"Boomer!?" Bubble choàng tỉnh.Mùi thuốc xông vào mũi khiến cô khó chịu. Cô ho vài tiếng. Cảm thấy lạ, cô quan sát căn phòng mình nằm - là phòng y tế (hoặc đại loại vậy). Nhìn ra cửa sổ, cô nhận ra rằng trời đã tối. Vài căn nhà cũng đã tắt đèn đi. Xung quanh khá tĩnh lặng, dường như chỉ còn nghe tiếng ve kêu...
Tất cả... chỉ là mơ thôi nhỉ? Cô nhíu mày, đôi mắt cay cay. Có gì đó ở cổ họng khiến cô khó khăn mở lời...
Két.... Cánh cửa được mở ra nhẹ nhàng. Sau đó là Blossom cùng một chiếc khay trên tay. Thấy Bubble, cô cười nhẹ:"Tỉnh rồi nhỉ?" "Em thấy đau chỗ nào không?" Bubble lắc đầu. Blossom tiến lại, đặt chiếc khay lên chiếc bàn bên cạnh rồi lấy bát cháo ra:"Em ăn đi mau khoẻ." Một lúc sau, Bubble ngồi dậy. Blossom bón cháo cho cô. Suốt quãng thời gian đó, chẳng ai nói ai câu nào. Ăn xong, Blossom liền dọn dẹp rồi rời đi. Trước khi bước qua ngưỡng cửa, cô chỉ nói vỏn vẹn:"Ngủ sớm." Blossom thật khó hiểu. Nhưng Bubble cũng không muốn quan tâm. Ít nhất thì... cô chỉ muốn nghĩ cho bản thân mình vào lúc này. Trước đó cô đã bị gì mà phải nằm đây nhỉ? Cô chỉ nhớ là cô liên tục gọi tên Boomer rồi sau đó mất ý thức. Cô chỉ cảm nhận được đôi chút cảm giác như năng lượng bị bay ra khỏi mình trước khi mắt cô nhắm nghiền lại. Đã xảy ra việc gì nhỉ? Nhưng rồi sau đó, trong lúc mê man, cô nghe ai đó thì thầm tên mình. Giọng nói êm dịu, ấm áp và trầm lắng. Giọng nói mà cô không thể nào quên được. Đó là giọng của Boomer.
"Bubble, tỉnh lại, có rất nhiều người lo cho cô." ...
Nhưng anh có lo cho tôi đâu chứ? Vô tình nhìn sang cánh cửa vẫn mở toanh, cô thở dài:"Blossom quên đóng cửa rồi." Nhưng cô cũng không muốn đóng lại. Việc di chuyển thực sự là một vấn đề với cô trong lúc này. ... Không gian thật tĩnh lặng. Cô chẳng thể nghe được tiếng động gì ngoài tiếng gió vi vu, tiếng lá cây xào xạc hai tiếng mèo kêu, chó sủa,... Thời gian lúc này như trôi chậm lại. Vào lúc này, cô mới nghe thấy tiếng bước chân. Nó nghe vội vã ra sao đó. Rồi tiếng "cách-cách-" cứ vang lên từng hồi. Rồi tiếng bước chân dừng lại. Bubble nhìn ra, là một người phụ nữ gương mặt nghiêm khắc."Thật may vì em đã tỉnh. Nếu chậm trễ một chút, em sẽ nguy to." Gương mặt bà vẫn không biến sắc:"Đúng là tuổi trẻ, cứ thích nhìn nhận hiện tại rồi đưa ra quyết định sai lầm." Bà thở dài. Bubble khó hiểu:"Sao ạ?" Bà nghiêm mặt:"Có lẽ em đã quên. Em đã giải phóng năng lượng của mình trong chính giấc mơ của mình. Đó là điều cấm kỵ tuyệt đối nếu em là một Pháp sư trong Trung tâm Ma thuật này." "Tại sao lại là cấm kỵ ạ?" "Giải phóng năng lượng trong giấc mơ bằng nghĩ với việc chạm tay vào giấc ngủ vĩnh hằng. Vì là trong giấc mơ nên em chỉ
chết trong đó. Trong khi ngoài đời em vẫn còn sống." "À... dạ..." Bubble gật gù như đã hiểu. Có vẻ cô đã làm một việc hết sức nguy hiểm trong lúc chìm trong suy nghĩ và không thể khống chế hành vi và cảm xúc của mình. Người phụ nữ tiếp tục thở dài:"Thôi, ngủ đi. Ngày mai nếu cơ thể không gặp nguy hiểm gì, em có thể về." "... Vâng." Bubble gật đầu.Rồi người phụ nữ đi vào phòng, tắt công tắc. Bóng tối liền bao trùm lấy căn phòng. Tiếng bước chân nhỏ dần. Người phụ nữ ấy đã rời đi.
Căn phòng này tối quá... Bubble thở nặng nhọc.
Cũng chẳng ai ở cạnh. Cứ như mình bị bỏ rơi ở hư không vậy. Mặc dù ánh trăng đã chiếu vào căn phòng, nhưng nó cũng chẳng phát sáng được bao nhiêu. Nó làm không gian thêm ảm đạm và mị hoặc. Nó khiến nơi đây càng thêm đáng sợ và ma mị. Bubble chỉ mong muốn sẽ có ai đó xuất hiện ở chỗ khung cửa sổ ấy và bảo rằng mọi chuyện sẽ không sao. Mà ai đó mà cô nói, không ai khác là chàng trai tóc vàng hai mái.
Tình yêu mù quáng. Cô gái bé nhỏ đã quên mất chị em của mình. ~*~
Rời khỏi phòng y tế của Trung tâm Ma thuật, Blossom vội vàng đi về quán trọ.
Hơi thở cô ngày một nặng nhọc khiến việc hô hấp của cô trở nên chẳng dễ dàng. Nhưng cô không quan tâm. Việc cô quan tâm ở đây, Bubble đã trở nên mù quáng. Dường như con bé chẳng hề nghĩ rằng chị nó, cả em nó đang rất quan tâm đến nó.
Cô biết thật ích kỷ khi nghĩ vậy. Nhưng cô cứ có cảm giác, cô và Buttercup đã bị loại ra khỏi thế giới của cô em gái ấy. Điều đó thật đáng sợ.
Khi cô vào căn phòng đó, bắt gặp đôi mắt của con bé, cô đã muốn chạy ra khỏi đó ngay. Là do thất vọng? Hay do buồn bã?
Nhưng hành động của cô, ý nghĩ của cô bây giờ cũng thật là buồn cười. Nó thật vô lý...
"Có vẻ ai đó đã trải qua một câu chuyện buồn?"
Kiêu ngạo. Bỡn cợt. Đáng ghét. Đó không ai khác ngoài giọng nói của Dexter Takahata.
Blossom dừng lại một chút để trả lời:"Chẳng liên quan đến anh, Takahata." Cô đi tiếp.
"Tôi nghĩ là có cơ." Trên mái nhà, Dexter nhảy xuống, hiên ngang trước mặt Blossom. "Chẳng giống cô hằng ngày." Anh ta nghiêm mặt.
"Cũng không liên quan, Takahata. Tôi có ra sao thì mặc tôi!" Blossom lườm lạnh:"Thật vô nghĩa khi đứng đây trò chuyện. Tôi nghĩ lúc này anh nên tìm Brick để giao nộp cho gia tộc của mình?"
Dexter nhún vai:"Chưa có lệnh. Tôi không thể làm càn." "Bởi vì bây giờ hắn ta vô dụng. Tôi nghĩ gia tộc tôi không có lý do nào để bắt."
Blossom có chút khó chịu. Cô chau mày:"Tôi tưởng gia tộc anh sẽ thi hành bản án cho Brick?"
Dexter gật đầu:"Đó chỉ là một cái cớ. Từ ban đầu, gia tộc tôi chỉ nhắm đến nguồn năng lượng mạnh mẽ của anh ta để phát triển các con Robot sử dụng ma thuật." "Nhưng nếu không thi hành bản án, gia đình tôi lại mang tiếng dối trá mất." Anh thở dài, kiểu bất lực.
Hoá ra là vậy. Ngay từ đầu, Brick chẳng có giá nào ngoại trừ sức mạnh khủng khiếp mà anh ta nắm giữ. Blossom thầm nghĩ.
"Thế mục đích trò chuyện ở đây là gì?" Cũng thật kỳ lạ khi hắn nói cho mình vấn đề đó.
Dexter có vẻ chán nản. Anh ta lại nhún vai:"Không rõ."
Blossom nhăn mặt:"Không có gì thì tôi đi vậy." Cô toan bước đi.
Dexter cũng không giữ cô lại. Đảo mắt, anh ta cũng quay đi. Bỗng, thấy một cặp tình nhân trong một quán nước, anh ta liền quay lại gọi cô. Nhưng cô không đáp.
Bất đắc dĩ, Dexter chạy đến, níu lấy cô:"Uống nước nhé? Tôi bao."
Blossom giật tay ra:"Xin lỗi. Tôi cần nghỉ ngơi."
"Tôi không nghĩ cô có thể nghỉ ngơi nếu từ chối." Anh ta cười nửa miệng.
Như bất lực, Blossom miễn cưỡng đồng ý.
____0o0o0____