TruyenHHH.com

Prince Tieu Vuong Tu

Harry cáu kỉnh

Hết kì nghỉ, cuộc sống của Harry lại trở về, quan hệ với Snape chuyển sang trạng thái vi diệu – cậu không còn là đối tượng cần đặc biệt chiếu cố, không đạt được Snape hơi chút hòa hoãn mỉm cười, thậm chí...... cậu còn được đãi ngộ nghiêm khắc hơn nhiều người khác.

Harry không biết mình lại đắc tội Snape chỗ nào, mặc dù ở trước mặt Prince bọn họ ăn ý giống như một gia đình chân chính.

Cuộc sống như vậy qua một tuần lễ, Harry cảm giác mình đã ở biên giới chuẩn bị sụp đổ — cậu cho rằng quan hệ của mình và Snape đã hòa hoãn rất nhiều ..... Hoặc là bọn họ sẽ không xuất hiện vấn đề gì nữa, bọn họ hẳn là có thể nói chuyện bình thường với nhau...... Thậm chí còn thân mật hơn bạn bình thường một ít! Chính là...... Snape lại độc tài phá vỡ ăn ý tích góp từng tí một từ trước đến nay, điều này làm cho Harry không có cách nào tiếp nhận cũng không thể thể tiếp nhận!

Nhật báo tiên tri lại đăng một bài về gia tộc Black — gia chủ trước của gia tộc Black Regulus Black nằm vùng trong tử thần thực tử, cuối cùng một mình hoàn thành một nhiệm vụ hạng nhất mà hy sinh tánh mạng, lấy được huy chương Merlin hạng nhất — tin này là tin tốt với Harry nhưng có thể là không làm cho người khác vui, Sirius nhất định lại sẽ khóc thật lâu...... Hy vọng Remus sẽ khuyên nhủ được Sirius...... Vừa nghĩ tới Remus và Sirius, tâm tình của Harry cũng khá hơn một chút, sau đó buồn bực đi đến đối phó miếng thịt bò trên bàn.

"Harry, cậu làm sao vậy?" Ron nhìn Harry ủy khuất thấy rất ngạc nhiên, nhất là còn nhìn về phía con dơi trên bàn giáo sư.

"Không có gì......" Harry đều nhanh đâm nát miếng thịt bò trên bàn,"Ron, chốc nữa mình đến bệnh thất, giáo sư Dumbledore muốn Bà Pomfrey kiểm tra cho mình, cậu và Hermione đi thư viện sao?"

"Đừng!" Ron kêu rên đưa tới Hermione nhìn chằm chằm, bất quá cậu không chú ý "Mình và Lavender đi xem huấn luyện Quidditch, Harry a, từ đầu năm cậu chưa tập luyện a!"

"Harry không cần tập luyện quá nhiều, kỹ xảo phi hành của cậu ấy rất tốt, Ronald Weasley, để cậu ấy học!" Hermione túm Harry đến cạnh mình, "Nghe này Harry, Bà Pomfrey nếu như nói thân thể cậu có cái gì thì đừng cậy mạnh biết không?" Làm bạn nữ tốt nhất của Harry, cô cũng không phải là Ron luôn sơ ý cho nên cô biết rõ sức khỏe của Harry không phải rất tốt — đây cũng là vì sao luôn tìm được bánh ngọt từ trong túi của cô, đây là chuẩn bị cho Harry, bất quá năm học này thân thể Harry đã khá hơn, quần áo cũng hợp người.

"Ách...... Mione, mình rất khỏe......" Vừa nghĩ tới món quà giáng sinh cổ quái của Sirius, tuy không dám nhìn kỹ nhưng mặt Harry lại đỏ,"Chính là...... Chính là......"

"Nha, mình biết, cậu không cần phải nói!" Con gái luôn trưởng thành sớm hơn con trai, Hermione lập tức chuyển tư duy tới thời kỳ trưởng thành nhưng trên thực tế Harry cần đi kiểm tra một vấn đề khó giải quyết mà thậm chí Harry cũng không rõ ràng lắm — thật sự là...... một sự hiểu lầm tốt đẹp.

Khi kiểm tra Dumbledore và Snape ở bên cạnh, ngay cả tiểu vương tử cũng chờ ở phòng bên cạnh — đương nhiên, có người cùng chơi với cậu — chú ngữ ấm áp đánh lên người Harry, phản xạ ra màu bạc đại biểu an toàn và bình thản làm cho vài người ở đây đều thở ra một hơi, Dumbledore mừng rỡ ôm lấy Harry quay vài vòng rồi mới buông ra rồi đấy cậu vào trong ngực Snape, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Harry, ta rất vui, trán của con từ nay về sau sẽ không đau nữa...... Ha ha...... Ta nhờ Severus dạy con Phòng chống nghệ thuật hắc ám......"

"Nhưng giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám không phải Remus sao?" Đối với chuyện Snape gần nhất vắng vẻ mình, Harry cảm giác mình cần phải học được nổi giận với Snape – tức giận nhưng là trước khi nổi giận, cậu cần phải tìm được một cái cớ mới được nếu không sẽ rất ấu trĩ.

"Nha, Harry, Remus...... Ách...... Không khỏe lắm, cho nên Severus dạy con a." Dumbledore nghĩ nghĩ đêm sói tru tháng trước mang tới một ít phiền, "Con biết Severus là nghệ thuật hắc ám đại sư, đương nhiên, cũng là phòng chống nghệ thuật hắc ám đại sư."

"Chính là con không thích nghệ thuật hắc ám!" Harry kêu to đứng lên,"Nghệ thuật ám là tà ác!" Harry không hề sợ hãi nhìn Snape, đối với cậu mà nói thì rất đơn giản, mà cậu cũng thường xuyên làm như vậy — hơn nửa năm trước, nhưng là hiện tại cậu làm như vậy thì lo lắng một chút, nhưng cậu vẫn làm vậy, hơn nữa cố gắng tự nói với mình, đây không phải lỗi của cậu, rõ ràng...... không phải là lỗi của cậu!

Mắt Snape trống rỗng nhìn Harry, không chút biểu lộ làm cho Harry cảm thấy càng ủy khuất, cậu không thể lý giải Snape — vì sao lại tự nhiên lãnh đạm như vậy, thậm chí còn xa cách làm cậu khó có thể tiếp nhận?

"Nha, Harry, cậu bé thân ái của ta," Dumbledore lôi ra một khối bánh ngọt chanh lớn từ trong túi, phía trên còn rải đường,"Ăn chút bánh ngọt đi, nó sẽ khiến tâm tình con tốt hơn một chút."

"Không, cám ơn giáo sư." Harry lắc đầu rồi lại nhìn chằm chằm Snape.

"Harry thân ái, ta cũng biết rất nhiều về nghệ thuật hắc ám, nhưng là...... Ta tà ác sao?" Dumbledore thở dài cất bánh ngọtm "Voldemort cũng biết rất nhiều bạch ma pháp — ta đã từng là giáo sư biến hình học của hắn — con xem, hắn thiện lương sao?"

"Chính là......"

"Không có chính là." Lão hiệu trưởng không cười nữa, một tay cầm tay Harry, tay kia lại kéo tay Snape mặt âm trầm,"Harry, tin tưởng ta, tin tưởng Severus, cũng tin tưởng chính mình. Pháp thuật, là tâm hồn mà không phải lực lượng đơn thuần, dùng tâm, vô luận là đen hay trắng, đều là người khống chế pháp thuật mà không phải thuộc tính của pháp thuật, nếu như một nghệ thuật hắc ám có thể giúp một người, làm người đó có được hạnh phúc mà không làm hại đến những người khác, Harry, con cho rằng nghệ thuật hắc ám tà ác sao?"

"Không......" Không biết Dumbledore có ý gì, Harry nhìn lão hiệu trưởng để tay của Snape lên trên tay mình, nhưng lại không thể bỏ ra......

"Cho nên con sẽ học Phòng chống nghệ thuật hắc ám với Severus đúng không Harry?" Dumbledore nói,"Ta biết con rất hiểu chuyện Harry, tuy Severus không hòa ái...... Tính tình cũng không quá tốt còn dễ dàng để tâm vào chuyện vặt, nhưng tin tưởng ta cậu ta là người tốt...... Ha ha...... A, ta nghĩ con biết rõ......"

Được lão hiệu trưởng yểm hộ, Snape nắm chặt móng vuốt tiểu sư tử muốn thoát khỏi tay mình, đương nhiên, hoàng kim nam hài Gryffindor vĩ đại cũng sẽ không khinh địch chịu thua như vậy, trong tiếng cười ngọt nhơn nhớt cảu Dumbledore, cậu tự cho là hung tợn trừng Snape sau đó bắt đầu giằng co — tiểu sư tử muốn kéo lại móng vuốt của mình, đương nhiên xà vương không thể để cậu thành công!

Tay Snape cũng không tính dày nhưng là có lực lượng, khớp xương khi cầm càng thêm xông ra, vết chai trên ngón tay cũng không làm cho người khác cảm thấy tang thương, ngược lại sẽ làm cho người khác cảm thấy an tâm. Nhưng Harry không chút an tâm vì cậu rất tức giận, thế nên hoàn toàn tỉnh lược sự ấm áp của bàn tay này.

"Nha, hai người nói ra suy nghĩ của mình chưa?" Thật giống như mới phát hiện tay hai người đang nắm chặt, Dumbledore cười ha hả bỏ tay mình ra,"Thoạt nhìn là có lời muốn nói a, ha ha, người trẻ tuổi nên có sức sống...... Nha, ta đến chơi với tiểu vương tử, không biết thằng bé có thích bánh ngọt chanh của ta không......" Liên miên cằn nhằn, lão hiệu trưởng xoay người đi, Bà Pomfrey đã sớm đi làm độc dược, cho nên trong phòng chỉ còn Snape và Harry.

"Buông ra!" Harry hô to, mặt cũng không tránh được bị nhiễm lên một tầng phấn hồng — hơn nửa năm nay cậu được nuôi rất tốt, trước kia gương mặt thoáng vàng cũng đã trắng nõn hồng nhuận, cho nên Harry thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ nhắn lại như một quả táo vừa được rửa sạch.

"Ta nói rồi, không được phép phản kháng." Snape mặt đen, anh vốn chỉ còn thiếu kinh nghiệm ở cùng người yêu — nha, thực xin lỗi, giáo sư độc dược vĩ đại, không phải ngài thiếu khuyết kinh nghiệm này mà là ngài không có kinh nghiệm này — cho nên biểu hiện của anh thật sự là...... Làm cho người ta hơi bị xấu hổ, ba người nghe lén ở phòng bên cạnh cùng lau mồ hôi.

"Giáo sư Snape, ngài đã quên, hiện tại, chúng ta ngang hàng." Harry chỉ chuyện Prince xuất hiện,"Ngài không có lý do gì ra lệnh cho ta không cần phải phản kháng ngài!"

"Nha?" Snape nhướng mày, hiển nhiên những gì Harry nói lấy lòng anh, "Không biết, cứu thế chủ dựa vào cái gì cảm thấy...... mình có thể — ngang hàng với ta? Đúng, là từ này, ngang hàng, rất vi diệu." Anh dễ dàng túm Harry đến trước mặt mình rồi nhìn xuống cậu — ưu thế chiều cao rất dễ dàng tạo thành áp bách,"Ta đương nhiên là có lý do mệnh lệnh em, Harry...... Potter."

"Chỉ cần không phải ở trên lớp học, ngài không có lý do ra lệnh cho tôi!" Harry không thể ức chế tim đập như trống, ngay cả giọng nói cũng rất kỳ quái nhưng cậu vẫn cố đứng thẳng — có lẽ Snape dùng loại pháp thuật kỳ quái gì đó, cậu sẽ không sợ hãi,"Tôi là ba ba của Prince!"

"Thì sao?" Đối với phản ứng của Harry, tâm tình Snape không hiểu sao tốt lên nhưng là anh không thể cười, bằng không sẽ khiến tiểu cự quái mắt xanh này lại được một tấc lại muốn tiến một thước, anh nhất định phải làm mặt lạnh sau đó làm cho cậu ta thành thành thật thật học tốt Phòng chống nghệ thuật hắc ám mới được.

"Chúng ta ngang hàng !" Hiển nhiên bị Snape kích thích, Harry nhảy dựng lên bắt lấy vạt áo của Snape,"Em sẽ cao hơn!"

"Rất tốt."

"Cái gì?"

"Ta nói......" Đột nhiên cảm thấy cứu thế chủ rất thú vị, rốt cuộc Snape vẫn phải cong khóe miệng,"Ta rất vui, em sẽ cao hơn, bất quá...... Cái đó không có liên quan nhiều với chiều cao của em, ta cho là vậy."

"Được rồi!" Harry buông y phục của Snape ra, lại san bằng nếp uốn trên vạt áo của Snape,"Xác thực không có quan hệ gì đến chiều cao, chúng ta nên nói chuyện, Severus, em cho rằng chúng ta là bạn!" Harry thất bại bĩu môi giống như một cậu bé 13 tuổi bình thường rất ủy khuất — nếu như Prince ở bên cạnh cậu chắc chắn sẽ không như vậy, cậu thề!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com