[Q1] Ép Thành NPC Đặc Thù Trong Trò Chơi Vô Hạn.
🖋️ [Bút Tiên]. 189
Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)...Tại biệt thự nhà họ Kỳ.Người đàn ông đã mất mấy ngày trời cũng tìm cớ nhốt được nhóc kia lại. Gã bèn mượn cớ phải tới trường học cùng đàn em làm mẫu tiết đàn, dứt khoát rời khỏi khu chính của biệt thự nhà họ Kỳ.Lần này, rốt cuộc không còn ai có thể quấy rầy gã nữa.Sáng sớm, gã dậy từ tinh mơ. Sau khi tắm rửa xong, gã lập tức gửi tin nhắn cho thiếu niên mình thương yêu.Khi nhận được dòng tin báo rằng cậu sẽ chờ dưới lầu sau giờ học, gã liền vui vẻ gửi một tin 'yêu em' rồi đặt điện thoại sang một bên, đứng trước gương thay đồ.Nhưng niềm vui đó nhanh chóng chuyển thành phiền muộn. Dù thay tới thay lui, gã vẫn không vừa ý.Trên giường đã bày bừa đủ kiểu quần áo.Mặc đồ tây thì trông quá nghiêm túc, còn mặc đồ thường thì lại có phần xuề xòa, không xứng với người trong lòng.Đổi tới đổi lui, gã vẫn không biết chọn bộ nào mới là hợp nhất.Cuối cùng, gã gọi quản gia lên.Quản gia lần đầu gặp loại tình huống này, có phần lúng túng và căng thẳng. Hơn nữa tuổi tác cũng đã cao, mắt thẩm mỹ rõ ràng đã lỗi thời, chọn quần áo quá đứng đắn.Gã đành phải gọi thêm vài nhân viên trong biệt thự tới góp ý chọn giúp.Nếu là thường ngày, chỉ cần có người nhìn gã thêm một chút, gã đã thấy khó chịu, huống chi là còn để người khác nhìn mình thay đổi quần áo liên tục.Nhưng hôm nay gã lại cực kỳ kiên nhẫn, chăm chú lắng nghe ý kiến từng người.Gã vốn đã có ngoại hình nổi bật, vóc dáng không khác gì người mẫu, mặc gì cũng tôn lên nét điển trai cao ngạo. Đã vậy còn được chuẩn bị kỹ lưỡng, lại càng khiến vẻ ngoài trở nên hoàn mỹ.Sau gần một giờ, cuối cùng gã cũng chọn được một chiếc sơ mi trắng—đơn giản, sạch sẽ, mà vẫn toát lên vẻ kiêu ngạo và thanh nhã.Gã nhìn vào hình bóng mình trong gương, dáng dấp giống như công tử quý tộc, khẽ gật đầu hài lòng.Trời cũng không còn sớm, gã tự lái xe tới trường.Gã muốn đến gặp thiếu niên của mình trước tiên.Dù đã lấy lý do là đến hướng dẫn tiết học cho đàn em, gã cũng không thể bỏ qua việc diễn chút ít ở lớp nhạc.Nhưng khi lên lớp, gã cứ thất thần. Dù có chơi bản piano yêu thích, gã cũng chẳng tập trung nổi.Trong đầu toàn là hình bóng thiếu niên ấy.Gã đã mấy ngày chưa được gặp cậu.Nghĩ đến phát điên.Gã không định cho thiếu niên thêm thời gian để suy nghĩ nữa. Gã đã mang theo cả hộ khẩu lẫn chứng minh nhân dân.Hôm nay, phải đăng ký kết hôn cho bằng được.Chỉ cần xong thủ tục, gã và cậu sẽ là vợ chồng hợp pháp, thiếu niên chẳng còn lý do để từ chối gã nữa.Buổi tối có thể hú hí chút chuyện vợ chồng trẻ.không, có lẽ chẳng cần đợi đến tối.Gã tiếp tục đánh đàn, đầu óc đã lạc vào đâu mất rồi.Không nhận ra lớp đã tan.Cũng không nhận ra có người đang lặng lẽ tiếp cận từ phía sau.Nhưng tai gã không đến nỗi tệ. Khi đối phương giơ cao con dao, gã lập tức nhận ra.Gã nghiêng đầu né một đòn chém từ phía sau, chỉ liếc mắt cũng đủ nhìn rõ kẻ đó.Ngay lúc chuẩn bị tung cú đá phản công, mắt gã bỗng trợn lớn, tay ôm lấy ngực như thể trúng thương nặng, miệng hộc ra một búng máu tươi.Máu đỏ thẫm loang lổ cả phím đàn trắng tinh.Ngực gã vốn chẳng có gì, nhưng một con dao găm trong suốt đột nhiên hiện hình, xuyên thẳng vào tim, máu tiếp tục nhuộm đỏ áo sơ mi trắng.Kẻ đâm hụt một nhát chẳng chút do dự chém tiếp.Lần này, gã không né được nữa. Con dao cắm phập vào lưng, nhuộm đỏ thêm tấm áo.Dù là người của một gia tộc nổi tiếng về thuật pháp như họ Kỳ thì cũng không thể thoát khỏi thương tổn này.Con dao nơi ngực mang theo độc hoặc một lời nguyền nào đó, khiến gã mất sạch sức lực, không thể vận dụng chút pháp lực nào.Dao đâm xuyên tim, nếu rút ra là chết ngay lập tức.Gã ôm ngực, cố nén đau đứng lên, lảo đảo bỏ chạy.Nhưng trong phòng không chỉ có một người. Là bốn.Gã chỉ có thể loạng choạng chạy về phía cửa sổ, định nhảy xuống để gây chú ý.Dù bị phát hiện cũng được, miễn là còn sống.Nhưng cơ thể bị thương, lại còn mang dao trong tim, tốc độ sao sánh được với những kẻ ra tay?Cuối cùng, gã bị chặn lại. Cửa kính vỡ vụn rải đầy nền, nhưng tiếng ồn tan học ngoài hành lang đã che lấp hết tất cả.Không ai phát hiện những gì xảy ra bên trong.Gã ngã xuống sàn, đồng tử bắt đầu tan rã. Trong đôi mắt mở to phản chiếu lại khung cảnh cuối cùng, mãi không chịu nhắm lại.Gã cố giơ tay về phía xa xăm, dùng chút sức lực cuối cùng, ánh mắt đầy oán hận và không cam lòng.Gã không muốn chết.Gã và thiếu niên đã có hẹn, chỉ cần hết tiết là có thể gặp nhau.Thiếu niên đang chờ dưới lầu.Gã đã gần chạm được hạnh phúc.Thiếu niên ấy lẽ ra đã thuộc về gã..Vài phút trước. Biệt thự chính nhà họ Kỳ.Cửa phòng cậu bé bị khóa chặt. Trên cánh cửa dán một lá bùa kỳ dị—là loại bùa phong ấn.Hắn đang bị giam giữ.Nhưng nhóc ta đã quen với điều đó. Từ nhỏ đã vậy rồi.Chỉ cần có chút biểu hiện bất thường, hắn sẽ bị nhốt ngay.Vì nhà họ Kỳ không cho phép tồn tại hai người thừa kế. Dù là anh em sinh đôi, cũng không được.Chỉ vì sinh sau vài phút, hắn đã phải sống một cuộc đời hoàn toàn khác biệt.Nếu không phải vì cái chết của hắn kéo theo cái chết của người anh, e là hắn cũng chẳng được sống đến giờ.Để ngăn hắn sinh ra bất cứ ý định nào vượt khỏi kiểm soát, từ nhỏ, gia tộc đã ép hắn uống thuốc kiềm chế năng lực và thân thể, khiến cơ thể hắn luôn méo mó, yếu ớt.Đứa nhỏ vẫn luôn cảm thấy mình chẳng khác gì người đã chết.Nhưng giờ thì khác rồi.Hắn ngồi trên bệ cửa sổ trong phòng mình, vui vẻ nhìn những cánh chim bay qua ngoài trời, miệng khe khẽ ngân nga giai điệu nào đó.Trong tay hắn là một con dao găm.Con dao có màu bạc, ánh lên tia sáng lạnh lẽo, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta rùng mình.Khi cánh chim khuất sau đường chân trời, hắn nắm chặt dao, nở một nụ cười rực rỡ nhưng đầy ác ý.Giây tiếp theo, hắn đâm thẳng vào ngực mình, không chút do dự.Tựa như không còn muốn sống nữa.Hắn và anh trai quả thật chung vận mệnh. Một bên chết, bên kia cũng không thể sống lâu.Nhưng đáng tiếc, hắn đã tìm được cách để sống sót.Khóe miệng hắn bắt đầu rỉ máu, nhưng nụ cười trên môi lại càng rực rỡ hơn.Anh trai à. Hẹn gặp lại nha..Nguyễn Thanh nhận được tin nhắn vào buổi sáng, nhưng cậu không hề hoảng hốt.Tất cả những chuyện lạ gần đây chắc chắn có liên quan đến gã đàn ông kia. Mọi điều bất thường đều bắt đầu từ khi gã xuất hiện.Mà cậu thậm chí còn chẳng biết gã là ai, thậm chí đến tên cũng không rõ.Nguyễn Thanh nhìn dòng tin nhắn, không hề do dự, lập tức đồng ý—bảo rằng sẽ đợi dưới lớp học nhạc sau giờ tan trường.Cậu muốn biết rõ đối phương rốt cuộc có mục đích gì, và làm sao mới có thể phá vỡ cục diện giả dối này.Nguyễn Thanh cũng là học sinh khoa Nghệ thuật, phòng học của cậu cách khu học nhạc không xa, chỉ ở ngay gần dãy giảng đường.Vì thế sau khi tan học chưa tới năm phút, cậu đã đến đứng chờ dưới lầu phòng học nhạc.Thế nhưng chưa đến một phút sau, Nguyễn Thanh bỗng chốc đồng tử co rút, trừng to mắt—ký ức đột ngột ùa về.Cậu ngay lập tức ý thức được một điều, bút tiên đã chết.Không kịp nghĩ ngợi, cậu lao thẳng lên tầng ba. Trên hành lang tầng ba, những người chơi khác đã đứng tụ tập, tất cả đều chăm chú nhìn vào căn phòng phía trước với đáy mắt đầy kinh hoàng.Không ai phát hiện ra Nguyễn Thanh đến.Hoặc có lẽ đã thấy, nhưng chẳng còn tâm trí nào để để ý.Tưởng tượng thì dù sao cũng không bằng tận mắt chứng kiến, chân thực và chấn động hơn nhiều.Nhưng dù sao bọn họ cũng chỉ là người ngoài cuộc, không thể ngăn cản được bi kịch đang xảy ra.Bởi vì đó là chuyện đã qua.Chỉ vì một hiểu lầm, bọn họ đã giết chết một người vô tội. Quá đỗi tàn nhẫn và đáng sợ.Và liệu họ thật sự không nhận ra chân tướng?Không, họ đều biết. Biết bút tiên vô tội, biết kẻ giết người thực sự là ai. Nhưng cuối cùng vẫn đồng loã giết chết bút tiên.Thậm chí còn nhẫn tâm chặt xác gã ra từng mảnh.Có lẽ, tất cả chỉ vì lòng đố kỵ đen tối không thể đem ra ánh sáng kia.Thứ còn đáng sợ hơn cả ma quỷ, chính là lòng người.Nguyễn Thanh nhìn hình ảnh tàn khốc trong phòng học, cuối cùng khẽ mím môi, lạnh lùng dời mắt đi.Ý chí của cậu xưa nay vốn kiên định, những thủ đoạn kiểm soát tâm trí này chẳng có tác dụng gì đáng kể với cậu. Dù có mất trí nhớ, cậu vẫn dễ dàng nhận ra điều bất thường. Huống chi bây giờ ký ức đã khôi phục, chỉ cần liếc mắt một cái, cậu đã nhận ra số người chơi ở đây không đủ.Thiếu Kỳ Mộc Nhiên?Chỉ là trùng hợp, hay thật sự có điều gì xảy ra?Những người chơi khác không để ý tới ánh mắt nghi hoặc của Nguyễn Thanh. Bọn họ vốn nghĩ rằng chỉ cần bút tiên chết đi, ảo cảnh sẽ kết thúc.Nhưng lại không ngờ nó vẫn còn tiếp diễn.Tất cả đều bắt đầu rơi vào hoang mang.Mấy ngày nay họ đã rất vất vả. Chỉ đến khi phát hiện có hai người biến mất, họ mới bắt đầu nhận ra sự khủng khiếp thật sự của ảo cảnh này.Ảo cảnh có thể làm con người mất đi lý trí và tư duy, có thể dần dần đồng hóa họ.Nói cách khác, nó khiến người chơi quên mất thân phận thật của mình, quên luôn mục tiêu ban đầu, thậm chí từ người ngoài cuộc biến thành kẻ tham gia.Trong ảo cảnh, đạo cụ không thể sử dụng. Tất cả chỉ có thể dựa vào bản thân mà ghi nhớ mọi thứ.Những người có ý chí mạnh thì còn cầm cự được, còn người ý chí yếu sẽ dễ dàng gục ngã.Không cần nói cũng biết, nếu thật sự bị đồng hóa hoàn toàn, họ sẽ vĩnh viễn không thể thoát khỏi phó bản này.Đúng lúc mọi người còn đang hoảng loạn, một người chơi đột nhiên mở to mắt, đồng tử co rút, run rẩy chỉ tay về phía bốn người trong phòng học—đúng hơn là chỉ vào phía sau lưng họ.Bốn cái bóng đỏ mờ ảo đang bám theo sau lưng từng người.Sau khi bốn người kia phân xác xong, bóng đỏ tách ra làm bốn.Vô cùng kinh dị, rợn người, khiến ai cũng lạnh sống lưng.Nhưng bốn người kia dường như không phát hiện ra, họ vẫn đang bàn bạc cách xử lý những phần thi thể còn lại.Có lẽ vì không tin tưởng nhau, nên cả bốn đều chọn cách tách riêng để xử lý xác.Những người chơi lập tức chia thành bốn nhóm, âm thầm theo dõi từng người.Nam sinh giường số 1 đem xác chôn bên ngoài nhà vệ sinh, chính là cái WC Nguyễn Thanh từng đi qua.Nam sinh giường số 2 thì gan to hơn, sau khi vòng đi một vòng liền quay lại phòng học nhạc, mở đàn piano ra rồi giấu xác vào trong đó.Nam sinh giường số 3 và số 4 đều chôn xác ở rìa khu rừng nhỏ cạnh hồ trường đại học, nơi từng bị bỏ hoang nửa tháng.Khoảng cách giữa hai chỗ chôn chỉ cách nhau vài thước.Nhưng không ai trong bốn người đó nhận ra một bóng dáng đáng sợ luôn lặng lẽ lơ lửng phía sau mình.Căn phòng học nhạc có lẽ vì là nơi bút tiên chết, nên bóng dáng kia hiện ra rõ ràng hơn cả, mang theo cảm giác âm u nặng nề nhất.Dường như còn bảo tồn một chút ý thức.Bởi khi Nguyễn Thanh nhìn vào, cái bóng đó cũng chậm rãi quay đầu, nhìn về phía cậu.Nếu cậu không phản ứng nhanh mà trốn đi, e rằng đã bị 'gã' phát hiện.Có lẽ do xác bị giấu trong đàn piano, nên cái bóng kia không đi theo nam sinh giường số 2 rời đi, mà cứ đứng trơ trọi bên cửa sổ, vô hồn dõi theo ba người còn lại mang theo xác 'gã' đi.Nguyễn Thanh nhìn theo ba người rời đi, lại liếc sang bóng dáng đỏ bên trong phòng học nhạc, trong lòng dâng lên một linh cảm xấu.Bút tiên có vẻ biết xác mình bị chôn ở đâu, cũng biết linh hồn mình không toàn vẹn vì bị phân thây.Nhưng 'gã' vì sao không đi tìm lại các phần thi thể?Có lẽ vì vừa mới chết, sức mạnh chưa đủ để báo thù, chưa thể giết lại bọn họ. Không đi tìm cũng là điều dễ hiểu.Có lẽ phải đợi đến lúc ở phòng 404 tòa A làm lễ triệu hồi, bút tiên mới hoàn toàn khôi phục ý thức và sức mạnh.Nhưng nếu đã trở thành Quỷ Vương, 'gã' vì sao vẫn không đi tìm xác?Là do đã quên ký ức hiện tại? Hay còn có mục đích khác?Nguyễn Thanh cố gắng nhớ lại tất cả mọi chuyện. Nhưng vừa mới nghĩ tới......Cậu đột ngột khựng lại.Để tiện mang thi thể bút tiên đi, nhóm sát nhân đã xẻ xác ra từng phần.Mà trong lúc phân xác, có vẻ như thiếu một quả tim?Trái tim của 'gã' đã đi đâu?Còn chưa kịp nghĩ kỹ, thế giới trước mắt Nguyễn Thanh bỗng chốc vỡ tan như một tấm gương bị đập nát.Ảo cảnh kết thúc.Nhưng Nguyễn Thanh còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị ai đó hung hăng kéo đi khỏi vị trí ban đầu.Ngẩng đầu lên đầy mờ mịt, người đang ôm lấy cậu chính là Kiều Nặc đã mất tích một thời gian. Hắn ta vừa mới kéo cậu tránh khỏi một bóng người đỏ như máu đang lao đến.Là bút tiên.Kiều Nặc lúc này vô cùng thảm hại, quần áo loang lổ máu, khóe môi còn dính một vệt đỏ. Xem ra đã bị thương nặng.Chưa kịp để Nguyễn Thanh phản ứng, hắn ta vừa đứng vững liền đẩy cậu ra.Lực quá mạnh khiến Nguyễn Thanh ngã nhào xuống đất, đau đớn đến mức nước mắt dâng lên trong mắt, khuôn mặt trắng bệch hiện rõ sự thống khổ. Đại não gần như ngừng hoạt động."Ư......" Nguyễn Thanh ôm lấy khuỷu tay, cuộn mình lại, cả người run rẩy. Khuỷu tay và đầu gối đều bị va đập khá nặng.Nhưng cậu không có thời gian quan tâm đến vết thương, vì bút tiên lại đang lao tới một lần nữa.Kiều Nặc bị thương quá nặng, rõ ràng không thể tránh khỏi đòn này. Nếu không, hắn ta cũng sẽ không đẩy cậu ra.Nguyễn Thanh nghiến răng chịu đau, lập tức gỡ khuyên tai của mình, ném về phía Kiều Nặc, "Bắt lấy!"Kiều Nặc vừa nghe tiếng liền phản ứng tức thì, không cần quay đầu cũng đón được món đồ cậu ném tới, vội vàng chắn trước người mình.Đạo cụ mà trước đó ở trên người Nguyễn Thanh chưa từng có hiệu lực, giờ phút này lại phát ra ánh sáng chói mắt khi nằm trong tay Kiều Nặc, chặn được đòn tấn công tiếp theo của bút tiên.Nó cũng tranh thủ cho Kiều Nặc một cơ hội thở dốc. Hắn ta lập tức lăn một vòng thoát khỏi vị trí cũ, sau đó bế ngang Nguyễn Thanh rồi nhảy thẳng qua cửa sổ.Nguyễn Thanh không giãy giụa, chỉ ôm lấy cổ Kiều Nặc, mặc cho hắn ta mang theo mình rời đi.Kỳ Mộc Nhiên cũng lập tức nhảy theo sau.Những người chơi khác nhìn thấy cũng bắt đầu phản ứng, chen chúc nhau tìm đường thoát khỏi nơi quái dị đáng sợ này.Có lẽ mọi chuyện xảy ra trong ảo cảnh đã khiến bút tiên bị kích động nghiêm trọng. 'Gã' điên cuồng hơn cả trước, gần như không còn lý trí, cứ thế đuổi sát theo ba người họ.Dù chuyện xảy ra trong ảo cảnh đã là quá khứ, và trí nhớ của 'gã' vốn không thể giữ được khi ở trong đó, nhưng dường như mọi thứ đều đã được sắp đặt sẵn. 'Gã' chỉ đang chờ thiếu niên tự mình bước vào.Cái chết là sự thật không thể thay đổi, nhưng mấy ngày ngắn ngủi ấy cũng đủ để 'gã' và thiếu niên kia thiết lập một mối liên kết không thể cắt rời.Chỉ cần cậu rời khỏi ảo cảnh, thì hoàn toàn sẽ thuộc về 'gã'.Thiếu niên ấy sẽ mãi mãi ở bên 'gã', chỉ có thể ở bên 'gã'.Nhưng 'gã' lại không ngờ rằng mọi thứ lại sụp đổ trong tay Kỳ Văn Thâm.Giống như khi xưa, hắn cũng là kẻ đã gián tiếp ra tay giết chết 'gã'.'Gã' sẽ không cho phép bất kỳ ai cướp thiếu niên khỏi tay mình.Kể cả khi chỉ là một phần hồn tàn phách lạc, 'gã' cũng tuyệt đối không cho phép.'Gã' nhất định sẽ tìm lại trái tim của chính mình, hợp nhất những mảnh hồn rời rạc, quay về trọn vẹn.Khán giả trong kênh lúc này đều sững sờ khi thấy Kỳ Mộc Nhiên vẫn kiên quyết chạy theo hai người kia.【 Mộc thần à, đừng chạy theo bọn họ nữa! Rõ ràng bút tiên đang muốn cướp bạn học xinh kia, nếu ngươi chạy hướng khác thì gã đó chắc chắn không đuổi theo ông đâu! Mau tách ra đi! 】【 Ông đừng tự đa tình nữa, bút tiên hoàn toàn không để mắt tới ông. Nhưng ông cứ cố chạy theo là sao? Cẩn thận chết uổng mạng đó! 】【 Cứu lấy đứa ngốc này với trời ơi! Đây là kiểu tìm chết mới hả? Tôi thật sự nghẹt thở vì tức á! 】Dù bị khán giả bình luận như trút nước, Kỳ Mộc Nhiên dường như không hề nhìn thấy gì, chỉ một mực chạy theo Kiều Nặc và Nguyễn Thanh.Thương tích của Kiều Nặc không nhẹ, nhưng tốc độ vẫn không hề chậm, còn Kỳ Mộc Nhiên thì bám sát như hình với bóng, không hề bị bỏ lại phía sau.Nhưng con người sao có thể sánh kịp tốc độ của quỷ? Huống chi quỷ không biết mệt, cái bóng sau lưng họ mỗi lúc một gần.Họ chỉ tranh thủ được chút thời gian vì đạo cụ đẩy lùi được bút tiên, chứ thật ra, chỉ cần 'gã' lấy lại được phản ứng, họ căn bản không thể thoát nổi.Với tốc độ của bút tiên, chưa đến ba phút là đủ để đuổi kịp bọn họ.Kiều Nặc ngoái nhìn lại, nghiến chặt răng, rồi đột ngột nhét Nguyễn Thanh vào lòng Kỳ Mộc Nhiên. Đáy mắt hắn ta lóe lên ánh quyết liệt, hung hăng đẩy y một cái, "Mang cậu ấy đi!"Kỳ Mộc Nhiên phản ứng cực nhanh, không nói thêm nửa lời, ôm lấy Nguyễn Thanh rồi cắm đầu chạy, thậm chí còn nhanh hơn lúc nãy.Mà Kiều Nặc, sau khi buông lời, lập tức dừng bước, không có chút do dự nào muốn chạy tiếp.Tất cả mọi người đều hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ngay cả khán giả xem kênh cũng biết rõ.Ba người bọn họ cứ chạy mãi thế này, việc bị bút tiên đuổi kịp chỉ là sớm hay muộn.Nếu có một người ở lại chặn đường, ít nhất hai người còn lại còn cơ hội trốn thoát.Hiện giờ còn hai tiếng nữa mới tới bình minh, chỉ cần cầm cự thêm hai tiếng, Quỷ Vực sẽ biến mất.Thân thể Nguyễn Thanh xưa nay luôn phản ứng chậm. Đến khi Kỳ Mộc Nhiên ôm cậu chạy được vài bước, cậu mới sực tỉnh, ngơ ngác quay đầu nhìn về phía Kiều Nặc vẫn đứng bất động.Kiều Nặc thấy ánh mắt cậu liền quay mặt đi, không để cậu nhìn rõ vẻ mặt.Nguyễn Thanh mím môi, trong đầu lặng lẽ hỏi,【 Hệ thống, hắn ta sẽ không chết đâu nhỉ? 】Đáp lại cậu là một khoảng im lặng kéo dài.Mà im lặng đã là câu trả lời rõ ràng nhất.Kiều Nặc sẽ không thể sống đến lúc trời sáng.Nguyễn Thanh cụp mắt, che đi ánh nhìn vừa dâng lên cảm xúc, không nói gì thêm nữa.Kỳ Mộc Nhiên chạy rất nhanh, dù đang ôm Nguyễn Thanh nhưng tốc độ vẫn không hề suy giảm."Ư......" Nguyễn Thanh đột nhiên khẽ rên, vẻ mặt cậu dần nhăn lại vì đau đớn, khóe miệng bắt đầu rỉ máu.Hơi thở của cậu cũng yếu dần đi.Mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi khiến Kỳ Mộc Nhiên giật mình, lập tức dừng lại.Y nhìn thấy vệt máu loang bên khóe miệng Nguyễn Thanh, đôi mắt lập tức trợn to, vẻ hoảng loạn lan tràn, "Cậu, cậu làm sao vậy?!"Nguyễn Thanh hé môi định nói, nhưng cậu gần như không còn sức lực.Và khi môi hé mở, máu trào ra nhiều hơn, nhuộm đỏ cả phần ngực áo trước người.Sự hoảng loạn trong mắt Kỳ Mộc Nhiên càng lúc càng sâu, y vội vàng đặt cậu xuống đất, không chút do dự sử dụng kỹ năng chữa trị.Không màng chuyện chưa hết thời gian hồi chiêu, cũng không quan tâm đến việc sẽ lộ thân phận.Khán giả trong kênh đều chết lặng.【 Không phải chứ!? Mộc thần hôm qua vừa xài kỹ năng chữa trị mà? Giờ này còn chưa hết thời gian hồi đâu! 】【 Ủa alo??? Kỹ năng chữa trị không phải phải ba ngày mới hồi lại hả? Vậy ổng giấu chúng mình suốt ba năm nay á? Trời ơi ổng lừa tui suốt ba năm trời!!! 】【 Vậy tốc độ lúc nãy là do kỹ năng thật à? (đơ toàn tập.jpg) 】Kỳ Mộc Nhiên không để tâm đến làn đạn đang nổ tung, y dốc toàn bộ sức lực chữa trị. Nhưng dù cố gắng thế nào, vẫn chẳng có chút tác dụng.Người trong lòng y vẫn yếu dần đi.Nguyễn Thanh lại ho ra một ngụm máu, ánh mắt dâng đầy hoảng sợ.Cậu đang sợ, vô cùng sợ hãi cái chết.Cơ thể cậu yếu ớt đến mức như có thể tan biến trong gió bất cứ lúc nào.Nguyễn Thanh gom hết chút sức lực còn lại, khẽ lắc đầu, giọng nói nhỏ đến mức gần như tan vào không khí, "Đừng tốn sức nữa......""Là tại bút tiên......"Kỳ Mộc Nhiên lắc đầu liên tục, môi run bần bật, trong mắt là hoảng loạn và sợ hãi cực độ.Đây là lần đầu tiên y sợ hãi đến như vậy, sợ cậu sẽ chết ngay trước mắt mình.Rõ ràng y đã lên kế hoạch chu toàn. Y muốn đưa cậu rời khỏi phó bản.Y đã tính sẵn mọi thứ để cậu cũng trở thành người chơi. Như vậy hai người sẽ mãi mãi ở bên nhau.Kỳ Mộc Nhiên điên cuồng vận dụng năng lực, muốn kéo Nguyễn Thanh về từ tay tử thần.Nhưng sức mạnh truyền vào cơ thể cậu cứ như đá ném xuống biển, không tạo ra bất kỳ phản ứng nào, không có chút tác dụng.Hơi thở của thiếu niên càng lúc càng mỏng, yếu đến mức gần như tan biến.Đồng tử của Kỳ Mộc Nhiên co rút cực độ, cả người bắt đầu run lên vì tuyệt vọng, ánh mắt đỏ ngầu như máu dần dần hiện ra.Y vô cùng hối hận, hối hận vì sao mình lại chọn kỹ năng điều khiển quỷ hồn. Nếu y chọn kỹ năng thanh tẩy, có lẽ đã cứu được Nguyễn Thanh rồi.Hô hấp của thiếu niên chậm dần rồi biến mất.Kỳ Mộc Nhiên cảm nhận được điều đó. Y ngơ ngác nhìn người trong lòng mình, cứ như thể cậu chỉ đang ngủ mà thôi, nhưng y biết, điều đó không phải sự thật.Tâm trí trống rỗng.Y run rẩy đưa tay chạm tới, nhưng ngay khoảnh khắc đó, một ống tiêm bất ngờ đâm thẳng vào cổ y.Gương mặt Kỳ Mộc Nhiên cứng đờ.Thiếu niên trong vòng tay y, vào giây phút đâm xuống, đã nhanh chóng đẩy hết thuốc trong ống tiêm vào cơ thể y.Thứ thuốc này là thứ cậu tiện tay mang theo từ phòng y tế lúc trước.Kỳ Mộc Nhiên ngẩn người nhìn nụ cười nhợt nhạt trên gương mặt cậu, rồi mất dần ý thức, ngã gục xuống đất....ahhhhhhhh Kiều Nặcccccccc
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com