Prisoner
"Được rồi, trông hắn như thế nào vậy?" "Theo hồ sơ tội phạm thì hắn là người lai quái thú Kampertone hai sừng. Rất đô và khoẻ." Giọng Arlet gấp gáp trả lời lại khi cô cố lăn qua các lùm cây để tránh những cột thân cây khổng lồ đang phi xuống từ đỉnh ngọn núi. Eland gật gật đầu tỏ vẻ đã rõ. Nó cầm cây gậy, gắng sức trèo lên, cùng lúc tránh trước khi bất cứ thân cây nào muốn đè bẹp nó. Họ đang rơi vào thế bí, còn hắn thì lại quá thông minh! Đứng trên đỉnh, ném cây xuống nghiền nát họ một cách dễ dàng như thể mấy thân gỗ to uỵch đó chỉ là vài mẩu tăm xỉa răng. Quả đúng là một con quái vật..."Hắn là trùm ngọn núi này. Một tên sơn tặc. Vậy nên hắn hiểu rõ địa hình lắm, ta làm thế nào bây giờ?!" Eland gào lên với Arlet, sốt sắng. Những cột gỗ vừa to vừa cao liên tiếp nối đuôi nhau lăn uỳnh uỳnh làm bề mặt khu rừng trở nên rung chuyển. Các cây con phía dưới bị đè rạp hết sạch, đá lớn đá bé rủ nhau rụng vương rụng vãi, chim chóc bắt đầu đàn đàn bay vút lên như bắn pháo ở trên đỉnh đồi.Khung cảnh đã tệ hại lắm rồi, mà chẳng những không trả lời, người trị an viên kia còn vẫn nở một nụ cười nhẹ trên môi. Cô cứ tiếp tục bám vào các vách, chạy lên trên cao, cao nữa. Không mảnh gỗ nào có thể chạm vào bông hoa đen tuyền xinh đẹp đó. Không một mối bận tâm.Eland cũng chẳng biết làm gì, chỉ biết bám theo sau lưng cô. Nó chưa từng rơi vào ma trận cây sồi nào cả, vì thế điều này là một buổi thực chiến khá khó nhằn. Đã vậy việc chưa được nhìn mặt đối thủ khiến bản thân nó lo lắng hơn. Leo sát sau Arlet, nó sử dụng cây gậy đa năng của mình để gạt những chướng ngại vật trên đường.Bỗng nhiên, ở phía trước, Arlet gào lên đòi sự hỗ trợ. Tiếng gào của cô trị an viên như tiếng xé gió. Một chất giọng đặc và mạnh mẽ lạ thường, như tiếng hét của một thủ lĩnh thực thụ mà bạn sẽ ngay răm rắp tuân lệnh, có thể vì thế mà phải ngã thân nơi chiến trường.Vì vậy mà ngay lập tức khi vừa nghe câu nói của cô, bằng một cách nào đó, cơ thể nó tự gồng mình chạy lên trước để giúp đỡ.Eland không hề thích trị an viên, nó cũng chẳng mặn mà gì với người con gái này, tất cả sự hợp tác đều xuất phát từ cái hợp đồng mà nó phải kí để giảm án tù. Tuy nhưng sao chỉ cần nghe thấy cô, tâm trí nó không thể chối bỏ câu lệnh. Mà điều đó cũng chẳng phải là Arlet có thể điều khiển được ai cả. Có lẽ chỉ vì... Cô ta là một người chỉ huy bản lĩnh.Ruỳnh! Ruỳnh!Tiếng kêu hoà hợp giữa gỗ và sắt kêu lên trong mỗi cái vung gậy của Eland . Chiếc gậy cực nặng, dài tầm một mét, với hai đầu gồ lên và phần giữa thuôn gọn. Hầu hết chất liệu của thứ vũ khí này làm từ gỗ nhưng vật làm chiếc gậy đa năng hơn cả là những đường vân sắt và các khớp sắt khiến cây gậy có thể thay đổi cấu trúc.Eland thích thú quăng gậy đánh trật hướng những khúc cây, dọn đường cho Arlet. Nó cảm thấy thật tuyệt vời khi phải gồng hết mình đánh bật những thứ nặng trịch đang lăn rầm rầm. Cảm giác như trong mỗi cái quăng, sức mạnh ẩn chứa trong thân thể mục ruỗng suốt hai năm trời lại được bật ra, phá hoại và điên khùng! Một sức mạnh khủng khiếp giam trong mình một thằng nhóc mười bảy tuổi.Nó hùng hục vừa chạy vừa leo lên những tảng đá ẩn trên nền đất ướt, hai cầu mắt mở to, đồng tử màu nâu căng ra, thở hồng hộc. Quần áo ướt đẫm mồ hôi trong tiếng cười khục khặc điên dại và vui thích. Thậm chí còn hơn cả khi phi xe ngựa ban nãy nữa! Và đúng như dự đoán, tất cả các đòn tấn công dứt khoát của nó đều khiến nó và Arlet thân thể vẹn toàn. Hai người họ tiếp tục leo tới trong cơn mưa đá lở và cây lăn. Đỉnh núi gần ngay kia rồi!"Khốn khiếp! Cảm ơn nhé Eland!" Arlet vừa dứt lời, nó quay phát ra sau thì không thấy cô nữa.Mặt đất rung chuyển hơn, Những cái cây, chúng đang cao hơn thì phải, cao hơn lúc đầu. Mấy thân sồi xung quanh chợt như có phép thuật, chúng nhô lên với tốc độ chóng mặt. Và tít trên đỉnh mấy ngọn cây thần kì, thân ảnh bé nhỏ của Arlet đang lập loè trong ánh nắng dịu của buổi chiều...
"SUDDEN GROWTH!"Arlet hô lên. Những thân cây cứ thế nghe theo cô, chúng mọc bật lên không kiểm soát, vừa kịp lúc người trị an tóm lấy một cành và rướn thân mình trèo lên.Cho tới khi thấy bóng hình bé xíu của thằng nhóc kia ở phía dưới, cô mới mỉm cười. Rồi Arlet vững chân, nghiêng mình quan sát. Đôi mắt lanh lẹ của cô bắt gặp kẻ thù ngay trên đỉnh núi cách đó không xa. -B-I-N-G-O-"DOWN" - Như nghe lệnh, những tán cây từ từ ngừng lại, cong mình và bắt đầu chúc đỉnh xuống, phi thẳng tới chỗ của quái thú Kampertone.Hàng lượt tán lá gào xé bên tai Arlet. Và bông hồng đen trên vai cô cũng vậy, đẹp như một đốm lửa tàn sót còn nhảy múa trong gió.Vừa dữ dội. Vừa tĩnh lặng.Những chiếc cây của rừng mẹ vĩ đại đã đưa cô đáp xuống đỉnh đồi. Và khi cô lẩm bẩm một lời cảm ơn, những tán cây kì diệu ấy lại thu mình lại, rút về chỗ cũ, như lúc ban đầu.Mái tóc đen óng xoà che nửa đôi mắt tím than sắc lạnh của người trị an. Bộ áo sậm mà bó sát và đôi guốc càng tôn rõ vẻ đẹp của cô. Một luồng không khí kì lạ lan ra và bao quanh lấy "bông hồng đen" của Gone Gate.Arlet giữ vững thái độ điềm tĩnh, bước tới tên quái thú.Hắn, to lớn và thô kệch, y hệt những gì mà Collum đã tra trong tờ lý lịch. Một con người, lai quái thú, với cặp sừng mọc thẳng hướng về trước như sừng của loài linh dương, chỉ có điều là nó vĩ đại gấp năm lần. Hắn cao tầm bốn mét, toàn thân ngồn ngộn thịt và cơ, khiến làn da ấy như có màu hồng nóng. Hắn chỉ mặc cái khố rách nhưng bên trên vai và đầu thì trang bị cả một bộ giáp chắc nịch bằng đồng, đủ để huých chết cả đàn bò tội nghiệp, hay đơn giản hơn là tạo nên một trận náo động nếu mang hắn tới khu người ở."Này. Chúng ta không có ý gây chiến với ngươi. Ít ra ngươi cũng nên mở đường mời khách chứ." Arlet xoa dịu quý ngài Kampertone đang giận giữ với đôi mắt loé đỏ sau mũ giáp."GONE...G..A...TE...KHÔNG...Đ...ƯỢC...CHÀO... ĐÓN..."Hơi thở nồng mùi thối rữa. Tiếng ồm vang vọng. Thật khó chịu. Thứ mùi đó đang lan vào không khí.Arlet mặc kệ, và từ tốn tiến gần lại."Tuỳ. Ngươi muốn chào đón hay không cũng được. Tuy nhiên ta đuợc cử tới đây là vì Gone Gate muốn lập một hợp đồng nho nhỏ với ngươi, ngài quái thú. Ngươi nên vui vì bọn ta muốn hợp tác"Tên Kampertone vẫn chả vui vẻ gì sất. Hơi thở hắn phập phồng dưới lớp da đỏ ửng, bóng nhẫy. Bộ giáp kêu cành cạch như tiếng bánh răng. Chậm rãi. Trong đầu hắn đang nghĩ gì?Đứa con gái kênh kiệu và khiếm nhã!Hắn là chúa tể cả một vùng núi. Nỗi e sợ của bất cứ ai dám đặt chân tới Khu Hai này.
Hắn là một con quái vật có sừng, một tên sơn tặc thông thạo bất cứ nơi chốn nào trên ngọn núi như chính nhà của hắn vậy. Chưa lần nào Gone Gate dám lùng bắt hắn.Ôi bọn người bé nhỏ và yếu đuối! Có phải vì chúng không thể đối đầu với hắn? Hắn tự hào lắm. Khuây khoả và thích thú vô cùng.Nhưng... Sao giờ chúng lại ở đây? Lại còn dám kiêu căng, ghê gớm mà tuyên bố là hắn nên vui vì có chúng muốn hợp tác!? Khốn nạn."Chúng ta nghe tiếng ngươi đã lâu. Sức mạnh và thế lực của ngươi. Vậy nên, Gone Gate muốn... Nói thế nào cho nhanh nhỉ, mượn sức mạnh ấy. Bù lại, ngươi sẽ được hưởng nhiều ưu đãi, được thiết đãi thực phẩm, giáp chiến, không phải sống như thế này... Chỉ cần ký vào bản hợp đồng đây." Arlet rút một tờ giấy cuộn ở thắt lưng ra. Tay cô với lấy chiếc bút nhỏ bằng gỗ gài trong cổ áo.Còn Kampertone? Hắn không thích điều này tí nào. Bọn con người nhỏ bé, dám cả gan bày trò lợi dụng."KHÔNG,...C...ÚT..NGAY." Hắn rú lên đầy tự ái. Những thớ thịt nặng mùi rung lên qua các kẽ hở của giáp sắt. Từ bên ngoài nhìn vào chiếc mũ chiến chỉ thấy đôi mắt đỏ ngòm như nham thạch của Kampertone và cặp sừng thuôn nhọn nhô trên bộ tóc rậm rạp.Đáp lại, Arlet tỏ ý không đồng tình. Chắc chắn cô sẽ không bỏ về sau một hành trình dài chỉ vì một lời từ chối vớ vẩn. Cô tự trọng, kiêu căng thật, nhưng hắn ta cũng không kém. Chỉ cần biết rằng cái kiêu căng này giữ được đồng tiền tháng lương của cô thì có mang cả đàn Kampertone ấy về Gone Gate cô cũng chấp nhận. Dứt điểm đi!Như hiểu ý của người trị an, hắn cười khẩy. Hai bờ vai rung lên lạch cạnh như tiếng động cơ. Đôi chân lùi lại như lấy đà chợt nổi gân nổi guốc. Hắn khẽ gập đầu chúc xuống, để lộ thứ vũ khí tuyệt đỉnh nhất của mình. Và Arlet bé nhỏ cũng đã sẵn sàng. Cô lẩm nhẩm một lời bùa chú khiến một thứ cây lạ mọc lên. Thứ cây có hình dạng là cây kiếm. Cô bẻ gãy nó và giơ cao, gác lên vai. Nụ cười khẽ mỉm... Không một chút vẩn vương lo lắng.
.
.
.Người ta bảo rằng, đàn ông nói chuyện với nhau bằng nắm đấm.Đó là trong đời sống thực.Còn ở trong đây, các bạn đang chuẩn bị được chứng kiến một cô gái, và một con quái thú "nói chuyện" với nhau...Hết chap 6
"SUDDEN GROWTH!"Arlet hô lên. Những thân cây cứ thế nghe theo cô, chúng mọc bật lên không kiểm soát, vừa kịp lúc người trị an tóm lấy một cành và rướn thân mình trèo lên.Cho tới khi thấy bóng hình bé xíu của thằng nhóc kia ở phía dưới, cô mới mỉm cười. Rồi Arlet vững chân, nghiêng mình quan sát. Đôi mắt lanh lẹ của cô bắt gặp kẻ thù ngay trên đỉnh núi cách đó không xa. -B-I-N-G-O-"DOWN" - Như nghe lệnh, những tán cây từ từ ngừng lại, cong mình và bắt đầu chúc đỉnh xuống, phi thẳng tới chỗ của quái thú Kampertone.Hàng lượt tán lá gào xé bên tai Arlet. Và bông hồng đen trên vai cô cũng vậy, đẹp như một đốm lửa tàn sót còn nhảy múa trong gió.Vừa dữ dội. Vừa tĩnh lặng.Những chiếc cây của rừng mẹ vĩ đại đã đưa cô đáp xuống đỉnh đồi. Và khi cô lẩm bẩm một lời cảm ơn, những tán cây kì diệu ấy lại thu mình lại, rút về chỗ cũ, như lúc ban đầu.Mái tóc đen óng xoà che nửa đôi mắt tím than sắc lạnh của người trị an. Bộ áo sậm mà bó sát và đôi guốc càng tôn rõ vẻ đẹp của cô. Một luồng không khí kì lạ lan ra và bao quanh lấy "bông hồng đen" của Gone Gate.Arlet giữ vững thái độ điềm tĩnh, bước tới tên quái thú.Hắn, to lớn và thô kệch, y hệt những gì mà Collum đã tra trong tờ lý lịch. Một con người, lai quái thú, với cặp sừng mọc thẳng hướng về trước như sừng của loài linh dương, chỉ có điều là nó vĩ đại gấp năm lần. Hắn cao tầm bốn mét, toàn thân ngồn ngộn thịt và cơ, khiến làn da ấy như có màu hồng nóng. Hắn chỉ mặc cái khố rách nhưng bên trên vai và đầu thì trang bị cả một bộ giáp chắc nịch bằng đồng, đủ để huých chết cả đàn bò tội nghiệp, hay đơn giản hơn là tạo nên một trận náo động nếu mang hắn tới khu người ở."Này. Chúng ta không có ý gây chiến với ngươi. Ít ra ngươi cũng nên mở đường mời khách chứ." Arlet xoa dịu quý ngài Kampertone đang giận giữ với đôi mắt loé đỏ sau mũ giáp."GONE...G..A...TE...KHÔNG...Đ...ƯỢC...CHÀO... ĐÓN..."Hơi thở nồng mùi thối rữa. Tiếng ồm vang vọng. Thật khó chịu. Thứ mùi đó đang lan vào không khí.Arlet mặc kệ, và từ tốn tiến gần lại."Tuỳ. Ngươi muốn chào đón hay không cũng được. Tuy nhiên ta đuợc cử tới đây là vì Gone Gate muốn lập một hợp đồng nho nhỏ với ngươi, ngài quái thú. Ngươi nên vui vì bọn ta muốn hợp tác"Tên Kampertone vẫn chả vui vẻ gì sất. Hơi thở hắn phập phồng dưới lớp da đỏ ửng, bóng nhẫy. Bộ giáp kêu cành cạch như tiếng bánh răng. Chậm rãi. Trong đầu hắn đang nghĩ gì?Đứa con gái kênh kiệu và khiếm nhã!Hắn là chúa tể cả một vùng núi. Nỗi e sợ của bất cứ ai dám đặt chân tới Khu Hai này.
Hắn là một con quái vật có sừng, một tên sơn tặc thông thạo bất cứ nơi chốn nào trên ngọn núi như chính nhà của hắn vậy. Chưa lần nào Gone Gate dám lùng bắt hắn.Ôi bọn người bé nhỏ và yếu đuối! Có phải vì chúng không thể đối đầu với hắn? Hắn tự hào lắm. Khuây khoả và thích thú vô cùng.Nhưng... Sao giờ chúng lại ở đây? Lại còn dám kiêu căng, ghê gớm mà tuyên bố là hắn nên vui vì có chúng muốn hợp tác!? Khốn nạn."Chúng ta nghe tiếng ngươi đã lâu. Sức mạnh và thế lực của ngươi. Vậy nên, Gone Gate muốn... Nói thế nào cho nhanh nhỉ, mượn sức mạnh ấy. Bù lại, ngươi sẽ được hưởng nhiều ưu đãi, được thiết đãi thực phẩm, giáp chiến, không phải sống như thế này... Chỉ cần ký vào bản hợp đồng đây." Arlet rút một tờ giấy cuộn ở thắt lưng ra. Tay cô với lấy chiếc bút nhỏ bằng gỗ gài trong cổ áo.Còn Kampertone? Hắn không thích điều này tí nào. Bọn con người nhỏ bé, dám cả gan bày trò lợi dụng."KHÔNG,...C...ÚT..NGAY." Hắn rú lên đầy tự ái. Những thớ thịt nặng mùi rung lên qua các kẽ hở của giáp sắt. Từ bên ngoài nhìn vào chiếc mũ chiến chỉ thấy đôi mắt đỏ ngòm như nham thạch của Kampertone và cặp sừng thuôn nhọn nhô trên bộ tóc rậm rạp.Đáp lại, Arlet tỏ ý không đồng tình. Chắc chắn cô sẽ không bỏ về sau một hành trình dài chỉ vì một lời từ chối vớ vẩn. Cô tự trọng, kiêu căng thật, nhưng hắn ta cũng không kém. Chỉ cần biết rằng cái kiêu căng này giữ được đồng tiền tháng lương của cô thì có mang cả đàn Kampertone ấy về Gone Gate cô cũng chấp nhận. Dứt điểm đi!Như hiểu ý của người trị an, hắn cười khẩy. Hai bờ vai rung lên lạch cạnh như tiếng động cơ. Đôi chân lùi lại như lấy đà chợt nổi gân nổi guốc. Hắn khẽ gập đầu chúc xuống, để lộ thứ vũ khí tuyệt đỉnh nhất của mình. Và Arlet bé nhỏ cũng đã sẵn sàng. Cô lẩm nhẩm một lời bùa chú khiến một thứ cây lạ mọc lên. Thứ cây có hình dạng là cây kiếm. Cô bẻ gãy nó và giơ cao, gác lên vai. Nụ cười khẽ mỉm... Không một chút vẩn vương lo lắng.
.
.
.Người ta bảo rằng, đàn ông nói chuyện với nhau bằng nắm đấm.Đó là trong đời sống thực.Còn ở trong đây, các bạn đang chuẩn bị được chứng kiến một cô gái, và một con quái thú "nói chuyện" với nhau...Hết chap 6
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com