TruyenHHH.com

Priest Ac Ma Thuan Sac Trang

Chương 145: Dao sắc 21

Fisher già - cha của Griffin không nói gì, lẳng lặng nghe con trai mình nói hết tiền căn hậu quả, chỉ là sầm mặt, nhất thời không biết phải đáp sao. 

Không phải lão không tin vào năng lực phán đoán của con trai mình, càng không phải không tin "Thế chấp", cũng không phải không biết chỗ nguy hiểm của dã quái.

Ha... đứa con trai có thiên phú của tộc trưởng - kẻ kế thừa tương lai đã được định sẵn của tập đoàn Fisher cứ thế mà chết không rõ ràng, thân phận bị dã quái mạo danh? Vũ khí bí mật cuối cùng của nhà Fisher, xưởng hương liệu mà lão cực khổ kinh doanh, gắn bó hơn nửa đời phản chủ.

Chỉ mỗi hai chuyện này thôi đã làm Fisher già ngu người rồi.

Nếu vế trước là thật, phải chăng quyền thừa kế tập đoàn sẽ xảy ra biến động, nhánh của bọn họ sẽ có cơ hội phải không? Nếu vế sau là thật, thế thì sau này người phụ trách xưởng hương liệu là lão đây biết làm sao? Sau này tập đoàn Fisher sẽ đi về đâu đây?

Fisher già lòng nhất thời có ngàn vạn chữ, không biết nên vui hay nên buồn nữa. Lão còn chưa bắt đầu nghĩ thì đầu óc đã bắt đầu làm nóng rồi.

Thậm chí lão còn nghe ra được Griffin ám chỉ suy đoán càng đáng sợ hơn: Dã quái khoác da người đang lặng lẽ xâm nhập vào xã hội ma cà rồng. 

Theo cách nói đó, có lẽ là nhân viên phục vụ nào đấy đi lướt qua bọn họ, cũng có thể là đồng nghiệp ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng gặp, cũng có thể là nhân vật công chúng ba hoa khoác lác, cũng có thể là thân bằng quanh mình... ồ, hôm qua mọi người còn hẹn nhau tan tầm làm một ly, xoay người thì lớp da người thân quen bong ra, từ trong đấy, chui ra một... 

Fisher vội vàng cắt đứt dòng suy nghĩ... dừng ngay, nghĩ nữa là thành chuyện kinh dị với nguy cơ sinh hóa đó.

Khi phải đối mặt với ẩn số, bản năng né tránh, sự hỗn loạn... hay nói đúng hơn là sự thận trọng dè chừng và thành thục lão luyện, tất cả chúng bắt đầu được ninh nhừ trong đầu Fisher già, rất nhanh đã hầm ra kết luận: Không thể nào, Griffin căng thẳng quá rồi.

"Cha, cha phải tin con, con dám khẳng định." Griffin Fisher liếc nhìn là biết ngay ông già mình đang nghĩ gì trong lòng, vội nhanh chóng miêu tả lại đặc trưng của "dã quái giết người", "Giống đực, tóc bạc, tính chất bạch tạng đặc biệt, khớp với scandal ầm ĩ nhà Lasombra gây ra năm đó. Con đã trông thấy gã trộm dùng lớp ngụy trang của "Ký sinh", trừ ngoại hình ra, gã còn có thể tùy ý sử dụng thiên phú "Tìm đọc ký ức". Di động của "Ký sinh" trong tay gã, con đã vung tiền tìm chuyên gia kỹ thuật châu Bảo Bình... nếu cha không tin, con có thể đưa những thứ điều tra ra được cho cha xem!"

"Quá điên cuồng rồi..."

"Còn nữa, chúng dùng thuốc do dã quái đặc chế... con đã chính mắt xác nhận, một hộp trong số trên mặt có kí hiệu chế dược của dã quái trong xưởng hương liệu chúng ta! Còn nữa, cha, cha biết cứ như vậy, dạo trước "Alexander" đột nhiên thay đổi phong cách ăn chơi trác táng, nhúng tay vào hệ thống kho vận khu Đuôi có nghĩa là gì không? Có thể bọn chúng đã..."

"Được rồi được rồi." Là một lão thân sĩ có thâm niên, Fisher già không có ý định để đứa trẻ nít tố chất thần kinh như vậy dắt mũi.

"Thế cũng hết cách." Fisher già tự giác chịu đựng, bình tỉnh tự nhiên suy xét, "Thông minh nhạy bén với đa nghi đều cùng một giuộc. Kẻ nhìn tỏ mọi chuyện không tránh khỏi có đôi khi nghi thần giả quỷ.

Ổn định lại tinh thần, kẻ làm cha cố ý từ tốn nói, "Dựa vào mấy thứ mày tra ra, "Ký sinh" đã thâm nhập vào nhà ta là chuyện không thể chối cãi, cái đám rắn độc giấu đầu lòi đuôi này... Còn chuyện bị hại... aiz, tao không tưởng ra nổi anh cả mà biết thì sẽ có cảm giác gì nữa. Giờ sống không thấy người, chết không thấy xác, chúng ta đâu thể cứ vậy nói với ổng, tao muốn mày tìm ra tung tích của Alexander. Trước khi tìm ra, bên anh cả cứ tạm giấu, ai cũng ôm hi vọng lớn nhất mà. Ngoài ra, Griffin,  càng là lúc khó khăn, đầu óc càng phải tỉnh táo, không được tự làm loạn đội hình. Mấy hộp thuốc không nói lên được gì hết. Đám dã quái có xã hội của riêng chúng, giữa các quần tộc khác nhau thường có mua bán trao đổi, nếu không thì nguyên liệu Bí tộc trong xưởng hương liệu ở đâu ra chứ?"

Griffin toan nói gì đấy, miệng còn chưa há đã bị cắt ngang lần nữa. 

"Chúng ta còn có "khế ước sinh tử"," Fisher già thêm chắc chắn, "Viết làm 4 bản!"

Chủng tộc khác biệt - còn là 2 tộc ở cạnh nhau trong chuỗi thức ăn thì làm gì mà có chuyện đôi bên tin tưởng nhau.

Thế gian này không có tòa án xử lý tranh chấp kinh tế giữa ma cà rồng với quả mọng, vì vậy tất cả hợp đồng giữa xưởng hương liệu và nhà Fisher đều có thêm thành phần nguyền rủa.

Trong một vài hợp đồng cụ thể, tỉ như sản lượng hàng năm, nhà Fisher phải cung cấp bao nhiêu vật tư v.v... đều chừa lại chỗ thay đổi, vi phạm hợp đồng, lời nguyền trừng phạt đều không tới mức sống chết. Thi thoảng gặp phải tình huống đặc biệt, đôi bên thương lượng bù vào là qua hết cả. 

Nhưng sự hợp tác ổn định nhiều năm qua đều được xây dựng trên cơ sở "khế ước sinh tử".

Giao hẹn nhà Fisher che chở, xưởng hương liệu không được che giấu tình hình chi tiết của tạo vật, đôi bên bảo vệ bí mật cho nhau, không được làm tổn hại lẫn nhau cho tới khi một bên thất tín bội nghĩa - Khế ước sinh tử chấm dứt, kẻ bội nghĩa chết.

Nhà Fisher yêu cầu xưởng hương liệu ký vào huyết khế của ma cà rồng, có hiệu lực với toàn bộ dã quái từng bước chân tới xưởng hương liệu, cho dù là dã quái bản địa hay kẻ ngoại lai bỏ đàn tới đầu quân.

Còn phía dã quái thì lại yêu cầu ma cà rồng ký lên thứ bọn họ gọi là "tạo vật Thợ Thủ Công", trói buộc trải dài tới trên người tất cả những kẻ có quan hệ huyết thống trực thuộc với người ký. 

Năm đó, ký tên vào khế ước có tộc trưởng nhà Fisher, cha của Griffin Fisher và một vị quản lý cấp cao khác của tập đoàn. Có thể được phép tham gia vào sự vụ liên quan của "xưởng hương liệu" cũng chỉ có ba vị đây cùng hậu duệ trực thuộc của bọn họ.

Tính ra thì cha con Griffin Fisher, Alexander "sống chết chưa rõ" đều thuộc trong phạm vi trói buộc - đó cũng là lý do vì sao Alexander Fisher hận không kịp đầu quân cho Malkav ngay, thèm thuồng cảm giác tồn tại ở khu Sừng là vậy mà cũng chưa từng nghĩ tới việc tiết lộ sự tồn tại của xưởng hương liệu, biến đấy thành lợi thế của mình.

Mắt thấy con trai không còn gì để nói, Fisher già lại chậm rãi tiếp.

"Qua lại với quả mọng bao năm, tao càng hiểu chúng nó. Tao biết chúng khác với đám ngu si được nuôi cấy nhân tạo trong cửa hàng thú cưng, quả mọng thiên nhiên làm người ta kinh ngạc, thoạt trông như họ hàng của mình. Trí lực, sức sáng tạo của chúng có khi bù đắp được cả khiếm khuyết của cơ bắp yếu ớt, cảm quan trì độn. Lâu lâu mày hơi sợ chúng cũng có thể hiểu mà."

Griffin không lên tiếng.

Mỗi khi ông già dùng thân phận "người cha" để nói chuyện thì cuộc nói chuyện đã "vãn tuồng". Ấy là vì nhân cách và trí lực của bên kia sẽ bị "hào quang người cha" dìm tới tâm trái đất rồi đè thêm cả ngàn ngọn núi "mày thì hiểu cái quần gì". 

Fisher già hùng hồn đầy lý lẽ: "Nhưng quả mọng trời sinh theo đuổi sự an toàn, bị "hành vi xây ổ" thôi thúc theo bản năng. IQ cao sẽ giúp chúng phán đoán điều gì là có lợi nhất với mình - phản bội nhà Fisher có lợi gì cho chúng? Nếu không phải khi ấy đúng lúc nhà ta đang rơi vào thời kỳ thung lũng khó khăn nhất, ai lại bàn điều kiện với đám quả mọng! Giờ chúng ăn no mặc ấm, sống sung sướng vô tư lự thì còn gì mà chưa hài lòng? Chúng có lý do gì mà cấu kết với... ờ, cái đám "dã quái hoang" dơ hầy mà mày nói ấy?"

Tất nhiên là chúng có lý do. 

Griffin Fisher thản nhiên nghĩ: Chỉ bằng vào việc ông kêu tụi nó là "dã quái quả mọng" đó.

"Dĩ nhiên, số thuốc mày nói đúng là một manh mối. Chỉ là giờ "khế ước sinh tử" còn sờ sờ ra đó, không bị động vào, chứng tỏ xưởng hương liệu không có ý phản bội. Chắc lúc tụi nó giao lưu với đồng loại sơ ý lộ ra gì đó, tao sẽ đích thân đi truy hỏi, chắc là chúng biết manh mối gì đấy... Còn về quả bạch tạng mày nói, quần tộc nào mà không có vài kẻ ngoại lệ, đầu óc khùng khùng, mày phải thừa nhận chó còn bị dại nữa là. Tao từng nghe về tên ranh Lasombra sửa họ, theo tao ấy à, cái thứ quái vật nhân tạo đó không thể tính là quả mọng."

Kế đó, Fisher già lại lèm bèm dặn cả đống thứ vớ vẩn, kiểu "khu Đuôi thế cục không rõ, phải chú ý an toàn", "vật thiên phú không đủ, dùng hết cứ việc nói". 

Cuối cùng, lão nhìn sâu vào mắt đứa con trai này: "Mày khác với đám anh em của mày, mày đứa xuất chúng nhất lứa trong cái nhà này. Tao vẫn luôn thấy dù Alexander là kẻ có thiên phú... Aìz, tất nhiên, giờ đứa nhỏ tung tích không rõ, không nói nữa. Griffin, kiếm thằng em họ mày về đây, bảo trì sự lý trí mà mày vẫn luôn kiêu ngạo, bớt nghĩ linh tinh lại, tao đã thấy trạng thái của "Thế chấp" rồi, có nó bảo vệ, mày không phải sợ gì hết. Đừng làm tao với bác tộc trưởng của mày phải thất vọng."

Griffin Fisher im lặng nghe cho hết, đoạn cũng liếc nhìn "Thế chấp" theo.

Sau khi đốt sạch "Bậc thầy rối gỗ", bàn tay nhỏ nhắn của "Thế chấp" khép lại, bày ra tư thế tay đang cầu nguyện, chứng tỏ món hàng lậu đây đã "đầy pin". Ý của Fisher già là "Thế chấp" có thể chắn tai thay cho gã.

Song bọn họ đều biết nó "sạc pin" nhờ cái gì, "Thế chấp" ở vào trạng thái này có nghĩa là mấy chục mạng đã vùi vào đấy, bao gồm cả kẻ có thiên phú - gã rơi vào nguy cơ tứ bề.

Ông già biết rồi, nhưng trong lời lẽ hay ẩn ý đều không có ý cho gã rời khỏi khu Đuôi, tạm tránh hiểm nguy mà còn giục gã mau đi điều tra dã quái.

"Tất nhiên mình khác với các anh em." Griffin nghĩ.

Dù sao thì gã cũng chỉ là một đứa con riêng được ban cho cái họ.

Đám anh em của gã có đứa sống qua ngày ở trường học quý tộc khu Sừng, có vài đứa ngồi ở các phòng ban quan trọng của tập đoàn, không làm mà vẫn có ăn, có vài đứa liên hôn, có vài đứa tài giỏi, dương dương đắc ý chờ nối nghiệp... chỉ có gã lẻ loi ở giao giới hai khu Lưng - Đuôi, lăn lộn với đám liều mạng cả hai giới hắc bạch. 

Gã nghĩ bằng đầu móng chân cũng biết tâm tình của Fisher già bây giờ: Vừa thấp thỏm lại hí hửng. 

Chắc chắn lão già không tin xưởng hương liệu làm phản, song lão tin bên kia lộ ra sơ sót, hiển nhiên là muốn lén lút điều tra trước người khác một bước, nắm thóp để còn tiện bề bắt chẹt xưởng hương liệu.

Nếu đứa con trai có thiên phú của tộc trưởng chết thật, thế thì toàn bộ người nhà Fisher đều có quyền kế thừa, tới chừng đó ai khống chế xưởng hương liệu càng sâu, quyền thừa kế sẽ càng ngả về phía kẻ đó.

Tiếng gảy bàn phím của lão già dịch vang tới tận rừng nguyên thủy khu Đuôi còn nghe thấy kìa.

"Vâng," Griffin Fisher nghe thấy mình đáp khẽ, "Con hiểu rồi."

Gã nói xong thì ngắt thiết bị liên lạc, cách chiếc lồng chụp thủy tinh, gã mơn trớn đầu của "Thế chấp" từ xa. Loại hàng lậu nguy hiểm cao như cái này, dù có dùng lồng bảo vệ đặc thù thù vẫn sẽ làm bị thương tới ma cà rồng, Griffin cứ chốc chốc chọt vào lồng chụp bảo vệ như đang đùa với lửa, ngón tay "nóng" tới nỗi sưng đỏ cả.

Mà gã như chẳng nhận ra, chỉ là nhìn về chốn xa xôi nơi "Bậc thầy rối gỗ" chôn thân, làm cái động tác "nâng ly tỏ lòng".

Gabriel như cảm giác được gì đấy, thình lình ngoảnh lại trông.

Khóa chặt Bậc thầy rối gỗ bản gốc, với Gabriel mà nói thì không phải việc khó khăn gì. 

Đối phương dụ y đuổi theo ra, lại cho con rối gỗ kia "không hỏi cũng trả lời", nhớ lại một nơi nào đó trong đầu cứ như sợ y sẽ đi nhầm đường vậy. Lại còn cố ý chọc giận y, để y bắt được con rối gỗ là xé nát thứ đó ngay - cạm bẫy nhắm vào "Alexander Fisher" rõ tới nỗi nhìn là biết ngay, dẫu sao thì cũng đâu có ai mong chờ gì nhiều vào cái vị ấy.

Ngay lúc đó, Gabriel đại khái đã đoán ra tính toán của "Bậc thầy rối gỗ".

Vậy nên y hoàn toàn không lên con tàu đó, trực tiếp tìm kiếm chỗ trên cao có tầm nhìn tốt nhất, phù hợp với việc âm thầm quan sát ở quanh đó. Suy cho cùng thì quý cô "Bậc thầy rối gỗ" chỉ là tội phạm lừa đảo, luận về mai phục, ngồi chờ, ngắm bắn thì sát thủ liên hoàn vẫn đúng chuyên ngành hơn.

Lúc này trời trong mây tỏ, trừ ma cà rồng làm ca đêm ra thì đều đã say giấc, ý thức hoạt động không nhiều.

"Bậc thầy rối gỗ" quá căng thẳng, vậy nên tránh không khỏi đầu óc chẳng chịu ngừng nghỉ, ả không ngừng nhớ xem hành động có sơ hở không, mớ ký ức đó hệt như biển báo chỉ đường, dẫn Gabriel đang loanh quanh tìm kiếm ả gần đó đi tới.

Thuận tiện còn một năm một mười báo với Gabriel, người nào đó nói một đằng làm một nẻo đang lén giở trò gì sau lưng y. 

Gabriel lột miếng da người của "Bậc thầy rối gỗ" làm da dự phòng, rồi trích óc ra nếm thử, hiểu đại khái sức mạnh thiên phú này dùng thế nào rồi thì soát lấy chiếc hộp rối gỗ dự phòng ả mang theo bên mình, cuối cùng hủy thi diệt tích thật thành thạo. 

Tội phạm lừa đảo tự cho mình thông minh đây hoài nghi Fisher lớn đã nghe trộm ả, Gabriel biết đấy là chuyện không thể. 

Lúc nói chuyện, đúng là Quạ Đen tạm tắt vật thiên phú chống nghe trộm đi một chốc, thế nhưng hiển nhiên Fisher lớn đã hiểu rõ bọn họ rồi, chắc chắn cũng biết bọn họ có trang bị phản nghe trộm, gã sẽ không làm chuyện dư thừa.

Thế thì tại sao Fisher lớn chưa bói đã biết? 

Khả năng... đọc tâm nào đó giống với Tìm đọc ký ức sao? Bảo sao Quạ Đen không thương lượng gì với y, hóa ra là để y dò nước. 

Kết quả dò thám, đấy chính là có thể loại trừ khả năng này - Trong tình huống hoàn toàn không tiếp xúc, có thể đọc tâm từ khoảng cách cực xa, Gabriel không biết "Thấy rõ" cấp 3, 4 trở lên, đạt tới mức "toàn năng biết tuốt" có làm được không, song nếu chỉ có vật thiên phú trình độ năng lượng cấp 1 là chắc chắn không được. 

Cũng không thể là hàng lậu, hàng lậu ghê gớm như vậy dùng vào người y sẽ sinh ra sức hấp dẫn cực lớn giống với "Rối quỷ đảo ngược" khi đó. Nhưng Gabriel không cảm giác được.

Vậy tiên tri tương lai? Có loại thiên phú ma cà rồng như vậy à...

Gabriel tìm đọc ký ức như đèn kéo quân của "Bậc thầy rối gỗ" trước lúc chết, nhanh chóng quan sát toàn cảnh trước khi ả chết, bỗng, y chợt ý đến chỗ không hòa hợp. Đợi chút, Griffin đi cũng đi rồi, sao còn để lại cuộc gọi nọ?

Gabriel lấy tạo vật Thợ Thủ Công ra - đấy là cách thức tiểu đội "Ẩn Mình" liên lạc nội bộ. Ở chỗ y, phòng an toàn, trong Ẩn Mình đều có nó, có thể truyền âm thanh đồng loạt, mới nãy y vừa tìm đọc ký ức của Bậc thầy rối gỗ vừa lắng nghe cuộc đối thoại trong "phòng an toàn". 

Rồi, bỗng dưng Gabriel nghĩ ra điều gì đó, y lại nhét "tạo vật Thợ Thủ Công" vào tai, không bật chức năng trò chuyện, chỉ nghe đấy. 

Y dứt khoát hủy "Ký sinh", trực tiếp biến về bản thể, đoạn lấy một viên đá nhỏ làm thành mặt dây chuyền trên cổ ra.

Thứ này là "đặc sản" mà rất lâu về trước, Quạ Đen tới thung lũng Đen một chuyến, sau đấy mang về cho Gabriel. Lúc đó y cũng không nghĩ nhiều, là bởi cái người nọ rất hay làm mấy chuyện thế này: Tiện tay mang món quà nhỏ nhưng lại hay "quên mất" nói cho người khác biết mình đi đâu; Buộc mảnh giấy lời ngon tiếng ngọt trên nhành hoa cắm trong lọ lại chưa bao giờ thuận tiện thay nước...

Giờ xem ra...

Gabriel vân vê hòn đá ấy, đoạn mở lời với viên đá: "Griffin Fisher đã rời khỏi chỗ gã ở từ trước, chỉ để lại điện thoại gọi cho "Bậc thầy rối gỗ", còn dùng cách hù dọa, dẫn dụ ả nhớ lại những việc đã từng làm."

Trong "tạo vật Thợ Thủ Công" không mở chuyện trò truyền tới giọng tiếp lời đầy vẻ tự nhiên của Quạ Đen: "Cũng tức là gã có ý tặng "Bậc thầy rối gỗ" tới tay anh, cố ý để ả chết trong tay anh. Cho nên đấy hẳn là một món đồ có thể thấy rõ thông qua cái chết..."

Quạ Đen nói tới đây thì thình lình trông thấy vẻ mặt "anh đang nói chuyện với ai đấy" của người bên cạnh, giọng của hắn chợt im bặt.

Gabriel: "Ha."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com