TruyenHHH.com

Pot Shop Liem Si La Gi Co Lay Chong Duoc Khong


A Tuyết: Vui lòng đội mũ bảo hiểm trước khi đọc truyện, tác giả không chịu trách nhiệm cho thương vong của cacban ạ :D


1.

Hiyoshi Haruma, mười hai năm cuộc đời chưa biết chữ tình là gì. Thế nhưng, ngay khoảng khắc nhìn thấy thiếu niên kia, trái tim nhỏ bé khẽ rung động đầu đời.

Thiếu niên ấy là người thế nào nhỉ? Cậu nhỏ con lắm, chưa đến m6 nữa chứ. Một mái tóc xanh rêu chạm đến chiếc cổ tinh xảo, một đôi mắt vàng kim rực rỡ. Ấy chẳng phải thứ sắc màu lấp lánh như những viên đá quý được người ta đặt trong lồng kính quý báu, cũng chẳng phải cái màu vàng nơi cuối chân trời mỗi buổi chiều hoàng hôn. Đôi mắt ấy à. . . thật xinh đẹp và cũng thật kiêu ngạo. Như vị hoàng tử nhỏ ngồi trên chiếc ghế hoàng gia, mỉm cười cao ngạo thách thức đến cả vị vua của Hyotei.

Chỉ cần cậu ấy cười một cái, Haruma cảm giác liêm sỉ mười hai năm đã không cánh mà bay rồi. Ôi thôi, yêu mất rồi.

Vậy nên em thật sự rất muốn được ở bên cạnh cậu ấy nha, Echizen Ryoma.


2.

"Ồ, Echizen đến rồi à? Sao hôm nay chú đi trễ thế?" Momoshiro vừa thấy cậu em út xuất hiện đã chớp đến quàng vai bá cổ đầy thân mật.

"Vâng, em phải trực thư viện." Thiếu niên chầm chậm đáp, nhìn quanh sân đột nhiên phát hiện có một bóng dáng khá kỳ lạ trong sân.

Như hiểu được cậu nhóc muốn hỏi gì, Momoshiro lập tức giải thích. "Kia hả, là quản lý của đội ấy. Nhóc đó bằng tuổi em, dễ thương không?"

Ryoma khẽ nâng mi mắt, đôi mắt mèo chậm rãi lóe một tia sáng nhỏ, cậu khẽ lên tiếng. "Ừ."

"Ừ là ý gì hả nhóc?"

"Ý trên mặt chữ."

Momoshiro thật muốn đánh Ryoma một cái, đúng là đồ kiêu ngạo mà. Sau đó lại khoác vai Ryoma kéo đến nhóc quản lý kia giới thiệu. "Haruma, đây là em út của nhà chúng ta, chào hỏi đi nào."

Ryoma âm thầm đưa mắt đánh giá người trước mặt, cũng tàm tạm. . .

Haruma vừa thấy crush, hai mắt đáng sáng lên, vui vẻ đưa tay ra.

"Chào cậu, Echizen-kun. Mình tên Vợ, cậu có thể gọi mình là Vợ ơi ~ "

Ryoma: ". . ."

Momoshiro: ". . ."


3.

"Echizen-kun, Echizen-kun, hôm nay mình có làm bento nè. Chúng ta đi ăn trưa nha."

Cậu nhóc năm nhất vừa thấy Ryoma đã sáng mắt vẫy tay, khóe môi còn vui vẻ cong lên. Ryoma hôm nay cũng thật đáng yêu nha! Muốn bắt về quá.

Ryoma mặt không biểu tình dường như đã sớm quen với cảnh này, không phải do cậu ta nấu ăn ngon đâu, chẳng qua hợp khẩu vị thôi. . .

"Xin lỗi Hiyoshi-kun, nhưng mà Ryoma-kun đã hẹn đi ăn trưa với tụi mình rồi." Sakuno cười gượng lên tiếng. "Lần sau cậu ấy đi với cậu nhé."

"Vậy hai người đi với nhau đi, tớ với Haruma ăn ch--" Horio mừng rỡ lên tiếng, lần này có cơ hội nếm lại đồ ăn của quản lý rồi!

"Cậu ấy có hỏi cậu đâu?" Ryoma hơi nhăn mày, khẽ nhìn Haruma. "Đi thôi, tôi đói rồi."

"Tất nhiên rồi! Echizen-kun hôm nay cũng thật đáng yêu nha."

"Đừng dùng từ đó với con trai."

Horio thẩn thờ nhìn hai bóng lưng cười nói vui vẻ, lại quay sang Kachirou, xoa xoa cái cổ. "Đột nhiên lúc nãy cảm thấy lành lạnh."

"Nay trời nắng mà." Katsuo hơi khó hiểu lên tiếng.

"Không, cảm giác cứ như đứng cạnh Tezuka đội trưởng ấy. Nhưng mà có thêm mùi chua chua."


4.

"Echizen-kun, món cá nướng hôm nay thế nào? Có vừa miệng không hả? Tớ đã thêm cả tình yêu của mình vào đấy." Ngồi trên sân thượng, Haruma khúc khích cười nhìn Ryoma chăm chú dùng bữa ăn do em làm, cảm giác cứ như vợ làm cơm cho chồng ấy nhỉ?

"Tàm tạm." Ryoma nhàn nhạt đáp, ánh mắt hơi dừng lại trên khuôn miệng người bên cạnh. "Lần sau đừng cười như vậy nữa, khó coi."

Haruma phồng má không tin, bĩu môi đáp. "Gì chứ, đến Kunimitsu tiền bối còn nói tớ cười dễ thương mà."

Động tác cầm đũa của thiếu niên kiêu ngạo hơi dừng lại, đôi mắt mèo phức tạp nhìn em. "Kunimitsu tiền bối?"

"Là anh Tezuka ấy, tên của đội trưởng là Kunimitsu mà."

"Sao lại gọi bằng tên?" Không phải thân thiết lắm mới gọi vậy sao?

"Thì ai ai tớ cũng gọi bằng tên mà. Chỉ có Echizen-kun là đặc biệt thôi."

Ryoma ậm ừ đáp, cầm đũa chọc chọc con cá trong hộp cơm. Ai cũng gọi bằng tên sao có mình cậu lại gọi bằng họ chứ?

"Vì sau này đó sẽ là họ của tớ mà." Haruma hì hì cười nhìn cậu.

Coi như cậu biết điều, Ryoma tiếp tục dùng bữa. Đột nhiên cảm thấy đội tennis thật khó chịu.


5.

"Echizen-kun, đánh bên trái."

"Ừ."

"Echizen-kun, phát thẳng."

"Đã biết."

"Echizen-kun cố lên."

"Echizen-kun, thêm lần nữa."

"Echizen-kun. . ."

Huấn luyện viên Ryuzaki trầm mặc nhìn khung cảnh trước mặt, tiểu thiên tài Seigaku đang tập luyện và nhóc quản lý thì không ngừng cổ vũ cho cậu ta. Sao cổ họng thấy nghèn nghẹn vậy nè?

"Huấn luyện viên, cần em giúp hai người đó im lặng không?" Fuji khẽ mỉm cười bước đến, bà Ryuzaki hơi nghi hoặc rồi cũng gật đầu đồng ý. Tuổi già rồi ăn cơm chó không tốt cho sức khỏe.

Fuji ôn nhu mỉm cười khẽ thì thầm vào tai Haruma cái gì đó, nhóc quản lý sáng mắt gọi to.

"Echizen-kun ơi."

"Ừ."

"Echizen-kun ơi."

"Ừ."

"Echizen-kun ơi."

"Ừ."

"Chồng em ơi."

"Ừ."

"Bộp"

Ryoma vừa nhận ra mình nói gì liền thả vợt xuống đất, toàn sân tập chìm vào yên lặng trước sự ngượng ngùng của hai bạn trẻ năm nhất. Bà Ryuzaki lặng lẽ đưa ngón cái cho Fuji, nhưng mà sao cứ cảm thấy sai sai vậy?


6.

Sau hôm đó, Fuji cảm giác giữa hai đứa trẻ có gì đó đặc biệt hơn. Để xem nào, hình như gần gũi hơn chăng?

"Echizen-kun ~ "

Haruma vui vẻ bám lên người Ryoma, trực tiếp chiếm trọn vị trí của Kikumaru, em yêu thích dụi dụi lên mái tóc màu rêu đầy thơm tho. Muốn ngửi cả đời quá đi.

"Tóc cậu thơm quá đi mất. Muốn ôm ôm."

"Sắp đến giờ tập rồi, cậu mau xuống đi." Ryoma lười biếng đáp, ngoài miệng thì nói vậy chứ vẫn đứng yên cho cậu nhóc quản lý ôm là sao nhỉ?

"Echizen-kun, hôm nay tớ cũng muốn ghé nhà cậu, còn muốn ở lại nữa."

"Nếu cậu chịu nằm yên thì ít nhất tôi sẽ để cậu lên giường." Ryoma nhàn nhạt đáp. Lát nữa gọi điện nói ông già với mẹ và chị Nanako ra ngoài đi chơi mới được.

"Tất nhiên rồi chồng em ơi ~ "

"Đừng có gọi như vậy!"

Fuji cảm thấy bản thân vừa phát hiện một điều thần bí. Fufufu ~


7.

"Haruma."

"Vâng?"

Nhóc quản lý chớp mắt nhìn tiền bối năm hai đứng trước mặt mình, Fuji Syusuke khẽ mỉm cười, đưa tay vén nhẹ lọn tóc của Haruma, đôi mắt xanh lam khẽ nâng lên đầy ôn nhu.

"Anh thích em, làm người yêu anh chứ?"

?!!

Đội tennis: "?!!" Từ từ, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Haruma tròn mắt kinh ngạc, không chú ý đến ánh mắt vàng kim bên cạnh đang dần tối đi. Em mỉm cười lịch sự, đáp.

"Xin lỗi tiền bối, em thích--"

"Anh sẽ cho em nằm trên."

Đội tennis: ?!!

Thiên tài Seigaku chịu nằm dưới? Đùa nhau à?

"Cảm ơn anh nhưng em đã thích Echizen-kun rồi. Thật xin lỗi." Haruma khẽ cười, chậm rãi lên tiếng.

Fuji hơi rũ mi mắt, sau đó lại quay sang Tezuka nói. "Thấy chưa Tezuka, tớ nói rồi mà. Haruma sẽ không đồng ý đâu."

Tezuka - vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra - Kunimitsu: ". . . ?"

"Xin lỗi Haruma nhé. Chẳng qua anh lỡ thua đấu trí với Tezuka nên cậu ta thách thức anh chút thôi." Fuji khẽ mỉm cười, muốn vươn tay xoa đầu Haruma nhưng nhanh chóng rút tay lại.

Thiên tài nhà Fuji lại tươi cười nhìn Tezuka như muốn xác nhận ý kiến của mình. "Đúng chứ, Tezuka?"

"Ừ." Vị đội trưởng khó khăn lên tiếng.

Ryoma hơi nhíu nhíu mi mắt, kéo Haruma sang một bên dặn dò. "Đừng lại gần Fuji tiền bối."

"Sao vậy, Echizen-kun?" Cậu nhóc tròn mắt hỏi. "Anh ấy tốt mà."

"Fuji tiền bối. . ." Ryoma hơi nhíu mày lên tiếng. "Có vấn đề về thần kinh đấy."

Haruma trầm trồ đã hiểu, nhìn sang Fuji đằng xa với ánh mắt thương cảm. Thật tội nghiệp tiền bối mà. . .

Fuji: ???


8.

Hôm nay là một ngày đẹp trời, vì vậy Hiyoshi Haruma quyết định sẽ đi tỉnh tò Echizen Ryoma. Không cần biết cậu ấy có đồng ý hay không, em cũng muốn nói ra cảm xúc của mình. Dẫu là mối quan hệ ấy. . . sẽ tan vỡ.

"Echizen-kun."

Âm thanh quản lý vang to khiến tất cả mọi hành động trong sân tập dừng lại, đối diện với ánh mắt của Ryoma, Haruma mím môi hét to.

"Tớ thích cậu, chúng ta cưới nhau đi."

Đội tennis: ". . ."

Echizen Ryoma kinh ngạc đến mức làm rơi cả cây vợt đỏ rực trên tay, cậu khẽ bước đến trước mặt thiếu niên đang đỏ ửng cả mặt. Hai vành tai cũng chầm chầm lan rộng sắc màu cà chua, đưa tay kéo mũ, Ryoma mấp môi nói.

"Nghe nói yêu đương rất phiền phức. . ."

Trái tim Haruma hẫng một nhịp, vậy là cậu ấy sẽ từ chối sao? Biết trước là vậy mà sao. . . em mím môi chặt lại cho đến khi nghe đến câu nói tiếp theo.

". . .Từ nay về sau, làm phiền cậu rồi."

"Ỏ! Chồng ơi ~ " Haruma không chút kiêng nể bổ nhào lên người thiếu niên mắt mèo.

"Chậm thôi, ngã giờ."

Đội tennis: ". . ." Ở đây chúng tôi nói không với cơm chó, cảm ơn.


9.

Rõ ràng đã từng vui vẻ đến vậy. . .

Chẳng phải chúng ta đã rất hạnh phúc bên nhau sao?

Haruma sững người nhìn xác chết trước mặt, hai tay em run run vén tấm khăn trắng lên. Tại sao? Tại sao mọi chuyện lại xảy ra như vậy?

Nước mắt chậm rãi rơi xuống, từng giọt, từng giọt lạnh lẽo vỡ tan thành từng mảnh hệt như trái tim em lúc này. Nhành hoa úa tàn như chính tình yêu của em ngay thời khắc ấy vậy. Chết thật rồi.

"Ryoma. . ."

"Đừng ngủ nữa. . ."

"Mở mắt nhìn em đi mà. . ."



10.

"Reng reng reng"

"Ryoma!!!"

Nam nhân tóc xanh rêu bên cạnh hơi nhíu mày nhìn người bên cạnh đột nhiên ngồi bật dậy. Ryoma khàn giọng lên tiếng.

"Haruma? Em sao vậy?"

Haruma sững người nhìn nam nhân bên cạnh, lập tức vùi mặt vào lồng ngực hắn đầy run rẩy. "Em gặp ác mộng."

Ryoma vỗ vỗ lưng an ủi vợ mình, âm thanh mềm mại vang lên. "Không sao, anh ở đây. Đừng sợ. . . ."

"Vâng. . ."

Haruma thấp thỏm lo lắng, nhìn đến chiếc nhẫn trên đầu ngón tay em mới yên tâm chìm vào giấc ngủ. Đó chỉ là ác mộng thôi, em với Ryoma đã kết hôn rồi mà.

Mọi thứ ổn rồi.


P/s: Tác giả rất thích lái xe nhưng chưa đủ tuổi nên lái tạm cái này vậy :)


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com