Ppw Hoc Ba Cua Toi
Về đến nhà, Phuwin cảm nhận trong phòng khách tỏa ra không khí khác thường. Bố cậu đang rất giận dữ nhìn màn hình laptop còn mẹ cậu thì đang ngồi bên cạnh thuyết phục ông. "Phuwin, mỗi ngày con đều không chăm chỉ học tập. Con đang nghĩ gì vậy? Mẹ con con đã vất vả như vậy để bắt con làm những việc này sao?""Con không hiểu bố đang nói cái gì." Phuwin hơi khó hiểu."Con trai, hãy giải thích với bố đi." Mẹ cậu cũng đang cố gắng giải quyết ổn thỏa mọi chuyện."Con thật sự không biết hai người đang nói cái gì."
"Cái này, cái này là cái gì." Bố xoay laptop trước mặt Phuwin.Lúc đó phuwin mới nhận ra đó là laptop của chính mình. Giận dữ nói.
"Bố làm sao có thể chạm vào đồ của con, đây là xâm phạm quyền riêng tư.""Cái gì riêng tư, chúng ta là bố mẹ của con, hơn nữa, ta không xem, làm sao biết con hiện tại đang theo đuổi thần tượng." Bố cậu cũng tức giận nói.
Lúc đó Phuwin mới nhận ra trên màn hình là những lần tìm kiếm về Pond trước đây của mình, cậu còn xe một số video Pond nhảy. Bố mẹ tìm thấy được. Nên ông đã rất tức giận mà chất vấn cậu."Bố sao có thể vào phòng con, lục lọi đồ đạc của con, thậm chí còn lục cả lịch sử tìm kiếm trên laptop của con."
"Cái gì của con, chỉ cần con còn sống ở đây, dùng tiền của chúng ta, thì không là gì của con cả, con có quyền nói sao?." Bố cũng nói.
"Con trai à, bố mẹ chỉ muốn con cần thứ gì cho sinh nhật. Bố mẹ tìm lịch sử tìm kiếm của con chỉ để biết con cần gì để chuẩn bị quà sinh nhật cho con, tình cờ tìm được thứ này." Mẹ cậu giải thích.
"Con à, không phải mẹ không cho con theo đuổi thần tượng, nhưng nó không được ảnh hưởng đến việc học của con. Bây giờ con không quá chuyên tâm vào việc học."
"Ta cảnh cáo con, loại chuyện này sau này không được tái diễn, nếu không cút ra ngoài." Bố nói xong tức giận bỏ đi, mẹ cũng đi theo.
Chỉ còn lại Phuwin sững sờ đứng đó. Một lúc lâu sau, cậu cầm laptop đi về phòng.
Trở về phòng, lòng Phuwin đầy ắp nỗi buồn nhưng cậu không thể giải thích vì cậu biết họ sẽ không nghe. Ngày xưa cũng thế, lén lút đi học làm gốm để biếu họ ngày lễ cũng bị coi là không đàng hoàng, cậu dường như không thốt lên lời.
"Ding dong." Một tin nhắn đến. Đó là tin nhắn hỏi bài của Pond.Phuwin giải tỏa giọng điệu và cảm xúc của mình rồi voice giảng bài cho Pond.
Đầu dây bên kia tựa hồ nghe thanh âm, phát hiện hình như trạng thái ngày hôm qua của cậu khác hôm nay. Pond nghe mấy lần, quả nhiên là không giống nhau. Ưu điểm của Pond là anh rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác nên anh cảm nhận được sự thất vọng trong lời nói của Phuwin. Vì vậy Pond chủ động gọi video cho Phuwin.
Phuwin thấy có chút lạ khi Pond gọi video cho cậu. Cậu nghĩ Pond vẫn không hiểu bài nên đã nhận lời mời gọi video.
Video được kết nối, Pond thực sự thấy vẻ mặt của Phuwin khác với ban ngày và anh biết chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra. Nhưng anh giả vờ không biết và hỏi han cậu. Phuwin cũng tỏ vẻ trả lời bình thường.
Đột nhiên, Pond đánh trống lãng.
"Lớp trưởng, hôm nay tôi vừa mới luyện một bài, còn chưa cho nhóm trưởng của tôi nghe, sợ bị chê, nếu không, cậu nghe giúp tôi xem có hay không nha."
"À, à, tôi không giỏi khoản này." Phuwin muốn từ chối.
"Không gì đâu mà, cậu là người học piano, có cảm thụ âm nhạc rất tốt." Pond nói.
"Sao cậu biết tôi học piano?." Phuwin thấy hơi lạ. Cậu không kể với Pond nhiều về bản thân mà sao anh lại biết cậu chơi piano.
"Tay cậu luyện piano có vết chai, được rồi, cậu nghe tôi hát có được không?." Pond lại hỏi.
"Được. Cậu có thể bắt đầu." Phuwin chỉ có thể đồng ý.Vì vậy Pond khoe giọng hát của mình. Đang hát giữa chừng thì phuwin phá lên cười. Pond nhất quyết hát cho xong. Nhìn vẻ mặt nhẹ nhõm của Phuwin, Pond thầm nghĩ, nhóm trưởng và anh Peat đều nói rằng giọng hát của anh có thể khiến mọi người vui vẻ. Thật đúng như mong đợi, haha.
Nửa còn lại, Phuwin có chút bất ngờ ngay khi Pond hát, cậu không ngờ thành viên nhóm nhạc lại có một người như Pond.
"Cái này, cái này là cái gì." Bố xoay laptop trước mặt Phuwin.Lúc đó phuwin mới nhận ra đó là laptop của chính mình. Giận dữ nói.
"Bố làm sao có thể chạm vào đồ của con, đây là xâm phạm quyền riêng tư.""Cái gì riêng tư, chúng ta là bố mẹ của con, hơn nữa, ta không xem, làm sao biết con hiện tại đang theo đuổi thần tượng." Bố cậu cũng tức giận nói.
Lúc đó Phuwin mới nhận ra trên màn hình là những lần tìm kiếm về Pond trước đây của mình, cậu còn xe một số video Pond nhảy. Bố mẹ tìm thấy được. Nên ông đã rất tức giận mà chất vấn cậu."Bố sao có thể vào phòng con, lục lọi đồ đạc của con, thậm chí còn lục cả lịch sử tìm kiếm trên laptop của con."
"Cái gì của con, chỉ cần con còn sống ở đây, dùng tiền của chúng ta, thì không là gì của con cả, con có quyền nói sao?." Bố cũng nói.
"Con trai à, bố mẹ chỉ muốn con cần thứ gì cho sinh nhật. Bố mẹ tìm lịch sử tìm kiếm của con chỉ để biết con cần gì để chuẩn bị quà sinh nhật cho con, tình cờ tìm được thứ này." Mẹ cậu giải thích.
"Con à, không phải mẹ không cho con theo đuổi thần tượng, nhưng nó không được ảnh hưởng đến việc học của con. Bây giờ con không quá chuyên tâm vào việc học."
"Ta cảnh cáo con, loại chuyện này sau này không được tái diễn, nếu không cút ra ngoài." Bố nói xong tức giận bỏ đi, mẹ cũng đi theo.
Chỉ còn lại Phuwin sững sờ đứng đó. Một lúc lâu sau, cậu cầm laptop đi về phòng.
Trở về phòng, lòng Phuwin đầy ắp nỗi buồn nhưng cậu không thể giải thích vì cậu biết họ sẽ không nghe. Ngày xưa cũng thế, lén lút đi học làm gốm để biếu họ ngày lễ cũng bị coi là không đàng hoàng, cậu dường như không thốt lên lời.
"Ding dong." Một tin nhắn đến. Đó là tin nhắn hỏi bài của Pond.Phuwin giải tỏa giọng điệu và cảm xúc của mình rồi voice giảng bài cho Pond.
Đầu dây bên kia tựa hồ nghe thanh âm, phát hiện hình như trạng thái ngày hôm qua của cậu khác hôm nay. Pond nghe mấy lần, quả nhiên là không giống nhau. Ưu điểm của Pond là anh rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác nên anh cảm nhận được sự thất vọng trong lời nói của Phuwin. Vì vậy Pond chủ động gọi video cho Phuwin.
Phuwin thấy có chút lạ khi Pond gọi video cho cậu. Cậu nghĩ Pond vẫn không hiểu bài nên đã nhận lời mời gọi video.
Video được kết nối, Pond thực sự thấy vẻ mặt của Phuwin khác với ban ngày và anh biết chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra. Nhưng anh giả vờ không biết và hỏi han cậu. Phuwin cũng tỏ vẻ trả lời bình thường.
Đột nhiên, Pond đánh trống lãng.
"Lớp trưởng, hôm nay tôi vừa mới luyện một bài, còn chưa cho nhóm trưởng của tôi nghe, sợ bị chê, nếu không, cậu nghe giúp tôi xem có hay không nha."
"À, à, tôi không giỏi khoản này." Phuwin muốn từ chối.
"Không gì đâu mà, cậu là người học piano, có cảm thụ âm nhạc rất tốt." Pond nói.
"Sao cậu biết tôi học piano?." Phuwin thấy hơi lạ. Cậu không kể với Pond nhiều về bản thân mà sao anh lại biết cậu chơi piano.
"Tay cậu luyện piano có vết chai, được rồi, cậu nghe tôi hát có được không?." Pond lại hỏi.
"Được. Cậu có thể bắt đầu." Phuwin chỉ có thể đồng ý.Vì vậy Pond khoe giọng hát của mình. Đang hát giữa chừng thì phuwin phá lên cười. Pond nhất quyết hát cho xong. Nhìn vẻ mặt nhẹ nhõm của Phuwin, Pond thầm nghĩ, nhóm trưởng và anh Peat đều nói rằng giọng hát của anh có thể khiến mọi người vui vẻ. Thật đúng như mong đợi, haha.
Nửa còn lại, Phuwin có chút bất ngờ ngay khi Pond hát, cậu không ngờ thành viên nhóm nhạc lại có một người như Pond.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com