Ptbvatcnc
"Chị Xana, chị đã đi đâu vậy? Em đã đến đây lúc nãy..." Jeremy cất tiếng trong khi tiến về phía tôi, và thằng bé chợt quay đầu khi phát hiện ra sự hiện diện của một người nữa trong căn phòng. "Gì đây? Sao ngươi vẫn còn ở trong này? Ngươi không định cút ra ngoài à?" Kèm theo câu nói ấy là ánh mắt sắc lạnh và âm điệu khác hoàn toàn khi đối diện với tôi. Jeremy trừng mắt với Emily, người đang đứng phía sau cánh cửa. Chính Jeremy đã xông vào phòng tôi và coi Emily như một vật cản trở cuộc nói chuyện giữa hai chị em. Có vẻ thằng bé cảm thấy khó chịu vì sự hiện diện của cô ấy trong phòng. Nhưng bởi Emily là người hầu của tôi, cô ấy chỉ im lặng khi nghe thấy lời của Jeremy và nhìn về phía tôi chứ không rời đi ngay lập tức. Đó là cái liếc mắt để hỏi ý kiến tôi xem cô ấy có nên trục xuất Jeremy, người đã đột nhập vào phòng mà không có sự cho phép, hay là cô ấy chỉ việc rời đi một mình. "Nhìn ta này, Emily." Chỉ sau khi nghe thấy tiếng của tôi, Emily mới khẽ nói tạm biệt và lặng lẽ rời khỏi căn phòng. Đôi mắt sáng của Jeremy nhìn chằm chằm vào bóng lưng Emily. Tuy nhiên, tôi sẽ không tùy ý trừng phạt người của mình vì một lỗi nhỏ như vậy, nhưng chẳng hiểu sao tôi đột nhiên cảm thấy hình như thái độ của Emily hơi hung dữ. "Jeremy!" Cánh cửa hoàn toàn đóng lại, và tôi khẽ gọi thằng bé. "Lại đây nào!" Thằng bé không thể hiện cảm xúc bực dọc ra mặt nữa, dù sao tôi cũng là một người chị tốt bụng và thân thiện với thằng bé mà. "Khi em quay trở lại, căn phòng lúc đó trống rỗng. Chị đã đi đâu vậy?" Jeremy bước đến, nắm lấy tay tôi và ngồi xuống ngay dưới chân tôi không chút do dự. Cùng lúc đó, thằng bé tựa đầu lên chân tôi giống như một chú mèo con vẫy vẫy đôi tai nhỏ với chủ nhân của nó vậy. Thằng bé thật sự rất muốn đuổi Emily đi thật nhanh. Có lẽ thằng bé không muốn để cho một ai khác nhìn thấy cảnh tượng như thế này. Khi Jeremy lần đầu tiên đến gặp tôi, thằng bé có sắc mặt rất tệ, thật đáng tiếc khi thằng bé không thể nhìn thấy sắc mặt lúc đó của mình. Không bị phân tâm bởi câu hỏi của Jeremy, tôi đáp: "Trong phòng ấp." "Một quả trứng bướm độc sắp nở à?"
"Hả?" Thật ra, tôi vừa đi xem Cassis Pedelian trong ngục giam, nhưng tôi không thể nói thế với thằng bé được. Jeremy khẽ cau mày, như thể thằng bé thật sự tin vào những điều tôi vừa nói. "Chị thật sự muốn ấp đến khi chúng nở à?" "Đây là quả trứng cuối cùng rồi, nên khoảng thời gian này rất quan trọng." "Em chỉ ước chị không suýt chết như lần trước." "Thật khó để có thể ấp thành công một quả trứng, nhưng sẽ thật tiếc nếu tất cả công sức từ trước đến giờ của chị bị bỏ phí." "Nhưng, chúng toàn thèm muốn máu của chị thôi mà!" "Sẽ rất nguy hiểm đấy!" Jeremy tiếp tục nhấn mạnh với tôi rằng thằng bé không thích chuyện này một chút nào. Tôi có thể hiểu những câu nói này như thể thằng nhóc là đang lo lắng cho tôi không nhỉ? Nhân vật Jeremy mà tôi đọc trong cuốn tiểu thuyết kia là một nam chủ ngu ngốc. Hắn ta đã góp phần giúp nữ chính Sylvia thâm nhập vào lâu đài và làm rò rỉ toàn bộ thông tin mật của gia tộc Agriche. Nhưng, nếu thằng bé thật sự nghĩ như vậy bởi vì thằng bé còn nhỏ tuổi, thì đây đúng là một đứa trẻ đáng yêu mà. Tuy tính cách của Jeremy được xây dựng rất bẩn thỉu và tàn độc, nhưng thằng bé dù sao cũng là một Agriche xuất chúng, và thằng bé cũng đã từng rất lương thiện, tốt bụng và đáng yêu như người chị này mà. "Chị ơi, Món đồ chơi mà cha mang về dạo gần đây ý!" Tôi đã nói câu chuyện của Cassis Pedelian có liên quan mật thiết đến Jeremy - kẻ đã kéo anh trai của nữ chính với hai đầu gối bị cắt đi xung quanh lâu đài như một thằng ngốc chưa nhỉ? "Cha không cho phép chúng ta tiếp cận hắn nên chắc hắn không phải là một kẻ tầm thường đâu nhỉ? Hắn ta là tên quái quỷ nào mới được cơ chứ? Em thật tò mò đấy!" "Ừm" Như đã biết, thằng bé có vẻ vẫn rất hứng thú với món đồ chơi mới đang bị giam giữ dưới tầng hầm. "Có vẻ như đây không phải một vụ cá cược bình thường." Cơ thể Jeremy run lên khi nghe thấy những lời tôi vừa nói. "Gì cơ, món đồ chơi này cũng khiến chị hứng thú à?" Ngay sau đó, thằng bé nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đang chôn vùi trong chân tôi lên. Có vẻ như thằng bé đã nắm bắt được gì đó trong lời nói của tôi trước đó. "Chị à, từ trước đến giờ. chị chưa từng cảm thấy hứng thú với một món đồ chơi nào cả." Jeremy khẽ ngẩng đầu, đôi mắt xanh sâu thẳm nhìn chằm chằm khuôn mặt của tôi. "Đúng vậy, nhưng món đồ chơi lần này trông khá vui mắt đấy." Tôi vui mừng đáp lại nghi hoặc của thằng bé. Jeremy nheo mắt khi nhìn vào khuôn mặt đang mỉm cười của tôi. "Huh, thật sao?" Thằng bé suy nghĩ trong chốc lát, rồi ngước đầu lên và mỉm cười đáp lại tôi. "Vậy thì em sẽ nhường món đồ đó cho chị, chị yêu của em!" Việc khiến Jeremy từ bỏ con mồi mà thằng bé thèm muốn là một bước tiến quan trọng. Nhưng tôi biết thằng bé nhất định sẽ nói điều này thôi. Có một sự chờ mong thoáng qua trong đôi mắt thằng bé. Có gì đó không ổn ư? Không đâu, thật ra ý của thằng bé là "Hãy khen ngợi em nhé!" Tôi bật cười và xoa đầu Jeremy. Sau đó, Jeremy dụi toàn bộ mái tóc bông xù và khuôn mặt mềm mại vào bàn tay đang đặt trên đầu thằng bé của tôi. Thằng bé giống y như một con mèo đang làm nũng, và phát ra âm thanh "Grừ...grừ..." thỏa mãn. Lúc này thằng bé quả thực rất đáng yêu nhưng chúng ta không nên quên một sự thật rằng thằng bé sẽ trở thành một con quái vật man rợ trong tương lai. Cẩn thận vẫn tốt hơn. Dù sao, nhìn thằng nhóc cứ bám lấy tôi và cầu âu yếm, tôi vẫn sẽ vui vẻ đón nhận vì bây giờ tôi cũng chỉ là một đứa nhóc 15 tuổi thôi. Tôi biết rõ thứ Jeremy muốn là gì, và tôi luôn sẵn sàng làm theo những điều thằng bé muốn. Jeremy đã trưởng thành an toàn và ngoan ngoãn trong sự dạy bảo và chăm sóc của tôi. Tôi rất vui vì thằng bé lớn lên y hệt như những gì tôi muốn. Nhưng những điều tôi đang suy tính trong đầu lúc này trái ngược hoàn toàn với sự dịu dàng của đôi tay đang chạm lên mái tóc Jeremy.
***
Agriche chết tiệt. Cassis thầm mắng chửi và phun ra máu còn ứ đọng trong khoang miệng. Khoảng thời gian trước đó, một tên quản ngục đã đến và tra tấn anh bằng roi da. Lần này chính là lần thứ hai, anh đang bị trói chặt và chịu những trận đòn roi nặng nề liên tục. Đợi tra tấn này không phải để moi móc thông tin của gia tộc Pedelian mà nó chỉ đơn giản là muốn khiến cho anh cảm thấy đau đớn hơn thôi. Cassis đã hoàn toàn bất tỉnh được một khoảng thời gian dài rồi. Một trong những lý do khiến mọi người sẵn sàng gọi anh ta là "Viên kim cương xanh độc nhất", cũng bởi vì vẻ bề ngoài của anh ta với mái tóc bạch kim xinh đẹp, nhưng trông Cassis lúc này thật chật vật và đầy rẫy vết sẹo xấu xí. Độc tố trong máu và ấn ký phù thủy đen trên bụng của gia tộc Agriche dùng để bắt cóc và giam giữ Cassis đang không ngừng lan rộng toàn bộ cơ thể và chúng đang dần khống chế anh. Đã bốn ngày trôi qua kể từ khi Cassis bị bắt cóc ở rìa biên giới. Anh ta cũng hiểu rõ được lũ tay sai của Hắc tộc Agriche dã man và tàn độc ra sao. Dù vậy, thật không thể tưởng tượng nổi nếu thật sự diễn ra cuộc thảm sát đại gia tộc thì gia tộc Agriche sẽ phải đối đầu với sự trả thù của gia tộc Pedelian như thế nào. Điều này giống như ngòi châm nổ của quả bom hẹn giờ khơi mào cho một cuộc chiến khủng khiếp sắp xảy ra. Dám xâm nhập vào lãnh thổ của gia tộc Pedelian, dám tấn công con trai trưởng của Pedelian, dám tàn nhẫn chà đạp lên người thừa kế duy nhất và đối xử với anh ta như một tù nhân. Tất cả mọi lý do trên cũng đủ để Agriche chìm trong biển máu. Những nỗi đau hằn lên xác thịt cũng không lớn bằng sự phẫn nộ sâu thẳm bên trong và bao trùm lấy toàn bộ anh. Cassis muốn thoát khỏi Land Agriche và ra khỏi nơi này ngap lập tức, nhưng không khả thi, bởi lúc này đây, anh ta chẳng thể nhìn thấy rõ một cái gì hết. Tầm nhìn vẫn mờ ảo như cũ, ánh sáng duy nhất của căn ngục vẫn le lói và yếu ớt như vậy, nhưng tình trạng đôi mắt đã tốt hơn hôm qua một chút. Y như những gì cô gái kia nói, sau khi uống thứ thuốc đắng chát kia, thị lực sẽ dần dần hồi phục lại. Nhưng, đột nhiên, Cassis trừng mắt về phía cánh cửa sắt với cái nhìn sắc bén một cách kỳ lạ. "Ding dang...ding dang...ding dang.."(Tiếng lục lạc vang vọng) Trong khoảng khắc đó, Cassis lại nghe được thêm âm thanh của cánh cửa sắt đang hé mở. Sau đó, một đôi chân nhỏ nhắn chen vào. Điều chỉnh nhịp thở và lắng nghe âm thanh thưa thớt vọng lại. Cassis không nghĩ đó là những tên lính gác vì bọn chúng vừa mới rời đi không lâu trước đây. Người này sải chân ngắn hơn, bước chân chậm hơn về phía anh. Có phải là người đó hay không? Cô gái không biết tên luôn đến quấy nhiễu anh mấy ngày trước. "Hôm nay trông anh hơi tệ nhỉ." Ngay khi Roxana bước vào bên trong song sắt, cô cất lời. Giọng điệu còn kèm theo sự tiếc nuối và một tiếng thở dài. Tức khắc, Cassis cảm nhận được một ai đó đang xuất hiện trong phòng gian, ở phía trước anh một quãng, và một mùi hương nhè nhẹ thoang thoảng lan tỏa vào cánh mũi. Ngay khi cảm nhận được nhiệt độ của bàn tay trạm lên da thịt, cả cơ thể anh liền khựng lại. "Đừng có chạm vào tôi!" "Tôi chỉ muốn chắc chắn rằng anh không có chấn thương nghiêm trọng nào thôi, vậy nên hãy ở yên đấy đi!" Cơ thể khựng lại khi tay của Roxana nhẹ nhàng nâng lớp áo rách bươm của Cassis lên. Cassis mắc kẹt và cố gắng tìm mọi cách để thoát khỏi bàn tay đang chạm vào da thịt của Roxana, nhưng sau đó, anh lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ở ngay phía trước anh ấy. Ánh mắt tìm kiếm đã dừng lại ngay trước khuôn mặt của Roxana. "May mắn đấy, cơ thể của anh không có gì đáng ngại. Nếu cảm thấy đau quá thì nói với tôi nhé. Tôi có thể cho anh một ít thuốc giảm đau!" "Không cần!!!" Cassis cảm thấy rất kỳ quái mỗi khi anh nghe thấy giọng nói của cô. Giọng nói, mang đến cho anh cảm giác ngọt ngào kỳ lạ, rất rõ ràng và mềm mại như một viên pha lê tinh khiết. Hơn nữa, như thể có một sức mạnh không thể diễn tả nổi bằng lời. Khi Cassis đột nhiên tỉnh dậy một lần nữa, anh ta thấy mình lại nghe được giọng nói đó trong vô thức. "Ăn nó đi! Trừ khi anh muốn chết đói!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com