Priest Ac Ma Thuan Sac Trang
Chương 141: Dao sắc 17
Mỗi một con mồi đều cho rằng bản thân mình là kẻ đi săn.
"Bậc thầy rối gỗ" sinh ra ở khu Bụng, bố mẹ mất sớm, từ bé đã vất vưởng qua lại ở nhà họ hàng, bị ghét bỏ, chịu hành hạ, cuối cùng chỉ có ông chú họ mê cờ bạc giữ ả lại, nhưng giữ lại là để bán ả trả nợ bài bạc.
Ở cái chốn bán buôn da thịt ô uế, bọn ả lại được ăn no uống ngon, không cho mớ "hàng hóa cao cấp" bọn ả uống máu hỗn hợp mùi vị không ra gì để đảm bảo da dẻ bóng loáng. Được bồi dưỡng kiểu đó, "Bậc thầy rối gỗ" cười lên có lúm đồng tiền như hoa đẹp tới lúc trưởng thành thì có món quà to từ trên trời rơi xuống: Ả thức tỉnh thiên phú ma cà rồng.
Giờ đây, đã gần nửa thế kỷ qua đi, thế nhưng khi "Bậc thầy rối gỗ" nhắm mắt lại vẫn có thể nhớ tới thời thanh xuân của mình. Đó là thời khắc chói lóa nhất cả đời ả, ả đã nhìn thấy hi vọng, cảm thấy vận mệnh ta từ đây đã khác xưa.
Ả trăm đắng nghìn cay bò ra khỏi vũng bùn, gần như tiêu hao sạch thân phận hợp pháp mình tích cóp được, lao về phía khu Sừng, về phía tương lai của mình.
Sau đấy bị bậu cửa cao không với tới mang tên học phí chặn lại bên ngoài.
Học bổng khuyến học cũng có đó, nhưng đều trao cho bà con nghèo của lũ quý tộc hoặc đám sinh viên có thiên phú đầy hứa hẹn. "Bậc thầy rối gỗ" thì làm nên trò trống gì đây? Tốt nghiệp thì chạy tới nhà hát làm diễn viên quần chúng à?
Thế là ả vùng vẫy với số mệnh, giơ tay bắt lấy hi vọng trong chiếc lồng. Mà hi vọng cứ trôi tuột qua đầu ngón tay ả, rời xa từng tấc một hệt như ảo giác vậy.
Ả nghĩ: Có tiền thật tốt.
Lúc xin học bổng, người phỏng vấn cầm kết quả kiểm tra đo lường thiên phú của ả, đánh giá một câu mà bản thân cho là thật hài hước: "Thiên phú này của em thật thú vị, thích hợp làm tội phạm lừa đảo."
Nhận được lời hay, ả đã trở thành tội phạm lừa đảo.
Mỗi tội đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma. Năm ngoái, "Bậc thầy rối gỗ" quẫy ra đại án, nhất thời không điều tra rõ trong nhóm người bị hại có kẻ mang họ Venture. Lệnh truy nã và treo thưởng ở chợ đen cùng lúc tung ra, ả có hơi bất lợi, bấy giờ mới nhận bừa công việc làm vệ sĩ cho con em nhà giàu, định bụng tránh khỏi đầu sóng ngọn gió.
Ả cảm thấy cố chủ của mình làm người không tệ. Có thể vì gã là người bình thường nên khi đối diện với kẻ có thiên phú như ả luôn cảm thấy thua người ta một bậc, ả nói gì gã nghe đó, ra tay còn rất hào phóng nữa kìa.
"Vật thiên phú giá ngất trời..." Ả nhìn chòng chọc Fisher nhỏ đã mắc câu qua đôi mắt của con rối gỗ, trong nụ cười mang theo vài phần tham lam.
Ả phụng lệnh sếp đi điều tra "ma" bên cạnh Fisher nhỏ. "Bậc thầy rối gỗ" không tin quỷ thần, gì mà 7 đại gia tộc con cưng của thần Lilith, Cain... ả không tin cái nào hết. Nhìn thái độ kiêng dè quả mọng non của con thỏ trụi lông, ả cảm giác 80% cái thứ gọi là "ma quái" ấy chính là quả mọng. Con thỏ mắc cỡ không dám thừa nhận thôi.
Mới mẻ à? Chắc là tên Fisher nhỏ biến thái thích beep súc sinh chơi quá trớn chọc phải.
Con thỏ trụi lông nói nghe thần bí, ả đoán hẳn là lũ dã quái giả thần giả quỷ kia có khả năng "Bóp méo tri giác". Loại dã quái này cực hiếm, song ả cũng không phải là chưa từng nghe nhắc đến. Sức mạnh thiên phú của "Bậc thầy rối gỗ" đúng lúc khắc chế hệ này - đại quân con rối gỗ tuy không hề có sức chiến đấu, thế nhưng chúng không có tinh thần, vừa hay có thể miễn dịch với đòn tấn công nhắm vào tinh thần và tri giác.
Thế là nhiệm vụ với tiền công phong phú lại đơn giản như đang giỡn.
Alexander Fisher, tên ngốc nhà địa chủ khu Lưng, mặt mày khờ khạo kiểu tự thấy mình ngon nghẻ, gặp vận phân chó nên thức tỉnh thiên phú hữu ích.
Cơ mà có được gì đâu? Còn không bằng với vật thiên phú nữa. Tuy vật thiên phú không có đầu óc nhưng ít nhất cũng không bật chế độ mất mặt tự động.
Fisher nhỏ đã chạy theo người giả, rất mau, vệ sĩ có thiên phú ẩn nấp bên cạnh cậu ấm cũng đi theo. "Bậc thầy rối gỗ" không biết gã vệ sĩ kia có thiên phú gì, dù sao trông cũng lóng ngóng lắm, chắc cũng không phải nhân vật lợi hại gì đó đâu.
Tiếp sau đấy, chỉ phải dẫn bọn họ tới chỗ hẻo lánh rồi dùng con rối gỗ ngụy tạo thành đống thi thể Bí tộc, chờ bọn họ vừa tới là kêu cảnh sát tuần tra ở vịnh Diên Vĩ đến.
Tuy cảnh sát sở An ninh ở khu Đuôi còn không hữu dụng bằng máy bán hàng tự động, nhưng tốt xấu gì cũng có thể cầm chân bọn họ một đợt. Nhân thời gian đó, phái mấy con rối gỗ đi bắt mớ quả mọng ấy về là được rồi.
Quả mọng thì được trò trống gì, có thể xuất quỷ nhập thần thì chắc chắn là do có cậu Fisher nhỏ não tàn kia bao che thôi.
Đám rối gỗ chạm đất biến thân, "lao công" hiên ngang đi tới phòng Executive suite, "công nhân sửa chữa mái che nắng" treo mình trên dây cáp, tụt xuống từ ngoài cửa sổ, "con chuột" âm thầm chui vào đường ống... trên mình còn giắt theo thiết bị cảm ứng thân nhiệt bằng tia hồng ngoại.
Còn trong gian phòng mục tiêu của đám rối gỗ...
Quạ Đen tuyên bố mình phải sắm vai "thư ký" tiếp, Gabriel chỉ có thể trả máy tính và di động lại cho hắn.
Hắn khoác quần áo ngồi dậy trước ánh mắt không tán thành của Liszt, thuần thục mở máy tính, hack vào proxy, thâm nhập dark web.
"Tới đây," Quạ Đen nói, "Dù gì cũng rảnh mà, trước lúc khách ghé thăm, để tôi dạy cậu làm sao biết người biết ta."
"Anh còn chưa bớt sốt đó, không choáng à... ế, từ từ từ từ." Liszt thầm run rẩy nhìn hắn loạng choạng ngay trên đất bằng, đoạn vội chạy tới đỡ cánh tay hắn, "Tôi chỉ là Cực lạc cấp 1 thôi à, thuyền trưởng đại nhân xin hãy rủ lòng thương, đừng làm tôi lo ra, đã căng thẳng thì chớ..."
"Sức mạnh mồi lửa không đủ mới phải tìm tạm thứ khác, trước hết cậu phải biết lát nữa ai tới, thế thì "Bóp méo tri giác" có thể bắn trúng đích rồi còn gì? Loại có cái mũi thính thì cậu chế tạo trứng ung siêu thúi trong phòng, chức năng thăm dò nhiệt độ hồng ngoại thì không nằm ở 5 giác quan mà nằm ở tế bào cảm giác nhiệt độ đặc biệt... ồ, nếu một đống con rối gỗ giả người tới đây không có tri giác thì cậu cũng không cần làm gì nữa, ngồi xuống uống li trà với tôi đã."
Liszt nghe tới khả năng cuối cùng thì suýt đã rụng nụ. Cậu chàng bỗng ý thức được lỗ hổng trong kế hoạch hành động của Hoa Nhài, mặt mày cứng đờ: "Không, không đâu ha?"
"Không sao, chuyện không to tát," Quạ Đen tùy ý xua tay, "Tôi choàng cho cậu được."
Hai tay Liszt nắm cánh tay Quạ Đen, thiếu điều quỳ sụp: "Đừng mà thuyền trưởng đại nhân, anh mà dùng tới sức mạnh mồi lửa vì tôi, lại... chắc tôi không còn mặt mũi đâu mà sống nữa quá, làm sao ăn nói với người khác đây? Anh nhẫn tâm hố tôi vậy hả thuyền trưởng đại nhân... gì đây?"
"Ghi chép bán đấu giá vật thiên phú ma cà rồng ở chợ đen."
Liszt sinh không gặp thời, phải mà 500 năm trước thì cậu chàng chắc chắn đã là nhân viên sale giỏi nhất, khéo ăn khéo nói lại lanh lẹ, vậy nên Quạ Đen chẳng buồn nghe đối phương nói đã rút một danh sách ra, cụm từ chói mắt nhất trên đó là "chưa bán được".
"Nhiều món chưa bán được thế... gần một nửa không bán à?"
"Vật thiên phú là sản phẩm tiêu hao, giá chợ đen mắc như điên, vậy nên vài vật thiên phú "chẳng để làm gì" có bán cũng không ai mua, ví dụ như loại thăm dò "dã quái"..."
Điều này giống với khi con người hãy còn là chúa tể thế giới, làm gì có ai bỏ số tiền đủ mua căn nhà để mua thiết bị thăm dò chó hoang đâu.
Liszt mở to mắt, chỉ thấy Quạ Đen gõ bàn phím, sàng lọc ra một loạt ghi chép, tất cả đều có liên quan tới "thăm dò dã quái".
Trước năm nọ, món này vẫn luôn "chưa bán được", sau đấy thì năm nào cũng hiển thị giao dịch thành công.
"Tất nhiên dark web sẽ không để cậu tra ra thân phận kẻ bán người mua, nhưng có thể xem được số lần báo giá lúc đấu giá... Nhìn xem, gần như 1 2 lần báo giá là đã thành công, chứng tỏ thị trường thần khí thăm dò "dã quái" không phải bỗng dưng được khơi thông mà là có một kim chủ lớn thu mua có định hướng. Mà ngay cái năm này - cảm ơn kết quả điều tra của ngài "Ký sinh", vừa đúng năm ông già của Griffin Fisher tiếp quản "xưởng hương liệu"."
Liszt nghe tới đây thì phản ứng cực nhanh, giật mình ngoảnh đầu sang: "Griffin Fisher có món như vậy trong tay, thế thì không phải đã biết thân phận của chúng ta từ lâu rồi à? Anh đã biết từ trước..."
"Tôi biết trước kiểu gì? Tôi cũng có phải tiên tri đâu, chỉ là trông thấy số liệu này thì liên tưởng thế," Quạ Đen nói năng lớp lang, "Thứ này cũng có phải chứng cứ đâu, cũng có khi chỉ thuần túy là trùng hợp mà... thành ra tôi chỉ còn cách mời chính ngài Griffin Fisher nghiệm chứng giúp tôi thôi."
Từ bé Liszt đã được khen là lanh trí, thế nhưng khi nói chuyện với trưởng dịch trạm của bọn họ, cậu chàng cứ cảm thấy mình ngơ ngơ: "Gì cơ?"
"Vào lễ Halloween, Alexander Fisher thu được một đống tin nhắn chúc phúc, nhưng gã chỉ trả lời lại có 5 6 tin, trong đấy có Griffin Fisher, có thể thấy quan hệ không vướng mắc gì. Thông qua thông tin công khai và lý lịch của Griffin Fisher, có thể thấy đó là kiểu người có vẻ chu đáo lịch sự tới mức có hơi lấy lòng người khác, bất kể là thật hay diễn. Vậy nên tôi cố ý câu giờ hành trình, ở lại khách sạn trước khi tới vịnh Diên Vĩ một đêm với danh nghĩa "cậu ấm mệt quá không khỏe". Để phù hợp với hình tượng của mình, chắc chắn Griffin Fisher phải tiếp đón thăm hỏi."
Quạ Đen uống ngụm nước, thấm ướt cổ họng hơi khàn của mình: "Vậy nên đêm đó tôi dựa theo phạm vi cảm ứng của những "thiết bị thăm dò dã quái" được bán ra những năm qua để để lại camera ở các ngã tư cách chúng ta 100 mét, 500 mét, 1 km... Nè, cái này là camera cách đó 1 km chụp được, chiếc xe đó tới rồi đi, biển số xe rõ mồn một luôn, là xe riêng của Griffin Fisher. Vậy nên câu hỏi đặt ra là câu chuyện này nói với chúng ta điều gì hở, hỡi thuyền viên Liszt?"
Liszt: "Fisher lớn là chủ mua đấy, còn là mua vật thiên phú có phạm vi cảm ứng lớn nhất."
"Trọn điểm đấy thuyền viên! Vậy là giờ chúng ta đã biết Griffin Fisher có "chứng sợ hãi quả mọng", biết gã cực kỳ cẩn trọng, còn biết gã có một tài khoản chợ đen, tin tức đủ đầy rồi nhỉ?"
Đầu Liszt biến thành hình dấu chấm hỏi: Đủ đầy hồi nào?
"Có thể lần theo tin tức, điều tra tài khoản này từng tham dự giao dịch nào, xem xem gã đã mua những gì... ồ, gã treo thưởng mời được một vệ sĩ ma cà rồng có thiên phú."
Liszt bừng tỉnh, kích động hẳn: "Đấy có phải kẻ địch hiện tại của chúng ta không?"
"Cái này không phải, bình tĩnh," Quạ Đen vỗ vai đè Liszt lại, "Cậu nhìn thời gian treo thưởng, 10 năm trước rồi. Làm gì có vệ sĩ chợ đen nào làm một việc tận 10 năm, bọn họ có đóng bảo hiểm xã hội đâu. Người đi lại trong chợ đen thì không thể nào có đúng 1 tài khoản."
"À..."
"Nhưng cậu có thể dựa vào thói quen sử dụng từ của tài khoản treo thưởng để tìm thử tài khoản khác của gã, ví dụ... để ý thấy chưa? Đa số topic treo thưởng đều mở đầu bằng yêu cầu, nhưng ngài Fisher vừa vào đã quăng tiền công hậu hĩnh, cậu sẽ nghĩ tới cái gì?"
"Ờm... gã... gã có tiền?"
"Nếu như cậu là thợ săn tiền thưởng chợ đen, cùng lúc lướt tới 2 topic, 1 cái tiêu đề là chức vị, cái kia là tiền, cậu sẽ bấm vào cái nào?"
"Tiền..." Liszt bỗng hiểu ra, "Vậy nên dù là tâm kế hay bản năng thì cũng đều cho thấy tên này giỏi đấy."
"Chứ không cậu nghĩ sao mà một cậu ấm khu Lưng "gia thế trong sạch" có thể khống chế chặt chẽ đầu mối giao thông quan trọng của khu Đuôi suốt 10 năm qua?" Quạ Đen nhún vai, "Dựa theo thói quen dùng từ, phạm trù vật phẩm giao dịch, chúng ta có thể xác minh qua lại từng chút một... Hừm? Xác minh kiểu gì à? Ví dụ như trong số các tài khoản mua "thiết bị thăm dò dã quái", thói quen dùng từ của 2 tài khoản này tương thích rất lớn với gã, chắc cũng là gã đó. Chúng ta lại đào hai tài khoản này, tìm thêm nhiều thói quen dùng từ và sở thích mua sắm... cuối cùng sẽ có được danh sách mua sắm ở chợ đen của cậu Griffin."
Quạ Đen còn chưa nói hết, máy tính đã nhảy ra bảng thống kê.
"Danh sách mua sắm này sẽ thể hiện con người chân thật của gã, chân thật hơn hình tượng mà gã công khai với bên ngoài. Hiểu chưa nào?"
Liszt đã quên bén nhiệm vụ của mình cùng với kẻ địch sắp ghé thăm, váng đầu váng óc rì rầm: "Cả quãng đường này... anh vẫn luôn ở cùng mọi người thật hả? Thật ra anh biết thuật phân thân chứ gì?"
Nếu không sao làm được nhiều việc thế này mà thần không biết quỷ không hay kia chứ?
Bảo sao khi đấy nhóm bọn họ chẳng thắng được lần nào!
"Đúng thế, bị cậu phát hiện rồi." Quạ Đen nghiêm túc, "Ngồi trước mặt cậu bây giờ là Quạ Đen thể nhân bản số 003, xin chỉ dạy nhiều hơn."
Rồi cậu chàng Liszt chưa bao giờ để người ta lúng túng lại hiếm được lần không tiếp câu nói đùa ấy, Liszt nhìn Quạ Đen, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
"Sao nào?"
"Trưởng dịch trạm, anh vẫn luôn lấy thuốc ngủ trong Ẩn Mình..."
Thường thì các mồi lửa chỉ cần thuốc trị thương, rất ít khi dùng tới thứ này.
Nhìn Liszt có vẻ buồn bã: "Cho nên anh nghĩ trước bao nhiêu việc như thế mãi mới không ngủ được phải không?"
Quạ Đen sững sờ, sau đấy mới cười nói: "Vậy nên không phải giờ đang bồi dưỡng cậu, để sau này cậu chia sẻ thuốc ngủ với tôi đấy à?"
Là chia sẻ hay...
Liszt bỗng thu hồi tâm tư, không dám nghĩ tiếp.
Gabriel không cần dạy, mấy việc này dù không phải sinh ra đã biết, nhưng có bao nhiêu oan hồn ma cà rồng luyện cùng, y cũng sớm đã thành thạo. Song chắc chắn y sẽ không mang tin tức mình biết ra chia sẻ, quá nửa sẽ tự mình hành động. Những lúc thế này, trong đội buộc phải có một người hơi hơi theo kịp lối tư duy của y.
Eric nhìn thì có vẻ lão luyện, thực tế mạch não ít nhiều gì cũng hơi chết, tâm tư tỉ mỉ dùng không đúng chỗ. Những người khác nếu không phải tuổi tác quá nhỏ thì chính là người thật thà như Tấn Mãnh Long.
Còn về trước kia sao không dạy... Trước kia cả đám người nơm nớp sợ lo, không cần phải quá khôn ngoan.
Khôn ngoan chính là công cụ phóng đại nỗi sợ, ngược lại, một trưởng dịch trạm đáng tin cậy nhưng luôn giữ vẻ thần bí có thể khiến bọn họ có cảm giác an toàn hơn, "lừa" bọn họ ra khỏi hang chuột.
"Nhìn vào đây." Quạ Đen búng tay, gọi sự chú ý của Liszt quay lại màn hình, "Phần danh sách mua sắm này nói với chúng ta điều gì?"
Liszt lén lút liếc nhìn, khó khăn tập trung nhìn lại.
"Í? Sao gã phát nhiều lệnh treo thưởng vệ sĩ vậy, không tìm được người suốt luôn à? Làm sao được? Lương lậu cao thế, lại không phải công việc gì nguy hiểm... vệ sĩ phế vật thế cơ à?"
Trong lúc cậu chàng phát ra tiếng kêu kinh ngạc, Quạ Đen dựa ra sau, đoạn ngửa đầu lên, làm động tác nâng ly với ống dẫn thông gió.
"Đúng ha, sao thế nhở?"
—
Phòng Executive (hay còn được gọi là phòng Executive Suite) thường có diện tích dao động từ 60 đến 120m2. Đây được coi là loại phòng cao cấp nhất tại khách sạn khi có nội thất, thiết kế, hướng view và các dịch vụ tốt nhất. Loại phòng này thường xuất hiện ở các khách sạn hạng sang (4 – 5 sao).
Proxy được hiểu đơn giản là sợi dây liên kết giữa người truy cập Internet và Internet, dùng để thực hiện chuyển tiếp thông tin và kiểm soát sự an toàn cho người dùng. Có thể nói, cách thức hoạt động của Proxy như một tường lửa (firewall), hoặc là một bộ lọc truy cập web.
Chưa bán được: Ở đây là hàng gửi bán đấu giá nhưng giá khởi điểm quá cao nên giao dịch thất bại.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com