thong thả."Đừng lại gần." Nguyễn Thanh cất giọng khàn đặc, đồng thời lại lùi thêm một bước nữa.Lần này, gần như nửa thân thể cậu đã lơ lửng ngoài không trung, chỉ cần nghiêng người thêm chút nữa là sẽ rơi xuống.Thậm chí không cần cậu tự nhảy, cơn gió thôi cũng đủ thổi cậu rớt xuống.Lục Như Phong khựng lại, nét mặt vô cảm, ánh mắt dán chặt vào Nguyễn Thanh.Nhưng Tô Chẩm thì không dừng lại.Hắn đi ngang qua Lục Như Phong, bước thẳng về phía Nguyễn Thanh, hoàn toàn không để tâm liệu đối phương có nhảy thật hay không.Thậm chí trong lúc bước tới, Tô Chẩm còn lạnh nhạt lên tiếng, "Nhảy thử xem nào.""Hôm nay dù có nhảy, em cũng không thoát được đâu."Giọng nói của Tô Chẩm tuy bình thản, nhưng lại ẩn chứa mối nguy hiểm không thể diễn tả, kèm theo đó là một sự uy hiếp nhàn nhạt.Cảm giác như nếu Nguyễn Thanh thật sự nhảy xuống, sẽ xảy ra điều gì đó mà cậu không muốn thấy.Và giọng của Tô Chẩm, hoàn toàn không mang theo ý đùa.Nguyễn Thanh như thể không còn sự lựa chọn nào khác, cứng đờ người đứng tại chỗ, mặc cho Tô Chẩm đến gần.Rõ ràng người trước mặt là một kẻ mập mạp lạ mặt, vậy mà lúc này lại toát ra dáng vẻ ngoan ngoãn đáng thương đến lạ.Trông giống hệt người ấy vậy.Đến mức không cần xác minh thêm nữa.Tô Chẩm cười lạnh, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên ngón tay Nguyễn Thanh.Hắn búng tay một cái.Tiếng búng tay vang thanh thoát, kèm theo một luồng dao động nhẹ nhàng lan tỏa.Ngay sau đó, chiếc nhẫn trên tay Nguyễn Thanh phát ra tiếng 'cạch', bung ra rơi xuống nền đất, vang lên âm thanh giòn tan.Và Nguyễn Thanh cũng lộ ra nguyên bản bộ dáng.Cơ thể không còn là dáng mập nữa, lớp cải trang cũng hoàn toàn biến mất.Gió thổi tung mái tóc cậu, để lộ gương mặt đẹp đến mức khiến cả thế giới phải lu mờ.Một vẻ đẹp xuất chúng, phi thường.Đẹp đến mức có thể khiến thần thánh cũng phải dừng ánh mắt, thậm chí là vì cậu mà điên đảo.Nghe tiếng chiếc nhẫn rơi xuống đất, Nguyễn Thanh khẽ rũ mắt, nhìn xuống ngón tay trống không, hàng mi run lên nhẹ nhàng, tạo thành một đường cong xinh đẹp trước mắt.Trông vô cùng yếu ớt, bất lực.Cứ như đang đứng trước một kết cục tuyệt vọng.Mà quả thật cũng đúng như thế, cậu đứng trên sân thượng tầng 33 với không gì ngoài bản thân yếu ớt, chỉ có thể để mặc người chà đạp.Khán giả trong kênh nhìn thấy thiếu niên với gương mặt tinh xảo đến mức không giống người thật hiện lên trên màn hình, lập tức bùng nổ.【 !!! 】【 Vãi thật!!! Vãi thật vãi thật vãi thật!!! Cái cậu mập kia thật sự là mỹ nhân kia hả!!!? Mẹ nó, lúc trước mình còn khăng khăng tin là không thể nào cơ mà!!! 】【 Cứu với!!! Trước đó tôi còn nghi ngờ chẳng biết cái khứa trùm cuối Hạ Vô Ngạn có gu kỳ quặc gì không, ai ngờ vai hề lại là bản thân!!! Nổ não mất rồi! 】【 Đã bảo với cả nhà là cậu mập đó mỹ nhân vỗn lài mà! Ấy thế mà mấy người chịu tin đâu! Bây giờ thì sao hả!!! Vợ yêu tới đây nào huhuhu, may mà từ đầu chồng luôn chọn tin tưởng bé! Dù bé có là trùm ẩn thì chồng vẫn iu bé! 】【 Mỹ nhân vẫn là mỹ nhân, dù có hóa béo cũng che không nổi khí chất. Tui đã thấy kỳ rồi, vì sao cậu mập này lại vừa ngoan lại có nét đẹp lạ lạ, hóa ra là mỹ nhân cải trang! Thật đó, đẹp thế này giấu làm gì cơ chứ!? 】Trong game kinh dị vô hạn, kênh phát sóng không chỉ đơn thuần hiển thị những gì chủ kênh thấy, mà hệ thống còn tự động chọn góc nhìn tốt nhất dựa vào tầm mắt người chơi, giúp nâng cao trải nghiệm xem cho khán giả.Bởi vì hiện tại Nguyễn Thanh đang đứng ở mép sân thượng, cho nên dù chủ kênh đang ở tầng một, chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy sơ qua sân thượng, hệ thống sẽ tự động hiển thị hình ảnh đó dù mắt thường không thể thấy rõ tầng 33.Tuy nhiên, không phải khán giả nào cũng theo dõi từ đầu phó bản. Rất nhiều người mới vừa vào xem sau. Và điều họ nhìn thấy chỉ là một cậu mập.Thế mà cậu mập đó...... bỗng nhiên biến thành một thiếu niên tuyệt sắc!Màn hình phát sóng đầy những con mắt mở to, người xem thậm chí còn dụi mắt liên tục, không dám tin điều họ đang thấy là thật.Chỉ thấy trên màn hình là một thiếu niên có gương mặt tinh xảo như tranh vẽ, mắt phượng dài, đuôi mắt hơi cong lên, khóe mắt còn có một nốt ruồi lệ nhỏ, xinh đẹp hệt như yêu tinh bước ra từ tranh thủy mặc.Gió thổi tung vạt áo cậu, tóc cậu bay tán loạn, càng làm tăng thêm cảm giác hỗn độn, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.Và trong cái đẹp ấy còn mang theo một nét yếu đuối khiến người ta chỉ muốn vùi vào lòng mà che chở, hoặc làm điều gì đó tội lỗi.【 Trời ơi!!! Này riêu à mấy môm!? Không thể nào! Chắc chắn là giả! Không tin được! Làm gì có ai mà đẹp được kiểu này cơ chứ! Ngay cả game cũng chẳng dám thiết kế nhân vật có gương mặt thế này đâu!!! 】【 Không hiểu sao một tên mập mạp lại có thể biến hình như vậy!? Phát điên mất thôi! Trước giờ mị còn nghĩ khứa trùm kia bị gì mà đi thích một người béo. Hóa ra mắt mù là mình!!! 】 【 Tui từng nói nếu cậu mập này không xấu thì chắc chắn là rất đẹp, nhưng không ngờ là đẹp đến mức này! Trời ơi, ai mà chống đỡ nổi đây!? Giờ đến lượt tui cũng muốn cướp người rồi, được không!? 】【 Chung quy cũng là mỹ nhân hết, lúc ẻm còn múp míp cũng tạo người nhìn cái cảm giác 'hổng béo chắc chắn sẽ đẹp tuyệt cú mèo' ấy. 】【 Giờ mới get được lý do khứa trùm cuối kia dùng cả phòng thí nghiệm để cưỡng ép người ta..... thì dòm vầy ai mà giữ nổi người được chớ!!! 】Dưới tầng, người chơi tinh anh và người chơi cao lớn trông thấy Tô Chẩm và Lục Như Phong bước ra khỏi thang máy, còn tưởng kế hoạch dụ họ đi nhà trẻ Tây Sơn đã thành công.Nhưng không ngờ hai người kia vừa bước ra thì đã biến mất.Họ căn bản không định đi Tây Sơn nhà trẻ.Vở kịch cả hai diễn...... chẳng lừa được ai cả.Mà kẻ diễn là bọn họ đây được tha một mạng, điều đó đồng nghĩa rằng Tô Chẩm và Lục Như Phong đã đi tìm chủ mưu.Hai người lập tức liên lạc với Nguyễn Thanh, nhưng gửi tin thì không ai trả lời, gọi điện cũng chẳng ai bắt máy.Họ chạy ra khu E mới phát hiện trên sân thượng của tòa nhà F có người!Người chơi tinh anh nghiến răng, siết chặt nắm đấm, lập tức muốn lao lên tầng cứu người.Ngươi chơi cao lớn bên cạnh trợn to mắt, kéo mạnh anh lại, "Anh điên à!? Lên đó chẳng khác nào tự tìm chết.""Đó là Tô Chẩm! Nếu đoán không nhầm, người còn lại chắc chắn là Lục Như Phong, là cái tên điên khùng giết người không chớp mắt đó!"Thấy người chơi tinh anh còn vùng vẫy, người chơi cao lớn lạnh giọng nói tiếp, "Anh nghĩ mình lên đó làm được gì? Giết Tô Chẩm? Hay giết Lục Như Phong?""Anh làm không nổi đâu. Ngoài việc tự sát thì anh chẳng làm được gì cả."Hắn nhìn gương mặt cứng đờ của người chơi tinh anh, thở dài một hơi, giọng nói cũng dịu xuống, "Tôi thấy hai người đó hình như biết người chơi mập mạp đó, thái độ của họ không giống sẽ giết anh ta. Tôi nghĩ họ sẽ không ra tay đâu.""Anh cũng...... đừng quá lo."Tuy là an ủi như vậy, nhưng chính hắn cũng biết xác suất kia cực kỳ mong manh.Dù sao thì, dám lợi dụng hai đại cao thủ thì chắc chắn phải trả giá rất lớn. Có khi kết cục của họ cũng sẽ giống nhau.Người chơi tinh anh đứng chôn chân tại chỗ, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay, máu chảy từng giọt rơi xuống nền.Anh biết.Anh biết bản thân không làm được gì.Chính mình chỉ là một phần phân thân, thậm chí còn chưa kế thừa nổi một phần mười sức mạnh của bản thể.Lần đầu tiên trong đời, người chơi tinh anh cảm thấy mình yếu đuối đến thế.Nhưng anh không hối hận vì đã thức tỉnh ý thức.Anh chỉ không cam lòng.Không cam lòng vì mình không thể làm gì.Không cam lòng vì phải trơ mắt nhìn thiếu niên thuộc về người khác.Chỉ là anh quá yếu......Ngay giây tiếp theo, trong đầu người chơi tinh anh đột nhiên vang lên một giọng thì thầm như ác ma, đầy dịu dàng mê hoặc, tựa như có thể gợi lên những ham muốn đen tối sâu nhất trong lòng người.【 Muốn trở nên mạnh hơn sao? 】【 Ta có thể cho ngươi sức mạnh. 】【 Chỉ cần ngươi hiến tế thân thể và máu của mình cho ta, ngươi sẽ có được sức mạnh giết chết bọn họ. Tất cả bọn họ. 】【 Đến lúc đó, cậu ấy...... sẽ thuộc về ngươi. 】......Trên sân thượng, Lục Như Phong và Tô Chẩm nhìn thấy dáng hình thực sự của người trước mặt, không chút bất ngờ.Nếu không phải trước đó bị vẻ ngoài người mù xinh đẹp của Chu Thanh đánh lạc hướng, thì có lẽ họ đã nhận ra người này ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi.Bởi vì người đó có một sức hút chết người đối với họ, hoàn toàn không liên quan gì đến ngoại hình.Cậu đối với bọn họ giống như là một loại thuốc phiện không thể cưỡng lại. Dù biết rõ đang tiến dần vào vực sâu địa ngục, họ vẫn cam tâm tình nguyện.Tô Chẩm nhìn Nguyễn Thanh, đầu khẽ hếch lên mang chút kiêu ngạo, nở nụ cười của kẻ chiến thắng, "Xem ra lần này, em thua rồi.""Bởi thế mới nói, chọn đồng đội thì phải cẩn thận." Tô Chẩm bình tĩnh mở miệng, "Thay vì chọn loại phế vật vô dụng, chi bằng chọn tôi, thế nào?"Tô Chẩm nói nghe như hỏi, nhưng khí thế lại như đang ra lệnh – dứt khoát, bá đạo, không cho từ chối.Hắn không phải đang thương lượng. Mà là trực tiếp thông báo với Nguyễn Thanh rằng hắn nhất định phải có được cậu."Thật vậy sao?" Nguyễn Thanh không trả lời trực tiếp, chỉ bình thản hỏi lại, ánh mắt dừng lại trên người Tô Chẩm, "Anh chỉ muốn tôi làm đồng đội?""Tất nhiên không phải." Tô Chẩm khẽ cười, tiếng cười trầm thấp, đầy từ tính như chạm thẳng vào lòng người. Hắn nhìn người trước mặt, trong mắt lấp lánh tia sáng u ám, giọng nói có chút ám chỉ, "Con người luôn có lúc cô đơn. Sao không tìm một người ở bên cạnh?"Nguyễn Thanh cụp mắt xuống, vẻ mặt tinh xảo không lộ chút cảm xúc nào, "Nếu như tôi...... không muốn thì sao?"Tô Chẩm lại bật cười khẽ, giọng nói mang theo chút khinh thường, "Diệp Thanh, em là người thông minh.""Người thông minh sẽ biết lựa chọn thế nào, đúng không?"Tại kênh phát sóng trực tiếp, người xem bắt đầu mơ hồ.【 Khoan đã, Tô đại thần đây là...... tỏ tình hả? Nhưng sao tôi cứ cảm thấy nó mang vibe ép buộc kiểu bá đạo tổng tài ấy!? 】【 Đúng vậy, chẳng phải đang nửa dụ dỗ nửa đe dọa hở? 】【 Cần phải hỏi nữa á!? Ai có thể từ chối ổng được chứ!? Đấy là Tô Chẩm đó! Một trong mười đại cao thủ của bảng xếp hạng! Đến thẳng nam như tôi còn thấy siêu cấp rung động luôn! 】【 Khoan, không có được nha! Tô Chẩm không xứng với vợ tôi đâu! Bà xã đừng ưng hắn! Để ông xã ôm em về nhà nàoo!!! 】【 Nói chứ, ban đầu tôi cũng nghĩ không ai có thể từ chối Tô Chẩm, nhưng sau khi thấy vợ xinh xinh nhà tôi thì tôi lại thấy Tô đại có hơi...... không xứng lắm á. Mong là vợ tôi cự tuyệt ổng phát. 】【 Trùng hợp ghê bây, mị cũng vậy. Mị cứ có cảm giác bọn họ ai cũng không xứng với vợ tôi. Chỉ có mị là xứng thôi! 】【 Mọi người dòm cái ánh mắt của Lục kẻ điên kìa, tui thấy như muốn lao vào đấm chết Tô Chẩm luôn ấy. 】【 Không phải muốn giết à? Rõ ràng là Lục kẻ điên cũng có ý với vợ tôi mà! Mau đánh nhau đi! Tôi muốn xem ai mạnh hơn ai nè!! 】Lục Như Phong lặng lẽ nhìn Tô Chẩm, trong đáy mắt tối đen không rõ suy nghĩ gì.Nguyễn Thanh thì lại liếc nhìn hai người một lượt, sau đó lại nhìn về phía rìa sân thượng. Cậu nhẹ nhàng trả lời câu hỏi của Tô Chẩm, "Biết chứ.""Luật lệ xưa nay vốn là do kẻ mạnh đặt ra. Còn kẻ yếu, chỉ có thể tuân theo.""Nhưng mà......" Nguyễn Thanh ngừng lại một chút, rồi đột nhiên nở nụ cười rạng rỡ như hoa nở đầu xuân, "Tôi vẫn muốn thử xem sao."Nguyễn Thanh rất hiếm khi cười. Nhưng khi cậu cười, giống như băng tuyết tan chảy giữa mùa xuân, vạn hoa đua nở. Vẻ đẹp rực rỡ đến mức khiến cả thế giới xung quanh như lu mờ.Cộng thêm ánh mắt cùng lệ chí nơi khóe mắt, càng làm toát lên khí chất mị hoặc khó tả, khiến trái tim người ta bất giác lỡ một nhịp.Hai người trên sân thượng đều khẽ ngẩn người khi nhìn thấy nụ cười đó.Chính khoảnh khắc ấy, Nguyễn Thanh bất ngờ nghiêng người về phía sau, trực tiếp rơi thẳng xuống từ sân thượng!Hai người kia bàng hoàng, lập tức nhào tới mép sân thượng định giữ cậu lại, nhưng chỉ vì một chút thất thần khi nãy mà đã muộn mất một bước.Tô Chẩm và Lục Như Phong lập tức tái mặt, không chút do dự nhảy theo xuống dưới.Chỉ là độ cao 33 tầng thôi mà, với họ thì xưa nay không đủ để đoạt mệnh.Tô Chẩm từng nói cho dù nhảy xuống cũng không trốn được, rõ ràng không phải lời dọa suông.Nguyễn Thanh không hề bất ngờ khi hai người sẽ nhảy theo, cũng không hề hoảng loạn.Cậu liếc nhìn mặt đất phía dưới, trong đầu nhanh chóng tính toán độ cao và thời gian rơi.3 mét.2 mét.1 mét......Chính lúc này!Nguyễn Thanh lập tức biến mất trong không trung.Còn Tô Chẩm với Lục Như Phong thì trừng mắt nhìn hắc ảnh đang nhanh chóng bò lên từ đáy tòa nhà, không kịp truy theo Nguyễn Thanh đi đâu, lập tức xoay người né ra.Có vẻ vì thân ảnh biến mất kia khiến hắc ảnh nổi điên, nó không còn quan tâm đến việc ẩn mình nữa, toàn thân tràn ra luồng khí tức mạnh mẽ và nguy hiểm, lập tức nhào thẳng về phía hai người.Tô Chẩm và Lục Như Phong bị chặn đường lui, không còn cách nào khác ngoài nghênh chiến, cả hai bên lập tức lao vào trận kịch chiến.Còn Nguyễn Thanh vừa biến mất trên không trung, lại đang nằm sóng soài trên hàng hiên tầng khoảng hai mươi mấy của tòa nhà bên cạnh.Cơn đau dồn dập khiến mắt Nguyễn Thanh ngấn lệ, gương mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ đau đớn, đầu óc gần như ngừng hoạt động."Ư......" Nguyễn Thanh ôm lấy khuỷu tay, co người lại run rẩy trên nền đất, vô thức rên rỉ mấy tiếng, mãi mới dần dần bình tĩnh lại từ cơn đau.Khuỷu tay và đầu gối đều bị trầy xước, nhưng so với dự đoán thì đây là kết quả ổn nhất rồi.Từ đầu Nguyễn Thanh đã không hề đặt trọn niềm tin vào việc có thể lừa được hai người kia.Nếu lừa được thì tốt, mà không thì kế hoạch này rất có thể sẽ khiến hắn lộ tẩy.Cho nên ngay từ lúc tính toán hai người đó, cậu đã chuẩn bị cả phương án dự phòng cho chính mình.Trong lúc tìm cách dẫn dụ hai người kia, Nguyễn Thanh đã khéo léo đưa hắc ảnh tới gần.Nếu thật sự bại lộ, cậu chỉ cần đứng ở mép sân thượng, hắc ảnh tất nhiên sẽ phát hiện ra cậu.Và cũng tất nhiên, nó sẽ nhào về phía cậu.Nửa phần sau của kế hoạch, Nguyễn Thanh chưa từng nói cho hai người kia biết. Nhưng lúc cậu trình bày kế hoạch, người chơi cao lớn và người chơi tinh anh vì sợ cậu nguy hiểm một mình nên đã cho vài món đạo cụ phòng thân.Trong đó có một món là đạo cụ có khả năng dịch chuyển tức thời.Nhưng thực ra món này chẳng có bao nhiêu tác dụng vì nó chỉ dịch chuyển được tầm một mét, lại không thể có bất kỳ vật cản nào trên đường, nếu không sẽ thất bại.Gặp tình huống nguy hiểm như đối đầu với hắc ảnh, thì cơ bản chỉ giúp kéo dài thêm một giây trước khi chết.Dù vậy, Nguyễn Thanh không chần chừ, lập tức lên thẳng sân thượng.Từ mái nhà, chọn đúng vị trí, khoảng cách tới hàng hiên chỉ hơn một mét.Chỉ cần mở cửa sổ hàng hiên, tính chuẩn tốc độ và khoảng cách, là có thể rơi tự do và dịch chuyển tức thời để đáp xuống đó.Tuy nhiên, lực rơi vẫn quá lớn. Dù chỉ rơi từ vài mét, và hàng hiên cũng có vật giảm chấn, nhưng Nguyễn Thanh vẫn bị trầy xước khuỷu tay và đầu gối.May mắn là mọi chuyện vẫn đang đi đúng theo kế hoạch cậu đã vạch ra.Bây giờ hai bên đang lao vào đánh nhau, lưỡng bại câu thương là kết quả lý tưởng nhất.Dù không được như thế, thì cậu cũng có đủ thời gian để tiếp tục tìm manh mối.Hiện tại hai bên đánh nhau rồi, lưỡng bại câu thương là tốt nhất kết quả.Dù không được như thế, thì cậu cũng có đủ thời gian để tiếp tục tìm manh mối.Cậu cần xác nhận một chuyện, một chuyện vô cùng quan trọng.Nguyễn Thanh đứng bên cửa sổ, liếc nhìn ba bóng dáng đang mải đánh nhau dưới kia, lại quay sang nhìn hai người chơi đang định leo lên từ tầng trệt, liền lập tức gửi tin nhắn cho người chơi tinh anh.Sau đó, cậu rẽ vào chỗ cầu thang khuất tầm nhìn, ngồi xuống đợi họ lên.Hai người leo lên rất nhanh.Người chơi cao lớn vừa thấy thiếu niên điệt lệ là lập tức chết đứng, không dám tin vào mắt mình.Cái quái gì đây!? Ai thế này!?Người chơi tinh anh nhìn thấy vết trầy trên khuỷu tay của Nguyễn Thanh, môi khẽ mím lại, ánh mắt sâu thẳm, lập tức định giúp Nguyễn Thanh xử lý vết thương.Dương Mộ Thanh thì đau lòng níu lấy áo Nguyễn Thanh, "Ba ơi, đau lắm không?""Không sao, thương tích không nặng lắm, khỏi cần." Nguyễn Thanh che khuỷu tay, hơi nghiêng người tránh bàn tay của người chơi tinh anh, rồi ngẩng cằm ra hiệu về phía Dương Mộ Thanh, "Chúng ta tới nhà trẻ Tây Sơn một chuyến nữa, dẫn nhóc kia theo.""Tôi cần phải......"Nhưng còn chưa kịp nói hết, "Ầm ——!!!" Một tiếng nổ lớn vang lên.Hàng hiên vốn khá tối, nhưng lúc này cả thế giới bỗng chói sáng. Ánh nắng rực rỡ rọi thẳng lên người mấy người họ.Cơ thể Nguyễn Thanh khựng lại, ngẩng đầu sững sờ. Ngay lập tức, cậu nhìn thấy bầu trời xanh ngắt vô tận và ánh nắng chói lòa.Thậm chí cơn gió đột ngột nổi lên làm tóc cậu tung bay rối loạn, đến mức cậu không mở nổi mắt.Tầng trên cùng của tòa nhà họ đang đứng...... đã bị...... xé toạc......Phía sau vang lên một giọng nói nhàn nhạt, "Muốn đi đâu vậy hử?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com