TruyenHHH.com

Ppgxrrb Xuyen Tam Dai Nu Binh Xin That Le

Theo như tên MC đó, những lá thăm này sẽ đưa mình đến "đấu trường" của mình. Blossom chăm chú nhìn vào lá thăm trên tay mình. Số 29. Cô và chị em của mình đã thành công "lọt vào vòng đầu. Tuy nhiên, vòng thứ hai xem ra phải cố gắng rất nhiều vì... không còn ai hỗ trợ ai nữa. Theo như cô quan sát, mỗi đấu trường đều có ba giám thị coi thi. Điều này khiến cô nhớ đến mỗi lúc thi cuối kì ở Trái Đất, hình thức cũng tương tự vậy. Nhưng thay vì "choảng" nhau trên giấy thi nhưng cùng chung kẻ thù là con số và kiến thức. Thì ở đây, các cô phải đánh nhau với đám người gỗ và tranh nhau ngôi đầu hạng để an toàn bước vào ngôi trường tiếng tăm này.

Cô dừng lại ở đấu trường số 29. Giữa sàn đấu, một con người gỗ đang nằm bất động. Ban giám thị đã vào vị trí của mình.

Nhắm vào gáy nó... Nhắm vào gáy nó... Blossom lẩm nhẩm trong miệng. Để thắng!

Đằng xa, một đôi mắt sau làn kính xanh chằm chằm nhìn vào cô, thoáng một tia lo lắng.

~*~

Cùng lúc đó, ở một nơi khác...

Phải nói rằng, chưa lúc nào mà Rosa có thể cảm thấy hạnh phúc như lúc này. Không, ý ả là sung sướng cơ. Hiện tại, ả đang nằm trên chiếc salong của ả, xung quanh là ba chàng trai đang hầu hạ cận kề: người cắt móng, người rửa chân, người bưng bê dĩa trái cây ngon lành. Vả lại, họ còn là những kẻ đã từng đứng đầu thiên hạ, từng đội trời đạp đất. Vậy mà hôm nay phải quỳ xuống hầu hạ cho cô ả. Hỏi xem, ả có cảm thấy sung sướng không chứ?

Phải... Đúng... Chỉ cần ta giữ được ba viên ngọc đáng giá đó~!

"Lấy ta miếng nước nào, Boomer." Rosa ra lệnh.

Boomer dạ thưa đàng hoàng rồi tiến đến chiếc bàn gần đó, rơt cho ả một ít nước trà. Đằng này, ả lại nói với Butch:"Butch a~, tối nay ngươi rảnh nhỉ?" "Oh, cả Brick nữa?"

Butch cười (như không) nhìn ả, đáp:"Được chứ, quý cô của ta. Hiện tại, cô là nhất mà?"

"Haha!" Ả cười khoái chí:"Brick à, con ngươi?"

Brick gật đầu không do dự.

Boomer rót xong trà liền quay lại bón cho ả. Vừa uống xong, ả liền vồ lấy anh, đè anh xuống chiếc salong, đôi mắt ánh lên tia dâm dục.

"Ngươi biết không, Boomer..." Ả liếm môi:"Ta chờ ngày này lâu lắm rồi." Boomer nhắm mắt, hai tay anh chầm chậm cởi nút áo. Butch và Brick liền lui ra ngoài như hết phận sự.

"Mong người không chê cái thân tàn tạ này."

~*~

Tiếng trống vang lên, mấy con người gỗ như bị ai nhập, lập tức đứng phắt dậy rồi lao vào các thí sinh bằng tốc độ không ai ngờ được. Không ngờ chỉ trong giây phút đó, một vài người đã bị đánh văng vì không kịp thích ứng.

Buttercup (tại đấu trường thứ 5) lại suýt nữa bị đánh văng ra khỏi võ đài. May mắn rằng cô đã gắng gượng giữ lại thân bằng trước khi ngã khỏi nơi đó. Cô nhìn xung quanh, tìm kiếm con người gỗ đó - Nó không thể nào rời võ đài được! Buttercup suy nghĩ. Nó phải ở chỗ nào đó mà mình không ngờ đến... Trên đầu! Buttercup nhìn lên. Con người gỗ đang giương nắm đấm về phía cô. Cô nhảy lên né tránh. Nắm đấm va vào sàn đấu khiến nó vỡ vụn!

Chết tiệt! Cứ đà này, mình sẽ thua mất! Ít nhất phải giữ chân nó và nhấn nút! Nghĩ làm liền, Buttercup lập tức thi triển chiêu "Phong Đao Liên Hoàn Vũ" vào con người gỗ. Nó né những chiêu thức đó rất nhẹ nhàng và nhanh nhẹn. Mà điều đáng nói hơn, quả nhiên như ông MC bảo, nó vô cùng cứng. Nhưng lưỡi đao ma thuật của cô cũng không thể chém đứt!

"Đã vậy..." "Đại Phong!" Một cơn gió bay thẳng vào người gỗ khiến sự di chuyển của nó gặp khó khăn. Nó giơ tay chắn mặt, đôi chân chầm chậm bước lên từng bước do lực đẩy từ gió. Khi gió ngừng thổi, nó nhìn lại: Buttercup đã biến mất!?

Nó không hoảng, lập tức nhìn ra sau, liền thấy cô đang cố nhấn lấy cái nút sau gáy. Nó liền nhảy lên rồi đá thẳng vào mặt cô không thương tiếc. Song, nhanh chóng lui lại.

Buttercup gượng dậy, tặc lưỡi:"Thất bại rồi!" "Nhưng xem ra cũng có tác dụng!"

~*~

Dưới khán đài, Sanyu hết sức lo lắng. Để có thể xem tình hình cả ba chị em cùng một lúc, cô chỉ có thể dựa vào màn hình trực tuyến được phát đều trên khắp khán đài. Buttercup sắp thắng rồi mà chậm quá! Bubble thì như chuột gặp mèo í! Còn Blossom thông minh thế mà vẫn hành động như kẻ ngu muội. Không, không ,không! Cứ đà này họ chẳng thể nào vô cái trường quái đản này!

Bịch! Bàn tay to lớn đập lên vai cô.

"Ấy! Hết hồn hà!" Sanyu giật mình nói. "Han-chan? Anh làm gì sáng giờ vậy?"

Hansa Tsuyoi đáp:"Anh tìm ba anh chàng kia... nhưng không thấy."

"Có khi nào họ về quán trọ rồi không? Anh về đấy xem?"

"Chủ trọ không thấy luôn. Vài nhân viên nói thấy bọn họ ra ngoài từ sáng sớm, sắc mặt nghiêm trọng lắm." Tsuyoi thở dài, vô tình nhìn thấy ba chị em, lòng anh như nặng thêm một chút. "Nếu nói thì phải hoãn lại trận đấu của họ rồi."

"Han-chan, dù sao chúng ta cũng là bạn của họ!" "Han-chan, đi kiếm ba chàng đó nào! Em sẽ tìm người phụ giúp."

"Em định bỏ lỡ trận đấu của ba chị em nhà họ luôn sao?"

"Em đành nghe qua thiết bị nghe vậy. Đi nào!" Sanyu lấy ra một chiếc tai nghe rồi gắn lên tai mình. Sau đó, cô liền kéo chồng mình đi mất.

Gần đó, chàng trai với áo tiến sĩ đã nghe thấy toàn bộ.

Nhanh hơn mình đoán nhỉ?


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com