TruyenHHH.com

Ppw P1 Hoa Hong Do

[Ngôi thứ nhất - Pond]

"Mày có thôi đi không ?"

"Hôm nay mày quát luôn cả tao à?"

"Tại mày phiền..."

"Phiền? Mày nói tao phiền, vậy thì mày trả Phuwin cho tao đi. Tao sẽ không nói nữa"

"......"

"Phuwin ở đâu"

"Tao không biết "

"Ơ, cái thằng này"

"Mày có thể im lặng một chút được không? "

Mỗi lần gặp mặt điều cãi nhau lên đến long trời lỡ đất. Tôi thật sự không muốn quan tâm đến cậu ta, cậu ta muốn đi đâu cũng là quyền của cậu ta nhưng tôi lại chút thắc mắc tại sao cậu ta lại lì lợm cứ lượn lờ quanh nhà mà không ra ngoài như vậy chứ.

Tôi thật sự chán ghét khi trở về liền nhìn thấy khuôn mặt cậu ta niềm nở tươi cười chào đón tôi như vậy. Không cần cậu ta chờ, không cần cậu ta đợi, thứ tôi cần là cậu ta cút về bên gia tộc của các người đi kìa. Hay đi đâu cũng được nhưng đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa.

💫

"Được, tao biết rồi "

Vì thỏa thuận với Joong nên tôi buộc phải đưa cậu ta về thăm chốn xưa, thăm những người anh em kết nghĩa. Tôi thật muốn nghĩ ra hàng trăm, hàng nghìn, hay thật nhiều từ hơn nữa để châm biếm cậu ta, vì cái gì mà cậu ta được yêu thích đến như vậy, cậu ta cũng chỉ là một tên vệ sĩ thấp hèn đê tiện muốn trèo cao, và còn trèo hẳn lên giường của tôi...

Rốt cuộc cậu ta muốn gì? Cậu ta có mục đích gì chứ?

Trong lúc cậu ta cùng đám người kia tụ họp lại hỏi thăm nhau, thì tôi lại chán nản đứng phía sau mò tay vào túi áo khoác định lấy điện thoại ra nghịch giết thời gian vô dụng này.

Bất chợt...

Một thứ gì đó được rơi ra từ túi áo của tôi. Nó còn tạo tiếng vang khá lớn khi tiếp xúc với những viên gạch được xây dưới nền đất kia.

Tôi vội nhìn xuống thì thứ đó liền phản chiếu ánh sáng vào mắt tôi khiến tôi theo phản xạ mà nheo mắt lại.

Âm thanh đủ cho đám ngoài kia nghe thấy và quay đầu lại tò mò.

Nhìn kỹ lại thì ra đây là chiếc vòng tay tôi mua từ tuần trước, nhưng không hiểu sao nó lại nằm trong túi của tôi, chắc là nhất thời muốn mua, và khi mua rồi lại quên đến sự tồn tại của nó.

Cũng không biết vì sao tôi lại mua nó, tôi cũng không có ý định tặng ai, chỉ là muốn mua vậy thôi. Nhưng ngắm nhìn thật kỹ lại thấy nó vô cùng đặt biệt. Giây phút lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó, trái tim tôi còn rục rịch, thất thường với nó cơ mà.

Vòng tay màu trắng được thiết kế tinh tế tựa như một sợi dây xích bạc nhưng phiên bản thu nhỏ. Còn có những con cá xanh xanh, những đám mây mập mờ, được đính quanh chiếc vòng treo lơ lửng, lấp ló ngay giữa là hình trái tim đôi, nhưng tựa như chỉ cần có ai bẻ gãy nó làm đôi, thì cả hai trái tim liền xẻ chia và tan vỡ.

Tôi khi nhìn thấy chiếc vòng tay đã đứng ngắm nhìn rất lâu, lâu đến mức tôi quên thời gian trôi qua như thế nào, và đã trôi qua bao lâu rồi.

Sau khi tôi quyết định sẽ tặng nó cho  một người khiến tôi rung động, chỉ cần là đúng người, trước mắt tôi chỉ toàn xinh đẹp, và muốn chiếm hữu. Người đó sẽ làm tôi say đắm và dùng hết tâm tư để yêu thương chăm sóc cả đời.

Nhưng tôi vẫn phải đợi, vì người đó chưa xuất hiện. Giây phút vòng tay rơi ra như nhắc lại khoảnh khắc đó một lần nữa. Rồi tôi sẽ phải trao cho ai đây?

Người đó phải ở bên tôi cả đời, liệu người đó có chấp nhận không?

Tôi và người sẽ đeo chiếc vòng tay này, sẽ thật sự hạnh phúc chứ?

Tôi ngừng suy nghĩ của chính mình lại, nhanh chóng cúi thắt lưng định nhặt nó lên thì Dunk nhanh tay hơn hả tôi. Em ấy từ khi nào đã tiến đến và cúi người nhặt lên ngắm nghía.

Em ấy vui vẻ nhìn về phía tôi mà khen ngợi. Em ấy còn phấn khích hỏi tôi

"Ô hổ, này là định tặng ai đây?"

"...."

"Định tạo bất ngờ hả? Chưa lộ đâu đúng không? "

Em ấy tiến tới thì thầm bên tai với tôi rồi lại đánh mắt về phía sau, tôi cũng theo đó mà nhìn. Thì ra, em trai tôi tưởng nhầm người tôi muốn tặng cho là cậu ta, Phuwin. Tôi chưa từng nghĩ cậu ta xứng đáng được nhận món quà từ tôi. Và tôi sẽ không bao giờ tặng nó cho cậu ta cả.

Tôi vẫn chưa vội trả lời chỉ cười qua loa, dù sao trên danh nghĩa giữa tôi và Phuwin, còn dưới sự chứng kiến và tác hợp của hai bên gia tộc tôi không cách nào phản bác.

Gemini, cậu ta lại nhanh mồm nhanh miệng nữa rồi. Đẩy Phuwin về phía tôi dõng dạc nói như đúng rồi

"Ôi!!! Tặng thằng Phuwin thì nói ra đi. Còn ở đó ra vẻ mà tạo bất ngờ... Thằng Phuwin đây, trả cho mày, tặng gì tặng lẹ đi."

"Em thấy bây giờ Phuwin cũng bất ngờ lắm. Đây, trả cho anh, đeo cho Phuwin đi."

Dunk vừa nói vừa đưa vòng tay về phía tôi, em ấy là đang muốn trao trả lại cho chủ nhân, nhưng tiếc là... chủ nhân không có cơ hội giữ lại...

Ở đây còn có rất nhiều người nếu từ chối sẽ bất lợi cho tôi. Còn có em trai tôi chứng kiến cảnh tượng này nữa, nên tôi không thể nào làm nó thất vọng được. Tôi không muốn nó phải bận tâm hay suy nghĩ bất cứ vấn đề gì. Em chính là em, cứ hạnh phúc như vậy là được.

Nhận lấy chiếc vòng tôi liếc về phía Phuwin, chầm chậm tiến về phía cậu ta, tôi vừa nói vừa đẩy vai cậu ta.

"Xoay người lại."

Phuwin rất ngoan ngoãn nghe lời, nhưng tôi chợt nhớ ra, đây là vòng tay tại sao phải xoay người lại. Thật sự mất mặt, tôi không ngờ mình lại lơ đãng đến mức nghĩ về việc đeo lên cổ cậu ta một sợi dây chuyền tinh xảo.

Tôi không nói gì chỉ vòng ra phía trước mặt Phuwin nắm lấy tay cậu ta từ từ đeo vào chiếc vòng. Không ngờ... chiếc vòng tay này thật sự rất hợp với cậu ta, còn vừa vặn như thế, tưởng chừng như nó được thiết kế đặt riêng cho cậu ta vậy.

Nhưng tôi rất ghét và chói mắt khi ý định tặng vòng tay đặc biệt cho người quan trọng đặc biệt lại bị cậu ta chiếm lấy. Tôi không còn cơ hội nữa.

Cậu ta mấp máy môi muốn nói, chắc hẳn vẫn còn kinh ngạc lắm. Khoảng cách gần khiến tôi dường như cảm nhận được cậu ra không dám thở, nhưng vẫn cố lấy hơi mà nói

"Cảm ơn anh..."

"Cảm ơn tôi sao? Tôi đâu có tặng cậu." Tôi ghé sát bên tai cậu ta, lời nói chỉ đủ cho cả hai nghe thấy, tôi chậm rãi nói nhưng lại nhấn mạnh từng chữ.

"Đồ...đê...tiện. "

Tôi đẩy nhẹ cậu ta ra, đưa cậu ta từ bất ngờ này đến bất ngờ khác cũng thật thú vị. Nhìn ánh mắt cậu ta đi còn chẳng dám nhìn thẳng vào tôi. Cậu ta sợ hãi tôi sao? Ha ha tôi lại càng thích thú muốn cậu ta đau đớn hơn... Là cậu ta tự chuốc lấy... Ngay từ đầu tôi đã cảnh báo cậu ta, chỉ tại cậu ta không chịu nghe, cậu ta quá cố chấp.


.
.
.
__________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com