Pot Shin Chan Danh Tennis
Cầu bình luận (❁'◡'❁)
-----------------------------------------------------------------------------------------------
Sao anh cứ đi theo tui mãi vậy?"
"Hửm? Đường nhà anh cũng hướng này mà, do nhóc nghĩ nhiều thôi."
Oshitari cười mỉm đi theo sau Shin, cả quãng đường luôn trưng ra cái mặt cười theo kiểu "chúng ta chỉ là cùng đường", giữ nguyên khoảng cách đi sau đứa nhóc tiểu học một quãng đường 3 mét. Nhóc chả hiểu sao khi đã chia tay nhóm bạn, đường ai nấy về rồi mà anh trai bốn mắt này vẫn đi phía sau, khiến Shin đổ mồ hôi hột vì suy diễn lung tung ông anh đi sau mình là biến thái giống trong phim truyền hình hôm qua mẹ nhóc đã xem. Nam chính lấy cái danh nghĩa "tình yêu vượt tuổi tác" tốt đẹp để yêu đương với nữ chính chỉ bằng một phần hai tuổi của mình. Dù phim truyền hình thuộc dang ba xu cũ rích nhưng mẹ nhóc vẫn mê tít ông diễn viên vì ổng đẹp trai.
Tuy vậy sau khi xem đã đời xong mẹ Misae vẫn nhắc nhở là nếu có ai làm như vậy với nhóc thì cứ đạp cho một đạp vào giữa háng rồi chạy, đời thực khác phim ảnh rất nhiều và tốt nhất là đừng có bắt chước theo. Dù vậy, ông anh vẫn chưa làm gì, thậm chí còn đứng cách nhóc một khoảng không đổi, nên dù cứ thấy mặt hoài nhưng cũng chả làm được gì.
Khi về tới trước cửa nhà, Shin quay lại nhìn vẫn thấy ông anh đứng tại vị trí cũ, chậm chạp bấm chuông gọi mẹ trong nhà. Nhóc vừa nhìn cửa nhà vừa nhìn ông anh đeo kính, mong mẹ mau mở cửa để nhóc vào nhà.
Cạch.
"Chào buổi chiều ạ."
Ngay khoảnh khắc Shin mất cảnh giác vì cửa nhà mở ra, Oshitari đã dùng cặp chân dài của mình vọt lên, đứng chỉ sau nhóc đầu khoai tây chỉ tầm 2 bước chân.
Mẹ Misae mở cửa, đập vào mắt bà là con trai cùng với một cậu trai cao ráo. Ồ quao~ cậu trai này trông ưa nhìn thật đấy, cao ráo và trông cũng thân thiện nữa.
Oshitari Yuushi rất tự tin vào gương mặt của mình, từ lúc cha sinh mẹ đẻ hắn đã nhiều lần qua mặt người lớn lẫn bạn bè đồng trang lứa đều nhờ vào chính ánh mắt lẫn nụ cười này. Dĩ nhiên sẽ luôn có những trường hợp ngoại lệ như Atobe và nhóc đầu khoai tây này, nhưng đó hoàn toàn không gây ra vấn đề khó khăn nào lớn lao cho hắn cả.
Shin nhìn mẹ mình rồi lại nhìn ông anh, đột nhiên nhận ra bây giờ trời cũng đã tối, lại vừa đúng giờ ăn tối, có lẽ là ông anh này đói bụng rồi? Mà nhà lại không có thứ gì để ăn nên mới mặt dày sang nhà nhóc ăn cơm?
Ra là vậy, ra là vậy!
Shin đập tay, vẻ mặt chuyển sang thông cảm, đập bộp bộp lên cánh tay của anh trai bốn mắt sau đó đi vào nhà.
Oshitari •nhà mở bệnh viện lớn - có hơn chục người làm - tủ lạnh toàn đồ ăn cao cấp• Yuushi : đột nhiên không hiểu vì sao mình có cảm giác bị thương hại...
Dù là bám theo đứa nhỏ nhưng Oshitari vẫn mặt dày mày dạn bước vào trong, hắn còn chả hiểu vì sao lại nổi hứng theo đứa nhỏ này về tận nhà, có lẽ là do hứng thú với tài năng của thằng nhóc này? Một môi trường như thế nào mà có thể nuôi dưỡng ra một thiên tài như đứa nhỏ này chăng?
Chắc là như vậy rồi, chứ hắn thích con gái mà. Cậu ta vừa nói vừa tự gật gù.
Nhà của Shin khá giả hơn nhiều so với gia đình bình thường, một phần do bố Hiroshi đã phấn đấu làm việc suốt 5 năm, cuối cùng leo lên được vị trí giám đốc của bộ phận, nên hiển nhiên nhà Shin cũng được xây mới và trông đẹp mắt hơn những nhà lân cận. Mẹ Misae cũng làm công việc tại nhà là bán hàng online, việc ở nhà làm nội trợ nhiều năm khiến bà hiểu tâm lí các bà mẹ sẽ cần gì nên hàng bán ra đắt như tôm tươi. Nguồn thu nhập của cả hai vợ chồng cộng lại khiến tài năng của Shin có chỗ để nở rộ, nếu không dù có hạt giống hoa có hiếm có như nào mà không được chăm sóc cẩn thận đều không thể nảy mầm hoặc chết non.
Ngôi nhà này rất tốt, điều kiện so với gia đình trung lưu hoàn toàn không có chỗ để chê, dù không tới mức giàu như những học sinh ở học viện Hyoutei nhưng thế này cũng đã vô cùng ổn.
Oshitari Yuushi vừa đi quanh nhà vừa đánh giá, hắn còn thấy cả một mảng tường lớn được treo đầy huy chương và kệ gỗ đặt cúp vàng sáng bóng, nhưng không đóng tủ, có lẽ là ngày nào cũng được đem ra lau chùi cẩn thận.
"Cháu ở lại ăn cơm tối luôn chứ?"
"Vâng, cảm ơn cô ạ."
Mẹ Misae từ bếp đi ra, tay còn bê khay đựng mấy đĩa thức ăn lớn sắp xếp ra bàn ăn. Shin thì chắc là đi tắm nên hắn chỉ thấy hai nữ chủ nhân là bà Nohara và em gái của nhóc khoai tây.
"Ba về rồi đây."
Tiếng đàn ông vọng từ cửa nhà, hắn thấy bà Nohara lẫn em gái nhỏ nhanh chóng chạy ra đón chồng và cha, bọn họ vừa nói chuyện vừa đi vào phòng ăn. Nhìn thấy nam chủ nhân của nhà Nohar, Oshitari cũng đứng dậy cúi chào lễ phép.
"Hahaha, thằng nhóc nhà tụi mình quen nhiều anh lớn quá nhỉ em." Bố Hiroshi cười lớn, ông bắt tay với cậu trai được con trai "dắt về" rồi vội vàng chạy vào phòng tắm để ra ăn cơm cùng cả nhà.
Nhóc Shin cũng vừa tắm xong, nhảy phốc ngồi lên ghế của mình, tóc còn ướt nước nhỏ giọt xuống cổ, người còn tỏa mùi chanh vô cùng thư giãn. Qua lớp kính 0 độ, Oshitari vô tình nhìn thấy mảng da tay lấp ló dưới cái áo thun lớn, phần da phơi ra nắng có màu tối hơn, còn phần trong ống tay áo lại là trắng sữa như con gái, sự tương phản này khiến hắn hơi ngẩn ngơ một lúc, đột nhiên cảm thấy mình đã nhìn thấy thứ vô cùng bí mật.
Cả nhà kiên nhẫn chờ đợi bố Hiroshi, hắn cũng ngoan ngoãn chờ theo, dù sao khi đi ăn ở nhà hàng 5 sao thì chờ cả tiếng là chuyện bình thường, huống chi đây chỉ là bữa cơm tại gia, cao lắm là chờ nửa tiếng thôi.
Bữa cơm tối diễn ra vô cùng êm đềm, thịt lợn xào gừng với bắp cải sống, rau cải cuốn thịt mọng nước vừa ăn, canh miso đậu hũ với cơm. Hai món mặn một món canh, ừ thì cũng ngon đấy, hợp khẩu vị của hắn hơn hắn nghĩ.
Ăn một bữa cơm, hắn cảm nhận được sự khác nhau về phương pháp giáo giữa hai nhà.
Không có so sánh, không chỉ ra lỗi sai, không đặt nặng vấn đề thành tích. Dù Oshitari Yuushi biết rằng hai gia đình thuộc hai tầng lớp khác nhau nên cách giáo dục có sự khác biệt lớn, nhưng cũng vì thế hắn có cảm giác rối bời trong lòng.
khoai tây nhỏ đó hóa ra được trưởng thành trong sự yêu thương nồng nhiệt của cha mẹ.
--------------------------------------------------------------------------
lời tác giả : hohoho, sắp có người vác mặt tới ăn chực thường xuyên hơn roài
end
08/07/2024
-----------------------------------------------------------------------------------------------
Sao anh cứ đi theo tui mãi vậy?"
"Hửm? Đường nhà anh cũng hướng này mà, do nhóc nghĩ nhiều thôi."
Oshitari cười mỉm đi theo sau Shin, cả quãng đường luôn trưng ra cái mặt cười theo kiểu "chúng ta chỉ là cùng đường", giữ nguyên khoảng cách đi sau đứa nhóc tiểu học một quãng đường 3 mét. Nhóc chả hiểu sao khi đã chia tay nhóm bạn, đường ai nấy về rồi mà anh trai bốn mắt này vẫn đi phía sau, khiến Shin đổ mồ hôi hột vì suy diễn lung tung ông anh đi sau mình là biến thái giống trong phim truyền hình hôm qua mẹ nhóc đã xem. Nam chính lấy cái danh nghĩa "tình yêu vượt tuổi tác" tốt đẹp để yêu đương với nữ chính chỉ bằng một phần hai tuổi của mình. Dù phim truyền hình thuộc dang ba xu cũ rích nhưng mẹ nhóc vẫn mê tít ông diễn viên vì ổng đẹp trai.
Tuy vậy sau khi xem đã đời xong mẹ Misae vẫn nhắc nhở là nếu có ai làm như vậy với nhóc thì cứ đạp cho một đạp vào giữa háng rồi chạy, đời thực khác phim ảnh rất nhiều và tốt nhất là đừng có bắt chước theo. Dù vậy, ông anh vẫn chưa làm gì, thậm chí còn đứng cách nhóc một khoảng không đổi, nên dù cứ thấy mặt hoài nhưng cũng chả làm được gì.
Khi về tới trước cửa nhà, Shin quay lại nhìn vẫn thấy ông anh đứng tại vị trí cũ, chậm chạp bấm chuông gọi mẹ trong nhà. Nhóc vừa nhìn cửa nhà vừa nhìn ông anh đeo kính, mong mẹ mau mở cửa để nhóc vào nhà.
Cạch.
"Chào buổi chiều ạ."
Ngay khoảnh khắc Shin mất cảnh giác vì cửa nhà mở ra, Oshitari đã dùng cặp chân dài của mình vọt lên, đứng chỉ sau nhóc đầu khoai tây chỉ tầm 2 bước chân.
Mẹ Misae mở cửa, đập vào mắt bà là con trai cùng với một cậu trai cao ráo. Ồ quao~ cậu trai này trông ưa nhìn thật đấy, cao ráo và trông cũng thân thiện nữa.
Oshitari Yuushi rất tự tin vào gương mặt của mình, từ lúc cha sinh mẹ đẻ hắn đã nhiều lần qua mặt người lớn lẫn bạn bè đồng trang lứa đều nhờ vào chính ánh mắt lẫn nụ cười này. Dĩ nhiên sẽ luôn có những trường hợp ngoại lệ như Atobe và nhóc đầu khoai tây này, nhưng đó hoàn toàn không gây ra vấn đề khó khăn nào lớn lao cho hắn cả.
Shin nhìn mẹ mình rồi lại nhìn ông anh, đột nhiên nhận ra bây giờ trời cũng đã tối, lại vừa đúng giờ ăn tối, có lẽ là ông anh này đói bụng rồi? Mà nhà lại không có thứ gì để ăn nên mới mặt dày sang nhà nhóc ăn cơm?
Ra là vậy, ra là vậy!
Shin đập tay, vẻ mặt chuyển sang thông cảm, đập bộp bộp lên cánh tay của anh trai bốn mắt sau đó đi vào nhà.
Oshitari •nhà mở bệnh viện lớn - có hơn chục người làm - tủ lạnh toàn đồ ăn cao cấp• Yuushi : đột nhiên không hiểu vì sao mình có cảm giác bị thương hại...
Dù là bám theo đứa nhỏ nhưng Oshitari vẫn mặt dày mày dạn bước vào trong, hắn còn chả hiểu vì sao lại nổi hứng theo đứa nhỏ này về tận nhà, có lẽ là do hứng thú với tài năng của thằng nhóc này? Một môi trường như thế nào mà có thể nuôi dưỡng ra một thiên tài như đứa nhỏ này chăng?
Chắc là như vậy rồi, chứ hắn thích con gái mà. Cậu ta vừa nói vừa tự gật gù.
Nhà của Shin khá giả hơn nhiều so với gia đình bình thường, một phần do bố Hiroshi đã phấn đấu làm việc suốt 5 năm, cuối cùng leo lên được vị trí giám đốc của bộ phận, nên hiển nhiên nhà Shin cũng được xây mới và trông đẹp mắt hơn những nhà lân cận. Mẹ Misae cũng làm công việc tại nhà là bán hàng online, việc ở nhà làm nội trợ nhiều năm khiến bà hiểu tâm lí các bà mẹ sẽ cần gì nên hàng bán ra đắt như tôm tươi. Nguồn thu nhập của cả hai vợ chồng cộng lại khiến tài năng của Shin có chỗ để nở rộ, nếu không dù có hạt giống hoa có hiếm có như nào mà không được chăm sóc cẩn thận đều không thể nảy mầm hoặc chết non.
Ngôi nhà này rất tốt, điều kiện so với gia đình trung lưu hoàn toàn không có chỗ để chê, dù không tới mức giàu như những học sinh ở học viện Hyoutei nhưng thế này cũng đã vô cùng ổn.
Oshitari Yuushi vừa đi quanh nhà vừa đánh giá, hắn còn thấy cả một mảng tường lớn được treo đầy huy chương và kệ gỗ đặt cúp vàng sáng bóng, nhưng không đóng tủ, có lẽ là ngày nào cũng được đem ra lau chùi cẩn thận.
"Cháu ở lại ăn cơm tối luôn chứ?"
"Vâng, cảm ơn cô ạ."
Mẹ Misae từ bếp đi ra, tay còn bê khay đựng mấy đĩa thức ăn lớn sắp xếp ra bàn ăn. Shin thì chắc là đi tắm nên hắn chỉ thấy hai nữ chủ nhân là bà Nohara và em gái của nhóc khoai tây.
"Ba về rồi đây."
Tiếng đàn ông vọng từ cửa nhà, hắn thấy bà Nohara lẫn em gái nhỏ nhanh chóng chạy ra đón chồng và cha, bọn họ vừa nói chuyện vừa đi vào phòng ăn. Nhìn thấy nam chủ nhân của nhà Nohar, Oshitari cũng đứng dậy cúi chào lễ phép.
"Hahaha, thằng nhóc nhà tụi mình quen nhiều anh lớn quá nhỉ em." Bố Hiroshi cười lớn, ông bắt tay với cậu trai được con trai "dắt về" rồi vội vàng chạy vào phòng tắm để ra ăn cơm cùng cả nhà.
Nhóc Shin cũng vừa tắm xong, nhảy phốc ngồi lên ghế của mình, tóc còn ướt nước nhỏ giọt xuống cổ, người còn tỏa mùi chanh vô cùng thư giãn. Qua lớp kính 0 độ, Oshitari vô tình nhìn thấy mảng da tay lấp ló dưới cái áo thun lớn, phần da phơi ra nắng có màu tối hơn, còn phần trong ống tay áo lại là trắng sữa như con gái, sự tương phản này khiến hắn hơi ngẩn ngơ một lúc, đột nhiên cảm thấy mình đã nhìn thấy thứ vô cùng bí mật.
Cả nhà kiên nhẫn chờ đợi bố Hiroshi, hắn cũng ngoan ngoãn chờ theo, dù sao khi đi ăn ở nhà hàng 5 sao thì chờ cả tiếng là chuyện bình thường, huống chi đây chỉ là bữa cơm tại gia, cao lắm là chờ nửa tiếng thôi.
Bữa cơm tối diễn ra vô cùng êm đềm, thịt lợn xào gừng với bắp cải sống, rau cải cuốn thịt mọng nước vừa ăn, canh miso đậu hũ với cơm. Hai món mặn một món canh, ừ thì cũng ngon đấy, hợp khẩu vị của hắn hơn hắn nghĩ.
Ăn một bữa cơm, hắn cảm nhận được sự khác nhau về phương pháp giáo giữa hai nhà.
Không có so sánh, không chỉ ra lỗi sai, không đặt nặng vấn đề thành tích. Dù Oshitari Yuushi biết rằng hai gia đình thuộc hai tầng lớp khác nhau nên cách giáo dục có sự khác biệt lớn, nhưng cũng vì thế hắn có cảm giác rối bời trong lòng.
khoai tây nhỏ đó hóa ra được trưởng thành trong sự yêu thương nồng nhiệt của cha mẹ.
--------------------------------------------------------------------------
lời tác giả : hohoho, sắp có người vác mặt tới ăn chực thường xuyên hơn roài
end
08/07/2024
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com