Chương 8
Cửa thang máy mở ra, hành lang hiện ra trước mắt.Người quản lý đang đứng trước phòng 1301, nói chuyện điện thoại với ai đó.Chắc hẳn là Shin Ji Han.Vừa báo cáo qua điện thoại, ông ta vừa quay đầu lại.Thấy Cheon Sae Ju, quản lý khẽ nhíu mày, tỏ vẻ khó hiểu."Cậu còn việc gì nữa sao?""Giám đốc Han vẫn ở trong đó, đúng chứ?""Vâng... À, khoan đã! Ngài ấy dặn không được vào mà—!"Quản lý còn chưa nói hết câu, Cheon Sae Ju đã thẳng tay đẩy cửa bước vào.Và ngay lập tức, nét mặt anh cau có đến mức khó coi.Han Jong Hyun vẫn ở trong phòng.Vấn đề là... hắn đang nằm nghiêng trên ghế sofa, vừa uể oải vươn người vừa... tự vuốt ve chính mình.Ánh mắt mơ màng hướng lên trần nhà thoáng chốc quay ngoắt lại.Han Jong Hyun mở to mắt, gương mặt lập tức biến dạng vì kinh hoàng."...Đ* mẹ!! Này!!"Như thể vừa bị xâm phạm, hắn bật dậy ngay lập tức, vội vã che chắn phần dưới.Nhưng người muốn hét lên thực chất là Cheon Sae Ju.Cái loại cặn bã này mà không đụng chạm một ngày thì chết hay sao?Anh không ngờ sẽ phải chứng kiến cảnh tượng này.Cơn ghê tởm dâng trào khiến anh không nhịn được mà rủa khẽ.Quyết không nán lại thêm dù chỉ một giây, anh sải bước đến bên Han Jong Hyun, đặt mạnh mấy lọ thuốc xuống bên cạnh hắn.Tạch, tạch.Đến tận khi cả năm lọ đều được đặt xuống, Han Jong Hyun vẫn nín thở."Chủ tịch đã gọi cho anh rồi. Hàng tôi đã giao.""......"Có vẻ như hắn bị cảm giác nhục nhã nuốt chửng, chẳng thể nói được một lời.Gương mặt đỏ bừng, hắn chỉ biết ngẩng đầu nhìn Cheon Sae Ju, rồi gật nhẹ.Cheon Sae Ju quay lưng bỏ đi, để mặc Han Jong Hyun ở đó.Lần này, anh đóng sập cửa mạnh đến mức như thể sẽ không bao giờ quay lại.Đi xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm, anh chỉ nhận được ánh mắt bồn chồn của người quản lý tiễn mình.Thấy sắc mặt anh còn tệ hơn lúc đi vào, Seon Hyuk và Hae Ung không dám mở miệng hỏi gì."Đến Shin Sa Capital.""Vâng."Seon Hyuk nhẹ nhàng đạp ga theo chỉ thị ngắn gọn của anh.Xuyên suốt quãng đường từ văn phòng đến câu lạc bộ rồi lại quay về, trong đầu Cheon Sae Ju chỉ có hình ảnh của Kwon Sae Jin.Cậu ta rốt cuộc đang ở đâu, làm gì mà lại có tin đồn lang thang ngoài đường đến tai mình?Anh cần xác minh chuyện này.Nếu không phải vì gặp Kim Hyun Kyung, chắc anh chẳng phải bận tâm đến mức này.Mỗi khi nghĩ về Sae Jin, anh lại vô thức nhớ đến giọng nói tha thiết ấy—Giọng nói của một người mẹ đang cầu xin vì con trai mình.Vì chưa từng có một người mẹ bên cạnh, lời khẩn cầu của Kim Hyun Kyung để lại trong anh một ấn tượng mạnh mẽ.Nếu anh cũng có mẹ, nếu mẹ anh từng cúi mình vì anh như thế, anh sẽ cảm thấy ra sao?Chính suy nghĩ đó khiến anh không thể dễ dàng gạt bỏ sự quan tâm dành cho Kwon Sae Jin.—Khoảng 30 phút sau, xe đến trước tòa nhà Shin Sa Capital.Cheon Sae Ju lần tay vào túi, rút ví lấy ra một tấm séc rồi đưa cho Hae Ung như một khoản tiền tiêu vặt.Sau đó, anh quay sang Seon Hyuk."Tới chỗ Cheol Ju, bảo hắn moi sạch tài khoản ngân hàng của thằng giao hàng cho tôi. Nếu không có gì thì vét hết hóa đơn tiền mặt, xem gần đây nó có nhận khoản nào đáng ngờ không. Có gì lập tức báo tôi.""Rõ, thưa anh. Anh có quay lại văn phòng sau không?""Không. Tôi để thẻ trong ngăn bàn cậu đấy, lấy mà đi ăn tối.""Vâng, cảm ơn anh. Anh vất vả rồi, trưởng phòng.""Cảm ơn anh, trưởng phòng! Anh vào trong đi ạ!"Vốn theo anh đến câu lạc bộ với hy vọng kiếm được chút gì đó bỏ bụng, Hae Ung nhận được tiền tiêu vặt liền cười tít mắt.Nhìn bộ dạng vui sướng của hắn, Cheon Sae Ju chỉ hờ hững đáp lại rồi mở cửa xe bước xuống.Như mọi khi, đám đàn ông canh giữ trước tòa nhà tụ tập lại xì xào to nhỏ, cười cợt với nhau.Dù vậy, có lẽ do chưa đến một tuần kể từ lần cuối anh ghé qua, mặt đất vẫn sạch sẽ, không một cọng rác.Vừa tiến về phía cửa ra vào, Sae Ju đã thấy bọn họ nhận ra mình, đồng loạt cúi đầu chào."Chào anh, đại ca!"Anh ghét cái cách bọn chúng gọi mình là đại ca.Rõ ràng anh có chức danh hẳn hoi, gọi là trưởng phòng cũng được, thế mà đám này cứ như mấy thằng côn đồ, mở miệng ra là đại ca thế này, đại ca thế nọ.Mỗi lần nghe thấy, anh lại cảm giác như bản thân cũng trở nên thô lỗ hơn.Sae Ju cau mày, chỉ khẽ gật đầu rồi cất bước vào trong tòa nhà.Anh bước nhanh qua cầu thang với lan can sắt đã cũ, rẽ vào góc hành lang.Anh muốn xem thử Kwon Sae Jin hiện tại ra sao.Nhưng trái với dự đoán, hành lang dẫn đến thang máy trống không.Sae Ju khựng lại, chậm rãi nghiêng đầu, đưa mắt quan sát xung quanh.Không có dấu vết gì của Sae Jin cả.Cậu ta không ở trong thang máy đang đứng yên, cũng chẳng thấy bóng dáng đâu trong nhà vệ sinh công cộng nồng nặc mùi khai.Bảo là ngủ lang cơ mà, rốt cuộc lại biến đi đâu rồi?Cảm giác bực bội trào lên trong lòng anh.Xác nhận rằng Kwon Sae Jin không có ở đó, Sae Ju lập tức gọi cho Kim Dong Gil hỏi về tung tích của cậu ta.Nếu cậu ta bị cảnh sát bắt, anh có thể ra mặt giúp đỡ.May mắn thay, chuyện đó không xảy ra."Ban ngày tôi cũng không biết nó đi đâu. Nhưng cứ tối đến là lại mò về đây."Ngay cả dân lang thang cũng có thói quen của riêng mình.Chỉ e thói quen ấy chẳng có gì hữu ích.Dù vậy, Sae Ju cũng chẳng tìm được lý do gì để tiếp tục ở lại.Anh gọi taxi về nhà, nghỉ ngơi một đêm.Sáng sớm hôm sau, anh lại lái xe ra ngoài.Anh cẩn thận đổi sang chiếc SUV màu đen, đề phòng trường hợp Sae Jin nhận ra mình.Đến trước tòa nhà Shin Sa Capital, anh đợi hơn một đến hai tiếng đồng hồ.Đến khoảng tám giờ sáng, đèn cảm biến trong hành lang chợt bật sáng.Ngay sau đó, một bóng người lê bước ra ngoài.Hình ảnh của Sae Jin chẳng khác gì so với lúc hai người chia tay trước đó.Quần đồng phục, áo sơ mi, bên ngoài khoác thêm chiếc hoodie đen.So với tuần trước, trông cậu có phần nhếch nhác hơn, nhưng dù vậy, gương mặt ấy vẫn toát lên vẻ sáng sủa lạ kỳ.Vừa bước ra khỏi tòa nhà, Sae Jin đã cất những bước chân nặng nề hướng đến đâu đó.Cheon Sae Ju khởi động xe, lái chậm rãi bám theo sau.Có lẽ đang tìm việc làm thêm, cậu ta cầm tờ báo miễn phí in các tin tuyển dụng, đi loanh quanh khắp khu phố.Nhưng một thiếu niên chưa đủ tuổi vị thành niên, lại không có người bảo hộ thì đâu dễ gì tìm được việc làm.Lần nào cũng bị từ chối, lần nào cũng lặng lẽ cúi đầu bước ra.Gương mặt của Sae Jin mỗi lúc một trở nên lạnh lùng hơn.Cứ như vậy gần ba tiếng đồng hồ, đến khoảng mười hai giờ rưỡi, cậu ta nhét tờ báo vào túi rồi chậm rãi lê bước về một nơi nào đó.Dáng vẻ rệu rã ấy cuối cùng lại đưa cậu đến trường học.Trường Trung học Nam sinh Đông Seoul.Nhìn tấm biển treo trước cổng trường, Sae Ju nheo mắt.Hồi còn ở nhà, cậu ta có bao giờ chịu đến trường đâu...Mà cũng phải thôi, nhà anh ở Seongsu-dong, còn trường của Kwon Sae Jin thì tận cuối quận Gangdong.Lẽ nào cậu ta bảo taxi thả mình ở Shin Sa Capital chỉ để đi học?Trước sự thật bất ngờ này, Sae Ju khẽ nghiêng đầu, dõi theo bóng dáng cậu ta khuất dần bên trong cánh cổng trường.Anh gặp lại cậu ta ngay sau một giờ chiều.Sae Jin chưa ở lại trường được đến một tiếng đồng hồ.Giữa lúc những học sinh khác vẫn đang hăng say chơi bóng đá trên sân trong giờ ăn trưa, cậu ta lại rụt người trong chiếc hoodie trùm kín đầu, lặng lẽ rời khỏi cổng trường với dáng vẻ y như lúc đến.Chẳng lẽ vào trường chỉ để ăn cơm...?Sae Ju chăm chú nhìn theo bóng lưng đang khuất xa dần, trong lòng dần hiện lên một suy đoán có cơ sở.Bữa trưa ở trường giờ đã được cung cấp miễn phí, nếu đúng là cậu ta đến trường chỉ để ăn, thì cũng không có gì khó hiểu.Giống như lúc sáng, Sae Ju lại lặng lẽ bám theo sau.Cậu ta tiếp tục lượn lờ khắp các cửa hàng, có vẻ vẫn đang cố gắng tìm việc làm.Nhưng kể cả may mắn mà kiếm được việc đi nữa, trước khi thuê nổi một căn phòng bán hầm nào đó, cậu ta vẫn sẽ phải sống cảnh màn trời chiếu đất.Rốt cuộc cậu ta đang nghĩ gì vậy chứ...?Cheon Sae Ju cứ thế dõi theo Sae Jin, trong lòng đan xen đủ thứ cảm xúc: bực bội, chán chường, bất lực.Gương mặt cậu ta so với lần cuối anh thấy còn tái nhợt hơn.Cũng đúng thôi, mấy ngày nay hẳn chỉ sống nhờ một bữa cơm miễn phí ở trường. Cuối tuần có khi còn chẳng có gì bỏ bụng.Chợt, Sae Ju nhớ đến cái ngày mình gọi gà rán cho cậu ta ở nhà.Nhìn vẻ mặt thì có vẻ chẳng tha thiết lắm, vậy mà ăn lấy ăn để.Sae Jin ăn sạch nguyên một con gà rán không xương, xong còn khẽ liếm môi như chưa thỏa mãn.Lúc đó, anh chỉ nghĩ bây giờ con gái cấp ba ăn khỏe thật, thế là đẩy phần gà của mình cho cậu ta.Giờ nghĩ lại mới thấy, không phải vì là con gái mà ăn nhiều, mà là vì cậu ta vốn là một thằng nhóc tuổi đang lớn.Trong lúc Sae Jin tiếp tục lượn lờ tìm việc, hết lần này đến lần khác bị từ chối, thời gian cứ thế trôi qua vô vọng.Cậu ta gần như đi khắp cả quận Gangdong.Không có điện thoại mà vẫn tìm đường giỏi đến thế, đúng là sống như một cái GPS di động.Đến khi trời ngả chiều, kim đồng hồ sắp chỉ đến sáu giờ, thì trước mặt Sae Jin xuất hiện một nhóm nam sinh mặc đồng phục.Có vẻ như cậu ta lấy trường học làm mốc di chuyển, mỗi lần đi xa đều vòng về ngang cổng trường để tìm đường.Lần này cũng thế, sau khi len lỏi qua những con hẻm, cậu ta vừa định rẽ về phía Shin Sa Capital thì mấy thằng con trai bỗng từ đâu lao ra chặn trước mặt.Không ngờ sẽ có chuyện này xảy ra, Sae Ju vội tấp xe vào lề, quan sát tình hình.Bọn con trai đứng vây quanh trông to lớn hơn hẳn.Có lẽ vì Sae Jin vốn thấp bé so với bạn cùng lứa, nên khi bị vây chặt như vậy, cảnh tượng ấy bỗng trở nên đầy đe dọa.Hàng chân mày sắc nét của Sae Ju khẽ nhíu lại.Đám nhóc nọ vừa cười cợt vừa đụng chạm vào người cậu ta.Nhưng dù cười đến thế nào, thì hành động xô đẩy mạnh đến mức làm người khác chao đảo cũng chỉ có thể gọi là bắt nạt.Sae Ju cảm giác như máu trong người lạnh dần đi.Đồng thời, trong lòng anh bỗng dâng lên một cảm giác khó gọi thành tên.Có một sức mạnh nào đó vô hình như đang dẫn lối anh về phía Sae Jin.Cảnh tượng trước mắt quá giống với những gì đã xảy ra với Cheon Hye In năm năm trước.Chính điều đó khiến Sae Ju không còn nhìn cậu ta như một con người riêng biệt nữa.Anh cắn chặt môi, trong lòng dâng lên một nỗi hoang mang sâu sắc.Cơn giận dữ bùng lên không có điểm dừng.Khi nhìn thấy dáng vẻ cuối cùng của Hye In.Khi đối diện với những kẻ đã hành hạ em gái mình.Ngay cả lúc đó, anh cũng chưa từng tức giận đến vậy.Nhưng bây giờ, khi hình ảnh Hye In bắt đầu chồng lấn lên bóng dáng của Sae Jin, cơn giận ấy ngày một cuộn trào dữ dội.Hye In cũng từng như thế sao?Trong lúc anh giam mình trong bệnh viện, em gái anh có từng bị đối xử như vậy ở một nơi xa lạ nào đó không?Lòng anh như bị ai đó bào mòn từng chút một.Trong lúc Sae Ju quằn quại với suy nghĩ ấy, đám nam sinh kia chỉ vỗ vỗ vào vai Sae Jin mấy cái rồi bỏ đi.Bị bỏ lại một mình, cậu ta cúi đầu thật thấp.Rồi bỗng nhiên, cậu ta khom lưng, nhặt thứ gì đó từ dưới đất lên.Nắm chặt món đồ trong tay, Sae Jin nhét nó vào túi áo rồi bước về phía siêu thị lớn bên kia đường.Chờ đến khi bóng cậu ta khuất hẳn vào trong, Sae Ju mới kéo cửa kính xuống, ngậm điếu thuốc vào miệng rồi châm lửa.Nếu bây giờ bước xuống xe, có khi cậu ta lại phát hiện ra tay anh đang run mất.Anh định đợi đến khi lấy lại bình tĩnh rồi mới tìm cách bắt chuyện với cậu ta.Nhưng khi anh còn đang chậm rãi rít một hơi, thì lũ nhóc khi nãy, tưởng đã đi rồi, lại lởn vởn trước cửa siêu thị.Từ khe cửa kính mở hé, tiếng trò chuyện đầy ác ý của bọn chúng lọt vào tai anh."Ê, ê, quyết nhanh đi. Mày trước.""Tau lấy giá đỗ.""Tau thì lấy cái đó, à, cái đó đó, cái gì nhỉ? Cái xúc xích hồng hồng lần trước ấy?""Nhưng cái đó mua được với một ngàn won à?""Chắc là không?""A, mẹ kiếp! Kệ đi, vậy lấy lon cola?"Thằng nhóc mặc chiếc áo bó đen cùng chiếc quần bó sát như legging trông nặng gấp đôi Sae Jin.Nghe nó nói vậy, một đứa khác bật cười đến gập cả lưng."Thằng bán quỷ thì uống cola làm gì? Tiếc tiền chắc chưa bao giờ dám thử luôn ấy chứ.""Đúng rồi. Thế tao lấy đậu hũ đi. Mà khoan, Sae Jin giờ không còn nhà nữa mà? Vậy đâu còn là ăn mày tầng hầm nữa đúng không?""Thế thì là gì? Nô-cái-gì-đấy? Vô gia cư à?""Kwon vô gia? Hay là chui vào trung tâm bảo trợ rồi? Kwon bảo trợ?"Chúng gọi tên Sae Jin một cách đầy thân thiết, dù nhìn chẳng có vẻ gì là thân thiện cả.Sae Ju nghiến chặt hàm, cố gắng giữ bình tĩnh để chờ cậu ta bước ra khỏi siêu thị.Anh định bụng, chỉ cần Sae Jin đi ra, anh sẽ lập tức đưa cậu ta lên xe.Bởi nếu bây giờ mà xuống xe, có khi anh sẽ không kiềm được mà động tay với đám nhóc kia mất.May mắn thay, Sae Jin không nán lại trong siêu thị quá lâu.Tay vắt chiếc túi đen, hai tay đút vào túi áo, cậu ta vừa bước ra thì đã nhìn thấy hai anh em quần bó đứng chờ sẵn trước cửa.Sae Jin khựng lại, gương mặt xinh đẹp thoáng chốc trở nên lạnh băng.Thấy vậy, Sae Ju rít một hơi thuốc cuối cùng."Này, Sae Jin. Nhặt được một ngàn won thì mua gì thế?"Vừa bắt gặp ánh mắt cậu ta, hai anh em quần bó đã lập tức tiến lại gần, định giật lấy chiếc túi đen trên tay Sae Jin.Chứng kiến cảnh tượng ấy, Sae Ju kéo kính xe lên.Anh không muốn thấy thêm một khoảnh khắc nào nữa cảnh Sae Jin bị đẩy vào đường cùng.Có lẽ ngay từ giây phút phát hiện ra cậu ta quá giống với Cheon Hye In, tất cả mọi thứ đã không thể thay đổi được nữa.Năm năm trước, khi mất đi Hye In, trong lòng Sae Ju đã để lại quá nhiều điều nuối tiếc.Anh hối hận vì suốt một tuần trời không thể đến tìm cô bé.Hối hận vì không kịp trả lời tin nhắn của em gái.Hối hận vì đã bỏ lỡ cuộc gọi cuối cùng của cô bé.Tất cả những điều đó, đối với anh, đều là những vết thương chẳng bao giờ lành.Khoảnh khắc tuyệt vọng nhất trong đời anh chính là khi bị cảnh sát bắt giữ mà chưa thể báo thù cho em gái.Chính vì vậy, khi Tân Giáo Liên đưa ra lời đề nghị—trao lại cho anh cơ hội báo thù để đổi lấy mạng sống—anh đã không ngần ngại nắm lấy.Đến lúc chính tay kết liễu kẻ thù, Sae Ju cuối cùng cũng tìm được thứ cảm giác thỏa mãn tột đỉnh, dẫu cho đó là kết cục anh chạm đến sau cùng tận những tháng ngày nuối tiếc.Kể từ hôm ấy, anh đã tự nhủ với lòng—từ nay về sau, dù có ra sao cũng tuyệt đối không để bản thân phải hối hận thêm lần nào nữa.Nhưng kể từ khi đưa Kwon Sae Jin về nhà, anh cứ liên tục mắc phải những chuyện khiến bản thân phải day dứt.Thứ Sae Jin cần không chỉ là một sự giúp đỡ tạm thời. Cậu ta cần một người thật sự có thể ở bên chăm lo, bảo vệ.Mà Sae Ju, từ đầu vốn chẳng phải người có thể gánh vác trách nhiệm của người khác, thế nên anh đã hối hận khi đưa cậu ta về trong một khoảnh khắc bốc đồng.Vậy nên, muộn màng mà nhận ra điều đó, anh đã đẩy cậu ta ra khỏi tầm mắt mình, cố gắng quên đi tất cả.Nhưng không thể quên được.Lời khẩn cầu thống thiết mà Kim Hyun Kyung để lại vẫn không ngừng vang vọng trong tâm trí, lay động trái tim anh.Mà bây giờ, khi chứng kiến cảnh Kwon Sae Jin bị bắt nạt, hình ảnh của Hye In lại chồng lên trong mắt anh một cách rõ ràng đến khó chịu.Nếu bỏ mặc cậu ta ngay lúc này, kết cục mà anh phải đối mặt chắc chắn sẽ chỉ là một nỗi ân hận khác mà thôi.Anh sẽ không ngừng tự hỏi liệu Sae Jin có ổn không, liệu cậu ta có tiếp tục bị bắt nạt rồi dần dần từ bỏ bản thân như Hye In ngày đó không.Rồi anh sẽ lại nghĩ: lẽ ra mình nên giữ cậu ta lại.Lẽ ra mình không nên để cậu ta đi.Vậy nên, để xóa bỏ những tiếc nuối trong quá khứ, để từ nay về sau không còn phải bận lòng thêm bất cứ điều gì nữa—cách duy nhất Sae Ju có thể chọn, chính là giữ lấy cậu ta.Đó là kết luận duy nhất mà anh đưa ra trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, khi nhìn thấy cảnh Sae Jin bị bắt nạt ngay trước mắt mình.Brừm—Tiếng động cơ rền vang khi chiếc SUV khởi động.Sau khi chắc chắn con đường trước mặt không có ai, Sae Ju vượt qua vạch vàng, quay đầu xe.Bánh xe rồ lên, lăn thẳng về phía trước.Chỗ vỉa hè bị san phẳng để tiện cho xe vận chuyển hàng hóa ra vào, và anh đã nhấn ga đi thẳng lên đó.Thịch.Một chút rung động dội lên, cảm giác như bánh xe vừa lăn lên mặt vỉa hè.Đèn pha từ chiếc SUV đen tuyền quét sáng lưng hai anh em quần bó.Sae Jin rút tay khỏi túi, siết chặt lấy chiếc túi nylon đen trong tay.Ngay khoảnh khắc cậu cúi gằm xuống, ánh mắt dán chặt vào mặt đất—Sae Ju giống như kẻ mất kiểm soát, lao thẳng về phía bọn chúng."Này, Sae Jin! Nhặt được một nghìn won rồi mua cái gì thế?"Cậu biết tờ tiền rơi trước cổng trường là của Lee Hae Kyun. Nhưng điều đó chẳng quan trọng. Cậu cũng chẳng thấy có gì phải lăn tăn khi nhặt nó lên cả.Vì cậu đang đói.Vì với Sae Jin lúc này, một nghìn won cũng là cả một cơ hội."Đưa đây xem nào. Tao với thằng này cá xem mấy thằng rác rưởi như mày mà nhặt được tiền thì sẽ mua cái gì đây. Bánh mì? Đậu phụ? Hay giá đỗ?""Riêng tao cược mày sẽ mua đậu phụ đấy. Nếu mày không mua thì coi như đời mày tới số rồi, hiểu không?"Nhưng hóa ra, bọn chúng chẳng hề đánh rơi tờ tiền đó.Chúng cố ý ném nó xuống đất.Nhận ra điều đó qua lời của Kim Byung Jun, Sae Jin chỉ khẽ cau mày.Bọn chúng muốn cậu thấy nhục nhã, nhưng đáng tiếc thay—Sae Jin vốn chẳng phải kiểu người cảm thấy xấu hổ vì những chuyện như thế này.Điều chi phối cậu lúc này là sự ghê tởm tột độ dành cho những kẻ cứ dai dẳng bám lấy mình bằng những trò lố bịch đến ngu xuẩn.Cậu phát ngán đến tận cổ.Mấy trò bắt nạt của Lee Hae Kyun và Kim Byung Jun không phải chỉ mới diễn ra một hai ngày, nhưng đến mức này thì đúng là không thể hiểu nổi.Chẳng lẽ đời chúng nó vô vị đến thế sao?Cậu chỉ biết thở dài, cúi gằm xuống.Ngay khoảnh khắc ấy, chiếc SUV đang đỗ ngoài đường bất chợt phát ra một tiếng động lớn rồi lao đi.Âm thanh đinh tai nhức óc ấy khiến Sae Jin như bị thôi miên, vô thức quay đầu lại nhìn.Lee Hae Kyun nhân cơ hội đó vỗ vai cậu một cái, rồi lại tiếp tục gặng hỏi bằng giọng giễu cợt:"Chết tiệt, nói lẹ coi? Không cần trả lại tiền đâu, chỉ cần khai ra mày mua cái quái gì thôi. Hả? Chẳng lẽ tao còn tiếc với mày chút bố thí đó à?"Sae Jin im lặng, chỉ lặng lẽ mím chặt môi.Thấy vậy, Lee Hae Kyun lại cười nhếch mép, giở giọng nịnh nọt.Cái kiểu giả vờ thân thiết tuôn ra từ miệng hắn khiến Sae Jin cảm thấy buồn nôn.Này, Sae Jin à, nói đi nào—Hắn vừa nói vừa nheo mắt, cố tình làm bộ nũng nịu mà khẽ lắc vai cậu.Nhưng chẳng có chút dễ thương nào, chỉ có một sự ghê tởm đến khó chịu.Lúc này, thứ xâm chiếm lòng cậu không phải xấu hổ, mà là một cơn cáu giận đang cuộn trào dữ dội.Thật quá sức chịu đựng.Chỉ vì trong tay có chút tiền, mà hắn ta lại cho rằng mình có quyền miệt thị, sỉ nhục người khác thế này sao?Cậu muốn đập nát cái đầu của Lee Hae Kyun.Cậu nắm chặt vật duy nhất mình có trong tay—một củ cải trắng to tướng.Thứ to nhất cậu có thể mua bằng một nghìn won trong siêu thị.Lẽ ra, một gói mì với lượng calo cao sẽ là lựa chọn tốt hơn, nhưng sau khi đắn đo, cậu quyết định chọn thứ này.Dù sao thì, một củ cải to gấp đôi mặt mình cũng giúp no lâu hơn một gói mì.Không biết nếu quật một phát thì có đau lắm không nhỉ?Ý nghĩ ấy lướt qua đầu, khiến cậu càng siết chặt củ cải hơn."Mày phải sửa cái tính đó đi."Giọng mẹ như vang vọng đâu đây, điệp khúc trách mắng quen thuộc lặp lại trong đầu.Nhưng lúc này, cậu không còn sức mà quan tâm đến điều đó nữa.Cậu đang đói.Cậu đang mệt.Cậu đang bực bội.Cậu không còn hơi sức để mà tính trước chuyện tương lai.Chuyện suy nghĩ cẩn trọng trước khi hành động, vốn chỉ dành cho những kẻ có đủ dư dả thời gian và năng lượng.Mà cậu thì chẳng có lấy một chút nào.Ngay lúc ấy—ẦM!Tiếng động cơ gầm rú xé tan bầu không khí.Chiếc SUV đột ngột tăng tốc, bất ngờ lao thẳng lên vỉa hè.Chỉ trong tích tắc, cậu cảm thấy dường như nó sắp đâm thẳng vào mình.Cậu đứng sững người.Nhưng đúng vào giây phút đó, cậu chợt nhận ra—Biển số xe ấy...Sao mà quen thuộc đến lạ thường.1818. Một con số đặc biệt đến mức cậu không thể quên được.Chính là chiếc xe đã đậu cạnh chiếc Lamborghini trắng của gã du côn ngày hôm đó."Aaaah!"Không biết là may mắn hay xui xẻo, chiếc SUV ấy đã dừng lại ngay trước mặt Lee Hae Kyun và Kim Byung Jun, chỉ cách họ chưa đầy một gang tay.Có lẽ đã chuẩn bị tâm lý cho một cú va chạm, cả hai hoảng loạn đưa tay che mặt rồi ngã ngửa ra đất.Chỉ có Sae Jin—Vẫn đứng bất động.Không phải vì cậu cố tình—Mà bởi cậu thậm chí còn chẳng kịp nghĩ đến việc tránh đi."Sae Jin à."Giọng nói vang lên từ trong xe, dịu dàng như cái cách hắn ta dùng khi lấy mẹ cậu ra để đe dọa.Sae Jin cắn chặt răng, cố kìm nén cơn giận.Cậu muốn ném thẳng củ cải mình đang cầm lên nắp capo của chiếc xe kia.Nhưng thay vì thế, cậu chỉ nhìn thẳng vào hắn.Vẫn khuôn mặt ấy—Vẻ ngoài chẳng có gì thay đổi so với ngày hôm đó.Mái tóc đen dày phủ nhẹ lên hàng chân mày.Đôi lông mày không quá rậm nhưng sắc nét, thẳng tắp.Đôi mắt dài, không có nếp mí, đen nhánh như đá obsidian, toát lên một vẻ lạnh lẽo như gió mùa đông.Chỉ cần hắn nghiêng đầu một chút, nhìn cậu bằng đôi mắt đó, đã có thể khiến người ta có ảo giác như đang đứng trước một cảnh quay trong phim.Chết tiệt thật.Hắn đẹp trai đến đáng ghét.Sae Jin nghiến môi, trừng mắt nhìn hắn."Lên xe."Không một lời dư thừa.Mà cậu cũng chẳng nhúc nhích.Tại sao bây giờ lại xuất hiện?Lúc mẹ cậu tha thiết cầu xin, chẳng phải hắn chỉ đáp lại bằng một vẻ mặt chán chường hay sao?Chẳng phải chính hắn đã lạnh lùng đẩy cậu xuống đường rồi bỏ đi ư?Thế mà giờ lại bảo cậu lên xe?Hắn nghĩ cậu là ai chứ?Muốn đuổi thì đuổi, muốn gọi lại thì gọi à?Lấy tư cách gì mà ra lệnh cho cậu?Sae Jin nghiến răng, lồng ngực phập phồng vì giận dữ.Nhưng ngay sau đó, một câu nói từ người đàn ông kia khiến cậu không thể không đầu hàng."Những gì tôi nói trên xe hôm đó—không phải lời đe dọa suông. Tốt nhất là ngoan ngoãn lên đi.""......."Trên xe hôm đó.Cậu nhớ rõ từng câu từng chữ."Nhóc nghĩ mẹ nhóc sẽ ra sao nếu cứ vênh váo với tôi như thế?"Bàn tay siết chặt đến mức khớp ngón tay trắng bệch, quai hàm cậu cũng căng cứng đến lộ cả đường nét.Đôi mắt cậu nhìn hắn trừng trừng, đầy thù hận.Nhưng rồi, sau một hồi do dự—Cậu vẫn cất bước.Bọn của Lee Hae Kyun hết nhìn Sae Jin lại quay sang nhìn người đàn ông kia, vẻ mặt ngơ ngác như lũ ngốc.Chắc chắn ngày mai đến trường sẽ lại gây chuyện ầm ĩ, nhưng giờ cậu không quan tâm được nữa.Với Sae Jin, mẹ là quan trọng nhất."Kwon Sae Jin!"Bỏ ngoài tai tiếng gọi của Lee Hae Kyun, Sae Jin mở cửa bước vào ghế phụ của chiếc SUV.Cậu đóng sầm cửa lại, mạnh đến mức suýt làm hỏng bản lề.Sau đó, trước cả khi người đàn ông kia kịp đạp ga, cậu đã nhanh chóng thắt dây an toàn.Bởi vì hắn ta lái xe rất chó chết.Ánh mắt Sae Jin nhìn thẳng về phía trước, cậu ngậm chặt miệng.Bọn Lee Hae Kyun vẫn còn ngồi bệt dưới vỉa hè, nhanh chóng thì thầm với nhau.Chắc chắn là đang thắc mắc tại sao một thằng rách nát như cậu lại quen biết với một gã giàu có lái siêu xe.Một lũ đáng thương.Sae Jin nhếch môi, quay đầu sang hướng khác.Cùng lúc đó, người đàn ông bên cạnh khởi động xe, lùi lại mà chẳng hề do dự.Quả nhiên, chẳng có tí cẩn thận nào.Sau khi chiếc SUV lao vút lên mặt đường, tăng tốc về một hướng nào đó, hắn ta mở miệng."Làm bộ có kế hoạch lắm mà xuống xe, rốt cuộc chỉ để đi lang thang ngủ ngoài đường à?""Gì cơ?""Làm kẻ vô gia cư là ước mơ của nhóc à?"Không chỉ cái mặt hắn trông đáng ghét, mà ngay cả cách nói chuyện cũng khiến người ta phát bực.Sae Jin quay phắt đầu, trừng mắt nhìn hắn.Lúc còn tưởng cậu là con gái thì ra vẻ dịu dàng lắm.Đến khi biết cậu là con trai, mặt mũi liền chẳng có lấy một nụ cười.Ánh mắt hắn ta lạnh lùng, dửng dưng, như thể cả thế giới chẳng có gì đáng để bận tâm.Càng nhìn cái vẻ khinh khỉnh ấy, Sae Jin càng sôi máu.Cậu bực bội mở miệng."Tôi có ngủ ngoài đường hay đi ăn trộm cũng chẳng liên quan gì đến chú.""Sao? Đám đàn em của chú lại chạy đến mách lẻo chắc?""Sợ giá trị tòa nhà của chú bị ảnh hưởng nên muốn tống tôi đi chỗ khác à?""Nếu vậy thì dừng ở quán ăn lúc trước đi. Tôi sẽ ngủ ở đó cho chú vừa lòng."Trước câu trả lời trâng tráo của cậu, người đàn ông hơi nheo mắt lại, khẽ nghiêng đầu nhìn Sae Jin.Cặp môi mím chặt đầy khó chịu, ánh mắt cũng lộ rõ vẻ không hài lòng.Nhìn bộ dạng đó của hắn ta, cơn giận trong lòng Sae Jin lại sôi lên.Cậu biết ơn vì hắn đã cho mình gặp mẹ, nhưng không hiểu tại sao hắn cứ phải xen vào chuyện của cậu một cách vô nghĩa như thế.Hắn vẫn luôn vậy.Khi ấy cũng hỏi cậu có chỗ ngủ không, rồi lại bảo một thằng mười tám tuổi mà không có lấy một kế hoạch tương lai.Nực cười thật.Hắn ta thì là cái thá gì chứ?Một kẻ cho vay nặng lãi mà cũng dám lên mặt dạy đời sao...Sae Jin mím môi thật chặt, cố kiềm lại cơn giận, im lặng đối diện với ánh mắt hắn ta.Người đàn ông nhìn cậu một lúc, sau đó chỉ thở dài, như thể nhận ra rằng tranh cãi với cậu cũng chẳng có ích gì.Khuôn mặt lạnh lùng dịu lại, hắn hạ giọng, nhẹ nhàng như đang dỗ dành."Về nhà tôi đi. Ở đó mà sống.""......"Sae Jin trợn mắt, há miệng vì quá đỗi kinh ngạc.Người này thậm chí còn chẳng thèm nghe lời cầu xin của mẹ cậu, giờ lại định đóng vai người tốt hay sao?Thật nực cười.Nhưng dù khi ấy hắn có đồng ý đi chăng nữa, Sae Jin cũng không bao giờ đi theo hắn.Một kẻ từng muốn bán cậu khi còn nghĩ cậu là con gái.Sống chung với một tên buôn người?Đừng có mơ.Không cần phải nói, cậu cũng biết chắc nếu mẹ cậu biết chuyện này, bà sẽ không bao giờ để cậu bước chân vào căn nhà đó.Sae Jin liền bật lại ngay."Tôi bị điên chắc?"Nhưng hắn ta chỉ cười khẽ, như thể đã đoán trước phản ứng đó.Thái độ thảnh thơi đó càng khiến cậu phát cáu hơn.Nụ cười đầy vẻ "tôi biết hết rồi" đó cũng làm cậu ghét cay ghét đắng.Không muốn tiếp tục đối đáp với hắn, Sae Jin im lặng quay đi.Người đàn ông cũng không ép cậu trả lời, chỉ nhìn về phía trước, thản nhiên hỏi."Vậy nhóc định sống như kẻ vô gia cư cả đời chắc?""......."Kwon Sae Jin không đáp.Dĩ nhiên cậu cũng có kế hoạch của riêng mình.Cậu không phải đang lang thang vô định như gã kia nghĩ.Không xa tòa nhà Shin Sa Capital có một trung tâm bảo trợ thanh thiếu niên.Ngay hôm gặp mẹ trở về, sau khi xuống xe của hắn ta, cậu đã đi thẳng đến đó.Cậu biết đến trung tâm này cũng là nhờ kẻ mà cậu muốn giết chết nhất trên đời.Nhiều năm trước, vì không chịu nổi những trận đòn của người cha say xỉn, cậu đã đưa Kim Hyun Kyung rời khỏi nhà.Khi ấy, cậu từng đến trung tâm, xin họ cho mẹ con cậu tá túc một đêm.Nhưng vì đi cùng mẹ, cậu đã bị từ chối.Vì không đủ bất hạnh nên không được giúp đỡ.Cậu đã quên sạch chuyện này, mãi đến hôm gặp mẹ xong mới bất chợt nhớ lại.Vậy nên thứ Tư tuần đó, cậu đã đến trung tâm tìm kiếm sự trợ giúp.Thế nhưng cái danh xưng "trung tâm bảo trợ thanh thiếu niên" lại chẳng có chút ý nghĩa nào.Lần này, họ cũng không thể giúp cậu ngay lập tức.Nơi đó đã hết chỗ.Trên đời này rốt cuộc có bao nhiêu đứa trẻ bất hạnh đến thế?Đến mức cậu cũng thấy oan ức thay cho chính mình.Không biết phải rơi vào cảnh khốn nạn đến mức nào thì mới có thể nhận được sự giúp đỡ ngay lập tức đây?Thật vô lý.Dù sao đi nữa, họ bảo rằng chỉ cần đợi khoảng một tuần thì sẽ có chỗ trống.Vậy nên cậu đã bám trụ lại tòa nhà Shin Sa Capital suốt một tuần qua.Như thế cũng đủ để thấy rằng cậu chẳng đời nào sống cảnh vô gia cư cả đời như hắn nói.Sau khi vào được trung tâm, cậu đã có sẵn kế hoạch.Vừa ở đó vừa đi học, tìm việc làm thêm.Tiền ăn thì lo vào các bữa trong trường.Còn vào kỳ nghỉ, cậu sẽ làm toàn thời gian để kiếm thêm thu nhập.Dĩ nhiên, việc tìm được một công việc làm thêm cũng chẳng dễ dàng gì."Kwon Sae Jin, trả lời đi. Tôi đang hỏi nhóc có lựa chọn nào khác ngoài sống lang thang không?""Sao cứ thích chõ mồm vào chuyện của tôi thế hả? Tôi cũng có tính toán của mình!"Gã đàn ông thật dai như đỉa.Thấy Sae Jin im lặng, hắn lại nhìn cậu bằng ánh mắt đầy khinh thường rồi cất giọng chì chiết.Rốt cuộc, cậu không nhịn nổi nữa mà gào lên, sau đó thở hổn hển rồi giải thích kế hoạch của mình.Tất nhiên, phản ứng nhận lại chẳng hề khả quan.Cheon Sae Ju nhìn chằm chằm cậu với vẻ mặt đầy thất vọng.Hắn đưa tay vuốt tóc, rồi thở dài như thể không thể tin nổi, sau đó lên tiếng phản bác:"Nhóc tưởng trung tâm bảo trợ là khách sạn miễn phí à? Nghĩ mình có thể ở đó bao lâu? Một tháng? Hai tháng? Tôi cam đoan chỉ một tuần thôi là bọn nó sẽ đá nhóc ra ngoài."Giọng điệu chắc nịch như thể hắn đã tận mắt chứng kiến vậy.Hắn thì biết cái quái gì chứ?Một kẻ cả đời sống trong nhung lụa như hắn thì lấy tư cách gì mà phán xét?Sae Jin giận đến mức toàn thân run lên."Tôi đã nói rồi! Chuyện này thì liên quan gì đến chú hả?!"Nhưng cho dù cậu có gào lên, gã vẫn phớt lờ.Hắn cứ thế tiếp tục:"Nhóc nghĩ chỉ có mình nhóc đen đủi sinh nhầm nhà à? Ngoài kia có cả đống đứa còn tệ hơn nhóc.""Đừng có gọi chúng là 'cha mẹ'! Kẻ mà tôi xui xẻo vớ phải chỉ có mỗi thằng khốn Kwon Yong Bum thôi!"Gọi người đàn ông đó bằng cái danh xưng đầy căm hận, cậu trừng mắt nhìn hắn.Gã đàn ông đối diện lại khẽ cười khẩy, rồi sửa lại cách nói:"Được rồi, thì là sinh nhầm 'ông bố'."Nói xong, hắn tiếp tục:"Nhóc bảo chỉ cần đợi một tuần là sẽ có chỗ trống à? Nghĩ thử xem, những đứa ở trung tâm cũng đều có hoàn cảnh éo le như nhóc. Bọn nó phải rơi vào đường cùng mới vào đó. Nhưng mà vấn đề của một đứa nghiêm trọng đến mức phải bỏ nhà đi, vậy mà có thể giải quyết trong một tuần sao? Không hề. Chúng nó bị đuổi đi thôi. Vì không còn chỗ nữa. Vì lại có những đứa khác như nhóc tìm đến và cần chỗ hơn. Những kẻ điều hành trung tâm đó cũng chỉ giúp đến mức vừa đủ để có thể vỗ ngực tự hào rằng mình đã làm tròn trách nhiệm, rồi đá bọn nó ra đường."".......""Nhóc nghĩ mình khác bọn nó chắc? Chưa kiếm được tiền đặt cọc thuê cái phòng bán hầm thì nhóc lại quay về làm kẻ vô gia cư thôi. Thế mà cũng gọi là kế hoạch hả? Nếu nhóc bảo định vào trại trẻ mồ côi thì tôi còn chẳng nói gì."Gã đàn ông bật cười khẩy, lắc đầu ngao ngán.Sae Jin cắn môi, trừng mắt nhìn hắn.Hắn nhạo báng kế hoạch của cậu thậm tệ như vậy, cứ tưởng hắn sẽ có ý tưởng gì đó hay ho hơn, ai dè cũng chỉ đến mức khuyên cậu vào trại trẻ mồ côi."Tại sao tôi phải vào đó? Chỗ đó chỉ dành cho những đứa không có cha mẹ thôi. Tôi còn mẹ."Câu đáp trả sắc bén của cậu khiến gã đàn ông thoáng khựng lại.Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cậu, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.Hắn im lặng một lúc lâu, rồi cuối cùng mới chậm rãi lên tiếng."Không phải chỉ có trẻ mồ côi mới vào đó. Cũng có những bậc cha mẹ vì hoàn cảnh khó khăn mà tạm gửi con vào trại một thời gian. Nếu mẹ nhóc có điều kiện, có lẽ bà ấy cũng đã làm vậy rồi."Lần này, giọng nói của hắn không còn vẻ chế nhạo như trước nữa.Thế nhưng, Sae Jin lại chẳng cảm thấy khá hơn chút nào.Trại trẻ mồ côi?Nực cười.Cậu bật cười mỉa, rồi cất giọng lạnh tanh:"Đừng có đùa. Dù có những người như vậy đi nữa, thì chẳng phải rốt cuộc cũng chỉ là tạm bợ thôi sao? Họ gửi con vào đấy, nhưng rồi lại không đến đón. Những đứa trẻ đó bị bỏ rơi hết. Tôi không ngu đến mức không biết điều đó. Những kẻ để con mình vào trại, xét cho cùng cũng chỉ là đang vứt bỏ chúng thôi. Nhưng mẹ tôi thì không.""......."Sae Jin nói dứt khoát đến mức gã đàn ông cuối cùng cũng cứng họng.Đèn đỏ bật sáng.Hắn đạp phanh, giữnguyên tư thế ấy mà lặng lẽ nhìn cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com